Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1313
Chương 1313: Có Chồng Thì Sao, Ha Ha
CHƯƠNG 1313: CÓ CHỒNG THÌ SAO, HA HA
Phu nhân Lan Ninh siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác.
Bà ta vốn dĩ muốn hỏi cô có đi hay không, nếu như có đi, bà ta sẽ gây khó dễ, tốt nhất là khiến Mục Uyển khống thể nào tới được Bộ Ngoại giao. Như vậy, chuyện hợp đồng, liền thuận tình hợp lý để cho Bộ trưởng là bà ta ký.
Nếu như Mục Uyển nói không tới, thế thì bà ta càng có cớ để chèn ép Mục Uyển.
Nhưng mà một câu này của Mục Uyển, đối phương vì cô mà đến, chỉ cô có thể đặt bút ký, Mục Uyển không đến, bà ta với tư cách là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao lại càng thêm khó xử.
Trái lại, bà ta thực sự muốn phát tiết rồi, lại không thể bộc phát ra, toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn.
“Cô ý có người chống lưng nên tự tin vậy sao? Chẳng qua là thắng một trận nhỏ, không cần đắc ý quá mức thế, ngày tháng hãy còn dài.” Phu nhân Lan Ninh đè thấp cơn giận nói.
“Đắc ý hay không, chỉ là bà cảm thấy thế thôi, trên thực tế, tôi chắc đắc ý chỗ nào cả. Cũng như bà nói đó, ngày dài tháng rộng, tôi chỉ muốn yên ổn, an toàn, an tâm sống thôi. Phu nhân Lan Ninh, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép gác máy trước.” Mục Uyển nói rồi cúp diện thoại.
Đổng Mạn Tuyết nhìn sắc mặt phu nhân Lan Ninh không tốt, ôm xấp tư liệu cũng không dám tiến tới phía trước.
Phu nhân Lan Ninh giễu cợt: “Quả nhiên là từng làm qua phu nhân tổng thống, nói năng hành động, không để lộ kẽ hở nào.”
Đổng Mạn Tuyết bước tới trước: “Lần này, người đứng đầu hội đồng chính phủ là phu nhân, cũng coi như là đã thắng cô ta. Tuy cô ta cũng có chút năng lực, nhưng suy cho cùng thì tuổi cũng còn nhỏ, khoác lên vẻ thành thục, tóm lại cũng sẽ để lộ ra sai sót thôi.”
Phu nhân Lan Ninh quét mắt qua Đổng Mạn Tuyết: “Việc tôi vảo cô chuẩn bị, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
“Gửi đi đi.” Phu nhân Lan Ninh nói.
“Vậy thì cô chủ... xong rồi.” Đổng Mạn Tuyết nhắc nhở lại lần nữa.
Phu nhân Lan Ninh phẩy phẩy tay, không muốn bàn chuyện này nữa, trước đây đã nói qua một lần rồi. Vả lại, người phụ nữ đó, hại con gái bà ta, bà ta nuôi dưỡng con gái của kẻ thù đã hơn hai mươi năm rồi, lại vẫn vì đứa con gái của kẻ thù này mà đưa bản thân vào thế bị động!!!
Thậm chí vì đứa con gái của kẻ thù khiến Hoa Cẩm Vinh hiểu nhầm bà biết bao nhiêu năm nay!
Viện nhỏ bên hồ.
Hạng Minh Khải cùng với Ân Minh Lan đã ăn xong, trở về rồi.
Mục Uyển tiễn bọn họ đến cổng.
Hạng Minh Khải đưa mắt nhìn Mục Uyển, lại khinh bỉ nhìn Hạng Thịnh Duật một cái: “Biết cả đời này chuyện mà ta hối hận nhất là gì không?”
“Việc này còn phải hỏi nữa hả, ba đều viết cả lên mặt rồi, ba hối hận đã không sinh được một đứa con gái chứ gì.” Hạng Thịnh Duật càng ghét bỏ nói.
Hạng Minh Khải: “...”
Ông không nhìn được mà sờ sờ mặt, rõ ràng đến vậy sao?
Bị Hạng Thịnh Duật nói trúng rồi, ông ta cũng ngại nói lại lần nữa: “Con thật biết tự giác.”
Hạng Minh Khải rời đi rồi.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy Mục Uyển, khen ngợi: “Vợ à, em giỏi thật đấy, nấu ăn ngon quá đi mất.”
Mục Uyển nhìn khuôn mặt cười giỡn cợt nhả của anh, nghe anh gọi ‘vợ à’, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ quặc: “Hắc Muội không có ở đây, anh rửa bát cho em đi.”
“Được thôi.” Hạng Thịnh Duật vui vui vẻ vẻ đồng ý.
Mục Uyển xoay người đi, khóe môi khẽ cong lên.
Hạng Thịnh Duật thực sự rất là chăm chú rửa bát.
“Vừa rồi phu nhân Lan Ninh có gọi điện cho em.” Mục Uyển nói.
“Anh nghe thấy rồi, em trả lời hay lắm. Những việc thế này, em có thể xử lý nhuần nhuyễn thành thạo, đỉnh lắm, thậm chỉ giải quyết còn tốt hơn cả anh, phỏng chừng phu nhân Lan Ninh đã bị chọc tức đến nỗi không thốt nên lời rồi.” Hạng Thịnh Duật nói, tráng sạch đi nước rửa bát.
“Hiên giờ đã gây thù chuốc oán với bà ta rồi, sau này chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Trước kia còn có phu nhân Lan Ninh giúp anh, trải qau lần này, bà ta đã sang bên phe cánh đối phương rồi.” Mục Uyển hối lỗi.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Sợ gì chứ, sợ thì đã chẳng đắc tội với bà ta.”
Anh nhếch khóe miệng: “Chuyện nhỏ, chỉ là một con kiến ngáng, vui vẻ thì bước qua, tâm trạng đã không tốt, thì đạp chết nó.”
“Em nói chuyện nghiêm chỉnh đó.” Mục Uyển nhắc.
“Vừa rồi nói chuyện không đứng đắn sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Dẹp đi, không nói về chuyện này nữa, tối nay anh có cần tăng ca không?” Mục Uyển đổi chủ đề.
Hạng Thịnh Duật lau tay, ôm lấy eo Mục Uyển, ánh mắt trở nên mờ ám: “Tối nay, em nói xem, chúng ta phải làm cái gì?”
“Anh...” Mục Uyển mặt mày đỏ bừng lên: “Đừng nghịch.”
Hạng Thịnh Duật nhoẻn lên nét cười: “Anh rất nghiêm chỉnh đứng đắn đó, được chưa? Bọn họ đều nói em không mang thai, em không muốn dằn mặt bọn họ hả? Đặc biệt là Hạng Tuyết Vi, bà ta sẽ tức chết cho coi. Bà ta mà trực tiếp tức chết, vượt qua nhiều công sức chúng ta đối phó bà ta, em nói xem tốt biết bao.”
“Đâu ra có chuyện bị tức chết, cái loại người vô liêm sỉ như bà ta.” Mục Uyển bất đắc dĩ, huých nhẹ bụng Hạng Thịnh Duật một cái.
“Sao lại không thể tức chết, ai ta, Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế Thác Bạt Hoành bị chính hoàng hậu cắm sừng, đang sống phơi phới lăn đùng ra tức chết, đây là chính sử, sự thật đó, được ghi chép lại mà.”
“Tính chất không giống nhau, tính tình cũng khác, ba em cùng với người phụ nữ khác sinh ra em, anh xem bà ta còn không phải sống rất tốt sao?” Mục Uyển kể.
“Nói cũng đúng, được thôi, bà ta không tức chết được, có thể khiễn bà ta ghét bỏ, đúng không, đi thôi.” Hạng Thịnh Duật không đợi Mục Uyển trả lời, bá đạo bế cô lên, bước về phía căn phòng.
Mục Uyển có phần lo lắng nói: “Đám Hắc Muội bọn họ sao còn chưa quay lại nữa?”
“Bọn họ có chìa khóa mà, em không cần lo. Bọn họ không ưa nhìn như em, lại biết đánh đấm, hơn nữa còn có Sở Giản, em lo cái quái gì nữa chứ.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em lo bọn họ đột nhiên gõ cửa bước vào đó.” Mục Uyển giải thích.
Hạng Thịnh Duật vui mừng, đem cô đặt lên giường: “Để chồng đi khóa cửa lại, nếu đã vậy mà bọn họ còn dám tiến vào, thì coi như bọn họ không cần mắt nữa rồi.”
Mục Uyển cạn lời, cô cảm thấy, giờ này mà “làm việc” thì còn sớm quá.
Chỉ có điều, Hạng Thịnh Duật cũng không cho bao nhiều thời gian nghĩ ngợi, đặt nụ hôn lên môi cô.
Sự ấm áp từ anh, sức nóng của anh, dường như có thể làm tan chảy cả dòng sông băng, từng li từng tí một nung chảy trái tim lạnh lẽo của cô.
Có một thoáng như vậy, cô thực sự muốn cùng anh kề vai sát cánh...
*
An Kỳ, không đi chung với đám Sở Giản, Hắc Muội, mà tới một nơi khác.
“Hiện giờ cô ta rất tin tưởng cô.” Người đàn ông lên tiếng.
Khuôn mặt An Kỳ không biểu cảm, nói: “Có lẽ thế, có điều cái tên Hạng Thịnh Duật đó không dễ đối phó, tính đề phòng của hắn rất cao, cũng cực thông minh, chỉ cần hơi chút sơ hở, hắn khẳng định có thể nhìn ra.”
“Ta hi vọng đây chính là lí do cô kiếm chuyện ồn ào với tên Sở Giản kia, đừng có yêu ai thật lòng, đối với cô không phải chuyện hay ho đâu.” Người đàn ông lãnh đạm nói.
An Kỳ vẫn không biểu cảm gì, con ngươi cũng không có lấy một tia dao động: “Tôi hiểu, chỉ là ầm ầm ĩ ĩ mới có thể hạ thấp phòng bị của Hạng Thịnh Duật, chúng ta mới có thể làm nên chuyện lớn. Chuyện của hoàng hậu là do ai làm, ông có lẽ biết rõ, có phải muốn mượn chuyện hoàng hậu mà khuếch trương mâu thuẫn giữa Hạng Thịnh Duật với nhà họ Hoa không?”
“Ta đương nhiên biết rõ, tạm thời không cần nữa, cô phải giúp nhà họ Hoa chèn ép Hạng Thịnh Duật.” Người đàn ông ra lệnh.
“Vâng.” An Kỳ đáp lạnh tanh: “Vậy tôi đí trước, để bọn họ chờ ở ngoài quá lâu, sẽ bị nghi ngờ.”
“Đi đi.” Người đàn ông nói.