Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1314
Chương 1314: Chết Cười
CHƯƠNG 1314: CHẾT CƯỜI
An Kỳ xoay người, lông mi dài cụp xuống, che đi mọi cảm xúc trong ánh mắt, không để lộ ra chút ánh sáng hay hứng thú nào, cho đến khi cô ấy đi đến tiệm mì, vẻ mặt mới thả lỏng một chút: “Ông chủ, cho một tô mì lớn đi.”
Điện thoại di động reo, là Hắc Muội gọi tới, ánh mắt có chút giao động, An Kỳ liền bấm nút nghe điện thoại.
“Chị An Kỳ, chị đến chưa? Bọn em đang ở Nhất Phẩm Tiên, chờ chị qua đây ăn cơm đó.” Hắc Muội nói.
An Kỳ nhớ đến lúc Hắc Muội vì thấy cô bị thương mà trách móc Sở Giản, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp: “Chị không tới đâu, mọi người cứ ăn đi.”
“Chị An Kỳ, là vì bọn em đi trước sao? Em bảo anh Sở Giản chờ chị, nếu không thì chị thích ăn cái gì, bọn em sẽ mang về cho.” Hắc Muội giải thích.
“Không phải, chị tìm được một tiệm mì rồi. Trước mắt cứ như vậy đã, mì mang ra rồi, chị phải ăn đây.” An Kỳ nói, tâm tình có chút sa sút.
An Kỳ nhìn ảnh của Hắc Muội trên màn hình điện thoại, lông mày hơi nhìu, thở dài một hơi, sụt sịt mũi.
Tiệm mì có một cái ti vi, đang chiếu vở soap-opera.
An Kỳ chờ mì ra có chút nhàm chán, liền xem một chút.
Một người phụ nữ, là một sát thủ, cô ấy ẩn náu bên cạnh một bác sĩ. Thực tế là muốn giết chết vị bác sĩ này. Thế nhưng, cô ấy lại yêu vị bác sĩ, và rồi phải đấu tranh tư tưởng.
“Sinh mạng đáng quý, tự do đáng giá hơn, tình yêu là cái quái gì!” An Kỳ bình luận.
Bàn bên cạnh có một nam một nữ đang ăn mỳ, cô gái nhìn về phía An Kỳ.
An Kỳ bắt được ánh mắt của cô ấy: “Nhìn cái gì, muốn bị móc mắt không?”
Cô gái thấy vẻ hung dữ của An Kỳ, lập tức sợ hãi thu lại ánh mắt.
Người con trai thấy bạn gái bị bắt nạt, quay qua nhìn An Kỳ: “Nhìn cô thì sao?”
“A, em trai, cũng dữ đó, có dám đánh một trận không?” An Kỳ khiêu khích nói.
Vừa hay tâm trạng đang không vui, tự dưng có người tới nộp mạng, không đáp trả thì không hợp với tính của cô rồi.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!” Bạn trai của cô gái đó liền đứng dậy.
An Kỳ mở điện thoại ra ghi âm: “Nhưng mà nói trước, nếu như bị thương, là do cậu tự nguyện. Cho nên không được tìm tôi gây phiền phức, gì mà báo cảnh sát, đi bệnh viện hay trả tiền thuốc men đều không liên quan đến tôi, được không?”
“Cái gì?” Cậu bạn trai cảm giác lòng tự tôn của mình bị đả kích: “Vậy cô cũng như thế, bị thương thì cũng không được tìm tôi gây chuyện.”
An Kỳ nhếch miệng: “Đương nhiên, tôi thực ra rất hâm mộ việc cậu vì bảo vệ bạn gái mà ra mặt, nhưng mà vì bạn gái mà đánh một người phụ nữ khác thì cậu cũng không tốt lắm đâu. Hôm nay không may cho cậu, đụng phải tôi. Nào đi, ra ngoài đánh, đừng ở trong tiệm làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của người ta.”
“Đi.” Cậu bạn trai muốn đi.
Nhưng cô bạn gái lại kéo tay cậu ta lại: “Hay là bỏ đi, cô ấy trông không phải dạng vừa đâu.”
“Không được, cô ta bắt nạt em, anh nhất định sẽ đòi công bằng lại cho em. Đừng sợ, có chồng em ở đây.”
An Kỳ nhìn hai người họ, trong lòng thấy chua chua: “Bà đây cầu không được, đơn phương người ta thất bại, hai người lại còn ở đây ân ân ái ái. Thật là, ăn no rửng mỡ!”
“Đi.” Cậu bạn trai nói, đi ra phía bên ngoài.
“Chị ơi thật xin lỗi, em không có cố ý nhìn chị đâu.” Cô bạn gái bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nói lời xin lỗi.
Thế là trong lòng An Kỳ lại mềm nhũn.
Chỉ là do tâm trạng mình không tốt, cô gái này cũng chỉ nhìn một chút, thực ra thì cô gái này cũng không xấu: “Không sao, tôi sẽ nương tay, sẽ cố gắng không để cho bạn trai cô bị thương. Cô vào trong tiệm, nếu mì của tôi mang ra thì gọi tôi vào.”
Cô gái: “...”
An Kỳ ra ngoài thì cậu bạn trai kia đã chuẩn bị sẵn sàng.
An Kỳ nhìn bộ dạng gà con yếu ớt kia, không có nhào vào luôn, mà ngoắc ngoắc tay với cậu ta.
Cậu ta tiến lên, An Kỳ lại dễ dàng tránh thoát.
Cậu ta thẹn quá hóa giận, điên cuồng đánh tới.
Nhưng những động tác của cậu ta, trong mắt An Kỳ, chỉ giống như trẻ con gây sự.
Cô có thể dễ như trở bàn tay nhìn ra quyền cước của cậu ta.
Cậu bạn trai kia càng đánh càng hăng, cô liền có thể tìm ra nhược điểm của cậu ta.
Tự dưng cô nghĩ đến Sở Giản.
Hiện tại sự chênh lệch giữa cô và cậu trai kia, giống như cô với Sở Giản vậy, trong lòng nhất thời phiền muộn.
Trước đó cô chỉ tránh né, đột nhiên ra quyền, nắm đấm rất nhanh, tựa như tia chớp vậy.
Cậu bạn trai kia lập tức bị dọa.
Nắm đấm của An Kỳ không có đánh tới, cô lãnh đạm nhìn cậu trai trước mặt: “Cậu không phải là đối thủ của tôi. Về sau đừng có hở chút là kích động, lí trí lên. Bạn gái rất lo lắng cho cậu đấy, đi vào ăn nốt mì của cậu đi.”
Cậu ta thất thần, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm An Kỳ.
An Kỳ thu tay lại, đi vào trong quán mì.
Cậu trai vô cùng mất mắt nhưng cũng không làm được gì, đành rầu rĩ trở vào tiệm mì.
Cô gái nhìn thấy bạn trai thì nhào tới, xem xét từ đầu đến cuối.
An Kỳ quay đầu nhìn, thấy cậu ta đỏ mặt, liền cười: “Bạn trai cô rất dũng cảm, vì bạn gái của mình mặc kệ đối phương mạnh cỡ nào cũng dốc hết sức đánh một trận. Đàn ông như vậy, rất tốt. Hôm nay có duyên gặp mặt, chị đây mời hai người ăn.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Cô gái nói rồi kéo cậu bạn trai đi.
An Kỳ cảm thấy có chút chua chua chát chát, không thể nói rõ ra được là như thế nào.
Ông chủ bưng mì của cô ra.
An Kỳ cầm đũa, nhìn ông chủ nói: “Bữa ăn của hai bạn trẻ vừa rồi, tôi trả tiền.”
“Vâng.” Ông chủ lên tiếng, cũng không dám trêu chọc An Kỳ.
An Kỳ cúi đầu ăn mì, ăn rất yên tĩnh, cũng rất chuyên tâm.
Ăn xong lại thấy hình như vẫn chưa no.
“Ông chủ, cho thêm một bát nữa. Tôi không ăn mì xương ống nữa, mì gà đi, với cả một cái bánh nướng.” An Kỳ nhìn tờ thực đơn nói.
“Được.” Ông chủ đáp rồi lại tiếp tục làm.
An Kỳ dựa vào ghế, gác hai chân lên bàn, ngước mắt lên xem ti vi, nhìn thấy tên sát thủ đâm sau khi bác sĩ bị thương liền bỏ chạy.
Đây là khổ vì tình. Không hiểu sao cô xem lại muốn cười, cứ cười, cứ cười, cho đến tối.
Cuối cùng… ăn rất no. Trên đường về đi qua chỗ bán khoai nướng, cô liền mua một lúc năm cái.
Trước đây, luôn luôn bị đói, nhìn người ta ăn bánh bao là thèm rỏ dãi.
Bây giờ có điều kiện rồi, phải ăn nhiều một chút. Muốn ăn cái gì phải mua ngay cái đó. Ngày mai, còn không biết có cơ hội ăn nữa hay không.
“Chị An Kỳ.”
An Kỳ nghe thấy tiếng gọi của Hắc Muội, quay đầu lại, nhìn thấy xe của Sở Giản.
Hắc Muội ngồi ở trong xe vẫy tay với An Kỳ.
Tâm trạng của cô có chút bực bội, với lại cũng có chút no bụng, nên bây giờ không muốn nhìn thấy Sở Giản.
Cô đi tới chỗ bọn họ, đem túi khoai nướng nhét vào tay Hắc Muội: “Khoai này ăn rất ngọt, chị mời em ăn. Chị ăn no quá, nên sẽ đi bộ về, hai người cứ đi trước đi.”
“Nhưng mà chỗ này cách nhà xa lắm.” Hắc Muội lo lắng hỏi thăm.
An Kỳ cười: “Chuyện nhỏ. Chị đây còn đi bộ một tháng không ngủ còn không thấy mệt nữa là. Đi đi.”
An Kỳ không muốn nhìn thấy Sở Giản liền rời ánh mắt đi chỗ khác.
Sở Giản nhìn bóng lưng của An Kỳ, không hiểu vì sao lại có cảm giác áy náy.
Bình luận facebook