-
Chương 49
Màn đêm buông xuống, hoàng cung nguy nga tráng lệ được bọc một lớp màu tối sẫm, nhìn mấy nhành cây trơ trọi đung đưa trong gió lạnh vô cùng đáng sợ. Những cơn gió cuộn xoáy nức nở trên bầu trời khiến tâm thần người nôn nao không yên. Hôm nay chắc chắn là một đêm không bình thường, vài nơi chốn nào đó trong lục cung mông mênh vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn cùng tiếng khóc bi ai của phụ nữ. Những cung nhân tuần tra ban đêm cầm đèn lồng nhanh nhanh đi qua, không dám liếc mắt, cũng không dám hỏi nhiều.
Trong Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế đang ngồi sau ngự bàn phê duyệt tấu chương, trên giá ngự bút bằng gỗ tử đàn treo một túi hương, hương thơm thoang thoảng lững thững trong không trung xoa dịu tinh thần, khiến người ta cảm thấy thật an tâm.
“Hoàng thượng, Thẩm Tuệ Như tỉnh, đang ầm ĩ muốn gặp ngài.” Thường Hỉ ột thái giám vừa báo tin lui ra, đi vào điện nhỏ giọng nói.
Ngay cả mày cũng không động, Chu Vũ Đế vẫn tiếp tục xem xét tấu chương. Thường Hỉ thấy hắn thờ ơ, đang muốn đi ra lại thấy hắn đặt một quyển tấu chương vừa phê xong xuống, lãnh đạm nói, “Đi thôi, xem thế nào.” Giữa họ tất yếu phải có một lần đối mặt.
Vừa đi ra được vài bước, hắn nhướng mày, quay gót về, bàn tay cầm lấy túi hương treo trên giá cẩn thận bỏ vào trong lòng.
Bóng đêm nơi lãnh cung càng âm u đặc quánh, trên đất rải kín đám cây cỏ khô héo gãy cành, từng luồng gió rét rin rít ào qua, cảm giác sợ hãi bọc kín mọi giác quan. Cửa sổ giấy trên cung điện đã bị nước mưa ăn mòn tự khi nào, không thể ngăn cản gió lạnh, trong ngoài căn phòng kia đều có những vũng nước đóng thành băng, chẳng có gì khác nhau.
Thẩm Tuệ Như nằm trên chiếc giường ẩm ướt mốc meo, chỉ có một cái chăn bông mỏng sưởi ấm, sau người còn dấp dính máu, loang rộng trên lớp váy áo. Y thị rét lạnh run rẩy, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, não như thể bị kéo căng đau đớn, thế nhưng nét mặt lại trầm tĩnh, không hề có xúc cảm sợ hãi hay tuyệt vọng khi đại họa cận kề. Đã đến bước này còn giãy dụa cũng chỉ phí công, y thị muốn giữ sức gặp người đàn ông kia một lần.
Niềm Từ nhặt đám củi khô xung quanh đốt một đống lửa nhỏ, cách Thẩm Tuệ Như rất xa, không quan tâm y thị sống chết thế nào. Bây giờ cô ta vô cùng hối hận, bắt đầu nhung nhớ quãng thời gian nhàn hạ nơi Thiên Phật Sơn.
Cửa cung mục nát được đẩy ra, âm thanh kẽo kẹt khiến hai người chú ý. Thấy người đàn ông phía sau Thường Hỉ, ánh mắt không hẹn mà cùng lóe sáng.
“Hoàng thượng, xin tha mạng, nô tì biết sai rồi!” Niệm Từ nhoài người đến trước mặt hắn, dập đầu cốp cốp, trên đất dấp dính màu máu đỏ.
“Rất ầm ĩ.” Hắn lãnh đạm cất giọng, Thường Hỉ phía sau vung tay lên, Niệm Từ chợt bị hất cao, đập vào tường rồi hôn mê.
Thấy khả năng của Thường Hỉ, Thẩm Tuệ Như đang thoi thóp trên giường bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Thường Hỉ là giả, vậy thì Hoàng thượng tất nhiên là thật! Nghĩ đến chuyện mình đích thân giao an hồn hương độc giết Thái hậu vào tay đối phương, y thị chỉ cảm thấy mình giống như con nghé nhảy nhót, vừa đáng thương vừa đáng buồn!
