• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún (1 Viewer)

  • Chương 42

Thẩm Tuệ Như vẫn chưa thể bình tĩnh nổi, ngồi co ro trong xe ngựa, Thái hậu sai Niệm Từ đến làm bạn bên cạnh y thị, đang dùng chăn gấm bọc lấy thân thể run lẩy bẩy kia, luôn miệng an ủi.
Xe ngựa đi qua đá lát gập ghềnh phát ra tiếng vang lọc cọc, nghiêng trái nghiêng phải khiến Thẩm Tuệ Như dần dần trấn định. Y thị tóm chặt tay Niệm Từ, khớp xương trắng bệch, “Phụ thân, mẫu thân, ca ca ta thế nào rồi?”
“Tay phải Thái sư bị thương nặng, phu nhân cùng công tử đều gặp nạn.” Niệm Từ nhỏ giọng hồi bẩm, không dám nhìn thẳng biểu cảm của y thị.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Thẩm Tuệ Như điếng người ngã xuống, trong miệng rền rĩ, khóe mắt đỏ ửng nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống. Qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên y thị rên lên đau đớn, tay đặt trên phần bụng còn chưa to ra.
“Nương nương người tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Nhà họ Thẩm còn có Thái sư, còn có tiểu công tử, còn có đứa trẻ trong bụng người, vượt qua được kiếp nạn này hết thảy mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.” Niệm Từ vội vàng lót đệm chăn thật dày dưới thân y thị, vuốt vuốt lưng để y thị có thể bình tĩnh trở lại. Cái thai này cực kỳ quan trọng với nhà họ Thẩm, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Hiển nhiên Thẩm Tuệ Như cũng hiểu chuyện này, vội vàng hít sâu thở ra từng hơi. Qua một lúc lâu nữa cơn đau mới từ từ dịu bớt, y thị đột niên quay đầu nhìn Niệm Từ, hoảng sợ hỏi, “Sao Thái hậu lại đột nhiên hồi cung? Có phải nghe được tin gì không?”
“Nô tì đã hủy toàn bộ tin tức, Thái hậu không biết được. Lúc bà ta niệm Phật bỗng nhiên cảm thấy lòng đau như cắt, nói là lúc tiên đế về trời cũng có dự cảm tương tự, không yên lòng cho Hoàng thượng nên mới vội vàng về cung, dọc đường nô tì đều cùng ba ta tụng kinh, thật sự không tìm được cơ hội truyền tin cho nương nương. Đám ám vệ vừa rồi muốn đến gần Thái hậu cũng bị thị vệ chặn lại cả. Nương nương cứ yên tâm.” Giọng điệu Niệm Từ hoàn toàn chắc chắn.
Trong mười năm trời Thái hậu chưa bao giờ nhận đọc thư Hoàng thượng gởi đến, ngay cả lúc Hoàng thượng đích thân đến thăm cũng đóng chặt cửa không gặp, muốn chặt đứt tai mắt Thái hậu thật sự quá dễ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng là đứa con mình nuôi từ nhỏ, mặc dù trong lòng có oán hận nhưng không thể không để ý sống chết trước mắt.
Thẩm Tuệ Như an tâm, không biết nghĩ đến chuyện gì mà khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười méo mó vặn vẹo, “Thảo nào bọn ám vệ lại điên cuồng tàn sát nhà họ Thẩm ta, nhất định Hoàng thượng đã chết. Dự cảm Thái hậu quả nhiên linh nghiệm! Bà ta đã hồi cung, bản cung sẽ không để bà ta còn sống mà ra ngoài.”
Dứt lời, y thị nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, mặt không biểu cảm nhắm hai mắt lại. Nhà họ Thẩm đã trả giá lớn như vậy, con đường này nhất quyết mình phải đi đến cùng, không thành công cũng thành nhân.
﹡﹡﹡﹡
Mạnh Tang Du vừa dùng xong điểm tâm, đang định về khuê phòng mình ôn chút kỷ niệm thì nhận được tin Hoàng thượng gặp chuyện, Thái hậu hồi cung. Cô giật nảy mình, vội vàng từ biệt Mạnh phu nhân mang theo cung nhân nhanh chóng trở về.
Bầu không khí trong kiệu lạnh ngắt, hệt như tâm trạng cô bây giờ. Mạnh Tang Du nắm siết lò sưởi trong bàn tay, hàng mày thanh tú nhíu chặt. Sắc mặt Phùng ma ma tái xanh, bà ngồi bên cạnh cô, trong lòng bất an lại không dám nói nhiều. Ngân Thúy cùng Bích Thủy ở trong xe ngựa đi sau kiệu.
“Hoàng thượng gặp chuyện, Thái hậu hồi cung, ẩn tình sau lưng nhất định không đơn giản.” Qua một lúc lâu cô mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng cất lời.
“Nương nương đoán được gì ạ?” Phùng ma ma tiến đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi.
“Có hai khả năng, một là Hoàng thượng đã chết, lần ám sát này hẳn là hành động thanh tẩy của ám vệ, mục đích là báo thù cho Hoàng thượng. Hai là Hoàng thượng chưa chết, chuyện ám sát này chẳng qua chỉ là một tuồng kịch để thần không biết quỷ không hay tráo đổi Hoàng thượng trở về.” Mạnh Tang Du dựa vào ghế, ôm lò sưởi vào trong ngực bình ổn nhịp tim đập dồn.
“Vậy người nói xem Thái hậu nương nương đã biết được chân tướng sao?” Phùng ma ma bất an hỏi.
“Nếu là khả năng đầu tiên nhất định Thái hậu không biết chuyện, bằng không sẽ chẳng mang binh đến cứu Thẩm Tuệ Như và Thẩm thái sư, nếu là khả năng thứ hai thì chắc chắn Thái hậu đã hiểu rõ tình hình, phối hợp Hoàng thượng diễn trò. Mặc dù là tình huống nào thì chúng ta về cung rồi tính tiếp. Trước mắt trong cung có Thái hậu nắm giữ, mọi chuyện có xu hướng tích cực.” Mạnh Tang Du chạm vào chiếc lò sưởi đồng mạ vàng trên bàn dài, nét mặt căng thẳng trầm tĩnh trở lại.
﹡﹡﹡﹡
Hoàng thượng trọng thương, cả người đầy máu được đỡ về Càn Thanh Cung. Cũng may Thái hậu có dẫn theo thái y từ Thiên Phật Sơn trở về kịp thời xử lý khống chế vết thương, lúc các thái y ở thái y viện nghe tin vội đến thì Hoàng thượng đã uống thuốc, mê man ngủ. Thái hậu mỏi mệt ở bên ngoài điện răng dạy đám thái y chậm như rùa một phen, sau đó sai bọn họ đến Chung túy cung bắt mạch cho Lương phi nương nương đang mang “long tử” trong người, không thể qua loa được.
Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh không thể xử lý chuyện ám sát, Thái hậu thương con, triệu thống lĩnh Cấm long vệ, Ngự lâm quân và cả tân tiền nhiệm Cửu Môn Đề Đốc đến tiền điện răn dạy, lúc này đã bãi bỏ chức vụ của hai vị thống lĩnh, lại cưỡng chế Cửu Môn Đề Đốc nội trong ba ngày phải truy bắt hung thủ trở về chịu tội, bằng không cũng không thể tránh khỏi nguy cơ bãi chức.
Trước khi Thái hậu chưa lễ Phật cũng là nhân vật mạnh mẽ cứng rắn, hành động cương quyết như thế này, rất nhiều đại thần chỉ cảm thấy chuyện này chỉ mới như hôm qua. Hoàng thượng bệnh nặng, Thái hậu thế chỗ tạm thời xử lý công việc là chuyện hoàn toàn bình thường, trong triều không ai dám hó hé tiếng nào. Phòng ngự kinh đô mà nhà họ Thẩm vất vả lắm mới khống chế trong tay cứ như vậy mà mất đi.
Trong Chung túy cung, sau khi Thẩm Tuệ Như nghe tin xong bụng lại thấy đau đau. Bà già kia quả thực là chướng ngại vật không khử không được! Cũng may trong cung này đều là tai mắt của mình, rất dễ để ra tay với Thái hậu.
Nhưng chỉ ngay sau đó y thị không thể tiếp tục lạc quan, chỉ vì lần này về thăm nhà, y thị cùng Hoàng để giá đều mang theo tâm phúc bên cạnh, ám vệ giết bảy tám phần, ngay cả trợ thủ đắc lực Vãn Thanh cũng gặp nạn. Thái hậu thương xót vì y thị sợ hãi, lại đang mang thai, lúc này đã phái cung nữ cùng ma ma bên Từ Ninh đến chăm sóc. Tất cả người bên cạnh Hoàng đế giả cũng đổi thành tâm phúc Thái hậu, cũng may Thường Hỉ chỉ bị thương nhẹ, còn có thể dùng được, lúc nghe tin này Thẩm Tuệ Như mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Bây giờ y thị cùng Hoàng đế giả đã lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, bên cạnh không có ai dùng được, trong cung tuy nhiều tai mắt nhưng lại chẳng có cách điều khiển, quả nhiên là nghẹn đến tột cùng.
﹡﹡﹡﹡
Trong Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế vốn nên hôn mê bất tỉnh giờ đang nằm trên long sàng, cầm trong tay một xấp tấu chương Thẩm Tuệ Như phê duyệt qua đọc kỹ. Chữ viết trên tấu chương rồng bay phượng múa, nét bút cứng cáp hoàn toàn giống hệt chữ của hắn. Trước kia hắn cảm thấy Thẩm Tuệ Như học theo nét chữ của mình là một chuyện thú vị trong tình cảm, bây giờ khóe miệng chỉ nhếch lên, nụ cười lạnh lùng không tưởng.
“Bị thương thì nằm nghỉ một lát, lúc dậy xem tấu chương cũng không muộn.” Thái hậu chậm rãi tiến vào ngồi xuống bên giường, yêu thương nhìn bả vai bị thương của hắn.
“Mẫu hậu đừng lo lắng, vết thương nhi thần nhìn đáng sợ nhưng không nghiêm trọng như vậy, nghỉ ngơi năm sáu ngày sẽ khỏi.” Chu Vũ Đế đặt tấu chương xuống, nhìn thật kỹ dung nhan già nua rất nhiều của Thái hậu, ánh mắt lừng khừng nơi tóc mai ngả màu hoa râm của bà hồi lâu. Đây là người mẹ đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, hắn biết, khi mình có việc, mẫu thân tuyệt đối không bỏ mặc.
“Mẫu hậu còn giận nhi thần?” Hắn nghiêm mặt lại, nhìn thẳng hai mắt Thái hậu.
“Không giận, vốn không phải là lỗi của con.” Thái hậu mệt mỏi phất tay, sau cùng ngữ khí nghiêm nghị, “Những chuyện con nhờ ai gia đã bố trí xong cả, bỏ cũ thay mới vị trí thống lĩnh Cấm long vệ cùng Ngự lâm quân, con có thể tuyển chọn người thích hợp hơn, nếu không có thì trong kinh tất sẽ loạn một hồi.”
“Tất nhiên đã có, mẫu hậu yên tâm. Sự kiện lần này cũng là khảo nghiệm đối với các triều thần, trong lòng con đã hiểu rõ người nào dùng được, người nào không thể dùng!” Chu Vũ Đế hứng thú cười, vị Quân vương bày mưu lập kế đã trở lại.
“Vậy thì tốt.” Thái hậu gật đầu, nhìn về phía con, mở miệng muốn nói nhưng khó khăn lắm mới ngừng, dường như không biết phải bắt đầu như thế nào.
Chu Vũ Đế cũng không nói cho Thái hậu mối duyên nợ kỳ lạ khi mình hôn mê bất tỉnh dạo trước, thấy khuôn mặt Thái hậu đau xót, hẳn nhiên biết người muốn nói gì, bình thản cất lời, “Mẫu hậu có việc gì cứ nói, đừng lo lắng nhiều.”
Thái hậu xoa xoa thái dương, thấp giọng nói, “Con định xử lý các phi tần kia như thế nào?” Dâm loạn hậu cung, chuyện này quả thực hoàng đường cực điểm! Hoàn toàn nhục nhã! Đối với nhà họ Thẩm, Thái hậu hận không thể mang binh san bằng chúng, nhưng nếu để chúng chết không rõ ràng như vậy thì còn để lại cho đời sau thanh danh vang dội rạng rỡ. Rốt cuộc Thái hậu cũng suy đi nghĩ lại, muốn đẩy nhà họ Thẩm xuống vực sâu, chỉ cần Đại Chu này còn có họ Cổ, tộc Thẩm vĩnh viễn không có ngày cất đầu dậy!
“Dù sao đều là con gái của trọng thần trong triều, không thể xử lý, cứ để đấy đi.” Chu Vũ Đế lơ đãng vẫy tay, không hề nổi giận như trong tưởng tượng của Thái hậu.
Nếu là thật sự hôn mê, cái gì cũng không biết mà tỉnh lại, Chu Vũ Đế tuyệt đối không có cách nào bình tĩnh như bây giờ. Người thương cùng tôn sư đều phản bội, nhục nhã ngất tận trời cao, triều đình hỗn loạn bất kham, biên cương tràn ngập nguy cơ, hết thảy những điều kia quả thực không ai có thể chịu nổi. Nhưng đã trải qua năm tháng dài vừa thống khổ vừa ấm áp ngọt ngào, trái tim hắn đã không còn như xưa.
“Con có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, loại chuyện gièm pha như vậy chúng không cần phải biết, cứ để trong cung đến già. Đợi năm sau tuyển tú con lại chọn thêm người mới vào cung.” Thái hậu yên tâm thở ra. Người đàn ông nào có thể chịu nổi cơn nhục này? Đặc biệt là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn? Con có thể lấy đại cục làm trọng là tốt nhất.
“Sẽ nói sau.” Chu Vũ Đế nhíu mày, trong lòng kháng cự. Một đám oanh oanh yến yến vờn quanh, mấy mùi son phấn gai mũi cứ đập vào mặt như thế này, cứ nghĩ đến hắn lại thấy phiền phức.
“Ai gia đã tuyên bố bãi triều mười ngày để con dưỡng bệnh cho tốt. Mười ngày này ai gia thay con chọn lựa hai phi tần sạch sẽ đến chăm sóc, con thấy được không?” Thái hậu ôn òa hỏi.
Con ngươi Chu Vũ Đế u ám, đang muốn nói chuyện Thái hậu lập tức tiếp lời, “Chọn Đức phi cùng Liễu tài tử đi.”
“Vậy chọn Đức phi.” Chu Vũ Đế trầm giọng mở miệng, dường như cảm thấy mình trả lời quá nhanh, mím môi bổ sung thêm, “Nhiều người quá nhi thần cảm thấy phiền lòng, chỉ là hầu hạ vài bát thuốc, một người đã đủ.”
“Vậy thì chọn Đức phi.” Thái hậu quyết định, căn dặn hắn nghỉ ngơi liền đứng dậy rời đi, lúc vừa tới cửa như thể chợt nhớ tới điều gì đó liền quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn, thận trọng nói, “Mạnh quốc công mất tích, Đức phi không còn chỗ dựa, tuy rằng con bé phô trương nhưng chưa bao giờ chạm vào giới hạn cuối của Hoàng thượng, cũng không có con cái, là người thông minh biến tiến lùi. Đại kiếp lần này nó có thể toàn thân trở ra cũng là phúc phận riêng, cho dù biết chuyện gì ai gia tin con bé sẽ im miệng không nói nửa lời. Người thông minh có tư cách sống sót, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
“Mẫu hậu nói đúng.” Chu Vũ Đế đen mặt, giọng nói khàn khàn không biết làm thế nào. Mẫu hậu lại cho rằng hắn sẽ giết Tang Du sao? A ~ Hắn cười khẽ, bàn tay dùng sức siết miệng vết thương nơi bả vai, muốn dùng đau đớn trên cơ thể lãng quên cơn đau trong lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom