• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CUNG KHUYẾT CÓ GIAI NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 67: Dịch bệnh bùng phát

Edit: Cảnh Phi



Beta: Huệ Hoàng hậu



Hoàng đế nhấc chân muốn đi, tỳ nữ kia ôm chặt không bỏ. Doanh Lan giật mình ngẩn ra, con mắt sáng lên nhìn Nam Cung Mẫn: "Ngài là...ngài là Quý Phi nương nương?"



Hoàng đế nhíu mày lại, nắm chặt lấy cổ tay nàng ta: "Trẫm chưa từng có Quý phi." Nói xong cũng không thèm để ý, cất bước rời đi.



Đến lúc này Viên Giang mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem như không có tình xưa nghĩa cũ để ôn chuyện với Nam Cung thị rồi. Nhưng đi được mấy bước, Hoàng đế lại liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên ánh sáng: "Việc này không thể để trong cung biết được."



"Vâng..." Viên Giang ở trong ánh mắt đó rụt cổ xuống.



Rốt cuộc Hoàng thượng vẫn mềm lòng.



Hắn sợ để trong cung biết, Thái hậu sẽ muốn mạng của Nam Cung Mẫn ngay lập tức.



Rồi sau đó suốt một đường, trong xe ngựa yên tĩnh không một tiếng động, ngày thường Doanh Sung y lải nhải không ngừng lại chưa nói một chữ nào. Xe ngựa cứ như vậy chạy vào cửa cung trong sự tĩnh lặng, sau khi xe ngựa dừng lại ở trước Tử Thần điện hai người liền bước xuống xe, Doanh Sung y mới nhút nhát sợ sệt hỏi: "Hoàng thượng, đó chính là Quý...chính là Nam Cung thị trước kia có phải hay không?"



Tiêu Trí không biểu lộ gì, gật đầu: "Đúng vậy."



"Cho nên đồn đãi trong cung, lại là sự thât..." bỗng nhiên Doanh Lan nghẹn ngào, cúi đầu, vành mắt trở nên ươn ướt. Tiêu Trí bỗng giật mình, hỏi nàng ta: "Đồn đãi cái gì?"



Doanh Lan cắn môi, cố nén nước mắt: "Thần thiếp vốn có một tỷ tỷ...Khi còn nhỏ trong nhà nghèo khó, nên đã đem cả thần thiếp và tỷ tỷ đi bán. Thần thiếp vào phủ Trưởng Công chúa, tỷ tỷ lại đến bên người Trang Thái phi. Sau đó thần thiếp lại nghe nói...nghe nói Nam Cung Mẫn bị phế truất, nên đã đến chỗ Trang Thái phi tìm tỷ tỷ, nhưng bên kia không cho thần thiếp vào cửa. Sau này vào cung, nghe nói đại cung nữ bên người Nam Cung thị bị liên lụy, chết ở Cung Chính ti..."



Doanh Lan nói đến chỗ này cuối cùng nhịn không được, khóc không thành tiếng, điên cuồng mà lắc đầu: "Thần thiếp vẫn luôn không tin...thần thiếp vẫn luôn không tin! Cho đến khi vừa nãy, thần thiếp thấy nô tỳ đi theo bên người nàng ta không phải là tỷ tỷ, mới không thể không tin...tỷ tỷ cùng nàng ta thân thiết nhất, nếu tỷ tỷ còn sống thì nên ở bên cạnh nàng ta! Hu hu hu...Hoàng thượng, tỷ tỷ của thần thiếp thiện tâm nhất, vì sao Cung Chính ti không thể buông tha cho tỷ ấy!" Nàng ta lại khụt khịt hai tiếng, " Vì sao Cung Chính ti không thể buông tha tỷ ấy..."



Viên Giang igương mắt nhìn lên rồi lại hạ thấp tầm mắt xuống, hận đến nghiến răng.



Hắn đại khái đoán được tỷ tỷ Doanh Sung y là ai. Cung nhân phụng chỉ làm việc là thân bất do kỷ, bị liên lụy đến chết ít nhiều sẽ có chút oan, cái này hắn cảm thấy không sai. Nhưng hôm nay vừa mới đi ra, a....Doanh Sung y vì tỷ tỷ uổng mạng mà khóc thành như vậy, sao không nghĩ tới một đám cung nhân Ngự tiền vì bị nàng ta tính kế mà liên lụy sẽ chết chứ?



Trong Di Ninh cung, mọi người chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc cũng chờ Thánh giá tới. Cung nhân Ngự tiền bẩm báo Hoàng đế và Doanh Sung y xuất cung vì Tam Hoàng tử mà cầu tượng Bồ Tát, nhất thời vẻ mặt của mọi người đều khác nhau. Thái hậu ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng chung quy không có phát tác, chỉ không đau không ngứa nói: "Doanh Sung y tuổi trẻ làm bừa, Hoàng đế cũng đi theo làm bừa cùng. Mau ngồi đi, thọ tinh vừa ngủ được một giấc rồi."



Dứt lời liền bảo nhũ mẫu ôm Tam Hoàng tử lại đây, gần đây Tam Hoàng tử dần dần trở nên nói nhiều, lần trước còn chỉ biết nói "Cha", "Nương" mấy từ đơn giản này kia, gần hơn một tháng đã có tiến bộ vượt bậc học thêm không ít từ mới. Hoàng đế ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực, mặt này đứa nhỏ hớn hở kêu hắn: "Phụ hoàng!"



Cố Thanh Sương bật cười, rũ mắt gắp một miếng đồ ăn.



Xem ra là một hài tử thông minh, vậy thì tốt. Nếu nó mà ngu dốt, vậy thì tính toán của nàng không thể trông cậy vào



Cung yến sau hai khắc thì tan tiệc, Cố Thanh Sương trở lại Tư Nhã điện không lâu, Vệ Bẩm cũng vào điện, kể lại mọi chuyện hôm nay của Hoàng đế.



Hắn ta mới vừa nói xong, A Thi liền nhíu mi: "Chỉ vậy thôi? Không có gì khác sao?"



"...... Không có." Vệ Bẩm khom người.



Hắn hỏi thăm được tin tức không khác gì những điều cung nhân Ngự tiền đã thoải mái hào phóng nói cho hắn nghe. Nếu như vậy thì kỳ quái, tinh tế nghĩ lại hình như Doanh Sung y vì muốn cho Cố Thanh Sương thêm ngột ngạt cho nên mới dẫn Hoàng đế rời đi vào ngày trọng đại như vậy.



Nhưng điều này cũng không thể nói rõ được. Xưa nay Doanh Sung y là kẻ thẳng thừng, mở miệng nói chuyện đắc tội không ít người, lại hiếm khi sử dụng thủ đoạn quanh co tranh sủng.



Nhất thời Cố Thanh Sương trầm tư không nói gì, lại thấy Tiểu Lộc tử vào tới cửa, khom người nói: "Nương nương, người Ngự tiền tới, Hoàng thượng lật thẻ bài của ngài."



"...Ồ." Nàng không nhanh không chậm gật gật đầu: "Đã biết."



Hôm nay là sinh nhật của Dư Hiển, Hoàng đế nên cho nàng chút mặt mũi. Vì thế nàng liền đứng dậy đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung bối lại búi tóc rồi mới ra cửa điện, ngồi trên bộ liễn, đi tới Tử Thần điện.



Trước Tử Thần điện là một quảng trường có chút rộng lớn, bất luận ban ngày ban đêm, đều có thể vừa vặn làm nổi bật uy nghi nơi ở của Thiên tử. Ngày thường, trên quảng trường này phần lớn là không có người, cung nhân, thị vệ đều ở dưới hành lang, quảng trường nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên có vài người đi qua, lại không có người đứng lâu ở đó.



Hôm nay, Cố Thanh Sương lại xa xa nhìn thấy bóng người hiếm có trong quảng trường. Đợi đến khi bộ liễn đến gần hơn một chút, liền nhận ra đó chính là Viên Giang.



"Dừng kiệu." Nàng mở miệng, bộ liễn vững vàng dừng lại, hạ xuống. Viên Giang tiến lên khom người, nàng cũng khách khí vô cùng mà gật đầu: "Viên Đại bạn có việc?"



"Đúng vậy." Viên Giang rũ mắt, "Thỉnh nương nương mượn một bước nói chuyện."



Nói xong hắn liền vươn tay, Cố Thanh Sương vịn tay hắn bước xuống. Viên Giang dẫn nàng đi hơn mười bước, dừng chân khom người: "Những lời hôm nay thần nói cùng nương nương, không phải Hoàng thượng phân phó, nương nương nghe qua coi như chưa từng nghe qua. Nếu nương nương nói với người khác, thần sẽ không nhận nửa chữ."



Cố Thanh Sương chưa bao giờ thấy hắn nói kiểu vậy bao giờ, không nhịn được nhíu mày: "Lời này của Đại bàn thật sự kỳ quái. Nếu không có lợi với bổn cung, mà lại muốn bổn cung gánh chút hiểm nguy vậy thì thà rằng không cần nghe."



Nói xong nàng liền muốn đi, Viên Giang không chút hoang mang: "Việc này với nương nương không có lợi gì, nhưng nếu nương nương không nghe ngày sau có thể bị bất lợi."



Cố Thanh Sương khựng lại, dừng chân, nghiêng người nhìn qua. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Đại bàn không ngại nói trước nghe thử một chút."



Viên Giang hạ giọng, từng chữ truyền vào tai: "Hôm nay Hoàng thượng đi với Doanh Sung y đến chùa cầu an, 'ngẫu nhiên gặp được' Nam Cung thị."



Ngắn ngủn một câu, cũng đủ khiến Cố Thanh Sương toát ra một thân mồ hôi lạnh.



Nàng đang muốn truy hỏi, Viên Giang lại duỗi tay ra, trên mặt mang theo vẻ cười thường ngày hay thấy nhất kia, giọng cũng cao hơn: "Sao Hoàng thượng lại truy cứu chuyện nương nương thiếu một bên khuyên tai chứ? Nương nương mau vào điện đi, đừng để Hoàng thượng đợi."



Cố Thanh Sương hiểu ý, vờ đưa tay vuốt tóc mai, âm thầm tháo một bên khuyên tai xuống, nhét vào trong tay hắn. Tiếp theo liền vịn lên cánh tay hắn, tiếp tục đi về phía trước, cách một vách tường nhẹ giọng nói: "Mời Đại bạn đến Hoài Cẩn cung uống trà. "







Viên Giang gật đầu: "Sáng sớm ngày mai, thần đưa nương nương hồi cung."



Ngày hôm sau, hiếm khi Cố Thanh Sương không có ham ngủ, thấy Hoàng đế đứng dậy đi thượng triều thì cũng đứng dậy theo. Hôm nay không phải là Viên Giang trực, có hoạn quan phục vụ Hoàng đế đi Cần Chính điện. Nàng chỉnh trang thỏa đáng xong thì rời Tử Thần điện, khi trở về Hoài Cẩn cung gặp được Viên Giang trên con đường nhất định phải đi qua.



Nàng phất tay ý bảo các cung nhân lui ra, Viên Giang lại đến gần một chút, một năm một mười nói cho nàng: "Là Hoàng thượng không cho nói. Ý chỉ của Thái hậu nương nương thì ngài cũng biết, một khi nói ra, tánh mạng Nam Cung thị khó giữ được."



Cố Thanh Sương không nhìn hắn, mắt nhìn thẳng phía trước theo bước đi: "Vậy Đại bạn cần gì phải báo cho bổn cung?"



"Thần cũng có chỗ khó xử." Viên Giang khom người, "Quỷ kế trong cung, trong lòng nương nương biết rõ ràng thì sao lại có sự 'vô tình gặp gỡ'? Sớm hay muộn thì Nam Cung thị cũng phải về cung. Đến lúc đó nếu Thái hậu nương nương tức giận, tra ra được nàng ta làm thế nào để khiến Hoàng thượng nhớ đến, thần là người hầu hạ ở Ngự tiền, cũng chưa chắc có trái ngon để ăn."



Cố Thanh Sương nghe đến đây, trong lòng đột nhiên thư thái.



Cung nhân Ngự tiền cũng không dễ dàng kết giao, ngày thường bọn họ đối với ai cũng đều khách khí, lại cũng không để tâm hẳn một ai. Hiện giờ có một ân tình lớn như vậy đưa tới trước mặt nàng, quả thật là ngàn năm có một.



Nàng liền khẽ cười một tiếng: "Đại bạn muốn bổn cung xuất chút lực gì đó, ít nhiều ngày sau trước mặt Thái hậu vì Đại bạn nói vài lời hay ý đẹp, miễn cho Thái hậu nương nương trách tội?"



"Vạn sự đều không thể gạt được nương nương." Viên Giang cúi đầu, "Thần không thể làm trái thánh chỉ, nhưng việc này thần kẹp ở bên trong thật sự khó làm. Nếu nương nương chịu tương trợ một hai phần, cả đời này của thần đều nhớ kỹ ân tình của nương nương."



"Lời này nói nặng rồi." Cố Thanh Sương sao cũng được, dừng một chút, lại hỏi: "Rốt cuộc Doanh Sung y là chuyện như thế nào?"



Viên Giang nói: "Đúng là Trưởng Công chúa đưa vào không sai. Nhưng mà nàng ta có một tỷ tỷ trước đây làm đại cung nữ bên cạnh Nam Cung thị? Sau này hình như là... chết ở Cung Chính to."



Cố Thanh Sương nghĩ lại một hồi nhớ tới: "Tư Lan?"



"Hẳn là vậy."



Cố Thanh Sương không nhịn được cười một tiếng: "Tỷ tỷ nàng ta là đại cung nữ bên cạnh Nam Cung Mẫn, nàng ta đúng lúc tiến cung thành cung tần của Thiên tử, hôm qua còn lôi kéo Hoàng thượng xuất cung, lại vừa khéo gặp Nam Cung Mẫn - sao có thể trùng hợp như vậy."



"Nương nương nói rất đúng." Viên Giang hạ thấp mặt xuống, "Nhưng loại sự tình này, cãi cọ này kia thì không cần thiết."



Cố Thanh Sương thở dài một hơi.



Đúng vậy, không cần thiết phải cãi cọ này kia, nếu chút kỹ xảo giấu trời qua biển này mà nói không thấy rõ thì căn bản là không có khả năng. Bước tiếp theo đi làm sao chỉ phải xem tâm tư của Hoàng đế ở đâu.



Hoặc là nói, phải xem đáy lòng của Hoàng đế đối với Nam Cung Mẫn còn vài phần tình cũ hay không.



Nàng gật đầu về phía Viên Giang: "Trong lòng bổn cung hiểu rõ, đại bạn đừng vội, để bổn cung suy nghĩ một chút. Bổn cung cũng nói rõ với đại bạn lời thật lòng - Trong cung này âm mưu dương mưu, bổn cung chưa từng có mười phần nắm chắc có thể thắng, hôm nay cũng không thể đảm bảo cho ngăn hết tất cả mọi thứ cho đại bạn. Chỉ là nếu bổn cung không làm được, ngày sau Thái hậu có hỏi tội, bổn cung vẫn như cũ nguyện làm hết sức mình, ít nhiều vì đại bạn nói vài câu."



"Đa tạ nương nương." Viên Giang khóm người thật sâu, hắn chờ chính là những lời này.



Gút mắt trong cung, Thái hậu đều biết tất cả, dĩ nhiên cũng sẽ rõ ràng bọn khó trái thánh mệnh. Ngày sau nếu giận chó đánh mèo bọn họ, sẽ chỉ là bởi vì nhất thời tức giận khó tiêu, có người đứng ra nói đôi lời cho bọn họ, khiến Thái hậu hạ bớt lửa giận vài phần, vậy thì một kiếp này đại khái có thể bước qua.



Về phần khác, Nhu Quý cơ có thể đấu thắng dĩ nhiên càng tốt, đấu không thắng còn chưa tính.



Muốn lấy tính mạng của đám người bọn họ đi mở đường cho Nam Cung Mẫn?



A... Viên Giang không một tiếng động liếc nhìn hướng Doanh Lan đang ở. Nằm mơ.



Trở lại Hoài Cẩn cung, Cố Thanh Sương sai người đưa cho Viên Giang trà thượng hạng, rồi cho người khác lui ra, tỉ mỉ dò hỏi chuyện trước đây của Nam Cung Mẫn. Đợi Viên Giang rời đi, nhất thời nàng chỉ để cho A Thi tiến vào điện, yên lặng cân nhắc làm thế nào cho phải.



Nàng nhìn rõ ràng, Viên Giang vừa rồi nói khách khí đến đâu, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng nàng vài phần mà thôi. Nếu chuyện thành công, Viên Giang coi như nợ nàng hai phần nhân tình, mà nếu không thành, nàng bị kẹt trong chuyện này thì sẽ không trông cậy được vào Ngự tiền có thể giúp nàng.



Chỉ là cho dù như thế, nàng cũng chỉ có thể đáp ứng việc này, cùng Viên Giang đứng ở chung chiến tuyến. Nếu không một khi Nam Cung Mẫn được thế, nàng và Viên Giang ai chết thảm hơn khó mà nói chính xác.



Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hiện tại muốn đối phó với Nam Cung Mẫn làm cái gì cũng không dễ dàng. Thứ nhất người căn bản không ở trong cung, thứ hai có Hoàng đế chắn ở giữa, cố ý đè việc này xuống. Nếu nàng thật sự làm gì đó để Hoàng đế cảm nhận được, nhất định liên lụy rất lớn.



Cố Thanh Sương liền ngồi một buổi sáng không nói một lời, đến gần trưa, ít nhiều nghĩ ra chút ít, phân phó Vệ Bẩm: "Ngươi đi Thượng Nghi cục một chuyến, nói Thượng Nghi nữ quan rảnh rỗi thì đến chỗ ta một chuyến."



Một thời gian sau đó, trong cung cũng không vì chuyện Nam Cung Mẫn mà dấy lên sóng gió gì. Hoàng đế tựa hồ thật sự không có ý định đón nàng ta trở về, hoàn toàn không quan tâm, cũng không giao tiếp gì với Trang Thái phi.



Chỉ là Viên Giang lén nói cho Cố Thanh Sương biết, Hoàng đế trước sau đi qua Phương Tín cung hai lần. Phương Tín cung vốn là nơi ở của Nam Cung Mẫn, sau khi nàng ta bị phế truất liền bị phong bế, không có người ở. Lúc trước Hoàng đế cũng chưa từng đi, lần này đi mới thấy trong điện đặt một bức bình phong. Mỗi một mặt bình đều thêu hai mặt, hình thêu đều là chuyện Hoàng thượng cùng nàng ta đã trải qua, từ lúc còn nhỏ đến khi tiến cung, hẳn là do nàng ta tự thêu ra."



Hắn không cần phải nói tỉ mỉ, Cố Thanh Sương cũng đoán được khi Hoàng đế nhìn thấy bức thêu này, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc đan xen. Giữa hắn và Nam Cung Mẫn, rốt cuộc không có thâm cừu đại hận gì, mà tình cảm sâu đậm, như nàng với Hạ Thanh Yến, có khi bất thình lình nhớ tới ngọt ngào trước đây, tâm tình cũng không khỏi có vài phần phức tạp.



Lại nghe Viên Giang cắn răng hối hận: "Là thần sơ suất! Lúc ấy nên vào điện kiểm tra một vòng, thấy bình phong này, trực tiếp kéo ra ngoài đốt thì đã xong rồi!"



"Đại bạn không cần tự trách." Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Nàng ta đã có lòng muốn quay về, dù có bình phong hay không sớm muộn gì cũng phải về. Hôm đó nếu đại bạn thiêu rụi bình phong, chờ khi nàng ta trở lại nhắc với Hoàng thượng thì mới là nước đổ khó hốt rất phiền toái."



"Nương nương nói đúng." Viên Giang cố gắng nhịn xuống chút phẫn hận trong lòng. Cố Thanh Sương cười cười, lại nói: "Trước mắt nàng ta đã án binh bất động, ta cũng không thể tùy tiện làm gì được. Nhưng mà Thái hậu nương nương đối với nàng ta xưa nay đã bất mãn, nếu có thể nghĩ biện pháp khiến Thái hậu nương nương lại nhớ đến nàng ta ít nhiều gì cũng có chút tác dụng."



