Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-125
Chương 125: Một Đêm Mưa Rào
CHƯƠNG 125: MỘT ĐÊM MƯA RÀO
Không biết bao lâu sau, Bạch Nguyệt tỉnh dậy, thấy Cố Lăng Kiệt nằm bên cạnh mình.
Cô khẽ nhíu mày, nếu giả vờ mình không quen biết Cố Lăng Kiệt thì nên lén lút rời khỏi đây mới hợp lý. Nhưng cô không dám ra ngoài, sợ người của gã hói vẫn đang ở bên ngoài. Nếu cô bị gã bắt được thì chuyện sẽ càng tệ hơn. Cô cố ý lật cánh tay của Cố Lăng Kiệt, đụng vào cơ thể anh. Cố Lăng Kiệt cảnh giác choàng tỉnh dậy, túm lấy tay cô rồi đè lên giường.
“Buông ra!” Bạch Nguyệt nói, nhưng giọng cô không cay nghiệt gay gắt như lúc trước nữa.
Cố Lăng Kiệt bỏ một viên thuốc vào miệng Bạch Nguyệt.
“Anh cho tôi uống thuốc gì vậy?” Bạch Nguyệt trợn mắt.
Anh không đáp mà chặn môi cô lại. Bạch Nguyệt biết Cố Lăng Kiệt sẽ không làm tổn thương mình. Anh đang cứu cô.
Nỗi sợ vô hình như thiêu đốt thần kinh của cô, cơ thể cô đột nhiên nóng lên một cách bất thường.
Cố Lăng Kiệt gác chân cô lên vai mình, anh muốn cô.
Nhưng từ ban đầu đến giờ, quần áo cô vẫn chưa bị cởi ra.
Gã hói nhìn Cố Lăng Kiệt đang bắt đầu vận động trên màn hình mà hắng giọng, “Mẹ kiếp, người ta thì chơi cho sướng cái thân, tao thì phải ở đây nhìn chúng nó sướng. Mẹ, tao ra ngoài tìm gái đây.”
“Kìa đại ca, thế ở đây cần theo dõi nữa không?” Tên đàn em hỏi.
“Mày tự xem rồi xử lý đi.” Gã hói đã yên tâm về Cố Lăng Kiệt nên nhanh nhẹn lái xe rời đi.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng động cơ xe dưới tầng, thần kinh căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Mười phút sau, điện thoại của anh đổ chuông, mới reo được một tiếng rồi lại tắt.
Cố Lăng Kiệt đã khá chắc chắn.
Chuông chỉ reo một tiếng nghĩa là camera vẫn còn nhưng không giám thị gắt gao nữa.
Anh nhất định phải giữ Bạch Nguyệt lại phòng mình, đám người bên ngoài đã khó dằn cơn thèm khát, anh bảo vệ cô càng khó hơn.
Bạch Nguyệt chưa lấy lại sức, cơ thể cô mềm oặt, khẽ nhắm mắt nằm trên giường.
Cố Lăng Kiệt trói Bạch Nguyệt lại, chọn điểm mù mà camera không quay tới được rồi nói nhỏ, “Sáng mai mười giờ, bọn anh sẽ phải rời khỏi đây để đi gặp đại ca của chúng, chắc em sẽ bị giữ lại làm con tin, anh để lại hai người để bảo vệ em, đừng sợ.”
Bạch Nguyệt không còn sức, chỉ chớp mắt ý nói biết rồi.
“Đành để em chịu thiệt đêm nay. Anh đã điều tra ra đại ca của chúng là Miller, vụ đặt bom trong đợt diễn tập chó nghiệp vụ là do hắn làm, giờ trong tay hắn còn một số lượng lớn vũ khí nguy hiểm mà anh phải giải quyết.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt biết, chỉ chớp mắt rồi nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt dùng còng tay khóa tay hai người lại với nhau rồi đắp chăn lên.
Bạch Nguyệt nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt, anh cũng nắm lấy tay cô thật chặt.
Sáng sớm hôm sau đã có người gõ cửa. Cố Lăng Kiệt tỉnh dậy, mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt của Bạch Nguyệt.
Cô nhíu mày, còn chưa nói gì thì Cố Lăng Kiệt đã dán một miếng băng cá nhân lên khóe miệng cô.
Nói càng nhiều thì sai càng nhiều, nên tốt nhất là im lặng, vậy là an toàn nhất.
Anh lại còng tay cô trên giường.
Đúng lúc đó thì cửa mở ra.
“Tham mưu trưởng, tối qua anh ngủ có ngon không, chút nữa chúng ta xuất phát rồi.” Gã hói nhìn Bạch Nguyệt trong phòng với ánh mắt đầy xấu xa.
“Cứ để ả ta ở đây đi, xong việc về ăn mừng sau, tôi chơi chán rồi quăng cho các anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Ánh mắt gã hói càng tối hơn, “Chơi cả đêm mà vẫn chưa chán sao?”
“Quan trọng không phải kỹ năng mà là ả là con đàn bà của ai? Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, để ý đấy, đừng để cô ta chạy thoát. Nếu cô ta trốn được thì hai cậu cũng đừng hòng được sống.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh cho cấp dưới.
“Vâng thưa đại ca.”
“Tôi đi thay quần áo đã.” Cố Lăng Kiệt xoay người đi vào toilet đánh răng rửa mặt rồi thay đồ, nhìn Bạch Nguyệt sau đó ra ngoài.
Bạch Nguyệt biết anh phải đi gặp đại ca của đám người kia, tình hình của anh còn nguy hiểm hơn cô nhiều.
Anh hoàn thành nhiệm vụ thì cô mới có thể an toàn thoát thân.
Nếu nhiệm vụ của anh không hoàn thành thì cô cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút từng giây, cô không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một giây.
Ba tiếng sau, cô nghe thấy vài tiếng nổ mạnh liên tiếp.
Tiểu Ngũ chạy vào phòng tháo còng tay cho Bạch Nguyệt.
“Anh ấy sao rồi?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Cô mau đi theo tôi.” Tiểu Ngũ vừa nói vừa kéo Bạch Nguyệt chạy ra ngoài.
Bạch Nguyệt thấy Tiểu Ngũ có vẻ nghiêm trọng, “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Cố Lăng Kiệt đâu rồi? Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?”
“Cô không nên hỏi gì hết, đó không phải chuyện cô nên biết, mau rời khỏi đây đi.” Tiểu Ngũ lạnh lùng đáp.
Bạch Nguyệt rút tay ra, hỏi đầy đề phòng, “Cố Lăng Kiệt đâu rồi? Giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Tôi không biết, tôi chỉ nhận được tin phải đưa cô rời khỏi đây, sếp an toàn thoát ra rồi sẽ liên hệ với cô, cô mau mau theo tôi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân cho anh ấy nữa.” Tiểu Ngũ nghiêm túc đáp.
Bạch Nguyệt nghĩ lại cũng phải, nếu gã hói bắt được cô thì sẽ lại liên lụy đến Cố Lăng Kiệt.
Cô vội lên xe với Tiểu Ngũ, cậu ta phóng xe như bay đưa cô về thành phố Kim Dương. Bạch Nguyệt nắm chặt di động chờ Cố Lăng Kiệt gọi đến. Nhưng khi cô đến Kim Dương là đã quá ba tiếng, vẫn chưa nhận được bất cứ tin gì của Cố Lăng Kiệt.
Cô có cảm giác rất bất an.
Theo lý thì một tiếng sau vụ nổ thì Cố Lăng Kiệt chắc chắn đã an toàn rồi, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi.
“Anh có thể liên lạc với đồng nghiệp không? Tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Tiểu Ngũ không nói gì
Bạch Nguyệt tức giận, bèn tự mình gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Cô hết cách, “Cầu xin anh hãy hỏi giúp tôi với, tôi rất lo cho sự an toàn của Cố Lăng Kiệt, chỉ cần biết anh ấy an toàn thôi thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Tiểu Ngũ nhìn Bạch Nguyệt rồi lạnh lùng đáp, “Đây là bí mật quân sự, không được thăm dò, sếp sẽ tự liên hệ với cô.”
Bạch Nguyệt biết dù có hỏi cũng vô dụng, chỉ đành lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Ngũ đưa Bạch Nguyệt đến cửa khách sạn rồi vội vã đi luôn.
Bạch Nguyệt trở lại phòng, trong phòng còn có Chu Mẫn.
Chu Mẫn thấy quần áo Bạch Nguyệt nhàu nhĩ thì không khỏi lo lắng hỏi han, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Nguyệt thấy Chu Mẫn thì như được tiếp thêm hy vọng, cô nắm lấy hai vai Chu Mẫn, “Giờ cô cũng không thể liên hệ được với Cố Lăng Kiệt ư?
“Để tôi thử xem.” Chu Mẫn thấy tâm trạng của Bạch Nguyệt có chút bất thường, bèn gọi điện thoại thử.
Bạch Nguyệt căng thẳng nhìn Chu Mẫn.
“Sếp không nghe máy, bình thường sếp không tiện nghe điện thoại thì có thể là đang họp, hoặc là đang làm nhiệm vụ.” Chu Mẫn nói.
“Họp ư? Không thể nào, anh ấy biết tôi đang tìm anh ấy mà, tôi không yên tâm về anh ấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hẳn nên nói cho tôi biết một tiếng chứ. Đang làm nhiệm vụ cũng không phải, vụ nổ đã diễn ra được ba tiếng rồi, hẳn cũng phải xong xuôi rồi chứ?” Bạch Nguyệt lẩm bẩm.
“Để tôi hỏi đồng đội xem sao, cô đừng cuống quá.” Chu Mẫn bị Bạch Nguyệt nói vậy nên cũng cuống theo, không ngừng gọi điện thoại cho người này người nọ.
Nhưng tin tức về Cố Lăng Kiệt như bị phong tỏa, không một ai biết gì hết.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!