Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
"Cậu! Cậu cậu cậu! Tại sao cậu lại đi ra từ trong phòng em trai tôi??!!" Chúc Mặc Lăng mới lớn thêm một tuổi, run run chỉ ngón tay về phía Văn Tinh Diệu, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, bối rối.
Hôm qua anh ta một mình chơi game đến hơn nửa đêm, ngay cả vật liệu cần thiết cho nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" cũng không đi thu thập, chỉ ở trong sân trồng trọt thu hoạch. Vì để cậy trồng lớn nhanh hơn mà dùng hết một đống lớn nước suối thần kỳ không nói, đất ruộng còn cố ý mở đến tận 200 khối, mệt muốn sụn bã chè.
Mục đích chính là để nhanh chóng lên tới level 30, sau đó đi xe ngựa của ông Vương ngoài cửa thôn, đến "Thôn Nấm" mà em trai đang ở.
Nhưng anh ta không ngờ, trong lúc bản thân cố gắng nỗ lực để hai anh em có thể gặp mặt trong game, thì em trai nhà mình đã bị tên sư tử to xác kia tha về ổ, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của đối phương, sợ là đã ăn em trai không còn lại gì rồi.
Tên cầm thú này! Em trai anh ta vẫn còn là con nít đó!
May mà hôm nay anh ta ra ngoài sớm, bắt được tại trận. Ông anh cuồng em trai đã bắt đầu xắn tay áo, thề từ nay về sau phải phải tách hai người này ra, không cho bọn họ có bất cứ cơ hội tiếp xúc thân mật nào hết!
Vừa mở cửa đã đụng trúng Chúc Mặc Lăng nhỏ, Văn Tinh Diệu cũng tỏ ra rất kinh hãi. Cố tình hắn lại không thể phản bác lại sự lên án của đối phương, trong lúc nhất thời không biết làm sao, đứng đơ ra tại chỗ.
Một khi thân thể bình tĩnh lại, cảm quan trên người lập tức được phóng đại lên vô hạn. Chỗ cổ bị cổ áo che khuất, dường như còn có một luồng hơi ấm nóng bỏng đang thiêu đốt, mấy vết tích nhỏ phía sau lưng cũng ngứa ngáy, giống như có mật ngọt đang chảy ra, khiến cả người hắn không dễ chịu, rồi trong lòng lại thấy mỹ mãn.
Trong đầu Văn Tinh Diệu không tự chủ xuất hiện một ít hình ảnh lúc tối qua, mặt chậm rãi nóng lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ vì một ánh mắt, một lời nói ẩn ý của Bạch Lê mà gục ngã, hoàn toàn sa vào, cùng cậu...
Gặp Bạch Lê một cái, trong đầu hắn quả thực không còn nghĩ được gì nữa.
"Tôi..." Văn Tinh Diệu mím môi, muốn trấn an Chúc Mặc Lăng trước, thì đột nhiên có một cánh tay từ phía sau khoác lên.
Bạch Lê vòng tay qua vai Văn Tinh Diệu, nhoài người gác lên vai hắn, ngước đầu lên, cười hì hì chào hỏi với Chúc Mặc Lăng: "Anh, buổi sáng tốt lành, anh tới tìm em có chuyện gì không?"
Vẻ mặt cậu, trông càng thỏa mãn hơn so với Văn Tinh Diệu, giống như là yêu tinh đã hút no tinh khí.
Văn Tinh Diệu đang bị căng thảng bao trùm chợt nhớ ra, chuyện xảy ra tối qua, hình như từ đầu đến cuối đều do Bạch Lê chủ động...
Hắn còn ra dáng mà từ chối mấy lần, nhưng đối phương lại mất kiên nhẫn, trực tiếp hạ gục hắn. Mọi chuyện phát sinh sau đó, bèn trở nên mây trôi nước chảy...
Bọn họ đã trải qua một đêm tuyệt đẹp.