Tình hình hiện nay, nếu Nam Cung Mãn mưu đồ thích hợp, từng bước tiến lên, Hoàng đế niệm tình cũ, ít nhiều phải có chút mềm lòng. Nhưng nàng ta đã không có tác động gì thì sức ảnh hưởng trong lòng Hoàng đế không đáng nói. Nếu Thái hậu lại vì chuyện năm xưa mà nổi giận thì khi Thái hậu tiến về phía trước ít nhiều gì Hoàng đế cũng phải lui lại về phía sau.



Vì thế hai khối lụa gấm liền theo xiêm y mùa đông đưa vào Di Ninh cung, Thái hậu tự mình cầm lấy xem, Uyển Tiệp dư ở bên cạnh lơ đãng nhắc tới: "Ấy? Thần thiếp nhìn cách thêu này, giống tay nghề của Quý phi khi trước."



Lúc đó Cố Thanh Sương tới thỉnh an đang ngồi bên cạnh nhấp trà, nghe lời này không dấu vết liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trong lòng cảm thán Uyển Tiệp dư vì không cho Nam Cung Mẫn trở về mà không tiếc bất cứ giá nào.



Nàng ta rõ ràng có thể chỉ nói "Nam Cung thị", lại cố tình dùng "Quý phi". Lúc ấy Thái hậu chán ghét Nam Cung Mẫn như vậy, lại còn phải trơ mắt nhìn nàng ta ngồi vào vị trí Quý phi, quả thật chính là cây gai trong lòng.



Vì thế liền nghe được tiếng vỗ bàn vang lên, Thái hậu giận tím mặt: "Quý phi cái gì! Từ trước tới nay ngươi có lễ nghĩa tốt nhất, hiện giờ nói chuyện cũng không ra sao!"







Uyển Tiệp dư vội vàng quỳ xuống đất tạ tội, ánh mắt Thái hậu lạnh lùng liếc qua nàng ta, cuối cùng đặt lên hai xấp khăn: "Quăng ra ngoài đốt đi. Lại để cho ai gia nhìn thấy đồ vật có liên quan tới nàng ta nữa thì các ngươi đều đến Cung Chính ti chịu chết đi."



Mấy cung nhân Thượng Phục cục im như ve sầu mùa đông, dập đầu, một khắc cũng không dám ở lại vội vàng cáo lui.



Cố Thanh Sương rũ mắt nhìn, cũng không biết Viên Giang nhờ bọn họ làm việc này có bao nhiêu chỗ tốt.



Sau đó, tin tức Thái hậu tức giận đương nhiên sẽ "bay" đến tai Hoàng đế, để cho hắn biết Thái hậu còn hận Nam Cung Mẫn.



Vì vậy, ngày cứ thế trôi qua, mùa đông cũng đã đến. Ninh Thọ cung bên kia, Dư Hiển mỗi ngày mỗi lớn. Lúc sinh nhật nó mới vừa biết đi, trước mắt đã có thể chạy rồi. Ngày đầu tiên tuyết rơi, Cố Thanh Sương cùng Lam phi, Liễu Nhạn đi thăm nó, hai Hoàng tử vừa vặn cũng ở đây, năm đứa nhỏ liền tụ tập cùng nhau chơi đùa. Ba đứa lớn cùng nhau làm người tuyết, Đào Đào cùng Dư Hiển bắt đầu quấy rối, các ca ca tỷ tỷ cũng không tức giận, hi hi ha ha dỗ bọn họ sang bên cạnh.



Cảnh tượng huynh đệ tỷ muội hòa thuận ở chung với nhau, cũng không biết còn co thể duy trì bao lâu. Ở trong cung, tình cảm như vậy luôn là thứ xa xỉ.



Lam Phi ngồi ở cuối hành lang thở dài nói: "Bổn cung nghe cung nhân báo, Hoàng thứ tử đã không còn thích náo loạn, hay cười như trước nữa."



Đó là vì chuyện của thân mẫu của hắn. Mặc dù hắn cùng thân mẫu giao tiếp cũng không nhiều, nhưng lời đồn đãi của cung nhân thì ít nhiều nghe được một chút. Rất nhiều tiểu hài tử nhìn vô tư, lại thường có tâm tư nhạy bén nhất, cho dù không hiểu hết người lớn đang nói cái gì, cũng có thể từ giọng điệu mà đoán ra được không ít tốt xấu ra sao.



Lam Phi nói, từ khi Ninh Tiệp dự bị giáng xuống Ninh Quý nhân, Hoàng thứ tử bắt đầu hay ngẩn ngơ.



Liễu Nhạn nghe được ánh mắt hơi khựng lại, chốc lát cười một tiếng: "Cũng không biết ngày này năm sau, có nhiều Hoàng tử Công chúa cùng bọn họ ngắm tuyết rơi hay không."



Lời nói này của nàng ấy là bởi vì Doanh Lan có thai. Hoàng đế thăng vị cho nàng ta làm Bảo lâm, lại ban chữ "Du" làm phong hào. Mang nghĩa vui vẻ rất phù hợp với tính tình nàng ta.



Cố Thanh Sương để tránh trêu chọc thị phi, vẫn luôn trốn nàng ta rất xa. Ngược lại nàng ta cũng không hoàn toàn xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sương, mọi người bình an vô sự qua tháng chạp.



Tháng chạp, Hoàng đế có ý muốn đại phong lục cung, đã nói qua việc này với Cố Thanh Sương. Cố Thanh Sương xem sơ qua danh sách, mới vừa nhìn hai hàng đã lắc đầu: "Hoàng thượng muốn phong thần thiếp làm Chiêu Nghi đứng đầu Cửu tần, tuy rằng thần thiếp rất vui nhưng không dám nhận. Lúc trước chuyện Ninh Quý tần làm sai thì cũng thôi, Hòa tỷ tỷ lại là thân mẫu Hoàng trưởng tử, thần thiếp đã ở phân vị cao hơn nàng ấy một cái đầu hơn một năm nay, trong lòng vẫn cảm thấy băn khoăn."



Hắn cũng không thèm để ý, vẫn giữ ý định phong nàng là Chiêu Nghi. Cố Thanh Sương từ chối hồi lâu, rốt cuộc hắn mới từ bỏ, đặt Hòa Tiệp dư lên vị trí chính nhị phẩm Chiêu Nghi, phong Cố Thanh Sương làm từ nhị phẩm Thục dung.



Sau đó, Uyển Tiệp dư cùng phẩm Tu nghi với Cố Thanh Sương, Liễu Nhạn thành Tiệp dư. Nhìn vào phân lượng của Hoàng thứ tử, Ninh Quý nhân cũng được tấn vị lên Tần vị, mà Tình Quý nhân lại không được đề cập đến.



Nhóm tiểu mỹ nhân mới tiến cung ít nhiều gì cũng được tấn phong, Thải Song được vị trí lục phẩm Tuyên nghi, vô cùng vui vẻ, sau khi tiếp chỉ chuyện đầu tiên chính là đi tạ ơn Cố Thanh Sương, cám ơn nàng mấy năm qua đã đề bạt quan tâm. Sau khi A Thi tiễn nàng ta rời đi, lúc quay lại trong tay cầm một đôi vòng ngọc ngậm nước thượng đẳng, dở khóc dở cười: "Thục Tuyên nghi chính là cao hứng đến mức không biết phải làm gì mới tốt, liền đưa cho nô tỳ cái này, nói gì mà để thêm vào của hồi môn... chuyện này đến từ đâu vậy?"



Cố Thanh Sương nhìn nàng ấy, không có tiếp lời.



Thật ra qua năm A Thi cũng đã mười chín rồi. Mấy năm trước nàng cũng thường có tâm cho nàng ấy đồ vật tốt giữ lại, cũng nói là thêm vào của hồi môn cho nàng ấy. Sau đó dần dần phát hiện dường như A Thi cũng có ý của riêng mình.



Thời điểm A Thi nhìn Vệ Bẩm, trong mắt chứa toàn ý cười.



Cố Thanh Sương khi thì cảm thấy nàng ấy tự tại là tốt, khi thì lại cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì. Vì thế thứ tốt vẫn cho nàng ấy nhưng không đề cập đến cụm từ "của hồi môn" nữa, chỉ ngóng trông A Thi đừng để bản thân thiệt thòi là được.



Chớp mắt một cái lại đến đêm Giao thừa. Có thể vì cung yến trừ tịch cho nên Du Bảo lâm Doanh Lan bị động thai khí. Thái y tỉ mỉ giúp nàng ta điều dưỡng mấy ngày vẫn không thấy tốt hơn.



Sau đó Khâm Thiên Giám bẩm báo, có lẽ là do thiên tượng va chạm gây ra. Tiếp theo lại xem bát tự lại bói quẻ, cuối cùng nói có thể lựa chọn một vị phi tần nhà mẹ đẻ ở phía tây ở chung với nàng ta để có thể bổ sung cho nhau.



Cố Thanh Sương nghe xong lý do thoái thác như vậy, mi tâm liền nhảy dựng. Kỳ thật cùng ở một cung với Du Bảo lâm là Hòa Chiêu nghi, nhà mẹ đẻ đã ở phía tây. Trước mắt vẫn muốn tìm người theo hướng tây, có thể thấy được là vì ai mà lót đường.



Nàng đoán Hoàng đế nhất định cũng nghĩ đến cùng một người, làm cho nàng có chút ngạc nhiên là Hoàng đế không thuận nước đẩy thuyền đón Nam Cung Mẫn trở về, mà chọn một cung tần mới tiến cung có nhà mẹ đẻ ở hướng tây dời đến trong cung.



Hắn làm như vậy, tất nhiên Du Bảo lâm không có gì chuyển biến tốt đẹp. Cố Thanh Sương cảm thấy buồn cười, sống chết mặc bây, muốn nhìn xem Du Bảo lâm còn có thể dùng lý do thoái thác ngoan cố như thế này đến khi nào.



Tuy nói đến thần quỷ không thể không tin, nhưng dùng lý do này về lâu về dài dĩ nhiên là giả rồi.



Nhưng mà qua hơn mười ngày, cục diện đột nhiên thay đổi.



Không biết sao trong kinh nổi lên dịch bênh, truyền nhiễm không tính là quá nhanh nhưng có vẻ rất kỳ quái - năm rồi dịch bệnh bùng lên, đều là trong kinh bùng trước. Còn Hoàng thành, trong cung một khi cảm thấy nguy hiểm sẽ canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng mà năm nay không biết sao, tuy trong kinh mới vừa ít ỏi hơn mười người bị bệnh thì đã có tấu chương báo Hoàng thành cũng đã có người bệnh.



Trong vài quan nha dần dần có quan viên bị bệnh, phủ mấy vị Thái phi ở Hoàng thành cũng lục tục có cung nhân bị bệnh mà chết.



Ngày tin tức bẩm báo vào, Cố Thanh Sương nghe thấy người bên gối trằn trọc không ngủ, thật lâu vẫn không yên.



Rốt cuộc hắn vẫn lo lắng, lo lắng cho Nam Cung Mẫn sẽ chết ở trong trận dịch bệnh này.



Cố Thanh Sương nhắm mắt chợp mắt, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển.



Ngày đó trong chùa gặp lại, đối với hắn mà nói ước chừng tựa như một hạt giống, chôn xuống đáy lòng hắn, cũng không có quá nhiều động tĩnh. Hắn nhiều nhất chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Nam Cung Mẫn có lẽ thật sự biết sai rồi, hối hận, nhưng đè lại không muốn nghĩ tới.



Chuyện bình phong sau đó, Doanh Lan châm ngòi thổi gió mới giống như tưới nước suối lên hạt giống kia, làm dây đằng mọc rễ nảy mầm.



Hiện giờ, dây đằng này lặng yên không một tiếng động mà sinh trưởng, lại nói cho hắn rằng tính mạng nàng ta đang gặp nguy hiểm...



Cố Thanh Sương không lẳng lặng thở dài ra một hơi, lúc này Nam Cung Mẫn đi bước đi vô cùng vững chắc.



Nàng trở mình, dường như mới vừa mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hắn, lại ôm lấy hắn cánh tay: "Hoàng Thượng ngủ không ngon sao? Chính là có tâm sự? Nói một chút với thần thiếp đi..."



Trong vầng sáng mông lung, nàng nghe thấy một tiếng thở dài.



Hắn cũng trở mình, duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng, thật lâu cũng chưa mở miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom