Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 121
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn vẫn chập chờn, treo dưới mái hiên, bị gió thổi đong đưa. Tiền viện Khánh Thọ Đường là thư ốc Tầm Duyên, đến trước mặt cổng tròn đã đóng chặt, Hoàng đế dừng chân, cũng không nói tiếng nào, chỉ chờ Trường Mãn Thọ đi lên tìm cách.
Trường Mãn Thọ rụt cổ đi qua gõ cửa, “Thổ Miêu Nhi, mở cửa!”
Người bên trong nén cái giọng vịt đực, kề sát khe cửa đáp, “Giời ạ, khóa cửa rồi, có chuyện gì để mai đi!”
“Ơ, tên cẩu nô tài không có mắt này!” Trường Mãn Thọ gõ lên cửa cộp cộp, “Thánh cung thân lâm, không mở cửa đập chết ngươi à!”
Bên trong băng ghế vang lên cái bịch, chỉ nghe thấy tiếng lay chốt cửa, loay hoay một lúc, cửa rốt cuộc mở ra, hai thái giám trông cửa nhất tề quỳ xuống dập đầu, “Nô tài có mắt không tròng, không biết Vạn Tuế Gia giá lâm, nô tài đáng chết…”
Hoàng đế chẳng thèm dông dài cùng họ, chắp tay sau lưng tự mình vào cửa. Trường Mãn Thọ theo sau, lúc đi ngang qua thái giám tên Thổ Miêu Nhi kia, một cước đá cho gã té chỏng vó.
Bị đá không cho phép la, còn phải quỳ tại chỗ, ai bảo ngươi không thức thời? Cha mẹ có thể không nhận ra, Vạn Tuế Gia không thể không biết! Trường Mãn Thọ đi hai bước quay đầu lại nhòm, ngón tay chỉ trỏ, “Lo làm việc đi, coi chừng một lát lột da chúng bây!” Miệng nói xong, dưới chân tăng tốc đuổi theo Hoàng đế, nhắm mắt theo đuôi vào Khánh Thọ Đường.
Giờ này đã không còn sớm, Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện xử trí người tốn thời gian, đến Khánh Thọ Đường đã là giờ tý canh ba. Dưới mái hiên, cung nữ trực đêm thấy Hoàng đế lại tới nữa, giật mình vội quỳ xuống nghênh giá. Hoàng đế ngó vào trong tẩm cung, trong cửa lăng hoa tối om, vẫn y như lúc hắn đi. Hắn quay đầu nhìn Lan Thảo, tấm chăn lót của cô trải dưới cái bàn dài kê sát tường, có lẽ ngủ quên, trông có chút mơ màng.
“Ngươi không trực đêm bên trong?” Hoàng đế hỏi, “Sao lại ngủ ở đây?”
Lan Thảo dập đầu lúng túng, “Tiểu chủ nói hôm nay không cần trực đêm, ngài ấy ngủ một mình cho yên tĩnh, có chuyện gì hô một tiếng, chúng nô tỳ cũng có thể nghe thấy.”
Hoàng đế nhìn cánh cửa kia, trong lòng phiền muộn đến không biết làm sao. Lúc này Trường Mãn Thọ tiến đến, khom lưng a dua nói, “Chủ tử, chi bằng nô tài đi khuyên nhủ tiểu chủ, gọi ngài ấy mở cửa tiếp giá? Ngài xem ngài cũng đã đến đây rồi, đêm đã khuya, bên trong chăn ấm nệm êm… Hắc, vẫn là sớm an trí mới phải.” Lão dò xét Hoàng đế, Hoàng đế ngưng mi không nói lời nào, đây là chuẩn tấu rồi. Lão nuốt hớp nước miếng cách cánh cửa pha lê kêu, giọng nói kéo lại nhỏ bằng một sợi dây, mảnh như tơ nhện, như có thể đứt bất cứ lúc nào vậy. “Chủ nhân… Lễ chủ nhân, ngài mở cửa đi mà, Vạn Tuế Gia xả giận cho ngài rồi, ra xem ngài ấy tới rồi này! Tiểu chủ ngủ chưa dzậy? Mau dậy tiếp giá đi, coi chừng thất nghi trước mặt thánh giá.”
Cái giọng điệu kia nghe mà khiến Hoàng đế nổi da gà, lão già này tuổi cũng không nhỏ, làm gì mở mồm còn kiểu này? Hoàng đế xoay mặt nhìn cung nữ trong điện, một đám nín cười, khiến hắn cảm thấy có phần muối mặt. Hắn đang gấp, cũng không chịu nổi Trường Mãn Thọ bày trò này, đanh mặt hỏi, “Ngươi đến cùng có làm được hay không?”
Trường Mãn Thọ cả kinh, “Nô tài không nhẹ nhàng chút, quấy rầy mộng đẹp của tiểu chủ, không khéo chọc giận tiểu chủ.”
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau này có một Đại tổng quản như vậy hắn cũng chịu không nổi mất. Hắn khoát tay, “Thôi, bên trong không đèn, mò mẫm đi ra coi chừng va vấp đụng đầu. Ngươi tránh ra, để trẫm.” Hắn đến trước cửa đẩy một cái, đá văng cửa thì trông khó coi, đành phải nghĩ cách khác. Giơ tay đặt tại đoản kiếm, viên cầu trên chuôi vàng nhú lên lòng bàn tay, dùng sức nắn, nghĩ bụng kỳ thật nạy cửa là chủ ý tốt, chẳng qua cố kỵ đám người phía sau, có phần không được tiện cho lắm.
Hắn nháy mắt cho Trường Mãn Thọ, Trường tổng quản lanh trí, lùa đám người kia như lùa vịt ra ngoài. Đuổi đến thềm ngoài rồi khóa cửa gian ngoài lại, bên trong ồn ào thế nào lão cũng không quan tâm. Cách cánh cửa ngó ngó, Vạn Tuế Gia nửa ngồi xổm, đang cầm dao cạy then cửa bên trong! Lão cười phì một tiếng, sợ khiến người khác nghe thấy bèn bụm lại. Nhích nhích qua bên cạnh, nhích đến chỗ tối hỏi Lan Thảo, “Tiểu chủ ngủ bao lâu rồi?”
Lan Thảo đáp không có, “Lần này mang thai nhất định là vị a ca gia, ngài chưa thấy chứ, như cú mèo vậy, càng đến tối càng tỉnh, lôi kéo ta nói chuyện, ta cũng có chút không chịu nổi rồi. Vừa nghe thấy cửa cung có tiếng nói chuyện, vội vàng phái ta đi ra.” Nói xong ôi một tiếng, “Nhị tổng quản, Vạn Tuế Gia sao trễ thế này còn đến nữa?”
Trường Mãn Thọ chậc lưỡi, “Kêu ai Nhị tổng quản? Sau này ta chính là người đứng đầu ngự tiền rồi, phải gọi ta là Đại tổng quản!” lão oai phong lẫm liệt ưỡn ngực ngẩng đầu, “Trường đại tổng quản, cai quản cả Càn Thanh Cung lẫn Dưỡng Tâm Điện, cô nói ta có nở mày nở mặt hay không?”
Lan Thảo vỗ đùi đánh đét, “Mặt ngài quá dài ấy chứ… chao ôi, xin chúc mừng Đại tổng quản!”
(mặt dài: [trường kiểm], cũng có nghĩa là vẻ vang, nở mày nở mặt)
“Nói bậy, nha đầu này!” Trường đại tổng quản tâm tình cực thống khoái, nhìn nửa vầng trăng trên trời sờ sờ mặt, “Ta là mặt tròn, Vinh Thọ kia mới là đồ mặt lừa thì có!”
Lan Thảo quan tâm chẳng phải chuyện đó, cô chỉ hỏi, “Nói vậy tiểu tử Vinh Thọ kia rơi đài rồi?”
“Không riêng Vinh Thọ, cô ả Tuệ Tú kia, cô đoán giờ sao?” lão ngoạm ngoạm răng, phụt một tiếng phun miếng thịt vụn trong kẽ răng ra, cười toe nói, “Con nha đầu kia tự gây nghiệt, lôi đến Thận Hình Tư dùng trượng đánh chết rồi. Cuối cùng sợ đến mức ngất xỉu, một câu cũng không nói được. Một vị Toàn tổng quản oai phong nửa tháng a, cứ thế đi đời.”
Lan Thảo bị câu dùng trượng đánh chết kia làm kinh hoảng, vỗ ngực nói, “Thật tạo nghiệp mà, sớm biết ngày hôm nay lúc trước hà tất làm thế chứ! Thiên uy khó phạm, bắt rận mà bắt đến trên đầu Vạn Tuế Gia, còn chẳng phải là tự quăng mất cái mạng nhỏ của mình sao. Thế Vinh Thọ thì sao?” Lan Thảo ra dấu cắt cổ, “Cũng giết à?”
Trường Mãn Thọ lắc đầu, “Gã thì ngược lại không, đày đến Tương Quân Phao Tử trấn thủ biên cương. Ta nói Vạn Tuế Gia vẫn là người niệm tình cũ…”
Bọn họ nơi này trò chuyện, bên trong chợt lóe lên quang ảnh, ra là ánh nến phản xạ lên cửa kính, lóe lên trong nháy mắt, cửa tẩm cung lại bị đóng lại. Lan Thảo cùng Trường Mãn Thọ hai mặt nhìn nhau, “Vạn Tuế Gia cũng giỏi cạy cửa đấy chứ?”
Trường Mãn Thọ cười cười, “Mấy gia nhà chúng ta đều giỏi ngón này mà.”
Lúc Hoàng đế phát huy sở trường, Tố Dĩ đang núp trong giường siết chặt chăn. Nửa đêm canh ba, một chút động tĩnh cũng sẽ khuếch trương vô cùng lớn. Đoản kiếm của Hoàng đế hí húi cạy trên gỗ, như thể tiếng chuột nghiến răng trong phòng tập thể của nữ quan trước kia vậy. Tim nàng đập thình thịch, đến cả thở cũng thu lại nửa hơi. Nghe hắn làm đến hăng hái, đương hoài nghi hai cánh cửa đóng khít quá không có khe hở xê dịch, ai ngờ cạch một tiếng, rốt cuộc hắn thành công.
Nàng càng khẩn trương, lặng lẽ quay lưng lại, cũng không biết lấy thái độ gì đối mặt hắn. Ban nãy Trường Mãn Thọ nói hắn đã xả giận cho nàng, xem ra người của ngự tiền xử lý xong rồi. Khiến nàng khó chịu nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể làm cho nàng thuận khí rồi, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Chỉ là đáng tiếc, tính toán xong hai người, chút tình cảm trước kia càng nhạt hơn rồi.
Nàng nghe thấy hắn soàn soạt cởi áo nới dây lưng, thất sự treo trên đai lưng nhẹ nhàng đặt trên bàn, có một chuỗi tiếng vang lách cách. Cuối cùng hắn đi lên bàn đạp ngồi bên mép giường, một làn hương trầm thủy sâu kín tản ra, hắn chẳng nói chẳng rằng nhấc góc chăn lên, ngã đầu liền chen vào.
* thất sự:
Vắt ngang cánh tay trực tiếp đặt trên ngực nàng, nàng ai một tiếng muốn phản kháng, hắn tỳ mặt trên lưng nàng, rầm rì nói, “Nàng ngủ tiếp đi, không cần phải để ý đến ta.”
Tay hắn tiến vào trong đồ lót nàng, sao mà thích thú vậy chứ. Có đôi lúc thật cảm thấy hắn là tên vô lại, dẫu có náo loạn gây gổ, cái bản lĩnh quấn người kia cũng có thể khiến nàng bó tay hết cách. Trước kia không biết hắn tánh khí như vậy, càng quen càng khiến nàng thay đổi cách nhìn. Nàng có chút vô lực, lúc hắn chưa đến muôn vàn ý nghĩ, trong đầu đã sớm tính toàn làm sao dụ dỗ hắn. Đến lúc, lại là điệu bộ dây dưa không rõ này, như đánh vào vải bông vậy, khiến người nản lòng.
Mũi nàng đột nhiên cay cay, bất đắc dĩ tới cực điểm chỉ có khóc. Ở cùng nhau thì bọc đường trong mật, trong lòng nàng dù sao cũng có hắn, nào so đo với hắn làm chi? Nhưng quyết định đi hành cung không thể thay đổi, trong cung này nàng không có cách nào ở được nữa, ở lại sẽ khiến mình bức bí mà chết.
Hoàng đế biết nàng khổ sở trong lòng, tay từ đồi núi dời lên, sờ mặt nàng. Mò đến khóe mắt, nước mắt của nàng lan tràn trên đầu ngón tay hắn. Hắn chậm rãi vê giọt lệ châu kia, từng chút một, sau đó ôm nàng vào trong ngực thật chặt, “Đều tại Vinh Thọ và Tuệ Tú gây trở ngại, ta đã thu thập chúng rồi, cơn giận của nàng cũng nhanh tan đi! Nàng xem lần trước không nghe lời ta, gây ra một đống chuyện lớn như vậy. Nếu ở tại Dưỡng Tâm điện, đâu đến nỗi khiến chúng ta xa lạ đến mức này? Giờ thì tốt rồi, chẳng phải nàng tín nhiệm Trường Mãn Thọ sao? Ta đã thăng lão làm Tổng quản ngự tiền. Nếu lão một lòng với nàng, đề bạt lão đối với nàng cũng có lợi.”
Hắn hôn lên cổ nàng, vươn tay phủ lên bụng nàng. Không phải lần đầu làm cha, nhưng trước nay chưa từng háo hức như lần này. Quả nhiên nữ nhân mình yêu sinh con cho mình, biết nàng ở đây, đứa bé ở đây, trong lòng hắn còn có cảm giác thuộc về. Nay cái bụng đã hơi lồi, hắn vuốt ve một vòng lại một vòng, “Bốn tháng mới nhỏ như vậy? Phải chăng đồ ăn trong nhà bếp không hợp khẩu vị, ăn không ngon miệng?”
Nàng thầm nghĩ dạo trước náo một trận như vậy, có thể nhét vào miệng được mới là lạ! Hắn vuốt ve khiến nàng dễ chịu, dần dần cũng quên khóc, nhưng không muốn nói chuyện, chỉ nhắm mắt hưởng thụ.
Hắn thấy nàng không mở miệng, kẹp hai tay lay nàng, “Nói đi.”
Nói cái gì? Không phải bảo nàng ngủ tiếp sao! Trong ngực hắn nóng hừng hực, nàng mang thai, trên người khí huyết lại vượng, hai người dán vào nhau, quả thực nóng đến túa mồ hôi. Nàng dịch ra trước, không muốn mở miệng, lại không quản được cái miệng thốt ra, “Có cái gì mà nói!”
Hoàng đế thấy miệng đã cạy ra được, tiếp theo liền dễ xử lý rồi. Hắn kéo nàng, “Nàng xoay lại, để ta nhìn cái.”
Nàng lắc vai không muốn, “Nóng quá, đừng lộn xộn.”
“Nóng chỗ nào?” Hắn xấu xa kéo vạt áo phải của nàng, “Là ngực nóng à? Vậy cởi ra đi!”
Hắn lại đang nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, cái kiểu tính kế mà chuyện gì đều có thể dựa vào được này, thật là bị hắn làm cho tức chết mà, bưng kín áo nói, “Ngài đàng hoàng chút coi, không phải nóng chỗ đó.”
Hắn lập tức cởi dây lưng quần nàng, “Vậy nhất định bên dưới nóng rồi.”
Nàng không giằng lại hắn, chẳng mấy chốc đã bị hắn lột sạch sẽ. Đang buồn bực, hắn trần truồng nhích tới. Không mặc đồ mà có thể thành thật được mới là chuyện thần kỳ, hai cái tay kia đâu chịu ở không, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều lượn một lần, vừa sờ còn vừa hỏi, “Sao thấy ít thịt thế? Không đúng, lẽ nào nhớ ta?”
Lời ấy đúng là thật, chẳng qua nàng chết cũng không chịu thừa nhận, “Có mà tay ngài to ấy.”
“Tay còn có thể to ra sao?” Hắn bụm bàn tay lại thành một cái rây bọc lại một bên ngọn núi, lầu bầu, “Bụng không thấy lớn, chỗ này ngược lại càng hùng vĩ ấy chứ. Nàng nhìn thử xem, lần trước còn có thể ôm được hết, lần này không được.”
Cái tên đeo dính này, không chấm mút được chút gì là ngủ không yên. Nàng cũng không ngăn cản chút ham thích kia của hắn, chỉ hỏi hắn, “Chủ tử, mấy ngày nay ngài có khỏe không?”
Hắn hẵng còn ước lượng bảo bối trong lòng bàn tay, thình lình nghe nàng nói câu này, như thể lập tức từ trong u mê trở về thế gian. Trong phòng không đốt đèn, nương chút ánh sáng nhạt từ lồng đèn ngoài cửa sổ len vào. Trong một mảng mông lung, mặt nàng rất mơ hồ, nhìn không rõ lắm. Hắn cố híp mắt, sau đó dán mặt mình tới. Trên người nàng rất ấm, hai gò má lại lạnh băng. Hắn không thể không chìa hai tay nâng mặt nàng, “Thân thể ổn, chỉ là tất bật không có thời gian nghỉ ngơi. Nàng biết ta mọi ngày thường ngủ không sâu, giờ không cần phải uống máu hươu, còn phải lấy canh sâm đến vực tinh thần ấy chứ!” Hắn khẽ thở dài, “Ủ qua một mùa đông, xuân đến, nơi nơi đều xảy ra chuyện. Nàng không thấy trong Quân cơ trị phòng, quan lớn quan bé đều ra vào tấp nập như phi ngựa à. Mỗi tấu chương thôi, đã dâng vào từng chồng từng chồng.”
“Ngài bận quá thể, cho nên mới bỏ mặc thiếp…” Tố Dĩ cười cười, trong lòng lại là trăm mối tơ vò, “Vi quân nhất nhật ân, ngộ thiếp bách niên sinh
*. Trên đời này nữ nhân đa tình hơn nam nhân, rất nhiều nam nhân đều là dạng này, chưa chiếm được thì tâm tâm niệm niệm, chiếm được liền vứt bỏ như giày rách.”
* Vi quân nhất nhật ân, ngộ thiếp bách niên sinh: chịu ơn quân một ngày, thiếp cơ nhỡ một đời – trích từ bài thơ “Tỉnh đế dẫn ngân bình” (Bình bạc vớt từ đáy giếng) của Bạch Cư Dị.
“Ban ngày ban mặt thế này, là muốn oan chết ta sao?” Hoàng đế nói, “Ta bản thân không thể đến, phái Hồng Nhạn Nhi mỗi ngày đến thăm nàng, chỉ trách cái tên cẩu nô tài Vinh Thọ kia trên truyền dưới không đạt. Về mặt này ta xác thực thiếu sót nàng, nhưng mấy ngày qua ta đều gặp nam nhân, chưa từng liếc nhìn Tuệ Tú lấy một lần. Những hiểu lầm kia toàn bộ là bọn chúng gây nên, nàng phải tin tưởng ta.”
Nàng lúc đầu đều oán chết hắn, nghe hắn giải thích như vậy, quả thật dường như không thể trách hắn. Nếu hắn đã phân phó, không truyền xuống là do Vinh Thọ không tận chức. Nàng gắng gượng gật đầu, “Ta tạm thời tin ngài một lần, Vinh Thọ và Tuệ Tú, ngài xử trí thế nào rồi?”
Hoàng đế ngữ khí dửng dưng, “Vinh Thọ sung quân, Tuệ Tú dùng trượng đánh chết.”
Tố Dĩ bị hắn nói đến ngẩn ra, mình đúng là rất ghét bọn họ, nếu biết bọn họ rơi vào kết cục như vậy cũng không khỏi có chút đau buồn.
Hoàng đế lay nàng, “Như vậy không được sao?” Vừa nói vừa đem môi trượt đến khóe miệng nàng, “Ai làm khó nàng, ta khiến kẻ đó sống không được. Nếu hôm đó đưa sủi cảo Vinh Thọ cho nàng vào Thể Thuận đường, thấy nàng ta cũng sẽ không để nàng đi… Sủi cảo kia cũng để đến biến vị rồi, ta đều ăn hết đấy! Giờ ngẫm lại, thật là không còn lựa chọn a!”
Hắn nói xong, chân gác qua, “cửu thiên tuế” chống lên bụng nàng. Người yêu nhau, có ai thật sự có thể quyết tuyệt như trong thiết tưởng đây? Rất nhiều lúc nàng đối với hắn bất lực, hắn hôn ngực nàng, nàng sẽ than nhẹ, sẽ yêu thương phủ lên mái tóc đen của hắn. Hắn lấy “cửu thiên tuế” trêu nàng, nàng sẽ đỏ mặt đến cả lời cũng nói không ra.
Người đàn ông này, khoe mã, ngang ngược, chơi xấu, nàng phải đối đãi hắn như thế nào?
