Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Nghiện còn ngại
Edit: Cảnh Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm hôm sau, phụng theo ý chỉ Thái hậu đưa thêm hai thái giám, hai cung nữ dựa theo phân vị Quý nhân cho Cố Thanh Sương, vừa đến bốn người liền vào chính điện ra mắt, Cố Thanh Sương thưởng họ chút bạc rồi cho người lui xuống.
Tới gần bữa trưa, bên ngoài vẫn đang còn náo nhiệt. Cố Thanh Sương vẫn chưa để ý, nhưng khi Vệ Bẩm vào phòng bẩm báo, Quý phi trở lại Trân Dung điện.
"Đã trở lại?" Cố Thanh Sương dựa vào vách tường ăn không ngồi rồi nhìn các cung nhân bận rộn sắp xếp, cười cho qua một tiếng: "Cũng đúng, cũng nên trở lại rồi."
Vốn dĩ Thái hậu không thích nàng ta, thậm chí còn không muốn để nàng ta sinh hạ hài tử. Gần đây muốn giữ nàng ta an dưỡng ở Di Ninh cung, quá nửa là nhìn mặt mũi Hoàng đế, nửa còn lại là không muốn có vẻ khắc nghiệt. Nhưng giờ đây Quý phi đã trở thành kẻ làm chuyện ác, Hoàng đế sau khi nghe được lời hôm qua của nàng, tâm tư ít nhiều cũng có chút thay đổi, Thái hậu cũng không cần giữ nàng ta ở Di Ninh cung nữa.
Khi đêm xuống, A Thi tiến vào cho cung nhân lui ra, rồi nói với nàng: "Hoàng thượng mới vừa... đi đến Trân Dung điện. Không biết cùng Quý phi nói gì, còn chưa tới một khắc đã đi rồi. Nô tỳ nghe cung nhân vẩy nước ở phụ cận nói, sắc mặt kém thật doạ người."
"Hắn xứng đáng bị như vậy." Cố Thanh Sương lạnh nhạt nói.
Hắn đối với Quý phi đúng thật là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể nghe Quý phi nói cái gì hắn liền tin cái đó. Cố Thanh Sương chỉ thấy may mắn bởi ngay từ đầu bản thân chỉ mang theo toan tính, những thứ như tình yêu này kia đều không quan trọng. Nàng cũng chưa từng có ảo tưởng nào với hắn, cũng không có gì chờ mong, hắn vì Quý phi mà mở miệng ban cho nàng ba thước lụa trắng, đối với nàng chẳng qua chỉ khiến cho bàn cờ thêm hai phần gia vị nguy hiểm, không có gì mà thương tâm hay thất vọng hết.
Tuy nói là như vậy, chuyện bị ban chết cũng không phải là việc để người vui mừng. Cố Thanh Sương càng nghĩ càng cảm thấy khinh bỉ, bị quỷ ám thành như vậy thì nên bị gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu mới tốt.
Tử Thần Điện.
Tiêu Trí xụ mặt đi vào điện, theo phía sau là Viên Giang lập tức yên lặng không tiếng động cho cung nhân lui ra ngoài, chỉ còn lại bản thân đứng canh giữ ở bên cạnh.
Hắn ta biết, thời điểm Hoàng thượng nói thẳng với Quý phi, trong lòng vẫn có chút chờ mong. Không nói Hoàng thượng, ngay cả hắn trong lòng đều ngóng trông Quý phi có thể giải thích một chút. Dù sao hai người các nàng đều là người bên cạnh, bên nào cũng cho là mình đúng, dĩ nhiên Hoàng thượng vẫn nguyện ý tin tưởng Quý phi nhiều hơn.
Nhưng kết quả thì sao? Quý phi dùng lý do để chối bỏ qua loa đại khái, diễn sự tủi thân cũng không thể nói là giả được. Chỉ tiếc ngay thời điểm Hoàng thượng mới vừa hỏi thì trong nháy mắt nàng ta chớp mắt hoảng loạn, sau giọng điệu lại chập chờn ít nhiều cũng có vài phần mang cảm giác miệng cọp gan thỏ.
Chi tiết như vậy, ngày thường Hoàng thượng không để tâm đến dĩ nhiên sẽ không có chuyện này. Nhưng hôm nay mang tâm tình dò hỏi cùng với suy xét chuyện trước đây, nào có thể thoát khỏi đôi mắt của hắn.
