Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-104
Chương 104: Cậu Ngủ Với Cố Lăng Kiệt Rồi?
CHƯƠNG 104: CẬU NGỦ VỚI CỐ LĂNG KIỆT RỒI?
Nửa đêm, điện thoại của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Anh choàng tỉnh từ cơn say giấc nồng, nhìn lướt qua gương mặt say ngủ của Bạch Nguyệt rồi nhấn nút nghe, sau khi ra khỏi cửa thì hỏi: “Có chuyện gì?”
“Lăng Kiệt, xảy ra chuyện rồi, bây giờ con đang ở trong nhà Bạch Nguyệt phải không?” Tống Tâm Vân sốt ruột hỏi.
“Phải, sao vậy ạ?” Cố Lăng Kiệt không hiểu gì.
“Giờ con mau chóng về quân khu đi, Ủy ban kiểm tra trung ương đang phái người đến nhà Bạch Nguyệt tìm con, một khi để bọn họ phát hiện ra con đang ở cùng Bạch Nguyệt thì con không thể giải thích rõ được đâu.”
“Con ở bên Bạch Nguyệt thì làm sao? Cô ấy là bạn gái của con mà.” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
“Bây giờ Bạch Nguyệt và Tô Khánh Nam căn bản không hề ly hôn, bọn họ đang bày kế hãm hại con. Con cứ rời khỏi đó trước hẵng nói.” Tống Tâm Vân nói thẳng.
Cố Lăng Kiệt không tin Bạch Nguyệt hại anh, nhưng anh tin có khả năng là Bạch Nguyệt bị lừa. “Cây ngay không sợ chết đứng, con không cần trốn tránh.”
“Lăng Kiệt, mẹ xin con đấy, bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, nếu con làm sao thì bố con và mẹ, cả nhà chúng ta đều tiêu tùng, sẽ không ai giúp chúng ta đâu.”
“Con biết rồi.” Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại rồi trở về phòng.
Từ lúc điện thoại của Cố Lăng Kiệt vang lên, Bạch Nguyệt đã tỉnh rồi. Cô thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Bây giờ Ủy ban kiểm tra trung ương sẽ đến đây tìm anh. Mẹ anh nói em và Tô Khánh Nam vẫn chưa ly hôn, bảo anh tránh đi.”
“Sao lại thế được, em và Tô Khánh Nam đã ly hôn rồi mà.” Bạch Nguyệt khẳng định.
Cô lấy giấy ly hôn từ dưới đáy tủ ra, đưa cho Cố Lăng Kiệt.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt sầm xuống: “Con dấu là giả.”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt kinh ngạc và sợ hãi.
“Rầm rầm rầm.” Tiếng đập cửa vang lên. Bạch Nguyệt không kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, nếu giấu ly hôn là giả thì Cố Lăng Kiệt không thể ở lại đây. Nếu bị bắt thì tương lai của anh sẽ bị hủy hết.
“Anh mau đi đi.” Bạch Nguyệt sốt ruột mở cửa sổ ra.
Cô nhìn xuống dưới, không thấy có ai.
Tình hình khẩn cấp, nhưng Cố Lăng Kiệt lại là người có thể bình tĩnh trong lúc cấp bách: “Anh sẽ liên lạc với em sau.”
“Vâng.”
Cố Lăng Kiệt xé vỏ gối, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, trượt xuống theo đường ống nước.
Bạch Nguyệt ném hết ga giường và chăn xuống. Cô ngẫm nghĩ một lát, lại ném luôn cả váy ngủ của mình xuống.
Cô tin Cố Lăng Kiệt biết cách xử lý.
Cô đổi lại ga giường, vỏ gối và thay đồ ngủ.
Rầm!
Cánh cửa bên ngoài bị bật ra.
Bạch Nguyệt mở cửa, nghiêm mặt nói: “Các người là ai?”
Một người đàn ông mặc vest chỉn chu nghiêm túc nói: “Lục soát cho tôi.”
“Xin hỏi các người có giấy phép lục soát không? Nếu không có thì hành vi của các người chính là tự tiện xông vào nhà dân.” Bạch Nguyệt nói với vẻ đề phòng.
Người đàn ông dẫn đầu lấy giấy tờ ra: “Cô là Bạch Nguyệt phải không? Mong cô hợp tác với chúng tôi tiến hành điều tra.”
Bạch Nguyệt nhìn những người này, bọn họ lục cả thùng rác.
Cô cảm thấy may mắn vì lần này hai người không dùng bao, lúc sau cùng bọn họ đã vào phòng tắm.
Đám người kia không tìm thấy ai trong phòng, bèn lắc đầu với người đàn ông dẫn đầu.
“Mang chăn, rèm cửa sổ và vỏ chăn đi.” Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.
“Tôi cần thay quần áo.” Bạch Nguyệt nhíu mày nói.
Người đàn ông dẫn đầu gật đầu: “Cho cô hai phút.”
Bạch Nguyệt lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Cô sợ trong cơ thể còn chứng cứ gì sót lại, bèn mở ngăn tủ ở phía dưới bồn nước.
Lần trước sau khi Lưu San bị Thẩm Diên Dũng cưỡng hiếp, cô ấy sợ mắc bệnh nên mua vài bình chuyên để tẩy rửa.
Bạch Nguyệt nhanh chóng mở một chai ra.
Tiếng đập cửa vang lên: “Xong chưa, đã ba phút rồi.”
“Chờ chút.” Bạch Nguyệt dùng hơn nửa chai, đoán có lẽ đã ổn, bèn thay quần áo, giặt quần lót rồi ném vào trong chậu.
Cô mở cửa, đi ra ngoài.
Người đàn ông dẫn đầu ra hiệu cho cấp dưới. Cấp dưới của anh ta cất quần áo cô vừa thay ra vào một chiếc túi nylon.
“Các người làm thế là có ý gì?” Bạch Nguyệt đề phòng.
“Kiểm tra, thu thập chứng cứ là chuyện của chúng tôi, cô chỉ cần hợp tác là được.” Người dẫn đầu nói giọng nghiêm khắc.
Bạch Nguyệt bị bọn họ dẫn lên xe.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài đen kịt, y như tâm trạng của cô hiện giờ.
Hôm đó, khi cô và Tô Khánh Nam bàn chuyện ly hôn, ban đầu Tô Khánh Nam không đồng ý, sau đó lại đột nhiên chấp nhận.
Đó là một cái bẫy ư?
Còn nữa, rõ ràng cô nhìn thấy lúc đó nhân viên kia rất ghét Tô Khánh Nam.
Sao có thể là giấy ly hôn giả chứ?
Chẳng lẽ bọn họ đều bị lừa rồi?
Biểu hiện của Tô Khánh Nam khoảng thời gian này không giống như là biết bọn họ ly hôn giả.
Nhưng bọn họ quyết định ly hôn đột ngột như vậy, sao lại có người đặt bẫy hãm hại chứ?
Dường như có một đám mây ngờ vực bao phủ xung quanh bọn họ, trong đám mây đó ẩn giấy một con dao sắc nhọn.
Kẻ nào trốn trong đám mây ấy? Kẻ nào giết Đường Tiến Công?
Bây giờ cô chẳng có chút manh mối nào.
Bạch Nguyệt bị đưa thẳng đến bệnh viện, có bác sĩ phụ sản tiến hành kiểm tra cho cô.
May mà trước đó cô đã tỉnh táo xử lý rửa sạch bản thân rồi.
Bằng không thì sẽ là chứng cứ vô cùng xác thực đối với Cố Lăng Kiệt.
Sau khi kiểm tra xong, cô bị đưa vào một căn phòng nhỏ tối tăm.
Đối diện cô là một nam một nữ, cô không quen ai, bọn họ nghiêm túc nhìn cô.
Bốn góc tường trong phòng có 4 chiếc camera chĩa thẳng vào cô.
Cô tin, đằng sau những cái camera sẽ có rất nhiều người đang xem.
“Cô có quan hệ như thế nào với Cố Lăng Kiệt của quân khu đặc chủng?” Người đàn ông nghiêm nghị hỏi.
“Không có quan hệ gì.” Bạch Nguyệt tỉnh táo đáp.
“Không có quan hệ gì mà có người nhìn thấy hai người cùng ăn cơm ở nhà hàng?” Người đàn ông dò xét.
“Trước kia bọn họ từng có một hành động cứu con tin. Con tin mang thai, tôi đến trợ giúp. Trong quá trình làm nhiệm vụ, thủ trưởng Cố đã bảo vệ tôi, sau đó tôi mời anh ta ăn cơm để cảm ơn. Tôi từng ăn cơm với rất nhiều người, lẽ nào anh chưa từng ăn cơm chung với người khác sao?” Bạch Nguyệt vặn lại.
“Còn có người nhìn thấy cô và anh ta ở chung một gian nhà, chuyện này cô giải thích thế nào?” Người đàn ông đặt câu hỏi sắc bén.
Bạch Nguyệt không biết có phải anh ta đang lừa cô hay không. “Có người? Là ai?”
“Đừng ngụy biện nữa, chúng tôi đã lấy được chứng cứ, cho cô cơ hội, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Người đàn ông đập bàn đe dọa.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Tôi thấy có lẽ các anh nên bắt người kia lại. Người này muốn vu oan, hủy hoại sự trong sạch của tôi. Tôi muốn tố cáo kẻ đó.”
“Thật sao? Xin hỏi tối ngày hôm kia cô ở đâu?”
Bạch Nguyệt lạnh mặt, chất vấn người đàn ông kia: “Người kia rốt cuộc là ai?”
truyện có bản quyền up trên app mê tình truyện
“Cô không có quyền được biết, cô chỉ có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
“Tối ngày hôm kia tôi ở thôn Đường Tiền, cùng thủ trưởng Cố điều tra một vụ án. Chúng tôi tìm được hung thủ Đường Tiến Công, nhưng Đường Tiến Công lại bị kẻ nào đó dùng súng bắn tỉa bắn chết. Tôi nghi ngờ người mà các anh nói rất có thể là tay súng bắn tỉa đó.” Bạch Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Đừng nói sang chuyện khác, những gì cô nói chúng tôi sẽ báo cáo với cấp trên, bây giờ là vấn đề của cô.”
“Tôi chẳng có vấn đề gì cả.” Bạch Nguyệt phản bác thẳng.
“Lúc hai người ở thôn Đường Tiền, có ở bên Cố Lăng Kiệt hay không, đã xảy ra chuyện không nên gì? Cô nên thành thật khai báo, chúng tôi có chứng cứ đấy.”
Bạch Nguyệt nhớ ra, buổi tối hôm đó bọn họ đã dùng bao. Bao bị ném trong thùng rác.
Bình luận facebook