Ánh đèn vẫn chập chờn, treo dưới mái hiên, bị gió thổi đong đưa. Tiền viện Khánh Thọ Đường là thư ốc Tầm Duyên, đến trước mặt cổng tròn đã đóng chặt, Hoàng đế dừng chân, cũng không nói tiếng nào, chỉ chờ Trường Mãn Thọ đi lên tìm cách.
Trường Mãn Thọ rụt cổ đi qua gõ cửa, “Thổ Miêu Nhi, mở cửa!”
Người bên trong nén cái giọng vịt đực, kề sát khe cửa đáp, “Giời ạ, khóa cửa rồi, có chuyện gì để mai đi!”
“Ơ, tên cẩu nô tài không có mắt này!” Trường Mãn Thọ gõ lên cửa cộp cộp, “Thánh cung thân lâm, không mở cửa đập chết ngươi à!”
Bên trong băng ghế vang lên cái bịch, chỉ nghe thấy tiếng lay chốt cửa, loay hoay một lúc, cửa rốt cuộc mở ra, hai thái giám trông cửa nhất tề quỳ xuống dập đầu, “Nô tài có mắt không tròng, không biết Vạn Tuế Gia giá lâm, nô tài đáng chết…”
Hoàng đế chẳng thèm dông dài cùng họ, chắp tay sau lưng tự mình vào cửa. Trường Mãn Thọ theo sau, lúc đi ngang qua thái giám tên Thổ Miêu Nhi kia, một cước đá cho gã té chỏng vó.
Bị đá không cho phép la, còn phải quỳ tại chỗ, ai bảo ngươi không thức thời? Cha mẹ có thể không nhận ra, Vạn Tuế Gia không thể không biết! Trường Mãn Thọ đi hai bước quay đầu lại nhòm, ngón tay chỉ trỏ, “Lo làm việc đi, coi chừng một lát lột da chúng bây!” Miệng nói xong, dưới chân tăng tốc đuổi theo Hoàng đế, nhắm mắt theo đuôi vào Khánh Thọ Đường.
Giờ này đã không còn sớm, Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện xử trí người tốn thời gian, đến Khánh Thọ Đường đã là giờ tý canh ba. Dưới mái hiên, cung nữ trực đêm thấy Hoàng đế lại tới nữa, giật mình vội quỳ xuống nghênh giá. Hoàng đế ngó vào trong tẩm cung, trong cửa lăng hoa tối om, vẫn y như lúc hắn đi. Hắn quay đầu nhìn Lan Thảo, tấm chăn lót của cô trải dưới cái bàn dài kê sát tường, có lẽ ngủ quên, trông có chút mơ màng.
“Ngươi không trực đêm bên trong?” Hoàng đế hỏi, “Sao lại ngủ ở đây?”
Lan Thảo dập đầu lúng túng, “Tiểu chủ nói hôm nay không cần trực đêm, ngài ấy ngủ một mình cho yên tĩnh, có chuyện gì hô một tiếng, chúng nô tỳ cũng có thể nghe thấy.”
Hoàng đế nhìn cánh cửa kia, trong lòng phiền muộn đến không biết làm sao. Lúc này Trường Mãn Thọ tiến đến, khom lưng a dua nói, “Chủ tử, chi bằng nô tài đi khuyên nhủ tiểu chủ, gọi ngài ấy mở cửa tiếp giá? Ngài xem ngài cũng đã đến đây rồi, đêm đã khuya, bên trong chăn ấm nệm êm… Hắc, vẫn là sớm an trí mới phải.” Lão dò xét Hoàng đế, Hoàng đế ngưng mi không nói lời nào, đây là chuẩn tấu rồi. Lão nuốt hớp nước miếng cách cánh cửa pha lê kêu, giọng nói kéo lại nhỏ bằng một sợi dây, mảnh như tơ nhện, như có thể đứt bất cứ lúc nào vậy. “Chủ nhân… Lễ chủ nhân, ngài mở cửa đi mà, Vạn Tuế Gia xả giận cho ngài rồi, ra xem ngài ấy tới rồi này! Tiểu chủ ngủ chưa dzậy? Mau dậy tiếp giá đi, coi chừng thất nghi trước mặt thánh giá.”
Cái giọng điệu kia nghe mà khiến Hoàng đế nổi da gà, lão già này tuổi cũng không nhỏ, làm gì mở mồm còn kiểu này? Hoàng đế xoay mặt nhìn cung nữ trong điện, một đám nín cười, khiến hắn cảm thấy có phần muối mặt. Hắn đang gấp, cũng không chịu nổi Trường Mãn Thọ bày trò này, đanh mặt hỏi, “Ngươi đến cùng có làm được hay không?”
Trường Mãn Thọ cả kinh, “Nô tài không nhẹ nhàng chút, quấy rầy mộng đẹp của tiểu chủ, không khéo chọc giận tiểu chủ.”
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau này có một Đại tổng quản như vậy hắn cũng chịu không nổi mất. Hắn khoát tay, “Thôi, bên trong không đèn, mò mẫm đi ra coi chừng va vấp đụng đầu. Ngươi tránh ra, để trẫm.” Hắn đến trước cửa đẩy một cái, đá văng cửa thì trông khó coi, đành phải nghĩ cách khác. Giơ tay đặt tại đoản kiếm, viên cầu trên chuôi vàng nhú lên lòng bàn tay, dùng sức nắn, nghĩ bụng kỳ thật nạy cửa là chủ ý tốt, chẳng qua cố kỵ đám người phía sau, có phần không được tiện cho lắm.
