Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: C47: Chương 89 + Chương 90 (cá Tháng Tư)
01/04/2022
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay ngày Cá tháng Tư đó, các cô đoán xem tôi có bù chương cho các cô thật không
.
.
.
Chương 89
"Tại sao thế ạ?" Dư Tiêu Nguyệt cùng Kiều Phong Doanh nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Nhân viên này đã làm việc cho công ty gần 10 năm, trải qua không ít sự kiện, Nghe vậy thì lộ ra dáng vẻ người từng trải, nói: "Còn không phải là do mấy game giả lập đó quá tệ lậu à, thế mà lại đề nghị dùng thịt trên người quái vật vực sâu để làm dịch dinh dưỡng bán, không hiểu sao sếp lại đồng ý với cái đề nghị này, kết quả không cần nghĩ cũng biết, người mua loại dịch dinh dưỡng vị này có mấy người thượng thổ hạ tả, phải nhập viện, công ty đền mất một khoản tiền lớn cho người mua. Những người chưa kịp dùng sản phẩm cũng đồng loạt đòi hoàn tiền, công ty mình cũng không cần bọn họ trả lại hàng, cứ vứt đi luôn là xong việc."
"Nói tóm lại, lần hợp tác đó là một sai lầm lớn trong lịch sử hoạt động của công ty chúng ta, hai người mới đến, không biết cũng đúng. Dù sao cứ nghe tôi đi, không cần thiết báo lại chuyện này cho sếp đâu, Tiêu Nguyệt, cô vẫn đang trong thời gian thực tập, mọi việc nên lấy ổn định làm chính."
Nhân viên cũ kia nói xong câu này thì lắc đầu rời đi.
Nghe y nói vậy, Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Phong Doanh đều nghĩ mà hoảng. Trời ạ, nếu không phải có đàn anh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, nói không chừng các cô thật sự sẽ đụng trúng họng súng của ông chủ mất, vốn ông chủ đã đang trong giai đoạn thường xuyên phát tác triệu chứng đứt gãy gien rồi, các cô mà chọc cho đối phương không vui vào đúng cái lúc này nữa, không chừng sẽ mất việc luôn mất.
"Hơ... Nguyệt Nguyệt, tôi thấy chúng mình không cần đi tìm hiểu tin tức về trò chơi này nữa đâu." Kiều Phong Doanh nhìn Dư Tiêu Nguyệt, nghiêm túc nói.
"Được, được rồi." Dư Tiêu Nguyệt dạ dạ vâng vâng, gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng cô thực ra vẫn có chút chút hiếu kỳ, cộng thêm việc này nằm trong trách nhiệm của mình, cảm thấy cố ý lờ đi như vậy là đang thất trách.
Dư Tiêu Nguyệt tính, không thì chờ khi nào có thời gian rảnh, cứ âm thầm lên mạng cũ trụ xem thử một chút. Nếu trò chơi "Vùng đất điền viên" kia cũng giống như mấy game khác, vậy có thể thể an tâm quẳng nó ra sau gáy, còn nếu nó không giống như trò chơi khác, vậy vẫn nên tìm cơ hội báo cáo lại cho cấp trên thì hơn.
Chỉ là cô không ngờ được, tiếp đó một thời gian dài, cô đều đang tăng ca rồi lại tiếp tục tăng ca. Chờ khi công ty ấn định hương vị dịch dinh dưỡng mới cho tháng sau, bắt đầu đưa vào sản xuất hàng loạt thì cũng đã là cuối tháng. Game giả lập "Vùng đất điền viên" từng gây băn khoăn cho cô đã sớm bị vùi vào quên lãng.
Một bên khác, Viên nghiên cứu Đế quốc cũng bị dân mạng điên cuồng @ cùng nhắn tin inbox, cũng không có hồi âm.
Dân mạng đi từ hi vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, bọn họ biết mình đừng mong nếm được dịch dinh dưỡng vị canh tiết Tứ Xuyên, ruột già kho tàu, thịt kho Đông Pha trong hiện thực, thậm chí cả cải thảo xào ớt cũng không có luôn, trong lòng không nhịn được mắng Thực phẩm Vị Cổ và Viện nghiên cứu Đế quốc mắt mù, bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một trò chơi tuyệt vời như vậy, nếu hai công ty này hợp tác với game, chắc chắn có thể kiếm được một đống lớn tiền từ tay đám tham ăn như bọn họ mà.
Cuối cùng vẫn chỉ có bọn họ là đáng thương, chỉ có thể tiếp tục thông qua livestream uống rượu độc giải khát.
Trong lúc dân mạng trắng trợn review khen ngợi "Vùng đất điền viên" trên mạng vũ trụ, Bạch Lê cũng hoàn toàn không để ý đến hoạt động của bọn họ, mà cho dù có để ý, cậu cũng chỉ cười cười cho qua, cảm thấy trò chơi mình làm đâu có năng lượng lớn như vậy.
Mà trong tương lai không xa, Thực phẩm Vị Cổ và Viên nghiên cứu Đế quốc cuối cùng cũng để ý đến game do Bạch Lê thiết kế, sau khi phát hiện mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian mà khóc ròng ròng thì lập tức thông qua "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" liên hệ với Bạch Lê, cố gắng đạt thành thỏa thuận hợp tác với cậu.
Đáng tiếc, lúc đó đang là giai đoạn quan trọng để nâng cấp thiết bị game, Bạch Lê bận rộn không có thời gian, nên không đồng ý ngay. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập đến.
Người chơi trong game vẫn vui vui vẻ vẻ chơi đùa như trước.
Sau khi mở khóa N cách ăn heo rừng xong, những người chơi còn đang thèm nhỏ dãi bắt đầu hướng ánh mắt về phía mấy động vật nhỏ trong rừng. Mấy em động vật xinh xinh yêu yêu như thỏ, gà rừng, vịt trời, dê, hươu các loại đều gặp tai bay vạ gió, không chỉ có Tống Hân Nhiên và Ôn Thần nhiều lần hợp tác livestream, mà những người chơi khác cũng không từ bỏ việc tự mình thử nấu ăn, tìm hiểu cặn kẽ từng từ từng chữ trên công thức nấu ăn tra được trên mạng vũ trụ, chậm rãi phiên dịch lại cách làm, sau đó tự mình bắt tay vào thử nghiệm, mới đầu đa số là thất bại, nhưng dần dần, có không ít người chơi đã có thể nấu ra hình ra dáng.
Trong quá trình này, nổi lên một vài người chơi có tay nghề nấu ăn cực đỉnh, trong đó có hai người là nữ, theo như lời các cô nói thì ngoài thực tế các cô cũng đã rất thích mày mò làm đồ ăn rồi, tuy hương vị không ra sao, nhưng thành phẩm lại trông vô cùng bắt mắt, tốt xấu gì cũng được 1/3 điểm trong yêu cầu về "Sắc hương vị". Chờ vào trong game thì trực tiếp giành được trọn điểm luôn.
Còn lại là một chú trung niên mập mạp, bên cạnh thường thấy người chơi [Ta thấy Thanh Sơn] khá nổi tiếng hồi game mới ra mắt, đi theo sau. Ánh mắt cậu nhóc rất có thần, tính cách lại sôi nổi, liên tục gọi "Chú Quế, chú Quế" không ngừng, nghe đến là vui vẻ.
Tất nhiên, đám động vật nhỏ bị bắt về không chỉ để ăn, nếu may mắn được nhận làm thú cưng, chúng nó cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình, trở thành cục cưng của người chơi. Sau khi thành thú cưng, chúng có cũng có kỹ năng riêng. Ví dụ như thỏ và hươu con, tính cách tương đối hiền lành thì có thể giúp người chơi nâng cao sản lượng thu hoạch, tỷ lệ từ 1% đến 20%. Mà như gà rừng, vịt trời, dê thì có thể giúp nâng cao tốc độ trưởng thành của gia cầm gia súc của người chơi, gà con vốn cần 5 ngày mới trưởng thành thì nay chỉ cần 4 ngày, vịt con vốn cần 10 ngày cũng chỉ cần có 8 ngày là đã lớn.
Ngoài ra, còn các loại thú cưng đặc biệt như [Tinh Linh Quặng] của [Thoát Xác], cá Koi vàng của Văn Tinh Diệu, người trước tăng thêm 10% tỷ lệ khai quặng thành công, người sau tăng 10% giá trị may mắn, đều là những kỹ năng tương đối hiếm gặp.
Điều này cũng khiến những người chơi khác vô cùng ước ao, nằm mơ cũng muốn có một thú cưng như vậy.
Mỗi người chơi đều có ba ô chứa thú cưng, không ít người sau lần thứ hai thành công bắt được thỏ, hươu, dê hoặc gà rừng vịt trời, thì đều không hẹn mà cùng ngừng lại, muốn để vị trí cuối cùng cho thú cưng hi hữu hiếm thấy hơn. Trước khi bắt được, bọn họ tình nguyện để trống vị trí này.
[Vảy Xám] cùng những người chơi có heo rừng thì hợp thành một đội chuyên phá dỡ nhà, cùng nhau cung cấp dịch vụ phá dỡ cho những người chơi khác. Trong đại đội phá nhà chỉ có 8 con heo rừng trưởng thành, còn hai con heo con thì tạm thời chỉ có thể cung cấp dịch vụ vuốt heo, không ít người chơi tranh nhau tới đưa tiền, vuốt cái cho đỡ thèm.
Dịch vụ phá nhà của heo rừng đang hot, đồng thời cũng kéo công tác thu nhặt đồng nát của Khương Hoài Bích bận rộn lên theo, chủ nhà chỉ cần trả cho Khương Hoài Bích 100 đồng là không cần quan tâm đến đống phế tích từng là nhà của mình nữa, không đến nửa tiếng, Khương Hoài Bích đã có thể trả lại đất trống sạch sẽ cho bọn họ.
Sức nóng của việc bắt thú cưng kéo dài gần hai ngày, chờ đến khi tất cả mọi người đều đã có từ một đến hai thú cưng rồi, cảm giác hưng phấn của người chơi mới từ từ hạ nhiệt, nhớ đến nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" vẫn còn chưa hoàn thành, tất cả mọi người lại cùng nhau hành động, dành mọi sức lực và tâm huyết cho nhiệm vụ này.
Ngay cả Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng vậy, vừa lên game một cái là đã bận bận rộn rộn chăm sóc cây trồng dưới ruộng, sau đó thì chạy đi câu cá hoặc thu thập.
So với câu cá thì Bạch Lê vẫn thích đi thu thập hơn, có đối khi hơn phân nửa thời gian trên game cậu đều ở trong rừng, thỉnh thoảng cũng gặp được một vài nữ game thủ đang làm nhiệm vụ, lâu dần, còn có thể vừa thu thập vừa trò chuyện rôm rả với nhau.
Điều này dẫn đến việc, Văn Tinh Diệu biết thời kỳ con non của mình có thể cùng Bạch Lê sớm chiều ở chúng, mà chính hắn, ý thức nhân loại lại chỉ có thể tán gẫu một chốc với Bạch Lê lúc mở cửa ra mỗi ngày, từ trong phòng ra ngoài sân, cùng gieo trồng thu hoạch. Văn Tinh Diệu thấy rầu ghê gớm, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lại cảm thấy khó hiểu.
Đều là vào chơi game, sao lại hắn muốn dính lấy người ta như hình với bóng chứ?
*
Từ hôm nói chuyện với Văn Tinh Diệu xong, Đường Nghênh không lên trò chơi nữa. Suốt hai ngày rưỡi, anh ta đều chạy qua chạy lại giữa hai đầu là quân bộ và Viện nghiên cứu Đế quốc, cố gắng moi chút tin tức từ mồm mấy lão già bướng bỉnh trong Viện nghiên cứu, về vấn đề làm thế nào để thú nhân thành niên bất ngờ trở lại kỳ con non khôi phục, anh ta mặt dày bóp vai đấm lưng, bưng trà rót nước cho người ta, cuối cùng cũng nhận được đáp án mà mình muốn.
"Cút cút cút! Đừng có ở đây là vướng chân vướng tay ông đây nữa, vấn đề này của cậu không phải bọn tôi chưa từng nghiên cứu, những cậu đã thấy ai đến Hành tinh Hi Vọng mà có thể biến lại thành hình người không hả? Vấn đề này vốn không có đáp án... Mấy ông lão bọn tôi thảo luận nhiều lần như vậy, ý tưởng duy nhất chính là cần bổ sung dinh dưỡng cho con non, hoặc là cần thêm một thứ gì đó khác, có thể trị dứt điểm chứng đứt gãy gien, thỏa mãn được những điều kiện này, nói không chừng có thể khôi phục lại, nhưng.. Có thể sao?"
"Thằng nhóc Đường Nghênh này, cậu mau về đi, quân bộ không có việc gì để cậu làm hay sao, chạy đến tận đây tìm mấy lão già như bọn tôi gây phiền là sao hả? Đi đi, đi nhanh lên, nếu không tôi gọi người máy quét cậu ra ngoài đấy!"
Trong số đó có một người là Phó viện trưởng Viên nghiên cứu Đế quốc, ông cụ tinh thần quắc thước, tỏ vẻ không thể nhịn nổi nữa, đuổi Đường Nghênh về.
Đường Nghênh nhận được một cậu trả lời không chắc chắn, cũng không thể ở lại tiếp tục dây dưa nữa, nhớ kỹ mấy điều kiện đó xong thì lập tức trở về nhà mình, login vào game.
Chuyện anh ta login bị những người khác trong quân bộ phát hiện ngay tức thì, mấy người ở cạnh nhà anh ta xông ngay tới.
"[Nằm thắng] mấy ngày nay sao anh không login thế, lúc anh không ở đây trong game xảy ra nhiều chuyện lắm, nói ra đảm bảo khiến anh giật thót cả tim."
"Tôi bây giờ chỉ cần một ngày không chơi Vùng đất điền viên là đã thấy bứt rứt khó chịu rồi, [Nằm thắng], thế mà anh có thể kiên trì không online tận hai ngày, thật là lợi hại... Thân thể có vấn đề gì không, phương diện tinh thần thì sao?"
"[Nằm thắng] [Nằm thắng], đây là Bánh thuần hóa bọn tôi cố ý để dành lại cho anh đấy, anh nhận đi, đến lúc đó có thấy thích động vật nào thì lấy ra cho nó ăn, thu nó làm thú cưng.
"Lốp ba lốp bốp, ba la bô lô..."
Đều là tráng nam mãnh nữ xuất thân từ quân đội, âm thanh chào hỏi của người này so với người kia còn to hơn, rõ ràng ở đây có chưa đến mười người vậy mà vẫn khiến Đường Nghênh cảm thấy mình đang ở giữa chợ đêm trò chơi. Vô cùng náo nhiệt!
Đây chính là sự quan tâm nồng nhiệt của đồng nghiệp mà người ta hay nói đấy sao?
Đường Nghênh chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, ngoại trừ lời hai người đầu tiên nói, sau đó anh ta gần như chả nghe ra cái gì với cái gì nữa, đối với đồ vật người khác đưa cho thân thể cũng tự động phản ứng, nhận lấy nói cảm ơn rồi cho vào ba lô, còn công dụng của vật kia là thế nào à... Mặc kệ đi, để đó tìm hiểu sau.
Hỏi thân thể anh ta thế nào, tinh thần có ổn hay không, Đường Nghênh vô thức nhớ lại những trải nghiệm của mình trong hai ngày này, phát hiện tâm trạng luôn ổn định, cho dù có thỉnh thoảng đặc biệt nhớ nhưng chuyện trong game thì cũng chỉ nhịn một chút là qua. Nói chung, từ hôm đó đến giờ chưa từng xuất hiện tình huống tâm trạng nóng nảy táo bạo không kiềm chế được.
Tình huồng như vậy trước nay xưa từng xảy ra, trước khi chơi "Vùng đất điền viên", người trong quân đội như bọn họ mỗi ngày đều phải vào game giả lập tối thiểu đủ ba tiếng, nếu không rất dễ khiến chứng đứt gãy gien phát tác, nhưng kể cả có làm như vậy vẫn có người vì không thể khống chế mà bệnh tình nặng thêm. Nhưng dạo gần đây, hình như rất lâu rồi anh ta không có loại cảm giác như vậy...
Đường Nghênh bị hỏi đến mơ mơ màng màng, lòng nói, quả nhiên tác dụng giảm bớt triệu chứng đứt gãy gien của trò chơi này rất tốt. Nếu không phải hiện giờ số lượng người chơi tối đa còn quá ít, nói không chừng độ phổ biến đã vượt qua mấy game thực tế ảo chế tác lớn từ lâu rồi.
Nhưng đây không phải trọng điểm, nhìn mấy cấp dưới đang vây quanh mình líu ra líu ríu nói liên mồm, Đường Nghênh nhịn xuống kích động dưới đáy lòng, không nói cho mấy người họ biết, hai hôm nay anh ta đang phải đôn đáo, chạy ngược chạy xuôi vì đối tượng mà bọn họ sùng bái.
Nếu để bọn họ biết thượng tướng đại nhân mà mình kính yêu đã biến thành "Một bé mèo con", hình tượng của vị thượng tướng nào đó sẽ vỡ tan tành mất.
---o0o---
Chương 90
"... Chuyện chính là như vậy, anh quấn lấy bọn họ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng chỉ hỏi được như vậy." Đường Nghênh áy náy nhìn Văn Tinh Diệu, nói ra toàn bộ tin tức mà mình tìm hiểu được.
Chuyện bổ sung dinh dưỡng, dựa vào bản lĩnh của con non chắc có lẽ sẽ làm được, nhưng "Cần thêm một thứ khác" là thứ gì, ngay cả Viện phó Viện nghiên cứu Đế quốc mà còn không biết thứ đó là thứ nào, vậy chắc không thể kiếm được rồi? Còn ý cuối cùng của Vương Triệt, phải chữa được chứng đứt gãy gien, cái này càng là nhiệm vụ bất khả thi.
Nếu có người làm được điều này, vậy đám lông xù trên sao "Hi Vọng" đã không năm sau nhiều hơn năm trước thế kia.
Ánh mắt Đường Nghênh nhìn về phía Văn Tinh Diệu lại một lần nữa nhuốm vẻ bi thương. Dự cảm xấu của anh ta trở thành sự thật rồi, Văn Tinh Diệu không thể khôi phục lại hình người nữa. Cho dù bây giờ bọn họ có thể ở trong game giao lưu trò chuyện, nhưng như vậy thì làm được cái đít gì? Thượng tướng Văn Tinh Diệu đã lâu không lộ diện ngoài thực tế, đã có không ít người âm thầm suy đoán.
Tin tức không bùng nổ trên mạng vũ trụ cũng là nhớ bên quân đội bọn họ áp xuống.
Ngược lại, phản ứng của Văn Tinh Diệu bị cho là "Đã hết thuốc chữa" lại tương đối hờ hững, dường như đã sớm đoán được Đường Nghênh sẽ không mang về tin tức nào tốt, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói với đối phương: "Được, tôi biết rồi."
"Aiz... Đường Nghênh nặng nề thở dài, xoa mặt một cái, thay đổi đề tài, "Tinh Diệu, cậu định bao giờ thì nói chuyện này cho Bạch Lê, hình thái con non của cậu ở chỗ cậu ấy, nếu nói rõ tình huống, hoàn cảnh của hình thái con non chắc sẽ tốt hơn nhỉ?" Có khi còn được chăm sóc tốt hơn nữa ấy chứ.
Đường Nghênh không nói câu cuối cùng ra, nhưng từ biểu cảm sốt ruột nôn nóng trên mặt anh ta cũng có thể thấy được, mà chuyện Văn Tinh Diệu sợ nhất chính là bản thân trong thời kỳ con con được đối xử "Đặc biệt".
Nếu Bạch Lê biết thân phận thực sự của mình, vậy cách ở chung thoải mái tự nhiên giữa họ bây giờ có phải sẽ không thể giữ được nữa? Vừa nghĩ đến việc Bạch Lê sẽ dùng ánh mắt cẩn thận mang theo kính sợ để nhìn mình, Văn Tinh Diệu không khỏi có chút khó chịu, trong đầu chỉ muốn gạt ý tưởng này đi.
Hắn không muốn như vậy.
Vì thế, đáp lại Đường Nghênh chính là sự trầm mặc, lâu thật lâu.
Đường Nghênh trợn to hai mắt, "Không phải chứ, cậu vẫn không định nói rõ với cậu ấy à? Nếu cậu không nói, nhỡ mà Bạch Lê phát hiện ra thân phận của cậu trước rồi hiểu lầm gì đó thì sao, như vậy chẳng phải sẽ càng thêm lúng túng à? Tinh Diệu, có phải cậu nghĩ ra nên nói như thế nào với Bạch Lê không, không thì để tôi giúp cậu nhé?"
"Không được." Văn Tinh Diệu không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối, "Anh đừng nói, chuyện này... Tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp nói rõ với cậu cậu, sẽ không để cậu ấy hiểu lầm đâu."
Chuyện này mà cũng cần nhờ người khác đi nói, vậy hắn sẽ thành cái loại gì?
"Được rồi, được rồi, cậu chịu đi nói là tốt rồi, nhưng anh vẫn khuyên cậu nên sớm giải thích rõ cho người ra biết đi. Nhìn cái kiểu nhăn nhăn nhó nhó này của cậu, thực sự rất giống một tên trai đểu, thiếu quyết đoán, anh nhìn không có nổi." Đường Nghênh nhún vai nói.
Đáp lại anh ta chính là ánh mắt chết chóc của Văn Tinh Diệu.
"Được rồi, chỗ này không còn chuyện của anh nữa, anh về mà chăm sóc ruộng nhà mình đi." Văn Tinh Diệu không nhịn được mở miệng đuổi người, "Nếu cảm nhận được hình thái con non của mình có thay đổi gì mới, tôi sẽ báo sớm cho anh." Cũng coi như có biện pháp ứng phó.
"Rồi, thế anh đi trước đây." Đường Nghênh nhìn ra Văn Tinh Diệu thật sự không muốn giữ mình lại, ánh mắt liên tục liếc về phía mấy cây ớt vừa tới chín bên chân, bèn đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.
Ra khỏi nhà Văn Tinh Diệu xong, đi được một đoạn, Đường Nghênh quay đầu lại nhìn, thấy Văn Tinh Diệu đang thong thả hái ớt, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nôn nóng gấp rút nào, trong lòng lại càng thêm bó tay. Thời Trái Đất cổ có lưu lại một câu nói thế này, "Hoàng đế không vội thái giám gấp", chắc là nói đến kiểu của anh ta và Văn Tinh Diệu bây giờ! Sắp biến thành động vật lông xù vĩnh viễn rồi, thế mà vẫn có thể ung dung trồng trọt như vậy...
Thôi bỏ đi, nếu người ta đã không lo, vậy anh ta cũng có thể tạm thả lỏng, về thu hoạch số cây trồng trong ruộng nhà mình trước đã.
*
Đường Nghênh: ...
Đường Nghênh: ... ... ... ...!
Sao đám gà con trong chuồng nhà anh ta lại lăn ra chết hết cả rồi! ?
Nhìn linh hồn màu xám trắng của đám gà con đang trôi lơ lưng ở trên nóc chuồng gà, Đường Nghênh sốc đến độ không thốt lên được tiếng nào.
Thông báo của hệ thống khoan thai đến chậm: Người chơi thân mến, gà con của bạn bị đói bụng quá lâu, cho nên đã chết đói hết! Mong bạn nhanh chóng dọn dẹp lại chuồng gà, nuôi lại một lứa gà con khác, nhắc nhở thân tình, gà con cần được cho ăn mỗi ngày, lần sau bạn nhớ chú ý nha ~
A... Hóa ra là vậy, tại anh ta mấy ngày liền không login, cho nên gà con mới bị chết đói...