Kết quả cuối cùng là hắn mặt lạnh nghe Quý phi nói xong, khóc xong, quậy xong thì chưa nói một chữ nào đã xoay người đi rồi.
Trong lòng Viên Giang thở dài một tiếng. Phải biết rằng, trong thiên hạ này đoán chừng cũng chỉ có một mình Quý phi là hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng bây giờ xem ra thật sự là một chút tin tưởng cũng không còn.
Âm thanh lật trang giấy nho nhỏ kéo nỗi lòng Viên Giang lại. Chăm chú nhìn qua thì ra Hoàng để đang mở một quyển tấu chương.
Giữa hai hàng lông mày của Tiêu Trí nhíu chặt lại, miễn cưỡng đọc hai hàng chỉ cảm thấy cảm giác bực bội càng dữ dội hơn. Lắc đầu, đem tấu chương đặt xuống.
Đây là tấu chương liên quan đến lũ lụt ở phương nam, tâm tình không yên thì không nên xử lý chính vụ quan trọng như vậy, nếu không lỡ làm sai sẽ vô duyên vô cớ liên luỵ bá tánh phải chịu khổ.
Hắn miết miết giữa hai lông mày, đưa bản tấu chương cho Viên Giang: "Đây là chuyện quan trọng, đi đưa cho Hộ Bộ ngay lập tức, để cho bọn họ bàn bạc ra các phương án dự phòng, sau đó trình lên lại để trẫm xem xét."
Viên Giang tiếp nhận tấu chương đang muốn lui ra thì hắn lại đứng lên: "Đi Phương Tín cung."
Trong lòng Viên Giang rùng mình, vội vàng khom người theo hắn đi ra ngoài, tấu chương giao lại cho thủ hạ đi đưa cho Hộ Bộ, vừa đi trong lòng vừa bồn chồn.
Hoàng thượng đây là... đối với Quý phi còn không cam lòng mà! Chỉ là biểu hiện vừa rồi của Quý phi, chỉ sợ càng hỏi càng lộ nhiều sợ hở. Nếu không phải thật sự sợ rủi ro, hắn ta cũng muốn khuyên nhủ Hoàng thượng không bằng mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi.
Đây gọi là "Không mù hay điếc, không phải nam nhân của gia đình."
Hắn ta vừa đi vừa kinh hãi trong lòng, đợi đến khi vào Phương Tín cung, mắt thấy Hoàng đế không hề vào chính điện, trong lòng lại càng run rẩy hơn. Đây là muốn đi đến chỗ Thanh Tài nhân bên kia sao?
Viên Giang vội vàng nháy mắt với thái giám bên dưới, có tiểu thái gian linh hoạt hiểu ý lập tức chạy về phía Bích Ngọc các, thông báo cho Thanh Tài nhân tiếp giá.
Lúc đó, Cố Thanh Sương đã tắm gội xong xuôi, ngồi vào mép giường chuẩn bị ngủ. Chợt nghe A Thi vào báo Thánh giá đang đi về phía này, mày nàng nhíu lại, không nói hai lời lập tức xốc chăn lên nằm xuống: "Nói ta đã ngủ rồi."
A Thi biết dự tính của nàng nên "dạ vâng", đi ra ngoài từ chối khéo léo với tiểu thái giám sau đó trở lại trong phòng, đem cửa phòng từ bên trong cài kỹ lại.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Cố Thanh Sương nằm đối mặt vách tường vẫn chưa để ý tới, âm thanh ở bên ngoài trầm bổng: "Mở cửa."
Nàng giật mình, bỗng dưng phát giác hắn không phải ở bên ngoài cửa phòng ngoài, mà ở ngay ngoài cửa phòng ngủ.
Nén lòng lại, nàng bình thản trả lời: "Thần thiếp đã ngủ."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ: "Nàng không mở cửa, trẫm sẽ sai người phá cửa."
Giữa mày của Cố Thanh Sương hơi nhíu lại, chỉ phải từ trên giường ngồi dậy, chặn A Thi đang muốn tiến lên mở cửa, mặt lạnh mở cửa ra.
Không đợi hắn bước vào trong một bước, nàng đã hành đại lễ: "Hoàng thượng thánh an."
Tiêu Trí sững người lại, duỗi tay muốn đỡ nàng: "Đứng dậy đi."
Giọng điệu nàng lạnh lùng xa cách: "Sắc trời đã khuya, cầu Hoàng thượng nể tình hài tử trong bụng tội thiếp, để tội thiếp đi ngủ đi."
Tay hắn cũng dừng lại, gương mặt cứng đờ hiện ra trước mặt nàng, phát ra một tiếng thở dài: "Là trẫm sai."
Cố Thanh Sương không nghĩ tới hắn có thể trực tiếp nhận sai như vậy, đơn giản là không cử động cũng không mở miệng, muốn nghe xem hắn còn có thể nói thêm gì nữa.
Hắn dừng một chút: "Là trẫm... Là trẫm quá tín nhiệm Quý phi. Trẫm cùng với nàng ta quen biết khi còn bé, mười mấy năm tình cảm trẫm cho rằng..."
Hắn không nói tiếp được nữa. Cố Thanh Sương rõ ràng nhìn ra được giọng điệu sầu não và mất mát của hắn.
Đúng vậy, mười mấy năm tình cảm, hắn cho rằng Quý phi sẽ không lừa dối hắn. Thậm chí ở trong lòng hắn cũng cảm thấy như vậy, cho dù khắp thiên hạ này đều lừa dối hắn, thì Quý phi của hắn cũng sẽ không lừa hắn.
Nàng ít nhiều gì có thể lý giải tâm tư như vậy. Trong sách đều nói Đế vương là người cô đơn, người như ậy ở trên triều sát phạt quyết đoán rất nhiều, muốn tìm một nơi an bình để ký thác cũng rất bình thường. Đổi lại là nàng ở vị trí như vậy cũng chưa chắc không mong trên đời này có một người có thể khiến nàng không cố kỵ mà yêu nhau hiểu nhau.
Mà hiện giờ, hắn bỗng nhiên phát hiện người hắn vô cùng tín nhiệm thì ra cũng không khác gì những phi tần tầm thường ở hậu cung mà thôi, đều sẽ ghen ghét, sẽ tính kế, thậm chí lấy cả hài tử của mình để tính kế... dĩ nhiên tâm của hắn sẽ đau như đao cắt.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ đối với Cố Thanh Sương mà nói cũng không quá khó. Nhưng đáng tiếc, chung quy nàng hiểu rõ bản thân không phải là hắn, vậy "Đặt mình vào hoàn cảnh người khác" cũng chỉ ngang đây thôi.
Trong lòng nàng thổn thức thở dài hai tiếng, nếu bởi vì vậy mà thay đổi kế hoặc của mình thì quá ngu rồi.
Nàng liền đứng lên, biểu tình lạnh nhạt gật đầu: "Hoàng thượng không cần phải nói, thần thiếp đều hiểu rõ."
Gương mặt nhìn hắn một cái, nàng nói: "Thần thiếp sẽ sinh hạ đứa nhỏ thật tốt. Chờ hài tử ra đời, thần thiếp sẽ trở lại chùa Thiên Phúc. Hết thảy sẽ quy lại như ban đầu, Hoàng thượng và thần thiếp như chưa từng quen biết qua."
"Cái gì?!" Trong nháy mắt hắn trở nên hoảng loạn, "Nàng..." Tiếng nói của hắn nghẹn lại, dường như không biết nên khuyên như thế nào, nghẹn thật lâu mới nói ra được: "Lời nói của nàng hôm qua ở Di Ninh cung, trẫm đã nghe được."
Lúc này đổi ngược lại là nàng trở nên hoảng hốt, dường như vừa mới biết hoá ra hắn đã ở sau phía bình phong vậy, nàng mang theo ba phần kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn nhìn không chớp mắt vào đôi mắt của nàng: "Nàng nói nàng không hận trẫm. Vậy là hôm qua nàng lừa mẫu hậu, hay là hôm nay lừa trẫm?"
Cố Thanh Sương lùi lại nửa bước, cười khổ một tiếng, hai mắt lại hạ thấp xuống nữa: "Hôm qua...hôm nay đều là nói thật. Thần thiếp không hận Hoàng thượng, cũng chân thành ngóng trông Hoàng thượng thật tốt. Nhưng việc lần này, đã khiến cho thần thiếp biết trong mắt ngài thì thiếp không là gì cả. Ngay cả cái mạng này, cũng có thể vì để người khác hả giận nói lấy liền lấy."
Nói tới chỗ này, nàng như không thể nào kìm nén được cảm xúc, giọng trở nên nghẹn ngào, trong mắt hiện lên ngấn lệ mờ mịt nói: "Thần thiếp tiến cung là bởi vì cho rằng Hoàng thượng đối với thần thiếp cũng có tình. Nếu sớm biết kết quả như bây giờ... thần thiếp cũng không muốn cưỡng cầu! Chùa Thiên Phúc không có gì không tốt, thần thiếp không nên... không nên động tạp niệm đó, tóm lại không đến mức đem cả tính mạng ra trả giá!"
Nàng nói xong liền đóng cửa, hắn vội đưa tay chặn lại. Lần này nàng đóng cửa đột ngột, cánh cửa phòng liền đóng lại, then cài chốt vẫn luôn được nàng nắm ở trong tay, nàng nhanh tay cài then lại, hắn ở ngoài cửa không có cách nào hết.
Cách một tầng giấy mỏng, hắn nhìn thấy nàng mệt mỏi dựa vào cửa, bóng dáng từng chút một trượt xuống, nghe tiếng khóc kìm nén không được: "Thí chủ đừng tìm tới bần ni nữa. Thí chủ lưu mạng bần ni lại chẳng qua vì đứa nhỏ này! Bần ni sẽ cố gắng sinh hạ đứa nhỏ ra..."
Tiếng nức nở nghẹn ngào càng rõ theo lời nói, đâm thẳng trong tim, nhưng nàng thay đổi xưng hô càng dày xéo tim can. Phảng phất trong lòng nàng hết thảy đều trở lại như lúc ban đầu. Nàng chỉ là một tiểu tăng ni ở chùa Thiên Phúc, cũng không quen biết hắn, càng không muốn vào cung làm phi tần.
Tiêu Trí đứng thẳng bất động ở ngoài cửa, nghe tiếng khóc đè nén ở bên trong, khi mở miệng âm thanh khàn khàn như cát đá cọ trên mặt đất: "Thanh Sương..."
Từ trước tới nay hắn chưa từng kêu tên nàng.
Trong lòng Cố Thanh sương mừng thầm, nhưng tiếng khóc lại như không để ý tới. Dù sao nàng để lại Vệ Bẩm ở bên ngoài, thời điểm đúng lúc Vệ Bẩm sẽ tự mình khuyên hắn rời đi.
Quả nhiên, đợi khi nàng khóc được một lúc thì nghe được Vệ Bẩm mang theo giọng điệu lo lắng truyền vào: "Hoàng thượng, nương tử có thai, sợ là không dừng khóc được. Thần cả gan... thỉnh Hoàng thượng rời đi trước đi, nếu không cứ tiếp tục khóc hại thân thể, đối với nương tử và thai nhi trong bụng chỉ sợ không tốt lắm."
Im lặng một lát, hắn bất đắc dĩ đáp ứng: "Được." Tiếp theo lại nói với nàng mấy câu, âm thanh càng thêm ôn hòa: "Thanh Sương, việc này là do trẫm nhìn nhầm người, làm cho nàng khổ sở. Nhưng trẫm đón nàng hồi cung... Tất nhiên đối với nàng có tình, cho nên giữ lại mạng cho nàng cũng không phải vì hài tử thôi đâu. Nàng cho trẫm một cơ hội, ngày sau trẫm sẽ bồi thường thật tốt cho nàng."
A, bồi thường.
Trong lòng Cố Thanh Sương bật cười, Đế vương a, thật sự không thẹn với câu "Làm mưa làm gió" kia. Hôm qua chỉ một ý chỉ suýt chút nữa muốn mạng của nàng, hiện giờ còn có thể bình thản như không có gì nói ra hai chữ bồi thường.
Cũng may nàng không có tâm so đo này kia. Nếu không bỏ thêm nhiệt tình quá ba phần thôi, lúc này tâm cũng sẽ phải lạnh giá.
Ngoài cửa, âm thanh của hắn có chút trầm, mang theo ba phần quyết tuyệt: "Nàng không cần suy nghĩ việc quay trở lại chùa Thiên Phúc, trẫm sẽ không để nàng đi."
Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng sớm hôm sau, phụng theo ý chỉ Thái hậu đưa thêm hai thái giám, hai cung nữ dựa theo phân vị Quý nhân cho Cố Thanh Sương, vừa đến bốn người liền vào chính điện ra mắt, Cố Thanh Sương thưởng họ chút bạc rồi cho người lui xuống.
Tới gần bữa trưa, bên ngoài vẫn đang còn náo nhiệt. Cố Thanh Sương vẫn chưa để ý, nhưng khi Vệ Bẩm vào phòng bẩm báo, Quý phi trở lại Trân Dung điện.
"Đã trở lại?" Cố Thanh Sương dựa vào vách tường ăn không ngồi rồi nhìn các cung nhân bận rộn sắp xếp, cười cho qua một tiếng: "Cũng đúng, cũng nên trở lại rồi."
Vốn dĩ Thái hậu không thích nàng ta, thậm chí còn không muốn để nàng ta sinh hạ hài tử. Gần đây muốn giữ nàng ta an dưỡng ở Di Ninh cung, quá nửa là nhìn mặt mũi Hoàng đế, nửa còn lại là không muốn có vẻ khắc nghiệt. Nhưng giờ đây Quý phi đã trở thành kẻ làm chuyện ác, Hoàng đế sau khi nghe được lời hôm qua của nàng, tâm tư ít nhiều cũng có chút thay đổi, Thái hậu cũng không cần giữ nàng ta ở Di Ninh cung nữa.
Khi đêm xuống, A Thi tiến vào cho cung nhân lui ra, rồi nói với nàng: "Hoàng thượng mới vừa... đi đến Trân Dung điện. Không biết cùng Quý phi nói gì, còn chưa tới một khắc đã đi rồi. Nô tỳ nghe cung nhân vẩy nước ở phụ cận nói, sắc mặt kém thật doạ người."
"Hắn xứng đáng bị như vậy." Cố Thanh Sương lạnh nhạt nói.
Hắn đối với Quý phi đúng thật là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể nghe Quý phi nói cái gì hắn liền tin cái đó. Cố Thanh Sương chỉ thấy may mắn bởi ngay từ đầu bản thân chỉ mang theo toan tính, những thứ như tình yêu này kia đều không quan trọng. Nàng cũng chưa từng có ảo tưởng nào với hắn, cũng không có gì chờ mong, hắn vì Quý phi mà mở miệng ban cho nàng ba thước lụa trắng, đối với nàng chẳng qua chỉ khiến cho bàn cờ thêm hai phần gia vị nguy hiểm, không có gì mà thương tâm hay thất vọng hết.
Tuy nói là như vậy, chuyện bị ban chết cũng không phải là việc để người vui mừng. Cố Thanh Sương càng nghĩ càng cảm thấy khinh bỉ, bị quỷ ám thành như vậy thì nên bị gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu mới tốt.
Tử Thần Điện.
Tiêu Trí xụ mặt đi vào điện, theo phía sau là Viên Giang lập tức yên lặng không tiếng động cho cung nhân lui ra ngoài, chỉ còn lại bản thân đứng canh giữ ở bên cạnh.
Hắn ta biết, thời điểm Hoàng thượng nói thẳng với Quý phi, trong lòng vẫn có chút chờ mong. Không nói Hoàng thượng, ngay cả hắn trong lòng đều ngóng trông Quý phi có thể giải thích một chút. Dù sao hai người các nàng đều là người bên cạnh, bên nào cũng cho là mình đúng, dĩ nhiên Hoàng thượng vẫn nguyện ý tin tưởng Quý phi nhiều hơn.
Nhưng kết quả thì sao? Quý phi dùng lý do để chối bỏ qua loa đại khái, diễn sự tủi thân cũng không thể nói là giả được. Chỉ tiếc ngay thời điểm Hoàng thượng mới vừa hỏi thì trong nháy mắt nàng ta chớp mắt hoảng loạn, sau giọng điệu lại chập chờn ít nhiều cũng có vài phần mang cảm giác miệng cọp gan thỏ.
Chi tiết như vậy, ngày thường Hoàng thượng không để tâm đến dĩ nhiên sẽ không có chuyện này. Nhưng hôm nay mang tâm tình dò hỏi cùng với suy xét chuyện trước đây, nào có thể thoát khỏi đôi mắt của hắn.
Kết quả cuối cùng là hắn mặt lạnh nghe Quý phi nói xong, khóc xong, quậy xong thì chưa nói một chữ nào đã xoay người đi rồi.
Trong lòng Viên Giang thở dài một tiếng. Phải biết rằng, trong thiên hạ này đoán chừng cũng chỉ có một mình Quý phi là hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng bây giờ xem ra thật sự là một chút tin tưởng cũng không còn.
Âm thanh lật trang giấy nho nhỏ kéo nỗi lòng Viên Giang lại. Chăm chú nhìn qua thì ra Hoàng để đang mở một quyển tấu chương.
Giữa hai hàng lông mày của Tiêu Trí nhíu chặt lại, miễn cưỡng đọc hai hàng chỉ cảm thấy cảm giác bực bội càng dữ dội hơn. Lắc đầu, đem tấu chương đặt xuống.
Đây là tấu chương liên quan đến lũ lụt ở phương nam, tâm tình không yên thì không nên xử lý chính vụ quan trọng như vậy, nếu không lỡ làm sai sẽ vô duyên vô cớ liên luỵ bá tánh phải chịu khổ.
Hắn miết miết giữa hai lông mày, đưa bản tấu chương cho Viên Giang: "Đây là chuyện quan trọng, đi đưa cho Hộ Bộ ngay lập tức, để cho bọn họ bàn bạc ra các phương án dự phòng, sau đó trình lên lại để trẫm xem xét."
Viên Giang tiếp nhận tấu chương đang muốn lui ra thì hắn lại đứng lên: "Đi Phương Tín cung."
Trong lòng Viên Giang rùng mình, vội vàng khom người theo hắn đi ra ngoài, tấu chương giao lại cho thủ hạ đi đưa cho Hộ Bộ, vừa đi trong lòng vừa bồn chồn.
Hoàng thượng đây là... đối với Quý phi còn không cam lòng mà! Chỉ là biểu hiện vừa rồi của Quý phi, chỉ sợ càng hỏi càng lộ nhiều sợ hở. Nếu không phải thật sự sợ rủi ro, hắn ta cũng muốn khuyên nhủ Hoàng thượng không bằng mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi.
Đây gọi là "Không mù hay điếc, không phải nam nhân của gia đình."
Hắn ta vừa đi vừa kinh hãi trong lòng, đợi đến khi vào Phương Tín cung, mắt thấy Hoàng đế không hề vào chính điện, trong lòng lại càng run rẩy hơn. Đây là muốn đi đến chỗ Thanh Tài nhân bên kia sao?
Viên Giang vội vàng nháy mắt với thái giám bên dưới, có tiểu thái gian linh hoạt hiểu ý lập tức chạy về phía Bích Ngọc các, thông báo cho Thanh Tài nhân tiếp giá.
Lúc đó, Cố Thanh Sương đã tắm gội xong xuôi, ngồi vào mép giường chuẩn bị ngủ. Chợt nghe A Thi vào báo Thánh giá đang đi về phía này, mày nàng nhíu lại, không nói hai lời lập tức xốc chăn lên nằm xuống: "Nói ta đã ngủ rồi."
A Thi biết dự tính của nàng nên "dạ vâng", đi ra ngoài từ chối khéo léo với tiểu thái giám sau đó trở lại trong phòng, đem cửa phòng từ bên trong cài kỹ lại.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Cố Thanh Sương nằm đối mặt vách tường vẫn chưa để ý tới, âm thanh ở bên ngoài trầm bổng: "Mở cửa."
Nàng giật mình, bỗng dưng phát giác hắn không phải ở bên ngoài cửa phòng ngoài, mà ở ngay ngoài cửa phòng ngủ.
Nén lòng lại, nàng bình thản trả lời: "Thần thiếp đã ngủ."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ: "Nàng không mở cửa, trẫm sẽ sai người phá cửa."
Giữa mày của Cố Thanh Sương hơi nhíu lại, chỉ phải từ trên giường ngồi dậy, chặn A Thi đang muốn tiến lên mở cửa, mặt lạnh mở cửa ra.
Không đợi hắn bước vào trong một bước, nàng đã hành đại lễ: "Hoàng thượng thánh an."
Tiêu Trí sững người lại, duỗi tay muốn đỡ nàng: "Đứng dậy đi."
Giọng điệu nàng lạnh lùng xa cách: "Sắc trời đã khuya, cầu Hoàng thượng nể tình hài tử trong bụng tội thiếp, để tội thiếp đi ngủ đi."
Tay hắn cũng dừng lại, gương mặt cứng đờ hiện ra trước mặt nàng, phát ra một tiếng thở dài: "Là trẫm sai."
Cố Thanh Sương không nghĩ tới hắn có thể trực tiếp nhận sai như vậy, đơn giản là không cử động cũng không mở miệng, muốn nghe xem hắn còn có thể nói thêm gì nữa.
Hắn dừng một chút: "Là trẫm... Là trẫm quá tín nhiệm Quý phi. Trẫm cùng với nàng ta quen biết khi còn bé, mười mấy năm tình cảm trẫm cho rằng..."
Hắn không nói tiếp được nữa. Cố Thanh Sương rõ ràng nhìn ra được giọng điệu sầu não và mất mát của hắn.
Đúng vậy, mười mấy năm tình cảm, hắn cho rằng Quý phi sẽ không lừa dối hắn. Thậm chí ở trong lòng hắn cũng cảm thấy như vậy, cho dù khắp thiên hạ này đều lừa dối hắn, thì Quý phi của hắn cũng sẽ không lừa hắn.
Nàng ít nhiều gì có thể lý giải tâm tư như vậy. Trong sách đều nói Đế vương là người cô đơn, người như ậy ở trên triều sát phạt quyết đoán rất nhiều, muốn tìm một nơi an bình để ký thác cũng rất bình thường. Đổi lại là nàng ở vị trí như vậy cũng chưa chắc không mong trên đời này có một người có thể khiến nàng không cố kỵ mà yêu nhau hiểu nhau.
Mà hiện giờ, hắn bỗng nhiên phát hiện người hắn vô cùng tín nhiệm thì ra cũng không khác gì những phi tần tầm thường ở hậu cung mà thôi, đều sẽ ghen ghét, sẽ tính kế, thậm chí lấy cả hài tử của mình để tính kế... dĩ nhiên tâm của hắn sẽ đau như đao cắt.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ đối với Cố Thanh Sương mà nói cũng không quá khó. Nhưng đáng tiếc, chung quy nàng hiểu rõ bản thân không phải là hắn, vậy "Đặt mình vào hoàn cảnh người khác" cũng chỉ ngang đây thôi.
Trong lòng nàng thổn thức thở dài hai tiếng, nếu bởi vì vậy mà thay đổi kế hoặc của mình thì quá ngu rồi.
Nàng liền đứng lên, biểu tình lạnh nhạt gật đầu: "Hoàng thượng không cần phải nói, thần thiếp đều hiểu rõ."
Gương mặt nhìn hắn một cái, nàng nói: "Thần thiếp sẽ sinh hạ đứa nhỏ thật tốt. Chờ hài tử ra đời, thần thiếp sẽ trở lại chùa Thiên Phúc. Hết thảy sẽ quy lại như ban đầu, Hoàng thượng và thần thiếp như chưa từng quen biết qua."
"Cái gì?!" Trong nháy mắt hắn trở nên hoảng loạn, "Nàng..." Tiếng nói của hắn nghẹn lại, dường như không biết nên khuyên như thế nào, nghẹn thật lâu mới nói ra được: "Lời nói của nàng hôm qua ở Di Ninh cung, trẫm đã nghe được."
Lúc này đổi ngược lại là nàng trở nên hoảng hốt, dường như vừa mới biết hoá ra hắn đã ở sau phía bình phong vậy, nàng mang theo ba phần kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn nhìn không chớp mắt vào đôi mắt của nàng: "Nàng nói nàng không hận trẫm. Vậy là hôm qua nàng lừa mẫu hậu, hay là hôm nay lừa trẫm?"
Cố Thanh Sương lùi lại nửa bước, cười khổ một tiếng, hai mắt lại hạ thấp xuống nữa: "Hôm qua...hôm nay đều là nói thật. Thần thiếp không hận Hoàng thượng, cũng chân thành ngóng trông Hoàng thượng thật tốt. Nhưng việc lần này, đã khiến cho thần thiếp biết trong mắt ngài thì thiếp không là gì cả. Ngay cả cái mạng này, cũng có thể vì để người khác hả giận nói lấy liền lấy."
Nói tới chỗ này, nàng như không thể nào kìm nén được cảm xúc, giọng trở nên nghẹn ngào, trong mắt hiện lên ngấn lệ mờ mịt nói: "Thần thiếp tiến cung là bởi vì cho rằng Hoàng thượng đối với thần thiếp cũng có tình. Nếu sớm biết kết quả như bây giờ... thần thiếp cũng không muốn cưỡng cầu! Chùa Thiên Phúc không có gì không tốt, thần thiếp không nên... không nên động tạp niệm đó, tóm lại không đến mức đem cả tính mạng ra trả giá!"
Nàng nói xong liền đóng cửa, hắn vội đưa tay chặn lại. Lần này nàng đóng cửa đột ngột, cánh cửa phòng liền đóng lại, then cài chốt vẫn luôn được nàng nắm ở trong tay, nàng nhanh tay cài then lại, hắn ở ngoài cửa không có cách nào hết.
Cách một tầng giấy mỏng, hắn nhìn thấy nàng mệt mỏi dựa vào cửa, bóng dáng từng chút một trượt xuống, nghe tiếng khóc kìm nén không được: "Thí chủ đừng tìm tới bần ni nữa. Thí chủ lưu mạng bần ni lại chẳng qua vì đứa nhỏ này! Bần ni sẽ cố gắng sinh hạ đứa nhỏ ra..."
Tiếng nức nở nghẹn ngào càng rõ theo lời nói, đâm thẳng trong tim, nhưng nàng thay đổi xưng hô càng dày xéo tim can. Phảng phất trong lòng nàng hết thảy đều trở lại như lúc ban đầu. Nàng chỉ là một tiểu tăng ni ở chùa Thiên Phúc, cũng không quen biết hắn, càng không muốn vào cung làm phi tần.
Tiêu Trí đứng thẳng bất động ở ngoài cửa, nghe tiếng khóc đè nén ở bên trong, khi mở miệng âm thanh khàn khàn như cát đá cọ trên mặt đất: "Thanh Sương..."
Từ trước tới nay hắn chưa từng kêu tên nàng.
Trong lòng Cố Thanh sương mừng thầm, nhưng tiếng khóc lại như không để ý tới. Dù sao nàng để lại Vệ Bẩm ở bên ngoài, thời điểm đúng lúc Vệ Bẩm sẽ tự mình khuyên hắn rời đi.
Quả nhiên, đợi khi nàng khóc được một lúc thì nghe được Vệ Bẩm mang theo giọng điệu lo lắng truyền vào: "Hoàng thượng, nương tử có thai, sợ là không dừng khóc được. Thần cả gan... thỉnh Hoàng thượng rời đi trước đi, nếu không cứ tiếp tục khóc hại thân thể, đối với nương tử và thai nhi trong bụng chỉ sợ không tốt lắm."
Im lặng một lát, hắn bất đắc dĩ đáp ứng: "Được." Tiếp theo lại nói với nàng mấy câu, âm thanh càng thêm ôn hòa: "Thanh Sương, việc này là do trẫm nhìn nhầm người, làm cho nàng khổ sở. Nhưng trẫm đón nàng hồi cung... Tất nhiên đối với nàng có tình, cho nên giữ lại mạng cho nàng cũng không phải vì hài tử thôi đâu. Nàng cho trẫm một cơ hội, ngày sau trẫm sẽ bồi thường thật tốt cho nàng."
A, bồi thường.
Trong lòng Cố Thanh Sương bật cười, Đế vương a, thật sự không thẹn với câu "Làm mưa làm gió" kia. Hôm qua chỉ một ý chỉ suýt chút nữa muốn mạng của nàng, hiện giờ còn có thể bình thản như không có gì nói ra hai chữ bồi thường.
Cũng may nàng không có tâm so đo này kia. Nếu không bỏ thêm nhiệt tình quá ba phần thôi, lúc này tâm cũng sẽ phải lạnh giá.
Ngoài cửa, âm thanh của hắn có chút trầm, mang theo ba phần quyết tuyệt: "Nàng không cần suy nghĩ việc quay trở lại chùa Thiên Phúc, trẫm sẽ không để nàng đi."
Bình luận facebook