Hắn nháy mắt cho Trường Mãn Thọ, Trường tổng quản lanh trí, lùa đám người kia như lùa vịt ra ngoài. Đuổi đến thềm ngoài rồi khóa cửa gian ngoài lại, bên trong ồn ào thế nào lão cũng không quan tâm. Cách cánh cửa ngó ngó, Vạn Tuế Gia nửa ngồi xổm, đang cầm dao cạy then cửa bên trong! Lão cười phì một tiếng, sợ khiến người khác nghe thấy bèn bụm lại. Nhích nhích qua bên cạnh, nhích đến chỗ tối hỏi Lan Thảo, “Tiểu chủ ngủ bao lâu rồi?”
Lan Thảo đáp không có, “Lần này mang thai nhất định là vị a ca gia, ngài chưa thấy chứ, như cú mèo vậy, càng đến tối càng tỉnh, lôi kéo ta nói chuyện, ta cũng có chút không chịu nổi rồi. Vừa nghe thấy cửa cung có tiếng nói chuyện, vội vàng phái ta đi ra.” Nói xong ôi một tiếng, “Nhị tổng quản, Vạn Tuế Gia sao trễ thế này còn đến nữa?”
Trường Mãn Thọ chậc lưỡi, “Kêu ai Nhị tổng quản? Sau này ta chính là người đứng đầu ngự tiền rồi, phải gọi ta là Đại tổng quản!” lão oai phong lẫm liệt ưỡn ngực ngẩng đầu, “Trường đại tổng quản, cai quản cả Càn Thanh Cung lẫn Dưỡng Tâm Điện, cô nói ta có nở mày nở mặt hay không?”
Lan Thảo vỗ đùi đánh đét, “Mặt ngài quá dài ấy chứ… chao ôi, xin chúc mừng Đại tổng quản!”
(mặt dài: [trường kiểm], cũng có nghĩa là vẻ vang, nở mày nở mặt)
“Nói bậy, nha đầu này!” Trường đại tổng quản tâm tình cực thống khoái, nhìn nửa vầng trăng trên trời sờ sờ mặt, “Ta là mặt tròn, Vinh Thọ kia mới là đồ mặt lừa thì có!”
Lan Thảo quan tâm chẳng phải chuyện đó, cô chỉ hỏi, “Nói vậy tiểu tử Vinh Thọ kia rơi đài rồi?”
“Không riêng Vinh Thọ, cô ả Tuệ Tú kia, cô đoán giờ sao?” lão ngoạm ngoạm răng, phụt một tiếng phun miếng thịt vụn trong kẽ răng ra, cười toe nói, “Con nha đầu kia tự gây nghiệt, lôi đến Thận Hình Tư dùng trượng đánh chết rồi. Cuối cùng sợ đến mức ngất xỉu, một câu cũng không nói được. Một vị Toàn tổng quản oai phong nửa tháng a, cứ thế đi đời.”
Lan Thảo bị câu dùng trượng đánh chết kia làm kinh hoảng, vỗ ngực nói, “Thật tạo nghiệp mà, sớm biết ngày hôm nay lúc trước hà tất làm thế chứ! Thiên uy khó phạm, bắt rận mà bắt đến trên đầu Vạn Tuế Gia, còn chẳng phải là tự quăng mất cái mạng nhỏ của mình sao. Thế Vinh Thọ thì sao?” Lan Thảo ra dấu cắt cổ, “Cũng giết à?”
Trường Mãn Thọ lắc đầu, “Gã thì ngược lại không, đày đến Tương Quân Phao Tử trấn thủ biên cương. Ta nói Vạn Tuế Gia vẫn là người niệm tình cũ…”
Bọn họ nơi này trò chuyện, bên trong chợt lóe lên quang ảnh, ra là ánh nến phản xạ lên cửa kính, lóe lên trong nháy mắt, cửa tẩm cung lại bị đóng lại. Lan Thảo cùng Trường Mãn Thọ hai mặt nhìn nhau, “Vạn Tuế Gia cũng giỏi cạy cửa đấy chứ?”
Trường Mãn Thọ cười cười, “Mấy gia nhà chúng ta đều giỏi ngón này mà.”
Lúc Hoàng đế phát huy sở trường, Tố Dĩ đang núp trong giường siết chặt chăn. Nửa đêm canh ba, một chút động tĩnh cũng sẽ khuếch trương vô cùng lớn. Đoản kiếm của Hoàng đế hí húi cạy trên gỗ, như thể tiếng chuột nghiến răng trong phòng tập thể của nữ quan trước kia vậy. Tim nàng đập thình thịch, đến cả thở cũng thu lại nửa hơi. Nghe hắn làm đến hăng hái, đương hoài nghi hai cánh cửa đóng khít quá không có khe hở xê dịch, ai ngờ cạch một tiếng, rốt cuộc hắn thành công.
Nàng càng khẩn trương, lặng lẽ quay lưng lại, cũng không biết lấy thái độ gì đối mặt hắn. Ban nãy Trường Mãn Thọ nói hắn đã xả giận cho nàng, xem ra người của ngự tiền xử lý xong rồi. Khiến nàng khó chịu nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể làm cho nàng thuận khí rồi, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Chỉ là đáng tiếc, tính toán xong hai người, chút tình cảm trước kia càng nhạt hơn rồi.
Nàng nghe thấy hắn soàn soạt cởi áo nới dây lưng, thất sự treo trên đai lưng nhẹ nhàng đặt trên bàn, có một chuỗi tiếng vang lách cách. Cuối cùng hắn đi lên bàn đạp ngồi bên mép giường, một làn hương trầm thủy sâu kín tản ra, hắn chẳng nói chẳng rằng nhấc góc chăn lên, ngã đầu liền chen vào.
* thất sự:
Vắt ngang cánh tay trực tiếp đặt trên ngực nàng, nàng ai một tiếng muốn phản kháng, hắn tỳ mặt trên lưng nàng, rầm rì nói, “Nàng ngủ tiếp đi, không cần phải để ý đến ta.”
Tay hắn tiến vào trong đồ lót nàng, sao mà thích thú vậy chứ. Có đôi lúc thật cảm thấy hắn là tên vô lại, dẫu có náo loạn gây gổ, cái bản lĩnh quấn người kia cũng có thể khiến nàng bó tay hết cách. Trước kia không biết hắn tánh khí như vậy, càng quen càng khiến nàng thay đổi cách nhìn. Nàng có chút vô lực, lúc hắn chưa đến muôn vàn ý nghĩ, trong đầu đã sớm tính toàn làm sao dụ dỗ hắn. Đến lúc, lại là điệu bộ dây dưa không rõ này, như đánh vào vải bông vậy, khiến người nản lòng.
Mũi nàng đột nhiên cay cay, bất đắc dĩ tới cực điểm chỉ có khóc. Ở cùng nhau thì bọc đường trong mật, trong lòng nàng dù sao cũng có hắn, nào so đo với hắn làm chi? Nhưng quyết định đi hành cung không thể thay đổi, trong cung này nàng không có cách nào ở được nữa, ở lại sẽ khiến mình bức bí mà chết.
Hoàng đế biết nàng khổ sở trong lòng, tay từ đồi núi dời lên, sờ mặt nàng. Mò đến khóe mắt, nước mắt của nàng lan tràn trên đầu ngón tay hắn. Hắn chậm rãi vê giọt lệ châu kia, từng chút một, sau đó ôm nàng vào trong ngực thật chặt, “Đều tại Vinh Thọ và Tuệ Tú gây trở ngại, ta đã thu thập chúng rồi, cơn giận của nàng cũng nhanh tan đi! Nàng xem lần trước không nghe lời ta, gây ra một đống chuyện lớn như vậy. Nếu ở tại Dưỡng Tâm điện, đâu đến nỗi khiến chúng ta xa lạ đến mức này? Giờ thì tốt rồi, chẳng phải nàng tín nhiệm Trường Mãn Thọ sao? Ta đã thăng lão làm Tổng quản ngự tiền. Nếu lão một lòng với nàng, đề bạt lão đối với nàng cũng có lợi.”
Hắn hôn lên cổ nàng, vươn tay phủ lên bụng nàng. Không phải lần đầu làm cha, nhưng trước nay chưa từng háo hức như lần này. Quả nhiên nữ nhân mình yêu sinh con cho mình, biết nàng ở đây, đứa bé ở đây, trong lòng hắn còn có cảm giác thuộc về. Nay cái bụng đã hơi lồi, hắn vuốt ve một vòng lại một vòng, “Bốn tháng mới nhỏ như vậy? Phải chăng đồ ăn trong nhà bếp không hợp khẩu vị, ăn không ngon miệng?”
Nàng thầm nghĩ dạo trước náo một trận như vậy, có thể nhét vào miệng được mới là lạ! Hắn vuốt ve khiến nàng dễ chịu, dần dần cũng quên khóc, nhưng không muốn nói chuyện, chỉ nhắm mắt hưởng thụ.
Hắn thấy nàng không mở miệng, kẹp hai tay lay nàng, “Nói đi.”
Nói cái gì? Không phải bảo nàng ngủ tiếp sao! Trong ngực hắn nóng hừng hực, nàng mang thai, trên người khí huyết lại vượng, hai người dán vào nhau, quả thực nóng đến túa mồ hôi. Nàng dịch ra trước, không muốn mở miệng, lại không quản được cái miệng thốt ra, “Có cái gì mà nói!”
Hoàng đế thấy miệng đã cạy ra được, tiếp theo liền dễ xử lý rồi. Hắn kéo nàng, “Nàng xoay lại, để ta nhìn cái.”
Nàng lắc vai không muốn, “Nóng quá, đừng lộn xộn.”
“Nóng chỗ nào?” Hắn xấu xa kéo vạt áo phải của nàng, “Là ngực nóng à? Vậy cởi ra đi!”
Hắn lại đang nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, cái kiểu tính kế mà chuyện gì đều có thể dựa vào được này, thật là bị hắn làm cho tức chết mà, bưng kín áo nói, “Ngài đàng hoàng chút coi, không phải nóng chỗ đó.”
Hắn lập tức cởi dây lưng quần nàng, “Vậy nhất định bên dưới nóng rồi.”
Nàng không giằng lại hắn, chẳng mấy chốc đã bị hắn lột sạch sẽ. Đang buồn bực, hắn trần truồng nhích tới. Không mặc đồ mà có thể thành thật được mới là chuyện thần kỳ, hai cái tay kia đâu chịu ở không, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều lượn một lần, vừa sờ còn vừa hỏi, “Sao thấy ít thịt thế? Không đúng, lẽ nào nhớ ta?”
Lời ấy đúng là thật, chẳng qua nàng chết cũng không chịu thừa nhận, “Có mà tay ngài to ấy.”
“Tay còn có thể to ra sao?” Hắn bụm bàn tay lại thành một cái rây bọc lại một bên ngọn núi, lầu bầu, “Bụng không thấy lớn, chỗ này ngược lại càng hùng vĩ ấy chứ. Nàng nhìn thử xem, lần trước còn có thể ôm được hết, lần này không được.”
Cái tên đeo dính này, không chấm mút được chút gì là ngủ không yên. Nàng cũng không ngăn cản chút ham thích kia của hắn, chỉ hỏi hắn, “Chủ tử, mấy ngày nay ngài có khỏe không?”
Hắn hẵng còn ước lượng bảo bối trong lòng bàn tay, thình lình nghe nàng nói câu này, như thể lập tức từ trong u mê trở về thế gian. Trong phòng không đốt đèn, nương chút ánh sáng nhạt từ lồng đèn ngoài cửa sổ len vào. Trong một mảng mông lung, mặt nàng rất mơ hồ, nhìn không rõ lắm. Hắn cố híp mắt, sau đó dán mặt mình tới. Trên người nàng rất ấm, hai gò má lại lạnh băng. Hắn không thể không chìa hai tay nâng mặt nàng, “Thân thể ổn, chỉ là tất bật không có thời gian nghỉ ngơi. Nàng biết ta mọi ngày thường ngủ không sâu, giờ không cần phải uống máu hươu, còn phải lấy canh sâm đến vực tinh thần ấy chứ!” Hắn khẽ thở dài, “Ủ qua một mùa đông, xuân đến, nơi nơi đều xảy ra chuyện. Nàng không thấy trong Quân cơ trị phòng, quan lớn quan bé đều ra vào tấp nập như phi ngựa à. Mỗi tấu chương thôi, đã dâng vào từng chồng từng chồng.”
“Ngài bận quá thể, cho nên mới bỏ mặc thiếp…” Tố Dĩ cười cười, trong lòng lại là trăm mối tơ vò, “Vi quân nhất nhật ân, ngộ thiếp bách niên sinh
*. Trên đời này nữ nhân đa tình hơn nam nhân, rất nhiều nam nhân đều là dạng này, chưa chiếm được thì tâm tâm niệm niệm, chiếm được liền vứt bỏ như giày rách.”
* Vi quân nhất nhật ân, ngộ thiếp bách niên sinh: chịu ơn quân một ngày, thiếp cơ nhỡ một đời – trích từ bài thơ “Tỉnh đế dẫn ngân bình” (Bình bạc vớt từ đáy giếng) của Bạch Cư Dị.
“Ban ngày ban mặt thế này, là muốn oan chết ta sao?” Hoàng đế nói, “Ta bản thân không thể đến, phái Hồng Nhạn Nhi mỗi ngày đến thăm nàng, chỉ trách cái tên cẩu nô tài Vinh Thọ kia trên truyền dưới không đạt. Về mặt này ta xác thực thiếu sót nàng, nhưng mấy ngày qua ta đều gặp nam nhân, chưa từng liếc nhìn Tuệ Tú lấy một lần. Những hiểu lầm kia toàn bộ là bọn chúng gây nên, nàng phải tin tưởng ta.”
Nàng lúc đầu đều oán chết hắn, nghe hắn giải thích như vậy, quả thật dường như không thể trách hắn. Nếu hắn đã phân phó, không truyền xuống là do Vinh Thọ không tận chức. Nàng gắng gượng gật đầu, “Ta tạm thời tin ngài một lần, Vinh Thọ và Tuệ Tú, ngài xử trí thế nào rồi?”
Hoàng đế ngữ khí dửng dưng, “Vinh Thọ sung quân, Tuệ Tú dùng trượng đánh chết.”
Tố Dĩ bị hắn nói đến ngẩn ra, mình đúng là rất ghét bọn họ, nếu biết bọn họ rơi vào kết cục như vậy cũng không khỏi có chút đau buồn.
Hoàng đế lay nàng, “Như vậy không được sao?” Vừa nói vừa đem môi trượt đến khóe miệng nàng, “Ai làm khó nàng, ta khiến kẻ đó sống không được. Nếu hôm đó đưa sủi cảo Vinh Thọ cho nàng vào Thể Thuận đường, thấy nàng ta cũng sẽ không để nàng đi… Sủi cảo kia cũng để đến biến vị rồi, ta đều ăn hết đấy! Giờ ngẫm lại, thật là không còn lựa chọn a!”
Hắn nói xong, chân gác qua, “cửu thiên tuế” chống lên bụng nàng. Người yêu nhau, có ai thật sự có thể quyết tuyệt như trong thiết tưởng đây? Rất nhiều lúc nàng đối với hắn bất lực, hắn hôn ngực nàng, nàng sẽ than nhẹ, sẽ yêu thương phủ lên mái tóc đen của hắn. Hắn lấy “cửu thiên tuế” trêu nàng, nàng sẽ đỏ mặt đến cả lời cũng nói không ra.
Người đàn ông này, khoe mã, ngang ngược, chơi xấu, nàng phải đối đãi hắn như thế nào?
Bình luận facebook