Mở đầu
“Yêu nữ, đem bí tịch giao ra đây!”
“Ăn mày thối, chạy cũng nhanh thật…”
Liên Tống thở hổn hển chửi nhỏ một câu, hai chân chạy đã mỏi nhừ. Thấy phía trước có một ngôi chùa liền cắn răng chạy vào, đạp tung cửa, cả người té nhào trên đất.
Nàng thật sự không thể chạy nổi nữa.
“Ha ha, rốt cục cũng bị ta bắt được.”
Một đôi chân đầy bùn đất nhảy tới trước mắt nàng.
Ăn mày thối này không biết một năm qua có tắm hay không, Tóc đầy mỡ và rận. Liên Tống nhăn mặt nhăn mũi xê dịch người, nàng không thẻ ngửi được cái mùi này.
Ăn mày nghĩ nàng sợ liền nhe răng cười: “Muốn sống thì mang bí tịch giao ra đây, ta tha ngươi một mạng.”
“Ngươi có lòng thương xót thì giết ta đi.” Liên Tống không kiên nhẫn che lại cái mũi, “Ngươi cả người thật thối, hun cô nãi nãi ta ruột gan đảo lộn, sống không bằng chết a.”
“Ngươi, ngươi, yêu nữ này…” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống.
Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng.
“Yêu nữ! Ách…” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất.
A, được cứu rồi. Liên Tống giá nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha.
“Ngươi còn dám gọi ta đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.”
Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên.
Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn thơm ngào ngạt, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a.
“Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi dạy dỗ ra loại nghịch đồ khi sư diệt tổ này, ngươi còn muốn che chở nàng?” Tên ăn mày không nghe được động tĩnh gì ở phía sau, trong lòng thầm biết võ công người này rất nguy hiểm. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mở miệng kéo dài thời gian.
“Đồ nhi của ta có sai phạm thì đã có ta dạy dỗ nàng, không cần người ngoài lo lắng.”
Tuy nói với tên ăn mày nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Liên Tống.
Liên Tống bị áng mắt sâu thẳm kia nhìn chăm chú, nàng trong lòng có chút hít thở không thông.
Tên ăn mày nhìn thấy Liên Tống cùng người phía sau đối diện, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng kì lạ, hắn cười lạnh một tiếng: “Người ta nói, Lưu Phương côn tử thanh tâm quả dục (tâm trong sáng) không tranh với đời bị nữ đồ đệ câu dấn (quyến rũ), phá hủy thanh danh, say mê đến mức tính tình thay đổi, chẳng lẽ là thực?”
“Tất nhiên không phải sự thật.” Kim Nhật Lãng khẽ nhíu mày.
Liên Tống ngồi trên đất cười khổ một tiếng, toàn thân vô lực.
“Nếu không phải sự thật, giờ phút này ngươi rút kiếm giúp nàng ta là như thế nào?”
Tên ăn mày cố ý kéo dài giọng nói, đột nhiên vùng lên nhấc tay đánh trả.
Một trận gió mang theo hương thơm lướt qua, ăn mày chưa kịp thấy người phía sau đã toàn thân đau đớn, cúi đầu chỉ thấy hai bàn tay bị chặt đứt.
Hắn tự nhận mình là anh hùng mà cắn răng nuốt đau đớn, mắt nhìn hai bàn tay màu đỏ rời ra, khàn giọng nói: “Thật độc ác…” Lại đem cánh tay đã cụt chỉ đến Liên Tống đang được Kim Nhật Lãng chăm sóc nói: “Bảo vệ thế này…Ngươi còn dám nói không bị yêu nữ này câu dẫn!”
“Ta vẫn chưa được nàng câu dẫn.” Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng đem tóc ẩm ướt trên trán Liên Tống hất ra sau tai.
Tên ăn mày thấy thế lập tức quát mắng.
Liên Tống đối với lời nói của hắn là mắt điếc tai nghe, híp mắt cảnh giác nhìn Kim Nhật Lãng.
“Đừng…”
Không chờ nàng mở miệng, Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, điểm huyệt đạo Liên Tống, bàn tay che lại hai mắt nàng.
Hắn nhìn về phía tên ăn mày đang không ngừng nhục mạ, đôi mắt trầm tĩnh như nước đột nhiên phát ánh sáng băng giá, sát khí xuất hiện.
“Là sư phụ ta đây câu dẫn nàng, như thế nào?”
Kiếm xẹt qua tai Liên Tống, nàng chỉ nghe tên ăn mày kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó không còn tiếng động.
* * *
“Yêu nữ, đem bí tịch giao ra đây!”
“Ăn mày thối, chạy cũng nhanh thật…”
Liên Tống thở hổn hển chửi nhỏ một câu, hai chân chạy đã mỏi nhừ. Thấy phía trước có một ngôi chùa liền cắn răng chạy vào, đạp tung cửa, cả người té nhào trên đất.
Nàng thật sự không thể chạy nổi nữa.
“Ha ha, rốt cục cũng bị ta bắt được.”
Một đôi chân đầy bùn đất nhảy tới trước mắt nàng.
Ăn mày thối này không biết một năm qua có tắm hay không, Tóc đầy mỡ và rận. Liên Tống nhăn mặt nhăn mũi xê dịch người, nàng không thẻ ngửi được cái mùi này.
Ăn mày nghĩ nàng sợ liền nhe răng cười: “Muốn sống thì mang bí tịch giao ra đây, ta tha ngươi một mạng.”
“Ngươi có lòng thương xót thì giết ta đi.” Liên Tống không kiên nhẫn che lại cái mũi, “Ngươi cả người thật thối, hun cô nãi nãi ta ruột gan đảo lộn, sống không bằng chết a.”
“Ngươi, ngươi, yêu nữ này…” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống.
Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng.
“Yêu nữ! Ách…” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất.
A, được cứu rồi. Liên Tống giá nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha.
“Ngươi còn dám gọi ta đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.”
Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên.
Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn thơm ngào ngạt, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a.
“Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi dạy dỗ ra loại nghịch đồ khi sư diệt tổ này, ngươi còn muốn che chở nàng?” Tên ăn mày không nghe được động tĩnh gì ở phía sau, trong lòng thầm biết võ công người này rất nguy hiểm. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mở miệng kéo dài thời gian.
“Đồ nhi của ta có sai phạm thì đã có ta dạy dỗ nàng, không cần người ngoài lo lắng.”
Tuy nói với tên ăn mày nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Liên Tống.
Liên Tống bị áng mắt sâu thẳm kia nhìn chăm chú, nàng trong lòng có chút hít thở không thông.
Tên ăn mày nhìn thấy Liên Tống cùng người phía sau đối diện, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng kì lạ, hắn cười lạnh một tiếng: “Người ta nói, Lưu Phương côn tử thanh tâm quả dục (tâm trong sáng) không tranh với đời bị nữ đồ đệ câu dấn (quyến rũ), phá hủy thanh danh, say mê đến mức tính tình thay đổi, chẳng lẽ là thực?”
“Tất nhiên không phải sự thật.” Kim Nhật Lãng khẽ nhíu mày.
Liên Tống ngồi trên đất cười khổ một tiếng, toàn thân vô lực.
“Nếu không phải sự thật, giờ phút này ngươi rút kiếm giúp nàng ta là như thế nào?”
Tên ăn mày cố ý kéo dài giọng nói, đột nhiên vùng lên nhấc tay đánh trả.
Một trận gió mang theo hương thơm lướt qua, ăn mày chưa kịp thấy người phía sau đã toàn thân đau đớn, cúi đầu chỉ thấy hai bàn tay bị chặt đứt.
Hắn tự nhận mình là anh hùng mà cắn răng nuốt đau đớn, mắt nhìn hai bàn tay màu đỏ rời ra, khàn giọng nói: “Thật độc ác…” Lại đem cánh tay đã cụt chỉ đến Liên Tống đang được Kim Nhật Lãng chăm sóc nói: “Bảo vệ thế này…Ngươi còn dám nói không bị yêu nữ này câu dẫn!”
“Ta vẫn chưa được nàng câu dẫn.” Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng đem tóc ẩm ướt trên trán Liên Tống hất ra sau tai.
Tên ăn mày thấy thế lập tức quát mắng.
Liên Tống đối với lời nói của hắn là mắt điếc tai nghe, híp mắt cảnh giác nhìn Kim Nhật Lãng.
“Đừng…”
Không chờ nàng mở miệng, Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, điểm huyệt đạo Liên Tống, bàn tay che lại hai mắt nàng.
Hắn nhìn về phía tên ăn mày đang không ngừng nhục mạ, đôi mắt trầm tĩnh như nước đột nhiên phát ánh sáng băng giá, sát khí xuất hiện.
“Là sư phụ ta đây câu dẫn nàng, như thế nào?”
Kiếm xẹt qua tai Liên Tống, nàng chỉ nghe tên ăn mày kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó không còn tiếng động.
* * *
Bình luận facebook