- Ảnh bìa
- Tác giả
- Trương Chương
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 9 Chương
- Lượt đọc
- 6,825
- Cập nhật
Giới thiệu
“Sư phụ, hoan hảo là có ý tứ gì?”
“Chính là chỉ… Ngươi vừa thấy người nào đó liền vui mừng không thôi, muốn cùng hắn trọn đời bên nhau.”
“Vậy đồ nhi muốn cùng sư phụ hoan hảo, được không?”
“Rất tốt, rất tốt…”
“Ai nha, sư phụ, mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Khụ, sư phụ ngươi trước giờ khuôn mặt đều hồng như vậy.
Sư phụ đứng giữa bụi hoa, tay áo tung bay, tựa như sắp bay lên trời.
Đồ đệ nhịn không được hỏi: “Sư phụ là hồ ly biến thành sao, vì sao nhiều năm như vậy cũng không già chút nào?”
Sư phụ chậm rãi nói: “Nếu ta là hồ ly, liền một ngụm ăn ngươi.”
“Đồ nhi không tin. Sư phụ từ bi, cho dù là hồ ly thì cũng chỉ là hồ ly ăn chay.”
“Sư phụ nếu là hồ ly ăn chay thì ngươi chính là cây cỏ.”S
“Sư phụ…” Đồ đệ khóc thảm thiết, “Đồ nhi làm sai cái gì, sư phụ vì sao nhất định phải ăn ta…”
Sư phụ trầm mặc không nói, rũ mắt xuống ngóng nhìn nàng thật lâu, chợt khẽ cười nói: “Ngươi cứ ngu ngốc thế này cũng tốt.”
———————–
Sư phụ đứng ở vách núi đại chiến với võ lâm quần hùng.
Cao thủ nhiều như mây, nhưng không ai có thể đả thương hắn một phần.
Hắn giết người, huyết nhục bay tứ tung, đất trời u ám.
Đồ đệ muốn tiến lên ngăn cản, bị người khác giữ chặt khuyên nhủ: “Đừng đi, hắn đã không còn là sư phụ của ngươi, hắn đã thành ma quỷ rồi.”
“Hắn đã sớm không còn là sư phụ của ta.” Đồ đệ bi thương mà cười, rút kiếm ra khỏi vỏ, “Hắn là nam nhân mà ta yêu thương nhất cuộc đời này.”
“Sư phụ, hoan hảo là có ý tứ gì?”
“Chính là chỉ… Ngươi vừa thấy người nào đó liền vui mừng không thôi, muốn cùng hắn trọn đời bên nhau.”
“Vậy đồ nhi muốn cùng sư phụ hoan hảo, được không?”
“Rất tốt, rất tốt…”
“Ai nha, sư phụ, mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Khụ, sư phụ ngươi trước giờ khuôn mặt đều hồng như vậy.
Sư phụ đứng giữa bụi hoa, tay áo tung bay, tựa như sắp bay lên trời.
Đồ đệ nhịn không được hỏi: “Sư phụ là hồ ly biến thành sao, vì sao nhiều năm như vậy cũng không già chút nào?”
Sư phụ chậm rãi nói: “Nếu ta là hồ ly, liền một ngụm ăn ngươi.”
“Đồ nhi không tin. Sư phụ từ bi, cho dù là hồ ly thì cũng chỉ là hồ ly ăn chay.”
“Sư phụ nếu là hồ ly ăn chay thì ngươi chính là cây cỏ.”S
“Sư phụ…” Đồ đệ khóc thảm thiết, “Đồ nhi làm sai cái gì, sư phụ vì sao nhất định phải ăn ta…”
Sư phụ trầm mặc không nói, rũ mắt xuống ngóng nhìn nàng thật lâu, chợt khẽ cười nói: “Ngươi cứ ngu ngốc thế này cũng tốt.”
———————–
Sư phụ đứng ở vách núi đại chiến với võ lâm quần hùng.
Cao thủ nhiều như mây, nhưng không ai có thể đả thương hắn một phần.
Hắn giết người, huyết nhục bay tứ tung, đất trời u ám.
Đồ đệ muốn tiến lên ngăn cản, bị người khác giữ chặt khuyên nhủ: “Đừng đi, hắn đã không còn là sư phụ của ngươi, hắn đã thành ma quỷ rồi.”
“Hắn đã sớm không còn là sư phụ của ta.” Đồ đệ bi thương mà cười, rút kiếm ra khỏi vỏ, “Hắn là nam nhân mà ta yêu thương nhất cuộc đời này.”
Last edited:
Bình luận facebook