Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
Chương 160: Đi Theo Anh Kiệt Không Lo Đói
CHƯƠNG 160: ĐI THEO ANH KIỆT KHÔNG LO ĐÓI
Lý do này đúng là có thể khiến người ta tức hộc máu.
“Anh tìm đại một cô gái cũng có thể khiến anh sướng được mà.” Bạch Nguyệt cau mày.
Không biết tại sao nhưng Cố Lăng Kiệt không thích cô đẩy anh cho người khác, đôi mắt anh hiện lên ánh sáng khó hiểu: “Tôi tìm cô.”
Cố Lăng Kiệt luôn luôn bá đạo và điên cuồng như thế.
Cô chẳng thể làm gì được, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, mạnh mẽ chiếm lấy lưỡi cô, bàn tay to lớn của anh luồn vào trong vạt áo cô.
Làn da cô mịn màng lạnh giá khiến lòng anh không khỏi thương xót.
Cô gái này đang bệnh à?
Sao lại lạnh như thế.
Cố Lăng Kiệt vô thức muốn lấy độ ấm của bàn tay để ủ ấm cho người cô, anh không còn thô lỗ như ban đầu nữa, đôi môi anh từ môi cô dịu dàng hôn dọc xuống dưới, anh tháo nút gài sau lưng rồi cởi quần áo cô ra.
Cúi đầu.
Bạch Nguyệt rên khẽ theo nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh vô cùng nóng bỏng, nhưng cái nóng bỏng này lại khiến người ta thoải mái, dường như khiến máu huyết chảy thuận hơn, hơn nữa còn phục hồi chức năng cơ thể.
Trong khoảnh khắc này, Bạch Nguyệt như loáng thoáng tìm thấy bóng dáng của một Cố Lăng Kiệt ngày xưa trên người anh, đôi mắt cô dâng lên màn hơi nước, trong mông lung dường như lấp lánh, thoáng hiện lên vẻ rung động.
Cố Lăng Kiệt thăm dò bên dưới cô một lúc, sau khi xác định cô đã chín muồi bèn chầm chậm…
Bạch Nguyệt thấy anh không dùng bao cao su liền vội vàng nhắc nhở: “Giờ tôi không ở thời kỳ an toàn đâu.”
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp một tiếng, ánh mắt nhìn cô càng sâu thẳm hơn.
Bạch Nguyệt xấu hổ cố kiềm nén những tiếng rên rỉ thoải mái, đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh.
Nhưng những tiếng thở hổn hển, những cái cau mày, và cả dòng nước bên dưới kia đều khiến anh cảm thấy tuyệt đẹp.
Anh muốn nhìn thấy những biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt cô khi anh thay đổi nhịp điệu.
Anh ngồi trên sô pha, ngắm nhìn cô chăm chú như muốn hút hết hơi thở của cô vào trong đôi mắt của anh.
Bạch Nguyệt ngại ngùng nhìn anh, cô dựa vào bờ vai rắn chắc, hơi thở nóng hôi hổi phả lên tai anh.
Suy nghĩ anh thay đổi, tay giữ lấy cằm cô, muốn cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Dường như đôi mắt cô đang bao phủ một lớp lụa thần bí, gò má ửng hồng quyến rũ động lòng người.
“Trước đây chúng ta cũng như thế phải không?” Cố Lăng Kiệt khàn giọng hỏi.
Bạch Nguyệt không muốn bị anh kiểm soát hoàn toàn, thế là cô cũng giữ lấy cằm anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Đôi môi anh cũng nóng bỏng như vầng mặt trời đầy nhiệt huyết.
Cô từng vì sự ấm áp đó mà không ngừng đến gần anh, mãi cho đến khi niết bàn sống lại.
Lần này, cô không thể mê đắm trong sự ấm áp đó nữa.
Chỉ một cái chạm, Bạch Nguyệt đã buông anh ra.
Cố Lăng Kiệt muốn hơn nữa, anh giữ chặt gáy cô tiếp tục nụ hôn, hôn đến khi anh không thể kiểm soát nổi lý trí mình nữa, đảo khách thành chủ, mạnh mẽ muốn cô.
Cố Lăng Kiệt vào phòng tắm tắm rửa, Bạch Nguyệt vẫn nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Tuy lần nào anh cũng ra bên ngoài, nhưng cô vẫn thấy không an toàn, lỡ như lại có thai thì phải làm thế nào?
Cuộc đời cô không thể sai lầm thêm nữa.
Ngày mai cô phải tới bệnh viện đặt vòng.
Điện thoại cô bỗng reo vang, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lưu San, cô bắt máy rồi đứng dậy đi về phòng mình tắm.
“Tiểu Bạch, cậu đang ở đâu thế? Tớ tới hậu trường bồi dưỡng tình cảm với người bạn trai mới quen, lúc ra thì không thấy cậu đâu nữa.” Lưu San nhìn xung quanh nói.
“Tớ có việc phải đi trước, cậu xem mắt thành công không?” Bạch Nguyệt mở vòi nước nóng trong bồn tắm.
“Cũng ổn, tớ chọn một người cũng được lắm, vừa rồi đã làm quen đôi chút, sau này sẽ xem thế nào, ngày mai tớ hẹn anh ấy đi chơi đó, cậu cho tớ vài ý kiến hay ho đi nào.” Tâm trạng Lưu San đang rất vui vẻ.
“Ừm, tớ đi tắm đã, ngày mai rồi nói.” Bạch Nguyệt cúp máy rồi ngả người trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp chảy quanh cơ thể, xoa dịu cơn đau rát trên người cô.
Cô buồn ngủ nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng bỗng nghe thấy giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên: “Trước đây cô quen ngủ trong bồn tắm à?”
Bạch Nguyệt mở mắt ra, nhưng không trả lời anh.
Cố Lăng Kiệt đưa khăn tắm cho cô rồi nói: “Cơ thể cô bị lạnh, ngâm nước lâu quá không tốt cho sức khỏe đâu, giờ cô còn trẻ nên chưa cảm nhận được, sau này đến khi già mới thấy bệnh đầy người, trước đây chẳng phải cô là bác sĩ sao? Sao không biết giữ gìn sức khỏe thế?”
Bạch Nguyệt cầm lấy khăn tắm quấn lấy cơ thể, sau đó bước ra khỏi bồn tắm, cô đáp: “Anh có vẻ hiểu cơ thể phụ nữ đấy nhỉ.”
“Đây là thường thức cơ bản.” Cố Lăng Kiệt dừng lại rồi nói tiếp: “Mẹ tôi rất chú ý giữ sức khỏe, vì thế tôi cũng hiểu được đôi chút.”
Không biết tại sao, anh không muốn để cô hiểu lầm anh có quan hệ với cô gái khác.
Trái tim Bạch Nguyệt như run lên, một cơn sóng nhộn nhạo dâng lên trong lòng cô, cô hắng giọng cố ý lờ đi, hỏi anh một vấn đề khác: “Anh ăn cơm chưa?”
“Cô nghĩ sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, ánh mắt anh u ám giống như đang nén giận.
Bạch Nguyệt không ngờ anh lại chờ cô: “Tôi hâm lại cho anh.”
“Có người hâm rồi, cô chỉ cần ăn với tôi là được rồi.” Cố Lăng Kiệt đi về phía cô.
“Tôi đã ăn rồi.” Bạch Nguyệt từ chối.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, sau đó cúi xuống nhìn cô: “Bảo ăn cùng thì ăn cùng đi, ăn rồi cũng có thể xem là bữa khuya, cô gầy quá rồi, chẳng có tí thịt nào.”
“Chẳng phải anh nói thoải mái sao?” Bạch Nguyệt cố ý bê y nguyên lời Cố Lăng Kiệt từng nói ném lại cho anh.
“Ý tôi là thoải mái trong lòng.” Cố Lăng Kiệt tiếp lời.
Dứt lời, chính anh cũng khựng lại.
Thoải mái trong lòng, có nghĩa là anh rung động với cô, chứ không phải cơ thể cô.
Bạch Nguyệt hoảng hốt, cô bỗng cảm thấy bàn tay đang ôm eo cô trở nên nóng bỏng vô cùng, cô vùng ra khỏi cái ôm của anh rồi nói: “Tôi phải thay đồ rồi.”
Cố Lăng Kiệt vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bạch Nguyệt cầm quần áo nhìn về phía anh.
“Nhìn gì? Thay đồ đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt hất cằm về phía cửa phòng: “Anh đi ra đi.”
Cố Lăng Kiệt khoanh tay đứng dựa cửa, ánh mắt anh hơi tối lại, mặt mày nghiêm túc nói như đúng rồi: “Có chỗ nào trên cơ thể cô mà tôi chưa nhìn thấy sờ thấy đâu, nếu có thì giờ tôi bù lại cũng được.”
Bạch Nguyệt tức đến bật cười.
“Từ khi nào thủ trưởng lại lưu manh đến vậy hả!” Bạch Nguyệt câm nín bó tay, chỉ đành quay lưng lại cởi khăn tắm ra.
Cố Lăng Kiệt đi tới đằng sau cô, ngằm nhìn mái tóc và góc nghiêng khuôn mặt cô.
Ánh mắt anh lướt qua bờ lưng cô, rồi lại dịu dàng nhìn lên bờ vai cô, cô ốm quá.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Đôi mắt thăm thẳm của anh cúi xuống nhìn cô, một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Trước đây tôi chưa bao giờ lưu manh với cô sao?”
Bạch Nguyệt không dám nhớ lại chuyện ngày trước nữa.
Cô quay mặt đi rồi nhanh chóng mặc quần áo: “Hiện tại đã tốt lắm rồi, tương lai sẽ càng đẹp đẽ hơn, đừng chỉ chăm chăm vào quá khứ, có nhiều chuyện người khác muốn quên cũng không quên được, thủ trưởng thật may mắn.”
Cô luôn miệng gọi thủ trưởng khiến anh bực bội: “Đổi xưng hô khác đi, trước đây cô gọi tôi là gì? Anh Kiệt?”
Bạch Nguyệt cảm thấy Cố Lăng Kiệt lúc này rất tự kỷ: “Cố Lăng Kiệt.”
Tất nhiên anh không hài lòng với xưng hô này.
“Cô gọi cả tên lẫn họ của tôi như thế à? Gọi anh Kiệt đi, theo anh Kiệt đảm bảo không bị đói” Cố Lăng Kiệt nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Gọi đi.”
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Bạch Nguyệt xấu hổ đẩy tay anh ra: “Tôi không đói.”
“Vừa rồi chẳng phải cô rất “đói” sao?”
Bình luận facebook