Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 361: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (2)
#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Huyền Tiểu Linh qua khung cửa sổ nhìn thấy Hoàng My đang rời đi, chạy đến chỗ một cô tình nguyện viên gần đó.
- Chị...chị, My đi đâu thế?
- My đi về cùng ba rồi. Không ở lại nữa đâu.
Chị tình nguyện viên xoa xoa đầu của Tiểu Linh, như nói để cho cô bé nhỏ hiểu, trong mắt lại có mấy tia thương cảm.
Huyền Tiểu Linh biết Hoàng My đi rồi thì trong lòng buồn bã. Nhưng trẻ con mà, buồn một lúc thôi, có thứ mình thích là lại vui ngay.
Ở bên này, Hoàng My ngồi trên xế hộp cùng "ba nuôi" của mình, thầm nghĩ cách công lược. Có lẽ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô với nữ chủ nên nghĩ cô có tư chất người kệ vị gì đó chứ gì! Như vậy thì càng khó để công lược hơn rồi.
- [ Vật phẩm bị vô hiệu hoá của thế giới này là Thẻ rút tiền vô hạn ]
Hoàng My vừa nghe thông báo đã lập tức giật nảy người.
Cái gì!?
Cô có nghe nhầm không!??
Không có tiền thì sống làm saoooo!???
Hoàng My đang hoang mang tột độ thì khi nhìn thấy hành động kì lạ của đứa trẻ mình mới nhận nuôi, Vương Lịch không hiểu sao lại có chút cảm thấy hối hận khi đã đưa ra quyết định quá sớm, không kĩ càng như bình thường mà lại lập tức nhận nuôi.
Chợt Hoàng My liếc nhìn sang Vương Lịch, ánh mắt có chút gì đó thâm sâu.
Đúng rồi.
Cây ATM sống của cô!
- Chú ơi...
Hoàng My giả nai, nhỏ giọng gọi, tay nắm lấy một góc cổ tay áo của Vương Lịch. Gương mặt nghiêm nghị chậm rãi quay sang nhìn, nếu là đứa trẻ khác có khi đã ngất ra đấy rồi.
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hoàng My nghiêng đầu ngây ngô, mỉm cười. Không biết có phải do nghĩ nhiều không mà Vương Lịch lại cảm thấy nụ cười này có gì đó không ổn. Nhưng có vẻ có tâm lý của một người lần đầu làm cha, Vương Lịch lại có chút ôn nhu nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đang đi về nhà của ta. Sau này phải gọi ta là cha!
- Vâng, cha!
Hoàng My nghiêng đầu "nhìn sang trái", qua cửa kính, "dòng người vội vàng lướtttt quaaa". Vương Lịch đột nhiên đặt tay lên đầu cô làm Hoàng My giật mình.
Không rõ hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi về nhà.
- Cẩn thận một chút.
Vương Lịch trực tiếp mở cửa xe cho Hoàng My, cô cũng rất hưởng thụ sự đãi ngộ này. Không nghĩ đến là anh ta có thể trực tiếp bế cô đặt lên tay trước bàn dân thiên hạ. . Đam Mỹ H Văn
- Con nhẹ quá! Cần phải bồi bổ nhiều thêm.
Hoàng My ôm lấy cổ của Vương Lịch, thoang thoảng quanh chóp mũi là mùi hương nam tính của anh ta. Chợt cảm thấy vị diện này không hẳn là khó khăn như cô nghĩ.
Đúng là people make it complicated!
Biệt phủ của Vương Lịch vô cùng rộng lớn, có thể nói là hơn cả Diên Thế Trường. Hoàng My có thể nhìn thấy sự tiến hoá của các đối tượng công lược, đúng là không chê vào đâu được!
- Có đói không?
- Dạ có.
Hoàng My nhẹ nhàng gật đầu, xoa xoa cái bụng nhỏ, cố tỏ ra đáng yêu như đứa trẻ bình thường để dần dần gạt bỏ suy nghĩ về người thừa kế của Vương Lịch.
- Mau dọn đồ ăn trưa ra!
Hoàng My nhìn những món ăn sang trọng, đẹp mắt nhưng đặc biệt ít ỏi như ở nhà hàng. Cảm thấy thật may khi có rất nhiều món, nếu không thì dù có ăn 3 đĩa cũng không đủ lót dạ.
- Ăn đi. Cha đã cho người dọn lại phòng cho con, ăn xong liền có thể lên xem.
Vương Lịch có thể nói là một người cha mà rất nhiều đứa con ao ước. Hoàng My có chút cảm thán, cũng chỉ gật đầu mà không nói gì, tập trung ăn.
Trong lúc ăn thì có đôi lúc Vương Lịch quan sát Hoàng My, thầm cảm thấy khó hiểu khi một đứa trẻ tầm thường ở trong trại trẻ mồ côi lại có thể thuần thục quy tắc bàn ăn và cách ăn cũng vô cùng hoàng gia và sang trọng. Chắc chắn phải điều tra lại một lượt rồi...
Hoàng My đương nhiên biết điều đó, cô cũng chẳng quan tâm gì. Cái đó là thói quen, việc cố gắng ăn một cách xấu đi là việc rất không hoàn hảo đối với cô, Hoàng My sẽ cảm thấy vô cùng bức xúc và khó chịu khi làm điều đó. Vương Lịch cứ tự nhiên suy đoán, chắc chắn sẽ chẳng ra kết quả chính xác đâu.
Sau khi ăn xong thì Hoàng My được người hầu đưa lên phòng ngủ, Vương Lịch thì phải đi đến công ty, làm boss thì đương nhiên không thể rảnh mãi được.
Vừa vào căn phòng thì cô có thể thấy "everything is pink", không biết ông nào tham mưu cho người trang trí mà lại trang trí màu hồng loè loẹt thế này. Cứ con gái thì phải màu hồng cho cute hột me à!? Ít nhất còn may mắn khi hồng trắng kết hợp rất hài hoà, không bị ứa mắt người nhìn. Nếu không thì Hoàng My thề với độc giả rằng mình sẽ đấm chết ông trang trí.
- Tiểu thư có hài lòng không ạ?
Những người hầu với con mắt sáng rực chĩa về phía cô, không khó đoán thì đến 80% căn phòng này là do mấy cô hầu này trang trí rồi. Dù sao khen một câu cũng chẳng làm sao, Hoàng My nhẹ gật đầu và mỉm cười:
- Dạ rất đẹp.
Các hầu gái mỉm cười phấn khích trước sự dễ thương này, nhưng cũng phải nhẹ nhàng cúi chào Hoàng My rồi rời đi.
Sau khi thấy tất cả các người hầu đã đi, Hoàng My mới thoải mái nằm bẹp ra giường. Sau đó phải nhổm dậy để nhìn xung quanh căn phòng, cẩn thận về việc có camera giấu kín ở đâu.
____________________
Chương bão cuối cùng rồi nè. Hẹn mọi người mùng 7, cho ad nghỉ ngơi 3 ngày. Chúc mọi người có những ngày đầu năm vui vẻ và hạnh phúc!
Huyền Tiểu Linh qua khung cửa sổ nhìn thấy Hoàng My đang rời đi, chạy đến chỗ một cô tình nguyện viên gần đó.
- Chị...chị, My đi đâu thế?
- My đi về cùng ba rồi. Không ở lại nữa đâu.
Chị tình nguyện viên xoa xoa đầu của Tiểu Linh, như nói để cho cô bé nhỏ hiểu, trong mắt lại có mấy tia thương cảm.
Huyền Tiểu Linh biết Hoàng My đi rồi thì trong lòng buồn bã. Nhưng trẻ con mà, buồn một lúc thôi, có thứ mình thích là lại vui ngay.
Ở bên này, Hoàng My ngồi trên xế hộp cùng "ba nuôi" của mình, thầm nghĩ cách công lược. Có lẽ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô với nữ chủ nên nghĩ cô có tư chất người kệ vị gì đó chứ gì! Như vậy thì càng khó để công lược hơn rồi.
- [ Vật phẩm bị vô hiệu hoá của thế giới này là Thẻ rút tiền vô hạn ]
Hoàng My vừa nghe thông báo đã lập tức giật nảy người.
Cái gì!?
Cô có nghe nhầm không!??
Không có tiền thì sống làm saoooo!???
Hoàng My đang hoang mang tột độ thì khi nhìn thấy hành động kì lạ của đứa trẻ mình mới nhận nuôi, Vương Lịch không hiểu sao lại có chút cảm thấy hối hận khi đã đưa ra quyết định quá sớm, không kĩ càng như bình thường mà lại lập tức nhận nuôi.
Chợt Hoàng My liếc nhìn sang Vương Lịch, ánh mắt có chút gì đó thâm sâu.
Đúng rồi.
Cây ATM sống của cô!
- Chú ơi...
Hoàng My giả nai, nhỏ giọng gọi, tay nắm lấy một góc cổ tay áo của Vương Lịch. Gương mặt nghiêm nghị chậm rãi quay sang nhìn, nếu là đứa trẻ khác có khi đã ngất ra đấy rồi.
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hoàng My nghiêng đầu ngây ngô, mỉm cười. Không biết có phải do nghĩ nhiều không mà Vương Lịch lại cảm thấy nụ cười này có gì đó không ổn. Nhưng có vẻ có tâm lý của một người lần đầu làm cha, Vương Lịch lại có chút ôn nhu nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đang đi về nhà của ta. Sau này phải gọi ta là cha!
- Vâng, cha!
Hoàng My nghiêng đầu "nhìn sang trái", qua cửa kính, "dòng người vội vàng lướtttt quaaa". Vương Lịch đột nhiên đặt tay lên đầu cô làm Hoàng My giật mình.
Không rõ hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi về nhà.
- Cẩn thận một chút.
Vương Lịch trực tiếp mở cửa xe cho Hoàng My, cô cũng rất hưởng thụ sự đãi ngộ này. Không nghĩ đến là anh ta có thể trực tiếp bế cô đặt lên tay trước bàn dân thiên hạ. . Đam Mỹ H Văn
- Con nhẹ quá! Cần phải bồi bổ nhiều thêm.
Hoàng My ôm lấy cổ của Vương Lịch, thoang thoảng quanh chóp mũi là mùi hương nam tính của anh ta. Chợt cảm thấy vị diện này không hẳn là khó khăn như cô nghĩ.
Đúng là people make it complicated!
Biệt phủ của Vương Lịch vô cùng rộng lớn, có thể nói là hơn cả Diên Thế Trường. Hoàng My có thể nhìn thấy sự tiến hoá của các đối tượng công lược, đúng là không chê vào đâu được!
- Có đói không?
- Dạ có.
Hoàng My nhẹ nhàng gật đầu, xoa xoa cái bụng nhỏ, cố tỏ ra đáng yêu như đứa trẻ bình thường để dần dần gạt bỏ suy nghĩ về người thừa kế của Vương Lịch.
- Mau dọn đồ ăn trưa ra!
Hoàng My nhìn những món ăn sang trọng, đẹp mắt nhưng đặc biệt ít ỏi như ở nhà hàng. Cảm thấy thật may khi có rất nhiều món, nếu không thì dù có ăn 3 đĩa cũng không đủ lót dạ.
- Ăn đi. Cha đã cho người dọn lại phòng cho con, ăn xong liền có thể lên xem.
Vương Lịch có thể nói là một người cha mà rất nhiều đứa con ao ước. Hoàng My có chút cảm thán, cũng chỉ gật đầu mà không nói gì, tập trung ăn.
Trong lúc ăn thì có đôi lúc Vương Lịch quan sát Hoàng My, thầm cảm thấy khó hiểu khi một đứa trẻ tầm thường ở trong trại trẻ mồ côi lại có thể thuần thục quy tắc bàn ăn và cách ăn cũng vô cùng hoàng gia và sang trọng. Chắc chắn phải điều tra lại một lượt rồi...
Hoàng My đương nhiên biết điều đó, cô cũng chẳng quan tâm gì. Cái đó là thói quen, việc cố gắng ăn một cách xấu đi là việc rất không hoàn hảo đối với cô, Hoàng My sẽ cảm thấy vô cùng bức xúc và khó chịu khi làm điều đó. Vương Lịch cứ tự nhiên suy đoán, chắc chắn sẽ chẳng ra kết quả chính xác đâu.
Sau khi ăn xong thì Hoàng My được người hầu đưa lên phòng ngủ, Vương Lịch thì phải đi đến công ty, làm boss thì đương nhiên không thể rảnh mãi được.
Vừa vào căn phòng thì cô có thể thấy "everything is pink", không biết ông nào tham mưu cho người trang trí mà lại trang trí màu hồng loè loẹt thế này. Cứ con gái thì phải màu hồng cho cute hột me à!? Ít nhất còn may mắn khi hồng trắng kết hợp rất hài hoà, không bị ứa mắt người nhìn. Nếu không thì Hoàng My thề với độc giả rằng mình sẽ đấm chết ông trang trí.
- Tiểu thư có hài lòng không ạ?
Những người hầu với con mắt sáng rực chĩa về phía cô, không khó đoán thì đến 80% căn phòng này là do mấy cô hầu này trang trí rồi. Dù sao khen một câu cũng chẳng làm sao, Hoàng My nhẹ gật đầu và mỉm cười:
- Dạ rất đẹp.
Các hầu gái mỉm cười phấn khích trước sự dễ thương này, nhưng cũng phải nhẹ nhàng cúi chào Hoàng My rồi rời đi.
Sau khi thấy tất cả các người hầu đã đi, Hoàng My mới thoải mái nằm bẹp ra giường. Sau đó phải nhổm dậy để nhìn xung quanh căn phòng, cẩn thận về việc có camera giấu kín ở đâu.
____________________
Chương bão cuối cùng rồi nè. Hẹn mọi người mùng 7, cho ad nghỉ ngơi 3 ngày. Chúc mọi người có những ngày đầu năm vui vẻ và hạnh phúc!
Bình luận facebook