Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 642-3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 642-3
Thậm chí ngoài Tô Kim Thư ra, trên thế giới này không còn bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tâm trạng anh xao động.
Vì thế lúc Mộ Mãn Loan làm chứng cho anh, thâm chí ngay cả một câu chỉ trích và giải thích cũng không có.
Lúc Mộ Mẫn Loan mười tám tuổi, cô vẫn luôn khăng khăng một mực.
Tô Duy Nam cưng chiều cô vô cùng nhưng lại chưa từng chạm vào cô.
Nhưng ngay khi tòa tuyên án Tô Duy Nam dính đến vụ rửa tiền, giao dịch bí mật trên thị trường chứng khoán, thậm chí là bắt cóc giết người, bị bắt vào nhà giam…
Mộ Mãn Loan giao sự thuần khiết đã giữ hai mươi năm cho anh.
Không có hoa tươi, không rượu đỏ, không có nến, chứ đừng nói chỉ là lãng mạn.
Trong phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó, anh không hề thương tiếc cho cô, động tác điên cuồng và tàn nhắn mà không hề bận tâm đó có phải là lần đầu của cô hay không.
Suốt toàn bộ quá trình, anh dùng hết tất cả cách thức giày vò cô.
Nhưng Mộ Mẫn Loan vẫn căn răng chịu đựng, anh muốn cô một lần ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ.
Cho dù cơ thể cô không khỏe thế nào đi nữa, anh cũng không thương tiếc.
Ông trời của cô như sụp đổ cả rồi.
Cô bị lừa, cô bị chính cha mẹ ruột và Tư Vũ Chiến bắt tay lừa gạt.
Chỉ vì một lời nói dối, cô đã đẩy người đàn ông duy nhất mà mình yêu sâu đậm đến vực sâu không đáy.
Nhưng Tô Duy Nam thì sao, biết rõ mình bị oan, nhưng vì thành toàn cho cô mà anh không chống án.
Cứ như vậy, nhà giao dịch thiên tài, nổi tiếng của phố Walls lại sụp đổ hoàn toàn chỉ vì cô.
Người đàn ông từng được người ta xem như con của trời lại trở thành người bị vô vàn người khác phỉ nhổ là rác rưởi, thậm chí bị nhốt trong nhà tù, nhưng anh vẫn không hề giải thích.
Cho nên lần thứ hai Tô Duy Nam trở lại thành phố Ninh Lâm, Mộ Mẫn Loan có thể hiểu tại sao anh tránh không gặp mình Sau đó, chỉ cần là thứ mà Tô Duy Nam muốn, cô sẽ dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có được.
Mặc dù cô hiểu rố ràng, anh đang cố ý trêu đùa cô, lừa tiền của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện Bởi vì cô nợ người đàn ông này quá nhiều, quá nhiều, cô đồng ý dùng cả đời này, trả lại cho anh từng chút một.
“Nam…
Giọng nói của Mộ Mẫn Loan run run, cô đưa tay nắm chặt lấy vòng tay của Tô Duy Nam trên eo mình, môi cản chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Nếu anh không muốn đi thì em sẽ ở đây cùng anh, cho dù lần này có chết, anh cũng không thể đuổi em đi nữa… AI”
Mộ Mẫn Loan còn chưa nói xong câu, đột nhiên cơ thể lại bị người phía sau xoay lại, ngay sau đó mắt cô tối sầm, bị anh hôn.
Cô kinh ngạc trợn tròn cả mắt, quả thực không thể tin nổi, cứ trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại này.
Tô Duy Nam lại hôn cô sao?
Anh ấy đang hôn cô kia!
Đây là lần đầu tiên từ khi họ quen nhau, lần đầu tiên anh hôn cô như vậy, hoàn toàn chú tâm, không có chút hư tình giả ý.
Vừa nãy hai người họ còn bị súng dí trên đầu, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì.
Hai tay cô ôm chặt lấy Tô Duy Nam, nước mắt không ngừng tuôn rơi như suối.
Năm năm, họ chờ nhau ròng rã suốt năm năm, rốt cuộc cùng chờ đợi được.
Càng nghĩ vậy, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cuối cùng thậm chí cô còn không khống chế nổi, nghẹn ngào nức nở.
Bốn năm qua, không ai biết rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng tối tăm không có ánh mặt trời như thế nào.
Bởi vì Tô Duy Nam không thích phụ nữ khóc, cho nên chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác.
Cho dù có muốn khóc, cô cũng sẽ cố gắng kìm lại, nuốt nước mắt vào lòng.
Nhưng giờ đây cô không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô không muốn để tâm nhiều như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cứ ôm anh như vậy.
Cho dù nhất định đời này anh phải kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù đời này mình chỉ có thể sống trong u tối, làm một người phụ nữ không được thấy ánh sáng mặt trời, cô đều không quan tâm, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tô Duy Nam.
“Hóa ra khả năng hôn của anh nát đến mức này rồi hả?”
Tô Duy Nam buông cô ra, nhíu mày như vô cùng không thích.
Từ năm năm trước sau khi chạm vào Mộ Mãn Loan, đúng là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.
Nhưng anh cũng không nghĩ kỹ thuật của mình lại tệ đến mức này.
Mộ Mẫn Loan không ngừng khóc thút thích, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Tô Duy Nam đang nhíu mày.
Anh không vui sao?
Mộ Mãn Loan càng hoang mang hơn, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lau nước mắt.
“Không có, không phải, rất tuyệt, rất tuyệt mà..: Tô Duy Nam híp mắt lại, có phần gian xảo.
“Rất… tuyệt?”
Mặt Mộ Mãn Loan nhất thời đỏ ửng.
Tô Duy Nam nhích lại gần, đưa tay nâng cảm của cô lên: “Không bằng em nói xem, tuyệt như thế nào?”
Trong đầu Mộ Mẫn Loan như vang lên một tiếng nổ “âm”vang, cô không biết phải làm gì cả, bèn nâng mặt của anh, nhón chân lên, vội vàng hôn lên môi người đó.
Trong mắt Tô Duy Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô.
Mộ Mãn Loan sống hơn hai mươi năm, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy Nam, cô cảm giác tim mình như trống bỏi, đây là lần thứ hai cô rung động như thế.
Cảm giác giống như thể một người biết trước mình sẽ chết, đột nhiên lại được hít thở, tâm trạng xúc động vô cùng.
Cô rất yêu Tô Duy Nam, rất rất yêu anh.
“Cái đó… khụ khụ”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng.
người lúng túng khẽ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới kéo được lý trí của Mộ Mãn Loan quay về.
“Cái đó… anh Tô à, hai người các anh cũng đã hôn rồi, thế kịch bản này có diễn nữa không?”
Kịch bản?
Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, dường như cô bất giác buông Tô Duy Nam ra.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông da trắng vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ hắn ta đang ung dung đứng đó cách nơi này hai mét.
Hắn cười híp mắt không hề có chút uy hiếp nào.
“Đây là?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan đờ ra, cô quay đầu lại, phát hiện ra hai người da đen vừa nãy còn kèm hai bên người mình, chỉ trong chớp mắt cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hiền lành.
Cho dù một người có bình tĩnh thế nào đi nữa, cô cũng không nhịn nổi, yếu ớt nhìn về phía Tô Duy Nam.
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một giọng nói khẽ vang lên từ bên trái, Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn sang.
Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ đã nằm dài dưới đất thì giờ đang ngồi dậy.
Lúc này đây anh đang chùi vết máu ghê người trên cơ thể, rồi kéo cả Tô Kim Thư bị té dưới đất lên Đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Mọi người không có chuyện gì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bây giờ Tô Kim Thư cũng ôm bụng đứng lên, cô ung dung lau vết máu trên trán, cười vô cùng xán lạn: “Sao à? Mặc dù em là bác sĩ trung y nhưng cũng học được không ít từ Lâm Thúy Vân, vừa nấy biểu hiện của em thế nào ạ?
Ngay cả diễn viên như chị cũng bị bọn em lừa đấy!”
Thấy mọi người đều đứng lên bình an vô sự, cho dù phản ứng của Mộ Mãn Loan có.
chậm đi chăng nữa cũng phục hồi lại tinh thần.
Cô trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi người: “Có nghĩa là… mọi người, tất cả mọi người đều đang diễn kịch à?”
Chương 642-3
Thậm chí ngoài Tô Kim Thư ra, trên thế giới này không còn bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tâm trạng anh xao động.
Vì thế lúc Mộ Mãn Loan làm chứng cho anh, thâm chí ngay cả một câu chỉ trích và giải thích cũng không có.
Lúc Mộ Mẫn Loan mười tám tuổi, cô vẫn luôn khăng khăng một mực.
Tô Duy Nam cưng chiều cô vô cùng nhưng lại chưa từng chạm vào cô.
Nhưng ngay khi tòa tuyên án Tô Duy Nam dính đến vụ rửa tiền, giao dịch bí mật trên thị trường chứng khoán, thậm chí là bắt cóc giết người, bị bắt vào nhà giam…
Mộ Mãn Loan giao sự thuần khiết đã giữ hai mươi năm cho anh.
Không có hoa tươi, không rượu đỏ, không có nến, chứ đừng nói chỉ là lãng mạn.
Trong phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó, anh không hề thương tiếc cho cô, động tác điên cuồng và tàn nhắn mà không hề bận tâm đó có phải là lần đầu của cô hay không.
Suốt toàn bộ quá trình, anh dùng hết tất cả cách thức giày vò cô.
Nhưng Mộ Mẫn Loan vẫn căn răng chịu đựng, anh muốn cô một lần ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ.
Cho dù cơ thể cô không khỏe thế nào đi nữa, anh cũng không thương tiếc.
Ông trời của cô như sụp đổ cả rồi.
Cô bị lừa, cô bị chính cha mẹ ruột và Tư Vũ Chiến bắt tay lừa gạt.
Chỉ vì một lời nói dối, cô đã đẩy người đàn ông duy nhất mà mình yêu sâu đậm đến vực sâu không đáy.
Nhưng Tô Duy Nam thì sao, biết rõ mình bị oan, nhưng vì thành toàn cho cô mà anh không chống án.
Cứ như vậy, nhà giao dịch thiên tài, nổi tiếng của phố Walls lại sụp đổ hoàn toàn chỉ vì cô.
Người đàn ông từng được người ta xem như con của trời lại trở thành người bị vô vàn người khác phỉ nhổ là rác rưởi, thậm chí bị nhốt trong nhà tù, nhưng anh vẫn không hề giải thích.
Cho nên lần thứ hai Tô Duy Nam trở lại thành phố Ninh Lâm, Mộ Mẫn Loan có thể hiểu tại sao anh tránh không gặp mình Sau đó, chỉ cần là thứ mà Tô Duy Nam muốn, cô sẽ dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có được.
Mặc dù cô hiểu rố ràng, anh đang cố ý trêu đùa cô, lừa tiền của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện Bởi vì cô nợ người đàn ông này quá nhiều, quá nhiều, cô đồng ý dùng cả đời này, trả lại cho anh từng chút một.
“Nam…
Giọng nói của Mộ Mẫn Loan run run, cô đưa tay nắm chặt lấy vòng tay của Tô Duy Nam trên eo mình, môi cản chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Nếu anh không muốn đi thì em sẽ ở đây cùng anh, cho dù lần này có chết, anh cũng không thể đuổi em đi nữa… AI”
Mộ Mẫn Loan còn chưa nói xong câu, đột nhiên cơ thể lại bị người phía sau xoay lại, ngay sau đó mắt cô tối sầm, bị anh hôn.
Cô kinh ngạc trợn tròn cả mắt, quả thực không thể tin nổi, cứ trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại này.
Tô Duy Nam lại hôn cô sao?
Anh ấy đang hôn cô kia!
Đây là lần đầu tiên từ khi họ quen nhau, lần đầu tiên anh hôn cô như vậy, hoàn toàn chú tâm, không có chút hư tình giả ý.
Vừa nãy hai người họ còn bị súng dí trên đầu, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì.
Hai tay cô ôm chặt lấy Tô Duy Nam, nước mắt không ngừng tuôn rơi như suối.
Năm năm, họ chờ nhau ròng rã suốt năm năm, rốt cuộc cùng chờ đợi được.
Càng nghĩ vậy, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cuối cùng thậm chí cô còn không khống chế nổi, nghẹn ngào nức nở.
Bốn năm qua, không ai biết rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng tối tăm không có ánh mặt trời như thế nào.
Bởi vì Tô Duy Nam không thích phụ nữ khóc, cho nên chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác.
Cho dù có muốn khóc, cô cũng sẽ cố gắng kìm lại, nuốt nước mắt vào lòng.
Nhưng giờ đây cô không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô không muốn để tâm nhiều như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cứ ôm anh như vậy.
Cho dù nhất định đời này anh phải kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù đời này mình chỉ có thể sống trong u tối, làm một người phụ nữ không được thấy ánh sáng mặt trời, cô đều không quan tâm, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tô Duy Nam.
“Hóa ra khả năng hôn của anh nát đến mức này rồi hả?”
Tô Duy Nam buông cô ra, nhíu mày như vô cùng không thích.
Từ năm năm trước sau khi chạm vào Mộ Mãn Loan, đúng là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.
Nhưng anh cũng không nghĩ kỹ thuật của mình lại tệ đến mức này.
Mộ Mẫn Loan không ngừng khóc thút thích, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Tô Duy Nam đang nhíu mày.
Anh không vui sao?
Mộ Mãn Loan càng hoang mang hơn, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lau nước mắt.
“Không có, không phải, rất tuyệt, rất tuyệt mà..: Tô Duy Nam híp mắt lại, có phần gian xảo.
“Rất… tuyệt?”
Mặt Mộ Mãn Loan nhất thời đỏ ửng.
Tô Duy Nam nhích lại gần, đưa tay nâng cảm của cô lên: “Không bằng em nói xem, tuyệt như thế nào?”
Trong đầu Mộ Mẫn Loan như vang lên một tiếng nổ “âm”vang, cô không biết phải làm gì cả, bèn nâng mặt của anh, nhón chân lên, vội vàng hôn lên môi người đó.
Trong mắt Tô Duy Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô.
Mộ Mãn Loan sống hơn hai mươi năm, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy Nam, cô cảm giác tim mình như trống bỏi, đây là lần thứ hai cô rung động như thế.
Cảm giác giống như thể một người biết trước mình sẽ chết, đột nhiên lại được hít thở, tâm trạng xúc động vô cùng.
Cô rất yêu Tô Duy Nam, rất rất yêu anh.
“Cái đó… khụ khụ”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng.
người lúng túng khẽ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới kéo được lý trí của Mộ Mãn Loan quay về.
“Cái đó… anh Tô à, hai người các anh cũng đã hôn rồi, thế kịch bản này có diễn nữa không?”
Kịch bản?
Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, dường như cô bất giác buông Tô Duy Nam ra.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông da trắng vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ hắn ta đang ung dung đứng đó cách nơi này hai mét.
Hắn cười híp mắt không hề có chút uy hiếp nào.
“Đây là?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan đờ ra, cô quay đầu lại, phát hiện ra hai người da đen vừa nãy còn kèm hai bên người mình, chỉ trong chớp mắt cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hiền lành.
Cho dù một người có bình tĩnh thế nào đi nữa, cô cũng không nhịn nổi, yếu ớt nhìn về phía Tô Duy Nam.
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một giọng nói khẽ vang lên từ bên trái, Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn sang.
Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ đã nằm dài dưới đất thì giờ đang ngồi dậy.
Lúc này đây anh đang chùi vết máu ghê người trên cơ thể, rồi kéo cả Tô Kim Thư bị té dưới đất lên Đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Mọi người không có chuyện gì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bây giờ Tô Kim Thư cũng ôm bụng đứng lên, cô ung dung lau vết máu trên trán, cười vô cùng xán lạn: “Sao à? Mặc dù em là bác sĩ trung y nhưng cũng học được không ít từ Lâm Thúy Vân, vừa nấy biểu hiện của em thế nào ạ?
Ngay cả diễn viên như chị cũng bị bọn em lừa đấy!”
Thấy mọi người đều đứng lên bình an vô sự, cho dù phản ứng của Mộ Mãn Loan có.
chậm đi chăng nữa cũng phục hồi lại tinh thần.
Cô trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi người: “Có nghĩa là… mọi người, tất cả mọi người đều đang diễn kịch à?”
Bình luận facebook