Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Sau khi mang thai
Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hơn hai khắc sau khi Hòa Tiệp dư rời đi, cánh cửa Tư Nhã điện đột nhiên bị đẩy ra. Cố Thanh Sương yên ổn dựa vào tháp trà đọc sách, không chú ý đến tiếng vấn an luống cuống bên ngoài.
Một lúc sau, rèm châu trong tẩm điện khẽ lay động, một bóng đen xuất hiện từ đằng sau bức bình phong. Bấy giờ nàng mới ngước mắt lên, nhận ra hắn vẫn chưa thay bộ y phục màu đen.
Ngay sau đó, quyển sách trên tay nàng bỗng nhiên bị đoạt lấy, ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy mừng rỡ: "Là thật sao?"
Cố Thanh Sương mím môi mỏng, gật đầu với vẻ e lệ.
Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nàng biết từ khi nào? Sao không nói sớm cho trẫm hay?"
Giọng Cố Thanh Sương mềm mại hơn: "Thần thiếp muốn đợi cái thai ổn định rồi nói sau, tránh cho... " Nàng dừng lại: "Lần trước vốn cũng không muốn nói sớm thế, tóm lại bảo vệ đứa nhỏ bình an mới là điều quan trọng nhất."
Nghe nàng nói vậy, hắn hiển nhiên lần lượt nhớ tới vở kịch trước đây. Đáy mắt tối sầm lại, nắm chặt tay nàng: "Đứa bé này sẽ được bình an!"
Cố Thanh Sương mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn: "Thần thiếp sẽ cẩn thận gấp bội. Mấy ngày nay... Vẫn là xin Hoàng thượng đừng trêu chọc thần thiếp để thần thiếp đỡ phải nảy sinh tham niệm mà vô cớ làm tổn hại đến đứa nhỏ."
Chưa kịp nói xong, hắn đã cười thành tiếng, đầu ngón tay chạm vào mũi nàng: "Đang nói bậy bạ gì đấy. Tiểu ni cô này, thời gian nghĩ ngợi lung tung còn nhiều hơn người trần nữa."
Nói cũng lạ, những lời nàng thốt ra luôn khiến hắn cảm thấy lòng ngực ngứa ngáy. Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ngày xưa khi nàng còn ở chùa Thiên Phúc, là một cô nương thuần khiết, không trang điểm, thanh tâm quả dục. Hiện giờ, ngày càng nhiều dục vọng không còn biết đến Phật tổ nữa.
Trong đầu nàng có mấy suy nghĩ đó nhưng lại không muốn nghe hắn trêu ghẹo như thế. Hắn thản nhiên nói, hai gò má nàng đỏ bừng, kéo ống tay áo lên che mặt: "Thần thiếp chỉ căn dặn một câu, lại để Hoàng thượng lấy thần thiếp ra đùa giỡn!"
Hắn lần nữa cười khúc khích rồi nhìn Viên Giang: "Truyền chỉ xuống, tấn Nhu Tiệp dư lên Quý cơ vị."
"... Hoàng thượng." Nàng kịp thời kéo tay hắn: "Giúp thần thiếp giấu chuyện này đi. Chuyện tấn vị, thần thiếp có lời muốn nói."
Tiêu Trí gật đầu: "Nàng nói đi."
Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Trước mắt các phi tần trong cung đã từng có thai, ngoài Lam Phi nương nương đã tới Phi vị, còn Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư đều có tư lịch lâu hơn thần thiếp, mà hiện giờ phân vị cũng ngang bằng thần thiếp. Đoan Dung hoa càng thấp hơn, mặc dù sau khi mang thai vẫn được tấn vị nhưng là đứng dưới thần thiếp. Cục diện thế này, nếu ngày sau thần thiếp sinh hạ Công chúa thì không tính làm gì, tấn vị cũng được thôi. Song nếu là Hoàng tử, vì sự an toàn của nó thần thiếp bằng lòng dè dặt hơn một chút."
Tiêu Trí trầm mặc, tránh đi tầm mắt của nàng: "Nếu là Hoàng tử, trẫm đương nhiên suy nghĩ cho sự an toàn của nó, không cần nàng để chính mình thiệt thòi."
Quả nhiên hắn vẫn muốn giao Hoàng tử cho Thái phi. Đối với việc này Cố Thanh Sương không bất ngờ, ý cười vẫn chưa nhạt đi, thậm chí trong mắt còn tăng thêm ba phần chân thành: "Thần thiếp tự hiểu Hoàng thượng sẽ chọn một vị Thái phi đáng tin cậy cho nó, ngày sau cũng sẽ có một mẫu phi yêu thương nó. Nhưng nếu thế này... Hiện giờ những gì thần thiếp làm cho nó cũng chỉ tình mẫu tử. Hoàng thượng thỏa mãn ý nguyện của thần thiếp đi."
Lời nói chua xót đến cực điểm, nàng nói vô cùng dịu dàng nhưng dù dịu dàng tới đâu cũng chẳng thể giấu đi nỗi đau khổ kia.
Nàng cho rằng chưa có ai từng thẳng thắn nói chuyện của Hoàng tử với hắn.
Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư cho dù có ở bên cạnh các phi tần khác, đa số luôn là thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Hòa Tiệp dư ngoài khiêm tốn còn rất hào phóng, Ninh Tiệp dư thì ngay cả hào phóng cũng không làm được.
Ở trước mặt hắn, bọn họ chỉ biết càng thêm thận trọng.
Theo nàng nghĩ, không phải là không thể nói điều đó với hắn. Đến cùng hắn vẫn là người thâm tình, nàng cũng không càn quấy đến mức muốn trói đứa nhỏ bên cạnh. Một chút tủi thân, chỉ là bản tính của con người sẽ khiến hắn thấy không nỡ.
Rồi nghe hắn thở dài: "Thế nào là "chỉ có tình mẫu tử"? Đứa nhỏ do nàng sinh ra, đưa đến chỗ Thái phi, nàng thường xuyên lui tới cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, đợi sau này..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Vốn dĩ hắn muốn nói: "Đợi sau này đứa bé qua tuổi chết non, đưa về bên nàng cũng không sao." Nghĩ ngợi lại nhịn xuống.
Nói ra lời này, hại vị mẹ đẻ sẽ không tránh khỏi sinh ra chút tâm tư. Tuy rằng cũng là đạo lý đó, hắn vốn định qua vài năm sẽ cho từng đứa nhỏ trở về nhưng hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, không chịu được quá nhiều quỷ kế như vậy.
Huống chi trong hơn một năm nay, trước đó Tình Phi tính kế Hoàng trưởng tử, sau lại có chuyện Hoàng thứ tử mắc bệnh cấp tính không rõ ràng.
Tiêu Trí im lặng một hồi, đổi giọng: "Thôi, nghe nàng vậy. Chuyện tấn vị tạm thời không nhắc tới, nàng cứ yên tâm an thai đi."
"Được!" Vẻ mặt nàng lập tức nhẹ nhõm, nở nụ cười, sự lo lắng nơi đáy mắt cũng được xua tan. Dễ dàng thỏa mãn như vậy ít nhiều làm hắn đau lòng nhưng mà thực tế sự thỏa mãn của nàng vẫn là thật lòng.
Điều ban đầu nàng muốn chẳng qua chỉ là câu "Nàng thường xuyên lui tới cũng không thành vấn đề" của hắn thôi.
Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư rất thận trọng. Đôi khi nàng cảm thấy nó quá dư thừa, có khi lại thấy không phải không có lý, suy nghĩ mâu thuẫn cứ đến rồi đi, đắn đo phải có chừng mực.
Với một câu nói của hắn, mọi thứ sẽ dễ giải quyết hơn.
Tối hôm đó, Tiêu Trí ở lại Tư Nhã điện. Hai người cùng nằm một giường, nói chuyện chốc lát rồi ngủ.
Nàng tựa vào vòng tay của hắn, tự dưng nói rất nhiều, liên miên tò mò đứa nhỏ là con trai hay con gái, sinh ra sẽ thế nào, mắt giống ai, mũi thì giống ai.
Những lúc thế này hắn luôn rất kiên nhẫn, mỉm cười nghe nàng nói, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Còn trêu nàng: "Không thể là tiểu cô nương được, nếu là tiểu cô nương chắc chắn sẽ giống nàng, bắt chước nàng nói nhiều thì sớm muộn gì trẫm cũng bị léo nhéo tới điếc mất."
Nàng vừa nhướng mày vừa hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng chê thần thiếp phiền phức sao?" Nói xong rời khỏi ngực hắn, kéo gối nằm, vén chăn che khuất mặt: "Vậy thần thiếp không nói nữa."
Cách lớp chăn lại nghe hắn cười: "Hơn nữa tính tình còn không tốt, nếu nữ nhi giống nàng, xem như trẫm rước tiểu tổ tông tới trước mặt."
"Hừ!" Giọng tức giận vang lên trong chăn. Hắn giật tấm chăn: "Nhanh ra đây, ngạt lâu không thoải mái."
Nàng vẫn chưa ra, hắn bất lực cười một tiếng bèn ôm nàng qua lớp chăn: "Thanh Sương, đừng lo lắng quá nhiều, khỏe mạnh sinh cho trẫm một Hoàng tử."
Nàng cáu kỉnh cãi lại: "Sinh ra Hoàng tử cũng giống thần thiếp, lải nhải, tính tình xấu, Hoàng thượng vẫn bị phiền phức à!"
"Vậy... " Hắn nghiến răng hít vào: "Vậy nhất định phải là Hoàng tử, trẫm không nỡ mắng nàng, cũng không nỡ đánh nữ nhi. Nam nhi rắn chắc, trẫm sẽ lấy nó xả giận."
Nàng lập tức vén chăn ra, vẻ mặt tức giận dở khóc dở cười: "Hoàng thượng ức hiếp người ta!"
Một hồi liếc mắt đưa tình, mặc dù không có hoan ái vẫn vô cùng ngọt ngào.
Hôm sau, hắn rời khỏi Hoài Cẩn cung sai người báo tin đến Di Ninh cung, sau đó truyền tin cho cả cung. Thái hậu nghe nói nàng không có ý tấn vị, cũng nghe theo nàng, chỉ cho người đưa tới phần thưởng thật hậu hĩnh, trước sau ba bốn chục hoạn quan mới chuyển hết đồ sang.
Cố Thanh Sương cảm tạ họ rất hào phóng, tiền thưởng phong phú. Lại có người đưa tới danh sách các vật phẩm, nàng chỉ chọn một miếng ngọc như ý, cầm trong tay thưởng thức.
A Thi nhìn ngọc như ý, cười nói: "Cái này tốt hơn phần thưởng mà Thái hậu ban cho Thục Bảo lâm trong đêm Thất tịch năm ngoái."
Cố Thanh Sương từ chối cho ý kiến chỉ mỉm cười: "Chuyện hôm nay đừng quá khoa trương. Đợi thêm mấy ngày nữa, ngươi và Vệ Bẩm để ý chọn lựa vài món cho các tỷ muội đi."
"Tỷ muội" ở đây, tất nhiên là mấy vị thân thiết với nàng.
Chia sẻ với những người tốt, nàng chính là muốn cho cả cung đều thấy, tuy phân vị nàng không bằng Tình Phi, tư lịch cũng kém xa nhưng khi giao hảo với nàng sẽ không chịu thiệt thòi.
Trong Hoa Nhan cung, Tình Phi bất ngờ nghe được "tin vui", một chút tức nghẹn nơi lồng ngực. Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt: "Có thai ư?"
"... Dạ." Hoạn quạn đứng bẩm báo trước mặt không dám thở ra: "Hôm qua Hoàng thượng ở lại Hoài Cẩn cung, sáng hôm nay báo với Thái hậu. Thái hậu mừng rỡ, ban thưởng rất nhiều. Chỉ là... Chỉ là không biết tại sao không tấn phong theo lệ."
"Tấn phong hay không thì có gì quan trọng." Tình Phi khó chịu lắc đầu.
Nàng biết cung nhân muốn khuyên nàng bớt buồn, làm nàng nghĩ đằng sau có lẽ còn chút duyên cớ gì đó, tỉ như Hoàng thượng không để tâm tới Nhu Tiệp dư chẳng hạn.
Thật sự nàng cũng muốn nghĩ thế nhưng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Khi Ninh Tiệp dư có thai, Hoàng thượng biết tin vẫn theo lệ tấn vị cho nàng ta, nhưng mất mấy ngày mới tới thăm. So sánh giữa hai người họ, người hôm qua có thể khiến Hoàng thượng vội vàng chạy đến, bất kể thế nào cũng không phải bị xem nhẹ như người kia được.
Tấn vị hay không đều là hư vô, chẳng qua đó chỉ là một câu của Hoàng đế, có được tâm tư Hoàng đế mới quan trọng.
Bên phía Minh Tần, nàng ta đang bị cấm túc nghe thấy liền ném vỡ cái chén. Chén bị vỡ nát nhưng nàng ta vẫn chưa hết giận định đập bể bình ngọc trên kệ bảo khố.
Cung nhân không dám ngăn cản bèn gấp rút chạy tới chỗ Tình Phi. Lát sau Tình Phi đã tới, đi cùng còn có Như Quý nhân.
Liếc nhìn đống hỗn độn dưới đất cùng đám cung nhân đang quỳ, Tình Phi cau mày, ngồi xuống tháp trà: "Ném cái gì, truyền ra ngoài không phải cho người khác chê cười sao."
"Biểu tỷ..." Minh Tần bật khóc: "Tiện nhân kia, tiện nhân kia dựa vào cái gì chứ!"
Tình Phi lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Chuyện Đoan Dung hoa, là ngươi ra tay hại người ta, bây giờ còn mặt mũi trách móc?"
Minh Tần sững sờ, Như Quý nhân đình trệ: "Nương nương... Tuy là nói thế, nhưng Nhu Tiệp dư không yếu đuối như Đoan Quý nhân. Chuyện trong tối ngoài sáng, nàng ta khiến nương nương đau buồn còn chưa đủ sao? Nếu chúng ta chỉ ngồi yên làm ngơ..."
"Cũng không được động vào đứa con của nàng ta!" Tình Phi nặng nề quát lên, nghiến răng, buộc mình bình tĩnh lại: "Nàng ta là nàng ta, đứa bé là đứa bé, bổn cung không muốn làm kẻ ác đến thế. Huống hồ hiện nay là tình hình gì? Chính là khi nàng ta mất đi đứa bé thì người khác sẽ nghi ngờ lên đầu bổn cung, đến lúc đó không biết được Hoàng thượng sẽ làm gì đâu."
Nàng tốn bao nhiêu công sức, thậm chí tin vào thần linh, ngày ngày cầu nguyện, cuối cùng ở tết Nguyên tiêu cũng gặp được Hoàng thứ tử.
Chỉ nàng mới biết vết cắt trên cổ tay đau thế nào, đến giờ vẫn giữ lại sẹo. Nàng chịu bao đau khổ mới đổi về thánh sủng, không thể bị đánh mất vì chuyện chẳng đáng.
Huống hồ nàng rất sợ báo ứng.
Nàng dám hại Cố thị bởi vì cảm thấy sống trong hậu cung rất chèn ép, nếu sau khi Cố thị chết thì nàng chấp nhận chịu báo ứng.
Nhưng nếu hại đứa nhỏ, nàng thực sự sợ rằng cả đời mình sẽ không có con.
Đó chính là nỗi sợ hãi ám ảnh bấy lâu, nàng không hiểu nổi, vì sao Lam Phi trước giờ không được sủng ái, thừa hạnh chỉ vài lần đã có một Công chúa, còn nàng lại chậm trễ, đợi hoài vẫn không thấy động tĩnh nào.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hơn hai khắc sau khi Hòa Tiệp dư rời đi, cánh cửa Tư Nhã điện đột nhiên bị đẩy ra. Cố Thanh Sương yên ổn dựa vào tháp trà đọc sách, không chú ý đến tiếng vấn an luống cuống bên ngoài.
