Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-136
Chương 136: Cứu Không Được Thì Bồi Táng
CHƯƠNG 136: CỨU KHÔNG ĐƯỢC THÌ BỒI TÁNG
Lúc 2 giờ không tắc đường.
Anh mất 20 phút đã đến nhà Hình Bắc Xuyên.
Hình Cẩm Nhi trang điểm tinh tế, chạy đến trước mặt Tô Khánh Nam, “Khánh Nam, anh về rồi.”
Tô Khánh Nam mỉm cười, nụ cười tà mị, lại mang chút xa cách, “Bố em đâu, về chưa?”
“Bố em sao lại có thể về giờ này chứ, ông không như anh, giám đốc một công ti, thời gian đi làm đều do anh chỉ định, Khánh Nam, mấy ngày rồi em không thấy anh, gần đây anh rất bận sao?” Hình Cẩm Nhi nhiệt tình hỏi.
“Cuối năm rồi, công việc có chút bận, hay là sáng mai em cùng đi làm với tôi đi, giúp đỡ tôi một chút.” Tô Khánh Nam bước vào nhà, nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở cửa phòng Bạch Nguyệt,
“Em không đi đâu, em đến chỗ anh, anh lại rất bận, lúc bận còn chê em phiền, hiện giờ em ở nhà chờ anh rất tốt nha, dù sao tiền cũng đến tay.” Trong lòng Hình Cẩm Nhi sung sướng nói.
Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia chán ghét.
Trước giờ Bạch Nguyệt chưa từng đòi tiền anh, cho dù anh có cho, Bạch Nguyệt cũng không cần.
“Đúng, em chính là cô chủ.” Tô Khánh Nam nói lời đường mật, ngồi lên trên sofa, “Cô ta về bao lâu rồi?”
Hình Cẩm Nhi hiểu “cô ta” trong lời Tô Khánh Nam là chỉ Bạch Nguyệt.
“Lúc em gọi điện cho anh, Bạch Nguyệt quái gở kia, vào phòng rồi không ra nữa, cứ như chúng ta nợ cô ta vậy.
Không biết lúc nào đi, nhanh chóng đi đi, cô ta mà bị điều về thành phố A thì phiền thật đấy, em nhìn thấy cô ta liền thấy ghét.” Hình Cẩm Nhi chán ghét nói
Tô Khánh Nam nghĩ đến Bạch Nguyệt mãi không nghe điện thoại, có một dự cảm không lành.
Anh lên trước phòng, gõ cửa
Bên trong cực kì yên tĩnh.
“Khánh Nam, anh làm gì thế?” Hình Cẩm Nhi nghi ngờ
“Bạch Nguyệt, ra đây, tôi có chuyện muốn nói với em.” Tô Khánh Nam nhíu mày.
“Anh có chuyện gì muốn nói với cô ta cơ?” Hình Cẩm Nhi không hiểu.
Cô thấy Tô Khánh Nam không để ý đến mình, có chút không vui.
“Tô Khánh Nam, anh và cô ta đã li hôn rồi, cô ta là người vợ mà anh không thích, em thấy anh và cô ta chẳng có hay để nói.” Hình Cẩm Nhi không vui nói.
Tiếng Tô Khánh Nam gõ cửa càng lớn hơn.
“Bạch Nguyệt, ra đây, không phải cô luôn muốn biết sao, tôi có đầu mối rồi, cô mở cửa cho tôi.” Tô Khánh Nam trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh.
Nhưng trong phòng vẫn như không có động tĩnh gì.
Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia khủng hoảng, anh xô cửa.
“Anh làm gì vậy, Khánh Nam, Khánh Nam.” Hình Cẩm Nhi kéo Tô Khánh Nam, căn bản không kéo được.
Anh dường như không nghe thấy lời Hình Cẩm Như, lùi về sau, dùng sức xô cửa.
Khóa cửa bị xô hỏng rồi, cánh cửa mở ra.
Bạch Nguyệt nằm trên giường.
Chăn đệm màu trắng, váy màu trắng, khuôn mặt cũng trắng bệch, bình thản như đang ngủ, máu tươi nhuộm đỏ nửa chiếc ga giường và chiếc váy.
Trái tim Tô Khánh Nam thắt lại, khó chịu.
Anh chưa từng nghĩ một người kiên cường như Bạch Nguyệt sẽ tự sát.
Trước đây khi anh thấy cô, cô vẫn tốt mà.
Là nguyên nhân gì khiến cô lựa chọn tự sát, lại còn quay về nhà Hình bắc Xuyên nữa.
Anh từng muốn li hôn với Bạch Nguyệt, nhưng anh chưa từng muốn Bạch Nguyệt chết.
Có lúc, anh nhớ cô, cực kì nhớ cô, anh sẽ đi thành phố Kim Dương thăm cô.
Cô vẫn cao ngạo như trước, vẫn thanh thuần như thế, vẫn không thể lại gần, như đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nếu thật sự trên đời này có Bạch Nguyệt Quang, cô chính là Bạch Nguyệt Quang trong tim anh.
Tô Khánh Nam lấy áo khoác nỉ quấn lấy Bạch Nguyệt, lúc ôm cô dậy, tay vẫn còn run run.
