Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (1)
Giống thế giới trước, trước khi bắt đầu truyền ký ức cho Thời Yên, hệ thống đổi mới hệ thống Thương thành trước.
Lần này trêи Thương thành có mấy món đồ chơi mới, đầu tiên là đạo cụ hạn định gia tăng ở thế giới này —— Gói quà lớn Võ công, bên trong bao gồm tuyệt thế thần công 《 Cúc hoa bảo điển 》 tâm pháp, kiếm pháp và khinh công độc môn, giá bán 1000 tích phân.
Thời Yên: “……”
Cô cảm thấy về sau mấy đồ giá như thế này không cần chưng lên kệ đâu.
Một đạo cụ hạn định thế giới trước mắt là 【 Phương thuốc giải độc tán 】, có thể giải vạn độc thế gian, giá bán 100 tích phân.
Thương phẩm khuyến mại có thời hạn là 【 Tục Mệnh thảo 】, ngậm ở trong miệng là có thể kéo dài mạng N giây, chỉ có thể sử dụng một lần, giá gốc 100 tích phân, giá khuyến mại 50 tích phân.
Thời Yên tính một chút, bản thân hiện tại tổng cộng có 150 điểm tích phân, căn cứ kinh nghiệm chơi trò chơi của cô, thông thường mở bản đồ mới có đạo cụ khuyến mại đều hữu dụng cho tiến hành nhiệm vụ, cho nên cô mua Tục Mệnh thảo khuyến mại trước.
Về phần giải độc tán, cũng không phải khuyến mại có thời hạn, chờ lúc cần dùng mua cũng không muộn.
Cô tắt hệ thống Thương thành, ký ức thế giới ùa dần vào đầu cô.
Như cô suy nghĩ, hôm nay ngày đại hôn của cô, tân lang là vương gia Lục vương phủ, Lục Cảnh Hành.
“Không, khoan đã……” Thời Yên mới vừa tiếp thu đến đây đã kêu ngừng, “Mi vừa mới nói Lục cái gì?”
【 Lục Cảnh Hành 】
Thì ra không phải mình nghe lầm. “Chẳng lẽ không phải là Lục Cảnh Nhiên sao?”
【 Lục vương gia xác thật tên Lục Cảnh Hành 】
“Vậy Lục Cảnh Nhiên thì sao?”
【 Ờ thì, ta không thể tiết lộ kịch bản. 】
“……” Thời Yên trầm mặc một chút, cười hì hì nói với hệ thống, “Ồ, ta đây không gả. ”
Cô đã biết hệ thống mỗi lần đều lừa cô mà! Đều lừa cô!
【…… Xin người khiêu chiến không cần kϊƈɦ động, cốt truyện chính là như thế đấy, có dị nghị xin khiếu nại với văn học Tấn Giang. 】
“Yên tâm, không cần mi nhắc nhở, chờ ta đi ra ngoài sẽ chạy đến truyện cho 0 điểm. ”
Hệ thống:……
【 Nếu không có vấn đề, ký ức sắp tiếp tục truyền 】
Tiếng hệ thống vừa dứt, tin tức liên quan đến Thời Yên lại ùa vào trong óc. Cô, Thời Yên, người giang hồ xưng Thời Mỹ Lệ, là Trắc thất của Binh Bộ Thượng Thư Thời Thành Tế sinh ra ra. Năm năm tuổi, cô theo mẫu thân ra ngoài, bất hạnh bị sơn tặc cướp đi, mãi cho đến mười tám tuổi, mới được mẹ đẻ tìm về. Tìm là tìm về, nhưng nữ nhi này còn sống lại làm Thời Thành Tế cực kỳ xấu hổ —— hắn hiện giờ đã là Binh Bộ Thượng Thư, nữ nhỉ này còn sống không phải để người ta chế giễu sao?
Đang lúc buồn rầu vì chuyện này, hắn nghĩ tới lần trước người Lục vương phủ tới nói với hắn việc hôn nhân. Thời Thành Tế nhanh chóng có chủ ý.
Vương gia Lục vương phủ Lục Cảnh Hành, tuy rằng chảy dòng máu hoàng thất, nhưng chỉ là vương gia nhàn tản không có thực quyền, hôn sự này hắn không muốn đáp ứng, lại không thể trực tiếp cự tuyệt, hiện tại vừa lúc ném củ khoai nóng bỏng tay Thời Yên này qua —— dù sao bọn họ cũng chưa nói muốn cưới nữ nhi nào của hắn.