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Ngừng cười, y thị hoàn toàn bình tĩnh mở miệng.
Chu Vũ Đế không hề quan tâm, thậm chí còn không liếc một cái, thong thả bước đến chiếc ghế duy nhất trong điện, thấy bụi rác đầy bên trên lại nhướng mày.
Thường Hỉ lập tức bước đến cầm áo khoác của mình phủ lên trên.
“Tìm trẫm có chuyện gì?” Hắn tựa người vào ghế ngồi, đôi mắt sẫm tối thâm trầm xoáy thẳng khiến người ta không dám nhìn vào. Sắc mặt người đàn bà kia trắng xanh, môi khô nứt thấm máu, vô cùng thê thảm; nhưng nội tâm hắn lại hoàn toàn bình tĩnh, sẽ không bao giờ dậy sóng vì đối phương một lần nào nữa.
“Thần thiếp cùng gia phụ sẽ gánh chịu mọi tội lỗi, già trẻ trong gia tộc không quan hệ, mong Hoàng thượng nhân từ tha cho họ.” Thẩm Tuệ Như đứng thẳng dậy, lê thân thể bệnh hoạn xuống giường, quỳ gối trước mặt hắn. Lớp váy đỏ sẫm một màu máu đổ vẫn còn lách tách nhỏ giọt, mùi tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi. Hình ảnh thê thảm không gì kể xiết! Thẩm Tuệ Như còn trông mong, trông mong rằng người đàn ông này vẫn còn chút thương hại mình.
Đáng tiếc y thị sai rồi, trải qua năm tháng kỳ lạ gần như vỡ vụn kia, trái tim hắn đã lạnh lẽo như hàn thiết ngàn năm.
“Họ Thẩm thông đồng với địch bán nước, nếu các ngươi thành công, Đại Chu của ta có bao nhiêu con dân sẽ chết?” Chu Vũ Đế nghiêng người, gằn từng tiếng hỏi. Thấy ánh mắt thống thiết khẩn cầu kia, hắn nhếch môi cười, lời nói ra lại khiến người ta lạnh đến tận xương tủy, “Trẫm cảm thấy mấy ngàn mạng sống của tộc Thẩm vẫn còn chưa trả đủ tội nghiệt các ngươi gây nên! Giết mười chi tộc, chỉ cần dính dáng đến họ Thẩm, chỉ cần giang sơn này còn có họ Cổ, đời đời kiếp kiếp các ngươi đều phải làm nô bộc hầu hạ, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu.”
Dứt lời, hắn cũng không quan tâm sắc mặt vặn vẹo của Thẩm Tuệ Như, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Hoàng thượng, thần thiếp rất hối hận! Hối hận lúc trước không giết Hoàng thượng!” Thẩm Tuệ Như dùng toàn bộ sức lực tóm lấy vạt áo hắn, cắn răng độc ác nói.
Hắn nhếch môi, đá tay y thị ra bước tiếp
“Hoàng thượng! Hoàng thượng còn nhớ những gì chúng ta đã từng làm sao? Hoàng thượng còn nhớ rõ lời hẹn thề với thần thiếp sao? Hoàng thượng đã nói muốn để thần thiếp mũ phượng khăn quàng vai, nở mày nở mặt xuất giá! Muốn để toàn dân chúng đại chu biết người Hoàng thượng yêu là thần thiếp! Muốn cùng thần thiếp sinh ra Hoàng tử Công chúa tôn quý nhất! Nhưng Hoàng thượng làm được không? Tiến cung ba năm, Hoàng thượng cho thần thiếp cái gì?” Y thị ngã xuống, đau đớn kêu lên.
Chu Vũ Đế dừng bước quay đầu, đôi mắt sâu không đáy xoáy thẳng vào Thẩm Tuệ Như, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời, “Trẫm cho ngươi cái gì? Thẩm Tuệ Như, tiến cung ba năm có bao giờ người bị người khác đầu độc? Có từng bị hãm hại? Có từng bị cung nữ tâm phúc phản bội? Không hề! Trẫm thay ngươi diệt trừ tất cả tai họa ngầm! Bảo vệ ngươi kín kẽ không kẽ hở! Thậm chí,” Nói đến đây, hắn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn đặc, “Thậm chí trẫm còn thay ngươi dựng tấm lá chắn để nàng thay ngươi tranh, thay ngươi đấu, chỉ cần ngươi an tâm sống trong Chung túy cung đợi triều đình yên ổn rồi sẽ đến ngày vinh quang bước chân lên ngôi Hậu. Trẫm dùng cách của mình bảo vệ ngươi, hơn nữa trẫm làm được! Có lẽ trẫm có lỗi với tất cả phụ nữ trong hậu cung, nhưng trẫm đã không khiến ngươi thất vọng!”
Thu ánh mắt lại, hắn đá văng cửa cung ra ngoài điện, gió lạnh buốt xương thịt cắt ngang, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt lập tức bình tĩnh trở lại, hắn đè chặt túi hương trong ngực, nhanh chóng rời đi.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng đừng đi, thiếp biết sai rồi…” Âm giọng khàn khàn của Thẩm Tuệ Như đã không còn oán hận, chỉ còn hối tiếc đè nặng từng chữ. Không có âm mưu tính kế, không có lục đục đấu đá, lúc này nghĩ đến, trước đây mình ở Chung túy cung vui vẻ yên ổn đến nhường nào! Nhưng tất cả đều đã bị lòng tham đè nát!
Thường Hỉ nhặt áo khoác trên ghế lên đi ngang qua người y thịt. Đã quá muộn để hối hận!
Ngoài cung, phủ Thái sư.
Tin Lương phi sảy thai bị biếm lãnh cung nhanh chóng truyền ra, đám đông đến thăm phủ Thái sư lập tức ra về không còn cả bóng. Đa số những người này đều muốn dựa vào Thẩm thái sư, cái thai trong bụng Lương phi cùng thánh sủng từ Hoàng thượng đối với Lương phi. Nếu không có hai chuyện này, nhà họ Thẩm lập tức quay về điểm xuất phát, mà không, thậm chí còn không bằng so với lúc trước. Đang yên đang lành sao có thể bị biếm lãnh cung, mà Thẩm thái sư còn trọng thương, bị ép bỏ mọi chức vụ, chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là tín hiệu Hoàng thượng sẽ ra tay với nhà họ Thẩm. Nói không chừng, tai ương diệt môn lần này chính là “bút tích” của Hoàng thượng.
Có thể làm quan trong triều tất phải là người thông minh, nhà họ Thẩm sắp rơi vào tình thế bị các nhà danh gia vọng tộc khác đóng cửa không tiếp, những kẻ có mối quan hệ sâu với nhà họ Thẩm càng có cảm giác tai họa ngập đầu.
Trong linh đường đầy gió lạnh thê thiết, Thẩm thái sư suy sụp ngồi cạnh quan tài con trai trưởng ngẩn người. Quản gia sai người hầu mang tới một phong mật tín giao tận tay cho y.
Y định thần, cố gắng xem xong, gương mặt suy sụp càng thêm già cỗi. Bàn tay y run rẩy, tờ giấy rơi xuống, bị gió cuốn khỏi linh đường, mang theo điềm xấu.
“Lão gia, có chuyện gì sao?” Quản gia nhỏ giọng hỏi.
“Tạ Chính Hào đã chết! Trong cung nhất định là Hoàng thượng thật! Chắc chắn phải! Hắn tỉnh lại!” Thẩm thái sư tê liệt ngã xuống ghế dựa. Thật chính là thật, chỉ cần để hắn ngồi vào ghế Hoàng đế, hắn sẽ có vô số thủ đoạn để nhà họ Thẩm tan thành tro bụi!
“Lão gia, lão gia sao thế!” Thấy Thẩm thái sư nhắm hai mắt lại từ từ trượt xuống đất, quản gia nóng ruột gọi lớn.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, vừa qua giờ Mẹo Mạnh Tang Du đã đến Càn Thanh Cung chăm sóc. Trên bầu trời mông mênh mờ mịt thả xuống những đóa tuyết như lông ngỗng, cô bước nhanh đến tiền điện, cởi áo khác xuống.
Thường Hỉ ngăn các cung nhân ngoài điện thông báo tránh quấy rầy đến giấc ngủ Hoàng thượng, sau đó ân cần nhận lấy áo khoác của Đức phi nương nương, dẫn cô vào tẩm điện.
Trong điện đã đốt địa lòng, không khí ấm áp như tiết trời mùa xuân, bên hai ô cửa sổ đặt một bồn sơn trà vừa mới nhú những mầm mới, thậm chí còn thấp thoáng vài nụ hoa, thu hút ánh nhìn Mạnh Tang Du. Cô kinh ngạc phát hiện, Kiền Thanh Điện vốn trống trải lạnh lẽo có rất nhiều bồn hoa đủ màu đủ sắc, vừa ấm áp vừa tràn đầy sức sống.
Người đã bước qua Quỷ môn quan một lần đều đặc biệt quyến luyến mạng sống, lời này quả nhiên không sai. Cô vừa đi vừa nhìn, thấy mạn giường ngoài long sàng đã kéo kín, thoáng chấn chờ nhìn về phía Thường Hỉ, “Hoàng thượng còn chưa dậy sao? Vậy bản cung đến thiên điện chờ thêm một lát.”
“Đêm qua Hoàng thượng có dặn dò, nương nương đến để nương nương lập tức đánh thức ngài dậy.” Thường Hỉ khom người đáp lời.
Khẩu dụ Thánh thượng không thể cãi lại, Mạnh Tang Du mím môi, không còn cách nào hơn là đi lên phía trước kéo mạn giường ra, chuẩn bị đánh thức hắn dậy.
Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, dưới mí mắt còn có quầng thâm thật dày, hiển nhiên ngủ không mấy an ổn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú toát ra hơi thở lạnh bạc như giá rét. Mạnh Tang Du biết, lúc hắn mở mắt ra, sự vô tình ẩn sâu dưới đáy mắt khiến lòng người băng lạnh đến nhường nào.
Cô cúi người, vừa mới chuẩn bị mở miệng lại do dự. Vẫn nên để hắn ngủ thêm một lát đi, ít ra khi ngủ hắn vô hại, cô không cần thiết phải suy nghĩ cách chống đỡ thế nào. Chỉ mới chuẩn bị thả mạn giường xuống, hắn lại mở hai mắt ra, thấy cô gái đứng bên giường nhưng lại không hề kinh ngạc, ngược lại còn nhếch môi nở nụ cười mơ màng đầy chân thật, vươn tay kéo cô lên giường.
“Tang Du, ngủ với trẫm một lát.” Hắn ôm vòng eo mảnh mai của nàng, thỏa mãn rầm rì. Ngữ khí này, động tác này như thể mỗi một ngày hai người đều đối mặt với nhau như thế.
“Hoàng thượng, trên người thiếp còn khí lạnh!” Mạnh Tang Du giãy dụa, trong lúc vô ý động tới ngọc chẩm (gối), chợt phát hiện túi hương của mình lại ở ngay bên dưới.
Đang lúc cô vẫn còn kinh ngạc, hắn đã nghiêng người ép cô vào bên trong giường, kéo hai tay cô lên vai mình rồi rì rầm, “Ôm trẫm, không có nàng trẫm không ngủ được.”
Rõ ràng giai nhân gần trong gang tất nhưng hắn lại không thể chạm tới, sợ khiến nàng căm ghét, càng sợ phải đẩy nàng vào đầu sóng ngọn gió. Chỉ có trong mơ hắn mới có thể hồi tưởng lại quãng thời gian ấm áp ngọt ngào kia.
Lúc nào ta ôm ngươi đi ngủ hả? Chẳng lẽ trước kia không có ta hàng đêm ngươi đều mất ngủ à? Mạnh Tang Du cứng học nhìn gã đàn ông co người trong lòng mình nặng nề ngủ, lại hoài nghi trí nhớ của hắn có phải xảy ra vấn đề gì hay không. Cho dù sức tưởng tượng của Mạnh Tang Du phong phú đến đâu cô cũng sẽ không thể tưởng tượng được A Bảo làm bạn với mình suốt năm tháng trời chính là vị Hoàng đế bệ hạ ăn trên ngồi trước kia.
Trong Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế đang ngồi sau ngự bàn phê duyệt tấu chương, trên giá ngự bút bằng gỗ tử đàn treo một túi hương, hương thơm thoang thoảng lững thững trong không trung xoa dịu tinh thần, khiến người ta cảm thấy thật an tâm.
“Hoàng thượng, Thẩm Tuệ Như tỉnh, đang ầm ĩ muốn gặp ngài.” Thường Hỉ ột thái giám vừa báo tin lui ra, đi vào điện nhỏ giọng nói.
Ngay cả mày cũng không động, Chu Vũ Đế vẫn tiếp tục xem xét tấu chương. Thường Hỉ thấy hắn thờ ơ, đang muốn đi ra lại thấy hắn đặt một quyển tấu chương vừa phê xong xuống, lãnh đạm nói, “Đi thôi, xem thế nào.” Giữa họ tất yếu phải có một lần đối mặt.
Vừa đi ra được vài bước, hắn nhướng mày, quay gót về, bàn tay cầm lấy túi hương treo trên giá cẩn thận bỏ vào trong lòng.
Bóng đêm nơi lãnh cung càng âm u đặc quánh, trên đất rải kín đám cây cỏ khô héo gãy cành, từng luồng gió rét rin rít ào qua, cảm giác sợ hãi bọc kín mọi giác quan. Cửa sổ giấy trên cung điện đã bị nước mưa ăn mòn tự khi nào, không thể ngăn cản gió lạnh, trong ngoài căn phòng kia đều có những vũng nước đóng thành băng, chẳng có gì khác nhau.
Thẩm Tuệ Như nằm trên chiếc giường ẩm ướt mốc meo, chỉ có một cái chăn bông mỏng sưởi ấm, sau người còn dấp dính máu, loang rộng trên lớp váy áo. Y thị rét lạnh run rẩy, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, não như thể bị kéo căng đau đớn, thế nhưng nét mặt lại trầm tĩnh, không hề có xúc cảm sợ hãi hay tuyệt vọng khi đại họa cận kề. Đã đến bước này còn giãy dụa cũng chỉ phí công, y thị muốn giữ sức gặp người đàn ông kia một lần.
Niềm Từ nhặt đám củi khô xung quanh đốt một đống lửa nhỏ, cách Thẩm Tuệ Như rất xa, không quan tâm y thị sống chết thế nào. Bây giờ cô ta vô cùng hối hận, bắt đầu nhung nhớ quãng thời gian nhàn hạ nơi Thiên Phật Sơn.
Cửa cung mục nát được đẩy ra, âm thanh kẽo kẹt khiến hai người chú ý. Thấy người đàn ông phía sau Thường Hỉ, ánh mắt không hẹn mà cùng lóe sáng.
“Hoàng thượng, xin tha mạng, nô tì biết sai rồi!” Niệm Từ nhoài người đến trước mặt hắn, dập đầu cốp cốp, trên đất dấp dính màu máu đỏ.
“Rất ầm ĩ.” Hắn lãnh đạm cất giọng, Thường Hỉ phía sau vung tay lên, Niệm Từ chợt bị hất cao, đập vào tường rồi hôn mê.
Thấy khả năng của Thường Hỉ, Thẩm Tuệ Như đang thoi thóp trên giường bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Thường Hỉ là giả, vậy thì Hoàng thượng tất nhiên là thật! Nghĩ đến chuyện mình đích thân giao an hồn hương độc giết Thái hậu vào tay đối phương, y thị chỉ cảm thấy mình giống như con nghé nhảy nhót, vừa đáng thương vừa đáng buồn!
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Ngừng cười, y thị hoàn toàn bình tĩnh mở miệng.
Chu Vũ Đế không hề quan tâm, thậm chí còn không liếc một cái, thong thả bước đến chiếc ghế duy nhất trong điện, thấy bụi rác đầy bên trên lại nhướng mày.
Thường Hỉ lập tức bước đến cầm áo khoác của mình phủ lên trên.
“Tìm trẫm có chuyện gì?” Hắn tựa người vào ghế ngồi, đôi mắt sẫm tối thâm trầm xoáy thẳng khiến người ta không dám nhìn vào. Sắc mặt người đàn bà kia trắng xanh, môi khô nứt thấm máu, vô cùng thê thảm; nhưng nội tâm hắn lại hoàn toàn bình tĩnh, sẽ không bao giờ dậy sóng vì đối phương một lần nào nữa.
“Thần thiếp cùng gia phụ sẽ gánh chịu mọi tội lỗi, già trẻ trong gia tộc không quan hệ, mong Hoàng thượng nhân từ tha cho họ.” Thẩm Tuệ Như đứng thẳng dậy, lê thân thể bệnh hoạn xuống giường, quỳ gối trước mặt hắn. Lớp váy đỏ sẫm một màu máu đổ vẫn còn lách tách nhỏ giọt, mùi tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi. Hình ảnh thê thảm không gì kể xiết! Thẩm Tuệ Như còn trông mong, trông mong rằng người đàn ông này vẫn còn chút thương hại mình.
Đáng tiếc y thị sai rồi, trải qua năm tháng kỳ lạ gần như vỡ vụn kia, trái tim hắn đã lạnh lẽo như hàn thiết ngàn năm.
“Họ Thẩm thông đồng với địch bán nước, nếu các ngươi thành công, Đại Chu của ta có bao nhiêu con dân sẽ chết?” Chu Vũ Đế nghiêng người, gằn từng tiếng hỏi. Thấy ánh mắt thống thiết khẩn cầu kia, hắn nhếch môi cười, lời nói ra lại khiến người ta lạnh đến tận xương tủy, “Trẫm cảm thấy mấy ngàn mạng sống của tộc Thẩm vẫn còn chưa trả đủ tội nghiệt các ngươi gây nên! Giết mười chi tộc, chỉ cần dính dáng đến họ Thẩm, chỉ cần giang sơn này còn có họ Cổ, đời đời kiếp kiếp các ngươi đều phải làm nô bộc hầu hạ, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu.”
Dứt lời, hắn cũng không quan tâm sắc mặt vặn vẹo của Thẩm Tuệ Như, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Hoàng thượng, thần thiếp rất hối hận! Hối hận lúc trước không giết Hoàng thượng!” Thẩm Tuệ Như dùng toàn bộ sức lực tóm lấy vạt áo hắn, cắn răng độc ác nói.
Hắn nhếch môi, đá tay y thị ra bước tiếp
“Hoàng thượng! Hoàng thượng còn nhớ những gì chúng ta đã từng làm sao? Hoàng thượng còn nhớ rõ lời hẹn thề với thần thiếp sao? Hoàng thượng đã nói muốn để thần thiếp mũ phượng khăn quàng vai, nở mày nở mặt xuất giá! Muốn để toàn dân chúng đại chu biết người Hoàng thượng yêu là thần thiếp! Muốn cùng thần thiếp sinh ra Hoàng tử Công chúa tôn quý nhất! Nhưng Hoàng thượng làm được không? Tiến cung ba năm, Hoàng thượng cho thần thiếp cái gì?” Y thị ngã xuống, đau đớn kêu lên.
Chu Vũ Đế dừng bước quay đầu, đôi mắt sâu không đáy xoáy thẳng vào Thẩm Tuệ Như, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời, “Trẫm cho ngươi cái gì? Thẩm Tuệ Như, tiến cung ba năm có bao giờ người bị người khác đầu độc? Có từng bị hãm hại? Có từng bị cung nữ tâm phúc phản bội? Không hề! Trẫm thay ngươi diệt trừ tất cả tai họa ngầm! Bảo vệ ngươi kín kẽ không kẽ hở! Thậm chí,” Nói đến đây, hắn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn đặc, “Thậm chí trẫm còn thay ngươi dựng tấm lá chắn để nàng thay ngươi tranh, thay ngươi đấu, chỉ cần ngươi an tâm sống trong Chung túy cung đợi triều đình yên ổn rồi sẽ đến ngày vinh quang bước chân lên ngôi Hậu. Trẫm dùng cách của mình bảo vệ ngươi, hơn nữa trẫm làm được! Có lẽ trẫm có lỗi với tất cả phụ nữ trong hậu cung, nhưng trẫm đã không khiến ngươi thất vọng!”
Thu ánh mắt lại, hắn đá văng cửa cung ra ngoài điện, gió lạnh buốt xương thịt cắt ngang, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt lập tức bình tĩnh trở lại, hắn đè chặt túi hương trong ngực, nhanh chóng rời đi.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng đừng đi, thiếp biết sai rồi…” Âm giọng khàn khàn của Thẩm Tuệ Như đã không còn oán hận, chỉ còn hối tiếc đè nặng từng chữ. Không có âm mưu tính kế, không có lục đục đấu đá, lúc này nghĩ đến, trước đây mình ở Chung túy cung vui vẻ yên ổn đến nhường nào! Nhưng tất cả đều đã bị lòng tham đè nát!
Thường Hỉ nhặt áo khoác trên ghế lên đi ngang qua người y thịt. Đã quá muộn để hối hận!
Ngoài cung, phủ Thái sư.
Tin Lương phi sảy thai bị biếm lãnh cung nhanh chóng truyền ra, đám đông đến thăm phủ Thái sư lập tức ra về không còn cả bóng. Đa số những người này đều muốn dựa vào Thẩm thái sư, cái thai trong bụng Lương phi cùng thánh sủng từ Hoàng thượng đối với Lương phi. Nếu không có hai chuyện này, nhà họ Thẩm lập tức quay về điểm xuất phát, mà không, thậm chí còn không bằng so với lúc trước. Đang yên đang lành sao có thể bị biếm lãnh cung, mà Thẩm thái sư còn trọng thương, bị ép bỏ mọi chức vụ, chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là tín hiệu Hoàng thượng sẽ ra tay với nhà họ Thẩm. Nói không chừng, tai ương diệt môn lần này chính là “bút tích” của Hoàng thượng.
Có thể làm quan trong triều tất phải là người thông minh, nhà họ Thẩm sắp rơi vào tình thế bị các nhà danh gia vọng tộc khác đóng cửa không tiếp, những kẻ có mối quan hệ sâu với nhà họ Thẩm càng có cảm giác tai họa ngập đầu.
Trong linh đường đầy gió lạnh thê thiết, Thẩm thái sư suy sụp ngồi cạnh quan tài con trai trưởng ngẩn người. Quản gia sai người hầu mang tới một phong mật tín giao tận tay cho y.
Y định thần, cố gắng xem xong, gương mặt suy sụp càng thêm già cỗi. Bàn tay y run rẩy, tờ giấy rơi xuống, bị gió cuốn khỏi linh đường, mang theo điềm xấu.
“Lão gia, có chuyện gì sao?” Quản gia nhỏ giọng hỏi.
“Tạ Chính Hào đã chết! Trong cung nhất định là Hoàng thượng thật! Chắc chắn phải! Hắn tỉnh lại!” Thẩm thái sư tê liệt ngã xuống ghế dựa. Thật chính là thật, chỉ cần để hắn ngồi vào ghế Hoàng đế, hắn sẽ có vô số thủ đoạn để nhà họ Thẩm tan thành tro bụi!
“Lão gia, lão gia sao thế!” Thấy Thẩm thái sư nhắm hai mắt lại từ từ trượt xuống đất, quản gia nóng ruột gọi lớn.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, vừa qua giờ Mẹo Mạnh Tang Du đã đến Càn Thanh Cung chăm sóc. Trên bầu trời mông mênh mờ mịt thả xuống những đóa tuyết như lông ngỗng, cô bước nhanh đến tiền điện, cởi áo khác xuống.
Thường Hỉ ngăn các cung nhân ngoài điện thông báo tránh quấy rầy đến giấc ngủ Hoàng thượng, sau đó ân cần nhận lấy áo khoác của Đức phi nương nương, dẫn cô vào tẩm điện.
Trong điện đã đốt địa lòng, không khí ấm áp như tiết trời mùa xuân, bên hai ô cửa sổ đặt một bồn sơn trà vừa mới nhú những mầm mới, thậm chí còn thấp thoáng vài nụ hoa, thu hút ánh nhìn Mạnh Tang Du. Cô kinh ngạc phát hiện, Kiền Thanh Điện vốn trống trải lạnh lẽo có rất nhiều bồn hoa đủ màu đủ sắc, vừa ấm áp vừa tràn đầy sức sống.
Người đã bước qua Quỷ môn quan một lần đều đặc biệt quyến luyến mạng sống, lời này quả nhiên không sai. Cô vừa đi vừa nhìn, thấy mạn giường ngoài long sàng đã kéo kín, thoáng chấn chờ nhìn về phía Thường Hỉ, “Hoàng thượng còn chưa dậy sao? Vậy bản cung đến thiên điện chờ thêm một lát.”
“Đêm qua Hoàng thượng có dặn dò, nương nương đến để nương nương lập tức đánh thức ngài dậy.” Thường Hỉ khom người đáp lời.
Khẩu dụ Thánh thượng không thể cãi lại, Mạnh Tang Du mím môi, không còn cách nào hơn là đi lên phía trước kéo mạn giường ra, chuẩn bị đánh thức hắn dậy.
Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, dưới mí mắt còn có quầng thâm thật dày, hiển nhiên ngủ không mấy an ổn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú toát ra hơi thở lạnh bạc như giá rét. Mạnh Tang Du biết, lúc hắn mở mắt ra, sự vô tình ẩn sâu dưới đáy mắt khiến lòng người băng lạnh đến nhường nào.
Cô cúi người, vừa mới chuẩn bị mở miệng lại do dự. Vẫn nên để hắn ngủ thêm một lát đi, ít ra khi ngủ hắn vô hại, cô không cần thiết phải suy nghĩ cách chống đỡ thế nào. Chỉ mới chuẩn bị thả mạn giường xuống, hắn lại mở hai mắt ra, thấy cô gái đứng bên giường nhưng lại không hề kinh ngạc, ngược lại còn nhếch môi nở nụ cười mơ màng đầy chân thật, vươn tay kéo cô lên giường.
“Tang Du, ngủ với trẫm một lát.” Hắn ôm vòng eo mảnh mai của nàng, thỏa mãn rầm rì. Ngữ khí này, động tác này như thể mỗi một ngày hai người đều đối mặt với nhau như thế.
“Hoàng thượng, trên người thiếp còn khí lạnh!” Mạnh Tang Du giãy dụa, trong lúc vô ý động tới ngọc chẩm (gối), chợt phát hiện túi hương của mình lại ở ngay bên dưới.
Đang lúc cô vẫn còn kinh ngạc, hắn đã nghiêng người ép cô vào bên trong giường, kéo hai tay cô lên vai mình rồi rì rầm, “Ôm trẫm, không có nàng trẫm không ngủ được.”
Rõ ràng giai nhân gần trong gang tất nhưng hắn lại không thể chạm tới, sợ khiến nàng căm ghét, càng sợ phải đẩy nàng vào đầu sóng ngọn gió. Chỉ có trong mơ hắn mới có thể hồi tưởng lại quãng thời gian ấm áp ngọt ngào kia.
Lúc nào ta ôm ngươi đi ngủ hả? Chẳng lẽ trước kia không có ta hàng đêm ngươi đều mất ngủ à? Mạnh Tang Du cứng học nhìn gã đàn ông co người trong lòng mình nặng nề ngủ, lại hoài nghi trí nhớ của hắn có phải xảy ra vấn đề gì hay không. Cho dù sức tưởng tượng của Mạnh Tang Du phong phú đến đâu cô cũng sẽ không thể tưởng tượng được A Bảo làm bạn với mình suốt năm tháng trời chính là vị Hoàng đế bệ hạ ăn trên ngồi trước kia.
Bình luận facebook