Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1439
Chương 1439: Cho Cô Một Cơ Hội, Phát Huy Cho Tốt
CHƯƠNG 1439: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI, PHÁT HUY CHO TỐT
"Cô chủ, trong phòng có camera ạ." Lã Bá Vĩ nói, anh ta tháo camera xuống: "Bộ ngoại giao có nội gián sao?"
"Thế mà có người dám vào văn phòng tôi để lắp camera, anh kiểm tra cẩn thận, nếu vẫn còn lắp đặt những thứ khác thì hỏng rồi." Mục Uyển nói.
"Dạ." Lã Bá Vĩ kiểm tra một lượt văn phòng của Mục Uyển, tìm ra được ba cái, tất cả đều mang đi hủy hết: "Cô chủ, bây giờ tôi sẽ kiểm tra ở những nơi khác."
"Đừng gấp, tôi nghi ngờ người nhà của Đổng Mạn Tuyết đã bị bắt cóc, bây giờ anh liên lạc với người của Hạng Thịnh Duật, dặn bọn họ điều tra thử xem sao." Mục Uyển nói.
"Cô chủ cũng cảm thấy Đổng Mạn Tuyết rất kỳ lạ ư?" Lã Bá Vĩ cũng nhìn ra được điều ấy.
"Nếu như Chu Bân bắt cóc người khác, phản ứng của cô ta sẽ là sốt ruột, lo âu, vắt óc suy nghĩ, cũng sẽ rất nôn nóng, nhưng cô ta lại bộc lộ ra vẻ buồn bã, sợ hãi, đau lòng, băn khoăn, áy náy, mà băn khoăn là nhiều nhất. Theo như phong cách làm việc trước đây của cô ta, cô ta là người đáng tin cậy, cũng rất tận tâm tận lực, thứ có thể uy hiếp cô ta có thể chính là an toàn của người nhà cô ta." Mục Uyển ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
"Bây giờ tôi sẽ đi làm việc ngay." Lã Bá Vĩ đáp.
"Còn có một chuyện, tôi nghi ngờ điện thoại cô ấy bị lắp thiết bị nghe lén, tạm thời đừng tháo bỏ, nếu tháo bỏ người nhà cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta có thể lợi dụng nó." Mục Uyển nhắc nhở anh ta.
"Dạ, cô chủ, có thể Chu Bân đã thiết lập cạm bẫy, tôi nghi ngờ bọn họ muốn dụ dỗ cô chủ sang đó, dù sao ngày mai sẽ kêu gọi nhà thầu, bọn họ muốn bắt giữ cô chủ trước ngày mai, sau đó uy hiếp anh Hạng."
Mục Uyển cũng nghĩ như thế: "Anh kể chuyện này cho Hạng Thịnh Duật nghe đi, theo như lời Đổng Mạn Tuyết nói, người đàn ông đó chỉ muốn được biểu diễn, tôi cho phép hắn biểu diễn là được rồi, không cần thiết phải đích thân đến tận nơi gặp mặt hắn ta."
"Nếu như Chu Bân là người của bọn họ thì chắc chắn lý do này là giả, nếu như hắn ta nhất quyết đòi phải gặp cô thì sao?" Lã Bá Vĩ lo lắng nói.
"Đi tìm một tay súng thiện xạ rồi dẫn người đó theo, bắn chết hắn là được rồi, việc tôi muốn làm chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, thôi để tôi gọi điện cho Hạng Thịnh Duật, anh đi xem thử xem bọn họ có lắp đặt những thiết bị không nên lắp nào ở đâu không, tháo xuống hết đi, ngoại trừ điện thoại của Đổng Mạn Tuyết ra." Mục Uyển dặn dò thêm lần nữa.
"Dạ, cô chủ, bây giờ tôi sẽ lập tức đi làm ngay, lát nữa Đổng Mạn Tuyết sang tìm cô, hay là phu nhân sắp xếp người đáng tin cậy ở lại bên mình đi, nếu như người thân của cô ta bị bắt cóc, trong cơn áp lực nặng nề, rất có thể cô ta sẽ đánh mất lý trí mà làm hại cô chủ." Lã Bá Vĩ căng thẳng nói: "Hay để tôi tìm người đến bảo vệ cô chủ nhé."
"Ừm." Mục Uyển đồng ý, cảm thấy loại chuyện mà Lã Bá Vĩ nói rất có thể sẽ xảy ra.
Lã Bá Vĩ ra khỏi phòng, Mục Uyển gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật bắt máy.
Cô nghe thấy tiếng Hạng Thịnh Duật bảo: "Tạm dừng họp 5 phút, tôi nghe điện thoại của vợ."
Nghe thấy chữ vợ từ trong miệng anh, trong lòng Mục Uyển cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh thật sự xem trọng cô hơn bất cứ thứ gì khác, vì một cuộc điện thoại của cô mà anh tạm dừng cả cuộc họp.
Cảm động thì cảm động, cô vẫn phải giải quyết êm xuôi việc này trước đã.
"Hạng Thịnh Duật, em nói thẳng vào việc chính với anh luôn, có một người tên Chu Bân đã bắt cóc mười mấy con tin ở Long Trường, nói là muốn gặp mặt em."
"Gặp em cái quỷ gì, em là người hắn ta muốn gặp là gặp được à, bây giờ anh sẽ phái một tay súng bắn tỉa qua đó giải quyết tận gốc hậu hoạn, em muốn hắn chết hay là muốn hắn tàn phế." Hạng Thịnh Duật cắt ngang lời Mục Uyển rồi hỏi thẳng.
Tính cách của Hạng Thịnh Duật rất dứt khoát, Mục Uyển yêu thích vô cùng. Cô quyết đoán, nhanh chóng quyết định: "Chắc chắn phải bắn chết hắn ta, nhưng trước khi bắn chết hắn thì em còn nghi ngờ hắn ta đã bắt cóc người nhà Đổng Mạn Tuyết, bởi vậy, hôm nay thái độ của Đổng Mạn Tuyết kỳ quặc lắm."
"Anh biết rồi, bây giờ anh lập tức cho người đi điều tra, nếu như người thân của Đổng Mạn Tuyết bị bắt cóc, vậy em phải cẩn thận đề phòng cô ta, dù sao cũng không có nhiều người vừa quyết đoán vừa lý trí được như Thẩm Diên Dũng đâu." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
"Em biết rồi, Lã Bá Vĩ đã tìm người đến bảo vệ em, em lo lắng điện thoại của Đổng Mạn Tuyết bị lắp đặt thiết bị theo dõi, bởi vậy mới muốn lợi dụng điểm này, khiến kẻ địch lơ là, mất cảnh giác.”
"Được rồi, anh cúp máy đi xử lý đây, cho dù có thế nào, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa em cũng không được đi, tất cả giao lại cho anh, khó khăn lắm anh mới có đất dụng võ, em không được làm anh mất cơ hội này." Hạng Thịnh Duật lên tiếng, giọng điệu của anh nom có vẻ rất tủi thân.
Mục Uyển nở nụ cười tươi tắn: "Biết rồi, em đợi tin từ anh đấy, cúp máy trước đây, em sẽ cố gắng hết sức để kéo dài thời gian với Chu Bân, cố lên nhé."
"Chắc chắn thắng lợi!" Hạng Thịnh Duật cười nói với cô rồi
Tiếng gõ cửa vang lên, cô toan đi ra mở nhưng bước chân chợt khựng lại.
Cô cảnh giác nhìn qua lỗ quan sát, người đứng bên ngoài lỗ quan sát là Đổng Mạn Tuyết.
Cô biết bây giờ điều làm Đổng Mạn Tuyết quan tâm nhất là gia đình của cô ta.
Thật ra cô ta không phải người xấu, chỉ là bị bắt ép mà thôi.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Mục Uyển quay về ngồi vào bàn làm việc, nói: "Vào đi.:
Đổng Mạn Tuyết đi vào văn phòng, tay cầm chặt điện thoại, bước đến trước bàn cô rồi hỏi: "Cô chủ, Chu Bân rất sốt ruột muốn gặp mặt cô, hắn ta nói rằng nếu trong vòng mười phút cô không xuất hiện thì sẽ giết một con tin."
"Từ đây qua Long trường mất bao nhiêu thời gian?" Mục Uyển nói.
"Hai tiếng đồng hồ ạ." Đổng Mạn Tuyết nói.
"Bởi thế, làm sao tôi có thể có mặt trong vòng mười phút được." Mục Uyển hỏi ngược lại.
Cô nhìn Đổng Mạn Tuyết rồi nói: "Bây giờ cô gọi cho Chu Bân đi, gọi video đấy, để tôi nói chuyện với hắn ta."
"Dạ được, bây giờ tôi sẽ gọi cho Chu Bân ngay." Đổng Mạn Tuyết nói rồi vội vã gọi điện cho hắn ta.
Lã Bá Vĩ dẫn người vào trong văn phòng, nhìn thấy Đổng Mạn Tuyết cũng ở đây, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ căng thẳng.
Mục Uyển chỉ im lặng nhìn Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ cũng hiểu ý cô, anh ta im lặng đi về phía Mục Uyển: "Cô chủ, cô ấy là người con gái có thể thay thế Hắc Muội mà tôi đã nói với cô, lát nữa cô phải đi sang chỗ Chu Bân, bây giờ hắn ta đang nổi điên, tôi lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, để cô ấy đi theo bảo vệ cô thì tôi mới cảm thấy yên tâm phần nào."
"Ừm, được rồi, cảm ơn anh." Mục Uyển nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đổng Mạn Tuyết chăm chú.
"Tôi là Đổng Mạn Tuyết, cô chủ nhà tôi nói cô ấy có thể trò chuyện video với Chu Bân, ông kêu Chu Bân tiếp cuộc gọi đi." Đổng Mạn Tuyết nói.
"Được rồi, được rồi."
Mục Uyển nhìn Đổng Mạn Tuyết đưa điện thoại cho cô.
Hai tay Chu Bân cầm hai khẩu súng tiểu liên, súng máy và bom giắt trên eo, ngông nghênh nhìn Mục Uyển qua màn hình điện thoại: "Tôi muốn lên sân khấu biểu diễn tuyệt kĩ của mình, cô có đồng ý hay không, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ lần lượt giết chết con tin."
"Đồng ý chứ, tại sao lại không đồng ý cho được, anh đã nói là tuyệt kĩ rồi, lại còn dùng thủ đoạn cực đoan như thế này để ép tôi, tôi cũng tin rằng chắc chắn sẽ làm mọi người kinh ngạc lắm, tại sao tôi lại không đồng ý đây." Mục Uyển nói thẳng, cũng rất ung dung, bình tĩnh.
Ở đầu kia của cuộc trò chuyện, Chu Bân sững sờ, vẻ mặt tràn trề vẻ kinh ngạc...
Bình luận facebook