Một lúc sau, rèm châu trong tẩm điện khẽ lay động, một bóng đen xuất hiện từ đằng sau bức bình phong. Bấy giờ nàng mới ngước mắt lên, nhận ra hắn vẫn chưa thay bộ y phục màu đen.
Ngay sau đó, quyển sách trên tay nàng bỗng nhiên bị đoạt lấy, ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy mừng rỡ: "Là thật sao?"
Cố Thanh Sương mím môi mỏng, gật đầu với vẻ e lệ.
Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nàng biết từ khi nào? Sao không nói sớm cho trẫm hay?"
Giọng Cố Thanh Sương mềm mại hơn: "Thần thiếp muốn đợi cái thai ổn định rồi nói sau, tránh cho... " Nàng dừng lại: "Lần trước vốn cũng không muốn nói sớm thế, tóm lại bảo vệ đứa nhỏ bình an mới là điều quan trọng nhất."
Nghe nàng nói vậy, hắn hiển nhiên lần lượt nhớ tới vở kịch trước đây. Đáy mắt tối sầm lại, nắm chặt tay nàng: "Đứa bé này sẽ được bình an!"
Cố Thanh Sương mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn: "Thần thiếp sẽ cẩn thận gấp bội. Mấy ngày nay... Vẫn là xin Hoàng thượng đừng trêu chọc thần thiếp để thần thiếp đỡ phải nảy sinh tham niệm mà vô cớ làm tổn hại đến đứa nhỏ."
Chưa kịp nói xong, hắn đã cười thành tiếng, đầu ngón tay chạm vào mũi nàng: "Đang nói bậy bạ gì đấy. Tiểu ni cô này, thời gian nghĩ ngợi lung tung còn nhiều hơn người trần nữa."
Nói cũng lạ, những lời nàng thốt ra luôn khiến hắn cảm thấy lòng ngực ngứa ngáy. Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ngày xưa khi nàng còn ở chùa Thiên Phúc, là một cô nương thuần khiết, không trang điểm, thanh tâm quả dục. Hiện giờ, ngày càng nhiều dục vọng không còn biết đến Phật tổ nữa.
Trong đầu nàng có mấy suy nghĩ đó nhưng lại không muốn nghe hắn trêu ghẹo như thế. Hắn thản nhiên nói, hai gò má nàng đỏ bừng, kéo ống tay áo lên che mặt: "Thần thiếp chỉ căn dặn một câu, lại để Hoàng thượng lấy thần thiếp ra đùa giỡn!"
Hắn lần nữa cười khúc khích rồi nhìn Viên Giang: "Truyền chỉ xuống, tấn Nhu Tiệp dư lên Quý cơ vị."
"... Hoàng thượng." Nàng kịp thời kéo tay hắn: "Giúp thần thiếp giấu chuyện này đi. Chuyện tấn vị, thần thiếp có lời muốn nói."
Tiêu Trí gật đầu: "Nàng nói đi."
Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Trước mắt các phi tần trong cung đã từng có thai, ngoài Lam Phi nương nương đã tới Phi vị, còn Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư đều có tư lịch lâu hơn thần thiếp, mà hiện giờ phân vị cũng ngang bằng thần thiếp. Đoan Dung hoa càng thấp hơn, mặc dù sau khi mang thai vẫn được tấn vị nhưng là đứng dưới thần thiếp. Cục diện thế này, nếu ngày sau thần thiếp sinh hạ Công chúa thì không tính làm gì, tấn vị cũng được thôi. Song nếu là Hoàng tử, vì sự an toàn của nó thần thiếp bằng lòng dè dặt hơn một chút."
Tiêu Trí trầm mặc, tránh đi tầm mắt của nàng: "Nếu là Hoàng tử, trẫm đương nhiên suy nghĩ cho sự an toàn của nó, không cần nàng để chính mình thiệt thòi."
Quả nhiên hắn vẫn muốn giao Hoàng tử cho Thái phi. Đối với việc này Cố Thanh Sương không bất ngờ, ý cười vẫn chưa nhạt đi, thậm chí trong mắt còn tăng thêm ba phần chân thành: "Thần thiếp tự hiểu Hoàng thượng sẽ chọn một vị Thái phi đáng tin cậy cho nó, ngày sau cũng sẽ có một mẫu phi yêu thương nó. Nhưng nếu thế này... Hiện giờ những gì thần thiếp làm cho nó cũng chỉ tình mẫu tử. Hoàng thượng thỏa mãn ý nguyện của thần thiếp đi."
Lời nói chua xót đến cực điểm, nàng nói vô cùng dịu dàng nhưng dù dịu dàng tới đâu cũng chẳng thể giấu đi nỗi đau khổ kia.
Nàng cho rằng chưa có ai từng thẳng thắn nói chuyện của Hoàng tử với hắn.
Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư cho dù có ở bên cạnh các phi tần khác, đa số luôn là thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Hòa Tiệp dư ngoài khiêm tốn còn rất hào phóng, Ninh Tiệp dư thì ngay cả hào phóng cũng không làm được.
Ở trước mặt hắn, bọn họ chỉ biết càng thêm thận trọng.
Theo nàng nghĩ, không phải là không thể nói điều đó với hắn. Đến cùng hắn vẫn là người thâm tình, nàng cũng không càn quấy đến mức muốn trói đứa nhỏ bên cạnh. Một chút tủi thân, chỉ là bản tính của con người sẽ khiến hắn thấy không nỡ.
Rồi nghe hắn thở dài: "Thế nào là "chỉ có tình mẫu tử"? Đứa nhỏ do nàng sinh ra, đưa đến chỗ Thái phi, nàng thường xuyên lui tới cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, đợi sau này..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Vốn dĩ hắn muốn nói: "Đợi sau này đứa bé qua tuổi chết non, đưa về bên nàng cũng không sao." Nghĩ ngợi lại nhịn xuống.
Nói ra lời này, hại vị mẹ đẻ sẽ không tránh khỏi sinh ra chút tâm tư. Tuy rằng cũng là đạo lý đó, hắn vốn định qua vài năm sẽ cho từng đứa nhỏ trở về nhưng hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, không chịu được quá nhiều quỷ kế như vậy.
Huống chi trong hơn một năm nay, trước đó Tình Phi tính kế Hoàng trưởng tử, sau lại có chuyện Hoàng thứ tử mắc bệnh cấp tính không rõ ràng.
Tiêu Trí im lặng một hồi, đổi giọng: "Thôi, nghe nàng vậy. Chuyện tấn vị tạm thời không nhắc tới, nàng cứ yên tâm an thai đi."
"Được!" Vẻ mặt nàng lập tức nhẹ nhõm, nở nụ cười, sự lo lắng nơi đáy mắt cũng được xua tan. Dễ dàng thỏa mãn như vậy ít nhiều làm hắn đau lòng nhưng mà thực tế sự thỏa mãn của nàng vẫn là thật lòng.
Điều ban đầu nàng muốn chẳng qua chỉ là câu "Nàng thường xuyên lui tới cũng không thành vấn đề" của hắn thôi.
Hòa Tiệp dư và Ninh Tiệp dư rất thận trọng. Đôi khi nàng cảm thấy nó quá dư thừa, có khi lại thấy không phải không có lý, suy nghĩ mâu thuẫn cứ đến rồi đi, đắn đo phải có chừng mực.
Với một câu nói của hắn, mọi thứ sẽ dễ giải quyết hơn.
Tối hôm đó, Tiêu Trí ở lại Tư Nhã điện. Hai người cùng nằm một giường, nói chuyện chốc lát rồi ngủ.
Nàng tựa vào vòng tay của hắn, tự dưng nói rất nhiều, liên miên tò mò đứa nhỏ là con trai hay con gái, sinh ra sẽ thế nào, mắt giống ai, mũi thì giống ai.
Những lúc thế này hắn luôn rất kiên nhẫn, mỉm cười nghe nàng nói, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Còn trêu nàng: "Không thể là tiểu cô nương được, nếu là tiểu cô nương chắc chắn sẽ giống nàng, bắt chước nàng nói nhiều thì sớm muộn gì trẫm cũng bị léo nhéo tới điếc mất."
Nàng vừa nhướng mày vừa hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng chê thần thiếp phiền phức sao?" Nói xong rời khỏi ngực hắn, kéo gối nằm, vén chăn che khuất mặt: "Vậy thần thiếp không nói nữa."
Cách lớp chăn lại nghe hắn cười: "Hơn nữa tính tình còn không tốt, nếu nữ nhi giống nàng, xem như trẫm rước tiểu tổ tông tới trước mặt."
"Hừ!" Giọng tức giận vang lên trong chăn. Hắn giật tấm chăn: "Nhanh ra đây, ngạt lâu không thoải mái."
Nàng vẫn chưa ra, hắn bất lực cười một tiếng bèn ôm nàng qua lớp chăn: "Thanh Sương, đừng lo lắng quá nhiều, khỏe mạnh sinh cho trẫm một Hoàng tử."
Nàng cáu kỉnh cãi lại: "Sinh ra Hoàng tử cũng giống thần thiếp, lải nhải, tính tình xấu, Hoàng thượng vẫn bị phiền phức à!"
"Vậy... " Hắn nghiến răng hít vào: "Vậy nhất định phải là Hoàng tử, trẫm không nỡ mắng nàng, cũng không nỡ đánh nữ nhi. Nam nhi rắn chắc, trẫm sẽ lấy nó xả giận."
Nàng lập tức vén chăn ra, vẻ mặt tức giận dở khóc dở cười: "Hoàng thượng ức hiếp người ta!"
Một hồi liếc mắt đưa tình, mặc dù không có hoan ái vẫn vô cùng ngọt ngào.
Hôm sau, hắn rời khỏi Hoài Cẩn cung sai người báo tin đến Di Ninh cung, sau đó truyền tin cho cả cung. Thái hậu nghe nói nàng không có ý tấn vị, cũng nghe theo nàng, chỉ cho người đưa tới phần thưởng thật hậu hĩnh, trước sau ba bốn chục hoạn quan mới chuyển hết đồ sang.
Cố Thanh Sương cảm tạ họ rất hào phóng, tiền thưởng phong phú. Lại có người đưa tới danh sách các vật phẩm, nàng chỉ chọn một miếng ngọc như ý, cầm trong tay thưởng thức.
A Thi nhìn ngọc như ý, cười nói: "Cái này tốt hơn phần thưởng mà Thái hậu ban cho Thục Bảo lâm trong đêm Thất tịch năm ngoái."
Cố Thanh Sương từ chối cho ý kiến chỉ mỉm cười: "Chuyện hôm nay đừng quá khoa trương. Đợi thêm mấy ngày nữa, ngươi và Vệ Bẩm để ý chọn lựa vài món cho các tỷ muội đi."
"Tỷ muội" ở đây, tất nhiên là mấy vị thân thiết với nàng.
Chia sẻ với những người tốt, nàng chính là muốn cho cả cung đều thấy, tuy phân vị nàng không bằng Tình Phi, tư lịch cũng kém xa nhưng khi giao hảo với nàng sẽ không chịu thiệt thòi.
Trong Hoa Nhan cung, Tình Phi bất ngờ nghe được "tin vui", một chút tức nghẹn nơi lồng ngực. Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt: "Có thai ư?"
"... Dạ." Hoạn quạn đứng bẩm báo trước mặt không dám thở ra: "Hôm qua Hoàng thượng ở lại Hoài Cẩn cung, sáng hôm nay báo với Thái hậu. Thái hậu mừng rỡ, ban thưởng rất nhiều. Chỉ là... Chỉ là không biết tại sao không tấn phong theo lệ."
"Tấn phong hay không thì có gì quan trọng." Tình Phi khó chịu lắc đầu.
Nàng biết cung nhân muốn khuyên nàng bớt buồn, làm nàng nghĩ đằng sau có lẽ còn chút duyên cớ gì đó, tỉ như Hoàng thượng không để tâm tới Nhu Tiệp dư chẳng hạn.
Thật sự nàng cũng muốn nghĩ thế nhưng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Khi Ninh Tiệp dư có thai, Hoàng thượng biết tin vẫn theo lệ tấn vị cho nàng ta, nhưng mất mấy ngày mới tới thăm. So sánh giữa hai người họ, người hôm qua có thể khiến Hoàng thượng vội vàng chạy đến, bất kể thế nào cũng không phải bị xem nhẹ như người kia được.
Tấn vị hay không đều là hư vô, chẳng qua đó chỉ là một câu của Hoàng đế, có được tâm tư Hoàng đế mới quan trọng.
Bên phía Minh Tần, nàng ta đang bị cấm túc nghe thấy liền ném vỡ cái chén. Chén bị vỡ nát nhưng nàng ta vẫn chưa hết giận định đập bể bình ngọc trên kệ bảo khố.
Cung nhân không dám ngăn cản bèn gấp rút chạy tới chỗ Tình Phi. Lát sau Tình Phi đã tới, đi cùng còn có Như Quý nhân.
Liếc nhìn đống hỗn độn dưới đất cùng đám cung nhân đang quỳ, Tình Phi cau mày, ngồi xuống tháp trà: "Ném cái gì, truyền ra ngoài không phải cho người khác chê cười sao."
"Biểu tỷ..." Minh Tần bật khóc: "Tiện nhân kia, tiện nhân kia dựa vào cái gì chứ!"
Tình Phi lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Chuyện Đoan Dung hoa, là ngươi ra tay hại người ta, bây giờ còn mặt mũi trách móc?"
Minh Tần sững sờ, Như Quý nhân đình trệ: "Nương nương... Tuy là nói thế, nhưng Nhu Tiệp dư không yếu đuối như Đoan Quý nhân. Chuyện trong tối ngoài sáng, nàng ta khiến nương nương đau buồn còn chưa đủ sao? Nếu chúng ta chỉ ngồi yên làm ngơ..."
"Cũng không được động vào đứa con của nàng ta!" Tình Phi nặng nề quát lên, nghiến răng, buộc mình bình tĩnh lại: "Nàng ta là nàng ta, đứa bé là đứa bé, bổn cung không muốn làm kẻ ác đến thế. Huống hồ hiện nay là tình hình gì? Chính là khi nàng ta mất đi đứa bé thì người khác sẽ nghi ngờ lên đầu bổn cung, đến lúc đó không biết được Hoàng thượng sẽ làm gì đâu."
Nàng tốn bao nhiêu công sức, thậm chí tin vào thần linh, ngày ngày cầu nguyện, cuối cùng ở tết Nguyên tiêu cũng gặp được Hoàng thứ tử.
Chỉ nàng mới biết vết cắt trên cổ tay đau thế nào, đến giờ vẫn giữ lại sẹo. Nàng chịu bao đau khổ mới đổi về thánh sủng, không thể bị đánh mất vì chuyện chẳng đáng.
Huống hồ nàng rất sợ báo ứng.
Nàng dám hại Cố thị bởi vì cảm thấy sống trong hậu cung rất chèn ép, nếu sau khi Cố thị chết thì nàng chấp nhận chịu báo ứng.
Nhưng nếu hại đứa nhỏ, nàng thực sự sợ rằng cả đời mình sẽ không có con.
Đó chính là nỗi sợ hãi ám ảnh bấy lâu, nàng không hiểu nổi, vì sao Lam Phi trước giờ không được sủng ái, thừa hạnh chỉ vài lần đã có một Công chúa, còn nàng lại chậm trễ, đợi hoài vẫn không thấy động tĩnh nào.
Bình luận facebook