Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Nhìn mấy cái xúc tua của nó kìa, vừa to vừa dài, tốc độ bơi nhất định rất nhanh, tôi ra giá 200 vàng!"
"Xía, nói nhiều như vậy mà chỉ ra có 200 vàng? Tôi ra 250 vàng."
"Dữ, quá dữ luôn, nếu không phải nó đụng trúng Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh], nói không chừng còn có thể tiếp tục hoành hành trên biển, giờ thì hay rồi, bị dán nhãn thú cưng tương lai ~ Tôi ra giá 300 vàng, các anh em nhường tôi nhá?"
"Hờ hờ, nhường cái gì mà nhường, cơ hội hiếm có, người nào ra giá cao thì được, chúng ta cạnh tranh công bằng! 400 vàng, Lê Lê nhìn tôi đi mà ~"
"Tôi nói này, sao mấy người có tiền dữ vậy, bình thường chăm trồng trọt lắm đúng hơm? Tôi ra giá 500 vàng, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi, quỳ xuống cầu bạch tuộc lớn, hức hức hức!"
"Lê Lê, cậu còn nhớ tôi không, lúc cậu và anh đại [Yêu Tinh] đi câu cá, tôi ngồi cạnh hai người, còn nói chuyện với cậu nữa đó, có thể ưu tiên cho tôi một chút không, tôi muốn con bạch tuộc này lắm, tôi ra giá 520 vàng!"
"Tôi phỉ vào, người đâu, lôi cái tên muốn đi cửa sau này ra ngoài, 520 vàng thì đáng bao nhiêu, tôi ra giá 550 vàng!!"
"570 vàng, lăn lộn cầu xin, đừng ai tranh với tôi nữa!"
"..."
Đối với việc nhận bạch tuộc lớn bá chủ một phương trên biển này làm thú cưng, người dân "Thôn Nấm" tỏ ra hết sức nhiệt tình, không chờ mấy người Bạch Lê phát biểu ý kiến, họ đã bắt đầu đấu giá luôn trong phòng phát sóng trực tiếp. Những khán giả khác cũng rất là biết ý, nhường khán đài lại cho bọn họ, trong quá trình này không chạy ra gây rối, cũng không nói sáng chuyện khác.
Ít nhất thì ở bên ngoài là như vậy. Còn việc có người không phải dân "Thôn Nấm", thậm chí cũng không phải người chơi ác ý tăng giá hay không, thì không ai biết cả...
Mấy người Bạch Lê anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều cảm thấy cạn lời, cái gì mà "Ai ra giá cao thì, được", bọn họ có nói vậy đâu. Ý định ban đầu của bọn họ là, báo ra một con số thích hợp bán bạch tuộc lớn cho người đầu tiên đồng ý bỏ tiền ra mua, chuyện này thế là xong.
Nào có giống như bây giờ, người muốn mua tự mình tổ chức đấu giá, còn cảm thấy không có vấn đề gì...
Giá đã lên đến hơn 500 vàng rồi, vào lúc này mà hô dừng thì khó tránh làm người sau khó hiểu, mấy người yên lặng quyết định, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên đi, chờ mấy người này tranh ra kết quả, bọn họ lại ra mặt xác nhận thân phận người mua là được.
May mà, sao khi giá bị đẩy lên đến 550 vàng thì tốc độ đã chậm lại, trên khu bình luận chỉ có mấy khán giả nhìn quen mắt còn đang kiên trì hét giá, nhưng có thể thấy một cách rõ ràng, càng về sau, thời gian họ cân nhắc để ra giá là dài. Cuối cùng, giá tiền dừng ở một con số vô cùng may mắn: 666 vàng.
Dường như nhớ đến hồi còn túng quẫn, cả nhà cả cửa chỉ có nhõn 6.666 tinh tệ của mình, Bạch Lê tiến lên một bước, giơ tay ra hiệu cuộc đấu giá bạch tuộc lần này hết thúc tại đây, người ra giá 666 tinh tệ đã lấy được quyền sở hữu bạch tuộc lớn.
Vụ bán đấu giá lần này tiến hành trong phòng phát sóng của Khương Hoài Bích, cho nên sau khi có kết quả, Khương Hoài Bích lập tức đi nói chuyện riêng với khán giả này, hỏi nick trong game của đối phương, cũng hẹn chờ bọn họ trở về sẽ gặp ở cửa thôn, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Bán đấu giá kết thúc, khán giả nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện.
"Hơi ⸺⸺ Nghẹn chết tôi rồi, suýt chút nữa tôi cũng muốn nhào lên để ra giá, sau đó mới nhớ ra, mình còn chưa được được vào game, đừng nói là vàng, đến một đồng tôi cũng không có QAQ!"
"Chậc, tôi cũng có khác gì đâu? Rõ ràng có đến 24 triệu tiêu chuẩn để cướp, thế mà tôi vẫn không thể lấy được, đến giờ vẫn chỉ có thể xem livestream, sống tạm qua ngày. Nghĩ lại, hồi "Vùng đất điền viên" mới ra mắt, chỉ có 500 tiêu chuẩn lại là dễ cướp nhất."
"Người anh em mua được bạch tuộc lớn kia ơi, thu phục được nó rồi, ông anh nhớ chụp lấy mấy tấm hình đăng lên diễn đàn nhé, tôi tò mò trăm triệu "Chút", không biết cưỡi bạch tuộc bơi qua bơi lại trong biển là như thế nào..."
"Bạch tuộc lớn cũng có, cá heo, cá mập, rùa biển... Còn xa sao? Hi vọng các anh đại có thể bắt được thêm vài con to to nữa, lặp lại kỳ tích!"
"Úi ⸺⸺ Lầu trên chưa chi đã nghĩ xa thế, nhưng mà tôi thích! Không nói nữa, tôi muốn vừa trồng cây vừa xem livestream, tranh thủ lần tới Lê Lê bắt được con gì trên biển thì còn có sức mà tranh giành!"
Chờ mấy người Bạch Lê chuyển bạch tuộc lớn vào một khoang chứa nhỏ độc lập xong, đề tài đã chạy như điên về phía sinh vật biển to lớn tiếp theo, làm Bạch Lê nhìn mà thấy ngượng, nghĩ thầm, cách chơi mới mà cậu thiết kế là ra biển thám hiểm chứ có phải ra biển đánh quái thú đâu...
Nghĩ nhiều quá rồi, thật sự nghĩ nhiều quá rồi. Có thể bắt gặp một con bạch tuộc lớn như vậy đều là do bọn họ đen đủi thôi.
Bạch tuộc lớn: Gặp trúng mấy người là do tui đen mới đúng chứ??
Khương Hoài Bích cũng nhìn thấy nội dung trò chuyện của khán giả ở khu bình luận, nhỏ giọng lầu bầu: "Mọi người lật mặt giỏi quá nha, rõ ràng ban đầu nói muốn ăn râu bạch tuộc nướng mọi, bây giờ lại biến thành nuôi thí điểm bạch tuộc rồi..."
Lời còn chưa nói hết, cô nàng đã trông thấy ở mũi thuyền có một cái xúc tua trông rất quen mắt, bèn "Á" một tiếng, nhảy dựng lên, nghĩ chắc hôm nay cô cầm nhầm kịch bản đánh cả nhà bạch tuộc rồi, lại phải phiền Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] bắt con bạch tuộc còn lại lên.
Kết quả là...
Một cái chân bị đứt của bạch tuộc bị người bên dưới quăng lên, theo tiếc chân bạch tuộc rơi xuống, tiếng của [Vảy Xám] cùng truyền tới: "Anh đại [Yêu Tinh], đây là cái chân bạch tuộc bị anh chém đứt, ban nãy suýt nữa đã rơi xuống biển, được tôi nhặt trở về này. Ờm... Hề hề, nó cùng không thể lắp lại cho bạch tuộc được, hay là chúng ta tranh thủ một chút?"