Mà Chúc Mặc Lăng đang vô cùng phẫn nộ chỉ ngây người một thoáng, cơn tức đã biến mất ngay tắp lự, anh ta như có điều suy nghĩ liếc Văn Tinh Diệu một cái, ánh mắt bắt đầu trở nên đắc ý. Anh ta hiểu, hiểu thật sự, nhìn dáng vẻ em trai thế này, rõ ràng Văn Tinh Diệu mới là người bị "Chơi".
Em trai không phải chịu thiệt, vậy thì không vấn đề gì.
Theo như Chúc Mặc Lăng thấy, nếu việc này là Văn Tinh Diệu ép buộc em trai, anh ta nhất định sẽ tực giận mất lý trí, cho rằng Văn Tinh Diệu không phải đối tượng tốt để giao du, có cơ hội nhất định sẽ khuyên em trai chia tay người này. Nhưng nếu quan hệ chủ động bị động được đổi lại, anh ta chỉ có thể nói với em trai mình một câu "Làm tốt lắm", em trai muốn làm gì thì cứ việc làm, anh ta sẽ là hậu phương vững chắc cho em trai.
Đúng, anh ta là người tiêu chuẩn kép thế đấy.
Nghĩ rõ ràng rồi, anh ta tiến lên một bước, khó khăn vỗ vỗ cánh tay Văn Tinh Diệu, nói: "Người trẻ tuổi thì nhớ ra ngoài rèn luyện thường xuyên một chút." Đừng để đến thời khắc mấu chốt lại không có sức.
Văn Tinh Diệu: "?"
Chuyện này cứ thế, được cho qua một cách êm đẹp.
Tuy không hiểu lời Chúc Mặc Lăng nói là có ý gì cho lắm, nhưng ăn sáng xong, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vẫn ra ngoài một chuyến, định đi dạo mấy cửa hàng xung quanh cho tiêu cơm.
Văn Tinh Diệu còn cố ý đội mũi, đeo một cặp kính gọng vàng để không bị người khác nhận ra, tranh thủ tận hưởng thế giới hai người với Bạch Lê.
Trước đây cùng Bạch Lê ra ngoài đi dạo, người có thể gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà gần đây, rõ ràng mọi chuyện đã có thay đổi. Đại khái là bắt đầu từ 25 tháng trước, dịch dinh dưỡng mới của "Thực phẩm Vị Cổ" ra mắt, nhưng người không thể đặt mua trên mạng đều đồng loạt ra khỏi nhà, đổ xô đến các siêu thị lớn gần đó.
Vì số người mua quá nhiều, siêu thị phải quy định số lượng giới hạn bán ra, mỗi người chỉ có thể mua tối đa lượng dịch dinh dưỡng đủ cho một nhà ba người ăn trong ba ngày, ăn xong rồi mới được đi mua tiếp, vì thế họ lại phải đi ra ngoài. Cứ như thế, dần dần mọi người hình thành thói quen, hai ba ngày mà không ra ngoài đi dạo một vòng thì cả người bứt rứt khó chịu.
Dọc theo đường đi hai người gặp được không ít người, nhưng mà không nhận ra ai cả, cho nên cũng không cần dừng lại bắt chuyện. Chính là ngoại hình xuất sắc của hai người quá thu hút sự chú ý, khiến không ít người quay đầu ngoái nhìn, một người tóc trắng, một người tóc đen, lại càng bắt mắt. Có người lặng lẽ liếc Văn Tinh Diệu mấy lần, cảm thấy giống như đã nhìn thấy hắn ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, vừa đi vừa cố nhớ lại, chờ lúc nghĩ ra người tóc bạc kia sao lại trông quen mắt như vậy thì đã không thấy đối phương đâu nữa.
Đậu má, người kia hình như là thượng tướng Văn Tinh Diệu!
Có người phản ứng chậm, nhưng có người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Văn Tinh Diệu, vì thế chẳng bao lâu, Văn Tinh Diệu và Bạch Lê đã dắt tay nhau lên bảng hotsearch Xingbo.
Bạch Lê dẫn Văn Tinh Diệu tới trung tâm mua sắm lớn nhất gần nhà, tới siệu thị mua một ít dịch dinh dưỡng trước, nói cho hay là để ủng hộ việc làm ăn của đối tác. Hơn nữa hương vị của mấy loại dịch dinh dưỡng này thực sự không tệ, rất hợp để bọn họ lót dạ lúc không có thời gian ăn cơm.
Sau đó, cậu lại kéo Văn Tinh Diệu đến tầng chuyên bán các loại người máy và đồ điện gia dụng, mua một người máy quản gia hình người, cùng một ít thiết bị mà cậu cảm thấy hữu ích. Nhưng thứ này đều là đồ lớn, hai người đăng ký dịch vụ giao hàng tận nhà xong thì tiếp tục đi dạo.
Trung tâm thượng mại thời vũ trụ trong mắt Bạch Lê, thực sự không có nhiều chỗ để đi dạo, hai người đi lang thang không mục đích, lúc đụng phải những người khác, luôn còn có thể nghe được mấy câu tán gẫu liên quan đến "Vùng đất điền viên", khiến Bạch Lê cảm thấy tự hào không thôi, trò chơi cậu làm ra vậy mà lại được yêu thích như vậy.
Xuống tầng dưới là khu chuyên bán quần áo nam, hai mắt Bạch Lê sáng lên, nghĩ mấy tháng nay cậu chưa từng sửa soạn tử tế cho mình, quần áo mặc trên người phần lớn đều là tùy tiện mua trên TaoTao, không phù hợp với thiết lập tính cách cậu chủ nhỏ tộc Thiên Hồ của cậu tí nào, bèn không nhịn được, lôi kéo Văn Tinh Diệu vọt vào.
Giống như đứa nhỏ gặp đến nhà kẹo, chuột sa hũ mật, Bạch Lê ở tầng này sung sướng mua mua mua, mấy bộ phần áo phối sẵn được đóng gói cẩn thận đặt ở một bên, Văn Tinh Diệu thấy Bạch Lê chưa định cất chúng nó vào, còn đang hào hứng thử đồ, bất đắc dĩ mỉm cười, cất chúng nó vào không gian của mình.
May mà nút không gian của hắn cũng khá rộng, tuy không đặt vừa mấy người máy mua trước đó, nhưng để cất mấy bộ quần áo này thì cũng đủ.
Lúc này, không biết Bạch Lê từ góc nào nhảy ra, kéo tay Văn Tinh Diệu chạy tới giữa một giá treo áo.
Vừa chạy còn vừa nói: "Anh ngồi ngốc bên đó làm gì vậy, cùng em đi xem quần áo đi, cơ hội hiếm có, nếu không em giúp anh phối mấy bộ nhé?"
Sau khi nói xong cũng không chờ Văn Tinh Diệu đáp lời, cậu đã lấy ra hai bộ quần áo mà mình cảm thấy hợp với Văn Tinh Diệu, ướm lên người hắn.
Văn Tinh Diệu lập tức trở thành người máy thử đồ không cảm xúc, móc áo người thật. Bạch Lê tìm được thú vui mới trong việc mua quần áo, cuối cùng đồ chọn cho Văn Tinh Diệu còn nhiều hơn cả chỗ cậu mua cho mình. Hơn nữa còn nhân lúc Văn Tinh Diệu chưa kịp phản ứng, quét quang não của mình ở máy tính tiền trước, một khoản tiền lớn cứ thế bay ra ngoài.
Thấy Văn Tinh Diệu kinh ngạc, Bạch Lê cười tươi rói với hắn: "Em muốn mua quần áo cho anh, số tiền kia em bỏ ra, anh không ngại đâu, đúng không?"
Tiền mua người máy trước đó bị Văn Tinh Diệu giành thanh toán trước, Bạch Lê vẫn còn nhớ đây, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên phải nhân lúc người ta không để ý, cũng tiêu một khoản.
Dù sao cậu cũng không thiếu tiền ~
Bạch Lê đã nói vậy rồi, Văn Tinh Diệu làm sao có thể nói mình để ý được nữa, chỉ có thể khó khắn gật đầu, quên mấy liên tưởng kỳ quái trong đầu đi.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng dạo siêu thị.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng mua người máy quản gia cùng các loại thiết bị điện gia dụng khác.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng điên cuồng mua quần áo...
Những cảnh này đều bị người dân vũ trụ "Nhiệt tình" chụp lại, đăng lên Xingbo, chất lượng rõ nét hơn hẳn bức ảnh chụp trên phi thuyền, khuôn mặt Bạch Lê cũng lộ rõ.
"Nam Kinh: Chà, mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, quan hệ của thượng tướng với cậu trai xinh xẻo kia là thế nào vậy, thoạt nhìn trông rất thân mật, chắc không phải là họ hàng thân thích đâu ha? Sợ hãi.jpg"
"Bình minh trong đêm: Lầu trên đừng tự lừa mình dối người nữa, không để ý thấy trong mấy bức ảnh, có năm lần thượng tướng nắm tay cậu bạn nhỏ kia, ba lần giơ tay xoa đầu, có hai lần đuổi theo phía sau chỉnh quần áo cho đối phương, còn có một lần lòng bàn tay trực tiếp đặt lên thắt lưng cậu bạn nhỏ này, nhìn thì chính là đang xoa bóp giúp cậu ấy đấy sao? Bằng kinh nghiệm nhiều năm ăn cơm chó của mình, tôi dám khẳng định hai người này là một đôi! Hu hu hu, tôi thất tình rồi QAQ!"
"Ôn tồn nho nhã: Có sao nói vậy, cậu bạn nhỏ này cũng thật đẹp trai, da thiệt là trắng, giống như màu canh cá trắng sữa được hầm kỹ mở được trong "Giỏ thực phẩm" vậy. Đôi môi thật là đỏ giống như dâu tây mọc trong đất. Oa, lúc cậu ấy cười còn có má núm đồng tiền nữa, nụ cười chữa lành, tôi yêu rồi!"
"Rathcesia93: Lầu trên, nghe thím hình dung xong tôi lại thấy đói bụng, nhìn đã biết thím là người chơi kỳ cựu của "Vùng đất điền viên" rồi. Nhưng mà lời này của thím tốt nhất đừng có để thượng tướng thấy được, cẩn thận bị ám sát nha! Cảm giác thượng tướng rất cưng chiều cậu bạn nhỏ kia, cả quảng đường đều cẩn thận chăm sóc không nói, hai mắt cũng không thèm liếc đi chỗ khác lấy một lần, cứ dính trên người cậu bạn nhỏ này! Chẳng lẽ, thượng tướng đến "Sườn Xào Chua Ngọt" là vì cậu bạn nhỏ này sao?"
"Tiếng sao: Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của cậu bạn nhỏ này!"
"Công tử mèo: Đậu má, tôi xem ảnh từ trên xuống dưới một lượt, bên trên hãy còn bình thường, hai người mua một rổ quần áo cũng có thể chấp nhận được, nhưng tại sao, cuối cùng tiền quần áo lại là do cậu bạn nhỏ kia trả, trước đó thượng tướng bỏ tiền mua tiêu chuẩn đăng nhập của "Vùng đất điền viên" nên phá sản rồi à, sao có thể như vậy!"
Đường Nghênh đang lướt mạng vũ trụ, thấy cư dân mạng bình luận như vậy thì cười thành tiếng heo, suýt chút nữa đã không kìm lòng được, trả lời bên dưới: Đúng vậy đó, nam thần của mấy người bị một nam thần khác bao nuôi rồi!
Hừ, ai bảo cậu dám bỏ tôi lại bay qua đó trước, giờ thì hay chưa, thiết lập tính cách sắp vỡ vụn rồi ~
Hôm qua anh ta một mình chơi game đến hơn nửa đêm, ngay cả vật liệu cần thiết cho nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" cũng không đi thu thập, chỉ ở trong sân trồng trọt thu hoạch. Vì để cậy trồng lớn nhanh hơn mà dùng hết một đống lớn nước suối thần kỳ không nói, đất ruộng còn cố ý mở đến tận 200 khối, mệt muốn sụn bã chè.
Mục đích chính là để nhanh chóng lên tới level 30, sau đó đi xe ngựa của ông Vương ngoài cửa thôn, đến "Thôn Nấm" mà em trai đang ở.
Nhưng anh ta không ngờ, trong lúc bản thân cố gắng nỗ lực để hai anh em có thể gặp mặt trong game, thì em trai nhà mình đã bị tên sư tử to xác kia tha về ổ, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của đối phương, sợ là đã ăn em trai không còn lại gì rồi.
Tên cầm thú này! Em trai anh ta vẫn còn là con nít đó!
May mà hôm nay anh ta ra ngoài sớm, bắt được tại trận. Ông anh cuồng em trai đã bắt đầu xắn tay áo, thề từ nay về sau phải phải tách hai người này ra, không cho bọn họ có bất cứ cơ hội tiếp xúc thân mật nào hết!
Vừa mở cửa đã đụng trúng Chúc Mặc Lăng nhỏ, Văn Tinh Diệu cũng tỏ ra rất kinh hãi. Cố tình hắn lại không thể phản bác lại sự lên án của đối phương, trong lúc nhất thời không biết làm sao, đứng đơ ra tại chỗ.
Một khi thân thể bình tĩnh lại, cảm quan trên người lập tức được phóng đại lên vô hạn. Chỗ cổ bị cổ áo che khuất, dường như còn có một luồng hơi ấm nóng bỏng đang thiêu đốt, mấy vết tích nhỏ phía sau lưng cũng ngứa ngáy, giống như có mật ngọt đang chảy ra, khiến cả người hắn không dễ chịu, rồi trong lòng lại thấy mỹ mãn.
Trong đầu Văn Tinh Diệu không tự chủ xuất hiện một ít hình ảnh lúc tối qua, mặt chậm rãi nóng lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ vì một ánh mắt, một lời nói ẩn ý của Bạch Lê mà gục ngã, hoàn toàn sa vào, cùng cậu...
Gặp Bạch Lê một cái, trong đầu hắn quả thực không còn nghĩ được gì nữa.
"Tôi..." Văn Tinh Diệu mím môi, muốn trấn an Chúc Mặc Lăng trước, thì đột nhiên có một cánh tay từ phía sau khoác lên.
Bạch Lê vòng tay qua vai Văn Tinh Diệu, nhoài người gác lên vai hắn, ngước đầu lên, cười hì hì chào hỏi với Chúc Mặc Lăng: "Anh, buổi sáng tốt lành, anh tới tìm em có chuyện gì không?"
Vẻ mặt cậu, trông càng thỏa mãn hơn so với Văn Tinh Diệu, giống như là yêu tinh đã hút no tinh khí.
Văn Tinh Diệu đang bị căng thảng bao trùm chợt nhớ ra, chuyện xảy ra tối qua, hình như từ đầu đến cuối đều do Bạch Lê chủ động...
Hắn còn ra dáng mà từ chối mấy lần, nhưng đối phương lại mất kiên nhẫn, trực tiếp hạ gục hắn. Mọi chuyện phát sinh sau đó, bèn trở nên mây trôi nước chảy...
Bọn họ đã trải qua một đêm tuyệt đẹp.
Mà Chúc Mặc Lăng đang vô cùng phẫn nộ chỉ ngây người một thoáng, cơn tức đã biến mất ngay tắp lự, anh ta như có điều suy nghĩ liếc Văn Tinh Diệu một cái, ánh mắt bắt đầu trở nên đắc ý. Anh ta hiểu, hiểu thật sự, nhìn dáng vẻ em trai thế này, rõ ràng Văn Tinh Diệu mới là người bị "Chơi".
Em trai không phải chịu thiệt, vậy thì không vấn đề gì.
Theo như Chúc Mặc Lăng thấy, nếu việc này là Văn Tinh Diệu ép buộc em trai, anh ta nhất định sẽ tực giận mất lý trí, cho rằng Văn Tinh Diệu không phải đối tượng tốt để giao du, có cơ hội nhất định sẽ khuyên em trai chia tay người này. Nhưng nếu quan hệ chủ động bị động được đổi lại, anh ta chỉ có thể nói với em trai mình một câu "Làm tốt lắm", em trai muốn làm gì thì cứ việc làm, anh ta sẽ là hậu phương vững chắc cho em trai.
Đúng, anh ta là người tiêu chuẩn kép thế đấy.
Nghĩ rõ ràng rồi, anh ta tiến lên một bước, khó khăn vỗ vỗ cánh tay Văn Tinh Diệu, nói: "Người trẻ tuổi thì nhớ ra ngoài rèn luyện thường xuyên một chút." Đừng để đến thời khắc mấu chốt lại không có sức.
Văn Tinh Diệu: "?"
Chuyện này cứ thế, được cho qua một cách êm đẹp.
Tuy không hiểu lời Chúc Mặc Lăng nói là có ý gì cho lắm, nhưng ăn sáng xong, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu vẫn ra ngoài một chuyến, định đi dạo mấy cửa hàng xung quanh cho tiêu cơm.
Văn Tinh Diệu còn cố ý đội mũi, đeo một cặp kính gọng vàng để không bị người khác nhận ra, tranh thủ tận hưởng thế giới hai người với Bạch Lê.
Trước đây cùng Bạch Lê ra ngoài đi dạo, người có thể gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà gần đây, rõ ràng mọi chuyện đã có thay đổi. Đại khái là bắt đầu từ 25 tháng trước, dịch dinh dưỡng mới của "Thực phẩm Vị Cổ" ra mắt, nhưng người không thể đặt mua trên mạng đều đồng loạt ra khỏi nhà, đổ xô đến các siêu thị lớn gần đó.
Vì số người mua quá nhiều, siêu thị phải quy định số lượng giới hạn bán ra, mỗi người chỉ có thể mua tối đa lượng dịch dinh dưỡng đủ cho một nhà ba người ăn trong ba ngày, ăn xong rồi mới được đi mua tiếp, vì thế họ lại phải đi ra ngoài. Cứ như thế, dần dần mọi người hình thành thói quen, hai ba ngày mà không ra ngoài đi dạo một vòng thì cả người bứt rứt khó chịu.
Dọc theo đường đi hai người gặp được không ít người, nhưng mà không nhận ra ai cả, cho nên cũng không cần dừng lại bắt chuyện. Chính là ngoại hình xuất sắc của hai người quá thu hút sự chú ý, khiến không ít người quay đầu ngoái nhìn, một người tóc trắng, một người tóc đen, lại càng bắt mắt. Có người lặng lẽ liếc Văn Tinh Diệu mấy lần, cảm thấy giống như đã nhìn thấy hắn ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, vừa đi vừa cố nhớ lại, chờ lúc nghĩ ra người tóc bạc kia sao lại trông quen mắt như vậy thì đã không thấy đối phương đâu nữa.
Đậu má, người kia hình như là thượng tướng Văn Tinh Diệu!
Có người phản ứng chậm, nhưng có người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Văn Tinh Diệu, vì thế chẳng bao lâu, Văn Tinh Diệu và Bạch Lê đã dắt tay nhau lên bảng hotsearch Xingbo.
Bạch Lê dẫn Văn Tinh Diệu tới trung tâm mua sắm lớn nhất gần nhà, tới siệu thị mua một ít dịch dinh dưỡng trước, nói cho hay là để ủng hộ việc làm ăn của đối tác. Hơn nữa hương vị của mấy loại dịch dinh dưỡng này thực sự không tệ, rất hợp để bọn họ lót dạ lúc không có thời gian ăn cơm.
Sau đó, cậu lại kéo Văn Tinh Diệu đến tầng chuyên bán các loại người máy và đồ điện gia dụng, mua một người máy quản gia hình người, cùng một ít thiết bị mà cậu cảm thấy hữu ích. Nhưng thứ này đều là đồ lớn, hai người đăng ký dịch vụ giao hàng tận nhà xong thì tiếp tục đi dạo.
Trung tâm thượng mại thời vũ trụ trong mắt Bạch Lê, thực sự không có nhiều chỗ để đi dạo, hai người đi lang thang không mục đích, lúc đụng phải những người khác, luôn còn có thể nghe được mấy câu tán gẫu liên quan đến "Vùng đất điền viên", khiến Bạch Lê cảm thấy tự hào không thôi, trò chơi cậu làm ra vậy mà lại được yêu thích như vậy.
Xuống tầng dưới là khu chuyên bán quần áo nam, hai mắt Bạch Lê sáng lên, nghĩ mấy tháng nay cậu chưa từng sửa soạn tử tế cho mình, quần áo mặc trên người phần lớn đều là tùy tiện mua trên TaoTao, không phù hợp với thiết lập tính cách cậu chủ nhỏ tộc Thiên Hồ của cậu tí nào, bèn không nhịn được, lôi kéo Văn Tinh Diệu vọt vào.
Giống như đứa nhỏ gặp đến nhà kẹo, chuột sa hũ mật, Bạch Lê ở tầng này sung sướng mua mua mua, mấy bộ phần áo phối sẵn được đóng gói cẩn thận đặt ở một bên, Văn Tinh Diệu thấy Bạch Lê chưa định cất chúng nó vào, còn đang hào hứng thử đồ, bất đắc dĩ mỉm cười, cất chúng nó vào không gian của mình.
May mà nút không gian của hắn cũng khá rộng, tuy không đặt vừa mấy người máy mua trước đó, nhưng để cất mấy bộ quần áo này thì cũng đủ.
Lúc này, không biết Bạch Lê từ góc nào nhảy ra, kéo tay Văn Tinh Diệu chạy tới giữa một giá treo áo.
Vừa chạy còn vừa nói: "Anh ngồi ngốc bên đó làm gì vậy, cùng em đi xem quần áo đi, cơ hội hiếm có, nếu không em giúp anh phối mấy bộ nhé?"
Sau khi nói xong cũng không chờ Văn Tinh Diệu đáp lời, cậu đã lấy ra hai bộ quần áo mà mình cảm thấy hợp với Văn Tinh Diệu, ướm lên người hắn.
Văn Tinh Diệu lập tức trở thành người máy thử đồ không cảm xúc, móc áo người thật. Bạch Lê tìm được thú vui mới trong việc mua quần áo, cuối cùng đồ chọn cho Văn Tinh Diệu còn nhiều hơn cả chỗ cậu mua cho mình. Hơn nữa còn nhân lúc Văn Tinh Diệu chưa kịp phản ứng, quét quang não của mình ở máy tính tiền trước, một khoản tiền lớn cứ thế bay ra ngoài.
Thấy Văn Tinh Diệu kinh ngạc, Bạch Lê cười tươi rói với hắn: "Em muốn mua quần áo cho anh, số tiền kia em bỏ ra, anh không ngại đâu, đúng không?"
Tiền mua người máy trước đó bị Văn Tinh Diệu giành thanh toán trước, Bạch Lê vẫn còn nhớ đây, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên phải nhân lúc người ta không để ý, cũng tiêu một khoản.
Dù sao cậu cũng không thiếu tiền ~
Bạch Lê đã nói vậy rồi, Văn Tinh Diệu làm sao có thể nói mình để ý được nữa, chỉ có thể khó khắn gật đầu, quên mấy liên tưởng kỳ quái trong đầu đi.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng dạo siêu thị.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng mua người máy quản gia cùng các loại thiết bị điện gia dụng khác.
Văn Tinh Diệu và thiếu niên đi cùng điên cuồng mua quần áo...
Những cảnh này đều bị người dân vũ trụ "Nhiệt tình" chụp lại, đăng lên Xingbo, chất lượng rõ nét hơn hẳn bức ảnh chụp trên phi thuyền, khuôn mặt Bạch Lê cũng lộ rõ.
"Nam Kinh: Chà, mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, quan hệ của thượng tướng với cậu trai xinh xẻo kia là thế nào vậy, thoạt nhìn trông rất thân mật, chắc không phải là họ hàng thân thích đâu ha? Sợ hãi.jpg"
"Bình minh trong đêm: Lầu trên đừng tự lừa mình dối người nữa, không để ý thấy trong mấy bức ảnh, có năm lần thượng tướng nắm tay cậu bạn nhỏ kia, ba lần giơ tay xoa đầu, có hai lần đuổi theo phía sau chỉnh quần áo cho đối phương, còn có một lần lòng bàn tay trực tiếp đặt lên thắt lưng cậu bạn nhỏ này, nhìn thì chính là đang xoa bóp giúp cậu ấy đấy sao? Bằng kinh nghiệm nhiều năm ăn cơm chó của mình, tôi dám khẳng định hai người này là một đôi! Hu hu hu, tôi thất tình rồi QAQ!"
"Ôn tồn nho nhã: Có sao nói vậy, cậu bạn nhỏ này cũng thật đẹp trai, da thiệt là trắng, giống như màu canh cá trắng sữa được hầm kỹ mở được trong "Giỏ thực phẩm" vậy. Đôi môi thật là đỏ giống như dâu tây mọc trong đất. Oa, lúc cậu ấy cười còn có má núm đồng tiền nữa, nụ cười chữa lành, tôi yêu rồi!"
"Rathcesia93: Lầu trên, nghe thím hình dung xong tôi lại thấy đói bụng, nhìn đã biết thím là người chơi kỳ cựu của "Vùng đất điền viên" rồi. Nhưng mà lời này của thím tốt nhất đừng có để thượng tướng thấy được, cẩn thận bị ám sát nha! Cảm giác thượng tướng rất cưng chiều cậu bạn nhỏ kia, cả quảng đường đều cẩn thận chăm sóc không nói, hai mắt cũng không thèm liếc đi chỗ khác lấy một lần, cứ dính trên người cậu bạn nhỏ này! Chẳng lẽ, thượng tướng đến "Sườn Xào Chua Ngọt" là vì cậu bạn nhỏ này sao?"
"Tiếng sao: Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của cậu bạn nhỏ này!"
"Công tử mèo: Đậu má, tôi xem ảnh từ trên xuống dưới một lượt, bên trên hãy còn bình thường, hai người mua một rổ quần áo cũng có thể chấp nhận được, nhưng tại sao, cuối cùng tiền quần áo lại là do cậu bạn nhỏ kia trả, trước đó thượng tướng bỏ tiền mua tiêu chuẩn đăng nhập của "Vùng đất điền viên" nên phá sản rồi à, sao có thể như vậy!"
Đường Nghênh đang lướt mạng vũ trụ, thấy cư dân mạng bình luận như vậy thì cười thành tiếng heo, suýt chút nữa đã không kìm lòng được, trả lời bên dưới: Đúng vậy đó, nam thần của mấy người bị một nam thần khác bao nuôi rồi!
Hừ, ai bảo cậu dám bỏ tôi lại bay qua đó trước, giờ thì hay chưa, thiết lập tính cách sắp vỡ vụn rồi ~
Bình luận facebook