Rõ ràng đám gà con này chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng Đường Nghênh vẫn cảm thấy sinh mệnh của chúng nó thật mỏng manh, còn cảm thấy áy náy vì cái chết của bọn nó.
Nếu anh ta nhớ ra sự tồn tại của bọn nó, mỗi ngày tranh thủ môt ít thời gian nên cho ăn, hoặc là nhờ người giác sang giúp một chút, chúng nó đã không phải chết.
Chỉ tiếc là không có nếu như.
Đường Nghênh yên lặng thu dọn chuồng gà, sau đó đi ra ngoài, tính đến chỗ trưởng thôn mua mấy con gà con mới.
Chuyện anh ta để gà con chết đói hình như đã truyền đến tai NPC, lúc đối thoại với trưởng thôn, nói muốn mua gà, Đường Nghênh cứ có cảm giác, ánh mắt trưởng thôn cùng trưởng thôn phu nhân bên cạnh nhìn mình hơi trách móc, nhưng đúng là do anh ta làm hỏng việc thật, đang chột dạ nên Đường Nghênh cũng không dám hỏi thêm câu nào, tính mua gà xong thì nhanh nhanh chóng chóng quay về nhà luôn.
"Anh bạn trẻ."
Nhưng mà, ngay lúc Đường Nghênh xoay người chuẩn bị rời đi, trưởng thôn lại gọi anh ta lại.
Đường Nghênh nói thầm một tiếng "Không hay rồi", trên mắt lập tức treo lên biểu cảm đáng thương cùng tự trách.
"Trưởng thôn, ngài có việc gì dặn dò sao?" Đường Nghênh quay người lại hỏi.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu trưởng thôn nhắc đến chuyện gà con chết đối, muốn đánh mình mắng mình, thì để tránh làm người ta dùng sức quá đà mà bị thương chỗ nào đó, anh ta sẽ lập tức co giò bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt. Nghĩ thôi còn chưa đủ, trên đùi Đường Nghênh đã âm thầm dồn sức, chờ trưởng thôn lên tiếng trách móc cái là chạy luôn.
Xung quanh không phải không có những người chơi khác, thấy bầu không khí căng thẳng khó hiểu giữa hai người thì đều đồng loạt dừng bước, âm thầm đứng lại vây xem.
Không giống Đường Nghênh hai ngày không login, phần lớn người chơi đều đã tận mắt chứng kiến quá trình ông trưởng thôn "Gầy yếu" hành hung bầy heo rừng thế nào, hiểu rất rõ sức chiến đấu của trưởng thôn. Đột nhiên phát hiện Đừng Nghênh trông có vẻ rất sợ đối phương thì không khỏi tò mò, đừng nói hôm nay bọn họ có thể trông thấy cảnh NPC hành hung người chơi một lần nữa nhé?
Ái chà chà, cái này hay đây, hay đây!
Nhưng mà, cảnh tượng bọn họ mong ngóng không thấy phát sinh, trưởng thôn gọi Đường Nghênh lại chỉ là vì muốn nhắc anh ta mấy câu, để anh ta chăm sóc đám gà con này cho tốt, đừng để bi kịch trước đó xảy ra tiếp.
"Vâng, vâng, trưởng thôn, tôi sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt!" Đường Nghênh gật đầu lia lịa, khiêm tốn tiếp thu lời dặn của trưởng thôn.
Xùy, chả có cái vẹo gì, không có trò hay để xem rồi, giải tán đi thôi! Những người vây xem thở dài một tiếng, rời đi không thèm nhìn lại.
Trước mặt mọi người, bị trưởng thôn coi thành trẻ ranh không hiểu chuyện mà răn dạy, trong lòng Đường Nghênh cảm thấy có hơi xấu hổ muốn chết. Một đường run rẩy quay về nhà, đến nơi rồi mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Lấy năm con gà con mới mùa trong ba lô ra, cẩn thận thả chúng nó vào trong chuồng gà đã quét tước sạch sẽ, lại lấy nước cùng thức ăn mới cho vào. Đường Nghênh nửa ngồi nừa quỳ, nhoài người dựa lên tường gạch thấp của chuồng gà, nhìn đá gà con đạp hai chân ngắn của mình, không buồn không lo chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ, tâm trạng khá hơn nhiều.
Nghĩ đến lời dặn của trưởng thôn, phải chăm sóc chúng nó cho thật tốt, Đường Nghênh chớp mắt một cái, lật tìm trong ba lô. Anh ta nhớ lúc mình vừa mới vào lại game, hình như có người đưa cho mình cái gì đó, hình như có thể cho động vật nhỏ ăn, đối phương cố ý để giành lại cho anh ta, chắc là đồ tốt nhỉ?
Đoán vậy, trên tay Đường Nghênh rất nhanh đã nhiều thêm một cái bánh màu xanh lục, bên trên như được rắc một lớp mỏng vụn cỏ, để sát lên mũi ngửi sẽ thấy được mùi thơm ngát của cỏ cây.
"Chích chích chích!" Đám gà con hình như cũng ngửi được mùi này, hai mắt hạt đậu của chúng nó sáng lấp lánh, túm tụm lại sát bên cạnh Đường Nghênh, vỗ vỗ cái cảnh nhỏ, trông như muốn bay lên ăn một miếng.
Đàn gà con: Đáng ghét, tại sao mình lại không biết bay chứ!
À há, đúng là đồ tốt, Đường Nghênh kinh ngạc nhìn cái bánh nhỏ không chút đặc sắc trong tay mình, sau đó bẻ một miếng bánh bóp vụ ra, rồi rắc xuống như rắc hạt kê.
Đám gà con cắm đầu cắm cổ ăn, Sau khi ăn xong lại háo hức nhìn Đường Nghênh.
Đường Nghênh cảm nhận được niềm vui khi cho gà con ăn, nở một nụ cười cha già, lại đút thêm cho bọn nó một miếng bánh nhỏ.
Một người đút, năm con gà con tranh nhau ăn, mãi đến tận khi hai chân Đường Nghênh tê rần, mới đút hết cái "Bánh thuần hóa" to bằng nắm tay.
Lúc anh ta đang định đứng lên, thì thông báo hệ thống lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn là thông báo toàn game.
[Chúc mừng người chơi "Nằm chơi cũng thắng", được "Gà con" công nhận, nhận được thú cưng "Gà con" (5), đồng thời nhận được danh hiệu "Gà mẹ"!]
Hai mắt Đường Nghênh tối sầm, trong lúc hoảng hốt, hình như anh ta nghe thấy năm con gà con trong chuồng đang nhảy lên không ngừng gọi anh ta là "Mẹ"...
Hệ thống thú cưng, đây chính là hệ thống thú cưng trong game à? Sao có vẻ không giống như trong tưởng tượng của anh ta cho lắm?
Một lần có thể nhận năm con, năm con chỉ chiếm có một ô thú cưng?
Đường Nghênh thử thăm dò thu thu cưng mình mới nhận vào trong không gian thú cưng, chuồng gà vừa mới có gà ở một nữa yên tĩnh trở lại.
Đường Nghênh: "..." Hay lắm, anh ta lại phải đến chỗ trưởng thôn mua gà con rồi!
Trong vòng có nửa tiếng đồng hồ mà gặp Đường Nghênh đến hai lần, hơn nữa đối phương còn tới tìm mình vì cũng một vấn đề - Trưởng thôn: "..."
Ông dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Đường Nghênh tỏ vẻ, cậu mà không đưa ra lời giải thích nào nghe cho hợp lý thì sau này đừng hòng mua được con giống vật nuôi ở chỗ tôi nữa.
Thấy thông báo thế giới, người chơi chạy tới chiêm ngưỡng "Gà mẹ" trong truyền thuyết: Đúng đó đúng đó, nhanh cho bọn này nghía đàn con của cậu cái nào!
Với cả, phía sau gà còn còn được mở ngoặc thêm một cái số 5 là ý gì, có phải là cái bọn tôi đang nghĩ không?
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay ngày Cá tháng Tư đó, các cô đoán xem tôi có bù chương cho các cô thật không
.
.
.
Chương 89
"Tại sao thế ạ?" Dư Tiêu Nguyệt cùng Kiều Phong Doanh nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Nhân viên này đã làm việc cho công ty gần 10 năm, trải qua không ít sự kiện, Nghe vậy thì lộ ra dáng vẻ người từng trải, nói: "Còn không phải là do mấy game giả lập đó quá tệ lậu à, thế mà lại đề nghị dùng thịt trên người quái vật vực sâu để làm dịch dinh dưỡng bán, không hiểu sao sếp lại đồng ý với cái đề nghị này, kết quả không cần nghĩ cũng biết, người mua loại dịch dinh dưỡng vị này có mấy người thượng thổ hạ tả, phải nhập viện, công ty đền mất một khoản tiền lớn cho người mua. Những người chưa kịp dùng sản phẩm cũng đồng loạt đòi hoàn tiền, công ty mình cũng không cần bọn họ trả lại hàng, cứ vứt đi luôn là xong việc."
"Nói tóm lại, lần hợp tác đó là một sai lầm lớn trong lịch sử hoạt động của công ty chúng ta, hai người mới đến, không biết cũng đúng. Dù sao cứ nghe tôi đi, không cần thiết báo lại chuyện này cho sếp đâu, Tiêu Nguyệt, cô vẫn đang trong thời gian thực tập, mọi việc nên lấy ổn định làm chính."
Nhân viên cũ kia nói xong câu này thì lắc đầu rời đi.
Nghe y nói vậy, Dư Tiêu Nguyệt và Kiều Phong Doanh đều nghĩ mà hoảng. Trời ạ, nếu không phải có đàn anh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, nói không chừng các cô thật sự sẽ đụng trúng họng súng của ông chủ mất, vốn ông chủ đã đang trong giai đoạn thường xuyên phát tác triệu chứng đứt gãy gien rồi, các cô mà chọc cho đối phương không vui vào đúng cái lúc này nữa, không chừng sẽ mất việc luôn mất.
"Hơ... Nguyệt Nguyệt, tôi thấy chúng mình không cần đi tìm hiểu tin tức về trò chơi này nữa đâu." Kiều Phong Doanh nhìn Dư Tiêu Nguyệt, nghiêm túc nói.
"Được, được rồi." Dư Tiêu Nguyệt dạ dạ vâng vâng, gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng cô thực ra vẫn có chút chút hiếu kỳ, cộng thêm việc này nằm trong trách nhiệm của mình, cảm thấy cố ý lờ đi như vậy là đang thất trách.
Dư Tiêu Nguyệt tính, không thì chờ khi nào có thời gian rảnh, cứ âm thầm lên mạng cũ trụ xem thử một chút. Nếu trò chơi "Vùng đất điền viên" kia cũng giống như mấy game khác, vậy có thể thể an tâm quẳng nó ra sau gáy, còn nếu nó không giống như trò chơi khác, vậy vẫn nên tìm cơ hội báo cáo lại cho cấp trên thì hơn.
Chỉ là cô không ngờ được, tiếp đó một thời gian dài, cô đều đang tăng ca rồi lại tiếp tục tăng ca. Chờ khi công ty ấn định hương vị dịch dinh dưỡng mới cho tháng sau, bắt đầu đưa vào sản xuất hàng loạt thì cũng đã là cuối tháng. Game giả lập "Vùng đất điền viên" từng gây băn khoăn cho cô đã sớm bị vùi vào quên lãng.
Một bên khác, Viên nghiên cứu Đế quốc cũng bị dân mạng điên cuồng @ cùng nhắn tin inbox, cũng không có hồi âm.
Dân mạng đi từ hi vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, bọn họ biết mình đừng mong nếm được dịch dinh dưỡng vị canh tiết Tứ Xuyên, ruột già kho tàu, thịt kho Đông Pha trong hiện thực, thậm chí cả cải thảo xào ớt cũng không có luôn, trong lòng không nhịn được mắng Thực phẩm Vị Cổ và Viện nghiên cứu Đế quốc mắt mù, bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một trò chơi tuyệt vời như vậy, nếu hai công ty này hợp tác với game, chắc chắn có thể kiếm được một đống lớn tiền từ tay đám tham ăn như bọn họ mà.
Cuối cùng vẫn chỉ có bọn họ là đáng thương, chỉ có thể tiếp tục thông qua livestream uống rượu độc giải khát.
Trong lúc dân mạng trắng trợn review khen ngợi "Vùng đất điền viên" trên mạng vũ trụ, Bạch Lê cũng hoàn toàn không để ý đến hoạt động của bọn họ, mà cho dù có để ý, cậu cũng chỉ cười cười cho qua, cảm thấy trò chơi mình làm đâu có năng lượng lớn như vậy.
Mà trong tương lai không xa, Thực phẩm Vị Cổ và Viên nghiên cứu Đế quốc cuối cùng cũng để ý đến game do Bạch Lê thiết kế, sau khi phát hiện mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian mà khóc ròng ròng thì lập tức thông qua "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" liên hệ với Bạch Lê, cố gắng đạt thành thỏa thuận hợp tác với cậu.
Đáng tiếc, lúc đó đang là giai đoạn quan trọng để nâng cấp thiết bị game, Bạch Lê bận rộn không có thời gian, nên không đồng ý ngay. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập đến.
Người chơi trong game vẫn vui vui vẻ vẻ chơi đùa như trước.
Sau khi mở khóa N cách ăn heo rừng xong, những người chơi còn đang thèm nhỏ dãi bắt đầu hướng ánh mắt về phía mấy động vật nhỏ trong rừng. Mấy em động vật xinh xinh yêu yêu như thỏ, gà rừng, vịt trời, dê, hươu các loại đều gặp tai bay vạ gió, không chỉ có Tống Hân Nhiên và Ôn Thần nhiều lần hợp tác livestream, mà những người chơi khác cũng không từ bỏ việc tự mình thử nấu ăn, tìm hiểu cặn kẽ từng từ từng chữ trên công thức nấu ăn tra được trên mạng vũ trụ, chậm rãi phiên dịch lại cách làm, sau đó tự mình bắt tay vào thử nghiệm, mới đầu đa số là thất bại, nhưng dần dần, có không ít người chơi đã có thể nấu ra hình ra dáng.
Trong quá trình này, nổi lên một vài người chơi có tay nghề nấu ăn cực đỉnh, trong đó có hai người là nữ, theo như lời các cô nói thì ngoài thực tế các cô cũng đã rất thích mày mò làm đồ ăn rồi, tuy hương vị không ra sao, nhưng thành phẩm lại trông vô cùng bắt mắt, tốt xấu gì cũng được 1/3 điểm trong yêu cầu về "Sắc hương vị". Chờ vào trong game thì trực tiếp giành được trọn điểm luôn.
Còn lại là một chú trung niên mập mạp, bên cạnh thường thấy người chơi [Ta thấy Thanh Sơn] khá nổi tiếng hồi game mới ra mắt, đi theo sau. Ánh mắt cậu nhóc rất có thần, tính cách lại sôi nổi, liên tục gọi "Chú Quế, chú Quế" không ngừng, nghe đến là vui vẻ.
Tất nhiên, đám động vật nhỏ bị bắt về không chỉ để ăn, nếu may mắn được nhận làm thú cưng, chúng nó cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình, trở thành cục cưng của người chơi. Sau khi thành thú cưng, chúng có cũng có kỹ năng riêng. Ví dụ như thỏ và hươu con, tính cách tương đối hiền lành thì có thể giúp người chơi nâng cao sản lượng thu hoạch, tỷ lệ từ 1% đến 20%. Mà như gà rừng, vịt trời, dê thì có thể giúp nâng cao tốc độ trưởng thành của gia cầm gia súc của người chơi, gà con vốn cần 5 ngày mới trưởng thành thì nay chỉ cần 4 ngày, vịt con vốn cần 10 ngày cũng chỉ cần có 8 ngày là đã lớn.
Ngoài ra, còn các loại thú cưng đặc biệt như [Tinh Linh Quặng] của [Thoát Xác], cá Koi vàng của Văn Tinh Diệu, người trước tăng thêm 10% tỷ lệ khai quặng thành công, người sau tăng 10% giá trị may mắn, đều là những kỹ năng tương đối hiếm gặp.
Điều này cũng khiến những người chơi khác vô cùng ước ao, nằm mơ cũng muốn có một thú cưng như vậy.
Mỗi người chơi đều có ba ô chứa thú cưng, không ít người sau lần thứ hai thành công bắt được thỏ, hươu, dê hoặc gà rừng vịt trời, thì đều không hẹn mà cùng ngừng lại, muốn để vị trí cuối cùng cho thú cưng hi hữu hiếm thấy hơn. Trước khi bắt được, bọn họ tình nguyện để trống vị trí này.
[Vảy Xám] cùng những người chơi có heo rừng thì hợp thành một đội chuyên phá dỡ nhà, cùng nhau cung cấp dịch vụ phá dỡ cho những người chơi khác. Trong đại đội phá nhà chỉ có 8 con heo rừng trưởng thành, còn hai con heo con thì tạm thời chỉ có thể cung cấp dịch vụ vuốt heo, không ít người chơi tranh nhau tới đưa tiền, vuốt cái cho đỡ thèm.
Dịch vụ phá nhà của heo rừng đang hot, đồng thời cũng kéo công tác thu nhặt đồng nát của Khương Hoài Bích bận rộn lên theo, chủ nhà chỉ cần trả cho Khương Hoài Bích 100 đồng là không cần quan tâm đến đống phế tích từng là nhà của mình nữa, không đến nửa tiếng, Khương Hoài Bích đã có thể trả lại đất trống sạch sẽ cho bọn họ.
Sức nóng của việc bắt thú cưng kéo dài gần hai ngày, chờ đến khi tất cả mọi người đều đã có từ một đến hai thú cưng rồi, cảm giác hưng phấn của người chơi mới từ từ hạ nhiệt, nhớ đến nhiệm vụ "Nhà ở của trưởng thôn" vẫn còn chưa hoàn thành, tất cả mọi người lại cùng nhau hành động, dành mọi sức lực và tâm huyết cho nhiệm vụ này.
Ngay cả Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cũng vậy, vừa lên game một cái là đã bận bận rộn rộn chăm sóc cây trồng dưới ruộng, sau đó thì chạy đi câu cá hoặc thu thập.
So với câu cá thì Bạch Lê vẫn thích đi thu thập hơn, có đối khi hơn phân nửa thời gian trên game cậu đều ở trong rừng, thỉnh thoảng cũng gặp được một vài nữ game thủ đang làm nhiệm vụ, lâu dần, còn có thể vừa thu thập vừa trò chuyện rôm rả với nhau.
Điều này dẫn đến việc, Văn Tinh Diệu biết thời kỳ con non của mình có thể cùng Bạch Lê sớm chiều ở chúng, mà chính hắn, ý thức nhân loại lại chỉ có thể tán gẫu một chốc với Bạch Lê lúc mở cửa ra mỗi ngày, từ trong phòng ra ngoài sân, cùng gieo trồng thu hoạch. Văn Tinh Diệu thấy rầu ghê gớm, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lại cảm thấy khó hiểu.
Đều là vào chơi game, sao lại hắn muốn dính lấy người ta như hình với bóng chứ?
*
Từ hôm nói chuyện với Văn Tinh Diệu xong, Đường Nghênh không lên trò chơi nữa. Suốt hai ngày rưỡi, anh ta đều chạy qua chạy lại giữa hai đầu là quân bộ và Viện nghiên cứu Đế quốc, cố gắng moi chút tin tức từ mồm mấy lão già bướng bỉnh trong Viện nghiên cứu, về vấn đề làm thế nào để thú nhân thành niên bất ngờ trở lại kỳ con non khôi phục, anh ta mặt dày bóp vai đấm lưng, bưng trà rót nước cho người ta, cuối cùng cũng nhận được đáp án mà mình muốn.
"Cút cút cút! Đừng có ở đây là vướng chân vướng tay ông đây nữa, vấn đề này của cậu không phải bọn tôi chưa từng nghiên cứu, những cậu đã thấy ai đến Hành tinh Hi Vọng mà có thể biến lại thành hình người không hả? Vấn đề này vốn không có đáp án... Mấy ông lão bọn tôi thảo luận nhiều lần như vậy, ý tưởng duy nhất chính là cần bổ sung dinh dưỡng cho con non, hoặc là cần thêm một thứ gì đó khác, có thể trị dứt điểm chứng đứt gãy gien, thỏa mãn được những điều kiện này, nói không chừng có thể khôi phục lại, nhưng.. Có thể sao?"
"Thằng nhóc Đường Nghênh này, cậu mau về đi, quân bộ không có việc gì để cậu làm hay sao, chạy đến tận đây tìm mấy lão già như bọn tôi gây phiền là sao hả? Đi đi, đi nhanh lên, nếu không tôi gọi người máy quét cậu ra ngoài đấy!"
Trong số đó có một người là Phó viện trưởng Viên nghiên cứu Đế quốc, ông cụ tinh thần quắc thước, tỏ vẻ không thể nhịn nổi nữa, đuổi Đường Nghênh về.
Đường Nghênh nhận được một cậu trả lời không chắc chắn, cũng không thể ở lại tiếp tục dây dưa nữa, nhớ kỹ mấy điều kiện đó xong thì lập tức trở về nhà mình, login vào game.
Chuyện anh ta login bị những người khác trong quân bộ phát hiện ngay tức thì, mấy người ở cạnh nhà anh ta xông ngay tới.
"[Nằm thắng] mấy ngày nay sao anh không login thế, lúc anh không ở đây trong game xảy ra nhiều chuyện lắm, nói ra đảm bảo khiến anh giật thót cả tim."
"Tôi bây giờ chỉ cần một ngày không chơi Vùng đất điền viên là đã thấy bứt rứt khó chịu rồi, [Nằm thắng], thế mà anh có thể kiên trì không online tận hai ngày, thật là lợi hại... Thân thể có vấn đề gì không, phương diện tinh thần thì sao?"
"[Nằm thắng] [Nằm thắng], đây là Bánh thuần hóa bọn tôi cố ý để dành lại cho anh đấy, anh nhận đi, đến lúc đó có thấy thích động vật nào thì lấy ra cho nó ăn, thu nó làm thú cưng.
"Lốp ba lốp bốp, ba la bô lô..."
Đều là tráng nam mãnh nữ xuất thân từ quân đội, âm thanh chào hỏi của người này so với người kia còn to hơn, rõ ràng ở đây có chưa đến mười người vậy mà vẫn khiến Đường Nghênh cảm thấy mình đang ở giữa chợ đêm trò chơi. Vô cùng náo nhiệt!
Đây chính là sự quan tâm nồng nhiệt của đồng nghiệp mà người ta hay nói đấy sao?
Đường Nghênh chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, ngoại trừ lời hai người đầu tiên nói, sau đó anh ta gần như chả nghe ra cái gì với cái gì nữa, đối với đồ vật người khác đưa cho thân thể cũng tự động phản ứng, nhận lấy nói cảm ơn rồi cho vào ba lô, còn công dụng của vật kia là thế nào à... Mặc kệ đi, để đó tìm hiểu sau.
Hỏi thân thể anh ta thế nào, tinh thần có ổn hay không, Đường Nghênh vô thức nhớ lại những trải nghiệm của mình trong hai ngày này, phát hiện tâm trạng luôn ổn định, cho dù có thỉnh thoảng đặc biệt nhớ nhưng chuyện trong game thì cũng chỉ nhịn một chút là qua. Nói chung, từ hôm đó đến giờ chưa từng xuất hiện tình huống tâm trạng nóng nảy táo bạo không kiềm chế được.
Tình huồng như vậy trước nay xưa từng xảy ra, trước khi chơi "Vùng đất điền viên", người trong quân đội như bọn họ mỗi ngày đều phải vào game giả lập tối thiểu đủ ba tiếng, nếu không rất dễ khiến chứng đứt gãy gien phát tác, nhưng kể cả có làm như vậy vẫn có người vì không thể khống chế mà bệnh tình nặng thêm. Nhưng dạo gần đây, hình như rất lâu rồi anh ta không có loại cảm giác như vậy...
Đường Nghênh bị hỏi đến mơ mơ màng màng, lòng nói, quả nhiên tác dụng giảm bớt triệu chứng đứt gãy gien của trò chơi này rất tốt. Nếu không phải hiện giờ số lượng người chơi tối đa còn quá ít, nói không chừng độ phổ biến đã vượt qua mấy game thực tế ảo chế tác lớn từ lâu rồi.
Nhưng đây không phải trọng điểm, nhìn mấy cấp dưới đang vây quanh mình líu ra líu ríu nói liên mồm, Đường Nghênh nhịn xuống kích động dưới đáy lòng, không nói cho mấy người họ biết, hai hôm nay anh ta đang phải đôn đáo, chạy ngược chạy xuôi vì đối tượng mà bọn họ sùng bái.
Nếu để bọn họ biết thượng tướng đại nhân mà mình kính yêu đã biến thành "Một bé mèo con", hình tượng của vị thượng tướng nào đó sẽ vỡ tan tành mất.
---o0o---
Chương 90
"... Chuyện chính là như vậy, anh quấn lấy bọn họ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng chỉ hỏi được như vậy." Đường Nghênh áy náy nhìn Văn Tinh Diệu, nói ra toàn bộ tin tức mà mình tìm hiểu được.
Chuyện bổ sung dinh dưỡng, dựa vào bản lĩnh của con non chắc có lẽ sẽ làm được, nhưng "Cần thêm một thứ khác" là thứ gì, ngay cả Viện phó Viện nghiên cứu Đế quốc mà còn không biết thứ đó là thứ nào, vậy chắc không thể kiếm được rồi? Còn ý cuối cùng của Vương Triệt, phải chữa được chứng đứt gãy gien, cái này càng là nhiệm vụ bất khả thi.
Nếu có người làm được điều này, vậy đám lông xù trên sao "Hi Vọng" đã không năm sau nhiều hơn năm trước thế kia.
Ánh mắt Đường Nghênh nhìn về phía Văn Tinh Diệu lại một lần nữa nhuốm vẻ bi thương. Dự cảm xấu của anh ta trở thành sự thật rồi, Văn Tinh Diệu không thể khôi phục lại hình người nữa. Cho dù bây giờ bọn họ có thể ở trong game giao lưu trò chuyện, nhưng như vậy thì làm được cái đít gì? Thượng tướng Văn Tinh Diệu đã lâu không lộ diện ngoài thực tế, đã có không ít người âm thầm suy đoán.
Tin tức không bùng nổ trên mạng vũ trụ cũng là nhớ bên quân đội bọn họ áp xuống.
Ngược lại, phản ứng của Văn Tinh Diệu bị cho là "Đã hết thuốc chữa" lại tương đối hờ hững, dường như đã sớm đoán được Đường Nghênh sẽ không mang về tin tức nào tốt, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói với đối phương: "Được, tôi biết rồi."
"Aiz... Đường Nghênh nặng nề thở dài, xoa mặt một cái, thay đổi đề tài, "Tinh Diệu, cậu định bao giờ thì nói chuyện này cho Bạch Lê, hình thái con non của cậu ở chỗ cậu ấy, nếu nói rõ tình huống, hoàn cảnh của hình thái con non chắc sẽ tốt hơn nhỉ?" Có khi còn được chăm sóc tốt hơn nữa ấy chứ.
Đường Nghênh không nói câu cuối cùng ra, nhưng từ biểu cảm sốt ruột nôn nóng trên mặt anh ta cũng có thể thấy được, mà chuyện Văn Tinh Diệu sợ nhất chính là bản thân trong thời kỳ con con được đối xử "Đặc biệt".
Nếu Bạch Lê biết thân phận thực sự của mình, vậy cách ở chung thoải mái tự nhiên giữa họ bây giờ có phải sẽ không thể giữ được nữa? Vừa nghĩ đến việc Bạch Lê sẽ dùng ánh mắt cẩn thận mang theo kính sợ để nhìn mình, Văn Tinh Diệu không khỏi có chút khó chịu, trong đầu chỉ muốn gạt ý tưởng này đi.
Hắn không muốn như vậy.
Vì thế, đáp lại Đường Nghênh chính là sự trầm mặc, lâu thật lâu.
Đường Nghênh trợn to hai mắt, "Không phải chứ, cậu vẫn không định nói rõ với cậu ấy à? Nếu cậu không nói, nhỡ mà Bạch Lê phát hiện ra thân phận của cậu trước rồi hiểu lầm gì đó thì sao, như vậy chẳng phải sẽ càng thêm lúng túng à? Tinh Diệu, có phải cậu nghĩ ra nên nói như thế nào với Bạch Lê không, không thì để tôi giúp cậu nhé?"
"Không được." Văn Tinh Diệu không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối, "Anh đừng nói, chuyện này... Tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp nói rõ với cậu cậu, sẽ không để cậu ấy hiểu lầm đâu."
Chuyện này mà cũng cần nhờ người khác đi nói, vậy hắn sẽ thành cái loại gì?
"Được rồi, được rồi, cậu chịu đi nói là tốt rồi, nhưng anh vẫn khuyên cậu nên sớm giải thích rõ cho người ra biết đi. Nhìn cái kiểu nhăn nhăn nhó nhó này của cậu, thực sự rất giống một tên trai đểu, thiếu quyết đoán, anh nhìn không có nổi." Đường Nghênh nhún vai nói.
Đáp lại anh ta chính là ánh mắt chết chóc của Văn Tinh Diệu.
"Được rồi, chỗ này không còn chuyện của anh nữa, anh về mà chăm sóc ruộng nhà mình đi." Văn Tinh Diệu không nhịn được mở miệng đuổi người, "Nếu cảm nhận được hình thái con non của mình có thay đổi gì mới, tôi sẽ báo sớm cho anh." Cũng coi như có biện pháp ứng phó.
"Rồi, thế anh đi trước đây." Đường Nghênh nhìn ra Văn Tinh Diệu thật sự không muốn giữ mình lại, ánh mắt liên tục liếc về phía mấy cây ớt vừa tới chín bên chân, bèn đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.
Ra khỏi nhà Văn Tinh Diệu xong, đi được một đoạn, Đường Nghênh quay đầu lại nhìn, thấy Văn Tinh Diệu đang thong thả hái ớt, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nôn nóng gấp rút nào, trong lòng lại càng thêm bó tay. Thời Trái Đất cổ có lưu lại một câu nói thế này, "Hoàng đế không vội thái giám gấp", chắc là nói đến kiểu của anh ta và Văn Tinh Diệu bây giờ! Sắp biến thành động vật lông xù vĩnh viễn rồi, thế mà vẫn có thể ung dung trồng trọt như vậy...
Thôi bỏ đi, nếu người ta đã không lo, vậy anh ta cũng có thể tạm thả lỏng, về thu hoạch số cây trồng trong ruộng nhà mình trước đã.
*
Đường Nghênh: ...
Đường Nghênh: ... ... ... ...!
Sao đám gà con trong chuồng nhà anh ta lại lăn ra chết hết cả rồi! ?
Nhìn linh hồn màu xám trắng của đám gà con đang trôi lơ lưng ở trên nóc chuồng gà, Đường Nghênh sốc đến độ không thốt lên được tiếng nào.
Thông báo của hệ thống khoan thai đến chậm: Người chơi thân mến, gà con của bạn bị đói bụng quá lâu, cho nên đã chết đói hết! Mong bạn nhanh chóng dọn dẹp lại chuồng gà, nuôi lại một lứa gà con khác, nhắc nhở thân tình, gà con cần được cho ăn mỗi ngày, lần sau bạn nhớ chú ý nha ~
A... Hóa ra là vậy, tại anh ta mấy ngày liền không login, cho nên gà con mới bị chết đói...
Rõ ràng đám gà con này chỉ là một chuỗi số liệu, nhưng Đường Nghênh vẫn cảm thấy sinh mệnh của chúng nó thật mỏng manh, còn cảm thấy áy náy vì cái chết của bọn nó.
Nếu anh ta nhớ ra sự tồn tại của bọn nó, mỗi ngày tranh thủ môt ít thời gian nên cho ăn, hoặc là nhờ người giác sang giúp một chút, chúng nó đã không phải chết.
Chỉ tiếc là không có nếu như.
Đường Nghênh yên lặng thu dọn chuồng gà, sau đó đi ra ngoài, tính đến chỗ trưởng thôn mua mấy con gà con mới.
Chuyện anh ta để gà con chết đói hình như đã truyền đến tai NPC, lúc đối thoại với trưởng thôn, nói muốn mua gà, Đường Nghênh cứ có cảm giác, ánh mắt trưởng thôn cùng trưởng thôn phu nhân bên cạnh nhìn mình hơi trách móc, nhưng đúng là do anh ta làm hỏng việc thật, đang chột dạ nên Đường Nghênh cũng không dám hỏi thêm câu nào, tính mua gà xong thì nhanh nhanh chóng chóng quay về nhà luôn.
"Anh bạn trẻ."
Nhưng mà, ngay lúc Đường Nghênh xoay người chuẩn bị rời đi, trưởng thôn lại gọi anh ta lại.
Đường Nghênh nói thầm một tiếng "Không hay rồi", trên mắt lập tức treo lên biểu cảm đáng thương cùng tự trách.
"Trưởng thôn, ngài có việc gì dặn dò sao?" Đường Nghênh quay người lại hỏi.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu trưởng thôn nhắc đến chuyện gà con chết đối, muốn đánh mình mắng mình, thì để tránh làm người ta dùng sức quá đà mà bị thương chỗ nào đó, anh ta sẽ lập tức co giò bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt. Nghĩ thôi còn chưa đủ, trên đùi Đường Nghênh đã âm thầm dồn sức, chờ trưởng thôn lên tiếng trách móc cái là chạy luôn.
Xung quanh không phải không có những người chơi khác, thấy bầu không khí căng thẳng khó hiểu giữa hai người thì đều đồng loạt dừng bước, âm thầm đứng lại vây xem.
Không giống Đường Nghênh hai ngày không login, phần lớn người chơi đều đã tận mắt chứng kiến quá trình ông trưởng thôn "Gầy yếu" hành hung bầy heo rừng thế nào, hiểu rất rõ sức chiến đấu của trưởng thôn. Đột nhiên phát hiện Đừng Nghênh trông có vẻ rất sợ đối phương thì không khỏi tò mò, đừng nói hôm nay bọn họ có thể trông thấy cảnh NPC hành hung người chơi một lần nữa nhé?
Ái chà chà, cái này hay đây, hay đây!
Nhưng mà, cảnh tượng bọn họ mong ngóng không thấy phát sinh, trưởng thôn gọi Đường Nghênh lại chỉ là vì muốn nhắc anh ta mấy câu, để anh ta chăm sóc đám gà con này cho tốt, đừng để bi kịch trước đó xảy ra tiếp.
"Vâng, vâng, trưởng thôn, tôi sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt!" Đường Nghênh gật đầu lia lịa, khiêm tốn tiếp thu lời dặn của trưởng thôn.
Xùy, chả có cái vẹo gì, không có trò hay để xem rồi, giải tán đi thôi! Những người vây xem thở dài một tiếng, rời đi không thèm nhìn lại.
Trước mặt mọi người, bị trưởng thôn coi thành trẻ ranh không hiểu chuyện mà răn dạy, trong lòng Đường Nghênh cảm thấy có hơi xấu hổ muốn chết. Một đường run rẩy quay về nhà, đến nơi rồi mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Lấy năm con gà con mới mùa trong ba lô ra, cẩn thận thả chúng nó vào trong chuồng gà đã quét tước sạch sẽ, lại lấy nước cùng thức ăn mới cho vào. Đường Nghênh nửa ngồi nừa quỳ, nhoài người dựa lên tường gạch thấp của chuồng gà, nhìn đá gà con đạp hai chân ngắn của mình, không buồn không lo chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ, tâm trạng khá hơn nhiều.
Nghĩ đến lời dặn của trưởng thôn, phải chăm sóc chúng nó cho thật tốt, Đường Nghênh chớp mắt một cái, lật tìm trong ba lô. Anh ta nhớ lúc mình vừa mới vào lại game, hình như có người đưa cho mình cái gì đó, hình như có thể cho động vật nhỏ ăn, đối phương cố ý để giành lại cho anh ta, chắc là đồ tốt nhỉ?
Đoán vậy, trên tay Đường Nghênh rất nhanh đã nhiều thêm một cái bánh màu xanh lục, bên trên như được rắc một lớp mỏng vụn cỏ, để sát lên mũi ngửi sẽ thấy được mùi thơm ngát của cỏ cây.
"Chích chích chích!" Đám gà con hình như cũng ngửi được mùi này, hai mắt hạt đậu của chúng nó sáng lấp lánh, túm tụm lại sát bên cạnh Đường Nghênh, vỗ vỗ cái cảnh nhỏ, trông như muốn bay lên ăn một miếng.
Đàn gà con: Đáng ghét, tại sao mình lại không biết bay chứ!
À há, đúng là đồ tốt, Đường Nghênh kinh ngạc nhìn cái bánh nhỏ không chút đặc sắc trong tay mình, sau đó bẻ một miếng bánh bóp vụ ra, rồi rắc xuống như rắc hạt kê.
Đám gà con cắm đầu cắm cổ ăn, Sau khi ăn xong lại háo hức nhìn Đường Nghênh.
Đường Nghênh cảm nhận được niềm vui khi cho gà con ăn, nở một nụ cười cha già, lại đút thêm cho bọn nó một miếng bánh nhỏ.
Một người đút, năm con gà con tranh nhau ăn, mãi đến tận khi hai chân Đường Nghênh tê rần, mới đút hết cái "Bánh thuần hóa" to bằng nắm tay.
Lúc anh ta đang định đứng lên, thì thông báo hệ thống lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn là thông báo toàn game.
[Chúc mừng người chơi "Nằm chơi cũng thắng", được "Gà con" công nhận, nhận được thú cưng "Gà con" (5), đồng thời nhận được danh hiệu "Gà mẹ"!]
Hai mắt Đường Nghênh tối sầm, trong lúc hoảng hốt, hình như anh ta nghe thấy năm con gà con trong chuồng đang nhảy lên không ngừng gọi anh ta là "Mẹ"...
Hệ thống thú cưng, đây chính là hệ thống thú cưng trong game à? Sao có vẻ không giống như trong tưởng tượng của anh ta cho lắm?
Một lần có thể nhận năm con, năm con chỉ chiếm có một ô thú cưng?
Đường Nghênh thử thăm dò thu thu cưng mình mới nhận vào trong không gian thú cưng, chuồng gà vừa mới có gà ở một nữa yên tĩnh trở lại.
Đường Nghênh: "..." Hay lắm, anh ta lại phải đến chỗ trưởng thôn mua gà con rồi!
Trong vòng có nửa tiếng đồng hồ mà gặp Đường Nghênh đến hai lần, hơn nữa đối phương còn tới tìm mình vì cũng một vấn đề - Trưởng thôn: "..."
Ông dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Đường Nghênh tỏ vẻ, cậu mà không đưa ra lời giải thích nào nghe cho hợp lý thì sau này đừng hòng mua được con giống vật nuôi ở chỗ tôi nữa.
Thấy thông báo thế giới, người chơi chạy tới chiêm ngưỡng "Gà mẹ" trong truyền thuyết: Đúng đó đúng đó, nhanh cho bọn này nghía đàn con của cậu cái nào!
Với cả, phía sau gà còn còn được mở ngoặc thêm một cái số 5 là ý gì, có phải là cái bọn tôi đang nghĩ không?
Bình luận facebook