Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1292
Chương 1292: Anh Ta Thích Là Làm
CHƯƠNG 1292: ANH TA THÍCH LÀ LÀM
Hạng Minh Khải chưa tỏ rõ thái độ thì Hạng Thịnh Duật đã khoác vai Mục Uyển: “Em yên tâm, sau này em đã là người nhà họ Hạng, thân sơ khác biệt, một người là chị gái từ trước đến nay không liên lạc lấy một lần, còn một người sẽ là mẹ của cháu mình. Vợ của con trai mình mới thật sự là người nhà, đã là người nhà thì lợi ích sẽ buộc chặt với nhau. Vì cháu trai, cháu gái của mình, ba của anh cũng sẽ trợ giúp em, dao rựa gì đó em không cần phải động tay vào làm gì, yếu đuối như em làm sao giết nổi người ta chứ, cứ giao cho người lớn làm là được.”
Hạng Thịnh Duật nói xong liền nhìn Hạng Minh Khải cười láu cá: "Đúng không, ba?"
Hạng Minh Khải bĩu môi, ông chợt nhận ra, Hạng Thịnh Duật trông thì có vẻ kiêu ngạo nhưng những lời mà anh nói rất thực tế mà cũng rất có lý.
Ông không cách nào phản bác lại được, nhưng nếu muốn ông đồng ý thì phải cho ông thời gian để phân tích.
"Ăn cơm thôi, cơm nguội hết cả rồi." Hạng Minh Khải nói.
Hạng Thịnh Duật cảm giác được Hạng Minh Khải đang lảng tránh nên trấn an Mục Uyển: "Em đừng lo, có anh ở đây thì đừng nói gì đến chuyện bà ta bóp cổ hay chặt tay em, chỉ cần bà ta dám dẫm lên tay em anh sẽ khiến cả nhà bà ta tàn phế.”
"Không cần phải động đến cả nhà bà ta, bà ta làm điều ác nhưng con cái bà ta vô tội. Chồng của bà ta cũng chưa chắc biết những chuyện bà ta làm." Mục Uyển khuyên nhủ.
"Đúng, đúng, em nói gì cũng đúng hết, ăn đùi gà đi cho đỡ sợ." Hạng Thịnh Duật bẻ một cái đùi gà khác trong nồi cho vào bát của Mục Uyển.
"Ăn một lúc hai cái đùi gà." Ân Minh Lan uất ức.
Hạng Minh Khải có, Mục Uyển có, chỉ có bà là không có nên mặt ỉu xìu nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật giật giật khóe miệng nói: "Mẹ, có hai phương án giải quyết, phương án thứ nhất là ngày mai sẽ mua đùi gà, mua mấy cân luôn, để vừa kho, vừa hầm vừa chiên giòn, mẹ muốn ăn thế nào thì làm thế ấy. Phương án thứ hai, chính là vợ của ai người đó gắp cho ăn, mẹ đi hỏi chồng của mẹ ấy."
Hạng Minh Khải đang chuẩn bị cắn đùi gà thì nghe thấy Hạng Thịnh Duật nói vậy nên dừng động tác lại nhìn Ân Minh Lan.
Bản thân ông cũng chẳng muốn ăn đùi gà cho lắm vì đùi gà nhiều thịt quá.
Nên ông gắp đùi gà cho vào bát của Ân Minh Lan.
Ân Minh Lan tươi cười, nhìn Hạng Minh Khải bằng ánh mắt mơ màng.
"Ba, ăn cơm tối xong, con và Uyển sẽ về luôn vì còn nhiều chuyện phải làm, không ở lâu được, đợi hôm nào đó Uyển rảnh sẽ mời ba mẹ sang ăn cơm. Uyển nấu ăn rất ngon, không hề thua kém đầu bếp trong nhà hàng con đâu.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Anh đừng khoác lác như vậy nữa được không, đợi đến lúc ba mẹ ăn xong thấy thua xa đầu bếp trong nhà hàng anh thì sẽ thất vọng lắm đấy. Anh có thể nói tay nghề của em cũng thường thôi, không có độc, ăn không bị tiêu chảy thì trong lòng họ sẽ không hy vọng nhiều, lúc ăn sẽ cảm thấy không đến nỗi nào, có thể nuốt được.” Mục Uyển sửa lời Hạng Thịnh Duật nói.
"Em nói đúng lắm, vậy để anh giới thiệu lại lần nữa." Hạng Thịnh Duật nói xong, nhìn về phía Hạng Minh Khải, biểu cảm rất nghiêm túc. "Thật ra Uyển nấu cơm cực kỳ dở, kém xa so với đầu bếp của con, nhưng con lại rất thích, bởi vì con thích ăn cơm cô ấy nấu, cho dù dở tệ nhưng con vẫn sẽ ăn hết. Có lẽ cô ấy nêm nếm bằng tình yêu vì vậy con hy vọng khi ba mẹ nếm thử tài nghệ của cô ấy sẽ không thấy đó chỉ là cơm canh bình thường, mà thấy đây là cơm do người phụ nữ mà con trai mình yêu quý nhất nấu. Về sau con trai sẽ thường xuyên ăn cơm của người phụ nữ này làm.”
Mục Uyển rất cảm động khi nghe vậy.
Hạng Thịnh Duật quả thực đối với cô tốt vô cùng.
