Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 372: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (13)
#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- "Hệ thống, tôi bị làm sao vậy?"
- [ Tiểu thư bị suy nhược cơ thể, linh hồn trưởng thành không thích ứng được với cơ thể trẻ con khiến cho cô bị phản phệ mức độ nhẹ. Sau khi ngất đi thì sự phản phệ đã không còn, bây giờ cơ thể đã thích ứng được với linh hồn của cô nên gần như sẽ không xảy ra tình trạng phản phệ nữa. ]
Cái gì mà phản phản phệ phệ...???
Hoàng My cau mày, mặc dù không hiểu hệ thống đang lảm nhảm cái gì nhưng quả thật bây giờ cô cảm thấy mình khoẻ hơn rồi.
Trong suy nghĩ của cô, cảm giác mệt nhọc lúc đó không giống như việc bị phản phệ giữa linh hồn và cơ thể, mặc dù cô chưa từng bị phản phệ lần nào nhưng không biết cô lấy tự tin đâu ra để khẳng định hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đông nghĩ tây thì cũng không ra gì, Hoàng My vẫn quyết định là thôi suy nghĩ đi.
Cô vốn là như vậy mà, không lo nghĩ nhiều thì sẽ không đau đầu.
- Tiểu thư, cô tỉnh rồi!
Trí Hoà với bộ dạng lo lắng bước vào phòng bệnh của cô, đáng ngạc nhiên là lại không có sự xuất hiện của Vương Lịch. Bình thường khi Hoàng My gặp chuyện thì đối tượng công lược vẫn luôn là người xuất hiện đầu tiên để che chở cho cô.
Vẫn là thôi đi, đừng ảo nữa.
- Chú trợ lý, cha đâu rồi ạ?
- Vương thiếu...đang bận rộn ở công ty. Nếu tiểu thư muốn gặp cha thì phải nuốt những viên kẹo này nha!
Trí Hoà có chút ấp úng khi nói về Vương Lịch, nhưng liền lập tức đổi thành giọng dỗ dành trẻ con, lắc lắc mấy viên thuốc trên tay. Hoàng My ngoài mặt thì bình thản uống thuốc anh ta đưa, trong lòng thì đã đem ra khinh bỉ 10 lần.
Sau khi Hoàng My uống thuốc thì cũng không có việc gì làm, rất nhanh liền kéo chăn đi ngủ. Trí Hoà hoàn thành nhiệm vụ cũng mau mau chóng chóng nhưng hết sức nhẹ nhàng dọn đồ và chạy tọt đi báo cáo cho Vương Lịch.
Căn phòng giờ chỉ còn Hoàng My, cô bé vốn tưởng đã ngủ kia lại đang nằm mở căng mắt nhìn lên trần nhà. Vốn tưởng sẽ nhàm chán như thế, nhưng không! Đời không thể cho số phận nữ chính của Hoàng My tẻ nhạt như vậy.
Cánh cửa phòng của Hoàng My đột nhiên bật mở khiến cô bé giật mình, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa, nhưng chiếc tủ cao đã lấp hết tầm nhìn khiến cho cô không thấy gì cả. Hoàng My còn đang nghĩ có ai đến ám sát mình rồi.
Mặc dù rất muốn chửi thề một tiếng nhưng Hoàng My vẫn đang cố diễn được cái nết ngây ngô của một đứa trẻ. Dù sao thì cũng đâu có ai biết rằng kia là địch hay là bạn.
- Vương Nguyệt, em có sao không?
Tiếng nói này khiến cho Hoàng My lập tức đau đầu, còn ai ngoài cô hiệu phó thực tập Ánh Hoa, thật không thể hiểu nổi rằng tại sao cô ta lại đến thăm Hoàng My, và lại còn to tiếng như thế khi đến thăm người bệnh.
- Em đã nghĩ là mình cần nghỉ ngơi?
Hoàng My nghiêng đầu, cao giọng hỏi. Ánh Hoa có chút ngại ngùng, gãi đầu rồi đặt hộp cháo của mình lên chiếc tủ kế bên giường của cô bé.
- Cô sợ em không ăn uống đầy đủ nên mang cháo đến cho em.
Ánh Hoa vốn từ lâu đã quan sát Hoàng My, để ý rằng cô bé đa phần không ăn nhiều đồ ăn trưa ở trường. Điều đó cũng phần nào đoán ra được là cô bé bị biếng ăn, nên Ánh Hoa mới mang thêm cháo dù biết có thể cô bé đã được người nhà chăm sóc rồi.
Cô đừng quan tâm đến em như vậy, em tưởng cô yêu em đấy!
Hoàng My chính là muốn nói ra như thế, nhưng ít nhất cô bé biết điều ngậm miệng. Không nói bậy nói bạ!
- Cha mẹ của em đâu?
Ánh Hoa nhìn căn phòng trống chỉ còn có một mình cô bé nhỏ, tựa hồ cảm thấy kì lạ. Không phải con nhà giàu đều rất được cưng chiều sao? Nhưng cô bé này đến một người chăm sóc cũng không có, thế nào cũng có chút kì lạ.
- Họ rất bận rộn. Sẽ không có thì giờ để quản em.
Câu nói này lại có chút gì đó không đúng! Rõ ràng Vương Lịch rất quan tâm đến cô mà. Nhưng quả thật Hoàng My không phải nói về Vương Lịch, mà là nói về chính cha mẹ ruột của bản thân. Đúng là Minh Chiến Thành và Yên Hoàng Thư lúc nào cũng bận rộn với chuyện cai trị Minh giới và nhiều thứ nên đa phần Minh Hoàng Long và cô đều tự mình nghị lực mà lớn lên.
Đáy mắt Ánh Hoa hiện lên vài tia thương hại, Hoàng My nhìn có chút không thuận mắt, cũng mặc kệ cô ta mà đi ngắm quang cảnh.
Chỉ là hành động đó của Hoàng My khiến cho vị giáo viên "thương người" kia coi là cô bé ủy khuất và muốn khóc thầm. Nháy mắt đã tràn ngập cảm giác thương xót đến nỗi người bị nhìn dựng hết cả da gà da vịt.
Đến chiều tối, Hoàng My đang ngủ mơ màng với sự tối tăm của căn phòng đã tắt đèn và kéo kín rèm cửa, thì bị chợt tỉnh bởi cơn đói bụng day dứt. Nhớ lại tô cháo lúc trưa Ánh Hoa mang đến, nhạt toẹt một cách vô vị nhưng ít ra vào lúc này, khi nghĩ đến lại đặc biệt ngon miệng.
Hoàng My liếm liếm bờ môi đã khô, chống tay ngồi dậy, toan bước xuống giường trong căn phòng tối om để đi tìm công tắc đèn. Dù sao thì cũng vẫn còn vài tia đèn của bệnh viện le lói qua ô cửa nhỏ trước phòng bệnh giúp cô phán đoán được phương hướng ở đâu.
Chỉ là khi Hoàng My vừa chỉ đặt chân xuống đất, giọng nói vang lên đánh một cái vào tâm trí cô.
- Tỉnh rồi?
Hoàng My ngơ người, chợt nhận ra mình thật sự không để ý đến trong bóng tối còn có người. Hai mắt cô mở to như muốn nhảy ra ngoài, thật không biết là do ngạc nhiên vì giọng nói hay ngạc nhiên vì bản thân đã trở nên thiếu cảnh giác từ lúc nào.
- Cha?
- Ừm.
Tiếng xê dịch của một thứ gì đó vang lên, chỉ một lát là công tắc đèn đã được bật, căn phòng chủ đạo màu trắng liền trở nên chói mắt. Hoàng My nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng đột ngột, rất nhanh liền nhìn được thân hình của Vương Lịch.
- Cha đến từ lúc nào vậy?
Hoàng My ngồi trở lại lên giường, ngó đầu nhìn Vương Lịch đang quay về chiếc ghế kế bên giường để ngồi. Trên tay anh vẫn giữ khư khư chiếc áo vest ngoài màu đen sang trọng, nhìn qua thì cũng biết không ít tiền.
- Ta chỉ vừa đến. Con thật sự học mệt đến ngất xỉu?
- Không phải. Chỉ là thân thể của con yếu, cha không cần phải lo đâu. Con đã khoẻ lại rồi.
Hoàng My nhìn sắc mặt Vương Lịch, quả thật là đoán không ra anh đang nghĩ gì. Ánh mắt của anh không đổi, vẫn luôn nhìn chăm chăm vào gương mặt trẻ con của cô khiến cho Hoàng My có chút chột dạ.
Chính vào lúc này thì bụng của Hoàng My có vẻ không quan tâm mấy đến không khí căng thẳng mà trực tiếp đánh trống biểu tình. Hoàng My có hơi xấu hổ, liền quay đầu đi ho khan.
- Ta đã gọi Trí Hoà đi mua đồ ăn cho con rồi. Tầm gần 5 phút nữa sẽ về tới. Chịu khó một chút.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của Vương Lịch, Hoàng My thật không biết anh ta có phải là một người cha không nữa. Làm cha như vậy rồi thì sau này làm sao làm chồng.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ 7, ngày 26 tháng 3 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Sau khi biết điểm thì có chút thất vọng vì đúng môn mình tự tin nhất lại là môn thấp điểm nhất trong số các môn. Nhưng mà mấy môn đặc biệt khác thì khá tốt, ad không nghĩ mình có thể cao điểm trong mấy môn chính (trừ Toán) và mấy môn phụ không học thuộc. Kết quả giữa kì này cũng là tương đối ổn định, với cả đề của trường thì tương đối dễ. Vậy là ad đã vượt qua kì thi rất tốt nhaa!
- "Hệ thống, tôi bị làm sao vậy?"
- [ Tiểu thư bị suy nhược cơ thể, linh hồn trưởng thành không thích ứng được với cơ thể trẻ con khiến cho cô bị phản phệ mức độ nhẹ. Sau khi ngất đi thì sự phản phệ đã không còn, bây giờ cơ thể đã thích ứng được với linh hồn của cô nên gần như sẽ không xảy ra tình trạng phản phệ nữa. ]
Cái gì mà phản phản phệ phệ...???
Hoàng My cau mày, mặc dù không hiểu hệ thống đang lảm nhảm cái gì nhưng quả thật bây giờ cô cảm thấy mình khoẻ hơn rồi.
Trong suy nghĩ của cô, cảm giác mệt nhọc lúc đó không giống như việc bị phản phệ giữa linh hồn và cơ thể, mặc dù cô chưa từng bị phản phệ lần nào nhưng không biết cô lấy tự tin đâu ra để khẳng định hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đông nghĩ tây thì cũng không ra gì, Hoàng My vẫn quyết định là thôi suy nghĩ đi.
Cô vốn là như vậy mà, không lo nghĩ nhiều thì sẽ không đau đầu.
- Tiểu thư, cô tỉnh rồi!
Trí Hoà với bộ dạng lo lắng bước vào phòng bệnh của cô, đáng ngạc nhiên là lại không có sự xuất hiện của Vương Lịch. Bình thường khi Hoàng My gặp chuyện thì đối tượng công lược vẫn luôn là người xuất hiện đầu tiên để che chở cho cô.
Vẫn là thôi đi, đừng ảo nữa.
- Chú trợ lý, cha đâu rồi ạ?
- Vương thiếu...đang bận rộn ở công ty. Nếu tiểu thư muốn gặp cha thì phải nuốt những viên kẹo này nha!
Trí Hoà có chút ấp úng khi nói về Vương Lịch, nhưng liền lập tức đổi thành giọng dỗ dành trẻ con, lắc lắc mấy viên thuốc trên tay. Hoàng My ngoài mặt thì bình thản uống thuốc anh ta đưa, trong lòng thì đã đem ra khinh bỉ 10 lần.
Sau khi Hoàng My uống thuốc thì cũng không có việc gì làm, rất nhanh liền kéo chăn đi ngủ. Trí Hoà hoàn thành nhiệm vụ cũng mau mau chóng chóng nhưng hết sức nhẹ nhàng dọn đồ và chạy tọt đi báo cáo cho Vương Lịch.
Căn phòng giờ chỉ còn Hoàng My, cô bé vốn tưởng đã ngủ kia lại đang nằm mở căng mắt nhìn lên trần nhà. Vốn tưởng sẽ nhàm chán như thế, nhưng không! Đời không thể cho số phận nữ chính của Hoàng My tẻ nhạt như vậy.
Cánh cửa phòng của Hoàng My đột nhiên bật mở khiến cô bé giật mình, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa, nhưng chiếc tủ cao đã lấp hết tầm nhìn khiến cho cô không thấy gì cả. Hoàng My còn đang nghĩ có ai đến ám sát mình rồi.
Mặc dù rất muốn chửi thề một tiếng nhưng Hoàng My vẫn đang cố diễn được cái nết ngây ngô của một đứa trẻ. Dù sao thì cũng đâu có ai biết rằng kia là địch hay là bạn.
- Vương Nguyệt, em có sao không?
Tiếng nói này khiến cho Hoàng My lập tức đau đầu, còn ai ngoài cô hiệu phó thực tập Ánh Hoa, thật không thể hiểu nổi rằng tại sao cô ta lại đến thăm Hoàng My, và lại còn to tiếng như thế khi đến thăm người bệnh.
- Em đã nghĩ là mình cần nghỉ ngơi?
Hoàng My nghiêng đầu, cao giọng hỏi. Ánh Hoa có chút ngại ngùng, gãi đầu rồi đặt hộp cháo của mình lên chiếc tủ kế bên giường của cô bé.
- Cô sợ em không ăn uống đầy đủ nên mang cháo đến cho em.
Ánh Hoa vốn từ lâu đã quan sát Hoàng My, để ý rằng cô bé đa phần không ăn nhiều đồ ăn trưa ở trường. Điều đó cũng phần nào đoán ra được là cô bé bị biếng ăn, nên Ánh Hoa mới mang thêm cháo dù biết có thể cô bé đã được người nhà chăm sóc rồi.
Cô đừng quan tâm đến em như vậy, em tưởng cô yêu em đấy!
Hoàng My chính là muốn nói ra như thế, nhưng ít nhất cô bé biết điều ngậm miệng. Không nói bậy nói bạ!
- Cha mẹ của em đâu?
Ánh Hoa nhìn căn phòng trống chỉ còn có một mình cô bé nhỏ, tựa hồ cảm thấy kì lạ. Không phải con nhà giàu đều rất được cưng chiều sao? Nhưng cô bé này đến một người chăm sóc cũng không có, thế nào cũng có chút kì lạ.
- Họ rất bận rộn. Sẽ không có thì giờ để quản em.
Câu nói này lại có chút gì đó không đúng! Rõ ràng Vương Lịch rất quan tâm đến cô mà. Nhưng quả thật Hoàng My không phải nói về Vương Lịch, mà là nói về chính cha mẹ ruột của bản thân. Đúng là Minh Chiến Thành và Yên Hoàng Thư lúc nào cũng bận rộn với chuyện cai trị Minh giới và nhiều thứ nên đa phần Minh Hoàng Long và cô đều tự mình nghị lực mà lớn lên.
Đáy mắt Ánh Hoa hiện lên vài tia thương hại, Hoàng My nhìn có chút không thuận mắt, cũng mặc kệ cô ta mà đi ngắm quang cảnh.
Chỉ là hành động đó của Hoàng My khiến cho vị giáo viên "thương người" kia coi là cô bé ủy khuất và muốn khóc thầm. Nháy mắt đã tràn ngập cảm giác thương xót đến nỗi người bị nhìn dựng hết cả da gà da vịt.
Đến chiều tối, Hoàng My đang ngủ mơ màng với sự tối tăm của căn phòng đã tắt đèn và kéo kín rèm cửa, thì bị chợt tỉnh bởi cơn đói bụng day dứt. Nhớ lại tô cháo lúc trưa Ánh Hoa mang đến, nhạt toẹt một cách vô vị nhưng ít ra vào lúc này, khi nghĩ đến lại đặc biệt ngon miệng.
Hoàng My liếm liếm bờ môi đã khô, chống tay ngồi dậy, toan bước xuống giường trong căn phòng tối om để đi tìm công tắc đèn. Dù sao thì cũng vẫn còn vài tia đèn của bệnh viện le lói qua ô cửa nhỏ trước phòng bệnh giúp cô phán đoán được phương hướng ở đâu.
Chỉ là khi Hoàng My vừa chỉ đặt chân xuống đất, giọng nói vang lên đánh một cái vào tâm trí cô.
- Tỉnh rồi?
Hoàng My ngơ người, chợt nhận ra mình thật sự không để ý đến trong bóng tối còn có người. Hai mắt cô mở to như muốn nhảy ra ngoài, thật không biết là do ngạc nhiên vì giọng nói hay ngạc nhiên vì bản thân đã trở nên thiếu cảnh giác từ lúc nào.
- Cha?
- Ừm.
Tiếng xê dịch của một thứ gì đó vang lên, chỉ một lát là công tắc đèn đã được bật, căn phòng chủ đạo màu trắng liền trở nên chói mắt. Hoàng My nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng đột ngột, rất nhanh liền nhìn được thân hình của Vương Lịch.
- Cha đến từ lúc nào vậy?
Hoàng My ngồi trở lại lên giường, ngó đầu nhìn Vương Lịch đang quay về chiếc ghế kế bên giường để ngồi. Trên tay anh vẫn giữ khư khư chiếc áo vest ngoài màu đen sang trọng, nhìn qua thì cũng biết không ít tiền.
- Ta chỉ vừa đến. Con thật sự học mệt đến ngất xỉu?
- Không phải. Chỉ là thân thể của con yếu, cha không cần phải lo đâu. Con đã khoẻ lại rồi.
Hoàng My nhìn sắc mặt Vương Lịch, quả thật là đoán không ra anh đang nghĩ gì. Ánh mắt của anh không đổi, vẫn luôn nhìn chăm chăm vào gương mặt trẻ con của cô khiến cho Hoàng My có chút chột dạ.
Chính vào lúc này thì bụng của Hoàng My có vẻ không quan tâm mấy đến không khí căng thẳng mà trực tiếp đánh trống biểu tình. Hoàng My có hơi xấu hổ, liền quay đầu đi ho khan.
- Ta đã gọi Trí Hoà đi mua đồ ăn cho con rồi. Tầm gần 5 phút nữa sẽ về tới. Chịu khó một chút.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của Vương Lịch, Hoàng My thật không biết anh ta có phải là một người cha không nữa. Làm cha như vậy rồi thì sau này làm sao làm chồng.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ 7, ngày 26 tháng 3 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Sau khi biết điểm thì có chút thất vọng vì đúng môn mình tự tin nhất lại là môn thấp điểm nhất trong số các môn. Nhưng mà mấy môn đặc biệt khác thì khá tốt, ad không nghĩ mình có thể cao điểm trong mấy môn chính (trừ Toán) và mấy môn phụ không học thuộc. Kết quả giữa kì này cũng là tương đối ổn định, với cả đề của trường thì tương đối dễ. Vậy là ad đã vượt qua kì thi rất tốt nhaa!
Bình luận facebook