Vì thế, Thời Yên hiện tại an vị ở tân phòng Lục vương phủ.
Cô biết lão cha thế giới này của cô là ghét bỏ cô sống cùng sơn tặc suốt mười ba năm, không chỉ hắn ghét bỏ, trong phủ thượng thư trêи dưới đều sôi nổi nghị luận sau lưng cô ngay cả bá tính đầu đường cuối ngõ, cũng ở trà dư tửu hậu nói việc này. Duy nhất không chê cô, chỉ có mẹ đẻ cô Liễu thị.
Nhưng kỳ thật mười ba năm này, Thời Yên sống cuộc sống tiểu bá vương ở sơn trại. Người cướp cô là đại đương gia sơn trại, Hồ Hải, bởi vì thấy cô rất đáng yêu nên nhận cô làm dưỡng nữ. Tuy rằng là đứa trẻ bắt cóc, nhưng Hồ Hải thật sự coi cô như con đẻ, có đồ ăn thức uống gì ngon đều cho cô, còn dạy cô tập võ, sau đó cô nói cô muốn đọc sách học chữ, hắn còn xuống núi bắt cóc tiên sinh dạy học tới, đặc biệt dạy cho mình cô.
Cũng rất cảm động.
Sinh nhật năm mười tám tuổi, Hồ Hải khả năng đột nhiên lương tâm bộc phát, nói thân thế của cô cho cô, vì thế Thời Yên liền mang theo tín vật chạy xuống núi tìm cha nương ruột của mình. Lúc nương cô thấy cô, thật sự vui mừng, nhưng lúc nương cô dẫn cô về, sắc mặt cha cô tương đối xấu.
Hiện tại cô còn nhớ rõ gương mặt thất vọng của cha cô khi xác nhận cô đúng là nữ nhi của hắn.
A, nam nhân đều là đại móng heo, lão nam nhân càng là lão móng heo.
Từ nhỏ ở sơn trại lớn lên cô không câu nệ tiểu tiết, không chấp nhặt với bọn họ, những còn chưa ở quen phủ thượng thư đã bị gả tới Lục vương phủ —— mấu chốt tân lang còn không phải Lục Cảnh Nhiên của cô!
Thời Yên kéo khăn voan tân nương của mình xuống, suy nghĩ chuyện này. Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Hành, tên này vừa nghe chính là quan hệ họ hàng, gả đến Lục vương phủ, chẳng lẽ là một bước đi để cô công lược Lục Cảnh Nhiên? Nhưng Lục Cảnh Nhiên ở đâu chứ, cũng ở trong vương phủ sao?
Cô suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra manh mối gì, nhưng thật ra phát hiện một vấn đề khác —— Lục Cảnh Hành này mãi cho đến hiện tại cũng chưa tới tân phòng, giờ lành đã sớm qua rồi mà?
…… Chẳng quản hắn, hắn không tới càng tốt, cô cũng không cần lo lắng vấn đề động phòng. Thời Yên ngáp một cái, cởi giày, tháo trang sức trêи đầu, nằm lên giường đi ngủ.
Đêm nay, Lục Cảnh Hành thật đúng là chưa đi đến tân phòng, ngày hôm sau tiếng chim hót đánh thức Thời Yên trong lúc ngủ mơ. Mặt trời sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ giấy, chiếu vào người Thời Yên, nến đỏ trong phòng sớm đã cháy hết, lưu lại giọt lệ đỏ đầy bàn.
“Phu nhân, ngài dậy rồi sao? Nô tỳ Tiểu Mãn tới hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu.” Một giọng nữ giòn giòn từ ngoài cửa truyền đến, Thời Yên ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc dài của mình.
Nha hoàn? Vẫn là thế giới này tốt, cô cũng là người có nha hoàn.
“Vào đi.”
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi bưng chậu rửa mặt từ bên ngoài đi đến. Nàng buộc tóc thành hai nắm tròn, trêи mặt có chút tàn nhang, lúc thấy Thời Yên thì vấn an cô, mới bắt đầu hầu hạ cô thay quần áo rửa mặt.
Thời Yên rất hưởng thụ phục vụ này, đừng nhìn Tiểu Mãn tuổi nhỏ, làm việc cũng rất lão luyện và lưu loát. Nàng chải cho Thời Yên một búi tóc rất đẹp mắt, hỏi cô: “Phu nhân, cái búi tóc này ngài vừa lòng không?”
Thời Yên soi gương đồng trước mặt, thầm nghĩ, tay nghề này còn tốt hơn chuyên gia trang điểm đoàn phim. Cô gật gật đầu, hỏi thăm Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn này, ngươi biết tối hôm qua vương gia đi đâu không?”
Dựa theo lời Thời Thành Tế, rõ ràng là hắn cầu hôn Thời Thành Tế, cưới mình tới, kết quả đêm tân hôn cả một đêm không xuất hiện, cứ làm như hắn bị ép.
Bị hỏi đến chuyện này, Tiểu Mãn cũng có chút xấu hổ, ngày đại hôn, vương gia để một mình vương phi ở tân phòng, cả mặt cũng không lộ, cái này muốn bị người ngoài nói như thế nào chứ. “Hồi bẩm phu nhân, vương gia ở tại Lê Hoa viện.”
“Lê Hoa viện?” Căn cứ ký ức của Thời Yên, vương gia này chỉ có một người vợ, Lê Hoa viện cũng không giấu kiều thϊế͙p͙ của hắn, hắn làm như vậy chính là cố ý khiến cô khó xử hả? A, cô còn chưa ghét bỏ hắn, hắn lại dám bày tư thái.
Trong đầu Thời Yên không nhiều quy định cung đình lắm, đều là trước đây lúc đóng phim cung đình học được, chỗ đó nói, sau ngày đại hôn vương gia hẳn là mang theo vương phi tiến cung thỉnh an, cô trái lại muốn nhìn, vương gia này tới tìm cô hay không.
Vương gia thật đúng là không có tới.
Buổi tối Thời Yên một mình nằm trêи giường ngủ, không nhịn được cảm thán, vương gia chính là vương gia, rất có tính cách.
Ngày thứ ba, Lục vương gia như cũ không lộ diện, chính phòng này chỉ có hai người Thời Yên và Tiểu Mãn, quạnh quẽ như lãnh cung. Trong lòng Tiểu Mãn run sợ nhìn Thời Yên cười lạnh ăn xong trái cây, sau đó vỗ bàn đứng lên nói với nàng: “Đi, Tiểu Mãn, chúng ta tới Lê Hoa viện đập phá!”
Tiểu Mãn: “……”
Nghe nói trước kia vương phi ở sơn trại, tác phong này thật sự khí phách.
Lê Hoa viện là một viện tử nhỏ trong vương phủ, tên như ý nghĩa, bên trong rất nhiều hoa lê, nghe nói vương gia rất yêu thích. Thời Yên mang theo Tiểu Mãn hấp tấp lại đây, còn chưa đẩy đại môn Lê Hoa viện đã bị một nữ nhân gọi lại.
“Ngươi làm gì đó?” Một cô nương mặc phấn y đi tới, phía sau còn có nha hoàn đi theo. Nàng trêи dưới đánh giá Thời Yên vài lần, che miệng làm ra vẻ mà cười hai tiếng: “A, thì ra là biểu tẩu à, thật là thất lễ. Nhưng cũng không thể trách ta, thành thân đã hai ngày cũng không thấy biểu ca mang theo ngươi ra ngoài đi dạo, ta thiếu chút nữa quên trong phủ còn có một người như ngươi.”
Thời Yên: “……”
Thiên kim không được sủng ái phủ thượng thư lại thêm vương phi không được sủng ái vương phủ, đãi ngộ thật là không bằng chó, tùy tiện tới gà rừng cũng dám kêu gào trước mặt cô.
Cô ôm hai tay đánh giá phấn y nữ tử vài lần, hất cằm lên hỏi nàng ta: “Ngươi là vị nào?”
Phấn y nữ tử nói: “Ta là biểu muội của vương gia, Hà Thải Thải.”
“À.” Thời Yên cười cười, “Thì ra ngươi còn biết mình chỉ là biểu muội, vậy ngươi từ đâu có lá gan nói như vậy với vương phi?”
Sắc mặt Hà Thải Thải thay đổi, một nữ nhi phủ thượng thư không cần như nàng ta gả đến vương phủ vương gia cũng không để ý tới nàng, thế nhưng còn dám bày tư thái vương phi với nàng. Nàng ta cười một tiếng, nói với Thời Yên: “Vương phi không cần hiểu lầm, vương gia thích thanh tĩnh, ta chỉ là sợ ngươi đi vào quấy rầy đến vương gia, chọc vương gia không vui.”
Thời Yên mỉm cười nói: “Nhưng chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
“……” Hà Thải Thải mím môi, nụ cười giả trêи mặt cũng không tiếp tục duy trì, “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi hai câu thôi, ngươi cũng nên có chút tự mình hiểu lấy đi, thành thân hai ngày, vương gia cũng không muốn gặp ngươi, ngươi cần gì còn phải chạy tới Lê Hoa viện. Tục ngữ có câu nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt.”
Thời Yên rũ mắt cười nhẹ một tiếng, hơi hơi cúi người tiến đến trước mặt Hà Thải Thải, nhìn nàng ta: “Ta quản ngươi ngọt hay không ngọt, ta hái xuống là vui vẻ.”
Hà Thải Thải: “……”
Thời Yên nói xong, không để ý tới Hà Thải Thải nữa, đi đến trước đại môn Lê Hoa viện, giơ tay đẩy cửa ra. Vừa lúc gặp mùa xuân, hoa lê trong viện nở đúng dịp,
những cánh hoa nương theo gió nhẹ bay lả tả, rơi lướt qua mặt Thời Yên.
Trong viện có một nam nhân đang đứng, trường sam màu sáng, tóc đen dài đến eo, hoa lê lả tả rơi xuống đỉnh đầu, như một trận tuyết mịn không đúng lúc.
Hắn nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía cửa.
Thời Yên nâng váy, một chân đã rảo bước tiến lên Lê Hoa viện, một chân khác nhón mũi chân, sau một lúc lâu không có động tĩnh. Cô ngước mắt lẳng lặng mà nhìn hắn, mỹ nam tử trước mắt…… Còn không phải là Lục Cảnh Nhiên của cô sao!
Giống thế giới trước, trước khi bắt đầu truyền ký ức cho Thời Yên, hệ thống đổi mới hệ thống Thương thành trước.
Lần này trêи Thương thành có mấy món đồ chơi mới, đầu tiên là đạo cụ hạn định gia tăng ở thế giới này —— Gói quà lớn Võ công, bên trong bao gồm tuyệt thế thần công 《 Cúc hoa bảo điển 》 tâm pháp, kiếm pháp và khinh công độc môn, giá bán 1000 tích phân.
Thời Yên: “……”
Cô cảm thấy về sau mấy đồ giá như thế này không cần chưng lên kệ đâu.
Một đạo cụ hạn định thế giới trước mắt là 【 Phương thuốc giải độc tán 】, có thể giải vạn độc thế gian, giá bán 100 tích phân.
Thương phẩm khuyến mại có thời hạn là 【 Tục Mệnh thảo 】, ngậm ở trong miệng là có thể kéo dài mạng N giây, chỉ có thể sử dụng một lần, giá gốc 100 tích phân, giá khuyến mại 50 tích phân.
Thời Yên tính một chút, bản thân hiện tại tổng cộng có 150 điểm tích phân, căn cứ kinh nghiệm chơi trò chơi của cô, thông thường mở bản đồ mới có đạo cụ khuyến mại đều hữu dụng cho tiến hành nhiệm vụ, cho nên cô mua Tục Mệnh thảo khuyến mại trước.
Về phần giải độc tán, cũng không phải khuyến mại có thời hạn, chờ lúc cần dùng mua cũng không muộn.
Cô tắt hệ thống Thương thành, ký ức thế giới ùa dần vào đầu cô.
Như cô suy nghĩ, hôm nay ngày đại hôn của cô, tân lang là vương gia Lục vương phủ, Lục Cảnh Hành.
“Không, khoan đã……” Thời Yên mới vừa tiếp thu đến đây đã kêu ngừng, “Mi vừa mới nói Lục cái gì?”
【 Lục Cảnh Hành 】
Thì ra không phải mình nghe lầm. “Chẳng lẽ không phải là Lục Cảnh Nhiên sao?”