Câu nói này được camera livestream ghi lại rõ rành rành, hoàn hảo rơi vào tai khán giả đang xem live. Ban đầu khán giả cũng không kịp phản ứng lại, không biết ý của [Vảy Xám] là gì, trong đầu hiện lên một đống chấm hỏi, nhưng sau một hồi nhìn chằm chằm vào cái chân bạch tuộc kia, DNA của bản thân tự vận động, nước bọt ứa ra, đã bắt đầu tưởng tượng đến hương vị cùng sự giòn dai của cái chân bạch tuộc kia.
" "Trò chơi trên đầu lưỡi"."
"Đứa nhỏ [Vảy Xám] này thông minh ghê ta, thực sự rất được lòng tui đó!"
"Ấy, suýt nữa thì quên mất, lúc bạch tuộc lớn xuất hiện đang đúng giờ cơm, bị nó quấy nhiễu như vậy, chắc Lê Lê cũng đói bụng rồi đúng không? Nhanh ăn cái chân này bổ sung thể lực..."
"Còn cả cua với cá hố nữa, hai cái này cũng không thể quên được! Đúng, tôi tham lam như vậy đấy, hức hức!"
Khán giả đều đã nói vậy, mấy người Bạch Lê sẽ từ chối sao? Không đâu, đương nhiên là phải đồng ý, một lần nữa chế biến mấy món ngon kia.
Khương Hoài Bích cầm cái chân bạch tuộc kia... Không, phải là ôm nó, kéo đến chỗ Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] mới đúng. Đến nơi, giao nguyên liệu nấu ăn cho hai người xong, cô nàng yên lặng xoa xoa cánh tay.
Má ơi, cái chân bạch tuộc này nặng dữ, lại còn to nữa, đừng nói bọn họ có sáu người, thêm sáu người nữa ăn vẫn dư sức...
Nhưng mà chuyện sau đó đã nói cho cô biết, mình vẫn xem thường sức ăn của cả nhóm, 36 con cua, ba con cá hố, cộng thêm một cái chân bạch tuộc siêu to khổng lồ, thế mà chỉ trong có nửa tiếng đã bị sáu người họ đánh bay.
Thịt cua hấp tươi ngon, thịt và gạch cua bên trong vàng óng, thơm nức mũi, trộn với cơm nóng để ăn, thực sự quá ngon, ăn hai ba miếng là có thể hết bay một nửa bát cơm tẻ.
Cá hố kho tương cũng rất vừa miệng, trong lúc chế biến gia vị đã ngấm vào tận bên trong, mỗi miếng cá hố đều dày tầm 4, 5 phân, há miệng thật to, cắn "Oàm" một cái, trong miệng đều là vị cá. Cá hố chiên vỏ ngoài giòn xốp vàng óng, lúc ăn còn có thể nghe thấy tiếng "Rồm rộp", bên trong miếng thịt cá vẫn còn nóng hổi, tuy khiến người ta bỏng miệng phải nhảy tưng tưng, nhưng lại không ai nỡ nhả ra.
Về phần cái chân bạch tuộc bị Văn Tinh Diệu chém đứt kia, cũng bị cắt làm ba khúc, một khúc xiên vào que gỗ nướng than, một khúc xắt thành từng miếng nhỏ chiên lên, chấm nước tương ăn. Khúc còn lại, được Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] có đầy đủ trang bị đồ nghề làm thành bạch tuộc viên phiên bản rút gọn.
Chẳng mấy ai biết, lúc Bạch Lê nhìn thấy bộ công cụ làm bạch tuộc viên kia, trong lòng cậu choáng váng thế nào, mẹ ơi, thứ đồ chơi này cũng có thể chế tác được trong game à?
[Mi có gan không] để ý thấy ánh mắt của Bạch Lê, ngẩng đầu lên cười giải thích: "Thứ này là do Trịnh già làm ra, bọn tôi lên mạng vũ trụ tra xét tài liệu liên quan đến dụng cụ nhà bếp thời Trái Đất cổ rất lâu, đây là món đầu tiên Trịnh già phỏng chế lại. Tôi còn đặc biệt học kỹ thuật chuyên môn, không nghĩ nhanh như vậy đã có thể lấy ra dùng."
Món đồ này từ khi bắt tay vào làm đến khi có thể lấy ra sử dụng, cũng mất tầm ba ngày. Còn "Trịnh già" trong miệng y, tên thật là Trịnh Dịch, cũng chính là bạn tốt [Xới cho tôi bát cơm] trong game của y.
Khán giả thèm ăn muốn khóc: "U hu hu, đây nhất định là do ông trời sắp đặt, bạch tuộc lớn gặp phải máy làm bạch tuộc viên, không bị nấu thành món ngon thì thật vô lý!"
Trong nhất thời, khu bình luận đều là comment liên quan đến chân bạch tuộc. Bạch Lê sợ người chơi mua bạch tuộc cảm thấy mình bị thiệt, dù sao thú cưng đang yên đang lành lại bị mất một cái chân, bèn cố ý giải thích một câu: " Bạch tuộc có khả năng tái sinh rất mạnh, mặc dù bây giờ nó mất một chân, nhưng chẳng mấy nữa cái chân này sẽ mọc trở lại, mọi người đừng lo."
Khán giả: "Ồ ồ ồ, hiểu hiểu, ý là chân bạch tuộc có thể mọc lại là một nguồn tài nguyên vô tận, không cần biết là lúc nào, thấy thèm thì có thể chặt một chân của nó xuống ăn đúng không?"
Bạch Lê: "???"
Ý của cậu không phải vậy, cái đám tham ăn tục uống này, thèm quá nên vứt não luôn rồi à!!
Nhưng mà linh hồn gào thét đòi ăn của mấy người này chấy hừng hực, đừng nói là khán giả ăn không tới cũng không thể tiếp xúc với bạch tuộc lớn, mà ngay cả chủ nhân tương lai của nó cũng thấy liêu xiêu, không khỏi suy tư, không biết y thu phục bạch tuộc lớn thành thú cưng rồi, nó có đồng ý tự rụng một chân cho y ăn không nhỉ...
Khán giả tham ăn đến mức suýt khóc: "Ôi chao, chắc là số mệnh do ông trời sắp đặt, con bạch tuộc lớn gặp máy bắn bóng bạch tuộc, không được làm ngon ăn vào miệng thì thật là vô lý!"
Trong một thời gian, khu vực đầy rẫy những cuộc thảo luận về chân bạch tuộc. Bai Li lo lắng người chơi mua một con bạch tuộc lớn sẽ cảm thấy thua lỗ, dù sao một con vật cưng tốt bụng cũng bị mất một chân, vì vậy anh đã đặc biệt giải thích: "Bạch tuộc có khả năng tái sinh rất mạnh. Nó sẽ sớm phát triển trở lại, vì vậy đừng lo lắng về nó. "
Khán giả: "Ồ, tôi hiểu rồi. Nghĩa là chân bạch tuộc là nguồn tài nguyên tái tạo. Lúc nào thấy khát, bạn có thể chặt bỏ một chiếc chân để nấu và ăn?"
Bạch Lí: "???"
Đó không phải là ý của anh ấy. Các bạn sành ăn, nhanh lên và dừng lại!!
Tuy nhiên, tâm hồn của các foodie còn cháy bỏng, huống hồ là khán giả không thể ăn hay chạm vào con bạch tuộc lớn. sẵn sàng xẻ thịt mình và để nó ăn những miếng thịt bạch tuộc tươi ngon nhất...
- --o0o---
"Xía, nói nhiều như vậy mà chỉ ra có 200 vàng? Tôi ra 250 vàng."
"Dữ, quá dữ luôn, nếu không phải nó đụng trúng Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh], nói không chừng còn có thể tiếp tục hoành hành trên biển, giờ thì hay rồi, bị dán nhãn thú cưng tương lai ~ Tôi ra giá 300 vàng, các anh em nhường tôi nhá?"
"Hờ hờ, nhường cái gì mà nhường, cơ hội hiếm có, người nào ra giá cao thì được, chúng ta cạnh tranh công bằng! 400 vàng, Lê Lê nhìn tôi đi mà ~"
"Tôi nói này, sao mấy người có tiền dữ vậy, bình thường chăm trồng trọt lắm đúng hơm? Tôi ra giá 500 vàng, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi, quỳ xuống cầu bạch tuộc lớn, hức hức hức!"
"Lê Lê, cậu còn nhớ tôi không, lúc cậu và anh đại [Yêu Tinh] đi câu cá, tôi ngồi cạnh hai người, còn nói chuyện với cậu nữa đó, có thể ưu tiên cho tôi một chút không, tôi muốn con bạch tuộc này lắm, tôi ra giá 520 vàng!"
"Tôi phỉ vào, người đâu, lôi cái tên muốn đi cửa sau này ra ngoài, 520 vàng thì đáng bao nhiêu, tôi ra giá 550 vàng!!"
"570 vàng, lăn lộn cầu xin, đừng ai tranh với tôi nữa!"
"..."
Đối với việc nhận bạch tuộc lớn bá chủ một phương trên biển này làm thú cưng, người dân "Thôn Nấm" tỏ ra hết sức nhiệt tình, không chờ mấy người Bạch Lê phát biểu ý kiến, họ đã bắt đầu đấu giá luôn trong phòng phát sóng trực tiếp. Những khán giả khác cũng rất là biết ý, nhường khán đài lại cho bọn họ, trong quá trình này không chạy ra gây rối, cũng không nói sáng chuyện khác.
Ít nhất thì ở bên ngoài là như vậy. Còn việc có người không phải dân "Thôn Nấm", thậm chí cũng không phải người chơi ác ý tăng giá hay không, thì không ai biết cả...
Mấy người Bạch Lê anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều cảm thấy cạn lời, cái gì mà "Ai ra giá cao thì, được", bọn họ có nói vậy đâu. Ý định ban đầu của bọn họ là, báo ra một con số thích hợp bán bạch tuộc lớn cho người đầu tiên đồng ý bỏ tiền ra mua, chuyện này thế là xong.
Nào có giống như bây giờ, người muốn mua tự mình tổ chức đấu giá, còn cảm thấy không có vấn đề gì...
Giá đã lên đến hơn 500 vàng rồi, vào lúc này mà hô dừng thì khó tránh làm người sau khó hiểu, mấy người yên lặng quyết định, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên đi, chờ mấy người này tranh ra kết quả, bọn họ lại ra mặt xác nhận thân phận người mua là được.
May mà, sao khi giá bị đẩy lên đến 550 vàng thì tốc độ đã chậm lại, trên khu bình luận chỉ có mấy khán giả nhìn quen mắt còn đang kiên trì hét giá, nhưng có thể thấy một cách rõ ràng, càng về sau, thời gian họ cân nhắc để ra giá là dài. Cuối cùng, giá tiền dừng ở một con số vô cùng may mắn: 666 vàng.
Dường như nhớ đến hồi còn túng quẫn, cả nhà cả cửa chỉ có nhõn 6.666 tinh tệ của mình, Bạch Lê tiến lên một bước, giơ tay ra hiệu cuộc đấu giá bạch tuộc lần này hết thúc tại đây, người ra giá 666 tinh tệ đã lấy được quyền sở hữu bạch tuộc lớn.
Vụ bán đấu giá lần này tiến hành trong phòng phát sóng của Khương Hoài Bích, cho nên sau khi có kết quả, Khương Hoài Bích lập tức đi nói chuyện riêng với khán giả này, hỏi nick trong game của đối phương, cũng hẹn chờ bọn họ trở về sẽ gặp ở cửa thôn, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Bán đấu giá kết thúc, khán giả nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện.
"Hơi ⸺⸺ Nghẹn chết tôi rồi, suýt chút nữa tôi cũng muốn nhào lên để ra giá, sau đó mới nhớ ra, mình còn chưa được được vào game, đừng nói là vàng, đến một đồng tôi cũng không có QAQ!"
"Chậc, tôi cũng có khác gì đâu? Rõ ràng có đến 24 triệu tiêu chuẩn để cướp, thế mà tôi vẫn không thể lấy được, đến giờ vẫn chỉ có thể xem livestream, sống tạm qua ngày. Nghĩ lại, hồi "Vùng đất điền viên" mới ra mắt, chỉ có 500 tiêu chuẩn lại là dễ cướp nhất."
"Người anh em mua được bạch tuộc lớn kia ơi, thu phục được nó rồi, ông anh nhớ chụp lấy mấy tấm hình đăng lên diễn đàn nhé, tôi tò mò trăm triệu "Chút", không biết cưỡi bạch tuộc bơi qua bơi lại trong biển là như thế nào..."
"Bạch tuộc lớn cũng có, cá heo, cá mập, rùa biển... Còn xa sao? Hi vọng các anh đại có thể bắt được thêm vài con to to nữa, lặp lại kỳ tích!"
"Úi ⸺⸺ Lầu trên chưa chi đã nghĩ xa thế, nhưng mà tôi thích! Không nói nữa, tôi muốn vừa trồng cây vừa xem livestream, tranh thủ lần tới Lê Lê bắt được con gì trên biển thì còn có sức mà tranh giành!"
Chờ mấy người Bạch Lê chuyển bạch tuộc lớn vào một khoang chứa nhỏ độc lập xong, đề tài đã chạy như điên về phía sinh vật biển to lớn tiếp theo, làm Bạch Lê nhìn mà thấy ngượng, nghĩ thầm, cách chơi mới mà cậu thiết kế là ra biển thám hiểm chứ có phải ra biển đánh quái thú đâu...
Nghĩ nhiều quá rồi, thật sự nghĩ nhiều quá rồi. Có thể bắt gặp một con bạch tuộc lớn như vậy đều là do bọn họ đen đủi thôi.
Bạch tuộc lớn: Gặp trúng mấy người là do tui đen mới đúng chứ??
Khương Hoài Bích cũng nhìn thấy nội dung trò chuyện của khán giả ở khu bình luận, nhỏ giọng lầu bầu: "Mọi người lật mặt giỏi quá nha, rõ ràng ban đầu nói muốn ăn râu bạch tuộc nướng mọi, bây giờ lại biến thành nuôi thí điểm bạch tuộc rồi..."
Lời còn chưa nói hết, cô nàng đã trông thấy ở mũi thuyền có một cái xúc tua trông rất quen mắt, bèn "Á" một tiếng, nhảy dựng lên, nghĩ chắc hôm nay cô cầm nhầm kịch bản đánh cả nhà bạch tuộc rồi, lại phải phiền Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] bắt con bạch tuộc còn lại lên.
Kết quả là...
Một cái chân bị đứt của bạch tuộc bị người bên dưới quăng lên, theo tiếc chân bạch tuộc rơi xuống, tiếng của [Vảy Xám] cùng truyền tới: "Anh đại [Yêu Tinh], đây là cái chân bạch tuộc bị anh chém đứt, ban nãy suýt nữa đã rơi xuống biển, được tôi nhặt trở về này. Ờm... Hề hề, nó cùng không thể lắp lại cho bạch tuộc được, hay là chúng ta tranh thủ một chút?"
Câu nói này được camera livestream ghi lại rõ rành rành, hoàn hảo rơi vào tai khán giả đang xem live. Ban đầu khán giả cũng không kịp phản ứng lại, không biết ý của [Vảy Xám] là gì, trong đầu hiện lên một đống chấm hỏi, nhưng sau một hồi nhìn chằm chằm vào cái chân bạch tuộc kia, DNA của bản thân tự vận động, nước bọt ứa ra, đã bắt đầu tưởng tượng đến hương vị cùng sự giòn dai của cái chân bạch tuộc kia.
" "Trò chơi trên đầu lưỡi"."
"Đứa nhỏ [Vảy Xám] này thông minh ghê ta, thực sự rất được lòng tui đó!"
"Ấy, suýt nữa thì quên mất, lúc bạch tuộc lớn xuất hiện đang đúng giờ cơm, bị nó quấy nhiễu như vậy, chắc Lê Lê cũng đói bụng rồi đúng không? Nhanh ăn cái chân này bổ sung thể lực..."
"Còn cả cua với cá hố nữa, hai cái này cũng không thể quên được! Đúng, tôi tham lam như vậy đấy, hức hức!"
Khán giả đều đã nói vậy, mấy người Bạch Lê sẽ từ chối sao? Không đâu, đương nhiên là phải đồng ý, một lần nữa chế biến mấy món ngon kia.
Khương Hoài Bích cầm cái chân bạch tuộc kia... Không, phải là ôm nó, kéo đến chỗ Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] mới đúng. Đến nơi, giao nguyên liệu nấu ăn cho hai người xong, cô nàng yên lặng xoa xoa cánh tay.
Má ơi, cái chân bạch tuộc này nặng dữ, lại còn to nữa, đừng nói bọn họ có sáu người, thêm sáu người nữa ăn vẫn dư sức...
Nhưng mà chuyện sau đó đã nói cho cô biết, mình vẫn xem thường sức ăn của cả nhóm, 36 con cua, ba con cá hố, cộng thêm một cái chân bạch tuộc siêu to khổng lồ, thế mà chỉ trong có nửa tiếng đã bị sáu người họ đánh bay.
Thịt cua hấp tươi ngon, thịt và gạch cua bên trong vàng óng, thơm nức mũi, trộn với cơm nóng để ăn, thực sự quá ngon, ăn hai ba miếng là có thể hết bay một nửa bát cơm tẻ.
Cá hố kho tương cũng rất vừa miệng, trong lúc chế biến gia vị đã ngấm vào tận bên trong, mỗi miếng cá hố đều dày tầm 4, 5 phân, há miệng thật to, cắn "Oàm" một cái, trong miệng đều là vị cá. Cá hố chiên vỏ ngoài giòn xốp vàng óng, lúc ăn còn có thể nghe thấy tiếng "Rồm rộp", bên trong miếng thịt cá vẫn còn nóng hổi, tuy khiến người ta bỏng miệng phải nhảy tưng tưng, nhưng lại không ai nỡ nhả ra.
Về phần cái chân bạch tuộc bị Văn Tinh Diệu chém đứt kia, cũng bị cắt làm ba khúc, một khúc xiên vào que gỗ nướng than, một khúc xắt thành từng miếng nhỏ chiên lên, chấm nước tương ăn. Khúc còn lại, được Văn Tinh Diệu và [Mi có gan không] có đầy đủ trang bị đồ nghề làm thành bạch tuộc viên phiên bản rút gọn.
Chẳng mấy ai biết, lúc Bạch Lê nhìn thấy bộ công cụ làm bạch tuộc viên kia, trong lòng cậu choáng váng thế nào, mẹ ơi, thứ đồ chơi này cũng có thể chế tác được trong game à?
[Mi có gan không] để ý thấy ánh mắt của Bạch Lê, ngẩng đầu lên cười giải thích: "Thứ này là do Trịnh già làm ra, bọn tôi lên mạng vũ trụ tra xét tài liệu liên quan đến dụng cụ nhà bếp thời Trái Đất cổ rất lâu, đây là món đầu tiên Trịnh già phỏng chế lại. Tôi còn đặc biệt học kỹ thuật chuyên môn, không nghĩ nhanh như vậy đã có thể lấy ra dùng."
Món đồ này từ khi bắt tay vào làm đến khi có thể lấy ra sử dụng, cũng mất tầm ba ngày. Còn "Trịnh già" trong miệng y, tên thật là Trịnh Dịch, cũng chính là bạn tốt [Xới cho tôi bát cơm] trong game của y.
Khán giả thèm ăn muốn khóc: "U hu hu, đây nhất định là do ông trời sắp đặt, bạch tuộc lớn gặp phải máy làm bạch tuộc viên, không bị nấu thành món ngon thì thật vô lý!"
Trong nhất thời, khu bình luận đều là comment liên quan đến chân bạch tuộc. Bạch Lê sợ người chơi mua bạch tuộc cảm thấy mình bị thiệt, dù sao thú cưng đang yên đang lành lại bị mất một cái chân, bèn cố ý giải thích một câu: " Bạch tuộc có khả năng tái sinh rất mạnh, mặc dù bây giờ nó mất một chân, nhưng chẳng mấy nữa cái chân này sẽ mọc trở lại, mọi người đừng lo."
Khán giả: "Ồ ồ ồ, hiểu hiểu, ý là chân bạch tuộc có thể mọc lại là một nguồn tài nguyên vô tận, không cần biết là lúc nào, thấy thèm thì có thể chặt một chân của nó xuống ăn đúng không?"
Bạch Lê: "???"
Ý của cậu không phải vậy, cái đám tham ăn tục uống này, thèm quá nên vứt não luôn rồi à!!
Nhưng mà linh hồn gào thét đòi ăn của mấy người này chấy hừng hực, đừng nói là khán giả ăn không tới cũng không thể tiếp xúc với bạch tuộc lớn, mà ngay cả chủ nhân tương lai của nó cũng thấy liêu xiêu, không khỏi suy tư, không biết y thu phục bạch tuộc lớn thành thú cưng rồi, nó có đồng ý tự rụng một chân cho y ăn không nhỉ...
Khán giả tham ăn đến mức suýt khóc: "Ôi chao, chắc là số mệnh do ông trời sắp đặt, con bạch tuộc lớn gặp máy bắn bóng bạch tuộc, không được làm ngon ăn vào miệng thì thật là vô lý!"
Trong một thời gian, khu vực đầy rẫy những cuộc thảo luận về chân bạch tuộc. Bai Li lo lắng người chơi mua một con bạch tuộc lớn sẽ cảm thấy thua lỗ, dù sao một con vật cưng tốt bụng cũng bị mất một chân, vì vậy anh đã đặc biệt giải thích: "Bạch tuộc có khả năng tái sinh rất mạnh. Nó sẽ sớm phát triển trở lại, vì vậy đừng lo lắng về nó. "
Khán giả: "Ồ, tôi hiểu rồi. Nghĩa là chân bạch tuộc là nguồn tài nguyên tái tạo. Lúc nào thấy khát, bạn có thể chặt bỏ một chiếc chân để nấu và ăn?"
Bạch Lí: "???"
Đó không phải là ý của anh ấy. Các bạn sành ăn, nhanh lên và dừng lại!!
Tuy nhiên, tâm hồn của các foodie còn cháy bỏng, huống hồ là khán giả không thể ăn hay chạm vào con bạch tuộc lớn. sẵn sàng xẻ thịt mình và để nó ăn những miếng thịt bạch tuộc tươi ngon nhất...
- --o0o---