Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 222: Công lược Thanh Mai Trúc Mã (12)
Nhìn những chiếc xe cấp cứu đang lao vào bệnh viện, chưa bao giờ Hoàng My lại cảm thấy đèn cấp cứu chói mắt như vậy. Nếu không phải biết thần trí mình không ổn định, thì có khi cô đã tiến đến đập nát chiếc đèn và bộ âm thanh inh ỏi đó rồi.
Lôi Y cố gắng bình tâm mà cùng Hoàng My bước vào bệnh viện. Chỉ cô có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của anh, sợ hãi việc mất đi một thứ quan trọng trong đời mình.
- Lôi Y ca ca, bình tĩnh nào...
Hoàng My nắm chặt lấy tay Lôi Y, kiềm hãm sự hoảng loạn của mình. Không sao, cô có thể ổn định tình hình, điều quan trọng là phải bình tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng xe cấp cứu chói tai cũng đã gần như biến mất. Người người đi qua đi lại, bàn luận về một vụ tai nạn máy bay.
- Cha mẹ...
Hoàng My bỗng thốt ra điều quan trọng. Đúng rồi! Bốn người đi với nhau mà. Không lẽ...
Hoàng My cố gắng xua đi ý nghĩ đó, dù gì cũng không có vụ cha mẹ nguyên chủ chết ở trong cốt truyện. Cha mẹ nguyên chủ chắc không sao đâu...!
Trời cũng đã chập tối rồi, tất cả nạn nhân trong vụ tai nạn cũng đã được cấp cứu xong, hai người nắm chặt lấy tay nhau đến phòng hồi sức. Ánh mắt cố gắng quét từng người để chắc chắn không bỏ sót đúng những người cần tìm.
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đầu óc hai người càng ngày càng tối mịt mù đi.
Không có...Ở đây không có họ...
Hai người nặng nề từng bước đến nơi còn lại. Nếu họ không có trong phòng hồi sức, chỉ có thể là ở đó thôi.
Trong phòng xác, một loạt những thi thể nằm cùng với chiếc khăn trắng phủ hết cả người. Người thân đứng bên cạnh khóc đến thương tâm, muốn bao nhiêu đau khổ có bấy nhiêu.
Sau khi tìm tất cả những cái giường trong phòng xác vẫn chưa thấy, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên tầm mắt hai người chú ý đến bốn cái cán mới vừa được đẩy vào kia. Hoàng My cố gắng kìm hãm sự xúc động lại, làm ơn...hãy như từ nãy đến giờ, không phải họ...
Bốn chiếc khăn được lật ra, để lộ gương mặt trắng bệch nhưng vẫn đẹp như hoa của bốn người. Nếu không phải vì làn da trắng bệch đến tím tái kia, có lẽ ai cũng nghĩ họ chỉ đang ngủ thôi.
Đột nhiên Hoàng My bật khóc nức nở. Không phải vì buồn, mà tức giận. Tức giận vì sự tính toán của cô sai rồi! Tức giận vì kế hoạch cứ vậy mà đổ sông đổ bể...!
Tiếng khóc đã làm Lôi Y đang sụp đổ kia tỉnh lại. Anh nhìn sang cô, lần đầu tiên thấy cô bé này có một bộ dáng như vậy.
Lôi Y mím môi, run rẩy ôm lấy Hoàng My, cố gắng truyền sự ấm áp cuối cùng cho cô giữa căn phòng lạnh lẽo ngập tràn tử khí này.
Những người cũng có người thân ở đây chú ý thấy hai đứa trẻ có lẽ là vội vàng đến nỗi vẫn mặc đồng phục xộc xệch kia. Họ thương cảm, nhưng cũng không thể làm gì được ngoài việc im lặng.
Trong phòng xác lạnh lẽo đó, chỉ vang lên tiếng khóc nức nở của cô bé mười bốn tuổi giữa sự im lặng đến ngạt thở...
Xác của bốn người không được chôn ở nghĩa trang, cũng chẳng để ở nhà xác, càng không hoả táng. Hai căn biệt thự xa hoa đối diện nhau, trùng hợp đều có hai ngôi mộ sau vườn.
Mọi thứ trở lại như một tháng qua, chỉ có hai người. Chỉ khác là không khí trong nhà cũng đã ảm đạm đi ít nhiều.
Lôi Y cũng lạnh lùng hơn, càng ngày càng lạnh nhạt. Hoàng My cũng trở nên ít nói hơn, trầm lặng đến đáng sợ.
- Ngày X tháng X, đã có một chiếc máy bay mang số hiệu XXX rơi xuống biển Z, tạo ra một cơn sóng kinh hoàng đến bờ biển, khiến cho hơn 200 hành khách trên chuyến bay...
- Tiểu thư...
Tiếng ti vi oang oang giữa căn biệt thự, quản gia nhìn sắc mặt của Hoàng My không đổi thì có chút e dè, muốn tiến đến tắt ti vi đi.
- Tối nay cháu không ăn đâu.
Hoàng My đặt cái gối xuống sofa rồi lên phòng. Quản gia nhà Minh thở dài, đến ông cũng muốn khổ vì tiểu thư nhà mình.
Sau khi Minh Chiến Thành và Yên Hoàng Thư chết, Minh Hoàng My như triệt để thành con người khác.
Mỗi ngày, cô sẽ dùng một khoảng thời gian nhất định để cầm điều khiển mà mở tất cả bản tin liên quan đến vụ tai nạn máy bay ngày hôm đó, hoặc xem đi xem lại những tập tài liệu tìm được về nó.
Quản gia nhìn cô lớn lên từ nhỏ, thấy một cô bé chưa qua vị thành niên vì chuyện này mà thay đổi lớn đến thế! Hỏi ông làm sao mà không xót xa.
Lôi Y cũng nhanh chóng kế nhiệm chức gia chủ. Lôi Thị cũng một tay anh quản lí. Cũng may có tài năng nam chủ cùng những người trung thành với Lôi Gia giúp đỡ, nên Lôi Thị vẫn cứ đều đều phát triển như bình thường.
Minh gia thì cũng chỉ Hoàng My mới có thể đường đường chính chính kế nhiệm. Nhưng họ có thể chờ đợi gì ở một con bé còn chưa mười tám tuổi? Đương nhiên là có thể! Người bác làm hiệu trưởng kia cũng sẽ giúp cô, dù gì thi tốt nghiệp cũng đã xong, hè cũng chuẩn bị đến, cô cũng có khá nhiều thời gian rảnh để lo cho cái tập đoàn này.
Khi có thời gian rảnh, Hoàng My sẽ sang nhà an ủi Lôi Y. Khi thì sẽ rủ anh cùng đi chơi, hay rủ anh đi mua sắm, rủ anh chơi game, rủ anh học bài,...tất tần tật những việc có thể giúp cho Lôi Y tạm thời quên chuyện đau lòng.
Nhờ cô nên anh cũng nhanh chóng giảm đau thương. Lôi Y từ đó xem cô như người thân cuối cùng của mình, dù gì cô cũng chẳng còn ai ngoài anh nên hai người cứ vậy nương tựa vào nhau mà sống.
Chớp mắt đã sắp đến ngày Hoàng My đi du học. Tại sao cô vẫn đi? Đó là kế hoạch của cô, cô tự biết lo liệu cho mình.
- Lôi Y ca ca, ngày mai em đi du học rồi. Anh không có lời nào muốn nói với em sao?
Hoàng My và Lôi Y dạo bước trong vườn hoa. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô ở đây nên cũng muốn dành cả ngày này cho Lôi Y.
- Không có...
Lôi Y muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ. Hoàng My phì cười, tiếc thật, vậy mà lại không muốn nói gì với cô sao...
- [ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tỏ tình với Lôi Y. Phần thưởng là 100 tích phân. ]
Hệ thống lại bất thình lình đưa ra một nhiệm vụ. Hoàng My cũng đã quen với việc này nên rất thành thành thật thật mà diễn. Cô hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói ra ba từ:
- Em thích anh...
Lôi Y khựng lại, quay sang nhìn Hoàng My. Cô cúi đầu nên tóc đã rũ xuống che đi gương mặt. Đột nhiên không khí trở nên trầm mặc, hai người im lặng một lúc lâu.
- Anh không cần phải trả lời ngay bây giờ. Em... em về phòng!
Hoàng My nắm chặt lấy vạt áo rồi quay đi. Lôi Y đứng như trời trồng ở đó, không biết đang nghĩ gì. Đứng một lúc thì cũng nặng nề về phòng của mình.
Lôi Y không ngủ được. Anh cứ nằm trằn trọc mãi, trong đầu cũng chỉ nhớ đến hình ảnh Hoàng My cúi đầu thổ lộ tình cảm. Đêm đó, vẫn biết rằng có ít nhất hai người đang trằn trọc không ngủ được...
Trong sân bay, có một đôi nam thanh nữ tú đang đứng đối diện nhau, thu hút không ít ánh nhìn.
- Anh...không có gì để nói với em sao?
- Không có...
Đoạn đối thoại như hôm qua cứ như vậy mà kết thúc. Lôi Y cuối cùng vẫn không thể nói thẳng điều muốn nói. Hoàng My mỉm cười nhẹ rồi quay lưng bước đi.
Lôi Y đã thấy, trước khi cô quay đi. Giọt lệ long lanh của cô đã tràn khỏi hốc mắt, lăn trên gò má diễm lệ đó rồi. Trong lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc chua xót khó tả, Lôi Y cười chế giễu bản thân rồi quay ngược hướng cô đi về.
Được rồi...đi về thôi...!
Lôi Y cố gắng bình tâm mà cùng Hoàng My bước vào bệnh viện. Chỉ cô có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của anh, sợ hãi việc mất đi một thứ quan trọng trong đời mình.
- Lôi Y ca ca, bình tĩnh nào...
Hoàng My nắm chặt lấy tay Lôi Y, kiềm hãm sự hoảng loạn của mình. Không sao, cô có thể ổn định tình hình, điều quan trọng là phải bình tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng xe cấp cứu chói tai cũng đã gần như biến mất. Người người đi qua đi lại, bàn luận về một vụ tai nạn máy bay.
- Cha mẹ...
Hoàng My bỗng thốt ra điều quan trọng. Đúng rồi! Bốn người đi với nhau mà. Không lẽ...
Hoàng My cố gắng xua đi ý nghĩ đó, dù gì cũng không có vụ cha mẹ nguyên chủ chết ở trong cốt truyện. Cha mẹ nguyên chủ chắc không sao đâu...!
Trời cũng đã chập tối rồi, tất cả nạn nhân trong vụ tai nạn cũng đã được cấp cứu xong, hai người nắm chặt lấy tay nhau đến phòng hồi sức. Ánh mắt cố gắng quét từng người để chắc chắn không bỏ sót đúng những người cần tìm.
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đầu óc hai người càng ngày càng tối mịt mù đi.
Không có...Ở đây không có họ...
Hai người nặng nề từng bước đến nơi còn lại. Nếu họ không có trong phòng hồi sức, chỉ có thể là ở đó thôi.
Trong phòng xác, một loạt những thi thể nằm cùng với chiếc khăn trắng phủ hết cả người. Người thân đứng bên cạnh khóc đến thương tâm, muốn bao nhiêu đau khổ có bấy nhiêu.
Sau khi tìm tất cả những cái giường trong phòng xác vẫn chưa thấy, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên tầm mắt hai người chú ý đến bốn cái cán mới vừa được đẩy vào kia. Hoàng My cố gắng kìm hãm sự xúc động lại, làm ơn...hãy như từ nãy đến giờ, không phải họ...
Bốn chiếc khăn được lật ra, để lộ gương mặt trắng bệch nhưng vẫn đẹp như hoa của bốn người. Nếu không phải vì làn da trắng bệch đến tím tái kia, có lẽ ai cũng nghĩ họ chỉ đang ngủ thôi.
Đột nhiên Hoàng My bật khóc nức nở. Không phải vì buồn, mà tức giận. Tức giận vì sự tính toán của cô sai rồi! Tức giận vì kế hoạch cứ vậy mà đổ sông đổ bể...!
Tiếng khóc đã làm Lôi Y đang sụp đổ kia tỉnh lại. Anh nhìn sang cô, lần đầu tiên thấy cô bé này có một bộ dáng như vậy.
Lôi Y mím môi, run rẩy ôm lấy Hoàng My, cố gắng truyền sự ấm áp cuối cùng cho cô giữa căn phòng lạnh lẽo ngập tràn tử khí này.
Những người cũng có người thân ở đây chú ý thấy hai đứa trẻ có lẽ là vội vàng đến nỗi vẫn mặc đồng phục xộc xệch kia. Họ thương cảm, nhưng cũng không thể làm gì được ngoài việc im lặng.
Trong phòng xác lạnh lẽo đó, chỉ vang lên tiếng khóc nức nở của cô bé mười bốn tuổi giữa sự im lặng đến ngạt thở...
Xác của bốn người không được chôn ở nghĩa trang, cũng chẳng để ở nhà xác, càng không hoả táng. Hai căn biệt thự xa hoa đối diện nhau, trùng hợp đều có hai ngôi mộ sau vườn.
Mọi thứ trở lại như một tháng qua, chỉ có hai người. Chỉ khác là không khí trong nhà cũng đã ảm đạm đi ít nhiều.
Lôi Y cũng lạnh lùng hơn, càng ngày càng lạnh nhạt. Hoàng My cũng trở nên ít nói hơn, trầm lặng đến đáng sợ.
- Ngày X tháng X, đã có một chiếc máy bay mang số hiệu XXX rơi xuống biển Z, tạo ra một cơn sóng kinh hoàng đến bờ biển, khiến cho hơn 200 hành khách trên chuyến bay...
- Tiểu thư...
Tiếng ti vi oang oang giữa căn biệt thự, quản gia nhìn sắc mặt của Hoàng My không đổi thì có chút e dè, muốn tiến đến tắt ti vi đi.
- Tối nay cháu không ăn đâu.
Hoàng My đặt cái gối xuống sofa rồi lên phòng. Quản gia nhà Minh thở dài, đến ông cũng muốn khổ vì tiểu thư nhà mình.
Sau khi Minh Chiến Thành và Yên Hoàng Thư chết, Minh Hoàng My như triệt để thành con người khác.
Mỗi ngày, cô sẽ dùng một khoảng thời gian nhất định để cầm điều khiển mà mở tất cả bản tin liên quan đến vụ tai nạn máy bay ngày hôm đó, hoặc xem đi xem lại những tập tài liệu tìm được về nó.
Quản gia nhìn cô lớn lên từ nhỏ, thấy một cô bé chưa qua vị thành niên vì chuyện này mà thay đổi lớn đến thế! Hỏi ông làm sao mà không xót xa.
Lôi Y cũng nhanh chóng kế nhiệm chức gia chủ. Lôi Thị cũng một tay anh quản lí. Cũng may có tài năng nam chủ cùng những người trung thành với Lôi Gia giúp đỡ, nên Lôi Thị vẫn cứ đều đều phát triển như bình thường.
Minh gia thì cũng chỉ Hoàng My mới có thể đường đường chính chính kế nhiệm. Nhưng họ có thể chờ đợi gì ở một con bé còn chưa mười tám tuổi? Đương nhiên là có thể! Người bác làm hiệu trưởng kia cũng sẽ giúp cô, dù gì thi tốt nghiệp cũng đã xong, hè cũng chuẩn bị đến, cô cũng có khá nhiều thời gian rảnh để lo cho cái tập đoàn này.
Khi có thời gian rảnh, Hoàng My sẽ sang nhà an ủi Lôi Y. Khi thì sẽ rủ anh cùng đi chơi, hay rủ anh đi mua sắm, rủ anh chơi game, rủ anh học bài,...tất tần tật những việc có thể giúp cho Lôi Y tạm thời quên chuyện đau lòng.
Nhờ cô nên anh cũng nhanh chóng giảm đau thương. Lôi Y từ đó xem cô như người thân cuối cùng của mình, dù gì cô cũng chẳng còn ai ngoài anh nên hai người cứ vậy nương tựa vào nhau mà sống.
Chớp mắt đã sắp đến ngày Hoàng My đi du học. Tại sao cô vẫn đi? Đó là kế hoạch của cô, cô tự biết lo liệu cho mình.
- Lôi Y ca ca, ngày mai em đi du học rồi. Anh không có lời nào muốn nói với em sao?
Hoàng My và Lôi Y dạo bước trong vườn hoa. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô ở đây nên cũng muốn dành cả ngày này cho Lôi Y.
- Không có...
Lôi Y muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ. Hoàng My phì cười, tiếc thật, vậy mà lại không muốn nói gì với cô sao...
- [ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tỏ tình với Lôi Y. Phần thưởng là 100 tích phân. ]
Hệ thống lại bất thình lình đưa ra một nhiệm vụ. Hoàng My cũng đã quen với việc này nên rất thành thành thật thật mà diễn. Cô hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói ra ba từ:
- Em thích anh...
Lôi Y khựng lại, quay sang nhìn Hoàng My. Cô cúi đầu nên tóc đã rũ xuống che đi gương mặt. Đột nhiên không khí trở nên trầm mặc, hai người im lặng một lúc lâu.
- Anh không cần phải trả lời ngay bây giờ. Em... em về phòng!
Hoàng My nắm chặt lấy vạt áo rồi quay đi. Lôi Y đứng như trời trồng ở đó, không biết đang nghĩ gì. Đứng một lúc thì cũng nặng nề về phòng của mình.
Lôi Y không ngủ được. Anh cứ nằm trằn trọc mãi, trong đầu cũng chỉ nhớ đến hình ảnh Hoàng My cúi đầu thổ lộ tình cảm. Đêm đó, vẫn biết rằng có ít nhất hai người đang trằn trọc không ngủ được...
Trong sân bay, có một đôi nam thanh nữ tú đang đứng đối diện nhau, thu hút không ít ánh nhìn.
- Anh...không có gì để nói với em sao?
- Không có...
Đoạn đối thoại như hôm qua cứ như vậy mà kết thúc. Lôi Y cuối cùng vẫn không thể nói thẳng điều muốn nói. Hoàng My mỉm cười nhẹ rồi quay lưng bước đi.
Lôi Y đã thấy, trước khi cô quay đi. Giọt lệ long lanh của cô đã tràn khỏi hốc mắt, lăn trên gò má diễm lệ đó rồi. Trong lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc chua xót khó tả, Lôi Y cười chế giễu bản thân rồi quay ngược hướng cô đi về.
Được rồi...đi về thôi...!
Bình luận facebook