【 Lục vương gia xác thật tên Lục Cảnh Hành 】
“Vậy Lục Cảnh Nhiên thì sao?”
【 Ờ thì, ta không thể tiết lộ kịch bản. 】
“……” Thời Yên trầm mặc một chút, cười hì hì nói với hệ thống, “Ồ, ta đây không gả. ”
Cô đã biết hệ thống mỗi lần đều lừa cô mà! Đều lừa cô!
【…… Xin người khiêu chiến không cần kϊƈɦ động, cốt truyện chính là như thế đấy, có dị nghị xin khiếu nại với văn học Tấn Giang. 】
“Yên tâm, không cần mi nhắc nhở, chờ ta đi ra ngoài sẽ chạy đến truyện cho 0 điểm. ”
Hệ thống:……
【 Nếu không có vấn đề, ký ức sắp tiếp tục truyền 】
Tiếng hệ thống vừa dứt, tin tức liên quan đến Thời Yên lại ùa vào trong óc. Cô, Thời Yên, người giang hồ xưng Thời Mỹ Lệ, là Trắc thất của Binh Bộ Thượng Thư Thời Thành Tế sinh ra ra. Năm năm tuổi, cô theo mẫu thân ra ngoài, bất hạnh bị sơn tặc cướp đi, mãi cho đến mười tám tuổi, mới được mẹ đẻ tìm về. Tìm là tìm về, nhưng nữ nhi này còn sống lại làm Thời Thành Tế cực kỳ xấu hổ —— hắn hiện giờ đã là Binh Bộ Thượng Thư, nữ nhỉ này còn sống không phải để người ta chế giễu sao?
Đang lúc buồn rầu vì chuyện này, hắn nghĩ tới lần trước người Lục vương phủ tới nói với hắn việc hôn nhân. Thời Thành Tế nhanh chóng có chủ ý.
Vương gia Lục vương phủ Lục Cảnh Hành, tuy rằng chảy dòng máu hoàng thất, nhưng chỉ là vương gia nhàn tản không có thực quyền, hôn sự này hắn không muốn đáp ứng, lại không thể trực tiếp cự tuyệt, hiện tại vừa lúc ném củ khoai nóng bỏng tay Thời Yên này qua —— dù sao bọn họ cũng chưa nói muốn cưới nữ nhi nào của hắn.
Vì thế, Thời Yên hiện tại an vị ở tân phòng Lục vương phủ.
Cô biết lão cha thế giới này của cô là ghét bỏ cô sống cùng sơn tặc suốt mười ba năm, không chỉ hắn ghét bỏ, trong phủ thượng thư trêи dưới đều sôi nổi nghị luận sau lưng cô ngay cả bá tính đầu đường cuối ngõ, cũng ở trà dư tửu hậu nói việc này. Duy nhất không chê cô, chỉ có mẹ đẻ cô Liễu thị.
Nhưng kỳ thật mười ba năm này, Thời Yên sống cuộc sống tiểu bá vương ở sơn trại. Người cướp cô là đại đương gia sơn trại, Hồ Hải, bởi vì thấy cô rất đáng yêu nên nhận cô làm dưỡng nữ. Tuy rằng là đứa trẻ bắt cóc, nhưng Hồ Hải thật sự coi cô như con đẻ, có đồ ăn thức uống gì ngon đều cho cô, còn dạy cô tập võ, sau đó cô nói cô muốn đọc sách học chữ, hắn còn xuống núi bắt cóc tiên sinh dạy học tới, đặc biệt dạy cho mình cô.
Cũng rất cảm động.
Sinh nhật năm mười tám tuổi, Hồ Hải khả năng đột nhiên lương tâm bộc phát, nói thân thế của cô cho cô, vì thế Thời Yên liền mang theo tín vật chạy xuống núi tìm cha nương ruột của mình. Lúc nương cô thấy cô, thật sự vui mừng, nhưng lúc nương cô dẫn cô về, sắc mặt cha cô tương đối xấu.
Hiện tại cô còn nhớ rõ gương mặt thất vọng của cha cô khi xác nhận cô đúng là nữ nhi của hắn.
A, nam nhân đều là đại móng heo, lão nam nhân càng là lão móng heo.
Từ nhỏ ở sơn trại lớn lên cô không câu nệ tiểu tiết, không chấp nhặt với bọn họ, những còn chưa ở quen phủ thượng thư đã bị gả tới Lục vương phủ —— mấu chốt tân lang còn không phải Lục Cảnh Nhiên của cô!
Thời Yên kéo khăn voan tân nương của mình xuống, suy nghĩ chuyện này. Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Hành, tên này vừa nghe chính là quan hệ họ hàng, gả đến Lục vương phủ, chẳng lẽ là một bước đi để cô công lược Lục Cảnh Nhiên? Nhưng Lục Cảnh Nhiên ở đâu chứ, cũng ở trong vương phủ sao?
Cô suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra manh mối gì, nhưng thật ra phát hiện một vấn đề khác —— Lục Cảnh Hành này mãi cho đến hiện tại cũng chưa tới tân phòng, giờ lành đã sớm qua rồi mà?
…… Chẳng quản hắn, hắn không tới càng tốt, cô cũng không cần lo lắng vấn đề động phòng. Thời Yên ngáp một cái, cởi giày, tháo trang sức trêи đầu, nằm lên giường đi ngủ.
Đêm nay, Lục Cảnh Hành thật đúng là chưa đi đến tân phòng, ngày hôm sau tiếng chim hót đánh thức Thời Yên trong lúc ngủ mơ. Mặt trời sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ giấy, chiếu vào người Thời Yên, nến đỏ trong phòng sớm đã cháy hết, lưu lại giọt lệ đỏ đầy bàn.
“Phu nhân, ngài dậy rồi sao? Nô tỳ Tiểu Mãn tới hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu.” Một giọng nữ giòn giòn từ ngoài cửa truyền đến, Thời Yên ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc dài của mình.
Nha hoàn? Vẫn là thế giới này tốt, cô cũng là người có nha hoàn.
“Vào đi.”
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi bưng chậu rửa mặt từ bên ngoài đi đến. Nàng buộc tóc thành hai nắm tròn, trêи mặt có chút tàn nhang, lúc thấy Thời Yên thì vấn an cô, mới bắt đầu hầu hạ cô thay quần áo rửa mặt.
Thời Yên rất hưởng thụ phục vụ này, đừng nhìn Tiểu Mãn tuổi nhỏ, làm việc cũng rất lão luyện và lưu loát. Nàng chải cho Thời Yên một búi tóc rất đẹp mắt, hỏi cô: “Phu nhân, cái búi tóc này ngài vừa lòng không?”
Thời Yên soi gương đồng trước mặt, thầm nghĩ, tay nghề này còn tốt hơn chuyên gia trang điểm đoàn phim. Cô gật gật đầu, hỏi thăm Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn này, ngươi biết tối hôm qua vương gia đi đâu không?”
Dựa theo lời Thời Thành Tế, rõ ràng là hắn cầu hôn Thời Thành Tế, cưới mình tới, kết quả đêm tân hôn cả một đêm không xuất hiện, cứ làm như hắn bị ép.
Bị hỏi đến chuyện này, Tiểu Mãn cũng có chút xấu hổ, ngày đại hôn, vương gia để một mình vương phi ở tân phòng, cả mặt cũng không lộ, cái này muốn bị người ngoài nói như thế nào chứ. “Hồi bẩm phu nhân, vương gia ở tại Lê Hoa viện.”
“Lê Hoa viện?” Căn cứ ký ức của Thời Yên, vương gia này chỉ có một người vợ, Lê Hoa viện cũng không giấu kiều thϊế͙p͙ của hắn, hắn làm như vậy chính là cố ý khiến cô khó xử hả? A, cô còn chưa ghét bỏ hắn, hắn lại dám bày tư thái.
Trong đầu Thời Yên không nhiều quy định cung đình lắm, đều là trước đây lúc đóng phim cung đình học được, chỗ đó nói, sau ngày đại hôn vương gia hẳn là mang theo vương phi tiến cung thỉnh an, cô trái lại muốn nhìn, vương gia này tới tìm cô hay không.
Vương gia thật đúng là không có tới.
Buổi tối Thời Yên một mình nằm trêи giường ngủ, không nhịn được cảm thán, vương gia chính là vương gia, rất có tính cách.
Ngày thứ ba, Lục vương gia như cũ không lộ diện, chính phòng này chỉ có hai người Thời Yên và Tiểu Mãn, quạnh quẽ như lãnh cung. Trong lòng Tiểu Mãn run sợ nhìn Thời Yên cười lạnh ăn xong trái cây, sau đó vỗ bàn đứng lên nói với nàng: “Đi, Tiểu Mãn, chúng ta tới Lê Hoa viện đập phá!”
Tiểu Mãn: “……”
Nghe nói trước kia vương phi ở sơn trại, tác phong này thật sự khí phách.
Lê Hoa viện là một viện tử nhỏ trong vương phủ, tên như ý nghĩa, bên trong rất nhiều hoa lê, nghe nói vương gia rất yêu thích. Thời Yên mang theo Tiểu Mãn hấp tấp lại đây, còn chưa đẩy đại môn Lê Hoa viện đã bị một nữ nhân gọi lại.
“Ngươi làm gì đó?” Một cô nương mặc phấn y đi tới, phía sau còn có nha hoàn đi theo. Nàng trêи dưới đánh giá Thời Yên vài lần, che miệng làm ra vẻ mà cười hai tiếng: “A, thì ra là biểu tẩu à, thật là thất lễ. Nhưng cũng không thể trách ta, thành thân đã hai ngày cũng không thấy biểu ca mang theo ngươi ra ngoài đi dạo, ta thiếu chút nữa quên trong phủ còn có một người như ngươi.”
Thời Yên: “……”
Thiên kim không được sủng ái phủ thượng thư lại thêm vương phi không được sủng ái vương phủ, đãi ngộ thật là không bằng chó, tùy tiện tới gà rừng cũng dám kêu gào trước mặt cô.
Cô ôm hai tay đánh giá phấn y nữ tử vài lần, hất cằm lên hỏi nàng ta: “Ngươi là vị nào?”
Phấn y nữ tử nói: “Ta là biểu muội của vương gia, Hà Thải Thải.”
“À.” Thời Yên cười cười, “Thì ra ngươi còn biết mình chỉ là biểu muội, vậy ngươi từ đâu có lá gan nói như vậy với vương phi?”
Sắc mặt Hà Thải Thải thay đổi, một nữ nhi phủ thượng thư không cần như nàng ta gả đến vương phủ vương gia cũng không để ý tới nàng, thế nhưng còn dám bày tư thái vương phi với nàng. Nàng ta cười một tiếng, nói với Thời Yên: “Vương phi không cần hiểu lầm, vương gia thích thanh tĩnh, ta chỉ là sợ ngươi đi vào quấy rầy đến vương gia, chọc vương gia không vui.”
Thời Yên mỉm cười nói: “Nhưng chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
“……” Hà Thải Thải mím môi, nụ cười giả trêи mặt cũng không tiếp tục duy trì, “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi hai câu thôi, ngươi cũng nên có chút tự mình hiểu lấy đi, thành thân hai ngày, vương gia cũng không muốn gặp ngươi, ngươi cần gì còn phải chạy tới Lê Hoa viện. Tục ngữ có câu nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt.”
Thời Yên rũ mắt cười nhẹ một tiếng, hơi hơi cúi người tiến đến trước mặt Hà Thải Thải, nhìn nàng ta: “Ta quản ngươi ngọt hay không ngọt, ta hái xuống là vui vẻ.”
Hà Thải Thải: “……”
Thời Yên nói xong, không để ý tới Hà Thải Thải nữa, đi đến trước đại môn Lê Hoa viện, giơ tay đẩy cửa ra. Vừa lúc gặp mùa xuân, hoa lê trong viện nở đúng dịp,
những cánh hoa nương theo gió nhẹ bay lả tả, rơi lướt qua mặt Thời Yên.
Trong viện có một nam nhân đang đứng, trường sam màu sáng, tóc đen dài đến eo, hoa lê lả tả rơi xuống đỉnh đầu, như một trận tuyết mịn không đúng lúc.
Hắn nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía cửa.
Thời Yên nâng váy, một chân đã rảo bước tiến lên Lê Hoa viện, một chân khác nhón mũi chân, sau một lúc lâu không có động tĩnh. Cô ngước mắt lẳng lặng mà nhìn hắn, mỹ nam tử trước mắt…… Còn không phải là Lục Cảnh Nhiên của cô sao!
Bình luận facebook