Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133: Từng Đóa Hoa Đào
CHƯƠNG 133: TỪNG ĐÓA HOA ĐÀO
Bạch Nguyệt vừa đi ra, Lưu San đã ở bên ngoài vẫy vẫy tay, vui vẻ gọi lớn: “Tiểu Bạch, tiểu Bạch, tiểu Bạch của mình.”
Bạch Nguyệt nhìn thấy Lưu San cũng mỉm cười.
Gần nửa năm không gặp, Lưu San vẫn hoạt bát, vui tươi y như trước.
Cô đi đến chỗ Lưu San.
Lưu San đỡ lấy hành lí của cô, cất vào cốp xe. “Tiểu Bạch, lâu lắm không gặp, cậu xinh hơn hồi trước nhiều.”
“Ở cùng với cậu, mỗi ngày đều như được ăn kẹo đường vậy, cậu cũng xinh hơn trước nhiều.” Bạch Nguyệt và Lưu San ôm lấy nhau.
“Vậy mà cậu còn rời khỏi đây đi thành phố Kim Dương gì gì đó.” Lưu San tiếc nuối nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt ảm đạm đi, “Có chút việc, không cố gắng một chút thì sẽ không biết rằng bản thân không làm được.”
Lưu San bị chọc cười, “Cảm ơn cậu đã an ủi mình, hôm nay cậu ngủ ở chỗ mình đi, chúng ta đã lâu không hò hẹn rồi.”
“Được.” Bạch Nguyệt lên xe, tự mình cài dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố A không thay đổi nhiều
“Cậu thật nhẫn tâm, sau khi rời khỏi bệnh viện liền không liên lạc với mình nữa, mình đau lòng lắm đó. Cứ nghĩ rằng mất đi người bạn thân này rồi cơ.” Lưu San làm nũng nói.
“Cậu là người bạn thân duy nhất của mình. Không phải là không liên lạc, chỉ là nhiều việc quá thôi.” Bạch Nguyệt dỗ dành.
“Khi nào thì cậu điều về đây, mình rất nhớ cậu đấy, sang năm cậu đừng đi thành phố Kim Dương kia nữa nhé.”
Thành phố Kim Dương bên kia có Cố Lăng Kiệt tiếp nhận rồi, cho dù anh không tiếp nhận, anh cũng sẽ phái người có năng lực đi làm.
Cô thật sự không cần quay lại nữa.
Bạch Nguyệt dựa vào cửa sổ, liếc nhìn Lưu San, “Lại nói, cậu ý, có bạn trai chưa?”
“Chao ôi, Mình vào quân khu với hy vọng tìm bạn trai.
Trời ạ, quân khu có một bà cọp cái, ngày ngày bắt mình làm này làm kia.
Sĩ quan mình không thấy, chỉ thấy một đám đen lủi thủi nhìn không rõ mặt.
Quan trọng là, dường như còn chưa nhìn thấy người cực kì đẹp trai, không phải là quân khu đặc chủng sao?
Lẽ ra tất cả đều rất đẹp trai mới đúng chứ.” Lưu San tiếc hận nói.
Bạch Nguyệt cười, “Thẩm Diên Dũng cũng khá đẹp trai.”
“Đừng, cái tên đó chỉ là bao cỏ được mỗi cái mã thôi.” Lưu San trực tiếp phủ định Thẩm Diên Dũng.
“Thế nên, San San nhà chúng ta coi trọng người có nội hàm.”
“Mình cũng mong có cơ hội tìm hiểu nội hàm của bọn họ!
Yêu cầu trong quân khu cực kì cao, rất nhiều địa phương không được phép vào.
Công việc của bọn họ dường như cực kì bận rộn, mình hiện tại chỉ có thể tiếp xúc với tầng lớp thấp thôi.
Quan trọng là, tầng lớp thấp mình cũng không có cơ hội bắt chuyện.
Bọn họ phân chia đẳng cấp rất rõ ràng, ví dụ, mình muốn gặp Cố Lăng Kiệt, cho dù ở cùng một quân khu, cũng khó như lên trời, càng đừng nói đến chuyện nói một câu với lãnh đạo cấp cao.” Lưu San oán giận nói.
“Duyên phận đã vậy, đừng có cưỡng cầu.” Bạch Nguyệt tự nhiên nói.
Lưu San nhìn qua Bạch Nguyệt, định hỏi về Cố Lăng Kiệt.
Thế nhưng, cô thấy dáng vẻ Bạch Nguyệt không muốn nhắc tới Cố Lăng Kiệt, đành nén xuống, không nói nữa.
Một lúc sau.
Lưu San đưa Bạch Nguyệt đến trước một nhà hàng mới mở.
“Nhà hàng này hiện giờ nức tiếng gần xa, nhà hàng Michelin 3 sao duy nhất ở thành phố A, bình thường đều cần đặt trước nửa tháng mới có chỗ đấy.” Lưu San xuông xe giới thiệu.
“Xem ra, cậu không hề tầm thường nha.” Bạch Nguyệt tiếp lời Lưu San.
“Thật sự không phải, mình nửa tháng trước đã đặt chỗ rồi, mình định đi ăn một mình, đúng lúc cậu quay về, cậu nói có trùng hợp không?” Lưu San kéo Bạch Nguyệt đi vào.
Bạch Nguyệt cười nhàn nhạt.
Trong nhà hàng có rất nhiều người, ngoài cửa còn có một đám người đứng xếp hàng nữa.
Làm ăn cực kì tốt.
Lưu San báo số đuôi điện thoại, đi theo nhân viên phục vụ ngồi xuống.
Bạch Nguyệt cầm thực đơn, gọi 5 món, Lưu San lại gọi thêm 6 món nữa.
“Gọi nhiều như thế, còn người nữa sao?” Bạch Nguyệt hiếu kì hỏi.
“Không có, mình ngày nào cũng ăn cơm trong nhà ăn quân khu, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, nhất định sẽ ăn thật sảng khoái.
Đúng rồi, trước đây không phải nói, công việc trong quân khu rất nhẹ nhàng sao, vì thế mới vào quân khu mà?
Nhẹ nhàng cái gì chứ, không phải phẫu thuật, nhưng việc vặt không ít, bọn họ thường xuyên nửa đêm đột kích, mình thường xuyên trực ca đêm, thường xuyên có người bị thương được đưa đến, muốn ngất luôn.
Quan trọng là, phải kiểm tra đó, các thể loại luôn, nghe nói lúc chấp hành nhiệm vụ cũng cần bác sĩ đi theo.
Mình có cảm giác muốn đi chết quá.” Lưu San cực kì phiền muộn.
Yên tâm, bọn họ chọn bác sĩ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đều chọn người nổi bật, sẽ không chọn cậu cho thêm cản trở đâu.” Bạch Nguyệt chống cằm, trêu đùa nói.
“Mình cũng thấy thế, vì vậy, cái cô gì cơ? Tô Tiểu Linh, mỗi ngày còn tập luyện chung với quân nhân, mình chỉ ở yên trong phòng y tế, kiên quyết không ra ngoài.
Lưu San thích nói chuyện, nói rất nhiều rất nhiều, nói từ cuộc sống trong quân khu đến đồng nghiệp lúc trước, từ đồng nghiệp trước kia nói đến cuộc sống đại học.
“Cậu ở thành phố Kim Dương có tìm được bạn trai không?” Lưu San tò mò hỏi
Bạch Nguyệt lắc đầu, “Đã trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất, càng sẽ không tạm bợ, tạm bợ chính là hại người ta, một thân một mình, có lẽ đó mới là kết quả tốt nhất cho mình.
Lưu San nắm lấy tay Bạch Nguyệt, dỗ dành nói: “Tiểu Bạch, cậu tốt như thế, học thức cao, lại thông minh, lớn lên còn xinh đẹp, dáng dấp tốt, ôn nhu, còn biết làm việc nhà, thường xuyên nghĩ cho người khác, nữ thần như cậu, khẳng định sẽ tìm được người đàn ông tốt nhất.”
“Nói thế làm mình cũng tự cao rồi, mình làm sao không phát hiện bản thân có nhiều ưu điểm như thế chứ,” Bạch Nguyệt nhéo mũi Lưu San.
“Hôm nay gặp cậu mình rất vui, chúng mình uống chút rượu đi, có được không?” Lưu San làm nũng nói.
“Được, hôm nay mình mời.”
“Thôi, cậu có bao nhiêu tiền mình còn không biết sao? Phục vụ.” Lưu San gọi.
“Mình làm kiểm tra kỉ luật ở thành phố Kim Dương có rất nhiều tiền đó, vì là giám sát điều tra được điều từ thành phố A qua, viện kiểm sát sẽ không bạc đãi mình, thưởng cuối năm mình còn nhận được mấy chục tỷ cơ, bình thường đều ở phòng tổng thống khách sạn 6 sao.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Phòng tổng thống, tốt vậy sao. Kí túc của mình ở quân khu còn ở giường tầng với với người khác, tiền lương nửa năm còn không tới 3 tỷ, mình cũng muốn theo cậu làm nhân viên kiểm sát rồi.” Lưu San vò đầu, càng phiền muộn hơn.
“Tái ông mất ngựa chưa hẳn là phúc, làm rồi mới biết như thế nào. Đừng hối hận, nên thay đổi.” Bạch Nguyệt ý vị sâu xa nói.
“Đúng, mình nhanh chóng đi đăng kí thi kiểm tra kỉ luật, mình vẫn thích làm việc cùng với cậu, chúng mình làm gì, cũng làm cùng nhau.” Lưu San nắm chặt tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười rồi.
Nụ cười nhẹ nhõm, giống như dòng suối trong, khiến cho người khác thật thoải mái, nhưng lại có một loại đau buồn không nói nên lời.
“Là cô? Cô cũng dùng bữa ở đây à?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Bạch Nguyệt nhìn sang bên cạnh.
Là người đàn ông làm quen trên tàu hỏa…. Mộc Hiểu Sinh,
“Trong một ngày gặp nhau 2 lần, chúng ta thật sự có duyên nha.” Mộc Hiểu Sinh mỉm cười.
“Có duyên, không nhất định là duyên tốt.” Bạch Nguyệt không khách khí nói.
“Cô nói không nhất định, nhỡ nào là duyên tốt thì sao, ví dụ như, sau khi cô xuống tàu, tôi phát hiện một bí mật về người đàn ông ở cùng cô.”
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook