Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
Chương 142: Hóa Ra Người Phụ Nữ Mà Anh Yêu Nhất Là Cô
CHƯƠNG 142: HÓA RA NGƯỜI PHỤ NỮ MÀ ANH YÊU NHẤT LÀ CÔ
“Ha.” Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng, “Dường như tôi không muốn nghe chuyện quan trọng của anh.”
Mộc Hiểu Sinh ngây ra một hồi.
Bạch Nguyệt cười càng rạng rỡ, liếc về phía thang máy, “Đùa anh đó, đã đồng ý làm cho anh 5 năm, há có lí không làm.”
“Cô dường như nghịch ngợm hơn rồi, cô đã nghĩ được như vậy, tôi cũng mừng cho cô.” Mộc Hiểu Sinh dịu giọng nói.
Bạch Nguyệt không nói gì, ấn thang máy đi xuống.
“Trước đây tôi rất lo lắng, tôi nghe nói trường muốn giữ cô lại làm giáo sư, FBI cũng cho cô cơ hội, ở Mỹ, cô đã phá được vài vụ án cực kì chấn động, tôi còn nghĩ rằng cô sẽ không quay về cơ.” Mộc Hiểu Sinh cảm thán nói.
“Chuyện đã đồng ý với anh, tôi nhất định sẽ làm được, chỉ là, tôi muốn bàn bạc với anh một chút, là thế này, tôi làm việc cho anh, anh có nhiệm vụ có thể giao cho tôi, nhưng tôi không làm ở văn phòng, tôi muốn mở một phòng khám tâm lí, được không?” Giọng điệu Bạch Nguyệt không chút cưỡng ép.
“Đương nhiên, lúc đầu tôi giúp cô không nhiều, tôi không ngờ cô xuất sắc như vậy, cô có thể quay về giúp tôi, tôi đã thấy rất đủ rồi.” Mộc hiểu Sinh rất dễ nói chuyện.
“Cảm ơn, hiện giờ nói về chuyện của anh đi, tôi xem xem có thể làm được gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chuyện này liên quan đến một cán bộ cấp cao, vì thế, cục cảnh sát tìm tôi giúp đỡ. Nếu như không phá được án này, sẽ có chút phiền phức.” Mộc Hiểu Sinh nói.
“Nói rõ xem nào, từ giờ đến tối tôi có thời gian, hôm nay để tôi mời anh bữa cơm đi.” Bạch Nguyệt ung dung nói.
Mộc Hiểu Sinh phát hiện, Bạch Nguyệt bây giờ thay đổi rất nhiều so với 3 năm trước.
Ba năm trước, cô u sầu phiền muộn, tinh thần sa sút, không có chút vui thú nào, tuyệt vọng.
Thế nhưng bây giờ, tràn đầy sức hút nữ tính, lại chuyện trò vui vẻ, càng mê người hơn 3 năm trước.
Anh đưa Bạch Nguyệt đến dưới khách sạn quốc tế thành phố A, dùng bữa ở hàng trong khách sạn.
“Có cần công ty sắp xếp chỗ ở cho cô không?” Mộc Hiểu Sinh quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, tôi rảnh sẽ đi mua nhà, nói chuyện của anh đi.” Bạch Nguyệt lấy sổ tay và bút từ túi ra, uống một ngụm nước chanh, chờ anh nói.
“Người chết tên An Kì, năm nay 53 tuổi. Em trai bà ta là An Tương Quân của bộ Quốc phòng, địa vị hiển hách.
Chồng bà ta là Tống Kiến Nhân, năm nay 54 tuổi, là Phó Bộ trưởng Bộ tài chính quốc gia, địa vị cũng không tầm thường.
Ngày xảy ra sự việc, có vài người đến nhà bà ta đánh mạt chược.
Đánh mạt chược có Hùng Đại Ninh, em chồng của Hùng Đại Ninh là Tô Chính, phó thống ủy ban kiển sát, con trai là Tô Khánh Nam, tổng giám đốc tập đoàn lớn, bối cảnh chính trị rất lớn, không dễ chọc vào.
Khi đó Hùng Đại Ninh ngồi vào vị trí chủ, An Kì ngồi ở vị trí ưa thích của mình.
Ngồi ở vị trí phía nam là Thường Như Yên, vợ của thống đốc thành phố A.
Ngồi ở vị trí phía Bắc là Mậu Ngọc, con gái của bạn học An Kì, trước mắt làm tài vụ ở bộ tài chính, An Kì giới thiệu con trai em trai mình cho cô ta, cũng có nghĩa, cô ta là con dâu tương lai của Bô trưởng Bộ quốc phòng.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
Bạch Nguyệt mặt không biểu tình, ghi lại thân phận địa vị, cả vị trí chỗ ngồi của những người này.
Không ngờ rằng, ba năm không gặp, vừa gặp lại vậy mà lại là cách như này.
“Ngoài những người đánh mạt chược ra, trong phòng còn có ai nữa, An Kì chết như thế nào?” Bạch Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
“Còn có hai nữ giúp việc, một quản gia, hai vệ sĩ, trong đó, Tống Tâm Vân - chị gái Tống Kiến Nhân cũng từng đến.”
Bạch Nguyệt liếc mắt, “Tống Kiến Nhân là em trai Tống Tâm Vân?”
Bạch Nguyệt nghi ngờ, cô không hiểu rõ quan hệ gia đình Cố Lăng Kiệt.
“Đúng vậy, chồng Tống Tâm Vân là Cố Thanh Hùng, phó thống Ủy ban Quân sự. con trai Tống Tâm Vân là Cố Lăng Kiệt, là thủ trưởng Quân khu đặc chủng, Đại tướng quân trẻ tuổi nhất, ứng cử viên Tổng thống có quyền thế rất lớn. Người có bối cảnh cực kì hiển hách.
Sáng nay, em trai An Kì, An Tương Quân đã truyền lệnh xuống, trong một tuần phải phá án, Cục cảnh sát tìm đến tôi, tôi nghiên cứu một chút tình tiết vụ án, sự việc quan trọng, không dám hành động lỗ mãng, liền qua đây tìm đàn anh thương lượng, đàn anh của tôi căn bản không dám tiếp nhận.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
“Những người liên quan không phú cũng quý, có chút sai sót, anh có tai họa ngập đầu, vụ việc này, anh không nên nhận.” Bạch Nguyệt phán đoán một cách lí trí.
Mộc Hiểu Sinh bất lực thở dài một hơi, “Tôi là Viện trưởng Viện nghiên cứu, mệnh lệnh cao nhất từ Cục cảnh sát đưa xuống, tôi không thể không nhận, từ chối không nổi, đàn anh của tôi có thể từ chối, bởi vì là lời mời cá nhân, chứ Viện nghiên cứu thì không từ chối được.”
“Tôi chỉ có thể nói với anh, tôi có thể tiếp nhận, bởi vì tôi đồng ý làm việc cho anh, thế nhưng, có thể có những người không muốn tôi tiếp nhận, anh chuẩn bị sẵn tinh thần đi.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Tại sao?” Mộc Hiểu Sinh không hiểu.
Anh vừa hỏi, Bạch Nguyệt liền hiểu, thực ra anh không hề biết gì về cô.
“Hùng Đại Ninh là mẹ chồng cũ của tôi, Thường Như Yên là mẹ kế của tôi, Tống Tâm Vân… Tôi và bà ta có chút chuyện không vui trong quá khứ, anh cảm thấy họ sẽ phối hợp với tôi sao? Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố hết sức.
Mộc Hiểu Sinh:“…”
“Cô là vợ cũ của Tô Khánh Nam á, đều nói trong lòng Tô Khánh Nam có một người phụ nữ thay đổi cả đời anh ta, vì người phụ nữ này, anh ta thay đổi phong cách sống trước đây, anh ta trước đây là người ai đến cũng tiếp, anh ta bây giờ không gần nữ sắc, người phụ nữ anh ta yêu kia, là cô sao?” Mộc Hiểu Sinh hết sức kinh ngạc.
Bạch Nguyệt nghĩ đến những lời Tô Khánh Nam nói 3 năm trước, cho dù 3 năm, 10 năm, 30 năm, anh cũng đợi em.
Ánh mắt cô trầm xuống: “Thời gian là một thứ rất tốt, có thể làm phai nhạt tình cảm, thế nhưng, không thể xóa mờ vết thương, tôi đã từng sai lầm bên một người đàn ông, thì sẽ không tiếp tục sai lầm lần thứ hai.”
“Cô xứng đáng với những gì tốt hơn.” Mộc Hiểu Sinh cười nói.
Anh đã từng động tâm với Bạch Nguyệt, đặc biệt là khi Bạch Nguyệt tìm anh, anh luôn tưởng tượng có thể cùng Bạch Nguyệt trải qua chuyện gì đó thật lãng mạn.
Dù sao anh phong lưu phóng khoáng, có thân phận, có địa vị, có bề ngoài cũng như học thức.
Thế nhưng, giờ đây. Anh đối với Bạch Nguyệt chỉ là lòng thưởng thức và khâm phục, không dám có một chút ý nghĩ quá phận.
“Tôi tiếp tục nói về vụ án, vụ án này có vài chỗ đặc biệt.
Lúc 10 rưỡi tối, mất điện 1 lần.
Quản gia dẫn theo một nữ giúp việc đi lấy nến, một người bảo vệ rời đi kiểm tra nguyên nhân mất điện, Hùng Đại Ninh mở đèn điện thoại lên, An Kì ngã xuống.”
“Từ lúc mất điện đến lúc chiếu đèn điện thoại, thời gian là bao lâu? Nguyên nhân cái chết là gì?” Bạch Nguyệt ngắt lời Mộc Hiểu Sinh.
“Đây chính là điều tôi muốn nói, điều này đáng nghi và khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Từ khi mất điện đến lúc Hùng Đại Ninh lấy điện thoại ra chiếu sáng chỉ cách nhau khoảng 10 giây.
Nguyên nhân cái chết của An Kì là nhiễm độc cây sui từ một cây kim châm đâm vào huyệt thái dương.
Vấn đề là, trong hoàn cảnh tối thui như thế, làm sao có thể tìm được chuẩn xác huyệt thái dương?
Đáng nhắc tới là tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, không hề di chuyển..
Nguyên nhân mất điện là cầu chì đứt, giống như thần chết làm vậy!” Mộc Hiểu Sinh thực sự nghĩ không ra nguyên nhân.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Bình luận facebook