Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1354
Chương 1354: Bình Tĩnh Như Thường, Người Mẹ Của Thiên Hạ.
CHƯƠNG 1354: BÌNH TĨNH NHƯ THƯỜNG, NGƯỜI MẸ CỦA THIÊN HẠ.
“Ừm.” Mục Uyển trả lời: “Lát nữa em sẽ đi làm, yên tâm đi, trước đây lúc phu nhân Lan Ninh nhắm vào em em cũng không bị thương, bây giờ em rất an toàn, bên phía phóng viên em sẽ trả lời.”
“Anh đương nhiên tin em, bây giờ anh sẽ đưa em đi.”
“Sở Giản không có ở đây, anh sẽ không bị thiếu người chứ?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Có một nhóm người, đám người bọn họ đã đợi cơ hội này rất lâu rồi, bọn họ chỉ mong Sở Giản ra ngoài du ngoạn, yên tâm đi, điều anh băn khoăn bây giờ là phải chọn ai.” Hạng Thịnh Duật trầm tư nói.
“Đám người kia có đáng tin không? Có trung thành không? Những người bên cạnh anh….rất quan trọng.”
Hạng Thịnh Duật cảm nhận được sự quan tâm của Mục Uyển, trong lòng cảm thấy thoải mái: “Bọn họ cũng giống như Sở Giản, trung thành là điều cơ bản nhất cũng là điều bọn họ có thể làm được, người của anh đều rất trung thành, bao gồm cả anh.”
Nói xong, Hạng Thịnh Duật rất hài lòng mỉm cười.
Anh nói nhiều như vậy, chủ yếu là vì diễn đạt câu cuối cùng, anh rất trung thành.
Mục Uyển lập tức nghe ra trọng điểm của anh, ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ: “Em đi làm đây.”
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, anh sẽ kêu người chuẩn bị.”
“Anh không sợ em béo sao?” Mục Uyển hỏi.
“Không sợ, ăn nhiều chúng ta có thể vận động.” Hạng Thịnh Duật nói một cách đầy mờ ám.
Mục Uyển lại ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ, sau đó lên xe.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không tồi, ánh nắng tươi đẹp, không lạnh cũng không nóng.
“Nếu như em buồn ngủ, thì ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không buồn ngủ, chỉ là có chút mệt mỏi, chính là muốn lười biếng như vậy dựa vào cửa sổ, không muốn nghĩ điều gì cả, không muốn làm gì hết.” Mục Uyển khẽ nói.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô: “Vậy cuối tuần này, anh cũng sẽ không làm gì cả, chỉ ở nhà, ôm em, tận hưởng ánh nắng ấm áp, sau đó đi đến khu vườn của chúng ta, là cỏ, hít thở hương thơm của hoa cỏ, thế nào?”
“Nghe có vẻ thú vị.” Mục Uyển gật đầu, cảm thấy thật đẹp.
“Ngốc.” Hạng Thịnh Duật âu yếm nói.
Một lúc sau đã đến bộ ngoại giao.
Mục Uyển xuống xe, không biết một nhóm phóng viên ở đâu chạy ra, lập tức chặn đường Mục Uyển.
“Nghe nói phu nhân An Ninh là con gái ruột của phu nhân Lan Ninh, xin hỏi chuyện này là thật sao?”
“Cô và phu nhân Lan Ninh là quan hệ mẹ con, vụ đặt cược trước đây có phải là đạn mù, mục đích chính là giúp cô lên nắm quyền, tạo dựng sự nghiệp, ổn định quyền lực cho cô.” Phóng viên lại hỏi.
Mục Uyển vốn không muốn quan tâm đến những người này, kéo khóe miệng, lướt qua người vừa mới nói, lặng lẽ nhìn, lấy micro của người kia, nói với Hắc Muội ở bên cạnh: “Quay lại tất cả quá trình, ngộ nhỡ có người cắt câu lấy nghĩa, còn có cái để đăng lên mạng.”
Mục Uyển nói xong, hỏi lại người phòng viên kia: “Bạn nói, vụ đặt cược trước đây là đạn mù? Mục đích là giúp tôi lên nắm quyền? Tôi hỏi bạn mấy vấn đề, một là, bạn là phóng viên của tòa soạn nào, hai là, củng cố chính quyền không phải chỉ dựa vào một thủ đoạn nhỏ, mà là dựa vào sự nỗ lực thực sự, kết quả, mang lại lợi ích cho mọi người, chuyện giá dầu này, tôi vừa mới phát sóng trực tiếp, anh chưa xe sao? Là một phóng viên, anh đừng nói với tôi là bạn chưa xem?”
“Bây giờ có được coi là cô đang uy hiếp tôi không?” Sắc mặt của tên phóng viên không tốt hỏi.
“Xin hỏi, tôi uy hiếp bạn chỗ nào, nhưng tôi lại cảm thấy bạn đang cố ý dẫn dắt, cắt câu lấy nghĩa.” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói, cha của cô bây giờ là hoàng đế, không biết chuyện này là thật hay là giả?”
“Cô làm phu nhân An Ninh thực sự dựa vào thực lực của mình sao? Lúc cô làm phu nhân An Ninh, cô có công lao gì, cô cũng là dựa vào thực lực của mình sao, xin hỏi cô đã thực sự làm được những chuyện gì?”
Một đám phóng viên ồn ào đặt câu hỏi.
Mục Uyển lạnh lùng lướt qua bọn họ: “Các bạn đông một câu, tây một câu, kêu tôi phải trả lời như thế nào, một vấn đề vẫn chưa trả lời rõ ràng, một đống vấn đề khác đã tới.”
“Cô đang né tránh những vấn đề của chúng tôi sao, hay là trong lòng cô có quỷ.” Phóng viên hỏi.
Mục Uyển khẽ cười: “Bạn cảm thấy tôi trông giống một người trong lòng có quỷ không? Bạn đã muốn hỏi, được, bộ ngoại giao có phòng hội nghị đặc biệt, tôi sẽ trả lời từng câu hỏi của các bạn, đáp án các bạn muốn, tôi sẽ nói rõ ràng với các bạn, hơn nữa, toàn bộ đều sẽ được phát trực tiếp, mời.”
Các phóng viên nghe xong, liền ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ có chút không dám đi, có người gọi điện thoại.
Mục Uyển nhìn về phía người gọi điện thoại: “Là xin chỉ thị của cấp trên, có muốn đi vào hay không? Hay là có người đặc biệt phái các bạn đến đây? Mục đích là….”
“Chúng tôi là đại biểu cho nhân dân cả nước muốn biết chân tướng.” Một người phóng viên cắt ngang lời của Mục Uyển nói.
Mục Uyển gật đầu, mặt không biến sắc, liếc nhìn về phía cửa: “Vậy xin mời các vị, không phải muốn biết sự thật sao? Tôi sẽ cho các vị biết, sẽ tiếp đãi các vị thật tốt, để mỗi người các vị có thể hỏi một cách rõ ràng, thế nào, không dám? Hay là muốn xin chỉ thị của cấp trên?”
“Sao lại không dám chứ?”
Mục Uyển nhướng mày: “Vậy thì đi vào đi, làm phiền các bạn để ra một lối đi, chặn ở cửa, tôi cũng không đi vào được, các bạn cũng không đi vào được, phòng hội nghị có chỗ ngồi, các bạn có thể ngồi để nói chuyện.”
Mục Uyển nói xong, những người kia vẫn còn ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ, không có ai nhường đường.
Mục Uyển khoanh hai tay trước ngực: “Thế nào, cấp trên nói phải chặn đường tôi, không cho tôi đi vào bộ ngoại giao, kêu các bạn chặn đường tôi, chỉ là khiến tôi phải trả lời những vấn đề của các bạn, ngộ nhỡ tôi đi vào các bạn không đi vào được, bây giờ tôi kêu các bạn đi vào và sẽ trả lời từng vấn đề của các bạn, các bạn cũng không cần phải chặn đường tôi.”
Mục Uyển nói như vậy, những người kia cũng cảm thấy có đạo lý, vấn đề là, Mục Uyển quá ung dung, quá bình tĩnh, câu hỏi còn sắc bén hơn của bọn họ, bọn họ có chút sợ hãi.
Mục Uyển đi về phía trước, những người kia như ma xui quỷ khiến nhường đường.
Mục Uyển đi vào bộ ngoại giao, căn dặn Lã Bá Vĩ: “Đưa bọn họ đến phòng hội nghị, tiếp đãi thật tốt.”
“Tiếp đãi thật tốt là ý gì? Không phải các người muốn nhốt chúng tôi lại chứ?” Có một phóng viên lo lắng hỏi.
Mục Uyển quay đầu lại nhìn anh ta: “Tiếp đãi thật tốt, chính là theo nghĩa đen, bạn là trong lòng có quỷ nên mới lo lắng? Không cần lo lắng, lúc này vẫn đang phát sóng trực tiếp, tôi có cần thiết phải nhốt mấy người?”
Những người kia lại liếc nhìn nhau.
Mục Uyển nhếch khóe miệng nói: “Cho dù không phải là tôi đang phát trực tiếp, chỗ các bạn, cũng có người có thể phát trực tiếp, các bạn thật sự không cần phải lo lắng, lại nói, tôi chỉ là trả lời những vấn đề của các bạn, tôi ngay thẳng, chính trực, tôi không sợ, cũng không có cái gì phải trốn tránh, nên tại sao phải nhốt các bạn, quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân mới….lo lắng đứng ngồi không yên.”
Nụ cười của Mục Uyển quá rung động, vẻ mặt của những người kia càng thảm hại…..
Bình luận facebook