Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
Chương 106: Xin Anh, Tha Cho Tôi Đi
CHƯƠNG 106: XIN ANH, THA CHO TÔI ĐI
“Nếu ông dám làm hại cô ấy, tôi sẽ ly hôn với ông, tôi nói được làm được.” Tống Tâm Vân hét lên.
Bạch Nguyệt nghe xong liền sững lại, quay người nhìn về phía Tống Tâm Vân đang siết chặt tay, mắt bà ta đã đỏ ửng.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt bà ta.
Người của Cố Thanh Hùng bịt mắt Bạch Nguyệt lại.
Tầm mắt cô trở nên tối đen.
Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, sau đó bị người ta kéo đi.
Bạch Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, không la không hét không giãy dụa.
Vì cô biết, la hét giãy dụa cũng không có ích gì.
Như vậy cô sẽ chỉ chết càng nhanh thôi.
Hai tiếng sau.
Cô được tháo bịt mắt ra.
Xung quanh cô là ba bức tường, trước mặt chỉ có một cánh cửa sắt cao hai mét rộng một mét.
Không có giường, không có nhà vệ sinh, ngay cả một bình nước cũng không có.
Nhưng có một cái bàn và một cái ghế.
Trên trần nhà là một bóng đèn 50W tỏa ra ánh sáng heo hắt.
Một người đeo mặt nạ đặt mấy tờ giấy lên bàn, sau đó mở miệng ra lệnh, “Muốn sống, thì viết như trên giấy.”
Bạch Nguyệt hiểu được vài chuyện.
Cô biết người bắt cóc cô là Cố Thanh Hùng.
Sau khi Cố Thanh Hùng đạt được mục đích, ông ta sẽ không để cô sống tới ngày thứ hai.
“Tôi muốn gặp mẹ Cố Lăng Kiệt, nếu không tôi sẽ không làm theo bất cứ cái gì mấy người nói.” Bạch Nguyệt nói với giọng kiên quyết.
“Mày muốn chết à” Người đàn ông cầm đầu vung tay tát lên mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bị đánh văng sang một bên, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhìn tên đeo mặt nạ với ánh mắt lạnh lẽo, “Anh thấy tôi sống được nữa sao? Nếu như thế nào cũng chết thì tôi còn sợ gì nữa chứ?”
Tên cầm đầu lại tát Bạch Nguyệt thêm một cái nữa.
Nhưng Bạch Nguyệt vẫn không hề kêu rên lấy một tiếng.
Hắn bắt đầu nổi giận, giữ chặt tay phải của Bạch Nguyệt trên bàn, tay giơ dao lên uy hiếp, “Mày có viết không hả?”
Bạch Nguyệt lừ mắt nhìn tên cầm đầu, đôi môi cô mím chặt, ánh mắt đầy sự kiên cường, và cả căm hận.
Ánh mắt ấy sắc bén đến nỗi khiến tên cầm đầu cảm thấy lạnh toát, con dao đang cầm trong tay đâm xuống.
Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy một cơn đau đớn sắc lạnh ập tới.
Mười ngón tay đau đến tận óc.
Quá đau đớn.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Cô giữ chặt chỗ ngón út đã đứt lìa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên quyết như trước.
Tên cầm đầu cũng kinh ngạc chấn động trước ánh mắt cô.
Không ngờ cô ta không kêu một tiếng nào.
Hắn ra ngoài gọi điện báo cáo cho Cố Thanh Hùng.
Bạch Nguyệt nằm nhoài trên bàn, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô đang nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ tươi trên bàn.
Cuộc đời này cô đã có hai cuộc tình.
Cuộc tình đầu tiên, cô bị chồng chán ghét, trái tim mặc người tổn thương, mãi cho đến khi chai sạn đầy vết sẹo sâu hoắm.
Cuộc tình thứ hai, cô yêu, nhưng lại không thể không rời xa anh ấy, thậm chí thiếu chút nữa đã bị giết chết.
Nói tóm lại, cô quá yếu đuối nên bị người ta coi thường, xem là cá nằm trên thớt mặc sức hành hạ.
Nếu lần này có thể sống sót thoát ra, cô nhất định phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Tên cầm đầu bước vào, theo sau là hai người mặc áo blouse trắng đeo mặt nạ.
Bọn họ cầm máu cho Bạch Nguyệt, sau đó truyền dịch và sơ cấp cứu.
“Tổng giám đốc Tống lát nữa sẽ tới đây.” Tên cầm đầu gằn giọng nói.
Hai tiếng sau, Tống Tâm Vân đã bước vào trong căn phòng.
Bạch Nguyệt vẫn nằm nhoài trên bàn, cô đã ngủ thiếp đi.
Tống Tâm Vân nhìn bàn tay phải của Bạch Nguyệt.
Ngón tay út của cô đã không còn nữa, sau khi sơ cấp cứu và băng bó cầm máu, hiện vẫn đang truyền dịch.
“Các người thật quá đáng, mau chuẩn bị giường, nước, và bác sĩ trực 24/24 cho cô ấy mau.” Tống Tâm Vân ra lệnh.
“Vâng.” Tên cầm đầu ra ngoài.
Bạch Nguyệt mơ màng mở mắt.
Vì sốt cao nên khuôn mặt cô đỏ đến bất thường, đôi môi khô khốc nứt nẻ, trông vô cùng thê thảm.
Đôi mắt của Tống Tâm Vân đã đỏ lên tự bao giờ, bà ấy nắm lấy tay Bạch Nguyệt nói lời xin lỗi, “Xin lỗi cô, Thanh Hùng đã điên rồi, tôi thật sự không muốn ngờ ông ấy lại cho người chặt tay cô.”
Bạch Nguyệt bật cười một tiếng lạnh lẽo, cô rút tay lại, người dựa trên ghế, nói với giọng hờ hững, “Vợ chồng các người chia nhau đóng vai ác và vai hiền à, nhưng mục đích của hai người cũng giống nhau thôi, bà muốn cứu tôi thì thiếu gì cách, ngồi đây rơi nước mắt cá sấu làm gì.”
Tống Tâm Vân hơi cau mày lại, không biết nên nói gì với Bạch Nguyệt.
“Dù thế nào đi nữa thì cô đã bị tổn thương rồi, tôi hy vọng có thể bù đắp cho cô.” Tống Tâm Vân nói.
“Không cần bù đắp đâu, tôi chỉ muốn sống sót rời khỏi đây thôi.” Bạch Nguyệt nhìn kỹ từng biểu cảm của Tống Tâm Vân, sau đó lạnh lùng nói.
“Chuyện này cô cứ yên tâm, tôi có thể bảo đảm, nhưng cô cũng phải hứa không được bán đứng chúng tôi?” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
Bạch Nguyệt nhếch miệng mỉa mai, “Bà nghĩ Cố Lăng Kiệt không điều tra được những gì hai người làm sao?”
“Tôi biết nó chắc chắn sẽ điều tra ra, nhưng nó cũng sẽ hiểu tấm lòng của chúng tôi thôi, tôi không tin nó sẽ ra tay với chúng tôi.” Tống Tâm Vân nói rất chắc chắn.
“Vì thế, tôi nói ra cũng không ai tin hết, anh ấy cũng sẽ không làm gì các người, tôi lại không thể sống sót tới ngày mai, vậy thì tôi nói ra không có bất cứ ý nghĩa gì cả à.” Bạch Nguyệt tuyệt vọng nói.
“Viết đi, cô viết theo tờ giấy, tôi bảo đảm cô có thể sống sót.” Tống Tâm Vân cam kết với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Tống Tâm Vân, “Tôi tin, bà Cố là một người hiểu tình cảm. Bà nên hiểu một điều, nếu tôi chết vì Cố Lăng Kiệt, thì cả đời này anh ấy cũng sẽ không quên được tôi. Cho dù anh ấy không ra tay với các người thì cả đời cũng sẽ không tha thứ cho các người. Nhưng tôi sống thì khác, tranh cãi, cuộc sống, mâu thuẫn, tuyệt vọng, sẽ dần dần làm nhạt phai thứ tình cảm vốn dĩ không sâu đậm giữa tôi và anh ấy.”
“Tôi sẽ để cô sống.” Tống Tâm Vân nói với giọng kiên định.
Bạch Nguyệt cảm thấy cô đã nói hết những gì có thể nói rồi, thế là cô cầm bút lên.
Bàn tay cô hơi run rẩy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không thể viết nổi.
“Như thế này không được rồi.” Tống Tâm Vân đứng dậy gọi điện thoại cho Cố Thanh Hùng, giọng bà ta đầy giận dữ, “Ông xem ông đã làm chuyện gì kìa. Muốn cho cô ta viết nhưng lại chặt mất ngón út tay phải của người ta, giờ sao cô ta viết được nữa hả. Chữ viết cũng không giống trước đây nữa, đầu ông bị úng nước à?”
“Có phải tôi chặt đâu, thôi thì quay phim đi, bảo cô ta đọc theo nội dung trên giấy ấy.” Cố Thanh Hùng bực bội nói.
Tống Tâm Vân cúp điện thoại nhìn Bạch Nguyệt, “Tôi quay phim cho cô, sau khi Lăng Kiệt kết hôn sẽ thả cô ra.”
Bạch Nguyệt nhếch môi nhìn nội dung trên tờ giấy, đôi mắt thấm đẫm nước mắt mặn chát dần trở nên kiên quyết, “Quay đi.”
Tống Tâm Vân đau xót thương hại, “Xin lỗi.”
Bà ta lấy điện thoại ta quay về hướng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn điện thoại, bình tĩnh nói, “Cố Lăng Kiệt, tôi không muốn chết.”
Cô ấy giơ bàn tay đang bị thương lên rồi nói tiếp, “Làm theo lời bọn họ nói đi, xin anh đấy, bọn họ nói, nếu một ngày anh không đồng ý thì sẽ chặt một ngón tay của em, chặt hết tay thì tới chân, chặt hết chân thì tới cánh tay và đùi, sau đó sẽ cắt hết mắt mũi miệng.”
Tống Tâm Vân cau mày quay mặt đi.
Bạch Nguyệt im lặng một lúc, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, “Xin anh, tha cho em đi.”
Tống Tâm Vân dừng quay phim, “Cô là một cô gái tốt, nhưng Lăng Kiệt không hợp với cô, sau này cô sẽ tìm được người đàn ông hợp với cô hơn, cần giúp gì cứ tới tìm tôi.”
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, cô cảm thấy đầu óc nặng trịch.
Cô nằm nhoài lên cánh tay mình, một lần nữa cảm thấy mình quá nhỏ bé, bất lực, tuyệt vọng.
Ý thức cô dần chìm vào màn đêm sâu thẳm.