Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Qua ngày hôm sau, Thiên Tuyết xuống bếp dặn dò phòng bếp: “Nhị nương hôm nay có A Vân ca và Lương Thanh đến cùng ta xem sổ sách, mọi người hãy chuẩn bị trà và bánh điểm tâm mang lên phòng sách nha!”
Nhị nương mỉm cười cúi đầu: “Dạ phó cung chủ, nô tỳ sẽ làm ngay.”
Thiên Tuyết xoay người đi lên phòng sách thì thấy bóng dáng của hai người kia từ xa bước về phía viện. Thiên Tuyết cùng Lam Diệp bước ra, Lam Diệp thấy Lương Thanh thì trong mắt như ánh lên sự vui vẻ mong nhớ nhưng
đáp lại ánh mắt ấy chỉ là cái nhìn lạnh nhạt từ Lương Thanh, Lam Diệp dù đã biết trước nhưng cũng không tránh khỏi sự hụt hẫng trong lòng.
Thiên Tuyết thấy vậy bước đến nắm chặt tay Lam Diệp và nhìn Sở Vân lên tiếng: “A Vân, huynh và Lương hộ pháp đến rồi sao? Hai người mau vào đi.” Nói rồi nàng đưa tay mời hai người đi vào trước sau đó khẽ nói nhỏ vào tai
Lam Diệp: “A Diệp, nếu đã buông bỏ thì trước nhất là phải tự biết kiềm chế cảm xúc lại thì mới có thể quên được.”
Lam Diệp nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt ra hiểu ý gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu, đa tạ phó cung chủ nhắc nhở.” Rồi cả hai cùng nhau bước vào.
Thiên Tuyết cho kê thêm hai chiếc ghế cho Sở Vân và Lương Thanh, Sở Vân từ tốn ngồi xuống và hỏi: “A Tuyết, muội đã xem đến đâu rồi?”
Lam Diệp đáp thay: “Thuộc hạ và phó cung chủ chỉ mới xem đến ba thanh lâu cùng hai song bạc thôi ạ!”
Sở Vân ngạc nhiên: “Xem được nhiều vậy sao? Hai muội thật giỏi nha!”
Thiên Tuyết mỉm cười, Lam Diệp cầm năm quyển sổ mà cả hai vừa mới tổng kết hôm qua đưa cho Sở Vân và nói: “Sở dược sư, người xem thử chúng tôi ghi chép có đúng không? Lâu rồi không làm chỉ sợ có sai sót.”
Lương Thanh đưa tay nhận lấy, Lam Diệp cũng chẳng hề liếc mắt nhìn đến, trong ánh mắt cô cũng không chút gợn sóng tựa như người khi nãy không phải là cô vậy khiến cho Lương Thanh có chút vui mừng vì cuối cung cô cũng đã từ bỏ tình ý với mình thế nhưng đâu đó lại có cảm giác mất mát khó diễn tả.1
Nha hoàn mang trà và bánh lên đặt ở kệ sách bên cạnh, mọi người bắt tay vào cùn nhau xem xét và tính toán lại tất cả sổ sách đó đến đêm muôn mới xong hết mọi việc.
Sở Vận vừa sắp xếp sổ sách cùng với mọi người vừa nói: “Thiên Tuyết, ta nghe nói cung chủ lại mang thêm mấy nữ nhi về đây. Nghe nói họ rất được long cung chủ nên luôn gây chuyện khắp nơi, muội hãy cẩn thận nhé!”
Thiên Tuyết nghe vậy thì có chút lo lắng cho Sở Vân: “A Vân, bọn họ có kiếm chuyện với huynh không?”
Sở Vân lắc đầu: “Không có, bọn họ chỉ gây chuyện với những nữ nhân có ý với cung chủ thôi.”
Thiên Tuyết an tâm: “Vậy được rồi, ta chỉ sợ bọn họ gây chuyện với huynh thôi chứ còn với ta thì huynh đừng lo. Thẩm Thiên Tuyết ta không phải là người dễ bắt nạt như vậy đâu, hơn nữa ta nào có tình ý gì với tên thần kinh
kia chứ?” Sở Vân nghe vậy cũng chỉ mỉm cười rồi cùng Lương Thanh ra về.
Đến cổng viện thì Lương Thanh quay lại nhìn Lam Diệp nói: “Nếu có thời gian thì Lam hộ pháp và phó cung chủ hãy đi dạo xem tình hình kinh doanh như thế nào đi, như vậy sẽ giúp rất nhiều cho việc xem sổ sách đấy.”
Lam Diệp khách sáo nói: “Đa tạ Lương hộ pháp nhắc nhở, ta và phó cung chủ sẽ sắp xếp thời gian.” Cả câu nói cô không ngẩng lên nhìn anh một lần khiến anh có chút không quen.
Sau khi Sở Vân và Lương Thanh rời đi thì Thiên Tuyết vỗ nhẹ vai Lam Diệp và nói: “A Diệp, ngươi làm rất tốt. Đôi lúc buông bỏ chỉ cần mình lạnh nhạt với họ thì bản thân mình sẽ nhận ra quên đi một mối tình si không phải
là khó khăn như mình tưởng tượng đâu.” Lam Diệp gật đầu mỉm cười, hóa ra đoạn tình cảm này đối với cô lại có một ngày cô có thể đặt nó xuống được một cách dễ dàng như vậy. Trong lòng Lam Diệp cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều. Cả hai cùng về phòng riêng nghỉ ngơi sau một ngày bù đầu vào công việc.
Nhị nương mỉm cười cúi đầu: “Dạ phó cung chủ, nô tỳ sẽ làm ngay.”
Thiên Tuyết xoay người đi lên phòng sách thì thấy bóng dáng của hai người kia từ xa bước về phía viện. Thiên Tuyết cùng Lam Diệp bước ra, Lam Diệp thấy Lương Thanh thì trong mắt như ánh lên sự vui vẻ mong nhớ nhưng
đáp lại ánh mắt ấy chỉ là cái nhìn lạnh nhạt từ Lương Thanh, Lam Diệp dù đã biết trước nhưng cũng không tránh khỏi sự hụt hẫng trong lòng.
Thiên Tuyết thấy vậy bước đến nắm chặt tay Lam Diệp và nhìn Sở Vân lên tiếng: “A Vân, huynh và Lương hộ pháp đến rồi sao? Hai người mau vào đi.” Nói rồi nàng đưa tay mời hai người đi vào trước sau đó khẽ nói nhỏ vào tai
Lam Diệp: “A Diệp, nếu đã buông bỏ thì trước nhất là phải tự biết kiềm chế cảm xúc lại thì mới có thể quên được.”
Lam Diệp nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt ra hiểu ý gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu, đa tạ phó cung chủ nhắc nhở.” Rồi cả hai cùng nhau bước vào.
Thiên Tuyết cho kê thêm hai chiếc ghế cho Sở Vân và Lương Thanh, Sở Vân từ tốn ngồi xuống và hỏi: “A Tuyết, muội đã xem đến đâu rồi?”
Lam Diệp đáp thay: “Thuộc hạ và phó cung chủ chỉ mới xem đến ba thanh lâu cùng hai song bạc thôi ạ!”
Sở Vân ngạc nhiên: “Xem được nhiều vậy sao? Hai muội thật giỏi nha!”
Thiên Tuyết mỉm cười, Lam Diệp cầm năm quyển sổ mà cả hai vừa mới tổng kết hôm qua đưa cho Sở Vân và nói: “Sở dược sư, người xem thử chúng tôi ghi chép có đúng không? Lâu rồi không làm chỉ sợ có sai sót.”
Lương Thanh đưa tay nhận lấy, Lam Diệp cũng chẳng hề liếc mắt nhìn đến, trong ánh mắt cô cũng không chút gợn sóng tựa như người khi nãy không phải là cô vậy khiến cho Lương Thanh có chút vui mừng vì cuối cung cô cũng đã từ bỏ tình ý với mình thế nhưng đâu đó lại có cảm giác mất mát khó diễn tả.1
Nha hoàn mang trà và bánh lên đặt ở kệ sách bên cạnh, mọi người bắt tay vào cùn nhau xem xét và tính toán lại tất cả sổ sách đó đến đêm muôn mới xong hết mọi việc.
Sở Vận vừa sắp xếp sổ sách cùng với mọi người vừa nói: “Thiên Tuyết, ta nghe nói cung chủ lại mang thêm mấy nữ nhi về đây. Nghe nói họ rất được long cung chủ nên luôn gây chuyện khắp nơi, muội hãy cẩn thận nhé!”
Thiên Tuyết nghe vậy thì có chút lo lắng cho Sở Vân: “A Vân, bọn họ có kiếm chuyện với huynh không?”
Sở Vân lắc đầu: “Không có, bọn họ chỉ gây chuyện với những nữ nhân có ý với cung chủ thôi.”
Thiên Tuyết an tâm: “Vậy được rồi, ta chỉ sợ bọn họ gây chuyện với huynh thôi chứ còn với ta thì huynh đừng lo. Thẩm Thiên Tuyết ta không phải là người dễ bắt nạt như vậy đâu, hơn nữa ta nào có tình ý gì với tên thần kinh
kia chứ?” Sở Vân nghe vậy cũng chỉ mỉm cười rồi cùng Lương Thanh ra về.
Đến cổng viện thì Lương Thanh quay lại nhìn Lam Diệp nói: “Nếu có thời gian thì Lam hộ pháp và phó cung chủ hãy đi dạo xem tình hình kinh doanh như thế nào đi, như vậy sẽ giúp rất nhiều cho việc xem sổ sách đấy.”
Lam Diệp khách sáo nói: “Đa tạ Lương hộ pháp nhắc nhở, ta và phó cung chủ sẽ sắp xếp thời gian.” Cả câu nói cô không ngẩng lên nhìn anh một lần khiến anh có chút không quen.
Sau khi Sở Vân và Lương Thanh rời đi thì Thiên Tuyết vỗ nhẹ vai Lam Diệp và nói: “A Diệp, ngươi làm rất tốt. Đôi lúc buông bỏ chỉ cần mình lạnh nhạt với họ thì bản thân mình sẽ nhận ra quên đi một mối tình si không phải
là khó khăn như mình tưởng tượng đâu.” Lam Diệp gật đầu mỉm cười, hóa ra đoạn tình cảm này đối với cô lại có một ngày cô có thể đặt nó xuống được một cách dễ dàng như vậy. Trong lòng Lam Diệp cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều. Cả hai cùng về phòng riêng nghỉ ngơi sau một ngày bù đầu vào công việc.