Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 365: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (6)
#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Gương mặt của thư ký Lan đột ngột trở nên hoảng hốt, cứ nhìn từ Vương Lịch sang Hoàng My, từ cô lại sang anh và nhìn đi nhìn lại mãi.
- Dì à, như vậy là bất lịch sự đó ạ!
Hoàng My bị nhìn chằm chằm thì đương nhiên sẽ ăn không ngon, hơi cau mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Cô không muốn vì một chuyện cỏn con thế này mà phải căng thẳng.
Thư ký Lan nhận ra sự thất thố của mình, cố gắng chữa cháy bằng việc ho khan. Thật may khi cô ấy là nhân vật tiểu thuyết, nếu ở ngoài đời thì thật khó để mọi người không bế cô ấy đi cách ly.
Lúc này thì người hầu mang bát canh gừng ra, vừa hay phá vỡ sự ngượng ngạo. Người hầu đặt bát canh gừng lên bàn, cách xa hai cha con tận mấy chỗ ngồi, Lan Hân có chút ngại, gật đầu cảm ơn rồi đứng nhìn bát canh gừng nóng hổi.
Hoàng My ngược lại có chút cảm thấy phiền, vì người hầu nào cũng như robot vậy, được lập trình sẵn nhiệm vụ, nếu có thêm mệnh lệnh thì đi làm thôi. Không có tí thú vị nào cả!
- Lấy cho dì ấy một chiếc khăn, thêm một bộ đồ để thay nữa.
Hoàng My phải mở miệng nhắc người hầu, đám người đó cũng chỉ tuân lệnh rồi rời đi. Cô cũng chẳng lo việc họ có vào phòng mình để lấy đồ đẹp của cô cho Lan Hân mặc không, dù sao họ cũng chưa ngốc đến mức vào phòng trẻ con để lấy quần áo cho người lớn nhỉ?
Sự điềm tĩnh của Hoàng My có chút khiến cho Lan Hân bất ngờ. Một cô bé nhỏ mà có hẳn khí chất của boss của cô ta, nói không ngờ vực về một điều gì đó thì đúng là giả dối.
Lan Hân ôm lấy bản thân đang run lên vì lạnh, tiến sát gần đến chỗ của Vương Lịch, nhỏ giọng:
- Boss, cô bé này giống anh quá vậy...
Hoàng My nhìn cảnh đó có chút không hài lòng, cố gắng để không thể hiện cảm xúc của mình. Cô đương nhiên còn đủ lý trí để biết Vương Lịch hiện tại là cha nuôi của mình, nhưng ít nhất thì anh ta cũng là một phần của Diên Thế Trường mà nhỉ...
- Con bé là con gái của tôi.
Vương Lịch thản nhiên trả lời một câu như vậy, không quan tâm Lan Hân đã trợn mắt há hốc mồm. Cô ta vô cùng bất ngờ, chính là chưa từng nghĩ boss mình đã có vợ, nói chi là có cả con, lại còn lớn thế này!??
Vốn dĩ cũng có cảm giác chua xót phần nào, nhưng cảm xúc đó đã bị sự ngạc nhiên lấn át. Lan Hân bây giờ chẳng còn biết làm gì ngoài làm biểu cảm ngỡ ngàng cả.
Sau một hồi tịnh tâm, Lan Hân lại nhìn Hoàng My, đánh giá sự xinh xắn của cô bé này. Nói không phải nịnh chứ thật sự cô bé này rất đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ thành đại mỹ nữ.
Vậy thì mẹ của cô bé cũng sẽ rất đẹp nhỉ?
Không, một mình Vương Lịch đã đủ đẹp rồi mà!
Lan Hân xua tan ý nghĩ trong đầu, lại có chút không cam lòng. Không rõ tại sao bây giờ cô ta lại có chút ghen tị, ghen tị với người phụ nữ có thể sinh ra một thiên thần mang cốt nhục của Vương Lịch...
- Ừm...vậy mẹ của con bé đâu...?
Lan Hân có chút thập thò khi hỏi vấn đề này, giống như tò mò, lại giống như không muốn biết. Nhưng dù gì mâm cơm chỉ có hai cha con cũng khiến cho cô ta cảm thấy lạ.
- Con bé không có mẹ.
Vương Lịch tỏ vẻ không vui trước câu hỏi của Lan Hân, lập tức buông đũa, ngoắc tay ý muốn nói người hầu đi đến dọn dẹp.
- Con chưa ăn xong.
Hoàng My liếc nhìn Vương Lịch, anh như thể mới bị bấu một cái, đưa tay ra hiệu người hầu không cần đến dọn nữa.
Lan Hân như thể nhận ra mình đã hỏi câu không nên hỏi, hành động có chút e ngại. Quay đầu nhìn bát trà gừng vẫn còn ấm, nhanh chóng chạy đến ngồi xuống uống lấy uống để.
- Thư ký Lan, đây là khăn và đồ để thay của cô.
Lan Hân cũng từng đến giao tài liệu vài lần nên nếu không phải là người mới và người vô cùng bận rộn thì chắc chắn sẽ quen mặt. Nhưng quen là quen chứ hành động thì vẫn như người xa lạ.
Lan Hân cầm lấy đồ, biểu cảm năng động giờ lại rụt rè thấy rõ. Giờ cũng chẳng biết nên đi đâu.
- Dẫn thư ký Lan đến phòng cho khách.
Vương Lịch nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Lan Hân, lập tức quay đầu đi. Hoàng My vừa ăn vừa liếc mắt như con dao găm về phía Lan Hân.
Lan Hân có vẻ là không để ý rằng áo sơ mi ướt có thể nhìn xuyên thấu, lộ hết cả điện nước của bản thân. Không biết nên gọi là ngu hay ngốc.
Vì cả hai cha con đều không quan tâm đến cô ta nên Lan Hân "thuận lợi" về phòng. Đợi đến khi cô ta soi gương thì đúng là một bất ngờ lớn.
Lan Hân hốt hoảng khi nhìn thấy trong gương, cô ta lộ hết cả áo bên trong. Vậy mà nãy giờ cô ta vẫn đứng lên, ngồi xuống, đi lại rất tự nhiên, thật là ngại hết chỗ nói!
Thư ký Lan vừa đỏ mặt vừa cởi đồ ướt, nghĩ lại lúc nãy Vương Lịch có nhìn qua cô ta vài lần với biểu cảm không tốt. Lan Hân thầm nghĩ rằng mình tiêu rồi, cô ta không dám đối diện với boss nữa luôn.
Sau khi tắm lại, cô ta mới nhận ra là mình không có đồ lót để thay, gương mặt thì đỏ bừng như quả cà chua chín cũng như không chín. Chỉ biết thầm mắng một câu để trấn áp sự ngại ngùng.
Cô ta đành phải mặc thẳng bộ quần áo vào người mà không có lớp đồ lót. Mặc dù không quen lắm, nhưng may mắn một chút là bộ đồ khá dày.
Lan Hân bước ra khỏi phòng với gương mặt đỏ chót, tay thì đưa lên cố tình che đi phần cần che. Lúc này thì Hoàng My vừa hay đi ngang qua, nhìn thấy biểu cảm như thiếu nữ tuổi xuân của cô ta, ánh mắt hờ hững, buông một câu lạnh nhạt:
- Dì đừng đỏ mặt, nhìn giống satan lắm.
Lan Hân: "..."
Đừng cản tôi! Nữ chánh này không nên sống trên đời!
Sau đó Hoàng My bước đi một mạch không ngoảnh lại. Lan Hân thở dài, mặc dù biết ban đêm đường đèo hiểm trở, thân gái cô đơn lại còn không có đồ lót đi về thì không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ta vẫn dự định sẽ đi về. Vừa bước xuống cầu thang thì chợt bị một người hầu cản lại:
- Thư ký Lan, trời mưa chưa dứt, hay là hôm nay cô cứ ở lại đây.
- Vậy sẽ không phiền chứ?
- Không phiền, tôi đã xin phép thiếu gia rồi.
Lan Hân gật đầu nói cảm ơn với cô người hầu rồi quay về phòng, suy nghĩ một chút. Dù sao về nhà cũng nguy hiểm, ở tạm đây một đêm, phơi đồ rồi mai mặc lại cũng được.
Vốn là kết thúc như thế, chuyện sẽ chẳng có gì nếu như...
- Phòng của mình ở đâu nhỉ...
Lan Hân đi lạc...
Cô ta chính là lạc trong căn biệt thự rất nhiều phòng nhưng không có phòng nào đánh số này. Người hầu cũng đã bận rộn chuẩn bị về nhà, Lan Hân không muốn ảnh hưởng đến họ. Thật xui xẻo khi cô ta không nhớ thứ tự phòng mình vừa ở.
Đành phải chọn hên xui may rủi giữa hàng chục căn phòng ở một tầng, chỉ có 3 phòng không khoá. Thầm cảm ơn vì cô ta còn nhớ số tầng và biết được chỉ có 3 phòng không khoá.
Chắc chắn sẽ có hai phòng là của Vương Lịch và Hoàng My, phòng không khoá còn lại thì chắc chắn là của cô ta.
____________________
6h sáng phải dậy để chuẩn bị đi test, mắt thì đỏ hoen như vừa thất tình ý, mà bây giờ là 0h43, ad vẫn còn nằm đây viết truyện cho mọi người đây. Bài vở chưa chép tí nào, thầy cô thì đe doạ. Ai đó an ủi tâm hồn nhỏ bé của tôy đi!
Gương mặt của thư ký Lan đột ngột trở nên hoảng hốt, cứ nhìn từ Vương Lịch sang Hoàng My, từ cô lại sang anh và nhìn đi nhìn lại mãi.
- Dì à, như vậy là bất lịch sự đó ạ!
Hoàng My bị nhìn chằm chằm thì đương nhiên sẽ ăn không ngon, hơi cau mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Cô không muốn vì một chuyện cỏn con thế này mà phải căng thẳng.
Thư ký Lan nhận ra sự thất thố của mình, cố gắng chữa cháy bằng việc ho khan. Thật may khi cô ấy là nhân vật tiểu thuyết, nếu ở ngoài đời thì thật khó để mọi người không bế cô ấy đi cách ly.
Lúc này thì người hầu mang bát canh gừng ra, vừa hay phá vỡ sự ngượng ngạo. Người hầu đặt bát canh gừng lên bàn, cách xa hai cha con tận mấy chỗ ngồi, Lan Hân có chút ngại, gật đầu cảm ơn rồi đứng nhìn bát canh gừng nóng hổi.
Hoàng My ngược lại có chút cảm thấy phiền, vì người hầu nào cũng như robot vậy, được lập trình sẵn nhiệm vụ, nếu có thêm mệnh lệnh thì đi làm thôi. Không có tí thú vị nào cả!
- Lấy cho dì ấy một chiếc khăn, thêm một bộ đồ để thay nữa.
Hoàng My phải mở miệng nhắc người hầu, đám người đó cũng chỉ tuân lệnh rồi rời đi. Cô cũng chẳng lo việc họ có vào phòng mình để lấy đồ đẹp của cô cho Lan Hân mặc không, dù sao họ cũng chưa ngốc đến mức vào phòng trẻ con để lấy quần áo cho người lớn nhỉ?
Sự điềm tĩnh của Hoàng My có chút khiến cho Lan Hân bất ngờ. Một cô bé nhỏ mà có hẳn khí chất của boss của cô ta, nói không ngờ vực về một điều gì đó thì đúng là giả dối.
Lan Hân ôm lấy bản thân đang run lên vì lạnh, tiến sát gần đến chỗ của Vương Lịch, nhỏ giọng:
- Boss, cô bé này giống anh quá vậy...
Hoàng My nhìn cảnh đó có chút không hài lòng, cố gắng để không thể hiện cảm xúc của mình. Cô đương nhiên còn đủ lý trí để biết Vương Lịch hiện tại là cha nuôi của mình, nhưng ít nhất thì anh ta cũng là một phần của Diên Thế Trường mà nhỉ...
- Con bé là con gái của tôi.
Vương Lịch thản nhiên trả lời một câu như vậy, không quan tâm Lan Hân đã trợn mắt há hốc mồm. Cô ta vô cùng bất ngờ, chính là chưa từng nghĩ boss mình đã có vợ, nói chi là có cả con, lại còn lớn thế này!??
Vốn dĩ cũng có cảm giác chua xót phần nào, nhưng cảm xúc đó đã bị sự ngạc nhiên lấn át. Lan Hân bây giờ chẳng còn biết làm gì ngoài làm biểu cảm ngỡ ngàng cả.
Sau một hồi tịnh tâm, Lan Hân lại nhìn Hoàng My, đánh giá sự xinh xắn của cô bé này. Nói không phải nịnh chứ thật sự cô bé này rất đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ thành đại mỹ nữ.
Vậy thì mẹ của cô bé cũng sẽ rất đẹp nhỉ?
Không, một mình Vương Lịch đã đủ đẹp rồi mà!
Lan Hân xua tan ý nghĩ trong đầu, lại có chút không cam lòng. Không rõ tại sao bây giờ cô ta lại có chút ghen tị, ghen tị với người phụ nữ có thể sinh ra một thiên thần mang cốt nhục của Vương Lịch...
- Ừm...vậy mẹ của con bé đâu...?
Lan Hân có chút thập thò khi hỏi vấn đề này, giống như tò mò, lại giống như không muốn biết. Nhưng dù gì mâm cơm chỉ có hai cha con cũng khiến cho cô ta cảm thấy lạ.
- Con bé không có mẹ.
Vương Lịch tỏ vẻ không vui trước câu hỏi của Lan Hân, lập tức buông đũa, ngoắc tay ý muốn nói người hầu đi đến dọn dẹp.
- Con chưa ăn xong.
Hoàng My liếc nhìn Vương Lịch, anh như thể mới bị bấu một cái, đưa tay ra hiệu người hầu không cần đến dọn nữa.
Lan Hân như thể nhận ra mình đã hỏi câu không nên hỏi, hành động có chút e ngại. Quay đầu nhìn bát trà gừng vẫn còn ấm, nhanh chóng chạy đến ngồi xuống uống lấy uống để.
- Thư ký Lan, đây là khăn và đồ để thay của cô.
Lan Hân cũng từng đến giao tài liệu vài lần nên nếu không phải là người mới và người vô cùng bận rộn thì chắc chắn sẽ quen mặt. Nhưng quen là quen chứ hành động thì vẫn như người xa lạ.
Lan Hân cầm lấy đồ, biểu cảm năng động giờ lại rụt rè thấy rõ. Giờ cũng chẳng biết nên đi đâu.
- Dẫn thư ký Lan đến phòng cho khách.
Vương Lịch nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Lan Hân, lập tức quay đầu đi. Hoàng My vừa ăn vừa liếc mắt như con dao găm về phía Lan Hân.
Lan Hân có vẻ là không để ý rằng áo sơ mi ướt có thể nhìn xuyên thấu, lộ hết cả điện nước của bản thân. Không biết nên gọi là ngu hay ngốc.
Vì cả hai cha con đều không quan tâm đến cô ta nên Lan Hân "thuận lợi" về phòng. Đợi đến khi cô ta soi gương thì đúng là một bất ngờ lớn.
Lan Hân hốt hoảng khi nhìn thấy trong gương, cô ta lộ hết cả áo bên trong. Vậy mà nãy giờ cô ta vẫn đứng lên, ngồi xuống, đi lại rất tự nhiên, thật là ngại hết chỗ nói!
Thư ký Lan vừa đỏ mặt vừa cởi đồ ướt, nghĩ lại lúc nãy Vương Lịch có nhìn qua cô ta vài lần với biểu cảm không tốt. Lan Hân thầm nghĩ rằng mình tiêu rồi, cô ta không dám đối diện với boss nữa luôn.
Sau khi tắm lại, cô ta mới nhận ra là mình không có đồ lót để thay, gương mặt thì đỏ bừng như quả cà chua chín cũng như không chín. Chỉ biết thầm mắng một câu để trấn áp sự ngại ngùng.
Cô ta đành phải mặc thẳng bộ quần áo vào người mà không có lớp đồ lót. Mặc dù không quen lắm, nhưng may mắn một chút là bộ đồ khá dày.
Lan Hân bước ra khỏi phòng với gương mặt đỏ chót, tay thì đưa lên cố tình che đi phần cần che. Lúc này thì Hoàng My vừa hay đi ngang qua, nhìn thấy biểu cảm như thiếu nữ tuổi xuân của cô ta, ánh mắt hờ hững, buông một câu lạnh nhạt:
- Dì đừng đỏ mặt, nhìn giống satan lắm.
Lan Hân: "..."
Đừng cản tôi! Nữ chánh này không nên sống trên đời!
Sau đó Hoàng My bước đi một mạch không ngoảnh lại. Lan Hân thở dài, mặc dù biết ban đêm đường đèo hiểm trở, thân gái cô đơn lại còn không có đồ lót đi về thì không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ta vẫn dự định sẽ đi về. Vừa bước xuống cầu thang thì chợt bị một người hầu cản lại:
- Thư ký Lan, trời mưa chưa dứt, hay là hôm nay cô cứ ở lại đây.
- Vậy sẽ không phiền chứ?
- Không phiền, tôi đã xin phép thiếu gia rồi.
Lan Hân gật đầu nói cảm ơn với cô người hầu rồi quay về phòng, suy nghĩ một chút. Dù sao về nhà cũng nguy hiểm, ở tạm đây một đêm, phơi đồ rồi mai mặc lại cũng được.
Vốn là kết thúc như thế, chuyện sẽ chẳng có gì nếu như...
- Phòng của mình ở đâu nhỉ...
Lan Hân đi lạc...
Cô ta chính là lạc trong căn biệt thự rất nhiều phòng nhưng không có phòng nào đánh số này. Người hầu cũng đã bận rộn chuẩn bị về nhà, Lan Hân không muốn ảnh hưởng đến họ. Thật xui xẻo khi cô ta không nhớ thứ tự phòng mình vừa ở.
Đành phải chọn hên xui may rủi giữa hàng chục căn phòng ở một tầng, chỉ có 3 phòng không khoá. Thầm cảm ơn vì cô ta còn nhớ số tầng và biết được chỉ có 3 phòng không khoá.
Chắc chắn sẽ có hai phòng là của Vương Lịch và Hoàng My, phòng không khoá còn lại thì chắc chắn là của cô ta.
____________________
6h sáng phải dậy để chuẩn bị đi test, mắt thì đỏ hoen như vừa thất tình ý, mà bây giờ là 0h43, ad vẫn còn nằm đây viết truyện cho mọi người đây. Bài vở chưa chép tí nào, thầy cô thì đe doạ. Ai đó an ủi tâm hồn nhỏ bé của tôy đi!
Bình luận facebook