Trước đây cô có suy nghĩ phiến diện về anh, anh có làm chuyện gì đi nữa cô cũng chẳng để vào mắt mà chỉ nhìn thấy sự ngang ngược, độc đoán, áp đặt, khiến người khác căm ghét anh.
Giờ đây khi bình tĩnh nhìn lại.
Hạng Thịnh Duật có thể thiên vị cô trước mặt cha mẹ mình như vậy liệu có bao nhiêu người chồng có thể làm được đây?
Kỳ thực, yêu ai yêu cả đường đi, con trai yêu vợ, nuông chiều vợ, khiến cha chồng, mẹ chồng cũng phải xem đứa con dâu này như người nhà.
Nếu con trai đối xử với vợ theo kiểu có cũng được không có cũng được, quát quát tháo tháo, trong khi mẹ chồng, nàng dâu đã như mặt trăng mặt trời, mẹ chồng còn luôn ghét người phụ nữ đã cướp đi đứa con trai quan trọng nhất của mình thì đương nhiên sẽ khinh ra mặt cũng như nói xấu sau lưng nữa.
"Hai đứa ăn xong rồi về nhanh đi, mẹ thấy mấy chuyện âu yếm này khiến những người cô đơn chịu không nổi đâu, phận làm cha mẹ như chúng ta đây cũng cảm thấy chịu hết nổi rồi." Ân Minh Lan ngần ngại nói.
Hạng Thịnh Duật cong miệng tươi cười: “Nếu ba mẹ cảm thấy không muốn ăn cơm Uyển làm cũng được thôi, vì Uyển mà bị áp lực thì tâm trạng sẽ nặng nề, nói không chừng sẽ trách con tự mình quyết định, ba mẹ không đến thì cô ấy không cần lo lắng nữa, và tụi con sẽ sống tự do thoải mái hơn một chút.”
Hạng Minh Khải hết cách với đứa con trai này của mình: “Vậy rốt cuộc con muốn chúng ta đến hay không đến hả?"
"Con tôn trọng ý muốn của ba mẹ, ba mẹ cứ suy nghĩ thật kỹ đi, mà cũng không cần nôn nóng đâu, gần đây Uyển cũng không có thời gian rảnh.” Hạng Thịnh Duật nói xong liền chuyển đĩa rau sang cho Mục Uyển: “Uyển, gần đây em phải cực khổ vì chăm lo cho anh rồi nên ăn nhiều một chút nhé."
"Anh nói nhiều thật đấy." Mục Uyển không khách khí.
“Nếu không có anh điều hòa bầu không khí thì với tình hình này, sẽ chẳng ai nói chuyện, cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, lúc đó mới lúng túng, em hiểu hông? Em không cảm ơn anh còn nói anh, em nói xem em làm vậy là đúng hay sai hả?" Hạng Thịnh Duật phản bác.
Mục Uyển cầm đùi gà trong bát mình để sang bát Hạng Thịnh Duật: “Em nghĩ cái đùi gà này nên được thưởng cho anh, anh ăn ngon miệng nhé."
"Cảm ơn vợ." Hạng Thịnh Duật nói xong liền tươi cười.
Nụ cười này rất giống anh chàng hàng xóm có nụ cười tỏa nắng.
Mục Uyển cũng phát hiện, Hạng Thịnh Duật đối xử với người nhà rất dễ dãi, tâm trạng cũng tương đối bình thường nhưng chỉ cần quay sang người ngoài liền có thái độ khiến người ta e sợ, kiêng dè, dựng hết cả tóc gáy, kể cả nụ cười của anh cũng giống như kim châm vào người vậy.
Một người thâm sâu khó lường như anh lại có ngày thích cô thật lòng.
Chính cô còn cảm thấy khó tin nữa là, nên cô cứ thế mà im lặng ăn cơm.
Đúng như Hạng Thịnh Duật nói, anh không nói lời nào, không điều tiết bầu không khí thì cả ba người họ chẳng ai nói chuyện. Bầu không khí thoáng chốc đã đóng băng, người này nhìn người kia, mãi vẫn chẳng nói gì.
Mục Uyển len lén nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, chỉ có anh là chẳng chút ngại ngần, say sưa gặm đùi gà.
Gặm được hơn phân nửa, anh mới nhìn Mục Uyển: “Thật ra anh thấy canh gà mà em nấu lúc trưa ngon hơn cái này nhiều nhưng cái đùi gà này là em cho anh nên anh cũng thấy nó ngon, ngày mai chúng ta ăn gì?”
"Uhm… Vậy anh muốn ăn gì?" Mục Uyển hỏi.
"Lòng lợn, món sở trường của em ấy, những món khác thì tùy em.” Hạng Thịnh Duật nói.
"Thật ra em còn biết làm một món nữa, đây là đặc sản không phải ai cũng biết, cũng sẽ dùng lòng lợn heo nhưng bên trong được nhồi thịt lợn, gan lợn và đậu hũ, sau đó buộc hai đầu lại, đun đến khi mềm, mùi vị rất đặc biệt, hơn nữa còn có mùi thơm của gan lợn." Mục Uyển giới thiệu.
"Mới nghe nói thôi mà anh đã thèm chảy nước miếng rồi, ngày mai em có làm được không?” Hạng Thịnh Duật nói.
Ân Minh Lan nhìn Hạng Minh Khải, ánh mắt ngụ ý bà cũng muốn ăn…
Bình luận facebook