Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1430
Chương 1430: Niềm Vui Đơn Giản, Thật Tốt Biết Bao Nhiêu
CHƯƠNG 1430: NIỀM VUI ĐƠN GIẢN, THẬT TỐT BIẾT BAO NHIÊU
Cô nhận điện thoại.
“Phu nhân, tài liệu đã gửi vào email cho cô, chúng tôi đã thương lượng xong rồi, đã sắp xếp thời gian cụ thể, nhưng bởi vì còn chưa biết là ai đến cho nên vị trí cụ thể vẫn chưa sắp xếp được, cô nhìn xem. Mặt khác, tôi đã liên hệ với những người phụ trách các hạng mục kia, cũng sắp xếp cho bọn họ xong rồi, bọn họ đã đồng ý với tôi vào sáng mai lúc tám giờ sẽ trả lời chắc chắn cho tôi. Phu nhân, cô xem xem còn có vấn đề khác hay không?” Đổng Mạn Tuyết khiêm tốn mà hỏi.
Mục Uyển có thể nghe được trong giọng nói của Đổng Mạn Tuyết cũng có phần mệt mỏi.
Cô ta làm việc rất cẩn thận, cũng rất chu đáo.
“Bây giờ tôi sẽ mở máy tính lên, cô đi ngủ trước đi, ngày mai lúc đi làm chúng ta lại bàn chi tiết hơn.” Giọng nói Mục Uyển ôn hòa.
“Được rồi, vậy tôi đi ngủ trước nha phu nhân.” Đổng Mạn Tuyết vẫn khiêm tốn như cũ.
“Được.” Mục Uyển nói xong cũng cúp điện thoại.
Cô đi vào thư phòng, phát hiện Hạng Thịnh Duật cũng không có ở đây.
Chẳng lẽ anh đã ra ngoài.
Mục Uyển hơi lo lắng cho anh, cô gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Điện thoại đổ chuông ba tiếng, Hạng Thịnh Duật đã nhận điện thoại.
“Uyển Uyển, em tỉnh rồi à?” Hạng Thịnh Duật mở miệng nói chuyện trước.
“Anh không sao chứ, em vào thư phòng nhưng không thấy anh ở đó.” Mục Uyển nói.
“Không có gì đâu, chỉ là có một số việc anh phải ra ngoài xử lý một chút, chắc là tối hôm nay sẽ không trở về, em xử lý xong chuyện của mình thì nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì ngày mai lại nói.” Hạng Thịnh Duật nói.
Thật ra Mục Uyển cảm thấy Hạng Thịnh Duật cứ như vậy, luôn thức khuya không ngủ, rất không tốt cho sức khỏe.
Trước kia cô đã đọc một quyển sách, trong đó nói, nếu như giấc ngủ thường xuyên ít hơn sáu tiếng đồng hồ, như vậy sẽ làm não của người bị tổn thương không chữa được, rất không tốt đối với sức khỏe, trí thông minh sẽ suy giảm, năng lực tư duy cũng trở nên chậm chạp.
“Sau này phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Mục Uyển dịu dàng nói: “Em cũng không muốn bây giờ anh thông minh như vậy, đợi đến sau khi lớn tuổi lại trở thành một lão già ngốc nghếch.”
“Biết rồi, đây là tình huống đặc biệt cần phải xử lý nhanh chóng, chờ sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt. Còn nữa, em đừng chỉ nói mình anh, không phải em cũng làm việc lúc nửa đêm hả?” Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật vẫn còn rất tốt.
Mục Uyển suy nghĩ lại thì cũng thấy đúng.
“Anh cứ làm việc của anh trước đi, sau khi em xử lý xong chuyện này thì sẽ nói lịch trình cho anh nghe, sau đó anh nói xem em có cần phải điều chỉnh hay không.” Mục Uyển nói.
“Ừm, được rồi. Trước khi ngủ thì em gửi cho anh là được, anh xem xong sẽ nói cho em.” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật thấp xuống.
Mục Uyển đoán là bên anh có chuyện cần phải làm: “Vậy em ngắt máy trước nha.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, bắt đầu mở máy tính lên, mở phần tài liệu mà Đổng Mạn Tuyết vừa gửi.
Cô chăm chú xem lịch trình mà Đổng Mạn Tuyết và bọn họ đã chuẩn bị, bởi vì Đổng Mạn Tuyết là người có rất nhiều kinh nghiệm, đã từng đón tiếp nhiều khách quý như vậy, sắp xếp hạng mục cũng rất chặt chẽ, hơn nữa, còn ghi chú cả người liên lạc.
Những người này, cô cũng đã từng liên lạc, chờ sắp xếp của bọn họ.
Đây là quang vinh, tin rằng bọn họ cũng sẽ không ứng phó tùy ý, cũng đều chuẩn bị kỹ lưỡng hết.
Cô xem lịch trình từ trên xuống dưới, bên phía Đổng Mạn Tuyết làm việc cực kỳ kỹ càng, đều sắp xếp thời gian cụ thể rõ ràng, bao gồm cả thời gian dùng bữa, thời gian nghỉ ngơi.
Cô có một câu hỏi, đám người bọn họ thật sự đến để đấu thầu.
Hạng Thịnh Duật nói ngày kia có muốn sắp xếp một chút không, để bọn họ gặp mặt với Hạng Thịnh Duật.
Vẫn là Hạng Thịnh Duật có sự chuẩn bị khác, cô không muốn ảnh hưởng cũng như là phá hỏng sắp xếp của anh.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, bên ngoài lịch trình viết một cái dấu hỏi, những vấn đề mà cô muốn bàn bạc rõ ràng với Hạng Thịnh Duật cũng viết hết xuống dưới.
Còn có một vấn đề nữa, cô cũng không hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa quốc gia của bọn họ với những quốc gia này, đợi ngày mai sau khi cô nhận được tài liệu, cũng phải tìm người phụ trách, hiểu rõ với Đại sứ quán ở nơi đó.
Đến khi cô làm xong những chuyện này thì cũng đã đến bốn giờ.
Có thể là làm việc đến lúc này, hoặc lúc này có thể là lúc đại não hoạt động, cô cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, cô cần phải nghỉ ngơi đủ để ngày mai mới có thể có nhiều sức lực.
Sau khi suy nghĩ xong, cô trở về phòng ngủ, đốt nến thơm mà Barney đã cho cô, đặt đồng hồ báo thức, nghe bài hát “Mất trọng lượng” kia.
Cảm giác thật sự rất kỳ lạ. Lúc đầu, tinh thần của cô rất hưng phấn, sau đó đại não chậm rãi bình tĩnh lại, đến loại cảm giác giống như đại não thiếu dưỡng khí, chìm vào hôn mê, sau đó cô liền ngủ mất.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh.
Bởi vì hôm nay phải làm vài chuyện, cho nên cô đặt đồng hồ đến bảy giờ rưỡi, cô cũng không đi vận động, sau khi đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu nghe được tiếng đọc sách trong trẻo của Hắc Muội.
Mục Uyển nở nụ cười, đẩy cửa phòng bếp ra.
Hắc Muội lập tức đứng lên, nói xin lỗi: “Phu nhân, là em đánh thức chị hả?”
“Không có, tôi xuống lầu mới nghe thấy tiếng đọc sách của em, rất tốt. Nhưng mà gần đây tôi hơi bận, cho nên buổi tối em phải nhớ ăn cơm đầy đủ, Nếu như muốn đi chơi với bạn bè cũng không có chuyện gì, nhưng phải nói với Lã Bá Vĩ.” Mục Uyển ôn nhu nói.
“Dạ, phu nhân, phu nhân muốn ăn sáng không ạ?” Hắc Muội nói xong, lập tức đi xới cơm.
“Em đọc sách đi, để tự tôi làm là được rồi. Hay là bây giờ để Lã Bá Vĩ đưa em đến trường học đi, lát nữa tôi có chuyện, cũng sẽ bộn bề nhiều việc.” Mục Uyển nói, mở nắp nồi ra.
Hắc Muội chuẩn bị rất nhiều bánh bao, còn có mì nhừ.
Mì phải nấu cho thật nhừ, bên trong có có rau xanh, thịt băm, nấm hương, trứng muối, trông rất ngon.
Mục Uyển bưng mì.
“Phu nhân, em đã mua xe đạp rồi, chờ chị ăn cơm xong, em sẽ đi rửa chén, tự em đạp xe đi học, có thể không ạ? Không cần chú Lữ đưa em.” Hắc Muội ôn tồn nói.
“Khi nào thì tiết học đầu tiên của em bắt đầu?” Mục Uyển hỏi, cô đậy nắp nồi lại.
Hắc Muội lấy cái bát trong tay Mục Uyển, vừa mang ra ngoài vừa nói: “Từ bảy giờ bốn mưới đến tám giờ mười sẽ học sáng, tiết tự học này có thể không đến trường, tiết học đầu tiên bắt đầu lúc tám giờ mười.”
“Từ đây chạy xe đạp đến trường học mất bao nhiêu thời gian, em có biết không?” Mục Uyển hỏi.
Hắc Muội thật thà nở nụ cười: “Em mới mua xe, cũng chưa từng chạy đến trường học, cho nên cũng không biết.”
“Đã như vậy thì hôm nay em không cần phải rửa chén, dù sao cũng chỉ có một mình tôi ăn, tôi rửa một cái cũng rất nhanh. Bây giờ em chạy xe đạp đến trường học đi, tính xem phải cần bao nhiêu phút, không được đến muộn, chẳng có ai thích người đi trễ cả.” Mục Uyển nói.
“Nhưng mà phu nhân ơi, bát...” Hắc Muội hơi do dự.
“Bát thì cứ để tôi rửa, nếu như tôi quên rửa thì chiều nay em tan học về cũng có thể rửa, đi đi.” Mục Uyển nói với Hắc Muội.
Hắc Muội suy nghĩ một chút: “Vậy cũng được ạ, em đi học trước nha phu nhân.”
“Ừm.” Mục Uyển gật đầu.
Hắc Muội xoay người, lúc cô ấy dắt xe đạp ra khỏi phòng, Mục Uyển nhìn thấy được nụ cười trên mặt của cô ấy rất vui vẻ.
Có đôi khi trẻ con suy nghĩ rất đơn giản, ngay cả niềm vui cũng dễ dàng có được như vậy, thật sự rất tốt...
Bình luận facebook