Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55:
Triệu Lỵ Lỵ không nói gì nữa, cô ấy dựa vào cửa kính xe không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng bạch dương ở hai bên đường dần dần lùi về phía sau. Cô ấy mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô gái chẳng có chút lực công kích nào.
Lúc dừng đèn đỏ, Lê Mặc Dương nhìn cô gái bên cạnh qua gương, không lên tiếng, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Chờ xe chạy, anh ta lại thu hồi ánh mắt, trong lòng càng khổ sở.
Anh ta và cô gái ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ chỉ thích cô ấy, cũng không biết sao quan hệ của hai người lại đi đến nước này.
Lần đầu tiên thấy Triệu Lỵ Lỵ là lúc đi học hồi nhỏ, cô ấy chuyển trường tới, có một mái tóc ngắn chỉnh tề. Có bạn học bắt nạt học sinh mới, bị cô ấy qua vai một cái liền quật ngã trên đất.
Dáng vẻ lúc đó rất ngầu.
Có thể là từ khi đó anh ta đã đặt cô ấy trong lòng.
Chuyện đã qua nhiều năm, khi người hai nhà quyết định đám hỏi, một mình anh ta cười trộm rất lâu.
Nhưng không ngờ tới cho đến ngày hôm nay lại nói tới mức từ hôn.
“Xe…” Khi Triệu Lỵ Lỵ thoát khỏi suy nghĩ sâu xa thì đã nhìn thấy xe nghiêng ngả lao về phía ven đường, đối diện là một chiếc xe chở hàng trọng tải lớn.
Theo tiếng kêu tê tâm liệt phế của cô gái là tiếng va chạm chói tau, một chiếc xe sang màu trắng bị xe lớn đụng vỡ nát.
Chiếc xe bốc cháy, mảnh vụn bắn ra trong nháy mắt.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư tách ra với Triệu Lỵ Lỵ, đúng lúc nhìn thấy một cửa hàng bán đồng hồ đeo tay ở bên đường.
Đúng là sinh nhật của Lục Tư Sâm sắp tới, cô thật sự cũng muốn mua chút gì đó cho anh. Bây giờ nhìn thấy đồng hồ đeo tay, Trịnh Cẩn Dư quyết định vào xem một chút.
Vòng quanh một hồi thì Trịnh Cẩn Dư đúng là đã chọn trúng một chiếc.
“Cho tôi xem chiếc này một chút.”
Nhân viên trực quầy cho tới trưa nay vẫn chưa bán được hàng, hai ngày nay đang lo bị ông chủ sa thải, nghe vậy không đếm xỉa tới mở mí mắt lên nhìn qua.
Thấy toàn thân Trịnh Cẩn Dư mang khí chất cao quý, ánh mắt sáng lên trong nháy mắt.
“Tiểu thư, ánh mắt của cô tốt thật.” Anh ta đeo găng tay màu trắng, cười lấy ra, hai tay dâng tới trước mặt Trịnh Cẩn Dư: “Chiếc đồng hồ đeo tay này là do bậc thầy nổi danh quốc tế LK tự tay thiết kế, cũng là thiết kế cuối cùng trước kia ông ấy về hưu, số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có ba chiếc.”
“Thật sao?” Trịnh Cẩn Dư không để ý bối cảnh của nó, chỉ là cảm thấy cái đồng hồ đeo tay này cao quý tao nhã, đeo vào trên cổ tay thon dài của Lục Tư Sâm chắc chắn rất đẹp.
Nếu như cả thế giới chỉ có ba chiếc vậy thì càng tốt, tránh cho đụng hàng khắp nơi.
“Chắc chắn chỉ có ba chiếc?” Trịnh Cẩn Dư hỏi lại một lần nữa.
Nhân viên trực quầy gật đầu: “Chắc chắn.”
“Vậy còn hai chiếc kia đâu?” Trịnh Cẩn Dư hỏi.
Nhân viên trực quầy đi theo dõi hướng đi của đồng hồ một chút rồi quay lại nói cho Trịnh Cẩn Dư: “Một chiếc đưa cho bạn tốt của LK, còn một chiếc khác đấu giá ở Mỹ, bị một vị khách không biết tên mua được.”
“Chiếc này chính là bảo bối trấn giữ của cửa hàng chúng tôi.”
Nếu hai chiếc còn lại đã có người mua, Trịnh Cẩn Dư cũng không nói gì nhiều, dứt khoát bảo: “Gói chiếc này lại cho tôi.”
“1288 vạn.” Đầu óc nhân viên trực quầy quay cuồng, cảm thấy có chút khó tin, trước khi đóng gói thì xác định nói.
Chờ sau khi đóng gói xong, đối phương không có tiền thì khó xử lắm.
Trịnh Cẩn Dư không chú ý tới tính toán của đối phương, chỉ ừ một tiếng, mắt vẫn đặt trên đồng hồ đeo tay, mắt đầy vẻ yêu thích.
Lúc này nhân viên trực quầy mới tin mình không phải ảo giác, nhanh chóng gói nốt vào túi, đưa cho Trịnh Cẩn Dư đi trả tiền.
Trịnh Cẩn Dư mới cầm đồng hồ đeo tay lên, còn chưa ra khỏi cửa hàng bỗng nhiên nhận được điện thoại, biết được Triệu Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương xảy ra chuyện, cô không thèm quan tâm tới đồng hồ, ném túi xuống chạy ra ngoài.
Cho dù nhân viên trực quầy gọi cô phía sau: “Vị tiểu thư kia ơi, đồng hồ đeo tay của cô…” Cô cũng chẳng để ý mà quay lại lấy.
Sau khi tới bệnh viện, hành lang ngoài phòng phẫu thuật đứng một hàng người nhà họ Triệu và nhà họ lê.
Có người gấp gáp như con kiến trên chảo nóng, có người không tiếng động khóc sụt sùi, còn có người ngồi xổm dưới đất xanh cả mặt…
Thân thể mẹ Triệu không tốt, lúc này được người giúp việc đỡ, hai mắt bà ấy sưng đỏ nhìn mẹ Lê: “Rốt cuộc hai đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì? Tốc độ xe trong thành phố chậm như thế, sao có thể xảy ra chuyện đụng xe?”
Mặc dù thân thể mẹ Lê khá hơn mẹ Triệu một chút, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất xảy ra chuyện, đau khổ phải chịu có thể tưởng tượng được, lúc này cũng không nhẫn nại nghe mẹ Triệu nói chuyện: “Mỗi ngày kêu khóc chuyện từ hôn, ai có thể chuyên tâm lái xe chứ. Chắc chắn là Lỵ Lỵ nói gì đó trên xe, nếu không Mặc Dương chưa từng nói chuyện trên xe nhiều năm như thế sao bỗng nhiên xảy ra chuyện?”
“Đúng là cuộc sống tốt đẹp không chịu, hủy cưới cái gì chứ?”
Mẹ Triệu không muốn nghe lời này: “Nếu rơi vào tình huống như thế, phải gánh vác tính mạng con người trên cả xe, không có tâm trạng cũng đừng lái.”
“Tại sao từ hôn còn không biết ư?”
“Hôm nay một ngôi sao này, ngày mai lại một người khác, người phụ nữ nào có thể chịu được?”
Mẹ Lê lập tức đáp trả nói: “Con gái nhà mình là cái dạng gì còn không biết sao? Tôi thấy cũng chẳng ra sao, chỉ vì Mặc Dương nhà chúng tôi thích, không để tôi nêu ý kiến, nếu không nhà họ Lê chúng tôi đồng ý cần một cô con dâu như vậy ư?”
Mẹ Triệu: “Được thôi, cuối cùng hôm nay bà cũng nói ra lời thật lòng rồi. Vậy tại sao còn không đồng ý từ hôn?”
Mẹ Lê: “Hủy thì hủy đi. Sau này nhà họ Lê chúng tôi và nhà họ Triệu các người không có chịu trách nhiệm gì hết!
…
Ban đầu vẫn chỉ là hai người mẹ Lê và mẹ Triệu ồn ào, sau đó người cả hai nhà cũng tham gia chiến đấu, bên ngoài bệnh viện nhất thời rơi vào một trận hỗn loạn.
Vẫn là người phụ trách trong bệnh viện tới khuyên can người hai nhà.
Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy mẹ Lê và mẹ Triệu khóc thành người nước mắt, chỉ có thể không ngừng khuyên bọn họ, người hiền tự có thiên tướng, hai người họ chắc chắn đều không sao.
Mãi cho đến buổi tối, hai người trước sau bị đẩy ra hai phòng bệnh riêng từ phòng phẫu thuật.
Hai người cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ không có đáp án chính xác, chi nói có thể tỉnh hay không, khi nào tỉnh thì phải dựa vào tố chất thân thể của bọn họ.
Buổi tối ngày hôm sau Lục Tư Sâm mới chạy về, Trịnh Cẩn Dư thấy anh cả người phong trần, đi sớm về khuya, biết là anh lo lắng cho anh em của mình.
“Mặc Dương thế nào rồi?” Lục Tư Sâm vừa thấy cô liền hỏi.
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Tình huống không tốt lắm.”
Lục Tư Sâm đi thăm Lê Mặc Dương xong lại đi tìm viện trưởng tìm hiểu tình huống, Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy người trong lòng bận bận rộn rộn mà thở dài.
Ai mà biết được khi cô vừa mới xuyên qua, một nữ bá vương như Triệu Lỵ Lỵ nay lại yên tĩnh nằm trên giường như thế chứ?
Còn nhớ cô muốn từ hôn với Triệu Minh Viễn, hơn nửa đêm Triệu Lỵ Lỵ dẫn người tới, giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh vang vang, lời nói ra rất có lực, người nhà họ Tôn bị dọa sợ chẳng dám ho he câu nào.
Lúc qua sinh nhật của ông cụ nhà họ Lê, lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư vừa thấy Lê Mặc Dương, Lê thiếu khí vũ hiên ngang, phong lưu tiêu sái, hôm nay cũng chẳng biết gì nằm trên giường. Hai người rốt cuộc là cái duyên phận quỷ quái gì vậy?
Thời quan trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng.
Sinh nhật của Lục Tư Sâm đã qua từ lâu, Trịnh Cẩn Dư không có tâm trạng ăn sinh nhật với anh, chỉ đưa quà sinh nhật cho anh.
Hôm đó Triệu Lỵ Lỵ xảy ra chuyện cô không để ý tới đồng hồ đeo tay của mình, vẫn là sau đó quay trở lại tìm.
Lúc Lục Tư Sâm thấy quà thì ngẩn ra, đưa cổ tay mình ra đặt trước mặt cô: “Đeo lên cho anh.”
Trịnh Cẩn Dư cười một tiếng, nắm lấy tay anh, cẩn thận và tỉ mỉ đeo lên cổ tay anh.
“Đây là quà em tặng cho anh, phải nhớ giữ gìn thật tốt.”
Lục Tư Sâm gật đầu mỉm cười: “Yên tâm đi, bất kỳ đồ gì vợ mua anh cũng sẽ gìn giữ thật tốt.”
Trịnh Cẩn Dư nghe vậy thì cười: “Vậy đừng có quên lời nói ngày hôm nay.”
Mắt thấy sắp hết năm, là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư ăn Tết ở nhân gian. Ngoài cửa sổ là tuyết trắng ngần, trong phòng là lò sưởi đỏ hồng, cô đứng ở ban công, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tính cẩn thận Lục Tư Sâm đi công tác ba ngày, nói là tối nay thì về.
Trịnh Cẩn Dư nhường cho mẹ chuẩn bị xong hết nguyên liệu, tối nay cô đích thân xuống bếp.
Dạo này tay nghề nấu ăn của Trịnh Cẩn Dư ngày càng tăng, mỗi lần Lục Tư Sâm đều phải khen ngợi một phen, điều này khiến Trịnh Cẩn Dư hứng thú hơn khi nấu ăn.
Khi làm xương sườn kho được một nửa thì Lục Tư Trình bất ngờ trở lại.
Sau khi cô vào, Lục Tư Trình cứ như biến mất vậy, gần như chưa từng về nhà họ Lục.
“Chị dâu, đang nấu cơm à?” Lục Tư Trình một đầu tóc vàng đi vào phòng bếp, nhìn cô hỏi.
Trịnh Cẩn Dư vừa đảo thức ăn ở đáy nồi, vừa trả lời: “Đúng thế, em muốn ăn không?”
Còn nhớ khoảng thời gian trước cậu ta ăn bánh ngọt, lúc ấy ăn đến nôn ra, Trịnh Cẩn Dư có chút áy náy.
Lục Tư Trình vô cùng vui sướng nói: “Nếu chị dâu không chê thì tất nhiên em muốn ăn rồi.”
“Được thôi.” Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa thôi.”
Sau khi thức ăn nấu xong đã hơn tám giờ tối, Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại lên gọi điện, tính thời gian thì lúc này hẳn đã xuống máy bay rồi.
Trái lại điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng mà không phải giọng của Lục Tư Sâm.
“Tổng giám đốc Lục vẫn còn đang họp, sau đó sẽ chuyển lời cho cô.”
Là giọng công thức hóa của một cô gái.
Trịnh Cẩn Dư buồn bực nói: “Tổng giám đốc Lục không lên máy bay à?”
Đối phương im lặng mấy giây: “Thật xin lỗi, hành tung của tổng giám đốc Lục không thể trả lời.”
Đối phương không chút lưu tình cúp điện thoại, Trịnh Cẩn Dư kỳ quái nhìn điện thoại di động.
Rõ ràng Lục Tư Sâm đã nói sẽ về, sao bỗng nhiên lại không?
Nhất thời đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim đập loạn, Trịnh Cẩn Dư cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Nhưng mà giờ này rồi Lục Tư Sâm vẫn chưa lên máy bay, có lẽ tối nay không về.
“Chị dâu…”
“Chị dâu?”
Lục Tư Trình nhìn Trịnh Cẩn Dư ngẩn cười, gọi liền hai tiếng.
Trịnh Cẩn Dư lấy lại tinh thần từ trong thất thần: “Sao thế?”
Lục Tư Trình: “Bao giờ anh em về?”
“Em đi đón anh ấy ạ?”
Giọng Trịnh Cẩn Dư rất thấp, có chút mất mát: “Anh ấy không lên máy bay, có lẽ tối nay không về.”
“Ồ.” Lục Tư Trình nghe vậy yên lặng mấy giây rồi cười nói: “Nếu anh ấy không về thì chúng ta ăn trước đi. Thức ăn chị dâu nhỏ làm ngửi cũng thơm lắm, không ăn thì phí.”
Nếu có người đồng ý ăn, trong lòng Trịnh Cẩn Dư hơi hòa hoãn một chút: “Cũng được, nếu anh ấy không về thì chúng ta ăn trước đi.”
Hai người ăn được một nửa, quả nhiên nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm, nói là tối nay có chuyện không về được, sáng mai thì trở lại.
Trịnh Cẩn Dư để điện thoại xuống, yên lặng ăn cơm với Lục Tư Trình.
Sau bữa cơm tối, Trịnh Cẩn Dư muốn lên lầu nghỉ ngơi, Lục Tư Trình tiện tay mở tivi, hỏi cô: “Chị dâu ơi, có muốn cùng chơi trò chơi không?”
“Trò chơi?” Trịnh Cẩn Dư có chút động lòng. Lục Tư Sâm không có ở nhà, một mình cô rất nhàm chán.
Có người chơi cùng đương nhiên là tốt rồi.
Lục Tư Trình gật đầu một cái: “Đúng thế, trò tú lơ khơ, chị chơi bao giờ chưa?” Cậu ta vừa nói vừa không biết lấy đâu ra một bộ bài tú, quơ quơ về phía Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, lúc này vẫn chưa tới chín giờ, một mình về phòng cũng chẳng để làm gì, chi bằng chơi tú lơ khơ với cậu ta một lúc.
Nghĩ như thế, Trịnh Cẩn Dư đi tới thảm bên ghế sô pha ngồi xuống, hứng thú nồng đậm hỏi: “Chơi thế nào?”
Lục Tư Trình đặt bộ bài lên bàn trà, dạy ngay tại chỗ. Trịnh Cẩn Dư rất thông minh, đã nhanh chóng học được.
Hai người chơi rất vui vẻ trong tiết trời rét đậm tháng Chạp.
Nếu không phải điện thoại của Lục Tư Trình bỗng nhiên nhảy ra một cái video.
Lục Tư Trình cứ như lo lắng Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy, nhanh chóng cướp điện thoại qua, ngăn chặn ánh mắt Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư nhíu mày một cái, rất đúng lúc tiết mục giải trí trên tivi cùng xuất hiện đoạn video đó.
“Hiện tại phóng viên của chúng tôi đang phát một tin tức vô cùng bùng nổ, ngôi sao họ Trịnh nào đó hư hư thực thực công khai tình cảm rồi, đây là video mà một phóng viên nào đó liều chết quay được.”
Nam chính trong video rất mơ hồ, nữ nhân vật chính lại rất rõ ràng, Trịnh Cẩn Dư vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra là Trịnh Nguyệt Dung.
Hai người ôm nhau, vẻ mặt rất thân mật.
Dù gì cũng là ngôi sao lớn, ngay cả ôm người đàn ông cũng có thể gây ra động tĩnh lớn như thế, hot search, tin tức, đủ loại truyền thông đều tới một lần.
Trịnh Cẩn Dư nhìn hai lần, giọng có chút chua: “Ngôi sao này xinh đẹp quá.”
Lục Tư Trình bên cạnh cười nói tiếp: “Nhìn qua cũng tạm được, nhìn kỹ thì còn kém xa chị dâu.”
“Thật không?” Trịnh Cẩn Dư thích nghe lời khen, cười rất vui vẻ.
Lục Tư Trình nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, nếu không sao anh em lại cưới chị về chứ, lại nói rốt cuộc bao giờ hai người bọn chị cử hành hôn lễ?”
Nhắc tới hôn lễ, Trịnh Cẩn Dư có chút ngơ ngác.
Khi hai người vừa xác định tâm ý, Lục Tư Sâm nói qua đoạn thời gian bận rộn sẽ làm.
Nhưng mà cô vào nhà họ Lục ở lâu như thế vẫn chưa nghe anh nhắc tới.
Chẳng lẽ là quên mất?
Lục Tư Trình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: “Chắc là do anh em bận rộn, chờ anh ấy xong việc thì sẽ chuẩn bị.”
Trịnh Cẩn Dư xì một tiếng: “Bận gì chứ, bận vớ vẩn mà thôi.”
Dù gì cũng là scandal của ngôi sao lớn truyền ra, rất nhanh đã có người đào ra thân phận của nam chính, đơn giản là toàn mạng xã hội tham gia vào.
Mặc dù đối phương rất mờ, nhưng cư dân mạng toàn là các Holmes sẽ không bỏ qua dấu vết nào, nhanh chóng đào ra một đầu mối quan trọng.
“Có ai chú ý tới không, người đàn ông bạn trai hư hư thực thực của Trịnh Nguyệt Dung có đeo một chiếc đồng hồ trên tay?”
“Đồng hồ đeo tay gì? Tôi đi xem một chút?”
“Mẹ nó, thiết kế của LK, giá không hề rẻ đâu dó, xem ra thân phận đối phương không đơn giản.”
“LK gì thế?”
…
Sau đó là thời gian phổ cập cho mọi người từ khi LK trở nên nổi tiếng cho tới tận khi về hưu, lý lịch cuộc đời của ông ta cũng được mọi người lôi ra, chỉ để chứng minh rốt cuộc chiếc đồng hồ đeo tay này đắt đến nhường nào.
Trịnh Cẩn Dư đánh bài một lúc với Lục Tư Trình, cảm thấy càng chơi càng chán, cô mở điện thoại lên xem hot search.
Lúc này đã có người tra ra được nam chính, cõi lòng Trịnh Cẩn Dư đầy tâm tình hóng chuyện nhấn vào, đập vào mắt là một hình ảnh khiến tim cô đau nhói.
Nhưng mà cô không tin.
Bây giờ rất nhiều phóng viên chỉ vì lưu lượng mà cái gì cũng dám đăng, trước kia cũng không phải chưa từng có.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy phải tận mắt thấy mới là thật.
Nhanh chóng càng có nhiều hình ảnh bạo hơn được đưa ra, lần này Trịnh Cẩn Dư thấy rất rõ ràng.
Cho dù là gò má hay là bóng lưng, ngay cả kiểu tóc cũng là bộ dáng của Lục Tư Sâm.
Nhất là chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái kia. Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hụt hẫng một chút, cô dùng sức siết chặt điện thoại.
Nếu như những hình ảnh kia cô nghi ngờ là ảnh ghép, vậy thì cái tay kia giải thích thế nào?
Trước khi về hưu LK thiết kế một chiếc đồng hồ đeo tay cuối cùng, trên đời chỉ có ba chiếc. Hai chiếc khác đều không ở trong nước, vậy chiếc đồng hồ mà người đàn ông mà Trịnh Nguyệt Dung ôm đeo là cái gì?
Trịnh Cẩn Dư bỏ lại Lục Tư Trình lên lầu, chạy thẳng tới tủ trang sức.
Suýt nữa lật tung cả tủ trang sức lên cũng không tìm được đồng hồ đeo tay của Lục Tư Sâm.
Không để ở nhà, cũng chính là đeo trên cổ tay của anh.
Trịnh Cẩn Dư dùng sức nhắm mắt lại.
Cho dù là diễn kịch động viên cũng đừng để người khác chụp được.
Cô từng nghe Triệu Lỵ Lỵ nói rằng, người giống như Lục Tư Sâm, nếu muốn đăng tin tức về anh thì cần có sự cho phép của anh.
Bây giờ hot search đã moi ra người đàn ông bí ẩn kia là Lục Tư Sâm, sẽ nhanh chóng có nhiều tin khác.
“Hai người là kim đồng ngọc nữ, đúng là ông trời tác hợp.”
“Trước đó không phải nói hai người đang yêu nhau sao?”
“Tôi đã nói là hai người đó yêu nhau từ lâu, quả nhiên.”
…
“Không đúng, nghe nói Lục Tư Sâm kết hôn rồi mà.”
“Cô dâu không phải Trịnh Nguyệt Dung, có phải marketing hay không?”
“Cô cảm thấy đại lão nhà giàu số một cần marketing?”
…
Trịnh Cẩn Dư mở hot search ra, lướt nhìn một chút, tất cả đều là tin của Trịnh Nguyệt Dung và Lục Tư Sâm.
Thậm chí có người còn nói hai người đã yêu nhau từ hồi đại học.
Chuyện Lục Tư Sâm kết hôn nhanh chóng bị khui ra, người hâm mộ hấp tấp thậm chí còn có suy nghĩ quất roi vào Trịnh Cẩn Dư.
“Một người mù chẳng nhìn thấy cái gì, dựa vào đâu mà sánh với Nguyệt Dung nhà chúng ta?”
“Nghe nói trước đó cô ta đã từng kết hôn, cũng không biết là thật hay giả?”
“Tôi biết chuyện gì, trước đó Triệu Minh Viễn có video trực tiếp cô là vị hôn phu của anh ta.”
…
Không biết là nộ khí công tâm hay là mắt nguyên chủ có vấn đề, Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại nhìn một chút, chỉ cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, sau đó đáy mắt nhói đau một trận. Cô theo bản năng nhắm hai mắt lại, khi cô mở mắt ra lần nữa thì có chút không nhìn rõ đồ vật trước mặt.
Mắt cô không có vấn đề, nhưng mà dù sao thì mắt nguyên chủ từ nhỏ đã không nhìn thấy.
Trịnh Cẩn Dư không hiểu rõ, cô xuyên qua có thể nhìn thấy, rốt cuộc là vì mắt của mình không có vấn đề hay là mắt của nguyên chủ vẫn tốt?
Dù gì Lục Tư Sâm cũng đưa cô đi kiểm tra hai lần, bác sĩ đều nói không có vấn đề gì.
Thừa dịp lúc này còn có thể nhìn thấy một chút, cô gõ số điện thoại của Lục Tư Sâm ra gọi cho anh.
Đáng tiếc đáp lại cô chỉ có âm thanh báo máy bận.
Cũng không biết giờ phút này rốt cuộc là Lục Tư Sâm đang họp hay là đang ở chung với ai đó.
“Chị dâu…”
“Chị dâu…”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Tư Trình, Trịnh Cẩn Dư siết điện thoại vịn tường bước ra, cảm giác người đàn ông đang ở trước mắt, nhưng cô không nhìn thấy gì cả.
Có lẽ là giả mù nhiều nên gặp báo ứng, Trịnh Cẩn Dư vươn tay sờ soạng trong không khí một hồi, hỏi: “Tư Trình, em ở đâu?”
Lục Tư Trình kỳ quái nhìn cô, giơ năm ngón tay quơ quơ trước mắt cô: “Chị dâu, chị sao thế?”
Trịnh Cẩn Dư cảm giác có bóng đen thoáng qua trước mắt mình, cô nhanh chóng bắt được bóng đen.
Chờ cô bắt được mới phát hiện là tay Lục Tư Trình: “Tư Trình, hình như chị không nhìn thấy gì hết.”
“Thật sự không nhìn thấy?” Lục Tư Trình lại giơ một tay khác lên quơ quơ trước mặt cô.
Phát hiện con ngươi Trịnh Cẩn Dư không hề có tiêu cự, kỳ lạ nói: “Sao đột nhiên lại như thế?”
“Em đưa chị tới bệnh viện.”
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Không muốn.” Bây giờ cô tâm hoảng ý loạn, không biết làm gì nữa.
Một nửa là vì mắt bỗng nhiên không nhìn thấy gì, một nửa là bởi vì Lục Tư Sâm.
Không liên lạc được với người ta, cô không biết mình rốt cuộc có nên tin anh hay không.
Anh đã từng nói sẽ không để cô bơ vơ không chốn nương tựa ở trên đời này, sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nhưng miệng đàn ông như thế nào chứ, chỉ là lúc đó nóng đầu thôi, sau này lại quên ngay.
Chương 56
“Sao lại không đi bệnh viện được?” Lục Tư Trình đỡ cô ra ngoài, nói: “Đôi mắt là chuyện lớn. Nếu điều trị chậm trễ, nó mãi mãi như vậy thì biết làm sao?”
Nghe Lục Tư Trình người ta nói đi, thời khắc quan trọng mà còn không bằng thằng em trai mình nữa.
Trịnh Cẩn Dư chua xót, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô không muốn đến bệnh viện: “Đưa chị về nhà họ Trịnh.”
“Về nhà họ Trịnh?” Lục Tư Trình nhíu mày, nói: “Nhà họ Trịnh không có bác sĩ, hay là em gọi bác sĩ gia đình qua đây khám cho chị nhé.”
Trịnh Cẩn Dư cố chấp nói: “Hoặc là đưa chị về nhà họ Trịnh, hoặc là em bỏ ra, chị tự đi được.”
Lục Tư Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời cô: “Được, em đưa chị về.”
Cậu ta đỡ Trịnh Cẩn Dư lên xe, định gọi điện cho Lục Tư Sâm: “Để em gọi điện báo anh em một tiếng!”. Dù gì Lục Tư Sâm là người gần gũi nhất của Trịnh Cẩn Dư, cũng nên cho anh biết bệnh tình của cô.
Trịnh Cẩn Dư không ngăn cản. Bây giờ cô rất muốn biết anh ở đâu, đang làm gì, có phải đang ở bên cạnh Trịnh Nguyệt Dung hay không?
Tiếc là Lục Tư Trình không gọi được cho Lục Tư Sâm.
Hai mắt Trịnh Cẩn Dư không thấy gì ngồi trong xe, mờ mịt nhìn trước mắt tối đen.
Hiện tại cô hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt vọng của nguyên chủ.
Có lẽ cô mãi mãi sẽ không nhìn thấy được nữa rồi.
Xe nhanh chóng chạy về nhà họ Trịnh.
Trịnh Cẩn Dư được Lục Tư Trình đỡ vào phòng ngủ chính, cô sờ soạng bò lên trên giường, cảm giác nặng nề cứ lần lượt ập đến, cô cảm thấy cơ thể như không phải của mình nữa, cũng không thể điều khiển được theo ý mình muốn nữa.
“Tư Trình, em về đi. Để chị một mình nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn dáng vẻ cô không giống giả vờ, Lục Tư Trình không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy. Cậu ta áy náy nhìn Trịnh Cẩn Dư, nhẹ giọng nói: “Vậy em ở dưới lầu chờ chị, có việc gì chị cứ bảo em nhé.”
Trịnh Cẩn Dư mệt mỏi ừ một tiếng, đầu óc bắt đầu rơi vào hôn mê.
Cô nhớ giới Tu Tiên rồi.
Nhớ những chiếc hộp dùng lúc luyện đan, nhớ các loại dược liệu dùng để luyện đan, nhớ cả những lúc luyện đan, mỗi ngày đối diện với lò luyện đan và cũng nhớ con mèo nhỏ ngày ngày đến phòng luyện đan trộm thuốc.
Còn nữa, cô nhớ…
Sư phụ.
Đây là lần đầu tiên cô nhớ đến sư phụ kể từ khi đến thế giới này.
Lúc bốn tuổi, cô bị cha mẹ vứt bỏ. Cô vừa bước đi trên đống tuyết, cứ đi và đi, cuối cùng mệt quá thì bò lê lết, vừa mệt vừa đói ngã vào trong đống tuyết.
Cũng không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại ở một nơi vô cùng ấm áp, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đạo sĩ tu tiên nho nhã đẹp trai đứng trước mặt.
Tuổi tác đạo sĩ không lớn, chỉ hơn hai mươi đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Lại còn nhẹ giọng hỏi cô: “Ngươi đã thức dậy?”
Sau đó, cô có sư phụ.
Cũng có người thân.
Sư phụ là người thân duy nhất của cô.
Cô ở giới Tu Tiên mấy trăm năm đều cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến thời gian trước, cô xuyên đến Nhân giới và xuyên vào một quyển sách.
Trong mơ màng, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn vùng vẫy.
Triệu Lỵ Lỵ bị tai nạn giao thông hôn mê chưa tỉnh, Lục Tư Sâm thì bỏ rơi cô.
Trong sách cô cũng không có được hồi ức gì tốt đẹp.
Trong ánh sáng từ đám mây đen chia đôi bỗng xuất hiện bóng dáng sư phụ.
“Cẩn Dư, theo ta trở về.”
Sư phụ vươn tay ra, Trịnh Cẩn Dư cũng vươn tay ra, cô nắm tay sư phụ, cùng hắn bay về phía một vòng xoáy thật to.
Không biết sao, Trịnh Cẩn Dư bỗng cảm thấy sư phụ có dáng dấp khá giống Lục Tư Sâm.
Không, đây chắc chắn là ảo giác của cô.
Lục Tư Sâm đã phản bội cô và cô cũng không muốn nhớ về anh nữa.
Từ giờ trở đi, cô phải về giới Tu Tiên, tiếp tục làm tiểu dược đồng của cô.
Cả đời này cũng không muốn gặp lại Lục Tư Sâm một lần nữa.
Trịnh Cẩn Dư mơ màng cảm thấy đầu bị ai đó đánh một cái.
Cô theo bản năng mở mắt ra liền thấy một người đàn ông băng bó mặt hiện ra trước mắt, nhìn cô nói: “Nghiệt đồ, vẫn còn biết đường quay về?”
Trịnh Cẩn Dư lờ mờ đứng lên, nhìn ngắm xung quanh, lò thuốc, lửa khỏi đỏ rực còn cả mùi thuốc nồng nặc trong lò thuốc bay ra bên ngoài, đây không phải giới Tu Tiên thì là gì?
“Sư phụ?” Trịnh Cẩn Dư vội vàng đứng vững, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt sư phụ.
Cô lén đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn sư phụ rất tức giận, lúc này tốt nhất không nên chọc giận hắn.
Đứng trước mặt Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu liếc nhìn cô, hắn hơi nhíu mày khi thấy tiểu đồ đệ lại ngoan ngoãn như vậy.
“Thế nào, ngoại trừ sư phụ ra thì con còn tưởng là ai nữa?”
“Lục Tư Sâm sao?”
“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn Minh Tốc, lắp bắp mãi chưa nói xong một câu: “Người, người cũng biết…”
Minh Tốc cười lạnh: “Con cho rằng vi sư không biết gì sao?”
“Nhưng mà,” Trịnh Cẩn Dư buồn bực trong lòng: “Làm sao người lại biết được chứ?”
Có lẽ ở giới Tu Tiên quá lâu, đồ ăn thường rất nhạt nên sắc mặt Minh Tốc trắng hơn người thường rất nhiều.
Nghe vậy, trên mặt hắn xẹt qua một tia ửng đỏ khó phát hiện, quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Tất nhiên vi sư có cách.”
“Lo luyện đan cho tốt, tu thân dưỡng tính.”
Hắn nói xong định đi, Trịnh Cẩn Dư lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi: “Sư phụ, có phải con không có tuệ căn, mãi mãi cũng không tu tiên được hay không?”
Minh Tốc nhíu mày: “Như vậy không tốt sao?”
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu: “Không tốt, có phải tu tiên thì lục căn sẽ thanh tịnh, không bị thế tục quấy rầy, cũng không cần…”
Sắc mặt Minh Tốc bỗng thay đổi: “Không cần cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư nói nhỏ lí nhí chỉ có chính cô mới có thể nghe thấy được: “Không cần nhớ đến anh ấy nữa.”
Minh Tốc: “…”
Im lặng vài giây mới nói: “Vậy con mãi mãi sẽ không tu luyện thành tiên được.”
Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Tại sao?”
Minh Tốc: “Con phải biết rằng, không chỉ vì tu thành tiên mới có thể lục căn thanh tịnh, mà vì lục căn thanh tịnh mới có cơ hội tu thành tiên. Con bị ngược rồi đấy.”
Nói xong Minh Tốc nhanh chóng bỏ đi, Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh lò lửa suy tư.
Cô thật sự không có tuệ căn sao?
Sau khi họp xong Lục Tư Sâm cầm di động lên, thấy Trịnh Cẩn Dư gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, vội vàng gọi lại.
Không ai nghe máy.
Phát hiện còn có cả cuộc gọi của Lục Tư Trình, do dự một lát anh gọi lại.
Giọng nói rất không vui: “Chuyện gì?”
“Anh, anh mau về nhà đi!” Lục Tư Trình hốt hoảng nói.
Trong lòng Lục Tư Sâm trầm xuống, theo bản năng tưởng Lục Chấn Hoa xảy ra chuyện: “Cha làm sao vậy?”
Lục Tư Trình: “Không phải, là chị dâu, chị dâu…”
“Cẩn Dư?” Trái tim Lục Tư Sâm như bị gì đó quấn chặt lấy: “Cô ấy sao vậy?”
Lục Tư Trình nói năng lộn xộn: “Không biết, anh mau về đi.”
“Ở nhà họ Trịnh.”
Lục Tư Sâm không dám chậm trễ, vội vàng lên máy bay riêng về thành phố Ly.
Trịnh Cẩn Dư luôn tồn tại trong mắt anh nhưng anh không dám nghĩ sâu.
Ở cô có quá nhiều bí ẩn không thể giải thích được.
Hai mắt mù từ nhỏ bỗng dưng thấy đường, đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả lại là không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào. Điều này thật sự rất khó tin.
Sau đó anh còn cho người điều tra về Trịnh Cẩn Dư và thông tin nhận được hoàn toàn khác với tính cách mà Trịnh Cẩn Dư biểu hiện ra trước mặt anh.
Thậm chí anh còn nghi ngờ Trịnh Cẩn Dư bị ma nhập.
Cho nên nhiều lúc anh rất lo lắng Trịnh Cẩn Dư sẽ bất ngờ rời xa anh.
Anh chỉ mong làm tất cả mọi chuyện theo ý cô.
Giờ phút này nghe thấy Lục Tư Trình nói cô đã xảy ra chuyện, anh chỉ muốn có đôi cánh thật dài để bay về.
May mà máy bay cũng rất nhanh, hai tiếng sau đã hạ cánh.
Trên đường từ sân bay đến nhà họ Trịnh, anh cho người báo cáo chuyện xảy ra lúc anh họp.
Ban đầu trợ lý chỉ báo cáo đến chuyện công việc của công ty, cuối cùng mới nhắc đến chuyện hot search.
“Hot search?” Lục Tư Sâm nghi ngờ hỏi lại, sắc mặt anh như mưa lạnh dài ngày, không khí xung quanh đều bị hạ xuống mức thấp nhất.
Trợ lý: “Vâng, hot search.” Anh ta mở một bức ảnh ra nói tiếp : “Tất cả mọi người nói vai nam chính là anh.”
Không xem còn đỡ, sau khi xem rồi Lục Tư Sâm tức giận đến mức muốn nổi điên ngay tại chỗ: “Sao lại thế này?”
Trợ lý đã điều tra xong mọi việc từ trước: “Đây là của cậu hai Lục và cô Trịnh Nguyệt Dung.”
Trợ lý vừa nói xong Lục Tư Sâm hiểu ngay mọi chuyện.
Chả trách Lục Tư Trình và Trịnh Cẩn Dư lại ở nhà họ Trịnh.
Trịnh Cẩn Dư không sao thì tốt, còn nếu không anh sẽ khiến Lục Tư Trình và Trịnh Nguyệt Dung phải trả giá đắt.
Lục Tư Sâm cho người lái xe đậu ngay dưới lầu, anh bước xuống xe đi thẳng vào trong nhà.
Lục Tư Trình vẫn lo lắng không yên ngồi trên ghế sô pha, lúc này thấy Lục Tư Sâm bước vào, vội vàng đứng dậy nói: “Anh, anh mau lên xem đi.”
Lục Tư Sâm liếc mắt nhìn cậu ta, bây giờ không còn tâm trạng xử lý cậu ta, chỉ lo chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ im ắng, dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái da trắng nằm trên giường, yên tĩnh như một con búp bê vải.
Lục Tư Sâm dừng bước lại, ngực như bị gì đó chặn lại, chỉ cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Không sao đâu, cô gái của anh chắc chắn sẽ không sao đâu.
Lục Tư Sâm dừng bước vài giây, như hạ quyết tâm bỗng thần tốc đi đến bên cạnh Trịnh Cẩn Dư.
Anh không dám tin nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt cô bình tĩnh, da trắng bệch không chút máu, thậm chí anh nghi ngờ cô đã…
Lục Tư Sâm chậm rãi giơ cánh tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào chóp mũi cô, hô hấp mỏng manh phả vào ngón tay anh, điều này khiến anh an tâm hơn một chút.
Còn thở, cô gái vẫn còn sống.
Nhưng tại sao lại trở thành thế này?
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Đi gọi bác sĩ!” Lục Tư Sâm quay đầu nhỏ giọng ra lệnh cho Lục Tư Trình
Lục Tư Trình vội đi ngay.
Lục Tư Sâm từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Cẩn Dư, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tay cô lạnh lẽo như không còn nhiệt độ của cơ thể, lạnh đến mức khiến trái tim Lục Tư Sâm run lên như sắp ngộp thở.
Cuối cùng anh nắm hai tay cô cúi đầu để lên trên trán, kiềm chế nói: “Cẩn Dư, em đi đâu vậy?”
Một tay anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô gái, tay kia chậm rãi đưa đến mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn Dư, em có nghe anh nói chuyện không?”
Đáp lại anh là cả căn phòng ngủ yên ắng.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra tổng quát cho Trịnh Cẩn Dư nhưng không cung cấp được bất cứ tin tức có ích nào.
Cuối cùng, Lục Tư Sâm mệt mỏi xua tay: “Thôi đi.”
Trịnh Cẩn Dư không phải tiên nữ hạ phàm thì cũng là nữ quỷ biến thành, hoặc cũng có thể là yêu tinh nào đó nhập vào.
Cô đau lòng quá nên đã bỏ đi rồi.
Lúc Lục Tư Sâm nghĩ vậy anh cũng không hề thấy mình mê tín.
Hơn nữa, anh còn tin chắc là như vậy.
Chỉ không biết Trịnh Cẩn Dư có còn ý định quay lại hay không.
Hai ngày sau, trong quán trà bên ngoài biệt thự nhà họ Trịnh, Lục Tư Trình đang ngồi nói chuyện với Trịnh Nguyệt Dung.
Gương mặt xinh xắn tròn trịa của Trịnh Nguyệt Dung bỗng tỏ vẻ tức giận, Lục Tư Trình thì khom người, hai tay ôm mặt vô cùng đau đớn và hối hận.
Trịnh Nguyệt Dung ra vẻ đau khổ nói: “Hiện tại có gì không tốt?”
“Trịnh Cẩn Dư bị bệnh, anh của anh sẽ không có tâm trạng quản lý công ty. Không phải Lục thị sẽ nhanh chóng là của anh sao?”
“Đây chẳng phải cũng là tâm nguyện của mẹ anh nhiều năm qua?”
Lục Tư Trình xoa xoa mặt, cắn răng hỏi ngược lại: “Cô đang nghĩ cho bản thân cô sao?”
“Chị dâu bị bệnh, cô có thể thừa dịp mà vào rồi chứ gì?”
“Anh tôi tốt như vậy sao?”
Trịnh Nguyệt Dung khinh thường nói: “Không có thứ gì tôi muốn mà lại không chiếm được cả, việc cô ta bệnh có liên quan gì đến chúng ta?”
Lục Tư Trình không thể tin nổi nhìn cô ta: “Từ nhỏ mắt chị ấy đã không tốt, bây giờ bị kích động đến mức không nhìn thấy gì nữa. Chẳng lẽ không liên quan gì đến cô?”
“Sao trái tim cô lại độc ác đến vậy?”
“Nếu anh tôi theo cô thì tôi còn chỗ đứng trong nhà họ Lục không?”
“Ngược lại chị dâu nhỏ rất lương thiện, cũng không hề khách sáo với tôi.”
Trịnh Nguyệt Dung liếc cậu ta: “Hai bữa cơm đã mua chuộc được anh. Anh cũng tốt thật đấy. So với những thứ đó, chẳng lẽ anh không muốn Lục thị?”
“Tôi có suy nghĩ với anh của anh thì thế nào?”
“Chúng ta không phải theo nhu cầu sao?”
“Dù sao chuyện đã vậy rồi, cậu có muốn Lục thị hay không là chuyện của cậu. Tôi vẫn phải mang người đàn ông của tôi về.”
Nói xong, cô ta không thèm để ý đến Lục Tư Trình, đứng dậy đội mũ chụp che mình lại rồi bỏ đi ra ngoài.
Lục Tư Trình tức giận quát lên ở phía sau: “Đừng tưởng rằng chị ấy bị bệnh là cô có thể có được anh ấy.”
Chả trách Trịnh Nguyệt Dung ở bên anh trai lâu như vậy mà không giành được trái tim anh ấy.
Tư tưởng quá xấu.
Trịnh Nguyệt Dung vừa ra khỏi quán trà đã bị người chặn đường lại: “Cô Trịnh, Tổng giám đốc Lục chúng tôi mời cô đến nói chuyện.”
“Tư Sâm tìm tôi sao?” Trịnh Nguyệt Dung vui mừng hỏi lại.
Cô ta không tin Lục Tư Sâm có thể yêu Trịnh Cẩn Dư sâu đậm. Dù có thích thì vài ngày cũng sẽ quên, đến lúc đó người bên cạnh anh còn không phải cô ta sao?
Trịnh Nguyệt Dung vui mừng đi theo đến nhà họ Trịnh.
Lục Tư Sâm ngồi trên sô pha dưới phòng khách, lúc thấy cô ta vào, anh nhàn nhạt chỉ phía đối diện sô pha nói: “Ngồi đi.”
Sắc mặt người đàn ông rất tệ, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, trông rất uể oải. Nhìn anh như vậy khiến người ta rất đau lòng, rất muốn ôm vào lòng an ủi.
Trịnh Nguyệt Dung nghĩ vậy, định ngồi xuống bên cạnh anh nhưng thấy ánh mắt Lục Tư Sâm trầm xuống, cô ta lại lui bước.
Để sau hãy nói thì hơn.
Sau đó, Lục Tư Trình cũng nhanh chóng đến đây.
“Anh!” Lục Tư Trình chột dạ trong lòng, nhìn thấy Lục Tư Sâm suýt chút muốn quỳ xuống.
Trịnh Nguyệt Dung thầm mắng một câu: “Nhát gan!”
“Sao lại như vậy?” Lục Tư Sâm đốt điếu thuốc, dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau, dáng vẻ muốn tính sổ người khác.
Lục Tư Trình sợ nhất dáng vẻ này của Lục Tư Sâm, lần nào thế này cậu ta cũng như mất hồn.
“Anh…” Cậu ta liếm môi khô cằn lại nhìn lướt qua Trịnh Nguyệt Dung, không biết nên trả lời thế nào.
Trịnh Nguyệt Dung sợ cậu ta nói ra, đứng dậy định di chuyển sang bên cạnh Lục Tư Sâm: “Tư Sâm, anh đừng trách lầm Tư Trình. Ngày đó là do bọn em uống quá nhiều rượu nên em tưởng nhầm cậu ta là anh.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã nhiều năm, chẳng lẽ anh… Không có chút tình cảm nào với em hay sao?”
Lục Tư Sâm hừ lạnh, chỉ liếc nhìn Lục Tư Trình: “Vậy chuyện đồng hồ kia giải thích thế nào?”
Lục Tư Trình không dám tiếp xúc ánh mắt Lục Tư Sâm, vô thức lùi về sau, nhỏ giọng giải thích: “Là một người bạn tặng.”
“Tặng?” Lục Tư Sâm cười lạnh: “Trên đời này chỉ có ba chiếc, một chiếc ở chỗ anh, một chiếc trong tay bà Ik, chiếc còn lại, anh nghe nói có người trả giá cao để mua nó. Em có cần anh miêu tả cụ thể cho em hay không?”
Ánh mắt anh trai quá sắc bén, hơn nữa hôm nay còn gọi cậu ta qua đây chắc chắn đã điều tra rõ ràng cả rồi. Nếu cậu ta không nói thật thì có khi lát nữa sẽ chết càng khó coi hơn.
Ai chẳng biết anh trai cậu ta là Diêm Vương mặt lạnh.
Cậu ta cố gắng nắm chặt quả đấm, bất chấp tất cả nói: “Anh, em nói ra thì anh tuyệt đối đừng trách em nhé.”
“Nói!” Mặt Lục Tư Sâm lạnh như sương, như sói muốn ăn thịt người.
Lục Tư Trình lạnh run, lúc này hối hận gần chết.
Cậu ta không nên nghe lời mê hoặc của Trịnh Nguyệt Dung, cùng cô ta gây rối.
Lục Tư Sâm đã thôi không truy cứu cái chết của mẹ anh, tuy hận bà ta tận xương nhưng cuối cùng vẫn thả cho bà ta một đường lui, luật sư nói tình huống này chưa đầy mấy năm có thể được thả ra.
Bây giờ cậu ta còn đối phó với Lục Tư Sâm, thật sự là không muốn sống nữa rồi.
Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng, cậu ta chỉ có thể nói thẳng ra: “Chiếc đồng hồ kia là Trịnh Nguyệt Dung nhờ người mua. Cô ta biết chị dâu cũng có một cái. Ngày đó cô ta bảo em giả dạng thành anh, anh cũng biết vẻ ngoài chúng ta hơi giống nhau, sau đó bọn em cho người khác quay chụp lại, chuẩn bị tìm cơ hội tung ra…”
“Những chuyện sau đó báo đều đã viết cả rồi.”
“Lục Tư Trình…” Trịnh Nguyệt Dung muốn ngăn cản Lục Tư Trình, nhưng Lục Tư Trình sợ Lục Tư Sâm đến tận xương, cậu ta không dám giấu diếm một chút gì nói hết ra.
Cuối cùng còn nói: “Không tin anh hỏi Trịnh Nguyệt Dung đi.”
…
Lục Tư Sâm càng nghe càng tức, cuối cùng còn tức đến mức bật cười.
Anh không đuổi tận giết tuyệt với mẹ kế, nếu không ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm trở lên.
Vậy mà Lục Tư Trình còn quá đáng với anh.
Ngón tay Lục Tư Sâm nắm chặt run lên, anh nhếch môi nhìn Trịnh Nguyệt Dung, biểu cảm như vậy trông vô cùng hung ác nham hiểm: “Thích làm thế thân?”
Quan hệ trước kia của Trịnh Nguyệt Dung với Lục Tư Sâm rất tốt, cho đến bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào với mình.
Lúc này nghe giọng anh trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu mình đã chạm vào vảy ngược của anh, run rẩy nói: “Tư Sâm, anh đừng nói vậy. Em sợ.”
“Sợ?” Lục Tư Sâm khẽ nói: “Tôi có gì đáng sợ mà phải sợ?”
“Nếu đáng sợ thì sẽ chẳng ai dám đụng đến vợ tôi.”
“Cô ta, cô ta…” Trịnh Nguyệt Dung giải thích: “Là tự cô ta sinh bệnh mà.”
Lục Tư Sâm lạnh lùng a lên một tiếng: “Cũng đúng, cô nói không sai.”
“Cho nên, tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cô. Chuyện hôn lễ tôi đã cho người đi chuẩn bị. Ngày mai cô và Tư Trình sẽ cử hành hôn lễ, hơn nữa sẽ được phát sóng trực tiếp.”
Anh cúi xuống: “Còn nữa, cả đời này cũng không được ly hôn trừ khi tôi cho phép.”
“Không phải hai người thích ôm sao?”
“Không phải thích hôn nhau sao?”
“Vậy sau này thích thì cứ đóng cửa lại mà làm, có muốn phát sóng trực tiếp hay không cũng không ai quản.”
“Thế nào?”
Anh cúi đầu nhìn Trịnh Nguyệt Dung đang khóc nức nở, lại hỏi Lục Tư Trình: “Anh hỏi em đấy! Hôn sự này anh định em có thích hay không?”
“Nói!”
Anh bỗng cao giọng quát dọa Lục Tư Trình sợ đến mức run rẩy.
Luôn miệng nói: “Thích, thích.”
Lục Tư Sâm lại nhìn Trịnh Nguyệt Dung: “Vậy còn cô?”
Trịnh Nguyệt Dung khóc như hoa lê đẫm mưa: “Tư Sâm, anh không thể đối xử với em như vậy được. Người em thích là anh, cho dù anh không thích em thì cũng không thể ép gả em cho một người đàn ông em không thích.”
Lục Tư Sâm mỉa mai: “Sao, chê cậu hai nhà họ Lục chúng tôi không xứng với cô?”
“À, tôi quên nói với cô một việc. Công ty giải trí kia của cô đã bị tôi thu mua rồi. Cô không đồng ý hôn sự này thì sau này đừng nghĩ đến việc quay phim nữa.”
“Anh uy hiếp em sao?” Trịnh Nguyệt Dung không dám tin nhìn Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm lại nói: “Còn tất cả các ngôi sao trực thuộc công ty giải trí của cô đều bị đóng băng vô thời hạn. Cô cho rằng sau này họ sẽ ghét tôi hay là tìm cô trả thù?”
Trả thù Lục Tư Sâm là chuyện không thể nào.
Trong lòng Trịnh Nguyệt Dung chợt lạnh đi, sau này cô ta sẽ trở thành bia ngắm cho cả giới giải trí này.
Triệu Lỵ Lỵ không nói gì nữa, cô ấy dựa vào cửa kính xe không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng bạch dương ở hai bên đường dần dần lùi về phía sau. Cô ấy mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn cô gái chẳng có chút lực công kích nào.
Lúc dừng đèn đỏ, Lê Mặc Dương nhìn cô gái bên cạnh qua gương, không lên tiếng, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Chờ xe chạy, anh ta lại thu hồi ánh mắt, trong lòng càng khổ sở.
Anh ta và cô gái ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ chỉ thích cô ấy, cũng không biết sao quan hệ của hai người lại đi đến nước này.
Lần đầu tiên thấy Triệu Lỵ Lỵ là lúc đi học hồi nhỏ, cô ấy chuyển trường tới, có một mái tóc ngắn chỉnh tề. Có bạn học bắt nạt học sinh mới, bị cô ấy qua vai một cái liền quật ngã trên đất.
Dáng vẻ lúc đó rất ngầu.
Có thể là từ khi đó anh ta đã đặt cô ấy trong lòng.
Chuyện đã qua nhiều năm, khi người hai nhà quyết định đám hỏi, một mình anh ta cười trộm rất lâu.
Nhưng không ngờ tới cho đến ngày hôm nay lại nói tới mức từ hôn.
“Xe…” Khi Triệu Lỵ Lỵ thoát khỏi suy nghĩ sâu xa thì đã nhìn thấy xe nghiêng ngả lao về phía ven đường, đối diện là một chiếc xe chở hàng trọng tải lớn.
Theo tiếng kêu tê tâm liệt phế của cô gái là tiếng va chạm chói tau, một chiếc xe sang màu trắng bị xe lớn đụng vỡ nát.
Chiếc xe bốc cháy, mảnh vụn bắn ra trong nháy mắt.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư tách ra với Triệu Lỵ Lỵ, đúng lúc nhìn thấy một cửa hàng bán đồng hồ đeo tay ở bên đường.
Đúng là sinh nhật của Lục Tư Sâm sắp tới, cô thật sự cũng muốn mua chút gì đó cho anh. Bây giờ nhìn thấy đồng hồ đeo tay, Trịnh Cẩn Dư quyết định vào xem một chút.
Vòng quanh một hồi thì Trịnh Cẩn Dư đúng là đã chọn trúng một chiếc.
“Cho tôi xem chiếc này một chút.”
Nhân viên trực quầy cho tới trưa nay vẫn chưa bán được hàng, hai ngày nay đang lo bị ông chủ sa thải, nghe vậy không đếm xỉa tới mở mí mắt lên nhìn qua.
Thấy toàn thân Trịnh Cẩn Dư mang khí chất cao quý, ánh mắt sáng lên trong nháy mắt.
“Tiểu thư, ánh mắt của cô tốt thật.” Anh ta đeo găng tay màu trắng, cười lấy ra, hai tay dâng tới trước mặt Trịnh Cẩn Dư: “Chiếc đồng hồ đeo tay này là do bậc thầy nổi danh quốc tế LK tự tay thiết kế, cũng là thiết kế cuối cùng trước kia ông ấy về hưu, số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có ba chiếc.”
“Thật sao?” Trịnh Cẩn Dư không để ý bối cảnh của nó, chỉ là cảm thấy cái đồng hồ đeo tay này cao quý tao nhã, đeo vào trên cổ tay thon dài của Lục Tư Sâm chắc chắn rất đẹp.
Nếu như cả thế giới chỉ có ba chiếc vậy thì càng tốt, tránh cho đụng hàng khắp nơi.
“Chắc chắn chỉ có ba chiếc?” Trịnh Cẩn Dư hỏi lại một lần nữa.
Nhân viên trực quầy gật đầu: “Chắc chắn.”
“Vậy còn hai chiếc kia đâu?” Trịnh Cẩn Dư hỏi.
Nhân viên trực quầy đi theo dõi hướng đi của đồng hồ một chút rồi quay lại nói cho Trịnh Cẩn Dư: “Một chiếc đưa cho bạn tốt của LK, còn một chiếc khác đấu giá ở Mỹ, bị một vị khách không biết tên mua được.”
“Chiếc này chính là bảo bối trấn giữ của cửa hàng chúng tôi.”
Nếu hai chiếc còn lại đã có người mua, Trịnh Cẩn Dư cũng không nói gì nhiều, dứt khoát bảo: “Gói chiếc này lại cho tôi.”
“1288 vạn.” Đầu óc nhân viên trực quầy quay cuồng, cảm thấy có chút khó tin, trước khi đóng gói thì xác định nói.
Chờ sau khi đóng gói xong, đối phương không có tiền thì khó xử lắm.
Trịnh Cẩn Dư không chú ý tới tính toán của đối phương, chỉ ừ một tiếng, mắt vẫn đặt trên đồng hồ đeo tay, mắt đầy vẻ yêu thích.
Lúc này nhân viên trực quầy mới tin mình không phải ảo giác, nhanh chóng gói nốt vào túi, đưa cho Trịnh Cẩn Dư đi trả tiền.
Trịnh Cẩn Dư mới cầm đồng hồ đeo tay lên, còn chưa ra khỏi cửa hàng bỗng nhiên nhận được điện thoại, biết được Triệu Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương xảy ra chuyện, cô không thèm quan tâm tới đồng hồ, ném túi xuống chạy ra ngoài.
Cho dù nhân viên trực quầy gọi cô phía sau: “Vị tiểu thư kia ơi, đồng hồ đeo tay của cô…” Cô cũng chẳng để ý mà quay lại lấy.
Sau khi tới bệnh viện, hành lang ngoài phòng phẫu thuật đứng một hàng người nhà họ Triệu và nhà họ lê.
Có người gấp gáp như con kiến trên chảo nóng, có người không tiếng động khóc sụt sùi, còn có người ngồi xổm dưới đất xanh cả mặt…
Thân thể mẹ Triệu không tốt, lúc này được người giúp việc đỡ, hai mắt bà ấy sưng đỏ nhìn mẹ Lê: “Rốt cuộc hai đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì? Tốc độ xe trong thành phố chậm như thế, sao có thể xảy ra chuyện đụng xe?”
Mặc dù thân thể mẹ Lê khá hơn mẹ Triệu một chút, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất xảy ra chuyện, đau khổ phải chịu có thể tưởng tượng được, lúc này cũng không nhẫn nại nghe mẹ Triệu nói chuyện: “Mỗi ngày kêu khóc chuyện từ hôn, ai có thể chuyên tâm lái xe chứ. Chắc chắn là Lỵ Lỵ nói gì đó trên xe, nếu không Mặc Dương chưa từng nói chuyện trên xe nhiều năm như thế sao bỗng nhiên xảy ra chuyện?”
“Đúng là cuộc sống tốt đẹp không chịu, hủy cưới cái gì chứ?”
Mẹ Triệu không muốn nghe lời này: “Nếu rơi vào tình huống như thế, phải gánh vác tính mạng con người trên cả xe, không có tâm trạng cũng đừng lái.”
“Tại sao từ hôn còn không biết ư?”
“Hôm nay một ngôi sao này, ngày mai lại một người khác, người phụ nữ nào có thể chịu được?”
Mẹ Lê lập tức đáp trả nói: “Con gái nhà mình là cái dạng gì còn không biết sao? Tôi thấy cũng chẳng ra sao, chỉ vì Mặc Dương nhà chúng tôi thích, không để tôi nêu ý kiến, nếu không nhà họ Lê chúng tôi đồng ý cần một cô con dâu như vậy ư?”
Mẹ Triệu: “Được thôi, cuối cùng hôm nay bà cũng nói ra lời thật lòng rồi. Vậy tại sao còn không đồng ý từ hôn?”
Mẹ Lê: “Hủy thì hủy đi. Sau này nhà họ Lê chúng tôi và nhà họ Triệu các người không có chịu trách nhiệm gì hết!
…
Ban đầu vẫn chỉ là hai người mẹ Lê và mẹ Triệu ồn ào, sau đó người cả hai nhà cũng tham gia chiến đấu, bên ngoài bệnh viện nhất thời rơi vào một trận hỗn loạn.
Vẫn là người phụ trách trong bệnh viện tới khuyên can người hai nhà.
Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy mẹ Lê và mẹ Triệu khóc thành người nước mắt, chỉ có thể không ngừng khuyên bọn họ, người hiền tự có thiên tướng, hai người họ chắc chắn đều không sao.
Mãi cho đến buổi tối, hai người trước sau bị đẩy ra hai phòng bệnh riêng từ phòng phẫu thuật.
Hai người cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ không có đáp án chính xác, chi nói có thể tỉnh hay không, khi nào tỉnh thì phải dựa vào tố chất thân thể của bọn họ.
Buổi tối ngày hôm sau Lục Tư Sâm mới chạy về, Trịnh Cẩn Dư thấy anh cả người phong trần, đi sớm về khuya, biết là anh lo lắng cho anh em của mình.
“Mặc Dương thế nào rồi?” Lục Tư Sâm vừa thấy cô liền hỏi.
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Tình huống không tốt lắm.”
Lục Tư Sâm đi thăm Lê Mặc Dương xong lại đi tìm viện trưởng tìm hiểu tình huống, Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy người trong lòng bận bận rộn rộn mà thở dài.
Ai mà biết được khi cô vừa mới xuyên qua, một nữ bá vương như Triệu Lỵ Lỵ nay lại yên tĩnh nằm trên giường như thế chứ?
Còn nhớ cô muốn từ hôn với Triệu Minh Viễn, hơn nửa đêm Triệu Lỵ Lỵ dẫn người tới, giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh vang vang, lời nói ra rất có lực, người nhà họ Tôn bị dọa sợ chẳng dám ho he câu nào.
Lúc qua sinh nhật của ông cụ nhà họ Lê, lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư vừa thấy Lê Mặc Dương, Lê thiếu khí vũ hiên ngang, phong lưu tiêu sái, hôm nay cũng chẳng biết gì nằm trên giường. Hai người rốt cuộc là cái duyên phận quỷ quái gì vậy?
Thời quan trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng.
Sinh nhật của Lục Tư Sâm đã qua từ lâu, Trịnh Cẩn Dư không có tâm trạng ăn sinh nhật với anh, chỉ đưa quà sinh nhật cho anh.
Hôm đó Triệu Lỵ Lỵ xảy ra chuyện cô không để ý tới đồng hồ đeo tay của mình, vẫn là sau đó quay trở lại tìm.
Lúc Lục Tư Sâm thấy quà thì ngẩn ra, đưa cổ tay mình ra đặt trước mặt cô: “Đeo lên cho anh.”
Trịnh Cẩn Dư cười một tiếng, nắm lấy tay anh, cẩn thận và tỉ mỉ đeo lên cổ tay anh.
“Đây là quà em tặng cho anh, phải nhớ giữ gìn thật tốt.”
Lục Tư Sâm gật đầu mỉm cười: “Yên tâm đi, bất kỳ đồ gì vợ mua anh cũng sẽ gìn giữ thật tốt.”
Trịnh Cẩn Dư nghe vậy thì cười: “Vậy đừng có quên lời nói ngày hôm nay.”
Mắt thấy sắp hết năm, là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư ăn Tết ở nhân gian. Ngoài cửa sổ là tuyết trắng ngần, trong phòng là lò sưởi đỏ hồng, cô đứng ở ban công, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tính cẩn thận Lục Tư Sâm đi công tác ba ngày, nói là tối nay thì về.
Trịnh Cẩn Dư nhường cho mẹ chuẩn bị xong hết nguyên liệu, tối nay cô đích thân xuống bếp.
Dạo này tay nghề nấu ăn của Trịnh Cẩn Dư ngày càng tăng, mỗi lần Lục Tư Sâm đều phải khen ngợi một phen, điều này khiến Trịnh Cẩn Dư hứng thú hơn khi nấu ăn.
Khi làm xương sườn kho được một nửa thì Lục Tư Trình bất ngờ trở lại.
Sau khi cô vào, Lục Tư Trình cứ như biến mất vậy, gần như chưa từng về nhà họ Lục.
“Chị dâu, đang nấu cơm à?” Lục Tư Trình một đầu tóc vàng đi vào phòng bếp, nhìn cô hỏi.
Trịnh Cẩn Dư vừa đảo thức ăn ở đáy nồi, vừa trả lời: “Đúng thế, em muốn ăn không?”
Còn nhớ khoảng thời gian trước cậu ta ăn bánh ngọt, lúc ấy ăn đến nôn ra, Trịnh Cẩn Dư có chút áy náy.
Lục Tư Trình vô cùng vui sướng nói: “Nếu chị dâu không chê thì tất nhiên em muốn ăn rồi.”
“Được thôi.” Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa thôi.”
Sau khi thức ăn nấu xong đã hơn tám giờ tối, Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại lên gọi điện, tính thời gian thì lúc này hẳn đã xuống máy bay rồi.
Trái lại điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng mà không phải giọng của Lục Tư Sâm.
“Tổng giám đốc Lục vẫn còn đang họp, sau đó sẽ chuyển lời cho cô.”
Là giọng công thức hóa của một cô gái.
Trịnh Cẩn Dư buồn bực nói: “Tổng giám đốc Lục không lên máy bay à?”
Đối phương im lặng mấy giây: “Thật xin lỗi, hành tung của tổng giám đốc Lục không thể trả lời.”
Đối phương không chút lưu tình cúp điện thoại, Trịnh Cẩn Dư kỳ quái nhìn điện thoại di động.
Rõ ràng Lục Tư Sâm đã nói sẽ về, sao bỗng nhiên lại không?
Nhất thời đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim đập loạn, Trịnh Cẩn Dư cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Nhưng mà giờ này rồi Lục Tư Sâm vẫn chưa lên máy bay, có lẽ tối nay không về.
“Chị dâu…”
“Chị dâu?”
Lục Tư Trình nhìn Trịnh Cẩn Dư ngẩn cười, gọi liền hai tiếng.
Trịnh Cẩn Dư lấy lại tinh thần từ trong thất thần: “Sao thế?”
Lục Tư Trình: “Bao giờ anh em về?”
“Em đi đón anh ấy ạ?”
Giọng Trịnh Cẩn Dư rất thấp, có chút mất mát: “Anh ấy không lên máy bay, có lẽ tối nay không về.”
“Ồ.” Lục Tư Trình nghe vậy yên lặng mấy giây rồi cười nói: “Nếu anh ấy không về thì chúng ta ăn trước đi. Thức ăn chị dâu nhỏ làm ngửi cũng thơm lắm, không ăn thì phí.”
Nếu có người đồng ý ăn, trong lòng Trịnh Cẩn Dư hơi hòa hoãn một chút: “Cũng được, nếu anh ấy không về thì chúng ta ăn trước đi.”
Hai người ăn được một nửa, quả nhiên nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm, nói là tối nay có chuyện không về được, sáng mai thì trở lại.
Trịnh Cẩn Dư để điện thoại xuống, yên lặng ăn cơm với Lục Tư Trình.
Sau bữa cơm tối, Trịnh Cẩn Dư muốn lên lầu nghỉ ngơi, Lục Tư Trình tiện tay mở tivi, hỏi cô: “Chị dâu ơi, có muốn cùng chơi trò chơi không?”
“Trò chơi?” Trịnh Cẩn Dư có chút động lòng. Lục Tư Sâm không có ở nhà, một mình cô rất nhàm chán.
Có người chơi cùng đương nhiên là tốt rồi.
Lục Tư Trình gật đầu một cái: “Đúng thế, trò tú lơ khơ, chị chơi bao giờ chưa?” Cậu ta vừa nói vừa không biết lấy đâu ra một bộ bài tú, quơ quơ về phía Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, lúc này vẫn chưa tới chín giờ, một mình về phòng cũng chẳng để làm gì, chi bằng chơi tú lơ khơ với cậu ta một lúc.
Nghĩ như thế, Trịnh Cẩn Dư đi tới thảm bên ghế sô pha ngồi xuống, hứng thú nồng đậm hỏi: “Chơi thế nào?”
Lục Tư Trình đặt bộ bài lên bàn trà, dạy ngay tại chỗ. Trịnh Cẩn Dư rất thông minh, đã nhanh chóng học được.
Hai người chơi rất vui vẻ trong tiết trời rét đậm tháng Chạp.
Nếu không phải điện thoại của Lục Tư Trình bỗng nhiên nhảy ra một cái video.
Lục Tư Trình cứ như lo lắng Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy, nhanh chóng cướp điện thoại qua, ngăn chặn ánh mắt Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư nhíu mày một cái, rất đúng lúc tiết mục giải trí trên tivi cùng xuất hiện đoạn video đó.
“Hiện tại phóng viên của chúng tôi đang phát một tin tức vô cùng bùng nổ, ngôi sao họ Trịnh nào đó hư hư thực thực công khai tình cảm rồi, đây là video mà một phóng viên nào đó liều chết quay được.”
Nam chính trong video rất mơ hồ, nữ nhân vật chính lại rất rõ ràng, Trịnh Cẩn Dư vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra là Trịnh Nguyệt Dung.
Hai người ôm nhau, vẻ mặt rất thân mật.
Dù gì cũng là ngôi sao lớn, ngay cả ôm người đàn ông cũng có thể gây ra động tĩnh lớn như thế, hot search, tin tức, đủ loại truyền thông đều tới một lần.
Trịnh Cẩn Dư nhìn hai lần, giọng có chút chua: “Ngôi sao này xinh đẹp quá.”
Lục Tư Trình bên cạnh cười nói tiếp: “Nhìn qua cũng tạm được, nhìn kỹ thì còn kém xa chị dâu.”
“Thật không?” Trịnh Cẩn Dư thích nghe lời khen, cười rất vui vẻ.
Lục Tư Trình nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, nếu không sao anh em lại cưới chị về chứ, lại nói rốt cuộc bao giờ hai người bọn chị cử hành hôn lễ?”
Nhắc tới hôn lễ, Trịnh Cẩn Dư có chút ngơ ngác.
Khi hai người vừa xác định tâm ý, Lục Tư Sâm nói qua đoạn thời gian bận rộn sẽ làm.
Nhưng mà cô vào nhà họ Lục ở lâu như thế vẫn chưa nghe anh nhắc tới.
Chẳng lẽ là quên mất?
Lục Tư Trình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: “Chắc là do anh em bận rộn, chờ anh ấy xong việc thì sẽ chuẩn bị.”
Trịnh Cẩn Dư xì một tiếng: “Bận gì chứ, bận vớ vẩn mà thôi.”
Dù gì cũng là scandal của ngôi sao lớn truyền ra, rất nhanh đã có người đào ra thân phận của nam chính, đơn giản là toàn mạng xã hội tham gia vào.
Mặc dù đối phương rất mờ, nhưng cư dân mạng toàn là các Holmes sẽ không bỏ qua dấu vết nào, nhanh chóng đào ra một đầu mối quan trọng.
“Có ai chú ý tới không, người đàn ông bạn trai hư hư thực thực của Trịnh Nguyệt Dung có đeo một chiếc đồng hồ trên tay?”
“Đồng hồ đeo tay gì? Tôi đi xem một chút?”
“Mẹ nó, thiết kế của LK, giá không hề rẻ đâu dó, xem ra thân phận đối phương không đơn giản.”
“LK gì thế?”
…
Sau đó là thời gian phổ cập cho mọi người từ khi LK trở nên nổi tiếng cho tới tận khi về hưu, lý lịch cuộc đời của ông ta cũng được mọi người lôi ra, chỉ để chứng minh rốt cuộc chiếc đồng hồ đeo tay này đắt đến nhường nào.
Trịnh Cẩn Dư đánh bài một lúc với Lục Tư Trình, cảm thấy càng chơi càng chán, cô mở điện thoại lên xem hot search.
Lúc này đã có người tra ra được nam chính, cõi lòng Trịnh Cẩn Dư đầy tâm tình hóng chuyện nhấn vào, đập vào mắt là một hình ảnh khiến tim cô đau nhói.
Nhưng mà cô không tin.
Bây giờ rất nhiều phóng viên chỉ vì lưu lượng mà cái gì cũng dám đăng, trước kia cũng không phải chưa từng có.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy phải tận mắt thấy mới là thật.
Nhanh chóng càng có nhiều hình ảnh bạo hơn được đưa ra, lần này Trịnh Cẩn Dư thấy rất rõ ràng.
Cho dù là gò má hay là bóng lưng, ngay cả kiểu tóc cũng là bộ dáng của Lục Tư Sâm.
Nhất là chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái kia. Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hụt hẫng một chút, cô dùng sức siết chặt điện thoại.
Nếu như những hình ảnh kia cô nghi ngờ là ảnh ghép, vậy thì cái tay kia giải thích thế nào?
Trước khi về hưu LK thiết kế một chiếc đồng hồ đeo tay cuối cùng, trên đời chỉ có ba chiếc. Hai chiếc khác đều không ở trong nước, vậy chiếc đồng hồ mà người đàn ông mà Trịnh Nguyệt Dung ôm đeo là cái gì?
Trịnh Cẩn Dư bỏ lại Lục Tư Trình lên lầu, chạy thẳng tới tủ trang sức.
Suýt nữa lật tung cả tủ trang sức lên cũng không tìm được đồng hồ đeo tay của Lục Tư Sâm.
Không để ở nhà, cũng chính là đeo trên cổ tay của anh.
Trịnh Cẩn Dư dùng sức nhắm mắt lại.
Cho dù là diễn kịch động viên cũng đừng để người khác chụp được.
Cô từng nghe Triệu Lỵ Lỵ nói rằng, người giống như Lục Tư Sâm, nếu muốn đăng tin tức về anh thì cần có sự cho phép của anh.
Bây giờ hot search đã moi ra người đàn ông bí ẩn kia là Lục Tư Sâm, sẽ nhanh chóng có nhiều tin khác.
“Hai người là kim đồng ngọc nữ, đúng là ông trời tác hợp.”
“Trước đó không phải nói hai người đang yêu nhau sao?”
“Tôi đã nói là hai người đó yêu nhau từ lâu, quả nhiên.”
…
“Không đúng, nghe nói Lục Tư Sâm kết hôn rồi mà.”
“Cô dâu không phải Trịnh Nguyệt Dung, có phải marketing hay không?”
“Cô cảm thấy đại lão nhà giàu số một cần marketing?”
…
Trịnh Cẩn Dư mở hot search ra, lướt nhìn một chút, tất cả đều là tin của Trịnh Nguyệt Dung và Lục Tư Sâm.
Thậm chí có người còn nói hai người đã yêu nhau từ hồi đại học.
Chuyện Lục Tư Sâm kết hôn nhanh chóng bị khui ra, người hâm mộ hấp tấp thậm chí còn có suy nghĩ quất roi vào Trịnh Cẩn Dư.
“Một người mù chẳng nhìn thấy cái gì, dựa vào đâu mà sánh với Nguyệt Dung nhà chúng ta?”
“Nghe nói trước đó cô ta đã từng kết hôn, cũng không biết là thật hay giả?”
“Tôi biết chuyện gì, trước đó Triệu Minh Viễn có video trực tiếp cô là vị hôn phu của anh ta.”
…
Không biết là nộ khí công tâm hay là mắt nguyên chủ có vấn đề, Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại nhìn một chút, chỉ cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, sau đó đáy mắt nhói đau một trận. Cô theo bản năng nhắm hai mắt lại, khi cô mở mắt ra lần nữa thì có chút không nhìn rõ đồ vật trước mặt.
Mắt cô không có vấn đề, nhưng mà dù sao thì mắt nguyên chủ từ nhỏ đã không nhìn thấy.
Trịnh Cẩn Dư không hiểu rõ, cô xuyên qua có thể nhìn thấy, rốt cuộc là vì mắt của mình không có vấn đề hay là mắt của nguyên chủ vẫn tốt?
Dù gì Lục Tư Sâm cũng đưa cô đi kiểm tra hai lần, bác sĩ đều nói không có vấn đề gì.
Thừa dịp lúc này còn có thể nhìn thấy một chút, cô gõ số điện thoại của Lục Tư Sâm ra gọi cho anh.
Đáng tiếc đáp lại cô chỉ có âm thanh báo máy bận.
Cũng không biết giờ phút này rốt cuộc là Lục Tư Sâm đang họp hay là đang ở chung với ai đó.
“Chị dâu…”
“Chị dâu…”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Tư Trình, Trịnh Cẩn Dư siết điện thoại vịn tường bước ra, cảm giác người đàn ông đang ở trước mắt, nhưng cô không nhìn thấy gì cả.
Có lẽ là giả mù nhiều nên gặp báo ứng, Trịnh Cẩn Dư vươn tay sờ soạng trong không khí một hồi, hỏi: “Tư Trình, em ở đâu?”
Lục Tư Trình kỳ quái nhìn cô, giơ năm ngón tay quơ quơ trước mắt cô: “Chị dâu, chị sao thế?”
Trịnh Cẩn Dư cảm giác có bóng đen thoáng qua trước mắt mình, cô nhanh chóng bắt được bóng đen.
Chờ cô bắt được mới phát hiện là tay Lục Tư Trình: “Tư Trình, hình như chị không nhìn thấy gì hết.”
“Thật sự không nhìn thấy?” Lục Tư Trình lại giơ một tay khác lên quơ quơ trước mặt cô.
Phát hiện con ngươi Trịnh Cẩn Dư không hề có tiêu cự, kỳ lạ nói: “Sao đột nhiên lại như thế?”
“Em đưa chị tới bệnh viện.”
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Không muốn.” Bây giờ cô tâm hoảng ý loạn, không biết làm gì nữa.
Một nửa là vì mắt bỗng nhiên không nhìn thấy gì, một nửa là bởi vì Lục Tư Sâm.
Không liên lạc được với người ta, cô không biết mình rốt cuộc có nên tin anh hay không.
Anh đã từng nói sẽ không để cô bơ vơ không chốn nương tựa ở trên đời này, sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nhưng miệng đàn ông như thế nào chứ, chỉ là lúc đó nóng đầu thôi, sau này lại quên ngay.
Chương 56
“Sao lại không đi bệnh viện được?” Lục Tư Trình đỡ cô ra ngoài, nói: “Đôi mắt là chuyện lớn. Nếu điều trị chậm trễ, nó mãi mãi như vậy thì biết làm sao?”
Nghe Lục Tư Trình người ta nói đi, thời khắc quan trọng mà còn không bằng thằng em trai mình nữa.
Trịnh Cẩn Dư chua xót, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng cô không muốn đến bệnh viện: “Đưa chị về nhà họ Trịnh.”
“Về nhà họ Trịnh?” Lục Tư Trình nhíu mày, nói: “Nhà họ Trịnh không có bác sĩ, hay là em gọi bác sĩ gia đình qua đây khám cho chị nhé.”
Trịnh Cẩn Dư cố chấp nói: “Hoặc là đưa chị về nhà họ Trịnh, hoặc là em bỏ ra, chị tự đi được.”
Lục Tư Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời cô: “Được, em đưa chị về.”
Cậu ta đỡ Trịnh Cẩn Dư lên xe, định gọi điện cho Lục Tư Sâm: “Để em gọi điện báo anh em một tiếng!”. Dù gì Lục Tư Sâm là người gần gũi nhất của Trịnh Cẩn Dư, cũng nên cho anh biết bệnh tình của cô.
Trịnh Cẩn Dư không ngăn cản. Bây giờ cô rất muốn biết anh ở đâu, đang làm gì, có phải đang ở bên cạnh Trịnh Nguyệt Dung hay không?
Tiếc là Lục Tư Trình không gọi được cho Lục Tư Sâm.
Hai mắt Trịnh Cẩn Dư không thấy gì ngồi trong xe, mờ mịt nhìn trước mắt tối đen.
Hiện tại cô hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt vọng của nguyên chủ.
Có lẽ cô mãi mãi sẽ không nhìn thấy được nữa rồi.
Xe nhanh chóng chạy về nhà họ Trịnh.
Trịnh Cẩn Dư được Lục Tư Trình đỡ vào phòng ngủ chính, cô sờ soạng bò lên trên giường, cảm giác nặng nề cứ lần lượt ập đến, cô cảm thấy cơ thể như không phải của mình nữa, cũng không thể điều khiển được theo ý mình muốn nữa.
“Tư Trình, em về đi. Để chị một mình nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn dáng vẻ cô không giống giả vờ, Lục Tư Trình không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy. Cậu ta áy náy nhìn Trịnh Cẩn Dư, nhẹ giọng nói: “Vậy em ở dưới lầu chờ chị, có việc gì chị cứ bảo em nhé.”
Trịnh Cẩn Dư mệt mỏi ừ một tiếng, đầu óc bắt đầu rơi vào hôn mê.
Cô nhớ giới Tu Tiên rồi.
Nhớ những chiếc hộp dùng lúc luyện đan, nhớ các loại dược liệu dùng để luyện đan, nhớ cả những lúc luyện đan, mỗi ngày đối diện với lò luyện đan và cũng nhớ con mèo nhỏ ngày ngày đến phòng luyện đan trộm thuốc.
Còn nữa, cô nhớ…
Sư phụ.
Đây là lần đầu tiên cô nhớ đến sư phụ kể từ khi đến thế giới này.
Lúc bốn tuổi, cô bị cha mẹ vứt bỏ. Cô vừa bước đi trên đống tuyết, cứ đi và đi, cuối cùng mệt quá thì bò lê lết, vừa mệt vừa đói ngã vào trong đống tuyết.
Cũng không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại ở một nơi vô cùng ấm áp, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đạo sĩ tu tiên nho nhã đẹp trai đứng trước mặt.
Tuổi tác đạo sĩ không lớn, chỉ hơn hai mươi đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Lại còn nhẹ giọng hỏi cô: “Ngươi đã thức dậy?”
Sau đó, cô có sư phụ.
Cũng có người thân.
Sư phụ là người thân duy nhất của cô.
Cô ở giới Tu Tiên mấy trăm năm đều cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến thời gian trước, cô xuyên đến Nhân giới và xuyên vào một quyển sách.
Trong mơ màng, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn vùng vẫy.
Triệu Lỵ Lỵ bị tai nạn giao thông hôn mê chưa tỉnh, Lục Tư Sâm thì bỏ rơi cô.
Trong sách cô cũng không có được hồi ức gì tốt đẹp.
Trong ánh sáng từ đám mây đen chia đôi bỗng xuất hiện bóng dáng sư phụ.
“Cẩn Dư, theo ta trở về.”
Sư phụ vươn tay ra, Trịnh Cẩn Dư cũng vươn tay ra, cô nắm tay sư phụ, cùng hắn bay về phía một vòng xoáy thật to.
Không biết sao, Trịnh Cẩn Dư bỗng cảm thấy sư phụ có dáng dấp khá giống Lục Tư Sâm.
Không, đây chắc chắn là ảo giác của cô.
Lục Tư Sâm đã phản bội cô và cô cũng không muốn nhớ về anh nữa.
Từ giờ trở đi, cô phải về giới Tu Tiên, tiếp tục làm tiểu dược đồng của cô.
Cả đời này cũng không muốn gặp lại Lục Tư Sâm một lần nữa.
Trịnh Cẩn Dư mơ màng cảm thấy đầu bị ai đó đánh một cái.
Cô theo bản năng mở mắt ra liền thấy một người đàn ông băng bó mặt hiện ra trước mắt, nhìn cô nói: “Nghiệt đồ, vẫn còn biết đường quay về?”
Trịnh Cẩn Dư lờ mờ đứng lên, nhìn ngắm xung quanh, lò thuốc, lửa khỏi đỏ rực còn cả mùi thuốc nồng nặc trong lò thuốc bay ra bên ngoài, đây không phải giới Tu Tiên thì là gì?
“Sư phụ?” Trịnh Cẩn Dư vội vàng đứng vững, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt sư phụ.
Cô lén đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn sư phụ rất tức giận, lúc này tốt nhất không nên chọc giận hắn.
Đứng trước mặt Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu liếc nhìn cô, hắn hơi nhíu mày khi thấy tiểu đồ đệ lại ngoan ngoãn như vậy.
“Thế nào, ngoại trừ sư phụ ra thì con còn tưởng là ai nữa?”
“Lục Tư Sâm sao?”
“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn Minh Tốc, lắp bắp mãi chưa nói xong một câu: “Người, người cũng biết…”
Minh Tốc cười lạnh: “Con cho rằng vi sư không biết gì sao?”
“Nhưng mà,” Trịnh Cẩn Dư buồn bực trong lòng: “Làm sao người lại biết được chứ?”
Có lẽ ở giới Tu Tiên quá lâu, đồ ăn thường rất nhạt nên sắc mặt Minh Tốc trắng hơn người thường rất nhiều.
Nghe vậy, trên mặt hắn xẹt qua một tia ửng đỏ khó phát hiện, quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Tất nhiên vi sư có cách.”
“Lo luyện đan cho tốt, tu thân dưỡng tính.”
Hắn nói xong định đi, Trịnh Cẩn Dư lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi: “Sư phụ, có phải con không có tuệ căn, mãi mãi cũng không tu tiên được hay không?”
Minh Tốc nhíu mày: “Như vậy không tốt sao?”
Trịnh Cẩn Dư lắc đầu: “Không tốt, có phải tu tiên thì lục căn sẽ thanh tịnh, không bị thế tục quấy rầy, cũng không cần…”
Sắc mặt Minh Tốc bỗng thay đổi: “Không cần cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư nói nhỏ lí nhí chỉ có chính cô mới có thể nghe thấy được: “Không cần nhớ đến anh ấy nữa.”
Minh Tốc: “…”
Im lặng vài giây mới nói: “Vậy con mãi mãi sẽ không tu luyện thành tiên được.”
Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Tại sao?”
Minh Tốc: “Con phải biết rằng, không chỉ vì tu thành tiên mới có thể lục căn thanh tịnh, mà vì lục căn thanh tịnh mới có cơ hội tu thành tiên. Con bị ngược rồi đấy.”
Nói xong Minh Tốc nhanh chóng bỏ đi, Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh lò lửa suy tư.
Cô thật sự không có tuệ căn sao?
Sau khi họp xong Lục Tư Sâm cầm di động lên, thấy Trịnh Cẩn Dư gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, vội vàng gọi lại.
Không ai nghe máy.
Phát hiện còn có cả cuộc gọi của Lục Tư Trình, do dự một lát anh gọi lại.
Giọng nói rất không vui: “Chuyện gì?”
“Anh, anh mau về nhà đi!” Lục Tư Trình hốt hoảng nói.
Trong lòng Lục Tư Sâm trầm xuống, theo bản năng tưởng Lục Chấn Hoa xảy ra chuyện: “Cha làm sao vậy?”
Lục Tư Trình: “Không phải, là chị dâu, chị dâu…”
“Cẩn Dư?” Trái tim Lục Tư Sâm như bị gì đó quấn chặt lấy: “Cô ấy sao vậy?”
Lục Tư Trình nói năng lộn xộn: “Không biết, anh mau về đi.”
“Ở nhà họ Trịnh.”
Lục Tư Sâm không dám chậm trễ, vội vàng lên máy bay riêng về thành phố Ly.
Trịnh Cẩn Dư luôn tồn tại trong mắt anh nhưng anh không dám nghĩ sâu.
Ở cô có quá nhiều bí ẩn không thể giải thích được.
Hai mắt mù từ nhỏ bỗng dưng thấy đường, đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả lại là không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào. Điều này thật sự rất khó tin.
Sau đó anh còn cho người điều tra về Trịnh Cẩn Dư và thông tin nhận được hoàn toàn khác với tính cách mà Trịnh Cẩn Dư biểu hiện ra trước mặt anh.
Thậm chí anh còn nghi ngờ Trịnh Cẩn Dư bị ma nhập.
Cho nên nhiều lúc anh rất lo lắng Trịnh Cẩn Dư sẽ bất ngờ rời xa anh.
Anh chỉ mong làm tất cả mọi chuyện theo ý cô.
Giờ phút này nghe thấy Lục Tư Trình nói cô đã xảy ra chuyện, anh chỉ muốn có đôi cánh thật dài để bay về.
May mà máy bay cũng rất nhanh, hai tiếng sau đã hạ cánh.
Trên đường từ sân bay đến nhà họ Trịnh, anh cho người báo cáo chuyện xảy ra lúc anh họp.
Ban đầu trợ lý chỉ báo cáo đến chuyện công việc của công ty, cuối cùng mới nhắc đến chuyện hot search.
“Hot search?” Lục Tư Sâm nghi ngờ hỏi lại, sắc mặt anh như mưa lạnh dài ngày, không khí xung quanh đều bị hạ xuống mức thấp nhất.
Trợ lý: “Vâng, hot search.” Anh ta mở một bức ảnh ra nói tiếp : “Tất cả mọi người nói vai nam chính là anh.”
Không xem còn đỡ, sau khi xem rồi Lục Tư Sâm tức giận đến mức muốn nổi điên ngay tại chỗ: “Sao lại thế này?”
Trợ lý đã điều tra xong mọi việc từ trước: “Đây là của cậu hai Lục và cô Trịnh Nguyệt Dung.”
Trợ lý vừa nói xong Lục Tư Sâm hiểu ngay mọi chuyện.
Chả trách Lục Tư Trình và Trịnh Cẩn Dư lại ở nhà họ Trịnh.
Trịnh Cẩn Dư không sao thì tốt, còn nếu không anh sẽ khiến Lục Tư Trình và Trịnh Nguyệt Dung phải trả giá đắt.
Lục Tư Sâm cho người lái xe đậu ngay dưới lầu, anh bước xuống xe đi thẳng vào trong nhà.
Lục Tư Trình vẫn lo lắng không yên ngồi trên ghế sô pha, lúc này thấy Lục Tư Sâm bước vào, vội vàng đứng dậy nói: “Anh, anh mau lên xem đi.”
Lục Tư Sâm liếc mắt nhìn cậu ta, bây giờ không còn tâm trạng xử lý cậu ta, chỉ lo chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ im ắng, dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái da trắng nằm trên giường, yên tĩnh như một con búp bê vải.
Lục Tư Sâm dừng bước lại, ngực như bị gì đó chặn lại, chỉ cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Không sao đâu, cô gái của anh chắc chắn sẽ không sao đâu.
Lục Tư Sâm dừng bước vài giây, như hạ quyết tâm bỗng thần tốc đi đến bên cạnh Trịnh Cẩn Dư.
Anh không dám tin nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt cô bình tĩnh, da trắng bệch không chút máu, thậm chí anh nghi ngờ cô đã…
Lục Tư Sâm chậm rãi giơ cánh tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào chóp mũi cô, hô hấp mỏng manh phả vào ngón tay anh, điều này khiến anh an tâm hơn một chút.
Còn thở, cô gái vẫn còn sống.
Nhưng tại sao lại trở thành thế này?
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Đi gọi bác sĩ!” Lục Tư Sâm quay đầu nhỏ giọng ra lệnh cho Lục Tư Trình
Lục Tư Trình vội đi ngay.
Lục Tư Sâm từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Cẩn Dư, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tay cô lạnh lẽo như không còn nhiệt độ của cơ thể, lạnh đến mức khiến trái tim Lục Tư Sâm run lên như sắp ngộp thở.
Cuối cùng anh nắm hai tay cô cúi đầu để lên trên trán, kiềm chế nói: “Cẩn Dư, em đi đâu vậy?”
Một tay anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô gái, tay kia chậm rãi đưa đến mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn Dư, em có nghe anh nói chuyện không?”
Đáp lại anh là cả căn phòng ngủ yên ắng.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra tổng quát cho Trịnh Cẩn Dư nhưng không cung cấp được bất cứ tin tức có ích nào.
Cuối cùng, Lục Tư Sâm mệt mỏi xua tay: “Thôi đi.”
Trịnh Cẩn Dư không phải tiên nữ hạ phàm thì cũng là nữ quỷ biến thành, hoặc cũng có thể là yêu tinh nào đó nhập vào.
Cô đau lòng quá nên đã bỏ đi rồi.
Lúc Lục Tư Sâm nghĩ vậy anh cũng không hề thấy mình mê tín.
Hơn nữa, anh còn tin chắc là như vậy.
Chỉ không biết Trịnh Cẩn Dư có còn ý định quay lại hay không.
Hai ngày sau, trong quán trà bên ngoài biệt thự nhà họ Trịnh, Lục Tư Trình đang ngồi nói chuyện với Trịnh Nguyệt Dung.
Gương mặt xinh xắn tròn trịa của Trịnh Nguyệt Dung bỗng tỏ vẻ tức giận, Lục Tư Trình thì khom người, hai tay ôm mặt vô cùng đau đớn và hối hận.
Trịnh Nguyệt Dung ra vẻ đau khổ nói: “Hiện tại có gì không tốt?”
“Trịnh Cẩn Dư bị bệnh, anh của anh sẽ không có tâm trạng quản lý công ty. Không phải Lục thị sẽ nhanh chóng là của anh sao?”
“Đây chẳng phải cũng là tâm nguyện của mẹ anh nhiều năm qua?”
Lục Tư Trình xoa xoa mặt, cắn răng hỏi ngược lại: “Cô đang nghĩ cho bản thân cô sao?”
“Chị dâu bị bệnh, cô có thể thừa dịp mà vào rồi chứ gì?”
“Anh tôi tốt như vậy sao?”
Trịnh Nguyệt Dung khinh thường nói: “Không có thứ gì tôi muốn mà lại không chiếm được cả, việc cô ta bệnh có liên quan gì đến chúng ta?”
Lục Tư Trình không thể tin nổi nhìn cô ta: “Từ nhỏ mắt chị ấy đã không tốt, bây giờ bị kích động đến mức không nhìn thấy gì nữa. Chẳng lẽ không liên quan gì đến cô?”
“Sao trái tim cô lại độc ác đến vậy?”
“Nếu anh tôi theo cô thì tôi còn chỗ đứng trong nhà họ Lục không?”
“Ngược lại chị dâu nhỏ rất lương thiện, cũng không hề khách sáo với tôi.”
Trịnh Nguyệt Dung liếc cậu ta: “Hai bữa cơm đã mua chuộc được anh. Anh cũng tốt thật đấy. So với những thứ đó, chẳng lẽ anh không muốn Lục thị?”
“Tôi có suy nghĩ với anh của anh thì thế nào?”
“Chúng ta không phải theo nhu cầu sao?”
“Dù sao chuyện đã vậy rồi, cậu có muốn Lục thị hay không là chuyện của cậu. Tôi vẫn phải mang người đàn ông của tôi về.”
Nói xong, cô ta không thèm để ý đến Lục Tư Trình, đứng dậy đội mũ chụp che mình lại rồi bỏ đi ra ngoài.
Lục Tư Trình tức giận quát lên ở phía sau: “Đừng tưởng rằng chị ấy bị bệnh là cô có thể có được anh ấy.”
Chả trách Trịnh Nguyệt Dung ở bên anh trai lâu như vậy mà không giành được trái tim anh ấy.
Tư tưởng quá xấu.
Trịnh Nguyệt Dung vừa ra khỏi quán trà đã bị người chặn đường lại: “Cô Trịnh, Tổng giám đốc Lục chúng tôi mời cô đến nói chuyện.”
“Tư Sâm tìm tôi sao?” Trịnh Nguyệt Dung vui mừng hỏi lại.
Cô ta không tin Lục Tư Sâm có thể yêu Trịnh Cẩn Dư sâu đậm. Dù có thích thì vài ngày cũng sẽ quên, đến lúc đó người bên cạnh anh còn không phải cô ta sao?
Trịnh Nguyệt Dung vui mừng đi theo đến nhà họ Trịnh.
Lục Tư Sâm ngồi trên sô pha dưới phòng khách, lúc thấy cô ta vào, anh nhàn nhạt chỉ phía đối diện sô pha nói: “Ngồi đi.”
Sắc mặt người đàn ông rất tệ, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, trông rất uể oải. Nhìn anh như vậy khiến người ta rất đau lòng, rất muốn ôm vào lòng an ủi.
Trịnh Nguyệt Dung nghĩ vậy, định ngồi xuống bên cạnh anh nhưng thấy ánh mắt Lục Tư Sâm trầm xuống, cô ta lại lui bước.
Để sau hãy nói thì hơn.
Sau đó, Lục Tư Trình cũng nhanh chóng đến đây.
“Anh!” Lục Tư Trình chột dạ trong lòng, nhìn thấy Lục Tư Sâm suýt chút muốn quỳ xuống.
Trịnh Nguyệt Dung thầm mắng một câu: “Nhát gan!”
“Sao lại như vậy?” Lục Tư Sâm đốt điếu thuốc, dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau, dáng vẻ muốn tính sổ người khác.
Lục Tư Trình sợ nhất dáng vẻ này của Lục Tư Sâm, lần nào thế này cậu ta cũng như mất hồn.
“Anh…” Cậu ta liếm môi khô cằn lại nhìn lướt qua Trịnh Nguyệt Dung, không biết nên trả lời thế nào.
Trịnh Nguyệt Dung sợ cậu ta nói ra, đứng dậy định di chuyển sang bên cạnh Lục Tư Sâm: “Tư Sâm, anh đừng trách lầm Tư Trình. Ngày đó là do bọn em uống quá nhiều rượu nên em tưởng nhầm cậu ta là anh.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã nhiều năm, chẳng lẽ anh… Không có chút tình cảm nào với em hay sao?”
Lục Tư Sâm hừ lạnh, chỉ liếc nhìn Lục Tư Trình: “Vậy chuyện đồng hồ kia giải thích thế nào?”
Lục Tư Trình không dám tiếp xúc ánh mắt Lục Tư Sâm, vô thức lùi về sau, nhỏ giọng giải thích: “Là một người bạn tặng.”
“Tặng?” Lục Tư Sâm cười lạnh: “Trên đời này chỉ có ba chiếc, một chiếc ở chỗ anh, một chiếc trong tay bà Ik, chiếc còn lại, anh nghe nói có người trả giá cao để mua nó. Em có cần anh miêu tả cụ thể cho em hay không?”
Ánh mắt anh trai quá sắc bén, hơn nữa hôm nay còn gọi cậu ta qua đây chắc chắn đã điều tra rõ ràng cả rồi. Nếu cậu ta không nói thật thì có khi lát nữa sẽ chết càng khó coi hơn.
Ai chẳng biết anh trai cậu ta là Diêm Vương mặt lạnh.
Cậu ta cố gắng nắm chặt quả đấm, bất chấp tất cả nói: “Anh, em nói ra thì anh tuyệt đối đừng trách em nhé.”
“Nói!” Mặt Lục Tư Sâm lạnh như sương, như sói muốn ăn thịt người.
Lục Tư Trình lạnh run, lúc này hối hận gần chết.
Cậu ta không nên nghe lời mê hoặc của Trịnh Nguyệt Dung, cùng cô ta gây rối.
Lục Tư Sâm đã thôi không truy cứu cái chết của mẹ anh, tuy hận bà ta tận xương nhưng cuối cùng vẫn thả cho bà ta một đường lui, luật sư nói tình huống này chưa đầy mấy năm có thể được thả ra.
Bây giờ cậu ta còn đối phó với Lục Tư Sâm, thật sự là không muốn sống nữa rồi.
Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng, cậu ta chỉ có thể nói thẳng ra: “Chiếc đồng hồ kia là Trịnh Nguyệt Dung nhờ người mua. Cô ta biết chị dâu cũng có một cái. Ngày đó cô ta bảo em giả dạng thành anh, anh cũng biết vẻ ngoài chúng ta hơi giống nhau, sau đó bọn em cho người khác quay chụp lại, chuẩn bị tìm cơ hội tung ra…”
“Những chuyện sau đó báo đều đã viết cả rồi.”
“Lục Tư Trình…” Trịnh Nguyệt Dung muốn ngăn cản Lục Tư Trình, nhưng Lục Tư Trình sợ Lục Tư Sâm đến tận xương, cậu ta không dám giấu diếm một chút gì nói hết ra.
Cuối cùng còn nói: “Không tin anh hỏi Trịnh Nguyệt Dung đi.”
…
Lục Tư Sâm càng nghe càng tức, cuối cùng còn tức đến mức bật cười.
Anh không đuổi tận giết tuyệt với mẹ kế, nếu không ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm trở lên.
Vậy mà Lục Tư Trình còn quá đáng với anh.
Ngón tay Lục Tư Sâm nắm chặt run lên, anh nhếch môi nhìn Trịnh Nguyệt Dung, biểu cảm như vậy trông vô cùng hung ác nham hiểm: “Thích làm thế thân?”
Quan hệ trước kia của Trịnh Nguyệt Dung với Lục Tư Sâm rất tốt, cho đến bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào với mình.
Lúc này nghe giọng anh trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu mình đã chạm vào vảy ngược của anh, run rẩy nói: “Tư Sâm, anh đừng nói vậy. Em sợ.”
“Sợ?” Lục Tư Sâm khẽ nói: “Tôi có gì đáng sợ mà phải sợ?”
“Nếu đáng sợ thì sẽ chẳng ai dám đụng đến vợ tôi.”
“Cô ta, cô ta…” Trịnh Nguyệt Dung giải thích: “Là tự cô ta sinh bệnh mà.”
Lục Tư Sâm lạnh lùng a lên một tiếng: “Cũng đúng, cô nói không sai.”
“Cho nên, tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cô. Chuyện hôn lễ tôi đã cho người đi chuẩn bị. Ngày mai cô và Tư Trình sẽ cử hành hôn lễ, hơn nữa sẽ được phát sóng trực tiếp.”
Anh cúi xuống: “Còn nữa, cả đời này cũng không được ly hôn trừ khi tôi cho phép.”
“Không phải hai người thích ôm sao?”
“Không phải thích hôn nhau sao?”
“Vậy sau này thích thì cứ đóng cửa lại mà làm, có muốn phát sóng trực tiếp hay không cũng không ai quản.”
“Thế nào?”
Anh cúi đầu nhìn Trịnh Nguyệt Dung đang khóc nức nở, lại hỏi Lục Tư Trình: “Anh hỏi em đấy! Hôn sự này anh định em có thích hay không?”
“Nói!”
Anh bỗng cao giọng quát dọa Lục Tư Trình sợ đến mức run rẩy.
Luôn miệng nói: “Thích, thích.”
Lục Tư Sâm lại nhìn Trịnh Nguyệt Dung: “Vậy còn cô?”
Trịnh Nguyệt Dung khóc như hoa lê đẫm mưa: “Tư Sâm, anh không thể đối xử với em như vậy được. Người em thích là anh, cho dù anh không thích em thì cũng không thể ép gả em cho một người đàn ông em không thích.”
Lục Tư Sâm mỉa mai: “Sao, chê cậu hai nhà họ Lục chúng tôi không xứng với cô?”
“À, tôi quên nói với cô một việc. Công ty giải trí kia của cô đã bị tôi thu mua rồi. Cô không đồng ý hôn sự này thì sau này đừng nghĩ đến việc quay phim nữa.”
“Anh uy hiếp em sao?” Trịnh Nguyệt Dung không dám tin nhìn Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm lại nói: “Còn tất cả các ngôi sao trực thuộc công ty giải trí của cô đều bị đóng băng vô thời hạn. Cô cho rằng sau này họ sẽ ghét tôi hay là tìm cô trả thù?”
Trả thù Lục Tư Sâm là chuyện không thể nào.
Trong lòng Trịnh Nguyệt Dung chợt lạnh đi, sau này cô ta sẽ trở thành bia ngắm cho cả giới giải trí này.
Bình luận facebook