Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Sự xuất hiện bất ngờ của [Vảy Xám] là chuyện không ai ngờ tới.
Ngoài trừ [Xới cho tôi bát cơm] đã đi thay lái ra, những người khác đều tụ tập ở đuôi thuyền, vây xem [Vảy Xám] đang ngồi trên heo dẹp.
Bị bốn người nhìn chằm chằm, cho dù da mặt [Vảy Xám] có dày thế dày nữa, lúc này cũng không khỏi ngượng ngùng. Y lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống than, còn điên cuồng ngẫm đến mớ tóc trên đỉnh đầu mình, đầu y chắc không hói đâu đúng không?
Đây thực sự là cái nhìn chết chóc mà.
"[Vảy Xám], sao anh cũng tới đây, anh ngồi heo tới hả?" Bạch Lê tò mò hỏi.
Heo rừng ép dẹp xuống xong thì trông như một tấm đệm bay, theo sóng biển phập phồng, hơn nữa còn là một tấm "Đệm" vĩnh viễn không rò khí, chỉ cần [Vảy Xám] muốn, y có nằm ở trên đánh một giấc cũng không vấn đề gì. Dù sao diện tích cũng đủ rộng.
[Vảy Xám] thành thật trả lời: "Đúng vậy, lê Lê, tôi cưới [Đầu Sắt] đến đây đó. Chậc, còn không phải tại tôi tò mò, không biết trên biển trông như thế nào sao, cho nên bèn lén theo sau mọi người, trên đường có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hề hề!"
Nói xong thì cướt tít mắt.
"Nhưng mà..." Khương Hoài Bích cúi đầu kiểm tra thuyền đánh đánh cá, nói: "Chiếc thuyền này chỉ có thể chở tối đa năm người thôi, thêm một người sẽ lật, anh..."
Chuyện này [Vảy Xám] đã tính toán, lên kế hoạch trước cả rồi, ngay cả chuyện thuyền chỉ có thể chờ năm người y cũng biết rõ rành rành, nghe vậy lập tức phất tay một cái, sảng khoái nói: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì, tôi cũng không định lên thuyền, mọi người để tôi đi theo bên cạnh thôi được không? Coi như là... Coi như tôi là nhân viên ngoài biên chế đi? Nhà tôi có [Đầu Sắt] đây rồi, trong ba lô cũng có một đống đồ ăn thức uống, không sợ chết đói trên biển đâu."
Y đã nói vậy rồi, người trên thuyền cũng không thể từ chối, không cho y đi theo, đành ngầm đồng ý. Ngay cả tổ hợp câu cá của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng dời vị trí xuống dưới đuôi thuyền, tùy tiện ném mồi lưỡi câu xuống xong thì bắt đầu hàn huyên cùng [Vảy Xám].
Khán giả trong phòng phát sóng, đặc biệt là những người chơi ở "Thôn Nấm" lập tức chua lét. Cả đám vỗ đùi đau lớn nói, sớm biết có thể làm như vậy, bọn họ kiểu gì cũng phải tìm [Vảy Xám], xin một slot ngồi heo.
Không lên được thuyền thì đã làm sao, vẫn còn một con heo biết bơi đấy thôi!
Trên đường đi, người cầm lái lại thay đổi một lượt nữa, Khương Hoài Bích đứng ở mũi thueyefn, tay cầm bánh lái, tạo dáng, nhờ khán giả chụp màn hình lại gửi cho mình, cô muốn giữ làm kỷ niệm.
Đến lúc này, thuyền đã rời bến được hơn một tiếng, dọc theo đường đi, đừng nói là hải tặc, ngay cả một hòn đảo cũng chưa thấy xuất hiện. Khương Hoài Bích nghĩ một chút, để thuyền đổi phương hướng tiếp tục chạy, sau đó quay đầu hỏi những người khác: "Chúng ta có thể quăng lưới chơi trước một chút, xem có bắt con cá lớn nào không không, chứ cứ đi về phía trước mãi thế này cũng chán."
Đề nghị này lập tức được tất cả mọi người tán thành, [Vảy Xám] còn đứng trên người heo nhảy nhảy mấy cái: "Được được, tôi cách mặt nước gần nhất, để tôi giúp mọi người nhìn xem chỗ nào có cá bơi qua!"
Bạch Lê một tay cầm lưới đánh cá cao cấp, một tay cầm lưới đánh cá siêu cấp, hỏi mọi người muốn dùng loại nào.
"Không thì dùng lưới cao cấp trước đi, lưới siêu cấp có ít, giờ chúng ta chưa có kinh nghiệm đừng dùng lung tung, chờ chúng ta thả lưới mấy lần, có cảm giác rồi lại dùng chúng nó sau cũng không muộn." Văn Tinh Diệu nói.
Những người khác ở bên cạnh gật đầu đồng ý.
"Được, vậy thì dùng lưới đánh cá cao cấp trước." Bạch Lê cất lưới siêu cấp lại, sau đó dưới sự trợ giúp của Văn Tinh Diệu, [Cho tôi một bát cơm], [Mi có gan không] và [Vảy Xám] bên dưới, quăng lưới đánh cá ra.
Lúc này, thuyền đã dừng lại, Khương Hoài Bích cầm camera, nằm nhoài trên lan can ngó đầu nhìn, chờ sau khi tất cả lưới chìm xuống nước rồi, cô nàng mới quay sang ngơ ngác hỏi: "Vậy là xong rồi ạ, chúng ta còn phải làm gì nữa không?"
Cứ cảm thấy một đám người mới như bọn họ, nếu chỉ làm có vậy, chắc kéo lưới lên chỉ bắt được vài con cá con, hoặc là chả có con nào luôn.
Là "Plugin hình người", Bạch Lê trực tiếp đề nghị: "Có thể rải một ít mồi câu cá ở xung quanh để dụ cá xung quanh tới gần, hoặc là lái thuyền đi chầm chậm về phía trước cũng được."
Nghe nhắc vậy, mắt mọi người lập tức sáng lên, đã có cách thì cứ thế làm thôi.
Khương Hoài Bích nói: "Để em ném mồi câu xuống, xong lại đi lái thuyền!"
"Tôi nữa tôi nữa, chỗ tôi có không ít mồi câu, tôi cũng rắc một tí xuống!" [Vảy Xám] đã bắt đầu lấy mồi câu từ trong ba lô ra.
Được rắc xuống nhiều nhất là mồi câu thường, tiếp đến là mồi câu cao cấp, thậm chí trong số đó còn có mấy viên vừa lớn vừa tròn, là mồi câu siêu cấp màu vàng óng, vừa nhìn đã biết do Văn Tinh Diệu ném xuống.
Khán giả xem live lập tức chú ý đến lần đánh bắt đầu tiên trên biển của tiểu đổi ra khỏi.
"Mấy người Lê Lê cuối cùng cũng chịu từ bỏ cái cần câu không thể bắt cá kia đi, đổi sang dùng lưới đánh cá rồi, hi vọng sẽ có thu hoạch lớn, khởi đầu tốt đẹp ~"
"Nhân lúc bọn họ quăng lưới, tôi đã lên mạng vũ trụ tra thử xem vùng biển nào thì có những loại cá ra sao, cá nào ăn ngon rồi. Các anh em, nước miếng của tôi đã đang chảy ròng ròng rồi đây, hi vọng Lê Lê với mấy người em gái [Hoài Bích] cố gắng một chút, tôi thèm lắm rồi!"
"Lưới đánh cá cao cấp, mồi câu cao cấp, mồi câu siêu cấp, chậc chậc chậc, này xem như là bỏ vốn lớn để bắt cả nhỉ, tôi bây giờ đang muốn nhìn xem hải sản ở biển phong phú đến mức nào?"
"Chắc rất nhanh là thấy được thôi, đang ở trong game mà, sẽ không giống như trong hiện thực phải chờ đến mấy tiếng đâu nhỉ?"
Đúng là không cần chờ lâu như vậy, chờ Khương Hoài Bích chậm rãi lái thuyền đi, kéo theo lưới đánh cá thật lớn ở đuôi tàu, [Vảy Xám] lại cưỡi heo theo bên cạnh, bơi về phía trước, độ tầm nửa tiếng gì đó, Bạch Lê bảo có thể kéo lưới lên.
"Em sang bên kia nghỉ ngơi đi, để tôi kéo lưới là được." Văn Tinh Diệu đẩy Bạch Lê, để cậu ra băng ghế nhỏ bên cạnh ngồi, còn nhét cho cậu một hộp bỏng ngô.
Có đãi ngộ giống như Bạch Lê còn có Khương Hoài Bích nữa. Mà nguyên nhân cô không được lên, chỉ đơn giản là vì cảm giác con gái chân yếu tay mềm, có giúp cũng chẳng được mấy.
Bạch Lê: "..."
Khương Hoài Bích: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Mấy giây sau, Bạch Lê mới cầm hộp bỏng trong tay đưa về phía trước: "[Hoài Bích], em có muốn ăn vặt chút không?"
Khương Hoài Bích làm biểu cảm khóc thút thít, tay cũng thành thật đưa tới: "Muốn ạ!"
Vì thế hai người vui vẻ ngồi trong góc, vừa ăn bỏng ngô, vừa cổ vũ cho mấy người đang bận việc ở đuôi thuyền, còn tranh thủ làm công tác thuyết mình cho khán giả đang xem trực tiếp.
Công cụ do [Xới cho tôi bát cơm] làm lúc này phát huy công dụng rất lớn, nhờ có chúng nó, quá trình kéo lưới lên của họ nhẹ nhàng hơn không ít, gần như không tốn bao nhiêu sức lực, thứ trong lưới đánh cá đã lộ ra khỏi mặt nước.
Đập vào mắt là một mảng màu bạc sáng lấp lánh, cá hố trong lưới quấn vào với nhau, chen chúc chật chội, vì bị đè ép, nên chúng nó đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Vảy trên người cá hố lúc còn sống có màu sáng chói như bạc, giống như một thước lụa do ánh trăng dệt thành, nhưng chờ chúng nó chết đi, loại ánh sáng lộng lẫy này sẽ lập tức biến mất, trở nên ảm đạm.
Khán giả đầu tiên là khiếp sợ với vẻ đẹp của cá hố khi mới ra khỏi nước, nhưng sau đó rất nhanh đã được người khác phổ cập kiến thức về cá hố kho, cá hố áp chảo, cá hố chua ngọt, cá hố nướng muối tiêu, nước mắt tiếc thương vì một sinh mệnh rời khỏi nhân thế rơi giàn giụa từ khóe miệng, khán giả cuống cuồng bình luận, lớn tiếng khen ngợi "Làm tốt lắm"!
Đây có thể nói là một lần đánh bắt thành công, trong lưới đánh cá hầu hết đều là cá hố, chỉ có một ít là cua. Ban đầu không có ai để ý đến mấy con cua này trong lưới, nên lúc bỏ cá hố vào trong khoang chứa, đám cua này lập tức vượt ngục, hếch càng bò lồm ngồm.
Chờ mấy người Bạch Lê phát hiện ra, chúng nó đã bó khắp boong tàu, khiến người ta thấy đau hết cả đầu.
Khán giả xem live không thấy đau lòng cho họ, mà chỉ đau lòng cho cua thôi.
"Em gái [Hoài Bích] chú ý, dưới cuộn dây thừng ở mũi thuyền có một con cua lớn đang núp, lúc bắt nhớ cẩn thận một chút, nhất định đừng làm rụng càng của nó, nếu không lúc ăn sẽ mất ngon!"
"A a a a1 Ở chỗ đống dụng cụ bên kia cũng có mấy con kìa, cái rìu kia sắp rơi xuống rồi, ai nhanh chạy ra đỡ đi, không có đập trúng cua bên dưới, thịt với vỏ cua sẽ dính hết vào nhau đấy!"
"Úi! Con cua kia bò nhanh thế, tôi tuyên bố nó chính là quán quân cuộc thi vượt ngục hôm nay, không biết bây giờ vận động nhiều thế này, lát nữa cho vào nồi, thịt ở càng nó có dai với thơm hơn không nhỉ?"
"Tôi đếm sơ sơ thì thấy có 36 con cua thôi, vừa vặn ở đây có sáu người, trực tiếp nấu hết một mẻ luôn đi nhỉ? Xong lúc ăn thì chậm chậm một chút, để chúng ta cũng được nếm thử? Chảy nước miếng.jpg"
36 con cua cũng không nhiều, mấy người tìm kỹ trên boong thuyền một lần, đã bắt được toàn bộ chúng nó về quy án.
Giờ Khương Hoài Bích mới có thời gian rảnh để nhìn phòng phát sóng của mình, đúng lúc nhìn thấy comment của khán giả, yêu cầu bọn họ nấu hết chỗ cua này lên ăn, cô nàng bèn đọc lại bình luận này. hỏi ý kiến mọi người. Về phương diện ăn uống, suy nghĩ của mọi người nhất quán không ngờ, vậy thì nấu hết lên thôi, chẳng lẽ còn có thể giữ lại ăn tết nữa à?
Mà bắt bọn nó cũng tốn không ít sức lực, nhân cơ hội này bọn họ bổ sung thể lực luôn.
Chỉ là ăn cua đồng không thì chưa đủ, hai người học kỹ năng nấu ăn là Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] bèn xuống khoang chứa chọn mấy con cá hố lớn, chuẩn bị nấu đủ bốn món cá hố mà trước đó khán giả đã nhắc đến.
Khán giả: Đây là anh đại thần tiên ở đâu ra vậy, yêu mất rồi, yêu quá đi thôi!
Là thành viên hội có thù với nhà bếp, Bạch Lê nhận nhiệm vụ lái thuyền, điều khiển thuyền chậm rãi đi về một phía khác.
Lúc này, trong lòng [Vảy Xám] lại thấy có hơi rầu rĩ, y đã không giúp được gì thì thôi, giờ lại ngửa tay chờ ăn, thật xấu hổ. Vì thế y bảo [Đầu Sắt] bơi về phía trước, chuẩn bị chạy tới mũi tàu tán gẫu với Bạch Lê.
Nhưng đúng lúc này, y cảm giác chỗ mình ngồi bị thứ gì đó đội lên, [Đầu Sắt] cũng kêu "Ụt ịt" tỏ vẻ khó chịu, y tò mò ngó xuống nước nhìn thử, sắc mặt tức thì trắng bệch.
"Lê, Lê Lê! Nước, trong nước có con gì, tôi nhìn thử, hình như là bạch tuộc lớn, quái vật xúc tua a a a!!"
[Vảy Xám] lắp ba lắp bắp nói xong, lập tức một cái xúc tua màu đỏ tươi chi chít giác hút thò ra từ trong nước, đập mạnh một cái về phía mạn thuyền.
_______________________
Ngoài trừ [Xới cho tôi bát cơm] đã đi thay lái ra, những người khác đều tụ tập ở đuôi thuyền, vây xem [Vảy Xám] đang ngồi trên heo dẹp.
Bị bốn người nhìn chằm chằm, cho dù da mặt [Vảy Xám] có dày thế dày nữa, lúc này cũng không khỏi ngượng ngùng. Y lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống than, còn điên cuồng ngẫm đến mớ tóc trên đỉnh đầu mình, đầu y chắc không hói đâu đúng không?
Đây thực sự là cái nhìn chết chóc mà.
"[Vảy Xám], sao anh cũng tới đây, anh ngồi heo tới hả?" Bạch Lê tò mò hỏi.
Heo rừng ép dẹp xuống xong thì trông như một tấm đệm bay, theo sóng biển phập phồng, hơn nữa còn là một tấm "Đệm" vĩnh viễn không rò khí, chỉ cần [Vảy Xám] muốn, y có nằm ở trên đánh một giấc cũng không vấn đề gì. Dù sao diện tích cũng đủ rộng.
[Vảy Xám] thành thật trả lời: "Đúng vậy, lê Lê, tôi cưới [Đầu Sắt] đến đây đó. Chậc, còn không phải tại tôi tò mò, không biết trên biển trông như thế nào sao, cho nên bèn lén theo sau mọi người, trên đường có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hề hề!"
Nói xong thì cướt tít mắt.
"Nhưng mà..." Khương Hoài Bích cúi đầu kiểm tra thuyền đánh đánh cá, nói: "Chiếc thuyền này chỉ có thể chở tối đa năm người thôi, thêm một người sẽ lật, anh..."
Chuyện này [Vảy Xám] đã tính toán, lên kế hoạch trước cả rồi, ngay cả chuyện thuyền chỉ có thể chờ năm người y cũng biết rõ rành rành, nghe vậy lập tức phất tay một cái, sảng khoái nói: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì, tôi cũng không định lên thuyền, mọi người để tôi đi theo bên cạnh thôi được không? Coi như là... Coi như tôi là nhân viên ngoài biên chế đi? Nhà tôi có [Đầu Sắt] đây rồi, trong ba lô cũng có một đống đồ ăn thức uống, không sợ chết đói trên biển đâu."
Y đã nói vậy rồi, người trên thuyền cũng không thể từ chối, không cho y đi theo, đành ngầm đồng ý. Ngay cả tổ hợp câu cá của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng dời vị trí xuống dưới đuôi thuyền, tùy tiện ném mồi lưỡi câu xuống xong thì bắt đầu hàn huyên cùng [Vảy Xám].
Khán giả trong phòng phát sóng, đặc biệt là những người chơi ở "Thôn Nấm" lập tức chua lét. Cả đám vỗ đùi đau lớn nói, sớm biết có thể làm như vậy, bọn họ kiểu gì cũng phải tìm [Vảy Xám], xin một slot ngồi heo.
Không lên được thuyền thì đã làm sao, vẫn còn một con heo biết bơi đấy thôi!
Trên đường đi, người cầm lái lại thay đổi một lượt nữa, Khương Hoài Bích đứng ở mũi thueyefn, tay cầm bánh lái, tạo dáng, nhờ khán giả chụp màn hình lại gửi cho mình, cô muốn giữ làm kỷ niệm.
Đến lúc này, thuyền đã rời bến được hơn một tiếng, dọc theo đường đi, đừng nói là hải tặc, ngay cả một hòn đảo cũng chưa thấy xuất hiện. Khương Hoài Bích nghĩ một chút, để thuyền đổi phương hướng tiếp tục chạy, sau đó quay đầu hỏi những người khác: "Chúng ta có thể quăng lưới chơi trước một chút, xem có bắt con cá lớn nào không không, chứ cứ đi về phía trước mãi thế này cũng chán."
Đề nghị này lập tức được tất cả mọi người tán thành, [Vảy Xám] còn đứng trên người heo nhảy nhảy mấy cái: "Được được, tôi cách mặt nước gần nhất, để tôi giúp mọi người nhìn xem chỗ nào có cá bơi qua!"
Bạch Lê một tay cầm lưới đánh cá cao cấp, một tay cầm lưới đánh cá siêu cấp, hỏi mọi người muốn dùng loại nào.
"Không thì dùng lưới cao cấp trước đi, lưới siêu cấp có ít, giờ chúng ta chưa có kinh nghiệm đừng dùng lung tung, chờ chúng ta thả lưới mấy lần, có cảm giác rồi lại dùng chúng nó sau cũng không muộn." Văn Tinh Diệu nói.
Những người khác ở bên cạnh gật đầu đồng ý.
"Được, vậy thì dùng lưới đánh cá cao cấp trước." Bạch Lê cất lưới siêu cấp lại, sau đó dưới sự trợ giúp của Văn Tinh Diệu, [Cho tôi một bát cơm], [Mi có gan không] và [Vảy Xám] bên dưới, quăng lưới đánh cá ra.
Lúc này, thuyền đã dừng lại, Khương Hoài Bích cầm camera, nằm nhoài trên lan can ngó đầu nhìn, chờ sau khi tất cả lưới chìm xuống nước rồi, cô nàng mới quay sang ngơ ngác hỏi: "Vậy là xong rồi ạ, chúng ta còn phải làm gì nữa không?"
Cứ cảm thấy một đám người mới như bọn họ, nếu chỉ làm có vậy, chắc kéo lưới lên chỉ bắt được vài con cá con, hoặc là chả có con nào luôn.
Là "Plugin hình người", Bạch Lê trực tiếp đề nghị: "Có thể rải một ít mồi câu cá ở xung quanh để dụ cá xung quanh tới gần, hoặc là lái thuyền đi chầm chậm về phía trước cũng được."
Nghe nhắc vậy, mắt mọi người lập tức sáng lên, đã có cách thì cứ thế làm thôi.
Khương Hoài Bích nói: "Để em ném mồi câu xuống, xong lại đi lái thuyền!"
"Tôi nữa tôi nữa, chỗ tôi có không ít mồi câu, tôi cũng rắc một tí xuống!" [Vảy Xám] đã bắt đầu lấy mồi câu từ trong ba lô ra.
Được rắc xuống nhiều nhất là mồi câu thường, tiếp đến là mồi câu cao cấp, thậm chí trong số đó còn có mấy viên vừa lớn vừa tròn, là mồi câu siêu cấp màu vàng óng, vừa nhìn đã biết do Văn Tinh Diệu ném xuống.
Khán giả xem live lập tức chú ý đến lần đánh bắt đầu tiên trên biển của tiểu đổi ra khỏi.
"Mấy người Lê Lê cuối cùng cũng chịu từ bỏ cái cần câu không thể bắt cá kia đi, đổi sang dùng lưới đánh cá rồi, hi vọng sẽ có thu hoạch lớn, khởi đầu tốt đẹp ~"
"Nhân lúc bọn họ quăng lưới, tôi đã lên mạng vũ trụ tra thử xem vùng biển nào thì có những loại cá ra sao, cá nào ăn ngon rồi. Các anh em, nước miếng của tôi đã đang chảy ròng ròng rồi đây, hi vọng Lê Lê với mấy người em gái [Hoài Bích] cố gắng một chút, tôi thèm lắm rồi!"
"Lưới đánh cá cao cấp, mồi câu cao cấp, mồi câu siêu cấp, chậc chậc chậc, này xem như là bỏ vốn lớn để bắt cả nhỉ, tôi bây giờ đang muốn nhìn xem hải sản ở biển phong phú đến mức nào?"
"Chắc rất nhanh là thấy được thôi, đang ở trong game mà, sẽ không giống như trong hiện thực phải chờ đến mấy tiếng đâu nhỉ?"
Đúng là không cần chờ lâu như vậy, chờ Khương Hoài Bích chậm rãi lái thuyền đi, kéo theo lưới đánh cá thật lớn ở đuôi tàu, [Vảy Xám] lại cưỡi heo theo bên cạnh, bơi về phía trước, độ tầm nửa tiếng gì đó, Bạch Lê bảo có thể kéo lưới lên.
"Em sang bên kia nghỉ ngơi đi, để tôi kéo lưới là được." Văn Tinh Diệu đẩy Bạch Lê, để cậu ra băng ghế nhỏ bên cạnh ngồi, còn nhét cho cậu một hộp bỏng ngô.
Có đãi ngộ giống như Bạch Lê còn có Khương Hoài Bích nữa. Mà nguyên nhân cô không được lên, chỉ đơn giản là vì cảm giác con gái chân yếu tay mềm, có giúp cũng chẳng được mấy.
Bạch Lê: "..."
Khương Hoài Bích: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Mấy giây sau, Bạch Lê mới cầm hộp bỏng trong tay đưa về phía trước: "[Hoài Bích], em có muốn ăn vặt chút không?"
Khương Hoài Bích làm biểu cảm khóc thút thít, tay cũng thành thật đưa tới: "Muốn ạ!"
Vì thế hai người vui vẻ ngồi trong góc, vừa ăn bỏng ngô, vừa cổ vũ cho mấy người đang bận việc ở đuôi thuyền, còn tranh thủ làm công tác thuyết mình cho khán giả đang xem trực tiếp.
Công cụ do [Xới cho tôi bát cơm] làm lúc này phát huy công dụng rất lớn, nhờ có chúng nó, quá trình kéo lưới lên của họ nhẹ nhàng hơn không ít, gần như không tốn bao nhiêu sức lực, thứ trong lưới đánh cá đã lộ ra khỏi mặt nước.
Đập vào mắt là một mảng màu bạc sáng lấp lánh, cá hố trong lưới quấn vào với nhau, chen chúc chật chội, vì bị đè ép, nên chúng nó đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Vảy trên người cá hố lúc còn sống có màu sáng chói như bạc, giống như một thước lụa do ánh trăng dệt thành, nhưng chờ chúng nó chết đi, loại ánh sáng lộng lẫy này sẽ lập tức biến mất, trở nên ảm đạm.
Khán giả đầu tiên là khiếp sợ với vẻ đẹp của cá hố khi mới ra khỏi nước, nhưng sau đó rất nhanh đã được người khác phổ cập kiến thức về cá hố kho, cá hố áp chảo, cá hố chua ngọt, cá hố nướng muối tiêu, nước mắt tiếc thương vì một sinh mệnh rời khỏi nhân thế rơi giàn giụa từ khóe miệng, khán giả cuống cuồng bình luận, lớn tiếng khen ngợi "Làm tốt lắm"!
Đây có thể nói là một lần đánh bắt thành công, trong lưới đánh cá hầu hết đều là cá hố, chỉ có một ít là cua. Ban đầu không có ai để ý đến mấy con cua này trong lưới, nên lúc bỏ cá hố vào trong khoang chứa, đám cua này lập tức vượt ngục, hếch càng bò lồm ngồm.
Chờ mấy người Bạch Lê phát hiện ra, chúng nó đã bó khắp boong tàu, khiến người ta thấy đau hết cả đầu.
Khán giả xem live không thấy đau lòng cho họ, mà chỉ đau lòng cho cua thôi.
"Em gái [Hoài Bích] chú ý, dưới cuộn dây thừng ở mũi thuyền có một con cua lớn đang núp, lúc bắt nhớ cẩn thận một chút, nhất định đừng làm rụng càng của nó, nếu không lúc ăn sẽ mất ngon!"
"A a a a1 Ở chỗ đống dụng cụ bên kia cũng có mấy con kìa, cái rìu kia sắp rơi xuống rồi, ai nhanh chạy ra đỡ đi, không có đập trúng cua bên dưới, thịt với vỏ cua sẽ dính hết vào nhau đấy!"
"Úi! Con cua kia bò nhanh thế, tôi tuyên bố nó chính là quán quân cuộc thi vượt ngục hôm nay, không biết bây giờ vận động nhiều thế này, lát nữa cho vào nồi, thịt ở càng nó có dai với thơm hơn không nhỉ?"
"Tôi đếm sơ sơ thì thấy có 36 con cua thôi, vừa vặn ở đây có sáu người, trực tiếp nấu hết một mẻ luôn đi nhỉ? Xong lúc ăn thì chậm chậm một chút, để chúng ta cũng được nếm thử? Chảy nước miếng.jpg"
36 con cua cũng không nhiều, mấy người tìm kỹ trên boong thuyền một lần, đã bắt được toàn bộ chúng nó về quy án.
Giờ Khương Hoài Bích mới có thời gian rảnh để nhìn phòng phát sóng của mình, đúng lúc nhìn thấy comment của khán giả, yêu cầu bọn họ nấu hết chỗ cua này lên ăn, cô nàng bèn đọc lại bình luận này. hỏi ý kiến mọi người. Về phương diện ăn uống, suy nghĩ của mọi người nhất quán không ngờ, vậy thì nấu hết lên thôi, chẳng lẽ còn có thể giữ lại ăn tết nữa à?
Mà bắt bọn nó cũng tốn không ít sức lực, nhân cơ hội này bọn họ bổ sung thể lực luôn.
Chỉ là ăn cua đồng không thì chưa đủ, hai người học kỹ năng nấu ăn là Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] bèn xuống khoang chứa chọn mấy con cá hố lớn, chuẩn bị nấu đủ bốn món cá hố mà trước đó khán giả đã nhắc đến.
Khán giả: Đây là anh đại thần tiên ở đâu ra vậy, yêu mất rồi, yêu quá đi thôi!
Là thành viên hội có thù với nhà bếp, Bạch Lê nhận nhiệm vụ lái thuyền, điều khiển thuyền chậm rãi đi về một phía khác.
Lúc này, trong lòng [Vảy Xám] lại thấy có hơi rầu rĩ, y đã không giúp được gì thì thôi, giờ lại ngửa tay chờ ăn, thật xấu hổ. Vì thế y bảo [Đầu Sắt] bơi về phía trước, chuẩn bị chạy tới mũi tàu tán gẫu với Bạch Lê.
Nhưng đúng lúc này, y cảm giác chỗ mình ngồi bị thứ gì đó đội lên, [Đầu Sắt] cũng kêu "Ụt ịt" tỏ vẻ khó chịu, y tò mò ngó xuống nước nhìn thử, sắc mặt tức thì trắng bệch.
"Lê, Lê Lê! Nước, trong nước có con gì, tôi nhìn thử, hình như là bạch tuộc lớn, quái vật xúc tua a a a!!"
[Vảy Xám] lắp ba lắp bắp nói xong, lập tức một cái xúc tua màu đỏ tươi chi chít giác hút thò ra từ trong nước, đập mạnh một cái về phía mạn thuyền.
_______________________
Bình luận facebook