Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
Chương 144: Cố Lăng Kiệt, Anh Có Ý Với Tôi
CHƯƠNG 144: CỐ LĂNG KIỆT, ANH CÓ Ý VỚI TÔI
“Thời gian hơn 3 năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều thứ, công việc, quan hệ con người, tình cảm, và cả hoàn cảnh sống.” Bạch Nguyệt bình thản nói, rời đi, cách anh một khoảng cách an toàn.
Cố Lăng Kiệt bắt lấy tay cô.
Dùng sức rất lớn, kéo cô đến trước mặt mình.
Bạch Nguyệt không ngờ anh sẽ làm vậy, ngã vào vòm ngực cứng cáp của anh.
Mùi hương đã từng quen thuộc tràn vào khoang mũi.
Bạch Nguyệt hoảng hốt, vì thế nóng giận, rút tay ra, tát một cái lên mặt Cố Lăng Kiệt.
Một tiếng chát, âm thanh vang vọng.
Trên mặt anh hiện lên vết ba ngón tay hồng hồng.
Cố Lăng Kiệt híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Bạch Nguyệt biết mình quá kích động, cụp mắt xuống.
“Cô rất sợ tôi?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt khóa chặt cô, quan sát phản ứng trên mặt cô.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh, “Có một vài hành động khác thường có liên quan đến quá khứ của một người, trước đây tôi từng bị cưỡng bức, cực kì cực kì không thích người khác động vào tôi, ép buộc tôi, nếu như có chỗ nào mạo phạm thủ trường Cố, mong ngài bỏ qua.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sâu thêm vài phần.
Phụ nữ bình thường dùng trăm ngàn cách giấu đi vết thương của bản thân, cô lại có thể ung dung nhẹ nhàng nói ra như thế.
Hoặc là, trong lòng đã buông bỏ.
Hoặc là, cô cố ý bôi đen bản thân trước mặt anh.
Bạch Nguyệt gật đầu, quay người ra khỏi cửa, hỏi dì Bảo: “Làm phiền đưa tôi đến phòng của ngài Tống.”
“Được, mời đi bên này.” Dì Tống đi lên lầu.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Mộc Hiểu Sinh, có chút bực mình, đè thấp giọng nói: “Đi sát một chút, anh là đến phá án, không phải là đứng một bên trang trí.”
Mộc Hiểu Sinh vuốt mũi.
Anh nhìn Cố Lăng Kiệt đi vào, nhất định phải dành không gian cho họ.
Anh dám đi vào sao?
Dì Bảo mở cửa phòng ra.
Trong phòng có môt mùi thơm mát nhàn nhạt lan tỏa, một bàn sách, sách để trên bàn đều rất gọn gàng, trên bàn đặt văn phòng tam bảo, một ống tranh, trong ống có rất nhiều tranh vẽ màu trắng.
Bạch Nguyệt lấy ra, tùy ý xem qua.
Có tranh thủy mặc, chữ thư pháp, còn có thơ mà Tống Kiến Nhân sáng tác.
Rất cầu kì, góc dưới bên phải còn có dấu khắc.
Tên trên con dấu là Nhân Mộc tiên sinh.
Treo phía trên giường lớn là ảnh cưới của ngài Tống và An Kì.
Bạch Nguyệt mở tủ đầu giường ra.
Trong tủ ngoài một bình nước hoa Eau de Cologne, trống rỗng, không còn gì nữa.
Bạch Nguyệt mở tủ quần áo ra.
Ngài Tống là một người rất kĩ tính.
Quần áo vest để về phía quần áo, sơ mi để riêng với sơ mi, quần áo mùa đông, quần áo mùa hè đều phân chia rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ.
“Dì Bảo, có thể hỏi dì một vài vấn đề thông thường không?” Bạch Nguyệt khách khí hỏi.
Dì Bảo sợ nói sai, thế nhưng, cảnh sát hỏi, bà cũng không dám không trả lời, nơm nớp lo sợ.
“Cô muốn hỏi gì?” Dì Bảo nhẹ giọng đáp.
“Tìm một nơi yên tĩnh ngồi đi, dì không cần lo lắng, tùy tiện nói một chút là được.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
Dì Bảo gật đầu: “Vậy ngồi ở phòng tiếp khách tầng hai đi.”
Dì Bảo đi phía trước, Bạch Nguyệt quay đầu, nói với người của Cục cảnh sát: “Gọi cả cậu Tống lên đây đi, tôi hỏi một thể.”
“Vâng.”
Dì Bảo mở cửa phòng tiếp khách ra.
Trên bàn trà để một đĩa hoa quả, gạt tàn thuốc, hoa quả trong đĩa rất tươi ngon, một cái li đế cao, trên đó đặt thuốc lá.
Bạch Nguyệt ngồi trên sofa, lấy sổ tay và bút từ trong túi ra.
Tống Dật đi vào, Cố Lăng Kiệt cũng vào theo.
Anh vừa bước vào, không khí trong phòng khác cũng trở nên ngưng đọng lại.
Người đàn ông này có khả năng thay đổi không khí.
Bạch Nguyệt nhìn vào mắt Cố Lăng Kiệt.
Anh thâm trầm nhìn cô, ánh mắt đen thui như mực.
Cô không thích ánh mắt này của anh, giống như dã thú đang ngủ đông trong bóng tối, quá chuyên chú, quá cường thế, cực mang theo ý xâm lăng.
“Tình cảm giữa bố và mẹ anh thế nào?” Mốc Hiểu Sinh hỏi Tống Dật trước.
“Khá tốt, bố tôi là một người cực kì chăm lo cho gia đình, ông đối với mẹ tôi săn sóc chu đáo, rất nhiều người hâm mộ mẹ tôi vì đã gả cho một người chồng tốt như thế, mẹ tôi rất nhân ái, lạc quan, là một người thẳng tính với tấm lòng nhân hậu. mọi người xung quanh đều rất thích tính cách của mẹ tôi.” Tống Dật khẳng định nói.
“Anh bao lâu mới về nhà một lần?” Bạch Nguyệt hỏi Tống Dật.
“Quy định trong quân đội rất nghiêm khắc, mỗi tuần chỉ có thời gian nửa ngày để ra ngoài, thời gian tôi ở cùng anh em đồng chí khá nhiều.” Tống Dật trả lời Bạch Nguyệt.
“Vậy là anh không thường về nhà đúng chứ, lần gần đây nhất anh về nhà là lúc nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Một tuần trước, một tuần trước mẹ tôi bị thương ở chân, bố tôi đặc biệt xin nghỉ phép ở nhà với mẹ, bọn họ là cặp vợ chồng rất tiêu chuẩn.”
Bạch Nguyệt nhìn dì Bảo.
Dì Bảo cúi thấp đầu, vặn vặn váy, cực kì lo lắng.
“Tôi tin rằng, bà Tống là một người rất tốt, bà chân thành nhiệt tình, phóng khoáng, trước giờ không hề coi dì là người ngoài, dì rất muốn giúp bà tìm ra hung thủ, đúng không? Bà trên trời có linh, sẽ cảm ơn dì.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói với dì Bảo.
“Bà chủ thực sự là một người rất rất tốt, trước đối với người làm không hề hà khắc, lần trước nhà tôi có việc gấp cần tiền, bà chủ không nói hai lời liền cho tôi 70 triệu, rốt cuộc là ai đã giết bà chủ chúng tôi chứ?” Tâm tình dì Bảo có chút xúc động, viền mắt đỏ lên.
“Gần đây bà Tống có gì khác thường không? Ví như, nhốt bản thân trong phòng rất lâu?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Bà chủ từ lần ngã nhập viện lần trước, tâm tình luôn không tốt.”
“Trước khi bị ngã, có phải tâm tình của bà rất tốt, tốt đế mức sẽ mua mĩ phẩm, sẽ trang điểm, giảm cân, mua quần áo đẹp, sẽ học khiêu vũ sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Dì Bảo rất nghi hoặc, “Làm sao cô biết?”
Bạch Nguyệt đã biết rõ rồi, giương cao khóe miệng, “Ngài Tống một tuần về nhà mấy lần?”
Sắc mặt dì Bảo trắng bệch, liếc nhìn Tống Dật.
“Cô đây là có ý gì? Bố tôi mỗi ngày đều về nhà, cho dù làm việc muộn thế nào cũng sẽ về.” Tống Dật chau mày.
“Một tháng trước, ngài Tống về nhà 2 đến 3 lần mỗi tuần, gần một tháng nay, ngược lại ngày nào cũng về nhà, chỉ là tâm tình không tốt lắm, đúng không?” Bạch Nguyệt nói tiếp.
Dì Bảo càng nghi ngờ, “Sao cô cái gì cũng biết?”
Tống Dật khóa ánh mắt trên người Bạch Nguyệt, mở to mắt, “Cô nói những điều này rốt cuộc có ý gì? Cô đang ám thị điều gì?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, bình tĩnh nhìn Tống Dật, “Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi, hôm nay đã làm phiền mọi người, chúng tôi cũng nên cáo từ rồi.”
Bạch Nguyệt đứng lên
Tống Dật vội đứng lên, không bình tĩnh nói, “Nói cho rõ ràng.”
“Bố và mẹ anh đều rất yêu anh, rất rất yêu, anh chỉ cần biết điều này là được.” Bạch Nguyệt bước về phía cửa
“Ngồi xuống, nói chi tiết xem nào, phán đoán của cô.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt không quay đầu lại.
“Cô biết rằng, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có khả năng Cục trưởng sẽ đưa các người đến quân khu của tôi nói chuyện, tôi không muốn phiền phức như thế.”
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô cảm thấy có lúc, Cố Lăng Kiệt thật sự rất bá đạo, bá đạo đến khiến người khác không có một chút sức chống đỡ.
“Thủ trưởng, có phải anh thích tôi rồi không?” Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện