Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629-5: Em không thể chủ động một lần được sao? 5
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, chẳng qua khi bọn họ đi tới khu Vip trên tầng sáu của bệnh viện, thì thấy Tân Tấn Tài đang đi về phía này.
“Ồ, chào anh hai, chào chị dâu nhỏ, hai người đến đây làm gì thế? Chẳng lẽ qua thăm em à?”
Tô Kim Thư bật cười, nói: “Đúng là hai anh chị đến thăm bệnh, nhưng không phải thăm em”
“Chị dâu, bạn của chị đang nằm viện à?
Em vừa điều tra tình hình các phòng bệnh xong, chị muốn biết gì, em cũng nói chị nghe được hết”
“Ồ nếu vậy thì chị không khách sáo đâu nhé. Bây giờ tình trạng của Mộ Mãn Loan thế nào? Lần trước chị có việc gấp cần xử lý nên đã đi trước. Chắc bây giờ cô ấy vẫn đang ở trong bệnh viện nhỉ? Chị có thể vào xem cô ấy thế nào không?”
Khi Tân Tấn Tài nghe câu hỏi của cô, ánh mắt rất bất ngờ.
Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng nhận ra biểu cảm của anh ta cỏ vẻ không bình thường.
“Có chuyện gì xảy ra ư?”
Tần Tấn Tài lúng túng sờ gáy: “Cũng không phải là chuyện gì..”
Anh ta nhìn về phía Tô Kim Thư, có vẻ muốn nói lại thôi, xoăn xuýt hồi lâu mới nói tiếp: “Chị dâu nhỏ, hôm qua anh hai cầu hôn chị, chắc chị đã gặp mặt anh trai của chị rồi đúng không? Chẳng lẽ anh ấy không nói với chị về tình trạng bệnh tình của Mộ Mẫn Loan à”
Tô Kim Thư nghe xong, đầu óc hơi mông lung.
“Anh ấy nói với chị là Mộ Mãn Loan không có vấn đề gì lớn”
“Gì chứ? Cô ấy sắp thành người thực vật rồi, còn nói không có vấn đề gì lớn ư? Có phải tắt thở rồi mới có vấn đề lớn không?”
Tân Tấn Tài dứt lời, Tô Kim Thư lập tức biến sắc: “Em nói gì? Người thực vật là sao?”
Dường như Tân Tấn Tài cũng nhận ra mình lỡ lời, bèn lúng túng liếc Lệ Hữu Tuấn. Nhưng anh ta phát hiện ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn hơi kỳ dị, hình như đang khích lệ mình nói tiếp.
“Mộ Mẫn Loan trúng phát đạn kia, ở vị trí ngực trái. Mặc dù không làm tổn thương tim nhưng phát đạn đã xuyên qua lồng ngực cô ấy, gây tổn thương cho vùng xương cổ. Chị biết mức độ bệnh tình khi bị tổn thương xương sống mà, có lẽ Mộ Mẫn Loan thuộc kiểu người khá xui xẻo..”
Tuy Tân Tấn Tài không nói hết câu nhưng mọi người đã hiểu đại khái.
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Chị có thể gặp cô ấy không?”
Bây giờ cảm xúc của Tô Kim Thư rất phức tạp, nếu trước đây cô còn chút khúc mắc với Mộ Mẫn Loan thì giờ chỉ còn lại sự đồng cảm.
Chẳng qua cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Tân Tấn Tài càng thêm kỳ lạ.
“Nhưng mà… Chị dâu nhỏ à cô ấy đã làm thủ tục xuất viện và rời đi rồi mà?”
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Kim Thư còn muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, dường như cô đã nhận ra điều gì rồi.
“Bác sĩ Tân, có phải tối hôm qua anh của chị đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?”
Tân Tấn Tài gật đầu.
“Thật ra thì bác sĩ bọn em cũng không đề nghị di chuyển bệnh nhân đi nơi khác. Nhưng anh của chị mong được đưa Mộ Mãn Loan ra nước ngoài, để tiến hành quá trình điều trị cao cấp hơn, đương nhiên căn bệnh này được chữa càng sớm thì càng tốt”
Nói xong, Tân Tấn Tài lại bổ sung thêm một câu: “Hình như hôm qua anh của chị có nhắc đến thời gian rời đi là hôm nay, chuyến bay khoảng mười hai giờ”
“Mười hai giờ?”
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, bây giờ đã gần mười một giờ rưỡi rồi Gô hoảng hốt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Anh cũng thấy sự lo âu trong mắt Tô Kim Thư: “Bây giờ anh chở em đến sân bay, xem có thể đuổi kịp trước khi bọn họ rời đi không”
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại Tân Tấn Tài ngơ ngác tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Đây là.
Bọn họ không hay biết rằng tại góc tối, ở chỗ quẹo trên hành lang bệnh viện có một bóng người quan sát bọn họ bằng ánh mắt rất quỷ dị, đang nhìn theo hướng hai người vừa rời đi.
Khi Lệ Hữu Tuấn chở Tô Kim Thư đến sân bay, hai người vừa vào cổng thì đã thấy tại lối đi Vip dành cho chuyến bay ra nước ngoài, Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam đang sóng vai bước về phía cửa lên máy bay.
“Anh ơi… Anh! Anh ơi!”
Tô Kim Thư lớn tiếng gọi Tô Duy Nam.
Đáng tiếc là khoảng cách giữa hai người quá xa nên Tô Duy Nam hoàn toàn không nghe thấy, đầu anh ấy chẳng hề ngoảnh lại “Anh!”
Tô Kim Thư rất sốt ruột, chuẩn bị đuổi theo nhưng cô chưa kịp bước chân chạy đi thì đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt cánh tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt cực kỳ không đồng ý của Lệ Hữu Tuấn.
“Em chạy như vậy là không cần đứa bé trong bụng hả?”
Tô Kim Thư hơi do dự, sốt ruột nghiêng đầu nhìn về phía lối đi VIP, nhưng cô phát bóng dáng của Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ đã biến mất.
Cho dù bây giờ cô chạy đến đấy, e rằng nhân viên kiểm tra an ninh cũng không cho cô đi vào trong.
“Nhưng anh ấy cứ rời đi mà không từ biệt ư”
Lúc này Tô Kim Thư không đuổi theo nữa nhưng tâm trạng của cô rất xấu.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay xoa đầu cô: “Lần này anh của em rời đi, chắc đã gửi tin nhắn chờ cho em rồi. Em đợi một lát đi, có lẽ sau khi anh ấy lên máy bay là em nhận được.”
Tô Kim Thư đứng tại chỗ, cô trơ mắt nhìn cửa kiểm soát an ninh sắp đóng lại Giờ phút này, ngoại trừ việc làm theo lời Lệ Hữu Tuấn, hình như cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trên đường về nhà, bầu không khí trên xe hơi ngột ngạt, thỉnh thoảng Tô Kim Thư lại cất tiếng thở dài.
Tư Vũ Chiến bị quả báo trừng phạt, cổ phần của tập đoàn nhà họ Tô được lấy lại, ngay cả những di vật mà mẹ để lại, chúng cũng được Lệ Hữu Tuấn làm quà tặng sinh nhật của cô.
Tô Kim Thư vốn dĩ cho rằng cuộc sống hạnh phúc của mình lại bắt đầu.
Thậm chí cô còn nghĩ hai người Mộ Mẫn Loan và anh trai vẫn có thể nối lại tình cí sao trong suốt hai mươi năm nay, cô ấy cũng là người con gái đầu tiên mà anh trai động lòng Thậm chí có một lần cô còn tự hỏi, hay là chị dâu của mình là Mộ Mẫn Loan nhỉ?
Nhưng ai biết vận mệnh hiện tại lại đùa một vố to với mọi người!
Người thực vật?
Người không có tr giác…
Tô Kim Thư thật sự không dám tưởng tượng. Ban đầu anh cũng năm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, khi mọi người đều nghĩ anh hết thuốc chữa rồi, thì anh bỗng nhiên tỉnh lại.
Biết đâu kỳ tích đó lại có thể xảy ra thêm lần nữa trên người Mộ Mẫn Loan, đúng không?
Chẳng lẽ đây là lý do anh trai mình dẫn cô ấy ra nước ngoài để điều trị?
Tô Kim Thư nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có lý do này thuyết phục được mình.
Chiếc xe Rolls Royce chạy chậm vào biệt thự, Lệ Hữu Tuấn vừa dừng xe thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa Bọn họ đều biết người đàn ông này, anh ta tên là Thomas, cấp dưới của Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư nghiêng đầu liếc Lệ Hữu Tuấn, cô phát hiện chồng mình quả thật là thần b.
toán. Bây giờ Thomas xuất hiện ở đây, có lẽ là anh ta mang tin đến cho cô theo lời Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư bước nhanh xuống xe.
“Thomas, anh của tôi nói anh đến đây đúng không?”
Dường như Thomas cũng không bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh ta gật đầu, khẽ mỉm “Đây là đồ anh ấy đế lại cho cô Tô, anh ấy nói tất cả những gì mà cô muốn biết đều ở trong này”
Tô Kim Thư đưa tay nhận xấp tài liệu, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ mục đích bèn hỏi tiếp một câu: “Anh ấy còn lời nhẳn nào cho tôi không?”
“Anh ấy nói nếu lần này anh ấy không ra nước ngoài thì cả đời sẽ hối hận. Vì vậy anh ấy mong cô Tô thông cảm”
Cả đời hối hận ư?
Tô Kim Thư cảm giác tim mình chấn động, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người anh trai có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng, sâu trong lòng cũng nhiệt tình như lửa nóng giống người thường.
Anh ấy nói “hối hận cả đờï, có nghĩa là nếu như Mộ Mẫn Loan không tỉnh lại thì anh sẽ độc thân suốt đời ư?
Tô Kim Thư nắm xấp tài chặt, sau đó cô ngẩng đầu nói “Thomas, tôi hỏi anh chuyện này được.
không, rốt cuộc anh trai tôi và cô Âu Mỹ Lệ có mối quan hệ gì vậy?”
Cô tin tưởng người kiêu ngạo như Mộ Mẫn Loan, tuyệt đối không bằng lòng làm kẻ thứ ba Cho dù đó là Tô Duy Nam cũng không thế Ít nhất Tô Kim Thư cũng hiếu Mộ Mẫn Loan, cô suy đoán cho dù cô ấy phải chết vì anh trai thì cũng tuyệt đối không bằng lòng làm người phụ nữ sau lưng, không dám lộ mặt của anh trai.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện có vẻ không giống vậy.
Bất cứ nơi nào Tô Duy Nam ra vào, đều có Âu Mỹ Lệ đồng hành bên người.
“Ồ, chào anh hai, chào chị dâu nhỏ, hai người đến đây làm gì thế? Chẳng lẽ qua thăm em à?”
Tô Kim Thư bật cười, nói: “Đúng là hai anh chị đến thăm bệnh, nhưng không phải thăm em”
“Chị dâu, bạn của chị đang nằm viện à?
Em vừa điều tra tình hình các phòng bệnh xong, chị muốn biết gì, em cũng nói chị nghe được hết”
“Ồ nếu vậy thì chị không khách sáo đâu nhé. Bây giờ tình trạng của Mộ Mãn Loan thế nào? Lần trước chị có việc gấp cần xử lý nên đã đi trước. Chắc bây giờ cô ấy vẫn đang ở trong bệnh viện nhỉ? Chị có thể vào xem cô ấy thế nào không?”
Khi Tân Tấn Tài nghe câu hỏi của cô, ánh mắt rất bất ngờ.
Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng nhận ra biểu cảm của anh ta cỏ vẻ không bình thường.
“Có chuyện gì xảy ra ư?”
Tần Tấn Tài lúng túng sờ gáy: “Cũng không phải là chuyện gì..”
Anh ta nhìn về phía Tô Kim Thư, có vẻ muốn nói lại thôi, xoăn xuýt hồi lâu mới nói tiếp: “Chị dâu nhỏ, hôm qua anh hai cầu hôn chị, chắc chị đã gặp mặt anh trai của chị rồi đúng không? Chẳng lẽ anh ấy không nói với chị về tình trạng bệnh tình của Mộ Mẫn Loan à”
Tô Kim Thư nghe xong, đầu óc hơi mông lung.
“Anh ấy nói với chị là Mộ Mãn Loan không có vấn đề gì lớn”
“Gì chứ? Cô ấy sắp thành người thực vật rồi, còn nói không có vấn đề gì lớn ư? Có phải tắt thở rồi mới có vấn đề lớn không?”
Tân Tấn Tài dứt lời, Tô Kim Thư lập tức biến sắc: “Em nói gì? Người thực vật là sao?”
Dường như Tân Tấn Tài cũng nhận ra mình lỡ lời, bèn lúng túng liếc Lệ Hữu Tuấn. Nhưng anh ta phát hiện ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn hơi kỳ dị, hình như đang khích lệ mình nói tiếp.
“Mộ Mẫn Loan trúng phát đạn kia, ở vị trí ngực trái. Mặc dù không làm tổn thương tim nhưng phát đạn đã xuyên qua lồng ngực cô ấy, gây tổn thương cho vùng xương cổ. Chị biết mức độ bệnh tình khi bị tổn thương xương sống mà, có lẽ Mộ Mẫn Loan thuộc kiểu người khá xui xẻo..”
Tuy Tân Tấn Tài không nói hết câu nhưng mọi người đã hiểu đại khái.
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Chị có thể gặp cô ấy không?”
Bây giờ cảm xúc của Tô Kim Thư rất phức tạp, nếu trước đây cô còn chút khúc mắc với Mộ Mẫn Loan thì giờ chỉ còn lại sự đồng cảm.
Chẳng qua cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Tân Tấn Tài càng thêm kỳ lạ.
“Nhưng mà… Chị dâu nhỏ à cô ấy đã làm thủ tục xuất viện và rời đi rồi mà?”
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Kim Thư còn muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, dường như cô đã nhận ra điều gì rồi.
“Bác sĩ Tân, có phải tối hôm qua anh của chị đã làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?”
Tân Tấn Tài gật đầu.
“Thật ra thì bác sĩ bọn em cũng không đề nghị di chuyển bệnh nhân đi nơi khác. Nhưng anh của chị mong được đưa Mộ Mãn Loan ra nước ngoài, để tiến hành quá trình điều trị cao cấp hơn, đương nhiên căn bệnh này được chữa càng sớm thì càng tốt”
Nói xong, Tân Tấn Tài lại bổ sung thêm một câu: “Hình như hôm qua anh của chị có nhắc đến thời gian rời đi là hôm nay, chuyến bay khoảng mười hai giờ”
“Mười hai giờ?”
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, bây giờ đã gần mười một giờ rưỡi rồi Gô hoảng hốt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Anh cũng thấy sự lo âu trong mắt Tô Kim Thư: “Bây giờ anh chở em đến sân bay, xem có thể đuổi kịp trước khi bọn họ rời đi không”
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại Tân Tấn Tài ngơ ngác tại chỗ.
“Chuyện gì vậy? Đây là.
Bọn họ không hay biết rằng tại góc tối, ở chỗ quẹo trên hành lang bệnh viện có một bóng người quan sát bọn họ bằng ánh mắt rất quỷ dị, đang nhìn theo hướng hai người vừa rời đi.
Khi Lệ Hữu Tuấn chở Tô Kim Thư đến sân bay, hai người vừa vào cổng thì đã thấy tại lối đi Vip dành cho chuyến bay ra nước ngoài, Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam đang sóng vai bước về phía cửa lên máy bay.
“Anh ơi… Anh! Anh ơi!”
Tô Kim Thư lớn tiếng gọi Tô Duy Nam.
Đáng tiếc là khoảng cách giữa hai người quá xa nên Tô Duy Nam hoàn toàn không nghe thấy, đầu anh ấy chẳng hề ngoảnh lại “Anh!”
Tô Kim Thư rất sốt ruột, chuẩn bị đuổi theo nhưng cô chưa kịp bước chân chạy đi thì đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt cánh tay.
Cô ngạc nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt cực kỳ không đồng ý của Lệ Hữu Tuấn.
“Em chạy như vậy là không cần đứa bé trong bụng hả?”
Tô Kim Thư hơi do dự, sốt ruột nghiêng đầu nhìn về phía lối đi VIP, nhưng cô phát bóng dáng của Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ đã biến mất.
Cho dù bây giờ cô chạy đến đấy, e rằng nhân viên kiểm tra an ninh cũng không cho cô đi vào trong.
“Nhưng anh ấy cứ rời đi mà không từ biệt ư”
Lúc này Tô Kim Thư không đuổi theo nữa nhưng tâm trạng của cô rất xấu.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay xoa đầu cô: “Lần này anh của em rời đi, chắc đã gửi tin nhắn chờ cho em rồi. Em đợi một lát đi, có lẽ sau khi anh ấy lên máy bay là em nhận được.”
Tô Kim Thư đứng tại chỗ, cô trơ mắt nhìn cửa kiểm soát an ninh sắp đóng lại Giờ phút này, ngoại trừ việc làm theo lời Lệ Hữu Tuấn, hình như cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trên đường về nhà, bầu không khí trên xe hơi ngột ngạt, thỉnh thoảng Tô Kim Thư lại cất tiếng thở dài.
Tư Vũ Chiến bị quả báo trừng phạt, cổ phần của tập đoàn nhà họ Tô được lấy lại, ngay cả những di vật mà mẹ để lại, chúng cũng được Lệ Hữu Tuấn làm quà tặng sinh nhật của cô.
Tô Kim Thư vốn dĩ cho rằng cuộc sống hạnh phúc của mình lại bắt đầu.
Thậm chí cô còn nghĩ hai người Mộ Mẫn Loan và anh trai vẫn có thể nối lại tình cí sao trong suốt hai mươi năm nay, cô ấy cũng là người con gái đầu tiên mà anh trai động lòng Thậm chí có một lần cô còn tự hỏi, hay là chị dâu của mình là Mộ Mẫn Loan nhỉ?
Nhưng ai biết vận mệnh hiện tại lại đùa một vố to với mọi người!
Người thực vật?
Người không có tr giác…
Tô Kim Thư thật sự không dám tưởng tượng. Ban đầu anh cũng năm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, khi mọi người đều nghĩ anh hết thuốc chữa rồi, thì anh bỗng nhiên tỉnh lại.
Biết đâu kỳ tích đó lại có thể xảy ra thêm lần nữa trên người Mộ Mẫn Loan, đúng không?
Chẳng lẽ đây là lý do anh trai mình dẫn cô ấy ra nước ngoài để điều trị?
Tô Kim Thư nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có lý do này thuyết phục được mình.
Chiếc xe Rolls Royce chạy chậm vào biệt thự, Lệ Hữu Tuấn vừa dừng xe thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa Bọn họ đều biết người đàn ông này, anh ta tên là Thomas, cấp dưới của Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư nghiêng đầu liếc Lệ Hữu Tuấn, cô phát hiện chồng mình quả thật là thần b.
toán. Bây giờ Thomas xuất hiện ở đây, có lẽ là anh ta mang tin đến cho cô theo lời Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư bước nhanh xuống xe.
“Thomas, anh của tôi nói anh đến đây đúng không?”
Dường như Thomas cũng không bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh ta gật đầu, khẽ mỉm “Đây là đồ anh ấy đế lại cho cô Tô, anh ấy nói tất cả những gì mà cô muốn biết đều ở trong này”
Tô Kim Thư đưa tay nhận xấp tài liệu, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ mục đích bèn hỏi tiếp một câu: “Anh ấy còn lời nhẳn nào cho tôi không?”
“Anh ấy nói nếu lần này anh ấy không ra nước ngoài thì cả đời sẽ hối hận. Vì vậy anh ấy mong cô Tô thông cảm”
Cả đời hối hận ư?
Tô Kim Thư cảm giác tim mình chấn động, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người anh trai có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng, sâu trong lòng cũng nhiệt tình như lửa nóng giống người thường.
Anh ấy nói “hối hận cả đờï, có nghĩa là nếu như Mộ Mẫn Loan không tỉnh lại thì anh sẽ độc thân suốt đời ư?
Tô Kim Thư nắm xấp tài chặt, sau đó cô ngẩng đầu nói “Thomas, tôi hỏi anh chuyện này được.
không, rốt cuộc anh trai tôi và cô Âu Mỹ Lệ có mối quan hệ gì vậy?”
Cô tin tưởng người kiêu ngạo như Mộ Mẫn Loan, tuyệt đối không bằng lòng làm kẻ thứ ba Cho dù đó là Tô Duy Nam cũng không thế Ít nhất Tô Kim Thư cũng hiếu Mộ Mẫn Loan, cô suy đoán cho dù cô ấy phải chết vì anh trai thì cũng tuyệt đối không bằng lòng làm người phụ nữ sau lưng, không dám lộ mặt của anh trai.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện có vẻ không giống vậy.
Bất cứ nơi nào Tô Duy Nam ra vào, đều có Âu Mỹ Lệ đồng hành bên người.
Bình luận facebook