• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ XUYÊN ĐẾN 23 NĂM SAU (7 Viewers)

  • Chương 56

Cuối cùng chuông vào lớp vang lên, hai mẹ con mới tiếc hận thu tay lại, Cố Tuyền coi như tránh được một kiếp nhưng tâm trạng cậu ta cũng không tốt lắm, náo loạn ra một chuyện chê cười như vậy, nghĩ đến đã muốn chui xuống lỗ. Cậu ta ngoan ngoãn thành thật mấy ngày, ngoại trừ thi thoảng không nhịn nổi trào phúng Thích Mộ Dương vài câu ra thì an phận hơn so với ngày thường nhiều.



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Thời gian trôi đi, kỳ thi học kỳ rất nhanh đã đến. Trước khi thi trường học cố ý gọi toàn bộ học sinh lớp mười hai đến hội trường, liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi lần này. Thêm vào đó, giáo viên chủ nhiệm và thầy cô giáo bộ môn cũng không ngừng đốc thúc, toàn bộ khối mười hai bước vào giai đoạn khẩn trương chưa từng có.



Đến gần ngày thi, nội dung học tập Thích Vị Thần đưa cho hai mẹ con nhiều lên rõ rệt, đặc biệt là Thích Mộ Dương, không những bị giám sát học cả ngày mà buổi tối đi về còn phải học bù hai tiếng, dần dần có chút không chịu được, hai ngày nay vậy mà lại bắt đầu nhớ nhung mùi khói thuốc ở quán net chui.



Lại kết thúc một ngày học bù, Thích Mộ Dương nằm liệt trên giường, hữu khí vô lực nhìn Thích Vị Thần: “Bố, con thật sự không muốn học chút nào!”



“Con muốn làm gì?” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.



Thích Mộ Dương nghĩ một lúc: “Con nói bố không tức giận nhé?”



“Không tức giận.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.



Thích Mộ Dương lập tức có hứng lên: “Con muốn lên mạng, chơi game.” Giờ bọn Gian Thần trốn học ra quán net cũng không gọi cậu ta, hôm qua lúc cậu ta đi lấy đồ không thấy bọn họ đâu mới biết họ lại chạy đi rồi.



Thích Vị Thần: “Được, chờ cuối tuần.”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“… Hôm nay mới thứ hai..” Thích Mộ Dương lại héo, “Con thật không phải người thích hợp với việc học hành, sao bố lại không rõ chứ?”



“Mẹ con cũng không phải, nhưng giờ cô ấy rất nỗ lực.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.



Thích Mộ Dương hít hít mũi: “Mẹ sợ chép phạt, hơn nữa nội dung học của mẹ đơn giản hơn con, bố thật sự quá không công bằng, vĩnh viễn áp bức con nhiều hơn mẹ.”



“Bởi vì thời gian của con càng gấp gáp, chỉ có thể học như vậy.” Thích Vị Thần lướt nhìn cậu ta một lượt.



Thích Mộ Dương không tán đồng gì, nhưng cũng biết mình nói không lại cậu, ‘hừ’ nhẹ một tiếng rồi trở mình đối diện với bức tường, không muốn trả lời cậu.



“Kỳ thi lần này lên được mười hạng, cho phép con đi chơi net xuyên đêm một lần trong thời gian ở trường.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.



Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên, đột nhiên ngồi dậy: “Thật?”



“Ừ.” Thích Vị Thần gật đầu.



Thích Mộ Dương hoan hô một tiếng, lần nữa có động lực. Lúc trước đi quán net liên tục gần một tháng, cậu ta thật sự ghê tởm đến muốn nôn, nhưng đến lúc hoàn toàn không đi được lại nhớ không chịu nổi, hơn nữa còn phải trốn học mới đi được, nếu là cuối tuần thì không có gì đáng ngại.



Vì game thâu đêm, một tuần tiếp theo cậu ta giống như tiêm máu gà, lúc học bài thì hai mắt tỏa ánh sáng, mỗi lần Cố Tuyền định châm chọc, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia của cậu ta đều phải nghẹn lời. Chử Tình nhìn thấy trạng thái của cậu ta lại hơi lo lắng: “Này, con kiềm chế một chút, nhỡ đâu thi không đến ngưỡng đó thì sao?”



“Sao có thể, ngày nào con cũng học tập nghiêm túc như vậy!” Thích Mộ Dương không phục.



Chử Tình bất đắc dĩ: “Con mới nghiêm túc mấy ngày chứ, thật sự cảm thấy chính mình là thiên tài sao? Mẹ cảm thấy con vẫn nên thu bớt sự tin tưởng lại đi, nhỡ đâu đến lúc đó thi không tốt, tâm trạng sụp đổ thì làm sao?”



“Cũng không phải bảo con thi được hạng nhất, chỉ là tăng mười hạng thôi, con nhất định có thể, nếu không khoảng thời gian này uổng công học hành sao?” Thích Mộ Dương nói xong, bèn tùy tiện tìm một cái cớ chuồn đi, bộ dạng không muốn nghe mẹ đọc kinh.



Chử Tình lo lắng nhìn cậu ta một cái, chọc chọc Thích Vị Thần bên cạnh: “Này, cậu cũng không nói thằng bé vài câu sao? Nhỡ đâu thi không tốt, nó sẽ sụp đổ đến mức nào chứ!”



“Mình cảm thấy so với việc lo lắng cho thằng bé như vậy,” Thích Vị Thần chậm rãi mở miệng.



Chử Tình nhìn về phía cậu.



“Cậu vẫn là lo cho chính mình đi.”



Chử Tình: “…”



Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô một cái, lần nữa cúi đầu chuẩn bị kiến thức ôn tập trọng tâm. Mấy thứ này trước nay cậu chưa từng sửa sang lại bao giờ nên giờ phải làm lại từ đầu. Chỉ là vì vợ con nên đành phải làm từng bước một.



Chử Tình không thể không nói lời khuyên của Thích Vị Thần cũng rất hữu dụng, ít nhất sau khi nói chuyện vài câu với cậu, cô không hề lo lắng cho tên nhóc Thích Mộ Dương kia nữa, ngược lại bắt đầu lo lắng cho thành tích thi của chính mình. Cứ thế, giờ đã cách thời gian học bổ túc kiến thức cấp ba gần một tháng, Thích Vị Thần nhất định muốn dựa vào kỳ thi lần này xem qua trình độ của bọn họ, nếu cô thi không tốt, nhất định sẽ bị người lòng dạ hẹp hòi như cậu trừng phạt.



Nghĩ vậy, Chử Tình cũng bắt đầu nỗ lực tra lậu bổ khuyết(*), thậm chí còn chủ động yêu cầu học nhiều hơn chút. Thích Mộ Dương nhìn thấy mẹ mình nỗ lực như vậy không khỏi tò mò: “Mẹ cũng muốn chơi game thâu đêm?”



(*) Tra lậu bổ khuyết: Tra tìm lỗ hổng, bổ khuyết chỗ trống



“Không có, giờ mẹ thấy quán net là ghê tởm.” Chử Tình vùi đầu làm đống đề mà Thích Vị Thần chuẩn bị.



Thích Mộ Dương nhướng mày: “Vậy mẹ nỗ lực như vậy làm gì?”



Chử Tình dừng lại, ngẩng đầu chân thành nhìn cậu ta: “Vì thi tốt hơn con.”



Thích Mộ Dương: “?”



“Hiện giờ hai chúng ta mới học được một tháng, e rằng thành tích sẽ không tiến bộ quá nhiều, nếu Thích Vị Thần không hài lòng thì nhất định sẽ mang chúng ta ra khai đao, chỉ cần mẹ có thể thi tốt hơn con thì đao kia sẽ dừng trên người của con.” Chử Tình thành khẩn chớp mắt.



Thích Mộ Dương: “… Lời nói mất hết lương tâm như vậy cũng đã bị mẹ nói ra mà con lại cảm thấy rất bình thường.” Tam quan chính là dùng để hủy, nếu là hai tháng trước, cậu ta tuyệt đối không tin mẹ mình sẽ là cái người có thể đánh nhau với học sinh tiểu học.



Thích Mộ Dương lắc lắc đầu, sau khi lấy lại tinh thần nói: “Thực ra mẹ có thể nhân kỳ thi đưa ra yêu cầu với bố, giống như con vậy, tăng mười hạng thì đòi một món quà nào đó, cơ hội khó có được, đừng lãng phí!”



“Đúng, con không nói mẹ quên mất.” Ánh mắt Chử Tình sáng lên, sau đó lại buông tiếng thở dài: “Chỉ là mẹ không muốn gì cả.”



“Vậy trước hết mẹ cứ nhắc đến chuyện này đã, còn muốn cái gì thì sau này nghĩ ra lại nói.” Thích Mộ Dương cho cô ý kiến.



Chử Tình cảm thấy rất có lý, vậy nên đợi đến lúc hết tiết tự học buổi tối một nhà ba người về ký túc xá, cô ‘khụ’ một tiếng nhìn về phía Thích Vị Thần: “Lần này thi… Thích Mộ Dương tăng mười hạng là có thể đi quán net?”



“Cậu không được đi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.



Chử Tình vốn dĩ không muốn đi nhưng vừa nghe cậu nói vậy, vẫn là có chút khó chịu: “Dựa vào cái gì?”



“Con gái đi quán net cái gì, hơn nửa đêm không an toàn chút nào.” Thích Mộ Dương lẩm bẩm nói một câu, bị Chử Tình lườm một cái mới rụt cổ lại.



Thích Vị Thần: “Mộ Dương nói đúng.”



Thích Mộ Dương nghe vậy lại càng kiêu ngạo hơn, lúc Chử Tình nhìn qua còn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Chử Tình hầm hừ nhìn hai bố con một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thích Vị Thần: “Mình không chấp nhận lý do này, cậu nói thật, vì sao không cho mình đi?”



Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Có khói thuốc.”



Hai mẹ con: “?”



“Không tốt cho sức khỏe.” Thích Vị Thần nhìn về phía Chử Tình.



Thích Mộ Dương: “… Nói như vậy có phải hơi quá mức không? Bố lo lắng khói thuốc không tốt cho mẹ mà không lo lắng con sao?”



“Không cần lo lắng cho con.” Thích Vị Thần cực kỳ bình tĩnh.



Thích Mộ Dương trừng mắt, hỏi ra câu hỏi tương tự Chử Tình: “Dựa vào cái gì?”



“Con sinh ra muộn hơn chúng ta hơn hai mươi năm, một chút khói thuốc không đủ để khiến con chết trước chúng ta, yên tâm.” Thích Vị Thần bình tĩnh an ủi nói.



“… Con đây vẫn nên cảm ơn bố?” Thích Mộ Dương cạn lời.



Thích Vị Thần: “Không cần khách khí.”



Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật: “Không phải cảm ơn bố thật.”



Thích Vị Thần quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó nhìn về phía Chử Tình nói: “Cậu có thể yêu cầu chuyện khác.”



“Chuyện gì cũng có thể sao?” Chử Tình mở to hai mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.



Thích Vị Thần hơi gật đầu: “Chỉ cần tăng năm hạng, chuyện gì cũng được.”



“… Vì sao mẹ tăng năm hạng là được?” Thích Mộ Dương cạn lời.



Thích Vị Thần dừng lại: “Thời gian của cô ấy nhiều hơn con, học ít hơn con, không bằng con cũng là bình thường.”



Chử Tình kịp thời bổ sung: “Hơn nữa chỉ số thông minh của mẹ cũng không bằng con.”



Hai lý do của Thích Vị Thần chưa thể làm Thích Mộ Dương phục, nhưng thật ra câu nói cuối cùng của Chử Tình thành công lấy lòng cậu ta, vì vậy dễ dỗ như cậu ta lập tức không so đo với hai người này.



Mấy ngày tiếp theo Thích Mộ Dương đều nỗ lực học hành giống như tiêm máu gà, ngay cả Cố Tuyền kỳ quái cậu ta cũng không phản ứng, Chử Tình bị trạng thái của cậu ta làm cho vô cùng khẩn trương, cũng không dám tùy tiện ứng phó, đành phải cùng nhau nỗ lực.



Thích Vị Thần thu hết tất cả chuyện này vào trong mắt, không hề nói gì, nhưng mẹ con hai người phát hiện ngăn bàn của mình thi thoảng sẽ xuất hiện một chút đồ ăn ngon.



Dưới trạng thái như vậy, toàn bộ khối mười hai lần nữa nghênh đón kỳ thi tiếp theo. Vẫn thi cả ngày giống như kỳ thi trước đó, đợi đến giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người đều mệt đến gục xuống, Thích Mộ Dương càng là dựa vào góc tường lười cử động, chỉ là đôi mắt lấp lánh, thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn.



Mặc kệ lúc thi lo lắng đến đâu, sau khi thi xong đều không nhịn được thả lỏng, Trần Tú hiếm khi không châu đầu vào sách, quay đầu lại nói chuyện phiếm với cùng Thích Mộ Dương, sau khi nghe thấy Thích Mộ Dương rủ mình đi quán net thì vui vẻ đồng ý.



Chử Tình cũng quay đầu nhìn Thích Mộ Dương, buồn cười hỏi: “Giờ đã bắt đầu thảo luận rồi?”



“Đúng vậy, trước tiên chuẩn bị một chút chứ!” Thích Mộ Dương hưng phấn xoa tay.



Chử Tình cười lắc đầu, không tiếp tục để ý tới cậu ta nữa. Tuy cùng nhau học bài nhưng thời gian này cô chủ động học, không giao kèo với Thích Vị Thần giống cậu ta nên thực ra cô cũng rất mong đợi thành tích kỳ thi lần này, hy vọng chính mình có thể thi tốt, cũng sợ chính mình thi không tốt, tóm lại là cực kỳ thấp thỏm.



Thích Vị Thần cũng nhìn ra cô thấp thỏm, nên sau khi thi xong chưa từng hỏi thành tích của cô, chỉ là làm một vài việc khác di dời sự chú ý của cô. Hai ngày qua đi rất nhanh, lúc này chưa có xếp hạng nhưng bài thi cũng đã được trả về trước.



Chử Tình và Thích Mộ Dương hồi hộp đến mức xưa nay chưa từng có, lúc đại biểu các môn phát bài thi, hai người máy móc ngồi một chỗ, chờ đến khi phát bài của mình thì nhanh chóng giở ra xem.



Không đạt tiêu chuẩn, không đạt tiêu chuẩn, vẫn là không đạt tiêu chuẩn…



Mỗi một bài thi được phát xuống, ánh sáng trong mắt hai người lại tối đi một chút, cho đến khi tất cả bài thi được phát xuống, sắc mặt hai người không tốt nhìn nhau.



Sau một lúc lâu, Chử Tình hít sâu một hơi: “Tính tổng điểm đi.”



“… Tính cái gì mà tính, vừa nhìn là biết không hơn điểm thi lần trước bao nhiêu rồi.” Thích Mộ Dương cứng đờ mặt, một lúc lâu sau bực bội xếp bài thi lại, nhét lung tung vào trong ngăn bàn.



Cố Tuyền vốn định chế nhạo cậu ta, nhưng thấy vậy lập tức thức thời ngậm miệng lại. Ngày thường khiêu khích một chút thì thôi, lúc này mà đi trêu chọc chỉ e tên nhóc này trút giận lên người mình.



Chử Tình nhíu mày: “Mộ Dương.”



“Đừng gọi tôi!” Thích Mộ Dương đứng lên, lúc cúi đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Thích Vị Thần lại sinh ra một chút cảm giác tủi thân không hợp thời, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng nói: “Tôi đã bảo tôi không phải người thích hợp với việc học hành, cậu còn luôn ép tôi, chẳng lẽ học không tốt thì không xứng làm… làm…”



Hai chữ ‘con trai’ dù sao không thể nói ra trước mặt mọi người, Thích Mộ Dương mím môi, lạnh mặt đi qua Thích Vị Thần từ phía sau, trực tiếp rời khỏi phòng học.



“Đại ca!” Gian Thần kinh hô một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.



Hai người vừa mới chạy ra khỏi thì hàng phía trước đột nhiên phát ra một âm thanh lớn mang theo tiếng nức nở, theo sau chính là tiếng chất vấn mang theo khóc lóc nức nở của ‘Không đạt tiêu chuẩn’: “Vì sao tiếng Anh lần này khó như vậy? Vì sao tôi mới thi được hơn 90 điểm?! Vì sao tổng điểm mới hơn năm trăm?!”



Chử Tình sửng sốt, lập tức nhìn về phía Thích Vị Thần.



Thích Vị Thần bình tĩnh lấy bài thi của Thích Mộ Dương trong ngăn bàn ra, mở bài thi tiếng Anh của cậu ta ra, thành tích được dùng bút chì đánh dấu chỉnh tề bên trên: 83.



“Từ đơn cùng phần nghe của thằng bé hẳn là từng có trải nghiệm ở nước ngoài nên vẫn luôn tốt hơn người bình thường, lúc trước sở dĩ mỗi lần đều thi kém là vì hoàn toàn chưa từng học ngữ pháp, giờ chỉ học qua một tháng cũng đã tốt hơn đại đa số người.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Tổng điểm của người đứng thứ hai trong khối kém lần trước hơn một trăm, chứng minh độ khó của đề tăng mạnh trên diện rộng, điểm của hai người lại dao động không nhiều, chứng minh xếp hạng lần này nhất định sẽ tăng lên.”



“…Sao vừa nãy cậu không nói đề rất khó?” Chử Tình cạn lời.



Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Mình không biết đề rất khó.”



Chử Tình nhìn cậu lại là điểm gần tối đa, chậc chậc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom