Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới - Chương 382: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (22)
#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Sao? Không dám?
Lưu Lương nhướng mày khiêu khích Vương Lịch. Anh lập tức trở nên khó xử, chưa bao giờ mà anh ta phải rơi vào hoàn cảnh thế này cả.
Cả Vương Lịch và ông ta đều biết 10% cổ phần của một tập đoàn lớn mạnh như Vương thị là bao nhiêu tiền. Chưa kể đến việc dù anh là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất thì cũng chỉ có 15%. Nếu trao cho Lưu Lương 10% cổ phần thì khác nào tự tay dâng cả tập đoàn cho ông ta.
- Liệu ngươi có dám đánh đổi một tập đoàn để cứu con gái của mình không?
Vương Lịch siết chặt bàn tay đang cầm lấy cây bút, hàm răng đã nghiến chặt, ánh mắt hung ác chỉ hận không thể lao đến đánh chết người đàn ông kia.
Nhưng đương nhiên, anh ta biết tốc độ của người và súng cách nhau bao nhiêu, huống chi anh ta đứng ở xa thế này, còn khẩu súng kia thì đang dính sát vào thái dương của Hoàng My rồi.
Đối với Vương Lịch thì Vương thị rất quan trọng, nó chính là thứ giúp anh ta có được tất cả mọi thứ. Nhưng chỉ có một thứ anh không thể có được từ nó, chính là hạnh phúc.
Tiền tài và quyền lực không thể mang lại hạnh phúc cho anh ta khi ngày nào anh ta cũng chỉ có thể đi làm, làm việc và về nhà một cách nhàm chán. Đó là khi anh ta biết mình sẽ không thể chịu được bao lâu nữa và muốn tìm một người kế thừa, dù anh ta vẫn còn rất trẻ.
Và cũng chính vào thời khắc anh ta chợt tùy tiện nhận nuôi một cô bé, cuộc sống anh ta cũng chợt hấp dẫn hơn phần nào. Tất cả thói quen trước kia của anh dường như cũng thay đổi rất nhiều.
Mỗi khi anh ta đi làm và về nhà trên chiếc xe sang, sẽ không còn cắm cúi vào chiếc notebook, mà sẽ chỉ để ý đến vẻ mặt hời hợt của cô bé nhỏ vì không muốn đi học hay vì đã kết thúc những buổi học dài. Mỗi khi anh ta về muộn, sẽ không còn một căn biệt thự tối đèn lạnh lẽo, mà sẽ có cô bé nhỏ ở nhà chờ đợi và cùng anh ta ăn đêm dưới ánh đèn ấm áp.
Đó chính là hạnh phúc anh ta mong đợi. Một cảm giác có thể thay thế tất cả vật chất và danh lợi...
Nếu anh chọn tiền bạc và quyền lực của mình thì anh sẽ mãi mãi mất đi hạnh phúc mà bản thân phải chờ đợi trong suốt bao nhiêu năm mới có được. Và cuộc đời còn lại của anh ta cũng sẽ chỉ quay lại với một sự tẻ nhạt, và sớm muộn gì anh ta cũng héo mòn vì nỗi dằn vặt day dứt mỗi đêm khi ký ức ùa về.
Còn nếu anh chọn Hoàng My, anh sẽ mất đi một toà thành trì lớn mà bản thân đã mất từng đó năm để gây dựng cho nó phát triển đến bây giờ. Lúc đó anh chỉ còn là một cổ đông nhỏ nhoi, và bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt trở nên tay trắng. Và nếu anh tay trắng, thì liệu cô con gái đã được anh yêu thương từng đấy năm trời, đánh đổi cả một gia sản để có thể giữ cho cô an toàn, có còn bên anh không?
Kiểu gì thì anh cũng sẽ mất cả chì lẫn chài...
Chưa bao giờ Vương Lịch ghét sự lựa chọn đến như vậy...
Trí Hoà đứng bên cạnh anh, ngó qua bản hợp đồng, chỉ có thể thở dài một hơi. Anh ta không phải là người chọn, nhưng có lẽ anh ta đang cố hiểu cảm giác của Vương Lịch lúc này.
- Suy nghĩ xong chưa? Lâu quá rồi đó.
Lưu Lương bắt đầu mất kiên nhẫn, ngón tay đặt trên cò súng động đậy. Vương Lịch nhíu mày, lập tức không còn do dự, anh có lẽ chắc chắn sẽ không hối hận với quyết định của ngày hôm nay.
Khoảnh khắc anh cầm bút lên, chuẩn bị ký vào tờ giấy hợp đồng kia trong nụ cười phấn khích đang được kéo căng ra của Lưu Lương, thì chợt một tiếng tặc lưỡi vang lên trong không gian tĩnh lặng ngạt thở, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lưu Lương cùng rất nhiều đàn em của ông ta đã bị văng đi một khoảng cách rất xa.
Mọi người đều ngẩn ra, kể cả Vương Lịch. Ai cũng đều trợn mắt ngơ ra nhìn cô gái vốn dĩ phải đang bị trói một cách yếu ớt dưới đất, giờ đây lại đứng một cách hiên ngang, xoa xoa bàn tay nhỏ có vẻ là vì đau.
- Mày...! Mày...
Lưu Lương chật vật ngồi dậy, chỉ tay muốn nói gì, nhìn Hoàng My như thể nhìn thấy quỷ. Ông ta rõ ràng thấy con nhỏ tiểu thư này chắc được chiều từ nhỏ nên yếu như sên, thân thể mảnh mai với chân tay nhỏ nhắn như thể chỉ cần gió mạnh thổi qua là ngã, sao bây giờ lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy!?
Chưa kịp để Lưu Lương nói thêm, Hoàng My đã chạy đến đạp ông ta thêm rất nhiều cái nữa. Bụi bẩn bay mù mịt lập tức cản trở tầm nhìn của tất cả mọi người xuất hiện ở đó.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi bụi toả ra hết, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lưu Lương đang nằm vật vã dưới đất la hét thảm thiết cùng những cơn co thắt từ trong ra ngoài, những đường gân nổi rõ như những con rắn trườn trên cơ thể ông ta.
Còn cô gái nhỏ mảnh khảnh Hoàng My, đứng sừng sững với đôi mắt đỏ như máu sáng lên trong đêm tối, liếc nhìn Lưu Lương, ông ta lập tức run rẩy trong sự sợ hãi, sợ đến mức còn không thể la lên thêm nữa.
Vương Lịch nhìn cô con gái của mình với ánh mắt phức tạp, sau đổi thành tức giận và lo lắng, cuối cùng cũng là nhanh nhanh chóng chóng chạy đến ôm cô.
- Không sao rồi, ta ở đây!
Bàn tay của Hoàng My nắm chặt, chuẩn bị vung đấm vào người đang ôm mình thì lập tức sức lực giảm sút, tầm nhìn của cô mờ dần, chỉ thấy loáng thoáng một gương mặt đẹp đang ôm mình trong lòng, rất nhanh cô liền ngất đi mà không biết trời trăng mây đất gì cả.
- [ Ngươi quay về đây không sợ chủ phu nhân xảy ra chuyện sao? ]
Chú gián máy tính chủ vắt vẻo trên đống màn hình. Hệ thống 29147 nghe xong câu hỏi, cũng không trả lời, chỉ đề nghị máy tính chủ kiểm tra lại cho mình.
- [ T...tôi không...không có t...th...gian nói...kiểm...ki...tra hệ...th...ống... ]
29 nói xong liền cảm thấy ức chế, liền không muốn nói nữa. Máy tính chủ có chút ngạc nhiên, dù là máy nhưng cũng tự biết suy nghĩ.
- [ Ngươi... ]
Đáng lẽ lúc này máy tính chủ sẽ phải cười vào mặt 29 vì giọng nói buồn cười của cậu ta. Nhưng vì một vấn đề gì đó mà lúc này lại không thể cười nổi.
- [ Không thể nào... ]
Một tiếng ầm ầm vang lên trong không gian, 29 cũng không nói gì, chỉ để yên cho đến khi tiếng ầm ầm kết thúc.
- [ Này này! Anh đừng làm vậy chứ. Sẽ ảnh hưởng đến em đấy ]
Tiếng máy móc đặc biệt vang lên, máy tính chủ có chút bất ngờ. Đúng thật là dạo này anh ta ít khi thấy 281647 quay về đây bảo trì như trước kia. Nhưng việc chất giọng của con bé trở nên trưởng thành hơn như vậy thì đúng là kì lạ.
- Sao? Không dám?
Lưu Lương nhướng mày khiêu khích Vương Lịch. Anh lập tức trở nên khó xử, chưa bao giờ mà anh ta phải rơi vào hoàn cảnh thế này cả.
Cả Vương Lịch và ông ta đều biết 10% cổ phần của một tập đoàn lớn mạnh như Vương thị là bao nhiêu tiền. Chưa kể đến việc dù anh là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất thì cũng chỉ có 15%. Nếu trao cho Lưu Lương 10% cổ phần thì khác nào tự tay dâng cả tập đoàn cho ông ta.
- Liệu ngươi có dám đánh đổi một tập đoàn để cứu con gái của mình không?
Vương Lịch siết chặt bàn tay đang cầm lấy cây bút, hàm răng đã nghiến chặt, ánh mắt hung ác chỉ hận không thể lao đến đánh chết người đàn ông kia.
Nhưng đương nhiên, anh ta biết tốc độ của người và súng cách nhau bao nhiêu, huống chi anh ta đứng ở xa thế này, còn khẩu súng kia thì đang dính sát vào thái dương của Hoàng My rồi.
Đối với Vương Lịch thì Vương thị rất quan trọng, nó chính là thứ giúp anh ta có được tất cả mọi thứ. Nhưng chỉ có một thứ anh không thể có được từ nó, chính là hạnh phúc.
Tiền tài và quyền lực không thể mang lại hạnh phúc cho anh ta khi ngày nào anh ta cũng chỉ có thể đi làm, làm việc và về nhà một cách nhàm chán. Đó là khi anh ta biết mình sẽ không thể chịu được bao lâu nữa và muốn tìm một người kế thừa, dù anh ta vẫn còn rất trẻ.
Và cũng chính vào thời khắc anh ta chợt tùy tiện nhận nuôi một cô bé, cuộc sống anh ta cũng chợt hấp dẫn hơn phần nào. Tất cả thói quen trước kia của anh dường như cũng thay đổi rất nhiều.
Mỗi khi anh ta đi làm và về nhà trên chiếc xe sang, sẽ không còn cắm cúi vào chiếc notebook, mà sẽ chỉ để ý đến vẻ mặt hời hợt của cô bé nhỏ vì không muốn đi học hay vì đã kết thúc những buổi học dài. Mỗi khi anh ta về muộn, sẽ không còn một căn biệt thự tối đèn lạnh lẽo, mà sẽ có cô bé nhỏ ở nhà chờ đợi và cùng anh ta ăn đêm dưới ánh đèn ấm áp.
Đó chính là hạnh phúc anh ta mong đợi. Một cảm giác có thể thay thế tất cả vật chất và danh lợi...
Nếu anh chọn tiền bạc và quyền lực của mình thì anh sẽ mãi mãi mất đi hạnh phúc mà bản thân phải chờ đợi trong suốt bao nhiêu năm mới có được. Và cuộc đời còn lại của anh ta cũng sẽ chỉ quay lại với một sự tẻ nhạt, và sớm muộn gì anh ta cũng héo mòn vì nỗi dằn vặt day dứt mỗi đêm khi ký ức ùa về.
Còn nếu anh chọn Hoàng My, anh sẽ mất đi một toà thành trì lớn mà bản thân đã mất từng đó năm để gây dựng cho nó phát triển đến bây giờ. Lúc đó anh chỉ còn là một cổ đông nhỏ nhoi, và bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt trở nên tay trắng. Và nếu anh tay trắng, thì liệu cô con gái đã được anh yêu thương từng đấy năm trời, đánh đổi cả một gia sản để có thể giữ cho cô an toàn, có còn bên anh không?
Kiểu gì thì anh cũng sẽ mất cả chì lẫn chài...
Chưa bao giờ Vương Lịch ghét sự lựa chọn đến như vậy...
Trí Hoà đứng bên cạnh anh, ngó qua bản hợp đồng, chỉ có thể thở dài một hơi. Anh ta không phải là người chọn, nhưng có lẽ anh ta đang cố hiểu cảm giác của Vương Lịch lúc này.
- Suy nghĩ xong chưa? Lâu quá rồi đó.
Lưu Lương bắt đầu mất kiên nhẫn, ngón tay đặt trên cò súng động đậy. Vương Lịch nhíu mày, lập tức không còn do dự, anh có lẽ chắc chắn sẽ không hối hận với quyết định của ngày hôm nay.
Khoảnh khắc anh cầm bút lên, chuẩn bị ký vào tờ giấy hợp đồng kia trong nụ cười phấn khích đang được kéo căng ra của Lưu Lương, thì chợt một tiếng tặc lưỡi vang lên trong không gian tĩnh lặng ngạt thở, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lưu Lương cùng rất nhiều đàn em của ông ta đã bị văng đi một khoảng cách rất xa.
Mọi người đều ngẩn ra, kể cả Vương Lịch. Ai cũng đều trợn mắt ngơ ra nhìn cô gái vốn dĩ phải đang bị trói một cách yếu ớt dưới đất, giờ đây lại đứng một cách hiên ngang, xoa xoa bàn tay nhỏ có vẻ là vì đau.
- Mày...! Mày...
Lưu Lương chật vật ngồi dậy, chỉ tay muốn nói gì, nhìn Hoàng My như thể nhìn thấy quỷ. Ông ta rõ ràng thấy con nhỏ tiểu thư này chắc được chiều từ nhỏ nên yếu như sên, thân thể mảnh mai với chân tay nhỏ nhắn như thể chỉ cần gió mạnh thổi qua là ngã, sao bây giờ lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy!?
Chưa kịp để Lưu Lương nói thêm, Hoàng My đã chạy đến đạp ông ta thêm rất nhiều cái nữa. Bụi bẩn bay mù mịt lập tức cản trở tầm nhìn của tất cả mọi người xuất hiện ở đó.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi bụi toả ra hết, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lưu Lương đang nằm vật vã dưới đất la hét thảm thiết cùng những cơn co thắt từ trong ra ngoài, những đường gân nổi rõ như những con rắn trườn trên cơ thể ông ta.
Còn cô gái nhỏ mảnh khảnh Hoàng My, đứng sừng sững với đôi mắt đỏ như máu sáng lên trong đêm tối, liếc nhìn Lưu Lương, ông ta lập tức run rẩy trong sự sợ hãi, sợ đến mức còn không thể la lên thêm nữa.
Vương Lịch nhìn cô con gái của mình với ánh mắt phức tạp, sau đổi thành tức giận và lo lắng, cuối cùng cũng là nhanh nhanh chóng chóng chạy đến ôm cô.
- Không sao rồi, ta ở đây!
Bàn tay của Hoàng My nắm chặt, chuẩn bị vung đấm vào người đang ôm mình thì lập tức sức lực giảm sút, tầm nhìn của cô mờ dần, chỉ thấy loáng thoáng một gương mặt đẹp đang ôm mình trong lòng, rất nhanh cô liền ngất đi mà không biết trời trăng mây đất gì cả.
- [ Ngươi quay về đây không sợ chủ phu nhân xảy ra chuyện sao? ]
Chú gián máy tính chủ vắt vẻo trên đống màn hình. Hệ thống 29147 nghe xong câu hỏi, cũng không trả lời, chỉ đề nghị máy tính chủ kiểm tra lại cho mình.
- [ T...tôi không...không có t...th...gian nói...kiểm...ki...tra hệ...th...ống... ]
29 nói xong liền cảm thấy ức chế, liền không muốn nói nữa. Máy tính chủ có chút ngạc nhiên, dù là máy nhưng cũng tự biết suy nghĩ.
- [ Ngươi... ]
Đáng lẽ lúc này máy tính chủ sẽ phải cười vào mặt 29 vì giọng nói buồn cười của cậu ta. Nhưng vì một vấn đề gì đó mà lúc này lại không thể cười nổi.
- [ Không thể nào... ]
Một tiếng ầm ầm vang lên trong không gian, 29 cũng không nói gì, chỉ để yên cho đến khi tiếng ầm ầm kết thúc.
- [ Này này! Anh đừng làm vậy chứ. Sẽ ảnh hưởng đến em đấy ]
Tiếng máy móc đặc biệt vang lên, máy tính chủ có chút bất ngờ. Đúng thật là dạo này anh ta ít khi thấy 281647 quay về đây bảo trì như trước kia. Nhưng việc chất giọng của con bé trở nên trưởng thành hơn như vậy thì đúng là kì lạ.
Bình luận facebook