Cô giống như không còn sức sống, cánh tay duỗi xuống, một chút hơi thở cũng không có.
Anh ôm lấy Bạch Nguyệt, xông ra ngoài, để cô ngồi lên ghế phụ, âm thanh gì cũng không có, chỉ thấy cảm xúc bi thương lan tràn.
Năm đó, anh liếc mắt đã nhìn trúng Bạch Nguyệt.
Anh biết cô là con gái của Hình Bắc Xuyên, lấy cô, chẳng qua là kế hoạch của anh.
Anh chưa từng nghĩ sẽ động lòng với cô.
Thế nhưng, có những chuyện, không phải không nghĩ tới thì sẽ không xảy ra.
Cô li hôn với anh, đến với Cố Lăng Kiệt, anh biết bản thân mình điên rồi.
Anh muốn có cô, anh không muốn li hôn.
Con người mà, luôn bị kẹt trong những cảm xúc cố chấp của bản thân, không thoát ra được, dùng cách cực đoan để che đậy cảm xúc thật sự của bản thân, chờ đến từ bỏ thôi không vùng vẫy nữa thì đã muộn rồi.
Anh nắm lấy tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không còn tri giác, ngoan ngoãn gục đầu, yên lặng đến đáng sợ, dựa vào ghế ngồi.
Anh thà rằng hiện tại cô cáu giận hất tay anh ra, cũng không muốn cô nằm im không nhúc nhích như bây giờ.
Mắt Tô Khánh Nam ươn ướt, nước mắt chảy xuống, “Bạch Nguyệt, đừng chết, chỉ cần em không chết, cái gì tôi cũng đồng ý với em, Bạch Nguyệt, đừng chết, xin em đừng chết.”
Anh gọi điện đến bệnh viện, dặn bác sĩ chờ sẵn.
Anh vừa đến bệnh viện, Bạch Nguyệt liền được đưa tới phòng cấp cứu.
Tô Khánh Nam suy sụp tinh thần ngồi trên ghế chờ.
Người, sau khi mất đi rồi, mới thích tưởng nhớ lại.
Bạch Nguyệt ở bên anh, trước giờ chưa từng làm gì sai.
Lúc anh gọi người bắt cóc cô, Bạch Nguyệt biết điều đó nhưng cô không nói với anh.
Khi đó anh có rất nhiều phụ nữ, cô cũng biết, thế nhưng, cô chưa tố giác anh.
Anh còn nhớ, có một tối anh uống nhiều rượu bị đau dạ dày, người ở quán rượu gọi điện cho cô.
Cô mặc áo khoác dài màu trắng, chăm sóc anh suốt một đêm, một lời oán trách cũng không có.
Sau khi anh tỉnh lai, câu đầu tiên nói là, cô mặc đồ trắng đến đây đưa tang à?
Bạch Nguyệt cũng cũng không hề phản bác.
Trở về cô bị cảm, sốt rất cao, nằm ở nhà suốt hai ngày liền.
Sau này, anh biết rằng, hôm đó Bạch Nguyệt làm ca đêm, bởi vì vô duyên vô cớ bỏ ca làm, cô bị trừ tiền thưởng cuối năm.
Cô chính là người như vậy , luôn thầm lặng cho đi, không oán không hối, cho dù bị oan, bị hại cũng chỉ chịu đựng.
Cô sống quá vất vả.
Sau này anh không muốn cô chịu khổ nữa, chỉ cần cô còn sống.
Anh sẽ không trêu chọc cô, sẽ không tổn thương cô, sẽ không khiến cô khó xử nữa.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
Tô Khánh Nam xông tới, nắm chặt bả vai bác sĩ.
“Xin lỗi.” Bác sĩ vẻ mặt lúng túng, hạ thấp ánh mắt, “Chúng tôi đã cố hết sức.”
“Cái gì mà cố hết sức, cứu ngay cho tôi, nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu không cứu được cô ấy, tôi sẽ khiến tất cả các người chôn theo.” Tô Khánh Nam kích động đẩy bác sĩ ra.
“Xin lỗi.” Bác sĩ sợ người nhà bệnh nhân quá kích động, làm ra những chuyện quá khích, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Tô Khánh Nam nắm tay tay bác sĩ, ra lệnh nói: “Cứu cho tôi, ông không biết tôi là ai đúng không, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho cục Y tế, bệnh viện này của các người cũng không cần mở nữa, cứu người cho tôi.”
“Người bệnh mất máu quá nhiều, lúc đưa đến đây đã chết rồi, chúng tôi cũng không cách gì khác, coi như thần tiên cũng không cứu sống được, mong anh bớt đau buồn.” Sắc mặt bác sĩ trắng nhợt nói.
“Bớt đau buồn cái gì, cô ấy mới 24 tuổi, cô ấy không nên chết.” Tô Khánh Nam không có lí trí kéo bác sĩ vào phòng cấp cứu, lạnh lùng nói một chữ, “Cứu.”
Bác sĩ đứng hình, không biết làm thế nào mới tốt.
Tô Khánh Nam gọi điện thoại, “Gọi bác sĩ giỏi nhất đến phòng cấp cứu cho tôi, nếu không cứu sống được Bạch Nguyệt, tôi sẽ khiến các người chôn theo, ông nên biết tôi nói được là làm được!”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook