Chương 10
Liên Tống đi nhanh trong rừng, nàng muốn nhanh chóng đến Trúc Vong Nhai tìm Bồ Y Tử. Sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, lấy ý thuật của nàng không thể chữa trị, nhưng nàng tin tưởng Bồ Y Tử nhất định có biện pháp.
Gió nổi lên, rừng cây rung động. Nàng đón gió mà đi, trong âm thanh sàn sạt kia có một tia khác thường, nàng đi chậm dần, phía xa vài bước, áo bào màu đỏ tung bay trong gió.
Trong lòng Liên Tống kinh ngạc, nàng nghĩ ít nhất Kim Nhật Lãng phải ngủ tới bình minh, nàng ở Linh Nham sơn trang náo loạn một trận, hiện tại mới qua một canh giờ.
“Sư phụ…”
Nàng có chút không yên.
Kim Nhật Lãng xoay người lại, mặt mày yêu diễm. Trong nhất thời, Liên Tống thấy hắn như người xa lạ.
Gió rừng thổi qua, khóe miệng Kim Nhật Lãng hơi giơ lên: “Muốn đi đâu?”
Rừng cây nơi họ đứng cách Linh Nham sơn trang vài dặm, Kim Nhật Lãng không thể biết chuyện nàng cho Úc Thanh thuốc giải. Nàng cười nói: “Đồ nhi mới đến Linh Nham sơn trang, hiện tại đang định trở về. Sao sư phụ lại đến đây?”
Kim Nhật Lãng không đáp, lại hỏi: “Trở về chỗ nào?”
“Trở về chỗ của người a.” Nàng chưa nghĩ gì đã nói, nói xong mới biết đã lộ tẩy.
Quả nhiên, Kim Nhật Lãng nói: “Chỗ của ta ở hướng tây, sao khi nãy ngươi đi hướng đông?”
Giấu diếm cũng không thể gạt được, Liên Tống thẳng thắn nói: “Kỳ thật đồ nhi muốn trở về Trúc Vong Nhai tìm vị lão thần tiên kia, hỏi ông ấy xem có biện pháp cứu chữa cho sư phụ hay không.”
“Chữa khỏi cho ta cái gì?”
“Sư phụ, người cũng biết bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, ngũ độc quấn thân, cho nên tính tình mới thay đổi lớn như vậy. Đồ nhi không thể cứ để sư phụ như thế này.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng dịu đi: “Mạch tượng của ta nghịch chuyển là do tu luyện Lưu Phương thần công. Khi trước tu luyện thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị nghịch hỏa công tâm. Khi chúng ta gặp nhau sau sơn động đúng là lúc ta phát tác. Nay ta đã luyện đến tầng cao nhất, đương nhiên là mạch tượng khác với người thường.
“Nhưng mà, con người phải thuận theo tự nhiên mới có thể sinh tồn, mạch tượng nghịch chuyển…”
Liên Tống không dám tưởng tượng ra dáng vẻ kinh mạch đứt đoạn của Kim Nhật Lãng, đi đến trước mặt hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi thật sự lo lắng cho người.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng có chút rung động, hắn lấy tay xoa hai má Liên Tống, nàng nhìn vết máu chưa khô ở cổ tay hắn, toàn thân cứng lại, trong lòng nói một câu: Linh Nham sơn trang! Nàng hoảng hốt chạy trở về, lại bị hắn giữ chặt.
Hắn lãnh khốc nói: “Chậm rồi, đều chết hết.”
Chết hết? Trong đầu Liên Tống thoáng qua khuôn mặt của những người trong Linh Nham sơn trang, vừa nãy vẫn còn nói chuyện với nàng, sự tức giận cùng bất đắc dĩ trên mặt họ khiến nàng cười trộm hồi lâu, mà hiện tại, họ đã chết hết sao?
Nàng không dám tin nhìn sư phụ: “Vì sao?”
Hắn mạnh mẽ kéo nàng qua: “Nếu ngươi không đi, ta còn có thể tha cho họ một mạng. Nhưng ngươi lại có thể vì những người lúc trước muốn giết ngươi mà hạ mê dược với ta!”
“Nhưng sư phụ cũng không đến mức phải diệt cả nhà họ!”
Liên Tống căm giận bắt lấy vạt áo Kim Nhật Lãng.
Kim Nhật Lãng cúi mắt đảo qua vạt áo, lạnh lùng nhìn Liên Tống nói: “Ta thấy những người đó chắc đã cho ngươi ăn mê dược đi, càng ngày càng không biết lễ phép. Nếu không giết họ, không biết ngươi còn bị họ mê hoặc như thế nào.”
“Không, không…”
Liên Tống buông vạt áo Kim Nhật Lãng ra, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt của hắn nói: “Ngươi không phải là sư phụ của ta. Là thân hình của hắn, nhưng hồn phách thì không phải, đã thay đổi rồi.”
“Đem sư phụ trả lại cho ta!”
Nàng rút kiếm ra, không chút lưu tình đâm về phía người trước mặt.
Kim Nhật Lãng cũng không gấp, gặp chiêu tiếp chiêu, điểm huyệt của nàng, Liên Tống hôn mê ngã trong lòng Kim Nhật Lãng.
Khi mở mắt ra, nàng đã ngủ trên giường ở trong phòng. Cô nương nhìn thật quen mắt chờ đợi ở bên cạnh, thấy nàng tỉnh lại thì cười nói: “Ngươi tỉnh rồi, ta chờ mà thật nóng lòng.”
“Ngươi là…”
“Ta là Nguyệt Ảnh.”
Ý thức của Liên Tống nhanh chóng khôi phục, muốn ngồi dậy. Nguyệt Ảnh tiến lên đỡ nàng, nàng vừa định xua tay nói không cần, tay đưa lên một nửa lại không thể nâng lên nữa.
Nguyệt Ảnh đỡ lấy lưng của nàng, nàng dựa vào hỏi: “Sao toàn thân ta lại vô lực thế này?”
Nguyệt Ảnh giúp nàng ngồi xong thì nói: “Giáo chủ dặn tôi nói với thiếu chủ, hắn giúp ngươi mang võ công đi, ngươi sẽ bị thương một ít nguyên khí, trong vòng nửa tháng sẽ khôi phục lại.”
Liên Tống cả kinh, vội vàng vận khí, quả nhiên đan điền trống trơn, toàn thân như sợi bông, chung quanh là khe hở.
Nếu là sư phụ Huyền Tông Môn sao có thể ra tay ác độc với nàng như vậy, ngươi kia quả nhiên đã không còn như lúc trước.
Khi nàng đang âm thầm đau lòng, Nguyệt Ảnh giúp nàng mặc thêm quần áo, cực kỳ hâm mộ mà nói: “Giáo chủ đối với thiếu chủ thật tốt, mất hai phần nội lực của bản thân mới có thể làm tiêu tan võ công trước kia của thiếu chủ.”
Liên Tống cười khổ: “Phế võ công của ta cũng cần đến hai phần nội lực của hắn sao?”
Nguyệt Ảnh nói: “Nếu là phế võ công thì người nào không đau như bị đào tim cắt thịt, rất thống khổ, mười người có chín người sẽ chết. Võ công của thiếu chủ pha tạp, muốn thành công phế võ không phải dễ, hiện tại thành công, thân thể lại không tổn thương, chỉ là mất ít nguyên khí nhưng có thể bổ sung trở về. Nếu không phải giáo chủ lo lắng lấy hai phần nội lực bao vệ ngươi chu toàn, sao ngươi có thể an toàn thế này.”
“Ta đây thật muốn cảm tạ hắn.” Liên Tống đẩy ta Nguyệt Ảnh ra, đứng lên chậm rãi đến bên cạnh bàn, uốn ngụm trà hỏi: “Giáo chủ của các ngươi đâu, nói hắn lại đây, ta muốn gặp hắn.”
Nguyệt Ảnh đáp: “Giáo chủ nói, nếu thiếu chủ muốn gặp người thì bảo ta nói với thiếu chủ, hai ngày nay hắn không thể ở đây, nếu thiếu chủ muốn thừa dịp hai ngày này mà chạy đi, việc này vạn lần không được. Hắn muốn ngài từ bỏ ý định này trong đầu.”
Liên Tống nắm chặt chén trà nói: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi.”
Đợi đến khi Nguyệt Ảnh đóng cửa phòng, Liên Tống đi đến cửa sổ, bên ngoài rộng rãi thoáng đãng, đập vào mắt là một mảnh cỏ xanh, cây đoàn tụ lúc trước đã không còn, nàng không thể điều chế được mê dược nữa.
Hai ngày qua, nàng đi dạo chung quanh khu vườn, muốn tìm thời cơ chạy trốn, nhưng đúng như Kim Nhật Lãng nói, nàng không thể ra khỏi tiểu viện này. Mặc kệ là nàng đi đến đâu, chỉ cần thấy người sống là họ cung kính hành lễ với nàng, đồng thời, bọn họ cũng vận dụng toàn bộ cảm quan mà giám sát chặt chẽ hướng đi của nàng.
Buổi tối ngày hôm sau, nàng nhụt chí ngã đầu liền ngủ. Nửa đêm bị cảm giác áp bức tỉnh lại. Cả người nàng đầy mồ hôi, trong đó phảng phất có mùi thơm, mồ hôi thì không thể phân biệt rõ là ai, nhưng hương thơm này chính là của nam nhân đang kề sát thân thể của nàng.
Nàng kháng cự đẩy ngực hắn, hắn hoàn toàn thờ ơ. Nàng thở dài một tiếng, dù sao nàng cũng không có khí lực, mở rộng tay đi theo hắn. Hắn cũng không hài lòng với sự lười biếng tiêu cực của nàng, nắm lấy cằm của nàng cùng giao triền môi lưỡi. Nàng vẫn không có phản ứng như trước, hắn hôn trong chốc lát thì dừng lại, hơi thở mị hoặc lảng vảng bên tai nàng: “Ngươi không muốn lấy lòng ta, muốn ta tới lấy lòng ngươi sao?”
Nàng không đáp.
Hừng đông, âm thanh của nàng cũng nghẹn lại, nước mắt khô khốc, hối hận không nên nghĩa khí nhất thời mà lấy trứng chọi đá.
Bị phế võ công nên nguyên khí bị tổn thương lớn, lại bị người kia ăn cả đêm, ba ngày kế tiếp nàng hoàn toàn không thể xuống giường. Nàng hoài nghi hắn căn bản chính là muốn dùng phương pháp này để biến nàng thành một tiểu thư thể chất nhu nhược yếu đuối trong khuê phòng, hắn căn bản không tính dạy nàng võ công.
Nàng dựa vào trí nhớ luyện mấy quyền pháo của Huyền Tông Môn, cảm giác thân thể có chút sức lực, nhìn đến bức tường cao đến hơn hai người chồng lên, nàng thử nhảy qua. Lúc trước có thể nhẹ nhàng nhảy qua, giờ lại giống như xa ngàn dặm.
Nàng đứng bên tường nhìn trời thở dài: “Ai, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay a.”
Tiếng cười duyên từ sau truyền đến, Nguyệt Ảnh đứng sau nàng nói: “Trời đất không trả lời, nhưng mà giáo chủ trả lời. Bất luận là thiếu chủ muốn cái gì, chỉ cần giáo chủ có thể làm, hắn nhất định sẽ làm cho ngươi.”
Trong những ngày này, mọi tâm tư của nàng đều suy nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nên không giao tiếp với ai ở trong viện này. Hôm nay nhìn bầu trời tâm tình rất tốt, nàng cũng có tinh thần, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm sao lại đi theo giáo chủ?”
Nguyệt Ảnh nói: “Việc này nói ra thật dài, ngươi ngồi trước đi.” Nàng xoa cái bàn đá, vẫy tay với Liên Tống: “Ngài ngồi xuống uống trà nghe ta nói.”
Liên Tống thấy nàng khi nào cũng cười nên có thêm vài phần tình cảm, vui vẻ ngồi xuống, vẻ mặt mong chờ nghe nàng nói.
Nguyệt Ảnh đưa chén trà cho Liên Tống: “Thiếu chủ rời xa trần thế mấy năm, có thể không hiểu chuyện hiện nay lắm, nhưng giang hồ năm năm trước hẳn là ngài biết rõ. Khi đó, trừ bỏ Thiếu Lâm, Huyền Tông Môn là môn phái lớn nhất. Mà Thiếu Lâm là phật môn thanh tịnh, rất ít giao thiệp với mọi chuyện trong chốn võ lâm, vì thế Huyền Tông Môn liền hô gió gọi mưa trên giang hồ. Tám đại môn phái khác cùng với những môn phái nhỏ hơn đều kính Huyền Tông Môn một phần mặt mũi.”
Liên Tống nghe đến đây, nghĩ đến cuộc sống lúc trước ở Huyền Tông Môn mà trong lòng cảm thán.
Nguyệt Ảnh thấy nàng thất thần thì ngừng trong chốc lát, uống miếng nước, đợi nàng hồi phục tinh thần mới tiếp tục nói: “Làm người, có ba sự việc khó nhẫn nhịn nhất, đó là: tươi cười, ho khan cùng dã tâm. Huyền Tông Môn độc tôn giang hồ, không khỏi có tâm tư xưng bá võ lâm. Ngài cũng biết, Cấp Điển Các cất chứa hầu hết võ công bí tịch của các môn phái, Huyền Tông Môn ỷ vào sức mạnh mà không chịu trả lại. Rất nhiều môn phái sợ hãi thế lực của Huyền Tông Môn mà không dám đi cướp lại. Cha ta cũng giống như vậy.”
Đôi mắt Nguyệt Ảnh buồn bã, nói: “Ngài có biết Đường Môn Tứ Xuyên không?”
Liên Tống gật đầu. Đường Môn Tứ Xuyên là một thế gia độc dược nổi danh trong chốn giang hồ, bọn họ không chỉ là người dùng độc mà còn là người làm thuốc. Lão tổ của Đường Môn tự nghĩ ra một bộ võ công là “Dược kinh”, nghe nói có thể địch nổi với “Kim Cương kinh” của Thiếu Lâm. Nhưng mà sau khi lão tổ Đường Môn qua đời, “Dược kinh” liền thất lạc, cuối cùng lại nằm ở Cấp Điển Các của Huyền Tông Môn.
“Mong muốn cả đời của cha ta là mang “Dược kinh” trở về, chấn hưng Đường Môn. Dựa theo quy tắc của Huyền Tông Môn, phải đánh bại một vị thượng sư của Huyền Tông Môn mới có thể lấy bí tịch từ Cấp Điển Các. Cha ta khổ luyện hai mươi năm, đến Cao Ngạo sơn khiêu chiến với thượng sư Tư Phóng, vốn dĩ võ công của cha ta thắng một bậc, nhưng Tư Phóng âm hiểm xảo trá dùng thủ đoạn thắng cha ta. Cha ta không phục, lão già Hồng Mộ kia rõ ràng nhìn thấy Tư Phóng xảo trá nhưng lại bao che, đánh cha ta ra khỏi núi. Cha ta sau khi trở về bệnh không dậy nổi, buồn bực mà chết.”
Bị thương cùng thống hận lẫn lộn trên mặt Nguyệt Ảnh, nàng nghẹn ngào không nói gì.
Liên Tống đã trải qua nỗi đau mất cha, đương nhiên đồng cảm với Nguyệt Ảnh, nàng không nói câu nào chỉ cầm chặt tay Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh tự biết bản thân thất thố, thở sâu rồi rút tay ra, trên mặt bình tĩnh nói: “Ta có bao nhiêu hận với Huyền Tông Môn, thiếu chủ nghe đến đó hẳn đã rõ. Khi đó, không ngày nào ta không nghĩ đến việc báo thù, nhưng võ công lại có hạn, ngay cả cửa Huyền Tông Môn cũng không vào được. Ta tuyệt vọng, nghĩ rằng cả đời này cũng không thể báo thù. Không ngờ có một ngày, giáo chủ lại giết kẻ thù của ta, còn diệt cả Huyền Tông Môn. Mặc kệ động cơ của hắn là gì, nhưng hắn vẫn là ân nhân lớn nhất cuộc đời này của Nguyệt Ảnh. Ta thề muốn đi theo hắn.”
Giết người, lại là giết người. Liên Tống vừa nghe sư phụ nàng lại giết bao nhiêu người mà đau lòng.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ta hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma.” Liên Tống nói, “Các ngươi đi theo hắn như vậy, giúp hắn giết người, căn bản không phải là báo ân, mà các ngươi đang đẩy hắn càng đi sâu vào con đường ma quỷ mà thôi.”
“Thiếu chủ, giáo chủ làm mọi chuyện đều là vì ngài.”
Nguyệt Ảnh nhìn thẳng Liên Tống: “Hắn nghĩ rằng ngài đã chết, rất thống khổ. Tuy rằng hiện nay hắn nhìn điên cuồng như vậy, nhưng ta thường xuyên thấy hắn ngẩn người nhìn cây đào trong viện. Hắn để chúng ta đi theo hắn, đơn giản vì chúng ta có chút giống ngài. Nay ngài trở lại, hắn nhập ma, thống khổ trong lòng hắn, ngài có từng thương tiếc nửa phần?”
Liên Tống trầm mặc.
Lúc này Kim Nhật Lãng đi vào trong viện.
“Đang làm cái gì vậy?” Hắn cười hỏi.
Nguyệt Ảnh vội vàng đứng dậy hành lễ. Ánh mắt Kim Nhật Lãng dừng trên người Liên Tống. Nguyệt Ảnh liếc hắn một cái, yên lặng lui ra.
Liên Tống nghĩ đến lời nói của Nguyệt Ảnh, nghĩ lại mới biết nhiều ngày nay nàng quá lạnh nhạt với Kim Nhật Lãng. Nghĩ đến đây nàng nói: “Sư phụ đã trở lại, có ăn cơm chưa?”
Nàng đột nhiên nhiệt tình, Kim Nhật Lãng hơi kinh ngạc, nghĩ xem nàng đang có ý định gì.
“Chưa ăn đâu.” Hắn bất động thanh sắc.
“Đồ nhi làm cho người.”
Liên Tống chạy đến phòng bếp, không đến nửa canh giờ liền làm ra ba món mặn một món canh.
Mâm cơm tràn đầy để trước mặt Kim Nhật Lãng, hương thơm cuồn cuộn bay tới mũi. Hắn nhìn bàn đồ ăn này im lặng thật lâu.
Liên Tống thấy hắn thật lâu chưa động đũa thì gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của hắn.
“Ăn a sư phụ, tay nghề của đồ nhi tốt lắm.”
Kim Nhật Lãng ăn một ngụm, thần sắc bị kiềm hãm, vẫn chưa lộ ra ý vừa lòng.
Liên Tống hỏi: “Không thể ăn sao?”
Kim Nhật Lãng lắc đầu: “Không phải. Mấy năm qua, ta đều ăn nhưng không biết vị, miếng thịt này lại khiến ta cảm giác được.”
Hốc mắt Liên Tống nóng nóng nói: “Về sau mỗi ngày đồ nhi đều làm cho sư phụ ăn.”
“Khói bếp sẽ cay mắt, thỉnh thoảnh làm là được rồi.”
Nói xong, Kim Nhật Lãng chỉ chuyên chú ăn đồ ăn, không nói lời nào.
Cơm nước xong, Liên Tống lại đi chuẩn bị nước tắm rửa cho Kim Nhật Lãng.
Nước nhanh chóng chuẩn bị xong, Liên Tống giúp hắn cởi quần áo. Kim Nhật Lãng bước vào trong thùng tắm, mái tóc xõa ra ngoài. Liên Tống cầm lược đứng sau lưng hắn, nắm tóc hắn trong tay, nhẹ nhàng chải chuốt. Hơi nước tràn ngập khiến sợi tóc cũng ướt át, còn có mấy sợi bị rối.
Khi còn ở Huyền Tông Môn, nàng thường xuyên giúp hắn chải đầu, lúc này lại như trở lại năm năm trước.
“Sư phụ, sao càng sống càng trẻ a.” Liên Tống nhìn kỹ sườn mặt Kim Nhật Lãng: “Năm nay cũng đã đứng tuổi rồi mà nhìn cứ như hai mươi. Là vì luyện Lưu Phương thần công sao?”
“Lưu Phương sẽ khiến dung nhan của người ta không già đi.” Hắn nói.
“Vậy chẳng phải vài năm nữa đồ nhi liền già hơn sư phụ sao?” Liên Tống sợ hãi than: “Nghĩ đến tương lai tóc đồ nhi biến thành trắng xóa, sư phụ vẫn là thiếu niên tuấn lãng, nếu cùng đi với nhau, người khác còn tưởng sư phụ là cháu của đồ nhi nha.”
Kim Nhật Lãng nhíu mi liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không để ý nói tiếp: “Nếu sư phụ đã phế võ công của đồ nhi thì dạy đồ nhi luyện Lưu Phương công đi.”
Kim Nhật Lãng nói: “Lưu Phương công không thích hợp để nữ tử tu luyện.”
“Vì sao?”
Kim Nhật Lãng được nàng nắm tóc rất thoải mái, chậm rãi giải thích: “Lưu Phương thần công là tích tụ âm khí ở bên ngoài, thuần dương khí kết hợp bên trong. Tuy rằng bề ngoài sư phụ âm nhu nhưng nội lực rất mạnh. Nữ tử vốn là thuần âm, không thể chịu nổi dương khí quá mạnh.”
“Vậy làm sao bây giờ, trên đời này còn có phương pháp nào có thể giữ gìn dung nhan?”
“Ngươi yên tâm, cho dù là ngươi biến thành thế nào, sư phụ vẫn không rời không bỏ.”
Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Liên Tống, ánh mắt ôn nhu.
Liên Tống nhìn Kim Nhật Lãng, phát hiện ánh sáng hồng ở mi tâm của hắn nhạt đi chút ít. Nàng để sát mặt vào muốn nhìn kỹ hơn, Kim Nhật Lãng thuận thế ôm lấy cổ nàng, đặt môi lên môi nàng.
Sáng sớm hôm sau, Liên Tống mơ hồ cảm thấy người nằm bên cạnh đứng lên, cả người nàng đau nhức không có sức lực, chỉ có thể nằm bất động. Đến khi Kim Nhật Lãng mặc xong quần áo, nàng mới miễn cưỡng trợn được mắt.
Đập vào mắt là một người toàn thân áo trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều. Nàng dụi mắt, phảng phất như nhìn thấy người đã qua đời nay sống lại.
Nàng vừa ngồi dậy vừa hỏi: “Sư phụ, sao hôm nay lại mặc đồ trắng.”
“Tùy ý cầm một bộ vào tay mới phát hiện ra là đồ trắng.” Hắn cầm lấy áo khoác đi đến bên giường phủ thêm cho nàng.
Liên Tống mặc quần áo, giương mắt nhìn đóa sen hồng trên mi tâm của Kim Nhật Lãng đã nhạt hơn hôm qua một chút.
Chẳng lẽ ma chướng trên người sư phụ đang từ từ được giải?
“Làm sao vậy?” Kim Nhật Lãng hỏi.
“Cho đồ nhi xem mạch tượng của người.” Liên Tống không đợi hắn đưa tay đã nắm lấy cổ tay hắn.
Mạch tượng của Kim Nhật Lãng trầm ổn bình thuận, cho dù có vẫn có sự nghịch hướng nhưng thuận lợi hơn so với ban đầu rất nhiều.
Đây là vì sao?
Liên Tống suy nghĩ cẩn thận, nhớ tới Kim Nhật Lãng từng nói qua với nàng, khi bọn họ gặp nhau ở cái động trên núi, hai mắt của hắn đỏ như yêu ma đó là vì kinh mạch chảy ngược, khiến huyết mạch hắn sôi trào, dương khí quá thịnh, phải cùng nữ nhân hợp hoan mới có thể giải. Mặc dù hiện tại đã luyện thành công Lưu Phương thần công, nhưng vấn đề dương khí kia vẫn tồn tại, thậm chí càng thêm nghiêm trọng. Cho nên, dựa vào quan hệ xác thịt giữa nàng và sư phụ mới có thể giảm bớt tác dụng phụ của Lưu Phương thần công sao?
Nhưng tác dụng phụ này của Lưu Phương thần công không đơn giản, không thể chỉ một lần cá nước thân mật mà có thể giải trừ, chỉ sợ là còn có nguyên nhân khác.
Nhưng nguyên khác kia nàng tạm thời không thể tưởng tượng được, biết được cùng sư phụ vui vẻ (khụ khụ, chính xác nó là xxoo) có thể giảm bớt sự thống khổ bị nhập ma của sư phụ, cho dù là dùng cách gì, chỉ cần sư phụ tốt thì nàng tận lực làm.
“Sư phụ.” Nàng nhịn không được vui mừng, ôm chặt lấy hắn nói: “Vậy sau này mỗi ngày sư phụ cùng đồ nhi vui vẻ với nhau được không?”
Kim Nhật Lãng vỗ đầu nàng nói: “Nha đầu kia, sao lại không giống trước đây, thật không biết xấu hổ.”
Liên Tống nghe trong thanh âm của hắn đã bớt đi mấy phần lãnh ý cùng sự bén nhọn, ôn nhuận như trí nhớ của năm năm trước, nàng càng thêm vui vẻ, ôm hắn càng chặt.
“Được rồi, ngươi muốn ôm chết sư phụ sao?”
Tuy lời nói là thầm oán nhưng hắn không có đẩy nàng ra.
Liên Tống cười hì hì buông tay ra, Kim Nhật Lãng kéo quần áo của nàng lại cho tốt. Hai người dọn dẹp một chút rồi đến phòng bếp. Nguyệt Ảnh đã sớm dọn xong điểm tâm cho hai người ở nhà ăn.
Liên Tống ăn hỏi: “Hôm nay sư phụ không ra ngoài làm việc sao?”
Kim Nhật Lãng nói: “Phải ra ngoài. Ngươi có muốn đi theo không?”
“Đi chỗ nào?” Liên Tống hỏi.
Kim Nhật Lãng nói: “Ngàn dặm Thiên Sơn băng tuyết trải dài, có một loại hoa sen rất hiếm có tác dụng dưỡng dung nhan. Loại hoa này một khi rời khỏi trời băng tuyết thì sẽ héo tàn, sau khi hái phải ăn ngay lập tức mới có tác dụng.”
Liên Tống rất vui sướng: “Đồ nhi biết sư phụ tốt với đồ nhi nhất.”
Kim Nhật Lãng nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng mà tươi cười: “Nha đầu kia, ở trước mặt sư phụ thật không có tự giác mà trở thành đứa nhỏ.”
Liên Tống cũng trêu ghẹo hắn: “Sư phụ hiện tại càng giống sư phụ .”
“Ta trước kia không giống sao?”
“Trước kia càng giống như là yêu…” Liên Tống đúng lúc đem chữ “Tinh” nuốt trở lại, sửa miệng nói: “Trước kia càng giống thần tiên.”
Kim Nhật Lãng nghe xong thì rất hưởng thụ, khóe miệng cong cong.
Đến nửa buổi thì họ xuất phát
Từ đây đến Thiên Sơn đường sá xa xôi. Đầu tiên họ cưỡi ngựa, sau đó mệt mỏi thì nắm ngựa đi trên đường.
Trên đường, Liên Tống mang kiếm của hai người giấu dưới yên ngựa, tận lực tránh đi những nơi có môn phái võ lâm cư ngụ, hai ngày đi sóng êm gió lặng.
Ngày thứ ba, bọn họ dừng chân ở một khách điếm nghỉ ngơi uống trà. Từ cửa đi vào vài thiếu niên phong trần mệt mỏi, nhỏ nhất sáu bảy tuổi, nhiều nhất cũng mới mười lăm, đi đầu là hai nam tử trung niên, chiếm hai bàn ngồi xuống. Tiểu nhị mang lên mỗi bàn một bình trà, một nam tử trung niên đội mũ tím bảo tiểu nhị mang một bình trà lui xuống, sau đó gọi rau xanh cùng bánh bao cho hai bàn. Sau đó hắn lấy cho mình hai cái bánh bao, đưa một cái cho nam tử áo vàng bên cạnh, bốn cái khác đưa cho những người nhỏ hơn.
Liên Tống vừa ăn vừa đếm nhân số của bọn họ. Trừ hai người lớn ra, nhỏ có tổng cộng bảy người. Bánh bao sau khi phân chia xong thì chỉ còn nửa cái, đứa nhỏ lớn nhất muốn đưa cho đứa ít tuổi nhất, nhưng khi đưa tay qua thì lại bị nam nhân mũ tím giành trước ăn mất.
“Trên đời này sao lại có người keo kiệt như vậy.” Liên Tống lắc đầu nói với Kim Nhật Lãng: “Sư phụ, chúng ta gọi vài món thức ăn cho bọn họ đi.”
Nàng đang chuẩn bị gọi tiểu nhị. Kim Nhật Lãng đè lại tay nàng nói: “Đây là người phái Thục Sơn.”
Liên Tống hỏi: “Không phải phái Thục Sơn rất ít giao thiệp với giang hồ sao, sao lại đưa người đến nơi này?”
Kim Nhật Lãng nói: “Năm trước, chưởng môn của họ bị tẩu hỏa nhập ma, trước khi chết đã giết hơn phân nửa phái Thục Sơn. Nhà cửa của Thục Sơn cũng bị hủy. Bọn họ đành xuống núi, lưu lạc xung quanh để kiếm chỗ an thân.”
Liên Tống lại đồng tình thêm với họ một phần. Nhưng nàng hiểu được ý của sư phụ khi đè tay nàng lại. Sư phụ là kẻ địch của võ lâm, nếu vì nhất thời không đành lòng mà khiến người ta hoài nghi, chỉ sợ sẽ thêm một phen chém giết.
Nhìn đứa nhỏ sáu bảy tuổi kia tội nghiệp liếm chiếc đũa, Liên Tống cũng ăn không vô.
Kim Nhật Lãng nói: “Ăn xong rồi sao?”
Liên Tống gật đầu: “Đi thôi.”
Tiểu nhị đến tính tiền, Kim Nhật Lãng thanh toán bạc, thả thêm một thỏi bạc khác lên tay tiểu nhị rồi nói: “Đưa thêm cho hai bàn kia ba món ăn đi. Nếu bọn họ có hỏi thì ngươi nói ngươi chỉ biết mang đồ ăn lên, những cái khác một mực không biết.”
Tiểu nhị thông minh, gật cái đầu liền đi .
Liên Tống cũng an tâm, khi ra khỏi cửa nhịn không được mà nhìn về đứa nhỏ kia mỉm cười, lại bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nam tử mũ tím. Nàng lập tức quay đầu, cả hai thầy trò lên đường.
Bọn họ đi rồi, tiểu nhị mang thêm mấy món đồ ăn để trước mặt người phái Thục Sơn. Tiểu sư đệ nhìn thấy có đồ ăn trên bàn thì vui vẻ hoan hô một tiếng. Nam tử mũ tím trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói tiểu nhị: “Chúng ta không gọi, ngươi đưa lầm rồi.”
Tiểu nhị nói y lời của Kim Nhật Lãng, một chữ cũng không hơn, liền vội vàng lui vào phòng bếp.
Nam tử mũ vàng nói: “Thiệu sư huynh, xem ra ra có quý nhân âm thầm tương trợ.”
Thiệu Khắc Tiến trừng mắt nói: “Thiệu sư huynh cái gì, hiện nay ta là chưởng môn phái Thục Sơn. Kính Liên sư đệ, ngươi không gọi ta là chưởng môn, muốn tạo phản sao?”
Phương Kính Liên cúi đầu thở dài: “Chưởng môn thứ tội.”
Thiệu Khắc Tiến hừ lạnh một tiếng. Vài đệ tử đều lạnh lùng nhìn Thiệu Khắc Tiến, trong ánh mắt lộ ra khinh thường. Phương Kính Liên dùng cằm chỉ về phía họ ý bảo hãy cúi đầu ăn. Tiểu sư đệ vui vẻ cầm lấy chiếc đũa thì Thiệu Khắc Tiến đã ăn không ngừng, hắn ăn một chút thì dừng lại nhìn ngoài cửa suy tử, trong chốc lát nói: “Đồ ăn này hẳn là một đôi nam nữ khi nãy ngồi bên cạnh chúng ta đưa.”
Phương Kính Liên nói: “Sao chưởng môn biết được?”
Thiệu Khắc Tiến nghe Phương Kính Liên gọi hắn là chưởng môn thì đắc ý vài phần nói: “Lúc cô nương kia gần đi từng hướng chúng ta liếc mắt một cái, cười như không cười. Xem bọn họ ăn mặc gấm vóc lụa là, nhất định là tiểu thư công tử quý phủ, không giống người trong võ lâm.”
Phương Kính Liên liên tục gật đầu: “Chưởng môn nói đúng. Biết là người nào tương trợ thì tốt, nếu về sau có thể gặp gỡ, nhất định phải báo đáp bọn họ.”
Thiệu Khắc Tiến cười lạnh một tiếng nói: “Báo đáp? Một con dê lớn như vậy đưa lên tới cửa, há lại không nuốt sao?”
Phương Kính Liên nhìn thấy vẻ mặt tính kế của Thiệu Khắc Tiến thì trong lòng đã biết hai người lương thiện kia sẽ gặp tai ương, nhưng đáng tiếc hắn đánh không lại, không có cách nào ngăn cản cái ác.
Liên Tống cùng Kim Nhật Lãng vẫn đi trên những con đường thưa thớt, ít người. Đi đến bờ biển cách đây vài dặm nữa thì họ sẽ gọi một chiếc thuyền lên phương Bắc, một nơi lạnh vô cùng.
Đi đường nửa canh giờ, trên mặt Liên Tống vẫn lộ vẻ cười, không ngừng nhìn về phía Kim Nhật Lãng. Sư phụ của nàng càng ngày càng giống sư phụ trước kia, không chỉ tính tình chuyển biến tốt mà hôm nay còn giúp đỡ người khác, xem ra sự “cố gắng” của nàng thật có hữu hiệu. Hoa sen trên mi tâm của sư phụ giờ chỉ còn một điểm hồng nhạt, khiến sư phụ cứ như thần tiên trên trời, nàng nhìn thế nào cũng thấy thích.
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên dừng bước chân. Khuôn mặt tươi cười của Liên Tống cứng đờ. Tuy rằng hiện tại nàng không có võ công, nhưng nhìn biểu tình của sư phụ nàng biết có nguy hiểm gần đây.
Nàng tập trung lắng nghe, có tiếng bước chân đuổi theo. Chờ đến khi người tới trước mặt, nàng kinh ngạc kêu một tiếng, lại là người của phái Thục Sơn khi nãy ở khách điếm. Theo lý thuyết mà nói, thần thái hôm nay của sư phụ khác so với dáng vẻ nhập ma trước kia, phái Thục Sơn cùng sư phụ lại chưa bao giờ chạm mặt, vì sao bọn họ lại hùng hổ đuổi theo a.
Liên Tống lập tức liền hỏi: “Các vị huynh đài, có chuyện gì sao?”
Thiệu Khắc Tiến vẫn chưa trả lời, hắn chỉ xua tay đối với người đi theo sau: “Đi đi, đến chỗ chờ.”
Phương Kính Liên đến chỗ những đứa nhỏ dưới tàng cây, quay lại dùng ánh mắt nhìn Liên Tống, dùng khẩu hình mà bảo với nàng: “Đi mau.”
Liên Tống nhìn Phương Kính Liên, lại nhìn Thiệu Khắc Tiến.
Thiệu Khắc Tiến nói: “Chúng ta là người hành tẩy trên giang hồ, khó tránh khỏi khi khó khăn. Khi nãy nhị vị giúp đỡ một bữa cơm no. Đa tạ.”
Thiệu Khắc Tiến ôm quyền đi về phía trước, thuận tiện bày ra cây kiếm sáng chói trong tay.
Liên Tống nhìn phản ứng của hắn, biết hắn vẫn chưa nhận ra bọn họ thì yên tâm không ít. Mặc kệ Thiệu Khắc Tiến có mục đích gì, nàng cũng không muốn dây dưa quá lâu với hắn.
“Cảm ơn của ngươi chúng ta nhận, trời đã không còn sớm, cáo từ.” Liên Tống kéo Kim Nhật Lãng muốn đi.
Thiệu Khắc Tiến sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi, hắn phi thân đến trước mặt hai người mỉm cười nói: “Đừng đi vội. Tiễn phật thì cũng phải tới Tây Thiên. Chúng ta cũng vội phải đi nhưng không còn tiền. Đành phải mượn chút bạc của nhị vị!”
Đôi mắt Thiệu Khắc Tiến lộ ra tia sáng hung ác, một kiếm hướng về Kim Nhật Lãng, Liên Tống kinh ngạc hô to: “Đừng giết hắn!”
Kim Nhật Lãng tránh thoát một kiếm.
Thiệu Khắc Tiến đang nghĩ Liên Tống nói với hắn nên quay đầu đáp trả: “Tiểu nương tử đừng gấp, chờ ta giết tướng công yếu đuối của ngươi rồi sẽ tới giết ngươi!”
Liên Tống nhất thời không biết nói cái gì.
Võ công Thiệu Khắc Tiến không cao nhưng cực kỳ hiếm thấy.
Liên Tống ở Cao Ngạo sơn nghe rất nhiều chuyện kỳ lạ trên giang hồ, trong đó cũng có chuyện về phái Thục Sơn. Thục Sơn là môn phái lâu đời nhất trong lịch sử của võ lâm, còn sớm hơn cả Thiếu Lâm. Thục Sơn không giống Huyền Tông Môn mở rộng cửa thu nhận đệ tử mà chỉ nhận những người có duyên. Nhưng người có duyên cũng không dễ tìm như vậy, mấy trăm năm nay Thục Sơn rất ít người, hơn nữa tác phong độc lập, dần đần mai danh ẩn tích trong chốn giang hồ. Ngay cả Cấp Điển Các là góp nhặt các bí kíp của võ lâm cũng không có cuốn nào ghi chép về Thục Sơn.
Đột nhiên gặp được võ công của Thục Sơn, Kim Nhật Lãng có tài giỏi thì cũng hơi bất ngờ.
Thiệu Khắc Tiến vốn nghĩ Kim Nhật Lãng là thư sinh bình thường, sau khi cùng hắn giao chiến mới biết bản thân đã sai lầm.
Sau mấy chiêu thăm dò võ công của Thiệu Khắc Tiến, tay trái Kim Nhật Lãng cầm lấy kiếm của hắn, tay phải đánh vào nách hắn. Cánh tay Thiệu Khắc Tiến run lên không thể cầm kiếm được, sau đó trên lưng trúng một chưởng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, hắn ngã xuống đất. Trong mắt hắn nhìn đôi giày của Kim Nhật Lãng, từ đầu đến cuối không di chuyển một bước.
Tự biết chính mình lần này khinh địch mà chuốt khổ, hắn không cam lòng nói: “Ngươi cũng rất giỏi, môn phái nào xin hãy xưng tên ra.”
Hắn nói: “Không môn không phái, Kim Nhật Lãng.”
Thiệu Khắc Tiến cùng Phương Kính Liên thay đổi sắc mặt.
“Thì ra chính là đại ma đầu Kim Nhật Lãng.” Thiệu Khắc Tiến vừa nói vừa hoạt động chân tay, tới gần Phương Kính Liên hô một tiếng: “Còn làm cái gì nữa, các ngươi không ra tay hắn sẽ giết hết các ngươi!”
Phương Kính Liên lập tức để những đứa nhỏ bày Thất Tinh trận, bao vây Kim Nhật Lãng.
Trước khi báo ra tên tuổi, Kim Nhật Lãng đã động sát khí, dòng máu ma trong cơ thể đã rục rịch, ẩn hiện ở mi tâm.
“Sư phụ, người đừng tức giận a.” Liên Tống ở ngoài vòng vây hô.
Nghe thanh âm của Liên Tống, Kim Nhật Lãng áp chế ma tính. Đệ tử Thục Sơn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị định tấn công thì bị hắn đá văng ra, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi không phải đối thủ của ta. Đi đi.”
Phương Kính Liên vốn dĩ cũng không muốn để đệ tử Thục Sơn mạo hiểm chém giết, nghe Kim Nhật Lãng nói như thế thì ngoắc các đệ tử trở về. Thiệu Khắc Tiến lại không cam lòng, nếu có thể giết Kim Nhật Lãng, nhất định hắn sẽ nổi danh giang hồ. Tận dụng thời cơ, khi Kim Nhật Lãng xoay người, hắn sử dụng tuyệt chiêu Vô Hình Ảo Ảnh của Thục Sơn để làm một kích trí mệnh.
Phương Kính Liên hô to: “Sư huynh!” Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiệu Khắc Tiến bị Kim Nhật Lãng bóp đầu, óc vỡ toang.
Kiếm của Thiệu Khắc Tiến rơi vào tay Kim Nhật Lãng. Phương Kính Liên kinh ngạc phát hiện giữa mi tâm của Kim Nhật Lãng có một đóa sen hồng, lúc này hắn mới hiểu vì sao trên chốn giang hồ lại gọi Kim Nhật Lãng là giáo chủ Hồng Liên. Trước mắt hắn không còn là thư sinh yếu đuối nho nhã nữa mà chớp mắt đã trở thành ma vương bay ra từ địa ngục.
Kim Nhật Lãng bị máu tươi kích thích ma tính toán thân, từng bước đi đến chỗ bọn Phương Kính Liên đuổi tân giết tuyệt.
“Sư thúc, ngươi mang các sư đệ đi mau!” Đại đệ tử Hàn Tùng Lạc của Thục Sơn che trước người Phương Kính Liên.
Chưa đợi Phương Kính Liên chạy trốn, thanh âm lạnh như băng của Kim Nhật Lãng vang lên: “Một người cũng không thoát.”
Còn chưa ra chiêu, chỉ nghe thanh âm này, Hàn Tùng Lạc liền đổ mồ hôi lạnh. Hắn hét lớn một tiếng, dẫn đầu nhằm về phía Kim Nhật Lãng.
Đột nhiên, một thân ảnh màu đỏ bay đến trước mắt hắn, “bang” một tiếng, tiếng va chạm kiếm vang lên.
Động tác của Kim Nhật Lãng dừng lại, kiếm trong tay Liên Tống cắt thành hai đoạn, người thối lui hai bước. Hai tay nàng run lên, đau đớn khó nhịn ôm cánh tay ngồi trên mặt đất.
“Liên Tống!” Kim Nhật Lãng phẫn nộ kéo Liên Tống khiển trách: “Ngươi đã quên bản thân không còn võ công sao? Ngươi cho là chắn kiếm của ta là trò đùa sao?”
“Đồ nhi sẽ không để sư phụ giết người nữa.” Liên Tống nắm chặt cánh tay của Kim Nhật Lãng, nói với Hàn Tùng Lạc ở bên cạnh: “Các ngươi đi mau.”
Hàn Tùng Lạc còn chưa hồi phục tinh thần, Phương Kính Liên ở sau đã nắm lấy tay áo hắn, tay kia phất phất bảo các đệ tử mau chạy.
Đồng thời với phái Thục Sơn đài tẩu, Kim Nhật Lãng phất tay áo xoay người.
Tức giận vẫn tốt hơn so với giết người.
Liên Tống dắt ngựa không rên một tiếng mà đi sau Kim Nhật Lãng. Nàng dần phát hiện ra, ma tính của Kim Nhật Lãng chỉ cần thấy máu chỉ cần có người công kích hắn thì sẽ lộ ra.
Không thể cứ để mặc ma tính phát triển như vậy. Nàng quyết định tối nay thí nghiệm một phen, nam nữ giao hoan rốt cuộc có thể xóa đi ma tính hay không.
Khi tới gần thôn trấn gần bờ biển thì người rất đông. Liên Tống theo Kim Nhật Lãng đi vào một khách điếm. Trong khách điếm rất náo nhiệt, chỉ còn một vị trí hẻo lánh họ có thể ngồi.
Bàn bên kia nói chuyện sôi nổi, bàn bên này Liên Tống cùng Kim Nhật Lãng lẳng lặng ăn cơm khiến cái góc hẻo lánh này càng thêm lạnh lùng. Liên Tống nhàm chán ăn nghe ngóng xung quanh đang nói cái gì.
Bên tay trái là một nam tử trung niên làm nghề đánh cá, người khác đều vui vẻ nghe hắn nói.
Hắn nói: “Gần đây tên hái hoa tặc kia thật con mẹ nó đáng giận, chuyên tìm những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mà ra tay, khiến thị trấn chúng ta chướng khí mù mịt. Nơi này của chúng ta vốn là nhiều nam ít nữ, cái tên khốn kiếp kia lại làm ra chuyện như vậy, các cô nương không tìm chết thì cũng xuất gia, chúng ta chưa có vợ lại không có tiền, thật khổ a. Ngày mai ta cũng phải đi xuất gia mới được.”
Bên cạnh có một thanh niên nói: “Lần trước không phải có mời vài vị trên giang hồ đến trị hắn sao, ta rời bến đánh cá ba ngày không trở về, không biết tình hình hiện nay thế nào,bắt được người rồi sao.”
Nhắc tới chuyện này, nam tử trung niên thở dài nói: “Con bà nó, đừng nói nữa. Hơn mười hộ chúng ta mời phái Hoa Sơn kia đến, nghĩ hắn có chút bản lĩnh, kết quả là vẫn gặp xui, ngay cả sư muội của họ thiếu chút nữa cũng bị hái hoa tặc bắt đi.”
“Thật vô dụng a.” Rất nhiều người đều cười nhạt.
“Đúng vậy đúng vậy. Sau khi bị hái hoa tặc đánh bại thì họ vỗ mông quay đi tiền cũng không trả lại, khi không lại lãng phí tiền bạc.”
“Đúng rồi, ta nghe người của phái Hoa Sơn nói hái hoa tặc kia luyện cái gì Tử đại pháp, phải dựa vào tinh khí hấp thu của nữ tử mới có thể tăng công lực. Các ngươi nói xem, có phái mấy cái tên khốn kiếp giang hồ đều có tật xấu, con mẹ nó, thật rảnh rỗi a, lại đi luyện võ công chuyên hại mấy cô nương này.”
“Nói đúng a…”
Phách. Kim Nhật Lãng buông chiếc đũa, đứng dậy rời đi.
Liên Tống đang lắng nghe hồi phục tinh thần, cũng buông đũa theo hắn đi vào phòng.
Từ lúc vào cửa đến khi tắm rửa thay quần áo xong, Kim Nhật Lãng vẫn không để ý đến Liên Tống.
Trên giường, Kim Nhật Lãng nghiêng người, đưa lưng về phía Liên Tống. Liên Tống ngủ ở phía trong. Vài lần nàng muốn chạm Kim Nhật Lãng đều bị hắn né tránh. Nàng cố gắng không ngừng, một chân khóa lên lưng hắn, hai người dùng chân chiến đấu. Kim Nhật Lãng không kiên nhẫn nữa liền điểm huyệt đạo của nàng.
Liên Tống cầu xin tha thứ nói: “Đồ nhi không làm loạn nữa, giải huyệt cho đồ nhi đi, như vậy rất khó chịu.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng lạnh lùng cảnh cáo nàng, sau đó lấy tay giải huyệt đạo cho nàng, rồi quay lưng lại như cũ.
Chờ Kim Nhật Lãng hô hấp đều đều, tay chân Liên Tống nhẹ nhàng vượt qua Kim Nhật Lãng bước xuống giường. Chân vừa mới tiến tới bên cạnh hắn, Kim Nhật Lãnh đột nhiên trợn mắt, giơ hai ngón tay lên.
Liên Tống lập tức cái lấy cớ: “Đồ nhi khát nước, khát nước.”
Kim Nhật Lãng chậm rãi buông tay, vẫn nhắm mắt ngủ.
Nói khát nước thực sự có chút khát nước , Liên Tống bưng chén nước lên vừa uống vừa thừa dịp ánh trăng tiến vào phòng ngủ mà ngắm Kim Nhật Lãng. Tuy là ngủ, nhưng trên người hắn vẫn có sát khí. Khi bọn họ tiến vào khách điếm, tiểu nhị nhìn thấy thì hơi lui ra sau hai bước.
Đóa hoa sen giữa mi tâm của hắn càng rõ hơn so với ban đêm.
Nếu hiện tại có thể cùng hắn…Không biết ngày mai hoa sen có thể nhạt bớt hay không.
Nàng buông cái chén, nghĩ rằng mình nên đem quần áo cởi sạch rồi nhào vào người hắn! Nhưng hành vi này dù sao cũng quá mức lớn mật, trong lòng nàng đang phân vân! Khi đang giãy dụa thì không biết vì sao có một luồng nhiệt khí từ dưới chui lên tứ chi, toàn thân như có lửa đốt.
Kim Nhật Lãng nghe hô hấp của nàng bỗng nhiên tăng lên thì bắt đầu cảnh giác.
“Sư phụ…”
Liên Tống bị chính thanh âm của mình dọa. Nàng không biết bản thân mình lại có thể nói ra tiếng mềm mại đáng yêu thế này.
Kim Nhật Lãng nhanh chóng đi tới bên người nàng, nàng nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn.
“Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi bị trúng mê hương.” Giọng Liên Tống mềm nhũn.
Kim Nhật Lãng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mang Liên Tống đang dán trên người hắn ném tới ghế rồi trở về ngủ.
“Đồ nhi thật sự ngửi được mê hương.” Liên Tống ngượng ngùng nói: “Chẳng qua đồ nhi từng được một vị thần tiên dùng thuốc nuôi vài năm, trong máu vẫn còn giữ lại một chút dược lực nên có thể tự động hóa giải chút ít độc dược, a, đồ nhi đã biết…”
Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì đồ nhi có thể chất đặc thù hấp thu nhiều tinh hoa của thuốc cho nên khi cùng sư phụ làm cái chuyện kia, không những giúp sư phụ thanh hỏa lạnh huyết, còn có thể bổ tinh khí. Khó trách sau khi sư phụ với đồ nhi đồng tẩm (cùng ngủ) thì ma tính càng ngày càng yếu…”
Bị ánh mắt âm u của Kim Nhật Lãng nhìn, thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, bắt đầu ngượng ngùng.
“Thì ra là thế.” Hắn vươn tay ra: “Ngươi lại đây đi.”
Liên Tống đỏ mặt đi qua, Kim Nhật Lãng bắt lấy nàng xoay người một cái đã áp nàng ở dưới.
“Nhưng mà sư phụ…” Liên Tống đánh gãy triền miên của hai người: “Đồ nhi không thích có người ở bên ngoài nghe lén.”
Kim Nhật Lãng chế nhạo nàng một câu: “Ngươi cũng lúc e lệ.”
Từ tay áo hắn bắn ra ám khí, chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng một người bị rơi xuống đất, sau đó không còn tiếng vang nào.
“Vì sao không bắt lấy hắn?” Liên Tống hỏi.
“Có quan hệ gì với ta đâu.”
“Nếu là trước kia, sư phụ sẽ không như vậy.”
“Ngươi còn chưa hiểu được sao? Trước kia và hiện tại là hai người khác nhau.”
“Đồ nhi không hiểu.” Tay Liên Tống vuốt mặt sư phụ nói: “Dung mạo của sư phụ vẫn như vậy, thanh âm vẫn như vậy, sao lại có thể là người khác?”
“Ha ha ha ha…”
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên cười rộ lên.
Liên Tống không rõ vì sao hắn cười, chỉ thấy biểu tình của hắn càng dữ tợn. Hắn thống khổ ôm cái trán, giống như có người nào đó đang cố chui ra từ trong đầu hắn.
“Sư phụ làm sao vậy?” Liên Tống nắm cánh tay hắn.
Kim Nhật Lãng hơi dời lòng bàn tay, đóa hoa sen màu hồng giữa trán lúc sáng lúc tối, có đôi khi không còn nhìn thấy, có đôi lúc lại như lửa cháy.
Trong thống khổ, hắn gọi một tiếng: “Tống nhi, ôm lấy ta.”
Liên Tống không hiểu gì liền sửng sốt một chút, lập tức vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Đầu Kim Nhật Lãng vùi thật sâu vào cổ Liên Tống, trên người Liên Tống mang theo hương vị thuốc nhàn nhạt có thể làm giảm bớt đau đớn của hắn. Hắn ôm nàng nói từng chữ gian nan: “Tống nhi, chuyện tới nước này ta phải nói cho ngươi…”
“Nói cho đồ nhi chuyện gì?”
“Một khắc kia khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta cũng đã tẩu hỏa nhập ma.”
“Đồ nhi biết, sư phụ, đồ nhi biết.”
“Có một việc ngươi không biết. Vốn dĩ ta có thể khống chế bản thân mình không nhập ma đạo, nhưng ngươi đã chết….Ta nghĩ đến sau này ngươi đã chết, bản thân lại mất hết can đảm, không lưu luyến với cuộc sống, chưa từng cố gắng, cứ để ma tính tùy ý phát sinh trong cơ thể. Ngày ấy chợt thấy ngươi trở về nhất thời ta mừng như điên, ý thức mới sống trở lại, nhưng chỉ qua một ngày một đêm lại bị ma tính áp chế.”
Liên Tống lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác, thật ra có hai sư phụ, một thiện một ác sao? Ngày đó ở khách điếm với đồ nhi là sư phụ, cách một ngày giết người ở Linh Nham sơn trang là sư phụ khác?”
“Không sai.” Kim Nhật Lãng nói: “Mọi người đều có hai mặt thiện ác, sâu trong nội tâm của ta cũng có dục vọng xưng bá thiên hạ. Trước kia ta có thể áp chế nó, hiện tại nó lại muốn khống chế ta. Ngày đó ta thay áo trắng, đó là lúc thanh tỉnh, ta không ngờ ma tính lại mạnh như vậy, chỉ cần thấy máu là lại trào ra. Nhưng có một việc ngươi phải tin, hắn cũng yêu ngươi, chỉ là hắn muốn báo thù ngươi lại không cho hắn báo thù, hắn muốn giết người ngươi lại không cho hắn giết người, ma tính này mất đi kiên nhẫn nên phế võ công xem như trừng phạt ngươi. Khi nãy ngươi nói thể chất của ngươi đặc biệt, cùng ta ân ái sẽ áp chế ma tính, hắn cũng biết, ta không biết hắn sẽ làm chuyện gì với ngươi. Tống nhi, đồng ý với ta, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi liền…”
“Chẳng lẽ không có cách nào làm hắn biến mất sao?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Hắn tức là ta, ta tức là hắn a.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra thì thần sắc đã khác.
“Sư…” Liên Tống không biết nên gọi hắn là sư phụ, hay là Kim Nhật Lãng.
“Sư phụ ngươi đã biến mất rồi.”
Hắn khẽ mỉm cười, so với trước kia cái miệng sắc bén hơn một chút.
Đến giờ khắc này, Liên Tống rốt cuộc mới ý thức được những gì nàng chứng kiến không phải là mộng. Người trước mặt tuy rằng có dung mạo giống sư phụ, nhưng hắn lại không phải là sư phụ mà nàng quen biết từ nhỏ. Trên đời này có rất nhiều chuyện ly kỳ, nàng cũng thấy qua không ít nhưng chưa lần nào khiến nàng đau lòng như hiện tại. Trúng nhiều loại độc lạ có thể giả, bị đánh gãy xương toàn thân cũng có thể cứu, nhưng loại ác niệm không có hình dáng thế này nàng thật sự không có cách nào giải quyết. Ngay cả sư phụ luôn chỉ điểm cho nàng cũng không có biện pháp.
Lúc này đây, nàng thật mê man.
“Ngươi không cần khổ sở.” Kim Nhật Lãng ngả ngớn nâng cằm nàng lên nói: “Sư phụ ngươi âu yếm ngươi, ta cũng không chán ghét ngươi. Đáng tiếc…” hắn dán sát vào người nàng một chút, nàng có thể ngửi được hương hoa của sư phụ trên người hắn.
“Đáng tiếc ta không thể làm chuyện kinh thiên nghĩa địa giữa nam và nữ kia với ngươi.”
Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, xuống giường, sửa sang lại quần áo.
Lúc này, ngoài cửa sổ có một mảnh sương khói màu lam bao phủ, trời đã sáng.
Kim Nhật Lãng hỏi Liên Tống đang ngồi yên đờ đẫn: “Không theo ta trở về Trung Nguyên sao?
Cổ Liên Tống cứng ngắc nhìn hắn: “Chúng ta không phải muốn ngồi thuyền đến Tuyết Sơn sao?”
Kim Nhật Lãng mỉa mai nói: “Loại chuyện nhàm chán kia chỉ có sư phụ ngươi mới muốn là. Điều ta muốn là chiếm lĩnh trung nguyên võ lâm. Ngươi đi cùng hay không?”
Liên Tống hỏi: “Cùng thì thế nào, không cùng thì thế nào?”
Kim Nhật Lãng xoay người, nắng chiếu vào áo trắng của hắn thành màu lam quỷ dị.
“Theo ta, ngươi bất tử, không theo ta, ngươi tự sinh tự diệt.”
Liên Tống sửa sang lại quần áo, đi đến cạnh cửa.
Kim Nhật Lãng gọi nàng: “Liên Tống, ngươi đã không còn võ công, đi ra ngoài chỉ có con đường chết.”
Liên Tống lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Ta đã chết qua một lần, không sợ.”
Nàng đẩy cửa ra, hơi lạnh sáng sớm phả vào mặt. Nàng quay lại thấy Kim Nhật Lãng chỉ mặt một bộ quần áo mỏng manh, muốn không quan tâm nhưng lại không thể, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu: “Chăm sóc sư phụ của ta cho tốt.”
“Đi ra khỏi cửa, ta sẽ không còn là sư phụ của ngươi.”
Liên Tống khinh thường nói: “Ngươi vốn không phải sư phụ của ta.”
Ta khỏi khách điếm, nàng lập tức mang cây kiếm của mình đeo ở bên hông, đón ánh sương loãng sớm mai mà ra đi.
Liên Tống đi nhanh trong rừng, nàng muốn nhanh chóng đến Trúc Vong Nhai tìm Bồ Y Tử. Sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, lấy ý thuật của nàng không thể chữa trị, nhưng nàng tin tưởng Bồ Y Tử nhất định có biện pháp.
Gió nổi lên, rừng cây rung động. Nàng đón gió mà đi, trong âm thanh sàn sạt kia có một tia khác thường, nàng đi chậm dần, phía xa vài bước, áo bào màu đỏ tung bay trong gió.
Trong lòng Liên Tống kinh ngạc, nàng nghĩ ít nhất Kim Nhật Lãng phải ngủ tới bình minh, nàng ở Linh Nham sơn trang náo loạn một trận, hiện tại mới qua một canh giờ.
“Sư phụ…”
Nàng có chút không yên.
Kim Nhật Lãng xoay người lại, mặt mày yêu diễm. Trong nhất thời, Liên Tống thấy hắn như người xa lạ.
Gió rừng thổi qua, khóe miệng Kim Nhật Lãng hơi giơ lên: “Muốn đi đâu?”
Rừng cây nơi họ đứng cách Linh Nham sơn trang vài dặm, Kim Nhật Lãng không thể biết chuyện nàng cho Úc Thanh thuốc giải. Nàng cười nói: “Đồ nhi mới đến Linh Nham sơn trang, hiện tại đang định trở về. Sao sư phụ lại đến đây?”
Kim Nhật Lãng không đáp, lại hỏi: “Trở về chỗ nào?”
“Trở về chỗ của người a.” Nàng chưa nghĩ gì đã nói, nói xong mới biết đã lộ tẩy.
Quả nhiên, Kim Nhật Lãng nói: “Chỗ của ta ở hướng tây, sao khi nãy ngươi đi hướng đông?”
Giấu diếm cũng không thể gạt được, Liên Tống thẳng thắn nói: “Kỳ thật đồ nhi muốn trở về Trúc Vong Nhai tìm vị lão thần tiên kia, hỏi ông ấy xem có biện pháp cứu chữa cho sư phụ hay không.”
“Chữa khỏi cho ta cái gì?”
“Sư phụ, người cũng biết bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, ngũ độc quấn thân, cho nên tính tình mới thay đổi lớn như vậy. Đồ nhi không thể cứ để sư phụ như thế này.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng dịu đi: “Mạch tượng của ta nghịch chuyển là do tu luyện Lưu Phương thần công. Khi trước tu luyện thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị nghịch hỏa công tâm. Khi chúng ta gặp nhau sau sơn động đúng là lúc ta phát tác. Nay ta đã luyện đến tầng cao nhất, đương nhiên là mạch tượng khác với người thường.
“Nhưng mà, con người phải thuận theo tự nhiên mới có thể sinh tồn, mạch tượng nghịch chuyển…”
Liên Tống không dám tưởng tượng ra dáng vẻ kinh mạch đứt đoạn của Kim Nhật Lãng, đi đến trước mặt hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi thật sự lo lắng cho người.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng có chút rung động, hắn lấy tay xoa hai má Liên Tống, nàng nhìn vết máu chưa khô ở cổ tay hắn, toàn thân cứng lại, trong lòng nói một câu: Linh Nham sơn trang! Nàng hoảng hốt chạy trở về, lại bị hắn giữ chặt.
Hắn lãnh khốc nói: “Chậm rồi, đều chết hết.”
Chết hết? Trong đầu Liên Tống thoáng qua khuôn mặt của những người trong Linh Nham sơn trang, vừa nãy vẫn còn nói chuyện với nàng, sự tức giận cùng bất đắc dĩ trên mặt họ khiến nàng cười trộm hồi lâu, mà hiện tại, họ đã chết hết sao?
Nàng không dám tin nhìn sư phụ: “Vì sao?”
Hắn mạnh mẽ kéo nàng qua: “Nếu ngươi không đi, ta còn có thể tha cho họ một mạng. Nhưng ngươi lại có thể vì những người lúc trước muốn giết ngươi mà hạ mê dược với ta!”
“Nhưng sư phụ cũng không đến mức phải diệt cả nhà họ!”
Liên Tống căm giận bắt lấy vạt áo Kim Nhật Lãng.
Kim Nhật Lãng cúi mắt đảo qua vạt áo, lạnh lùng nhìn Liên Tống nói: “Ta thấy những người đó chắc đã cho ngươi ăn mê dược đi, càng ngày càng không biết lễ phép. Nếu không giết họ, không biết ngươi còn bị họ mê hoặc như thế nào.”
“Không, không…”
Liên Tống buông vạt áo Kim Nhật Lãng ra, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt của hắn nói: “Ngươi không phải là sư phụ của ta. Là thân hình của hắn, nhưng hồn phách thì không phải, đã thay đổi rồi.”
“Đem sư phụ trả lại cho ta!”
Nàng rút kiếm ra, không chút lưu tình đâm về phía người trước mặt.
Kim Nhật Lãng cũng không gấp, gặp chiêu tiếp chiêu, điểm huyệt của nàng, Liên Tống hôn mê ngã trong lòng Kim Nhật Lãng.
Khi mở mắt ra, nàng đã ngủ trên giường ở trong phòng. Cô nương nhìn thật quen mắt chờ đợi ở bên cạnh, thấy nàng tỉnh lại thì cười nói: “Ngươi tỉnh rồi, ta chờ mà thật nóng lòng.”
“Ngươi là…”
“Ta là Nguyệt Ảnh.”
Ý thức của Liên Tống nhanh chóng khôi phục, muốn ngồi dậy. Nguyệt Ảnh tiến lên đỡ nàng, nàng vừa định xua tay nói không cần, tay đưa lên một nửa lại không thể nâng lên nữa.
Nguyệt Ảnh đỡ lấy lưng của nàng, nàng dựa vào hỏi: “Sao toàn thân ta lại vô lực thế này?”
Nguyệt Ảnh giúp nàng ngồi xong thì nói: “Giáo chủ dặn tôi nói với thiếu chủ, hắn giúp ngươi mang võ công đi, ngươi sẽ bị thương một ít nguyên khí, trong vòng nửa tháng sẽ khôi phục lại.”
Liên Tống cả kinh, vội vàng vận khí, quả nhiên đan điền trống trơn, toàn thân như sợi bông, chung quanh là khe hở.
Nếu là sư phụ Huyền Tông Môn sao có thể ra tay ác độc với nàng như vậy, ngươi kia quả nhiên đã không còn như lúc trước.
Khi nàng đang âm thầm đau lòng, Nguyệt Ảnh giúp nàng mặc thêm quần áo, cực kỳ hâm mộ mà nói: “Giáo chủ đối với thiếu chủ thật tốt, mất hai phần nội lực của bản thân mới có thể làm tiêu tan võ công trước kia của thiếu chủ.”
Liên Tống cười khổ: “Phế võ công của ta cũng cần đến hai phần nội lực của hắn sao?”
Nguyệt Ảnh nói: “Nếu là phế võ công thì người nào không đau như bị đào tim cắt thịt, rất thống khổ, mười người có chín người sẽ chết. Võ công của thiếu chủ pha tạp, muốn thành công phế võ không phải dễ, hiện tại thành công, thân thể lại không tổn thương, chỉ là mất ít nguyên khí nhưng có thể bổ sung trở về. Nếu không phải giáo chủ lo lắng lấy hai phần nội lực bao vệ ngươi chu toàn, sao ngươi có thể an toàn thế này.”
“Ta đây thật muốn cảm tạ hắn.” Liên Tống đẩy ta Nguyệt Ảnh ra, đứng lên chậm rãi đến bên cạnh bàn, uốn ngụm trà hỏi: “Giáo chủ của các ngươi đâu, nói hắn lại đây, ta muốn gặp hắn.”
Nguyệt Ảnh đáp: “Giáo chủ nói, nếu thiếu chủ muốn gặp người thì bảo ta nói với thiếu chủ, hai ngày nay hắn không thể ở đây, nếu thiếu chủ muốn thừa dịp hai ngày này mà chạy đi, việc này vạn lần không được. Hắn muốn ngài từ bỏ ý định này trong đầu.”
Liên Tống nắm chặt chén trà nói: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi.”
Đợi đến khi Nguyệt Ảnh đóng cửa phòng, Liên Tống đi đến cửa sổ, bên ngoài rộng rãi thoáng đãng, đập vào mắt là một mảnh cỏ xanh, cây đoàn tụ lúc trước đã không còn, nàng không thể điều chế được mê dược nữa.
Hai ngày qua, nàng đi dạo chung quanh khu vườn, muốn tìm thời cơ chạy trốn, nhưng đúng như Kim Nhật Lãng nói, nàng không thể ra khỏi tiểu viện này. Mặc kệ là nàng đi đến đâu, chỉ cần thấy người sống là họ cung kính hành lễ với nàng, đồng thời, bọn họ cũng vận dụng toàn bộ cảm quan mà giám sát chặt chẽ hướng đi của nàng.
Buổi tối ngày hôm sau, nàng nhụt chí ngã đầu liền ngủ. Nửa đêm bị cảm giác áp bức tỉnh lại. Cả người nàng đầy mồ hôi, trong đó phảng phất có mùi thơm, mồ hôi thì không thể phân biệt rõ là ai, nhưng hương thơm này chính là của nam nhân đang kề sát thân thể của nàng.
Nàng kháng cự đẩy ngực hắn, hắn hoàn toàn thờ ơ. Nàng thở dài một tiếng, dù sao nàng cũng không có khí lực, mở rộng tay đi theo hắn. Hắn cũng không hài lòng với sự lười biếng tiêu cực của nàng, nắm lấy cằm của nàng cùng giao triền môi lưỡi. Nàng vẫn không có phản ứng như trước, hắn hôn trong chốc lát thì dừng lại, hơi thở mị hoặc lảng vảng bên tai nàng: “Ngươi không muốn lấy lòng ta, muốn ta tới lấy lòng ngươi sao?”
Nàng không đáp.
Hừng đông, âm thanh của nàng cũng nghẹn lại, nước mắt khô khốc, hối hận không nên nghĩa khí nhất thời mà lấy trứng chọi đá.
Bị phế võ công nên nguyên khí bị tổn thương lớn, lại bị người kia ăn cả đêm, ba ngày kế tiếp nàng hoàn toàn không thể xuống giường. Nàng hoài nghi hắn căn bản chính là muốn dùng phương pháp này để biến nàng thành một tiểu thư thể chất nhu nhược yếu đuối trong khuê phòng, hắn căn bản không tính dạy nàng võ công.
Nàng dựa vào trí nhớ luyện mấy quyền pháo của Huyền Tông Môn, cảm giác thân thể có chút sức lực, nhìn đến bức tường cao đến hơn hai người chồng lên, nàng thử nhảy qua. Lúc trước có thể nhẹ nhàng nhảy qua, giờ lại giống như xa ngàn dặm.
Nàng đứng bên tường nhìn trời thở dài: “Ai, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay a.”
Tiếng cười duyên từ sau truyền đến, Nguyệt Ảnh đứng sau nàng nói: “Trời đất không trả lời, nhưng mà giáo chủ trả lời. Bất luận là thiếu chủ muốn cái gì, chỉ cần giáo chủ có thể làm, hắn nhất định sẽ làm cho ngươi.”
Trong những ngày này, mọi tâm tư của nàng đều suy nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nên không giao tiếp với ai ở trong viện này. Hôm nay nhìn bầu trời tâm tình rất tốt, nàng cũng có tinh thần, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm sao lại đi theo giáo chủ?”
Nguyệt Ảnh nói: “Việc này nói ra thật dài, ngươi ngồi trước đi.” Nàng xoa cái bàn đá, vẫy tay với Liên Tống: “Ngài ngồi xuống uống trà nghe ta nói.”
Liên Tống thấy nàng khi nào cũng cười nên có thêm vài phần tình cảm, vui vẻ ngồi xuống, vẻ mặt mong chờ nghe nàng nói.
Nguyệt Ảnh đưa chén trà cho Liên Tống: “Thiếu chủ rời xa trần thế mấy năm, có thể không hiểu chuyện hiện nay lắm, nhưng giang hồ năm năm trước hẳn là ngài biết rõ. Khi đó, trừ bỏ Thiếu Lâm, Huyền Tông Môn là môn phái lớn nhất. Mà Thiếu Lâm là phật môn thanh tịnh, rất ít giao thiệp với mọi chuyện trong chốn võ lâm, vì thế Huyền Tông Môn liền hô gió gọi mưa trên giang hồ. Tám đại môn phái khác cùng với những môn phái nhỏ hơn đều kính Huyền Tông Môn một phần mặt mũi.”
Liên Tống nghe đến đây, nghĩ đến cuộc sống lúc trước ở Huyền Tông Môn mà trong lòng cảm thán.
Nguyệt Ảnh thấy nàng thất thần thì ngừng trong chốc lát, uống miếng nước, đợi nàng hồi phục tinh thần mới tiếp tục nói: “Làm người, có ba sự việc khó nhẫn nhịn nhất, đó là: tươi cười, ho khan cùng dã tâm. Huyền Tông Môn độc tôn giang hồ, không khỏi có tâm tư xưng bá võ lâm. Ngài cũng biết, Cấp Điển Các cất chứa hầu hết võ công bí tịch của các môn phái, Huyền Tông Môn ỷ vào sức mạnh mà không chịu trả lại. Rất nhiều môn phái sợ hãi thế lực của Huyền Tông Môn mà không dám đi cướp lại. Cha ta cũng giống như vậy.”
Đôi mắt Nguyệt Ảnh buồn bã, nói: “Ngài có biết Đường Môn Tứ Xuyên không?”
Liên Tống gật đầu. Đường Môn Tứ Xuyên là một thế gia độc dược nổi danh trong chốn giang hồ, bọn họ không chỉ là người dùng độc mà còn là người làm thuốc. Lão tổ của Đường Môn tự nghĩ ra một bộ võ công là “Dược kinh”, nghe nói có thể địch nổi với “Kim Cương kinh” của Thiếu Lâm. Nhưng mà sau khi lão tổ Đường Môn qua đời, “Dược kinh” liền thất lạc, cuối cùng lại nằm ở Cấp Điển Các của Huyền Tông Môn.
“Mong muốn cả đời của cha ta là mang “Dược kinh” trở về, chấn hưng Đường Môn. Dựa theo quy tắc của Huyền Tông Môn, phải đánh bại một vị thượng sư của Huyền Tông Môn mới có thể lấy bí tịch từ Cấp Điển Các. Cha ta khổ luyện hai mươi năm, đến Cao Ngạo sơn khiêu chiến với thượng sư Tư Phóng, vốn dĩ võ công của cha ta thắng một bậc, nhưng Tư Phóng âm hiểm xảo trá dùng thủ đoạn thắng cha ta. Cha ta không phục, lão già Hồng Mộ kia rõ ràng nhìn thấy Tư Phóng xảo trá nhưng lại bao che, đánh cha ta ra khỏi núi. Cha ta sau khi trở về bệnh không dậy nổi, buồn bực mà chết.”
Bị thương cùng thống hận lẫn lộn trên mặt Nguyệt Ảnh, nàng nghẹn ngào không nói gì.
Liên Tống đã trải qua nỗi đau mất cha, đương nhiên đồng cảm với Nguyệt Ảnh, nàng không nói câu nào chỉ cầm chặt tay Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh tự biết bản thân thất thố, thở sâu rồi rút tay ra, trên mặt bình tĩnh nói: “Ta có bao nhiêu hận với Huyền Tông Môn, thiếu chủ nghe đến đó hẳn đã rõ. Khi đó, không ngày nào ta không nghĩ đến việc báo thù, nhưng võ công lại có hạn, ngay cả cửa Huyền Tông Môn cũng không vào được. Ta tuyệt vọng, nghĩ rằng cả đời này cũng không thể báo thù. Không ngờ có một ngày, giáo chủ lại giết kẻ thù của ta, còn diệt cả Huyền Tông Môn. Mặc kệ động cơ của hắn là gì, nhưng hắn vẫn là ân nhân lớn nhất cuộc đời này của Nguyệt Ảnh. Ta thề muốn đi theo hắn.”
Giết người, lại là giết người. Liên Tống vừa nghe sư phụ nàng lại giết bao nhiêu người mà đau lòng.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ta hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma.” Liên Tống nói, “Các ngươi đi theo hắn như vậy, giúp hắn giết người, căn bản không phải là báo ân, mà các ngươi đang đẩy hắn càng đi sâu vào con đường ma quỷ mà thôi.”
“Thiếu chủ, giáo chủ làm mọi chuyện đều là vì ngài.”
Nguyệt Ảnh nhìn thẳng Liên Tống: “Hắn nghĩ rằng ngài đã chết, rất thống khổ. Tuy rằng hiện nay hắn nhìn điên cuồng như vậy, nhưng ta thường xuyên thấy hắn ngẩn người nhìn cây đào trong viện. Hắn để chúng ta đi theo hắn, đơn giản vì chúng ta có chút giống ngài. Nay ngài trở lại, hắn nhập ma, thống khổ trong lòng hắn, ngài có từng thương tiếc nửa phần?”
Liên Tống trầm mặc.
Lúc này Kim Nhật Lãng đi vào trong viện.
“Đang làm cái gì vậy?” Hắn cười hỏi.
Nguyệt Ảnh vội vàng đứng dậy hành lễ. Ánh mắt Kim Nhật Lãng dừng trên người Liên Tống. Nguyệt Ảnh liếc hắn một cái, yên lặng lui ra.
Liên Tống nghĩ đến lời nói của Nguyệt Ảnh, nghĩ lại mới biết nhiều ngày nay nàng quá lạnh nhạt với Kim Nhật Lãng. Nghĩ đến đây nàng nói: “Sư phụ đã trở lại, có ăn cơm chưa?”
Nàng đột nhiên nhiệt tình, Kim Nhật Lãng hơi kinh ngạc, nghĩ xem nàng đang có ý định gì.
“Chưa ăn đâu.” Hắn bất động thanh sắc.
“Đồ nhi làm cho người.”
Liên Tống chạy đến phòng bếp, không đến nửa canh giờ liền làm ra ba món mặn một món canh.
Mâm cơm tràn đầy để trước mặt Kim Nhật Lãng, hương thơm cuồn cuộn bay tới mũi. Hắn nhìn bàn đồ ăn này im lặng thật lâu.
Liên Tống thấy hắn thật lâu chưa động đũa thì gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của hắn.
“Ăn a sư phụ, tay nghề của đồ nhi tốt lắm.”
Kim Nhật Lãng ăn một ngụm, thần sắc bị kiềm hãm, vẫn chưa lộ ra ý vừa lòng.
Liên Tống hỏi: “Không thể ăn sao?”
Kim Nhật Lãng lắc đầu: “Không phải. Mấy năm qua, ta đều ăn nhưng không biết vị, miếng thịt này lại khiến ta cảm giác được.”
Hốc mắt Liên Tống nóng nóng nói: “Về sau mỗi ngày đồ nhi đều làm cho sư phụ ăn.”
“Khói bếp sẽ cay mắt, thỉnh thoảnh làm là được rồi.”
Nói xong, Kim Nhật Lãng chỉ chuyên chú ăn đồ ăn, không nói lời nào.
Cơm nước xong, Liên Tống lại đi chuẩn bị nước tắm rửa cho Kim Nhật Lãng.
Nước nhanh chóng chuẩn bị xong, Liên Tống giúp hắn cởi quần áo. Kim Nhật Lãng bước vào trong thùng tắm, mái tóc xõa ra ngoài. Liên Tống cầm lược đứng sau lưng hắn, nắm tóc hắn trong tay, nhẹ nhàng chải chuốt. Hơi nước tràn ngập khiến sợi tóc cũng ướt át, còn có mấy sợi bị rối.
Khi còn ở Huyền Tông Môn, nàng thường xuyên giúp hắn chải đầu, lúc này lại như trở lại năm năm trước.
“Sư phụ, sao càng sống càng trẻ a.” Liên Tống nhìn kỹ sườn mặt Kim Nhật Lãng: “Năm nay cũng đã đứng tuổi rồi mà nhìn cứ như hai mươi. Là vì luyện Lưu Phương thần công sao?”
“Lưu Phương sẽ khiến dung nhan của người ta không già đi.” Hắn nói.
“Vậy chẳng phải vài năm nữa đồ nhi liền già hơn sư phụ sao?” Liên Tống sợ hãi than: “Nghĩ đến tương lai tóc đồ nhi biến thành trắng xóa, sư phụ vẫn là thiếu niên tuấn lãng, nếu cùng đi với nhau, người khác còn tưởng sư phụ là cháu của đồ nhi nha.”
Kim Nhật Lãng nhíu mi liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không để ý nói tiếp: “Nếu sư phụ đã phế võ công của đồ nhi thì dạy đồ nhi luyện Lưu Phương công đi.”
Kim Nhật Lãng nói: “Lưu Phương công không thích hợp để nữ tử tu luyện.”
“Vì sao?”
Kim Nhật Lãng được nàng nắm tóc rất thoải mái, chậm rãi giải thích: “Lưu Phương thần công là tích tụ âm khí ở bên ngoài, thuần dương khí kết hợp bên trong. Tuy rằng bề ngoài sư phụ âm nhu nhưng nội lực rất mạnh. Nữ tử vốn là thuần âm, không thể chịu nổi dương khí quá mạnh.”
“Vậy làm sao bây giờ, trên đời này còn có phương pháp nào có thể giữ gìn dung nhan?”
“Ngươi yên tâm, cho dù là ngươi biến thành thế nào, sư phụ vẫn không rời không bỏ.”
Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Liên Tống, ánh mắt ôn nhu.
Liên Tống nhìn Kim Nhật Lãng, phát hiện ánh sáng hồng ở mi tâm của hắn nhạt đi chút ít. Nàng để sát mặt vào muốn nhìn kỹ hơn, Kim Nhật Lãng thuận thế ôm lấy cổ nàng, đặt môi lên môi nàng.
Sáng sớm hôm sau, Liên Tống mơ hồ cảm thấy người nằm bên cạnh đứng lên, cả người nàng đau nhức không có sức lực, chỉ có thể nằm bất động. Đến khi Kim Nhật Lãng mặc xong quần áo, nàng mới miễn cưỡng trợn được mắt.
Đập vào mắt là một người toàn thân áo trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều. Nàng dụi mắt, phảng phất như nhìn thấy người đã qua đời nay sống lại.
Nàng vừa ngồi dậy vừa hỏi: “Sư phụ, sao hôm nay lại mặc đồ trắng.”
“Tùy ý cầm một bộ vào tay mới phát hiện ra là đồ trắng.” Hắn cầm lấy áo khoác đi đến bên giường phủ thêm cho nàng.
Liên Tống mặc quần áo, giương mắt nhìn đóa sen hồng trên mi tâm của Kim Nhật Lãng đã nhạt hơn hôm qua một chút.
Chẳng lẽ ma chướng trên người sư phụ đang từ từ được giải?
“Làm sao vậy?” Kim Nhật Lãng hỏi.
“Cho đồ nhi xem mạch tượng của người.” Liên Tống không đợi hắn đưa tay đã nắm lấy cổ tay hắn.
Mạch tượng của Kim Nhật Lãng trầm ổn bình thuận, cho dù có vẫn có sự nghịch hướng nhưng thuận lợi hơn so với ban đầu rất nhiều.
Đây là vì sao?
Liên Tống suy nghĩ cẩn thận, nhớ tới Kim Nhật Lãng từng nói qua với nàng, khi bọn họ gặp nhau ở cái động trên núi, hai mắt của hắn đỏ như yêu ma đó là vì kinh mạch chảy ngược, khiến huyết mạch hắn sôi trào, dương khí quá thịnh, phải cùng nữ nhân hợp hoan mới có thể giải. Mặc dù hiện tại đã luyện thành công Lưu Phương thần công, nhưng vấn đề dương khí kia vẫn tồn tại, thậm chí càng thêm nghiêm trọng. Cho nên, dựa vào quan hệ xác thịt giữa nàng và sư phụ mới có thể giảm bớt tác dụng phụ của Lưu Phương thần công sao?
Nhưng tác dụng phụ này của Lưu Phương thần công không đơn giản, không thể chỉ một lần cá nước thân mật mà có thể giải trừ, chỉ sợ là còn có nguyên nhân khác.
Nhưng nguyên khác kia nàng tạm thời không thể tưởng tượng được, biết được cùng sư phụ vui vẻ (khụ khụ, chính xác nó là xxoo) có thể giảm bớt sự thống khổ bị nhập ma của sư phụ, cho dù là dùng cách gì, chỉ cần sư phụ tốt thì nàng tận lực làm.
“Sư phụ.” Nàng nhịn không được vui mừng, ôm chặt lấy hắn nói: “Vậy sau này mỗi ngày sư phụ cùng đồ nhi vui vẻ với nhau được không?”
Kim Nhật Lãng vỗ đầu nàng nói: “Nha đầu kia, sao lại không giống trước đây, thật không biết xấu hổ.”
Liên Tống nghe trong thanh âm của hắn đã bớt đi mấy phần lãnh ý cùng sự bén nhọn, ôn nhuận như trí nhớ của năm năm trước, nàng càng thêm vui vẻ, ôm hắn càng chặt.
“Được rồi, ngươi muốn ôm chết sư phụ sao?”
Tuy lời nói là thầm oán nhưng hắn không có đẩy nàng ra.
Liên Tống cười hì hì buông tay ra, Kim Nhật Lãng kéo quần áo của nàng lại cho tốt. Hai người dọn dẹp một chút rồi đến phòng bếp. Nguyệt Ảnh đã sớm dọn xong điểm tâm cho hai người ở nhà ăn.
Liên Tống ăn hỏi: “Hôm nay sư phụ không ra ngoài làm việc sao?”
Kim Nhật Lãng nói: “Phải ra ngoài. Ngươi có muốn đi theo không?”
“Đi chỗ nào?” Liên Tống hỏi.
Kim Nhật Lãng nói: “Ngàn dặm Thiên Sơn băng tuyết trải dài, có một loại hoa sen rất hiếm có tác dụng dưỡng dung nhan. Loại hoa này một khi rời khỏi trời băng tuyết thì sẽ héo tàn, sau khi hái phải ăn ngay lập tức mới có tác dụng.”
Liên Tống rất vui sướng: “Đồ nhi biết sư phụ tốt với đồ nhi nhất.”
Kim Nhật Lãng nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng mà tươi cười: “Nha đầu kia, ở trước mặt sư phụ thật không có tự giác mà trở thành đứa nhỏ.”
Liên Tống cũng trêu ghẹo hắn: “Sư phụ hiện tại càng giống sư phụ .”
“Ta trước kia không giống sao?”
“Trước kia càng giống như là yêu…” Liên Tống đúng lúc đem chữ “Tinh” nuốt trở lại, sửa miệng nói: “Trước kia càng giống thần tiên.”
Kim Nhật Lãng nghe xong thì rất hưởng thụ, khóe miệng cong cong.
Đến nửa buổi thì họ xuất phát
Từ đây đến Thiên Sơn đường sá xa xôi. Đầu tiên họ cưỡi ngựa, sau đó mệt mỏi thì nắm ngựa đi trên đường.
Trên đường, Liên Tống mang kiếm của hai người giấu dưới yên ngựa, tận lực tránh đi những nơi có môn phái võ lâm cư ngụ, hai ngày đi sóng êm gió lặng.
Ngày thứ ba, bọn họ dừng chân ở một khách điếm nghỉ ngơi uống trà. Từ cửa đi vào vài thiếu niên phong trần mệt mỏi, nhỏ nhất sáu bảy tuổi, nhiều nhất cũng mới mười lăm, đi đầu là hai nam tử trung niên, chiếm hai bàn ngồi xuống. Tiểu nhị mang lên mỗi bàn một bình trà, một nam tử trung niên đội mũ tím bảo tiểu nhị mang một bình trà lui xuống, sau đó gọi rau xanh cùng bánh bao cho hai bàn. Sau đó hắn lấy cho mình hai cái bánh bao, đưa một cái cho nam tử áo vàng bên cạnh, bốn cái khác đưa cho những người nhỏ hơn.
Liên Tống vừa ăn vừa đếm nhân số của bọn họ. Trừ hai người lớn ra, nhỏ có tổng cộng bảy người. Bánh bao sau khi phân chia xong thì chỉ còn nửa cái, đứa nhỏ lớn nhất muốn đưa cho đứa ít tuổi nhất, nhưng khi đưa tay qua thì lại bị nam nhân mũ tím giành trước ăn mất.
“Trên đời này sao lại có người keo kiệt như vậy.” Liên Tống lắc đầu nói với Kim Nhật Lãng: “Sư phụ, chúng ta gọi vài món thức ăn cho bọn họ đi.”
Nàng đang chuẩn bị gọi tiểu nhị. Kim Nhật Lãng đè lại tay nàng nói: “Đây là người phái Thục Sơn.”
Liên Tống hỏi: “Không phải phái Thục Sơn rất ít giao thiệp với giang hồ sao, sao lại đưa người đến nơi này?”
Kim Nhật Lãng nói: “Năm trước, chưởng môn của họ bị tẩu hỏa nhập ma, trước khi chết đã giết hơn phân nửa phái Thục Sơn. Nhà cửa của Thục Sơn cũng bị hủy. Bọn họ đành xuống núi, lưu lạc xung quanh để kiếm chỗ an thân.”
Liên Tống lại đồng tình thêm với họ một phần. Nhưng nàng hiểu được ý của sư phụ khi đè tay nàng lại. Sư phụ là kẻ địch của võ lâm, nếu vì nhất thời không đành lòng mà khiến người ta hoài nghi, chỉ sợ sẽ thêm một phen chém giết.
Nhìn đứa nhỏ sáu bảy tuổi kia tội nghiệp liếm chiếc đũa, Liên Tống cũng ăn không vô.
Kim Nhật Lãng nói: “Ăn xong rồi sao?”
Liên Tống gật đầu: “Đi thôi.”
Tiểu nhị đến tính tiền, Kim Nhật Lãng thanh toán bạc, thả thêm một thỏi bạc khác lên tay tiểu nhị rồi nói: “Đưa thêm cho hai bàn kia ba món ăn đi. Nếu bọn họ có hỏi thì ngươi nói ngươi chỉ biết mang đồ ăn lên, những cái khác một mực không biết.”
Tiểu nhị thông minh, gật cái đầu liền đi .
Liên Tống cũng an tâm, khi ra khỏi cửa nhịn không được mà nhìn về đứa nhỏ kia mỉm cười, lại bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nam tử mũ tím. Nàng lập tức quay đầu, cả hai thầy trò lên đường.
Bọn họ đi rồi, tiểu nhị mang thêm mấy món đồ ăn để trước mặt người phái Thục Sơn. Tiểu sư đệ nhìn thấy có đồ ăn trên bàn thì vui vẻ hoan hô một tiếng. Nam tử mũ tím trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói tiểu nhị: “Chúng ta không gọi, ngươi đưa lầm rồi.”
Tiểu nhị nói y lời của Kim Nhật Lãng, một chữ cũng không hơn, liền vội vàng lui vào phòng bếp.
Nam tử mũ vàng nói: “Thiệu sư huynh, xem ra ra có quý nhân âm thầm tương trợ.”
Thiệu Khắc Tiến trừng mắt nói: “Thiệu sư huynh cái gì, hiện nay ta là chưởng môn phái Thục Sơn. Kính Liên sư đệ, ngươi không gọi ta là chưởng môn, muốn tạo phản sao?”
Phương Kính Liên cúi đầu thở dài: “Chưởng môn thứ tội.”
Thiệu Khắc Tiến hừ lạnh một tiếng. Vài đệ tử đều lạnh lùng nhìn Thiệu Khắc Tiến, trong ánh mắt lộ ra khinh thường. Phương Kính Liên dùng cằm chỉ về phía họ ý bảo hãy cúi đầu ăn. Tiểu sư đệ vui vẻ cầm lấy chiếc đũa thì Thiệu Khắc Tiến đã ăn không ngừng, hắn ăn một chút thì dừng lại nhìn ngoài cửa suy tử, trong chốc lát nói: “Đồ ăn này hẳn là một đôi nam nữ khi nãy ngồi bên cạnh chúng ta đưa.”
Phương Kính Liên nói: “Sao chưởng môn biết được?”
Thiệu Khắc Tiến nghe Phương Kính Liên gọi hắn là chưởng môn thì đắc ý vài phần nói: “Lúc cô nương kia gần đi từng hướng chúng ta liếc mắt một cái, cười như không cười. Xem bọn họ ăn mặc gấm vóc lụa là, nhất định là tiểu thư công tử quý phủ, không giống người trong võ lâm.”
Phương Kính Liên liên tục gật đầu: “Chưởng môn nói đúng. Biết là người nào tương trợ thì tốt, nếu về sau có thể gặp gỡ, nhất định phải báo đáp bọn họ.”
Thiệu Khắc Tiến cười lạnh một tiếng nói: “Báo đáp? Một con dê lớn như vậy đưa lên tới cửa, há lại không nuốt sao?”
Phương Kính Liên nhìn thấy vẻ mặt tính kế của Thiệu Khắc Tiến thì trong lòng đã biết hai người lương thiện kia sẽ gặp tai ương, nhưng đáng tiếc hắn đánh không lại, không có cách nào ngăn cản cái ác.
Liên Tống cùng Kim Nhật Lãng vẫn đi trên những con đường thưa thớt, ít người. Đi đến bờ biển cách đây vài dặm nữa thì họ sẽ gọi một chiếc thuyền lên phương Bắc, một nơi lạnh vô cùng.
Đi đường nửa canh giờ, trên mặt Liên Tống vẫn lộ vẻ cười, không ngừng nhìn về phía Kim Nhật Lãng. Sư phụ của nàng càng ngày càng giống sư phụ trước kia, không chỉ tính tình chuyển biến tốt mà hôm nay còn giúp đỡ người khác, xem ra sự “cố gắng” của nàng thật có hữu hiệu. Hoa sen trên mi tâm của sư phụ giờ chỉ còn một điểm hồng nhạt, khiến sư phụ cứ như thần tiên trên trời, nàng nhìn thế nào cũng thấy thích.
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên dừng bước chân. Khuôn mặt tươi cười của Liên Tống cứng đờ. Tuy rằng hiện tại nàng không có võ công, nhưng nhìn biểu tình của sư phụ nàng biết có nguy hiểm gần đây.
Nàng tập trung lắng nghe, có tiếng bước chân đuổi theo. Chờ đến khi người tới trước mặt, nàng kinh ngạc kêu một tiếng, lại là người của phái Thục Sơn khi nãy ở khách điếm. Theo lý thuyết mà nói, thần thái hôm nay của sư phụ khác so với dáng vẻ nhập ma trước kia, phái Thục Sơn cùng sư phụ lại chưa bao giờ chạm mặt, vì sao bọn họ lại hùng hổ đuổi theo a.
Liên Tống lập tức liền hỏi: “Các vị huynh đài, có chuyện gì sao?”
Thiệu Khắc Tiến vẫn chưa trả lời, hắn chỉ xua tay đối với người đi theo sau: “Đi đi, đến chỗ chờ.”
Phương Kính Liên đến chỗ những đứa nhỏ dưới tàng cây, quay lại dùng ánh mắt nhìn Liên Tống, dùng khẩu hình mà bảo với nàng: “Đi mau.”
Liên Tống nhìn Phương Kính Liên, lại nhìn Thiệu Khắc Tiến.
Thiệu Khắc Tiến nói: “Chúng ta là người hành tẩy trên giang hồ, khó tránh khỏi khi khó khăn. Khi nãy nhị vị giúp đỡ một bữa cơm no. Đa tạ.”
Thiệu Khắc Tiến ôm quyền đi về phía trước, thuận tiện bày ra cây kiếm sáng chói trong tay.
Liên Tống nhìn phản ứng của hắn, biết hắn vẫn chưa nhận ra bọn họ thì yên tâm không ít. Mặc kệ Thiệu Khắc Tiến có mục đích gì, nàng cũng không muốn dây dưa quá lâu với hắn.
“Cảm ơn của ngươi chúng ta nhận, trời đã không còn sớm, cáo từ.” Liên Tống kéo Kim Nhật Lãng muốn đi.
Thiệu Khắc Tiến sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi, hắn phi thân đến trước mặt hai người mỉm cười nói: “Đừng đi vội. Tiễn phật thì cũng phải tới Tây Thiên. Chúng ta cũng vội phải đi nhưng không còn tiền. Đành phải mượn chút bạc của nhị vị!”
Đôi mắt Thiệu Khắc Tiến lộ ra tia sáng hung ác, một kiếm hướng về Kim Nhật Lãng, Liên Tống kinh ngạc hô to: “Đừng giết hắn!”
Kim Nhật Lãng tránh thoát một kiếm.
Thiệu Khắc Tiến đang nghĩ Liên Tống nói với hắn nên quay đầu đáp trả: “Tiểu nương tử đừng gấp, chờ ta giết tướng công yếu đuối của ngươi rồi sẽ tới giết ngươi!”
Liên Tống nhất thời không biết nói cái gì.
Võ công Thiệu Khắc Tiến không cao nhưng cực kỳ hiếm thấy.
Liên Tống ở Cao Ngạo sơn nghe rất nhiều chuyện kỳ lạ trên giang hồ, trong đó cũng có chuyện về phái Thục Sơn. Thục Sơn là môn phái lâu đời nhất trong lịch sử của võ lâm, còn sớm hơn cả Thiếu Lâm. Thục Sơn không giống Huyền Tông Môn mở rộng cửa thu nhận đệ tử mà chỉ nhận những người có duyên. Nhưng người có duyên cũng không dễ tìm như vậy, mấy trăm năm nay Thục Sơn rất ít người, hơn nữa tác phong độc lập, dần đần mai danh ẩn tích trong chốn giang hồ. Ngay cả Cấp Điển Các là góp nhặt các bí kíp của võ lâm cũng không có cuốn nào ghi chép về Thục Sơn.
Đột nhiên gặp được võ công của Thục Sơn, Kim Nhật Lãng có tài giỏi thì cũng hơi bất ngờ.
Thiệu Khắc Tiến vốn nghĩ Kim Nhật Lãng là thư sinh bình thường, sau khi cùng hắn giao chiến mới biết bản thân đã sai lầm.
Sau mấy chiêu thăm dò võ công của Thiệu Khắc Tiến, tay trái Kim Nhật Lãng cầm lấy kiếm của hắn, tay phải đánh vào nách hắn. Cánh tay Thiệu Khắc Tiến run lên không thể cầm kiếm được, sau đó trên lưng trúng một chưởng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, hắn ngã xuống đất. Trong mắt hắn nhìn đôi giày của Kim Nhật Lãng, từ đầu đến cuối không di chuyển một bước.
Tự biết chính mình lần này khinh địch mà chuốt khổ, hắn không cam lòng nói: “Ngươi cũng rất giỏi, môn phái nào xin hãy xưng tên ra.”
Hắn nói: “Không môn không phái, Kim Nhật Lãng.”
Thiệu Khắc Tiến cùng Phương Kính Liên thay đổi sắc mặt.
“Thì ra chính là đại ma đầu Kim Nhật Lãng.” Thiệu Khắc Tiến vừa nói vừa hoạt động chân tay, tới gần Phương Kính Liên hô một tiếng: “Còn làm cái gì nữa, các ngươi không ra tay hắn sẽ giết hết các ngươi!”
Phương Kính Liên lập tức để những đứa nhỏ bày Thất Tinh trận, bao vây Kim Nhật Lãng.
Trước khi báo ra tên tuổi, Kim Nhật Lãng đã động sát khí, dòng máu ma trong cơ thể đã rục rịch, ẩn hiện ở mi tâm.
“Sư phụ, người đừng tức giận a.” Liên Tống ở ngoài vòng vây hô.
Nghe thanh âm của Liên Tống, Kim Nhật Lãng áp chế ma tính. Đệ tử Thục Sơn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị định tấn công thì bị hắn đá văng ra, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi không phải đối thủ của ta. Đi đi.”
Phương Kính Liên vốn dĩ cũng không muốn để đệ tử Thục Sơn mạo hiểm chém giết, nghe Kim Nhật Lãng nói như thế thì ngoắc các đệ tử trở về. Thiệu Khắc Tiến lại không cam lòng, nếu có thể giết Kim Nhật Lãng, nhất định hắn sẽ nổi danh giang hồ. Tận dụng thời cơ, khi Kim Nhật Lãng xoay người, hắn sử dụng tuyệt chiêu Vô Hình Ảo Ảnh của Thục Sơn để làm một kích trí mệnh.
Phương Kính Liên hô to: “Sư huynh!” Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiệu Khắc Tiến bị Kim Nhật Lãng bóp đầu, óc vỡ toang.
Kiếm của Thiệu Khắc Tiến rơi vào tay Kim Nhật Lãng. Phương Kính Liên kinh ngạc phát hiện giữa mi tâm của Kim Nhật Lãng có một đóa sen hồng, lúc này hắn mới hiểu vì sao trên chốn giang hồ lại gọi Kim Nhật Lãng là giáo chủ Hồng Liên. Trước mắt hắn không còn là thư sinh yếu đuối nho nhã nữa mà chớp mắt đã trở thành ma vương bay ra từ địa ngục.
Kim Nhật Lãng bị máu tươi kích thích ma tính toán thân, từng bước đi đến chỗ bọn Phương Kính Liên đuổi tân giết tuyệt.
“Sư thúc, ngươi mang các sư đệ đi mau!” Đại đệ tử Hàn Tùng Lạc của Thục Sơn che trước người Phương Kính Liên.
Chưa đợi Phương Kính Liên chạy trốn, thanh âm lạnh như băng của Kim Nhật Lãng vang lên: “Một người cũng không thoát.”
Còn chưa ra chiêu, chỉ nghe thanh âm này, Hàn Tùng Lạc liền đổ mồ hôi lạnh. Hắn hét lớn một tiếng, dẫn đầu nhằm về phía Kim Nhật Lãng.
Đột nhiên, một thân ảnh màu đỏ bay đến trước mắt hắn, “bang” một tiếng, tiếng va chạm kiếm vang lên.
Động tác của Kim Nhật Lãng dừng lại, kiếm trong tay Liên Tống cắt thành hai đoạn, người thối lui hai bước. Hai tay nàng run lên, đau đớn khó nhịn ôm cánh tay ngồi trên mặt đất.
“Liên Tống!” Kim Nhật Lãng phẫn nộ kéo Liên Tống khiển trách: “Ngươi đã quên bản thân không còn võ công sao? Ngươi cho là chắn kiếm của ta là trò đùa sao?”
“Đồ nhi sẽ không để sư phụ giết người nữa.” Liên Tống nắm chặt cánh tay của Kim Nhật Lãng, nói với Hàn Tùng Lạc ở bên cạnh: “Các ngươi đi mau.”
Hàn Tùng Lạc còn chưa hồi phục tinh thần, Phương Kính Liên ở sau đã nắm lấy tay áo hắn, tay kia phất phất bảo các đệ tử mau chạy.
Đồng thời với phái Thục Sơn đài tẩu, Kim Nhật Lãng phất tay áo xoay người.
Tức giận vẫn tốt hơn so với giết người.
Liên Tống dắt ngựa không rên một tiếng mà đi sau Kim Nhật Lãng. Nàng dần phát hiện ra, ma tính của Kim Nhật Lãng chỉ cần thấy máu chỉ cần có người công kích hắn thì sẽ lộ ra.
Không thể cứ để mặc ma tính phát triển như vậy. Nàng quyết định tối nay thí nghiệm một phen, nam nữ giao hoan rốt cuộc có thể xóa đi ma tính hay không.
Khi tới gần thôn trấn gần bờ biển thì người rất đông. Liên Tống theo Kim Nhật Lãng đi vào một khách điếm. Trong khách điếm rất náo nhiệt, chỉ còn một vị trí hẻo lánh họ có thể ngồi.
Bàn bên kia nói chuyện sôi nổi, bàn bên này Liên Tống cùng Kim Nhật Lãng lẳng lặng ăn cơm khiến cái góc hẻo lánh này càng thêm lạnh lùng. Liên Tống nhàm chán ăn nghe ngóng xung quanh đang nói cái gì.
Bên tay trái là một nam tử trung niên làm nghề đánh cá, người khác đều vui vẻ nghe hắn nói.
Hắn nói: “Gần đây tên hái hoa tặc kia thật con mẹ nó đáng giận, chuyên tìm những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mà ra tay, khiến thị trấn chúng ta chướng khí mù mịt. Nơi này của chúng ta vốn là nhiều nam ít nữ, cái tên khốn kiếp kia lại làm ra chuyện như vậy, các cô nương không tìm chết thì cũng xuất gia, chúng ta chưa có vợ lại không có tiền, thật khổ a. Ngày mai ta cũng phải đi xuất gia mới được.”
Bên cạnh có một thanh niên nói: “Lần trước không phải có mời vài vị trên giang hồ đến trị hắn sao, ta rời bến đánh cá ba ngày không trở về, không biết tình hình hiện nay thế nào,bắt được người rồi sao.”
Nhắc tới chuyện này, nam tử trung niên thở dài nói: “Con bà nó, đừng nói nữa. Hơn mười hộ chúng ta mời phái Hoa Sơn kia đến, nghĩ hắn có chút bản lĩnh, kết quả là vẫn gặp xui, ngay cả sư muội của họ thiếu chút nữa cũng bị hái hoa tặc bắt đi.”
“Thật vô dụng a.” Rất nhiều người đều cười nhạt.
“Đúng vậy đúng vậy. Sau khi bị hái hoa tặc đánh bại thì họ vỗ mông quay đi tiền cũng không trả lại, khi không lại lãng phí tiền bạc.”
“Đúng rồi, ta nghe người của phái Hoa Sơn nói hái hoa tặc kia luyện cái gì Tử đại pháp, phải dựa vào tinh khí hấp thu của nữ tử mới có thể tăng công lực. Các ngươi nói xem, có phái mấy cái tên khốn kiếp giang hồ đều có tật xấu, con mẹ nó, thật rảnh rỗi a, lại đi luyện võ công chuyên hại mấy cô nương này.”
“Nói đúng a…”
Phách. Kim Nhật Lãng buông chiếc đũa, đứng dậy rời đi.
Liên Tống đang lắng nghe hồi phục tinh thần, cũng buông đũa theo hắn đi vào phòng.
Từ lúc vào cửa đến khi tắm rửa thay quần áo xong, Kim Nhật Lãng vẫn không để ý đến Liên Tống.
Trên giường, Kim Nhật Lãng nghiêng người, đưa lưng về phía Liên Tống. Liên Tống ngủ ở phía trong. Vài lần nàng muốn chạm Kim Nhật Lãng đều bị hắn né tránh. Nàng cố gắng không ngừng, một chân khóa lên lưng hắn, hai người dùng chân chiến đấu. Kim Nhật Lãng không kiên nhẫn nữa liền điểm huyệt đạo của nàng.
Liên Tống cầu xin tha thứ nói: “Đồ nhi không làm loạn nữa, giải huyệt cho đồ nhi đi, như vậy rất khó chịu.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng lạnh lùng cảnh cáo nàng, sau đó lấy tay giải huyệt đạo cho nàng, rồi quay lưng lại như cũ.
Chờ Kim Nhật Lãng hô hấp đều đều, tay chân Liên Tống nhẹ nhàng vượt qua Kim Nhật Lãng bước xuống giường. Chân vừa mới tiến tới bên cạnh hắn, Kim Nhật Lãnh đột nhiên trợn mắt, giơ hai ngón tay lên.
Liên Tống lập tức cái lấy cớ: “Đồ nhi khát nước, khát nước.”
Kim Nhật Lãng chậm rãi buông tay, vẫn nhắm mắt ngủ.
Nói khát nước thực sự có chút khát nước , Liên Tống bưng chén nước lên vừa uống vừa thừa dịp ánh trăng tiến vào phòng ngủ mà ngắm Kim Nhật Lãng. Tuy là ngủ, nhưng trên người hắn vẫn có sát khí. Khi bọn họ tiến vào khách điếm, tiểu nhị nhìn thấy thì hơi lui ra sau hai bước.
Đóa hoa sen giữa mi tâm của hắn càng rõ hơn so với ban đêm.
Nếu hiện tại có thể cùng hắn…Không biết ngày mai hoa sen có thể nhạt bớt hay không.
Nàng buông cái chén, nghĩ rằng mình nên đem quần áo cởi sạch rồi nhào vào người hắn! Nhưng hành vi này dù sao cũng quá mức lớn mật, trong lòng nàng đang phân vân! Khi đang giãy dụa thì không biết vì sao có một luồng nhiệt khí từ dưới chui lên tứ chi, toàn thân như có lửa đốt.
Kim Nhật Lãng nghe hô hấp của nàng bỗng nhiên tăng lên thì bắt đầu cảnh giác.
“Sư phụ…”
Liên Tống bị chính thanh âm của mình dọa. Nàng không biết bản thân mình lại có thể nói ra tiếng mềm mại đáng yêu thế này.
Kim Nhật Lãng nhanh chóng đi tới bên người nàng, nàng nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn.
“Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi bị trúng mê hương.” Giọng Liên Tống mềm nhũn.
Kim Nhật Lãng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mang Liên Tống đang dán trên người hắn ném tới ghế rồi trở về ngủ.
“Đồ nhi thật sự ngửi được mê hương.” Liên Tống ngượng ngùng nói: “Chẳng qua đồ nhi từng được một vị thần tiên dùng thuốc nuôi vài năm, trong máu vẫn còn giữ lại một chút dược lực nên có thể tự động hóa giải chút ít độc dược, a, đồ nhi đã biết…”
Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì đồ nhi có thể chất đặc thù hấp thu nhiều tinh hoa của thuốc cho nên khi cùng sư phụ làm cái chuyện kia, không những giúp sư phụ thanh hỏa lạnh huyết, còn có thể bổ tinh khí. Khó trách sau khi sư phụ với đồ nhi đồng tẩm (cùng ngủ) thì ma tính càng ngày càng yếu…”
Bị ánh mắt âm u của Kim Nhật Lãng nhìn, thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, bắt đầu ngượng ngùng.
“Thì ra là thế.” Hắn vươn tay ra: “Ngươi lại đây đi.”
Liên Tống đỏ mặt đi qua, Kim Nhật Lãng bắt lấy nàng xoay người một cái đã áp nàng ở dưới.
“Nhưng mà sư phụ…” Liên Tống đánh gãy triền miên của hai người: “Đồ nhi không thích có người ở bên ngoài nghe lén.”
Kim Nhật Lãng chế nhạo nàng một câu: “Ngươi cũng lúc e lệ.”
Từ tay áo hắn bắn ra ám khí, chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng một người bị rơi xuống đất, sau đó không còn tiếng vang nào.
“Vì sao không bắt lấy hắn?” Liên Tống hỏi.
“Có quan hệ gì với ta đâu.”
“Nếu là trước kia, sư phụ sẽ không như vậy.”
“Ngươi còn chưa hiểu được sao? Trước kia và hiện tại là hai người khác nhau.”
“Đồ nhi không hiểu.” Tay Liên Tống vuốt mặt sư phụ nói: “Dung mạo của sư phụ vẫn như vậy, thanh âm vẫn như vậy, sao lại có thể là người khác?”
“Ha ha ha ha…”
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên cười rộ lên.
Liên Tống không rõ vì sao hắn cười, chỉ thấy biểu tình của hắn càng dữ tợn. Hắn thống khổ ôm cái trán, giống như có người nào đó đang cố chui ra từ trong đầu hắn.
“Sư phụ làm sao vậy?” Liên Tống nắm cánh tay hắn.
Kim Nhật Lãng hơi dời lòng bàn tay, đóa hoa sen màu hồng giữa trán lúc sáng lúc tối, có đôi khi không còn nhìn thấy, có đôi lúc lại như lửa cháy.
Trong thống khổ, hắn gọi một tiếng: “Tống nhi, ôm lấy ta.”
Liên Tống không hiểu gì liền sửng sốt một chút, lập tức vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Đầu Kim Nhật Lãng vùi thật sâu vào cổ Liên Tống, trên người Liên Tống mang theo hương vị thuốc nhàn nhạt có thể làm giảm bớt đau đớn của hắn. Hắn ôm nàng nói từng chữ gian nan: “Tống nhi, chuyện tới nước này ta phải nói cho ngươi…”
“Nói cho đồ nhi chuyện gì?”
“Một khắc kia khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta cũng đã tẩu hỏa nhập ma.”
“Đồ nhi biết, sư phụ, đồ nhi biết.”
“Có một việc ngươi không biết. Vốn dĩ ta có thể khống chế bản thân mình không nhập ma đạo, nhưng ngươi đã chết….Ta nghĩ đến sau này ngươi đã chết, bản thân lại mất hết can đảm, không lưu luyến với cuộc sống, chưa từng cố gắng, cứ để ma tính tùy ý phát sinh trong cơ thể. Ngày ấy chợt thấy ngươi trở về nhất thời ta mừng như điên, ý thức mới sống trở lại, nhưng chỉ qua một ngày một đêm lại bị ma tính áp chế.”
Liên Tống lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác, thật ra có hai sư phụ, một thiện một ác sao? Ngày đó ở khách điếm với đồ nhi là sư phụ, cách một ngày giết người ở Linh Nham sơn trang là sư phụ khác?”
“Không sai.” Kim Nhật Lãng nói: “Mọi người đều có hai mặt thiện ác, sâu trong nội tâm của ta cũng có dục vọng xưng bá thiên hạ. Trước kia ta có thể áp chế nó, hiện tại nó lại muốn khống chế ta. Ngày đó ta thay áo trắng, đó là lúc thanh tỉnh, ta không ngờ ma tính lại mạnh như vậy, chỉ cần thấy máu là lại trào ra. Nhưng có một việc ngươi phải tin, hắn cũng yêu ngươi, chỉ là hắn muốn báo thù ngươi lại không cho hắn báo thù, hắn muốn giết người ngươi lại không cho hắn giết người, ma tính này mất đi kiên nhẫn nên phế võ công xem như trừng phạt ngươi. Khi nãy ngươi nói thể chất của ngươi đặc biệt, cùng ta ân ái sẽ áp chế ma tính, hắn cũng biết, ta không biết hắn sẽ làm chuyện gì với ngươi. Tống nhi, đồng ý với ta, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi liền…”
“Chẳng lẽ không có cách nào làm hắn biến mất sao?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Hắn tức là ta, ta tức là hắn a.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra thì thần sắc đã khác.
“Sư…” Liên Tống không biết nên gọi hắn là sư phụ, hay là Kim Nhật Lãng.
“Sư phụ ngươi đã biến mất rồi.”
Hắn khẽ mỉm cười, so với trước kia cái miệng sắc bén hơn một chút.
Đến giờ khắc này, Liên Tống rốt cuộc mới ý thức được những gì nàng chứng kiến không phải là mộng. Người trước mặt tuy rằng có dung mạo giống sư phụ, nhưng hắn lại không phải là sư phụ mà nàng quen biết từ nhỏ. Trên đời này có rất nhiều chuyện ly kỳ, nàng cũng thấy qua không ít nhưng chưa lần nào khiến nàng đau lòng như hiện tại. Trúng nhiều loại độc lạ có thể giả, bị đánh gãy xương toàn thân cũng có thể cứu, nhưng loại ác niệm không có hình dáng thế này nàng thật sự không có cách nào giải quyết. Ngay cả sư phụ luôn chỉ điểm cho nàng cũng không có biện pháp.
Lúc này đây, nàng thật mê man.
“Ngươi không cần khổ sở.” Kim Nhật Lãng ngả ngớn nâng cằm nàng lên nói: “Sư phụ ngươi âu yếm ngươi, ta cũng không chán ghét ngươi. Đáng tiếc…” hắn dán sát vào người nàng một chút, nàng có thể ngửi được hương hoa của sư phụ trên người hắn.
“Đáng tiếc ta không thể làm chuyện kinh thiên nghĩa địa giữa nam và nữ kia với ngươi.”
Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, xuống giường, sửa sang lại quần áo.
Lúc này, ngoài cửa sổ có một mảnh sương khói màu lam bao phủ, trời đã sáng.
Kim Nhật Lãng hỏi Liên Tống đang ngồi yên đờ đẫn: “Không theo ta trở về Trung Nguyên sao?
Cổ Liên Tống cứng ngắc nhìn hắn: “Chúng ta không phải muốn ngồi thuyền đến Tuyết Sơn sao?”
Kim Nhật Lãng mỉa mai nói: “Loại chuyện nhàm chán kia chỉ có sư phụ ngươi mới muốn là. Điều ta muốn là chiếm lĩnh trung nguyên võ lâm. Ngươi đi cùng hay không?”
Liên Tống hỏi: “Cùng thì thế nào, không cùng thì thế nào?”
Kim Nhật Lãng xoay người, nắng chiếu vào áo trắng của hắn thành màu lam quỷ dị.
“Theo ta, ngươi bất tử, không theo ta, ngươi tự sinh tự diệt.”
Liên Tống sửa sang lại quần áo, đi đến cạnh cửa.
Kim Nhật Lãng gọi nàng: “Liên Tống, ngươi đã không còn võ công, đi ra ngoài chỉ có con đường chết.”
Liên Tống lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Ta đã chết qua một lần, không sợ.”
Nàng đẩy cửa ra, hơi lạnh sáng sớm phả vào mặt. Nàng quay lại thấy Kim Nhật Lãng chỉ mặt một bộ quần áo mỏng manh, muốn không quan tâm nhưng lại không thể, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu: “Chăm sóc sư phụ của ta cho tốt.”
“Đi ra khỏi cửa, ta sẽ không còn là sư phụ của ngươi.”
Liên Tống khinh thường nói: “Ngươi vốn không phải sư phụ của ta.”
Ta khỏi khách điếm, nàng lập tức mang cây kiếm của mình đeo ở bên hông, đón ánh sương loãng sớm mai mà ra đi.
Bình luận facebook