Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 245: Công lược Quân Nhân Khó Tính (14)
Hoàng My thoát khỏi tương lai không được ăn thịt bò trong gang tấc (Bị rách da chảy máu thì không được ăn thịt bò để tránh thành sẹo xấu nha).
Một lần nữa, vẫn là cô và Thượng Luật, nhưng Hoàng My vẫn không thể biết kẻ nào có ý định ám sát hai người, khả năng cao là con chó trắng kia lại muốn làm gì rồi.
- Cảm ơn!
- Ừ
Hai người chui ra khỏi gầm bàn, định đi trả tiền rồi rời đi để tránh liên lụy.
- Nằm xuống!
Nhưng không đến một phút, ba bốn tiếng súng liên tiếp vang lên. Các cửa kính gần đó cũng bị vỡ ra, những người khác la hét sợ hãi.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra thì Hoàng My và Thượng Luật đã kịp hét lên, chia nhau ra và kéo những người khách khác xuống gầm bàn.
Nhà hàng vắng khách, ngoại trừ hai người cũng chỉ có hai bàn khác có người, nên việc giải cứu cũng khá dễ dàng. Nhân viên vì do bản năng nghe theo uy lực từ giọng nói của Hoàng My và Thượng Luật, nên vừa nghe đã nằm xuống, nhờ vậy mà không ai bị thương.
Ít nhất là mọi người nghĩ như vậy.
Sau khi xác định rằng thật sự đã an toàn thì Thượng Luật liên lạc với tổng bộ, thông báo quân đội đến điều tra. Hoàng My đứng dậy rồi lững thững bước đến đứng bên cạnh Thượng Luật.
Hai người đền tiền cho nhà hàng chuyện hôm nay, lý do thì chắc là bản thân hai người tự biết mình đã gây liên lụy đến nhà hàng và nhiều người dân vô tội khác.
Hoàng My cay cú, tiền là sinh mệnh của cô đó biết không. Mặc dù thẻ đen của cô là tiền vô hạn nhưng mà không phải cứ vậy mà phung phí đâu!!
Có lẽ Thượng Luật hiểu ý Hoàng My, tự mình bao bữa ăn chưa gắp được quá ba miếng, trả luôn cả tiền dọn dẹp và tiền cửa kính cho nhà hàng.
Nhân viên vô cùng cảm kích mà nhận tiền, nếu hai người không đền tiền thì bọn họ cũng sẽ không đòi vì cái này là sự cố ngoài ý muốn. Có khi họ còn phải đền tiền sự cố cho khách chứ nói gì đến chuyện khách đền tiền cho họ.
Hoàng My đi sau Thượng Luật đến bãi đỗ xe, gương mặt đã tối đi mấy phần, bước chân cứ chậm rãi nhưng khoảng cách lại dài, như để đuổi kịp anh. Thượng Luật đang đi thì bất chợt dừng lại, cô không để ý nên cứ thế đâm sầm vào lưng anh.
- Lên xe trước đi.
Thượng Luật chỉ vào chiếc xe của mình trong bãi đỗ của nhà hàng, Hoàng My thắc mắc nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, đi đến chỗ chiếc xe. Sau khi thấy Hoàng My yên vị trên ghế lái phụ thì Thượng Luật bỏ đi, trước khi đi còn nói một câu rất uy tín.
- Ngồi yên đó đợi tôi.
Cô gật đầu, nhìn bóng Thượng Luật đi xa dần rồi mới lấy điện thoại ra nhìn. Không biết hành động này có ý nghĩa gì, nhưng Hoàng My đã nhìn rất lâu vào màn hình điện thoại. Đến khi Thượng Luật quay trở lại thì cô mới cất điện thoại đi.
- Đau không?
- Không sao...
Thượng Luật cầm bông gòn, chấm chấm máu trên đầu gối giúp Hoàng My rồi dán một cái băng cá nhân vào vết thương. Vừa nãy cô hấp tấp vội vã nên vô tình nhấn đầu gối vào một mảnh vỡ nhọn. Dù đau nhưng cũng không dám kêu lên tiếng nào.
- Lần sau cẩn thận chút...
- Còn có lần sau sao?
Hoàng My nhướng mày trêu chọc, Thượng Luật không nói gì. Cuộc nói chuyện cứ vậy mà chìm xuống đáy vực.
Một mùa đông giá rét đã đến, tuyết rơi trắng xoá cả sân, Hoàng My đưa ánh mắt khinh bỉ cho đám nam quán nhân đang cởi trần khoe múi giữa trời tuyết kia, và một đám nữ quân nhân đang trốn sau bức tường ngắm múi.
Mùa đông là thời điểm thích hợp để rèn luyện sự cứng cỏi về nhiệt độ cho quân nhân, chuyện một người quân nhân đứng giữa trời tuyết nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng là chuyện bình thường.
Hoàng My là người duy nhất còn mặc áo trong đám quân nhân nam, bởi vì cô đang trong thân phận nữ giả nam. Là Nữ Giả Nam!!
Cởi trần ra cho lộ hết à!
Sau một thời gian dài tập luyện thì một nữ quân nhân bình thường cũng sẽ có cơ, Hoàng My là nữ giả nam thì đương nhiên vẫn không ngoại lệ. Dù không gọi là bành trướng cơ chuột to con như tập gym nhưng cũng gọi là có cơ.
Mặc dù có cơ nhưng Hoàng My vẫn là nữ, cơ nhỏ, không bắp này bắp nọ như những người khác.
Nói đúng hơn thì Hoàng My chính là lùn nhất và gầy nhất trong đám quân nhân nam. Nhiều nam quân nhân cũng thừa dịp trêu cô vì chuyện này, đều bị Hoàng My cho đi tâm tình với các chị y tá.
- Minh Nguyên soái, sao anh lại không cởi trần như mọi người? Ngại ngùng gì chứ!
Gần đây xuất hiện một con hàng dưới phụ trên quần chúng cũng có nhan sắc to gan, hay chọc ghẹo Hoàng My, chỉ là một thiếu soái nhưng gan đã to như vậy!
- Cút!
Vị thiếu soái trẻ tuổi này cười ha hả rồi buông Hoàng My ra, tiếp tục huấn luyện cho đám quân nhân.
Hoàng My đang định đi lấy thêm áo khoác thì chợt một giọng nói vang lên ngăn bước chân của cô.
- Không muốn tập?
Hoàng My vừa quay lưng lại đã nhìn thấy một chàng trai đẹp không góc chết, làn da ngăm nổi bật giữa trời tuyết trắng xoá, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mày nhíu chặt, đôi mắt đen láy không cảm xúc nhìn chăm chăm cô.
Hoàng My đã ngăn cho mình không chảy máu mũi trước cảnh tượng mĩ miều này. Chỉ nhẹ nhàng tiến đến gần anh.
- Cậu vừa tập ở sân sau đến sao?
- Ừ
Đám quân nhân nữ nhìn lén thì đang hú hét trong lòng. Xem Thượng đại nguyên soái của họ đi! Đúng là hoàn hảo mà!!
Đám quân nhân nam vừa nhìn thấy thì múi đã muốn chảy thành mỡ. Thượng đại ca à! Anh không thể cho nhân vật làm nền bọn họ một đất diễn sao?
Xùy xùy, họ không phải nhân vật làm nền, họ là nhân vật quần chúng!!
Tác giả: "..." Khác gì nhau chứ?
Nhan Ly đứng một góc, nhìn Thượng Luật như vậy thì có chút đỏ mặt. Mặc dù lạnh lùng nhưng không có nghĩa cô ta không biết ngại đâu, còn lại là nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy nữa.
Một lần nữa, vẫn là cô và Thượng Luật, nhưng Hoàng My vẫn không thể biết kẻ nào có ý định ám sát hai người, khả năng cao là con chó trắng kia lại muốn làm gì rồi.
- Cảm ơn!
- Ừ
Hai người chui ra khỏi gầm bàn, định đi trả tiền rồi rời đi để tránh liên lụy.
- Nằm xuống!
Nhưng không đến một phút, ba bốn tiếng súng liên tiếp vang lên. Các cửa kính gần đó cũng bị vỡ ra, những người khác la hét sợ hãi.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra thì Hoàng My và Thượng Luật đã kịp hét lên, chia nhau ra và kéo những người khách khác xuống gầm bàn.
Nhà hàng vắng khách, ngoại trừ hai người cũng chỉ có hai bàn khác có người, nên việc giải cứu cũng khá dễ dàng. Nhân viên vì do bản năng nghe theo uy lực từ giọng nói của Hoàng My và Thượng Luật, nên vừa nghe đã nằm xuống, nhờ vậy mà không ai bị thương.
Ít nhất là mọi người nghĩ như vậy.
Sau khi xác định rằng thật sự đã an toàn thì Thượng Luật liên lạc với tổng bộ, thông báo quân đội đến điều tra. Hoàng My đứng dậy rồi lững thững bước đến đứng bên cạnh Thượng Luật.
Hai người đền tiền cho nhà hàng chuyện hôm nay, lý do thì chắc là bản thân hai người tự biết mình đã gây liên lụy đến nhà hàng và nhiều người dân vô tội khác.
Hoàng My cay cú, tiền là sinh mệnh của cô đó biết không. Mặc dù thẻ đen của cô là tiền vô hạn nhưng mà không phải cứ vậy mà phung phí đâu!!
Có lẽ Thượng Luật hiểu ý Hoàng My, tự mình bao bữa ăn chưa gắp được quá ba miếng, trả luôn cả tiền dọn dẹp và tiền cửa kính cho nhà hàng.
Nhân viên vô cùng cảm kích mà nhận tiền, nếu hai người không đền tiền thì bọn họ cũng sẽ không đòi vì cái này là sự cố ngoài ý muốn. Có khi họ còn phải đền tiền sự cố cho khách chứ nói gì đến chuyện khách đền tiền cho họ.
Hoàng My đi sau Thượng Luật đến bãi đỗ xe, gương mặt đã tối đi mấy phần, bước chân cứ chậm rãi nhưng khoảng cách lại dài, như để đuổi kịp anh. Thượng Luật đang đi thì bất chợt dừng lại, cô không để ý nên cứ thế đâm sầm vào lưng anh.
- Lên xe trước đi.
Thượng Luật chỉ vào chiếc xe của mình trong bãi đỗ của nhà hàng, Hoàng My thắc mắc nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, đi đến chỗ chiếc xe. Sau khi thấy Hoàng My yên vị trên ghế lái phụ thì Thượng Luật bỏ đi, trước khi đi còn nói một câu rất uy tín.
- Ngồi yên đó đợi tôi.
Cô gật đầu, nhìn bóng Thượng Luật đi xa dần rồi mới lấy điện thoại ra nhìn. Không biết hành động này có ý nghĩa gì, nhưng Hoàng My đã nhìn rất lâu vào màn hình điện thoại. Đến khi Thượng Luật quay trở lại thì cô mới cất điện thoại đi.
- Đau không?
- Không sao...
Thượng Luật cầm bông gòn, chấm chấm máu trên đầu gối giúp Hoàng My rồi dán một cái băng cá nhân vào vết thương. Vừa nãy cô hấp tấp vội vã nên vô tình nhấn đầu gối vào một mảnh vỡ nhọn. Dù đau nhưng cũng không dám kêu lên tiếng nào.
- Lần sau cẩn thận chút...
- Còn có lần sau sao?
Hoàng My nhướng mày trêu chọc, Thượng Luật không nói gì. Cuộc nói chuyện cứ vậy mà chìm xuống đáy vực.
Một mùa đông giá rét đã đến, tuyết rơi trắng xoá cả sân, Hoàng My đưa ánh mắt khinh bỉ cho đám nam quán nhân đang cởi trần khoe múi giữa trời tuyết kia, và một đám nữ quân nhân đang trốn sau bức tường ngắm múi.
Mùa đông là thời điểm thích hợp để rèn luyện sự cứng cỏi về nhiệt độ cho quân nhân, chuyện một người quân nhân đứng giữa trời tuyết nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng là chuyện bình thường.
Hoàng My là người duy nhất còn mặc áo trong đám quân nhân nam, bởi vì cô đang trong thân phận nữ giả nam. Là Nữ Giả Nam!!
Cởi trần ra cho lộ hết à!
Sau một thời gian dài tập luyện thì một nữ quân nhân bình thường cũng sẽ có cơ, Hoàng My là nữ giả nam thì đương nhiên vẫn không ngoại lệ. Dù không gọi là bành trướng cơ chuột to con như tập gym nhưng cũng gọi là có cơ.
Mặc dù có cơ nhưng Hoàng My vẫn là nữ, cơ nhỏ, không bắp này bắp nọ như những người khác.
Nói đúng hơn thì Hoàng My chính là lùn nhất và gầy nhất trong đám quân nhân nam. Nhiều nam quân nhân cũng thừa dịp trêu cô vì chuyện này, đều bị Hoàng My cho đi tâm tình với các chị y tá.
- Minh Nguyên soái, sao anh lại không cởi trần như mọi người? Ngại ngùng gì chứ!
Gần đây xuất hiện một con hàng dưới phụ trên quần chúng cũng có nhan sắc to gan, hay chọc ghẹo Hoàng My, chỉ là một thiếu soái nhưng gan đã to như vậy!
- Cút!
Vị thiếu soái trẻ tuổi này cười ha hả rồi buông Hoàng My ra, tiếp tục huấn luyện cho đám quân nhân.
Hoàng My đang định đi lấy thêm áo khoác thì chợt một giọng nói vang lên ngăn bước chân của cô.
- Không muốn tập?
Hoàng My vừa quay lưng lại đã nhìn thấy một chàng trai đẹp không góc chết, làn da ngăm nổi bật giữa trời tuyết trắng xoá, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mày nhíu chặt, đôi mắt đen láy không cảm xúc nhìn chăm chăm cô.
Hoàng My đã ngăn cho mình không chảy máu mũi trước cảnh tượng mĩ miều này. Chỉ nhẹ nhàng tiến đến gần anh.
- Cậu vừa tập ở sân sau đến sao?
- Ừ
Đám quân nhân nữ nhìn lén thì đang hú hét trong lòng. Xem Thượng đại nguyên soái của họ đi! Đúng là hoàn hảo mà!!
Đám quân nhân nam vừa nhìn thấy thì múi đã muốn chảy thành mỡ. Thượng đại ca à! Anh không thể cho nhân vật làm nền bọn họ một đất diễn sao?
Xùy xùy, họ không phải nhân vật làm nền, họ là nhân vật quần chúng!!
Tác giả: "..." Khác gì nhau chứ?
Nhan Ly đứng một góc, nhìn Thượng Luật như vậy thì có chút đỏ mặt. Mặc dù lạnh lùng nhưng không có nghĩa cô ta không biết ngại đâu, còn lại là nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy nữa.
Bình luận facebook