Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 111: Có Thể Đừng Ghê Tởm Như Vậy Được Không?
CHƯƠNG 111: CÓ THỂ ĐỪNG GHÊ TỞM NHƯ VẬY ĐƯỢC KHÔNG?
Trên đường mua đồ trở về, Bạch Nguyệt nghĩ, nếu cô là thôn trưởng của thôn Đường Tiền thì cô sẽ tìm ai báo cáo chuyện tìm được mỏ vàng.
Một thôn trưởng muốn gặp thị trưởng thì sợ là không dễ dàng.
Cùng lắm là ông ta đến thị trấn báo cáo. Sau đó sẽ do trưởng trấn báo cáo.
Mặt khác, thư ký của Trình Bân khi đó cũng phải biết chuyện này.
Trùng hợp là cô đã so sánh và kiểm tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng phát hiện, trưởng trấn khi đó bây giờ đã được điều đến làm thị trưởng thành phố Kim Dương.
Còn thư ký của Trình Bân năm xưa giờ cũng làm châu trưởng của châu Kim Dương.
Hai người này đã quen biết nhau từ lâu.
Thư ký của Trình Bân khi còn chưa làm thư ký và vị trưởng trấn kia đã từng là trưởng trấn và thư ký ủy ban thị trấn của một thị trấn khác.
Cô đoán, liệu có phải ban đầu thôn trưởng thôn Đường Tiền báo cáo cho trưởng trấn, trưởng trấn lại báo cáo cho thư ký, thư ký báo cáo cho Trình Bân?
Ba người này đều biết, vậy ba người họ chính là đồng bọn.
Bây giờ cô đang tra tư liệu của Lữ Lương Thành - thị trưởng thành phố Kim Dương.
Muốn thăng chức nhanh nhất định phải lập công.
Mà những người này tàn sát dân làng, cướp đoạt tài sản, làm chuyện mất hết nhân tính, dựa vào đâu mà đến giờ vẫn oai phong ngời ngời?
Cô muốn đạp lên nghiệp chướng của những kẻ này.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Nguyệt gấp tài liệu lại, ra mở cửa.
Hình Cẩm Nhi đứng ngoài cửa, nở nụ cười nham hiểm, vênh váo nói: "Ra ngoài ăn cơm đi, đừng nói là chúng tôi bạc đãi cô."
"Ngại quá, tôi ăn ở ngoài rồi, nếu không có chuyện gì khác thì đừng đến quấy rầy, buổi tối tôi còn phải đọc sách." Bạch Nguyệt lạnh lùng đáp.
Hình Cẩm Nhi giậm chân: "Bạch Nguyệt, cô đừng có được nể mặt còn không biết điều!"
"Mặt của tôi là do cha mẹ sinh ra, không phải cô muốn nể là có thể nể." Bạch Nguyệt đóng cửa rồi khóa lại.
Hình Cẩm Nhi tức giận đạp cửa, không còn chút khí chất thục nữ nào.
Cô ta còn muốn khoe khoang tình cảm yêu đương trước mặt Bạch Nguyệt mà. Không ngờ Bạch Nguyệt lại không nể mặt cô ta chút nào.
"Bố ơi, bô nhìn kìa, Bạch Nguyệt làm thế là có ý gì, con tốt bụng bảo chị ta ra ăn cơm, chị ta còn không vừa lòng. Chị ta có coi bố ra gì đâu." Hình Cẩm Nhi mách lẻo.
"Đừng quan tâm đến nó, về sau chúng ta ăn cơm không cần gọi nó nữa." Hình Cẩm Nhi tức giận nói.
Tô Khánh Nam mỉm cười, nhìn cửa phòng Bạch Nguyệt: "Cháu cũng khá hiểu Bạch Nguyệt, tính tình của cô ấy khá kỳ lạ, nhưng không xấu xa, chỉ là đôi khi quá bướng bỉnh, làm việc rất cực đoan. Nhưng sau khi làm xong cô ấy sẽ hối hận, vẫn còn tính con nít, bác đừng giận."
Hình Cẩm Nhi khó chịu: "Khánh Nam, anh nói đỡ cho Bạch Nguyệt sao?"
"Anh chỉ nói sự thật thôi, dù sao em và cô ấy cũng hay gặp mặt nhau, giận dỗi thì không xinh đẹp rồi. Anh hy vọng em mãi mãi xinh đẹp." Tô Khánh Nam dỗ dành.
Hình Bắc Xuyên uống một ngụm nước: "Khánh Nam nói cũng đúng, dù sao đã thế này rồi, ừm... bao giờ hai đứa kết hôn?"
"Bác trai, cháu vừa mới ly hôn chưa đầy một tháng, nếu kết hôn nhanh như vậy thì sợ là sẽ có người nói xấu Cẩm Nhi."
Sắc mặt Hình Cẩm Nhi càng khó coi hơn, cô ta bĩu môi: "Không phải là trước giờ anh chưa từng chạm vào Bạch Nguyệt sao?"
"Người ngoài không biết chuyện đó. Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, Cẩm Nhi, anh không muốn em bị tổn thường. Hơ nữa, bây giờ anh vừa bị điều xuống khỏi vị trí phó cục trưởng, rất nhiều người đang theo dõi sát sao. Để qua thời gian này được không? Bây giờ anh đang rảnh, chúng ta ra nước ngoài du lịch nhé?" Tô Khánh Nam ôm Hình Cẩm Nhi vào lòng.
Hình Cẩm Nhi nghe nói được đi nước ngoài du lịch thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô ta nhìn Hình Bắc Xuyên: "Bố, Khánh Nam mở công ty cũng rất khó khăn, bố có thể cho Khánh Nam mảnh đất anh ấy đang cần kia không?"
Hình Bắc Xuyên gật đầu: "Cứ tiến hành đấu thầu như bình thường, nếu không người khác sẽ biết là bố cố ý thiên vị."
"Vậy thì xem ra cháu trở thành con rể của châu trưởng Hình cũng chẳng được lợi gì rồi." Tô Khánh Nam nói đùa.
"Bố, là con gái bố muốn lấy anh ấy, bố nhẫn tâm nhìn con và anh ấy phải chịu khổ sao." Hình Cẩm Nhi làm nũng.
"Không thể bớt trình tự được, tuy nhiên trinh tự có phức tạp hơn nữa thì cũng là do con người nghĩ ra cả, thế nào chẳng có cách." Hình Bắc Xuyên dỗ con gái, rồi nhìn sang Tô Khánh Nam: "Đến lúc đó bác sẽ không tham gia gọi thầu, nhưng bác sẽ nói giá sàn của đối phương cho cháu, người đưa giá thấp sẽ giành được."
"Vậy không phải là sẽ mất rất nhiều tiền sao?" Hình Cẩm Nhi bĩu môi không vui.
"Nhà nước đang nâng đỡ rất nhiều hạng mục, đến lúc đó có thể được trợ cấp. Còn trợ cấp bao nhiêu, trợ cấp như thế nào, thì chỉ cần bố kí một chữ là được." Hình Bắc Xuyên giải thích.
Hình Cẩm Nhi mỉm cười, ôm cổ Hình Bắc Xuyên: "Vẫn là bố tốt với con nhất."
"Phải, còn anh không tốt với em." Tô Khánh Nam nói đùa.
"Nếu anh còn không tốt với em thêm chút nữa thì em sẽ mặc kệ anh." Hình Cẩm Nhi ôm cánh tay Tô Khánh Nam, nhìn về phía Thường Như Yên.
Thường Như Yên hắng giọng rồi nói: "Cẩm Nhi quá quấn quýt với cháu, hay là hôm nay cháu ở lại đây đi, dù sao các cháu cũng đã xác định rồi, sớm ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm cũng tốt."
Tô Khánh Nam véo mũi Hình Cẩm Nhi: "Em yêu, đợi xong chuyện mảnh đất rồi chúng ta sẽ du lịch châu Âu nhé."
Hình Cẩm Nhi mỉm cười, đắc ý nhìn về phía phòng của Bạch Nguyệt.
Cô ta là con cháu của nhà quyền quý, Bạch Nguyệt chẳng có gì cả, lấy gì tranh giành với cô ta chứ?
Hai tháng sau.
Bạch Nguyệt tự nhốt mình trong phòng, vui đầu học tập, không bước chân ra khỏi nhà.
Cô không biết tình hình của Lưu San, cũng không nghe ngóng gì về chuyện của Cố Lăng Kiệt.
Cô đã từ chức ở bệnh viện rồi, không ai giữ lại, không ai ngăn cản.
Mỗi tháng cô lại đến thăm Bạch Bích một lần.
Sau khi Tô Khánh Nam có được mảnh đất, liền đi chơi với Hình Cẩm Nhi một tháng.
Bạch Nguyệt không để ý gì đến chuyện bên ngoài.
Dưới cường độ học tập cao, cô đạt được thành tích đứng đầu trong cuộc thi viết, cũng thuận lợi qua vòng phỏng vấn.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở viện kiểm sát thành phố A.
Cô trang điểm nhẹ, do chưa có đồng phục nên cô cố ý mặc một bộ vest hiện đại.
Không cần đồ trang sức, bộ vest đã làm nổi bật vóc dáng và đường cong hoàn hảo của cô.
Bạch Nguyệt xách túi ra khỏi phòng, bỗng nhiên bị một người vòng tay qua eo.
Cô quay đầu nhìn Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam đẩy cô vào nhà vệ sinh ngay bên cạnh. Mắt hắn sáng rực, hắn đánh giá Bạch Nguyệt, không hề che giấu sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mịn của cô, gian xảo nói: "Bạch Nguyệt, em thế này thật quyến rũ."
Bạch Nguyệt vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Buông ra."
"Tôi muốn em." Giọng Tô Khánh Nam khàn khàn, hắn kéo tay cô chạm xuống chỗ đang giương cao của hắn, muốn hôn xuống bờ môi cô.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Tô Khánh Nam cảnh giác nhìn cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Có tin tôi gửi bức ảnh này sang cho Hình Cẩm Nhi không?"
Tô Khánh Nam dựa vào cửa, khoanh tay, lười biếng nhìn cô: "Gửi đi, tùy cô."
Bạch Nguyệt hết cách với loại người như Tô Khánh Nam: "Anh không lo Hình Cẩm Nhi biết sự tồi tệ của anh sẽ bỏ anh sao?"
"Thực ra tôi và Hình Cẩm Nhi đã ở bên nhau hơn 3 tháng, tôi đã sớm chán ngấy cô ta, muốn tìm một lý do đá cô ta rồi. Hay là cô giúp tôi nhỉ?" Tô Khánh Nam vén tóc mái trên trán Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đẩy Tô Khánh Nam, mở cửa ra ngoài. Tô Khánh Nam đi theo sau cô.
Hình Cẩm Nhi đứng trên cầu thang nhìn thấy bọn họ đi cùng thì siết chặt nắm tay.
Từ sau khi Tô Khánh Nam ly hôn với Bạch Nguyệt thì không còn chạm vào cô ta nữa.
Ngay cả khi cùng đi du lịch, hắn cũng không có hứng.
Cô ta đã dụ dỗ hắn ta vài lần, lần nào Tô Khánh Nam cũng không ra được, đều dùng miệng và tay giải quyết.
Hơn một tháng này, tuy Tô Khánh Nam ngủ cùng một phòng với cô ta, nhưng cho dù cô ta quyến rũ thế nào, ngay đến cương hắn cũng không cương.
Trong lòng cô ta đầy đố kỵ, máu nóng sôi trào.
Cô ta không thể ngồi chờ chết được.
Không phải Bạch Nguyệt thích Cố Lăng Kiệt hay sao?
Lần trước cô ta không thể khiến Bạch Nguyệt ngủ với Cố Lăng Kiệt được, lần này nhất định phải tính toán cho chuẩn, không thể xảy ra sai sót gì.
Bình luận facebook