• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc chiến bản thảo (2 Viewers)

  • Chương 53+54

Chương 53

Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh đón nhận sự khích lệ từ em họ cô: “Em là em họ của Lan Ninh à? Chào em, anh là Ngôn Nho Ngữ.”

“Chào anh Ngôn!” Tôn Nghệ Manh vô cùng phấn khởi đáp một câu, rồi nghe thấy giọng nói run rẩy truyền ra từ trong nhà của mẹ cô.

“Lan Ninh đến rồi đấy à con?” Bà đi đôi dép gỗ, hai tay chống sau thắt lưng, đi ra vô cùng chậm chạp.

Tôn Nghệ Manh vội vàng chạy vào đỡ mẹ mình: “Mẹ, lưng đã đau như vậy rồi còn chạy ra hóng chuyện làm gì!”

Lan Ninh cũng nhanh chân bước tới đỡ dì mình, nhìn dáng vẻ dì cô thế kia, cơn đau ở eo chắc hẳn cũng không nhẹ: “Dì, nếu đã đau như vậy thì cứ nằm trên giường đi.”

Dì Lan Ninh cười nói: “Dì nghe nói bạn trai con hôm nay sẽ tới, nên muốn ra gặp mặt một chút.” Bà nói xong thì quay sang nhìn Ngôn Nho Ngữ bên cạnh, “Chính là vị tiên sinh này sao?”

“Dì, chào dì.” Ngôn Nho Ngữ đi lên trước, lễ phép chào hỏi bà.

Lan Ninh : “…”

Đừng gọi như kiểu thân thiết lắm vậy chứ.

Có điều vào lúc này cô cũng không có thời gian sửa lại xưng hô của anh nữa, cô và Tôn Nghệ Manh đứng hai bên trái phải đỡ dì cô, cẩn thận từng chút từng chút đi vào trong nhà.

Ngôn Nho Ngữ đi theo phía sau hai người đi vào, trong nhà cũng trang trí theo phong cách giống như bên ngoài, đều theo kiểu trang nhã đơn giản, còn bày không ít những đĩa hoa tươi. Nhà nghỉ này tổng cộng có ba tầng, mấy người Lan Ninh đi vào một phòng phía trong của tầng một, Ngôn Nho Ngữ không đi theo.

Anh nhìn xung quanh một vòng tầng một, Lan Ninh liền đi ra bắt chuyện với anh: “Anh ở tầng ba đi, trên đó vẫn còn một phòng trống.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ cầm theo túi hành lý đi theo cô lên lầu, dọc bậc tường lên lầu cứ cách một đoạn lại có một lọ hoa, tất cả đều là hoa cỏ vô cùng tươi mới. Mỗi bảng tên ở ngoài cửa đều được gán cho mỗi loại hoa, Lan Ninh dẫn Ngôn Nho Ngữ đi tới một gian phòng có tên là Hoa Lê, rồi dừng lại: “Anh ở phòng này nhé.”

Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu, hỏi cô: “Em ở phòng nào?”

Lan Ninh chỉ vào một gian phòng đối diện phòng anh nói: “Hải Đường.”

Ngôn Nho Ngữ cười đùa: “Cái tên này cũng khá thú vị.”

Lan Ninh ngỡ ngàng mấy giây, sau đó mới hiểu được ý anh là gì, nhất thời tức giận mắng anh: “Sao anh có thể hạ lưu như Tô Đông Pha thế hả ?”

“Tôi khen cái tên này rất hay thôi mà, có liên quan gì tới Tô Đông Pha chứ?” Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ mà nhìn cô. [1]

[1] Nói chung là tớ trích thơ ra đây , các bạn/chị/em cứ hiểu theo ý mình nghĩ đi nhé =))) Bảo sao bị mắng hạ lưu ha ha. Tác giả mượn ý từ bài thơ ‘Nhất Thụ Lê Hoa’ của Tô Đông Pha. Bài thơ nói đùa về Trương Tiên 80 tuổi lấy vị thiếp 18 tuổi. Xem thêm tại đây.

“Gái xoan lấy lão làm chồng

Tóc sương lại có má hồng kề bên

Chăn uyên ương ấy một đêm

Hoa lê một nhánh đè lên hải đường.”

Tuy rằng Lan Ninh tức giận trong lòng, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục tranh luận với anh thì người chịu thiệt cũng vẫn là cô, vì vậy liền cố gắng nuốt cơn giận này xuống: “Anh tự thu dọn đồ đạc đi, tôi xuống nhà xem có chuyện gì cần giúp không.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ đáp một tiếng, rồi lại đưa mắt nhìn tấm biển trên cửa. Mỗi tấm biển đều được làm bằng khung gỗ, bên trong có kẹp một tờ giấy trắng, mỗi chữ đều được viết bằng bút lông. Ngôn Nho Ngữ nhìn một chút, rồi gọi Lan Ninh đang đi ra phía cầu thang : “Những chữ này là do ai viết vậy?”

Lan Ninh quay người lại, thấy anh đang đứng nhìn tấm biển, liền ồ một tiếng nói: “Đều là chữ của cậu tôi viết, trước đây ông ấy có học thư pháp, nên đã tự tay viết chữ, có điều dì tôi luôn cảm thấy ông ấy viết không đẹp lắm.”

Ngôn Nho Ngữ nhắc lại đúng trọng điểm: “Thực sự là không đẹp chút nào.”

Lan Ninh : “…”

“Nếu như cần, tôi có thể giúp dì em viết lại tất cả các bảng tên ở đây, xem như là phí trả tiền phòng vậy.”

“Có thật không?” Lan Ninh vui mừng nhìn anh, cô đã từng nhìn thấy chữ anh, đẹp gấp mười lần chữ cậu cô viết! Không, là hai mươi lần mới đúng! “Nếu biết thầy có thể viết chữ giúp, dì tôi nhất định sẽ rất mừng!”

“Cũng không phải đẹp lắm đâu, dù sao tôi cũng không phải nhà thư pháp gì cả.”

Lan Ninh nhìn anh bất ngờ nói: “Ồ, hiếm thấy khi nào anh khiêm tốn như vậy đấy.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười khẽ, đẩy cửa ra bước vào: “Khi nào cần viết chữ em báo cho tôi biết một câu.”

“Được.” Lan Ninh đồng ý rồi đi xuống lầu.

Nhà nghỉ này do dì cô và cậu cùng nhau kinh doanh, vì tay nghề nấu nướng cậu cô cũng khá ổn, nên ông phụ trách bếp núc của nhà trọ, còn dì cô phụ trách việc quản lý tài chính, hai vợ chồng coi như cũng xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa.

Vì đang trong thời gian nghỉ hè nên công việc kinh doanh vô cùng tốt, Lan Ninh xuống dưới nhà được một lúc, đã có vài người đến nhận phòng đặt trước.

Tôn Nghệ Manh thay thuốc đau eo cho mẹ mình xong, thì chạy đến tám chuyện cùng Lan Ninh: “Chị họ, kể cho em nghe chút chuyện của anh rể đi!”

Lan Ninh liếc cô một cái: “Đã nói anh ấy không phải anh rể em, gọi người ta thân thiết như vậy làm gì?”

Tôn Nghệ Manh cong khóe miệng ranh ma nhìn cô: “Em thật sự không hiểu nổi, anh rể đẹp trai như vậy chị còn đòi hỏi gì nữa? Cũng đã đưa người ta đến đây rồi, chị có dám thề là không có ý gì với anh ấy hay không?”

“Trẻ con trẻ nhỏ biết cái gì, chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu.”

Tôn Nghệ Manh cười ha ha hai tiếng: “Không sai, em chỉ là trẻ con thôi, nhưng chị đã là bà cô già hai lăm tuổi rồi đấy nhé.”

Lan Ninh : “…”

“Em nghe bác hai nói rồi, anh rể là tác giả nhỉ, nhưng bác không nói cho em biết bút danh của anh ấy là gì.” Tôn Nghệ Manh kéo cánh tay Lan Ninh hỏi thầm, “Bút danh của anh rể là gì vậy chị?”

Lan Ninh rút một quyển sách từ giá sách sau lưng ra, rồi vứt xuống trước mặt cô nàng: “Đây.”

Tôn Nghệ Manh cúi đầu đưa mắt nhìn.

“… Anh rể là thầy Hạnh Tâm? !” Tôn Nghệ Manh ngạc nhiên che miệng mà nói, “Em cứ thấy hai người liếc mắt đưa tình trên Weibo suôt, quả nhiên có gian tình mà!”

Lan Ninh : “…”

Có lúc nào cô liếc mắt đưa tình với anh trên Weibo? Cô đăng nhiều status như vậy không phải chỉ giục anh nộp bài thôi sao?

“Đến thầy Hạnh Tâm mà chị còn ghét bỏ, chị có biết bao nhiêu người gọi anh ấy là nam thần trên Weibo cá nhân không ?” Tôn Nghệ Manh trợn mắt lên nhìn cô, dường như đang khiển trách cô phung phí của trời.

“Không phải chị ghét bỏ anh ấy… Được rồi quả thật chị cũng hơi ghét anh ấy.” Lan Ninh nghĩ đến những lần anh trốn bài, thì không thể yêu thương nổi anh, “Em có biết một biên tập viên và một tác giả yêu nhau thì có kết cục gì không? Hoặc là tác giả đó giao bản thảo , hoặc là hai người cùng nhau xuống địa ngục.”

“…” Tôn Nghệ Manh im lặng không đáp, “Vì vậy chị phải biết đi đường tắt chứ, nếu chị và anh ấy gạo nấu thành cơm, như vậy khi anh ấy trốn bài thì chị nhất quyết không cho anh ấy lên giường ngủ là được.”

Lan Ninh : “…”

Nghe ra cũng rất có lý.

“Có điều thầy Hạnh Tâm đẹp trai như vậy, rõ ràng có thể dùng mặt mà kiếm cơm, không cần phải viết sách làm gì cả!”

Lan Ninh : “…”

Lúc ăn cơm chiều cô lên gọi Ngôn Nho Ngữ, cùng nhau xuống nhà bếp ăn cơm. Cậu cô và anh nói chuyện vô cùng ăn ý, nhất là sau khi biết anh là tác giả, thì cậu cô càng vừa ý anh hơn.

Lan Ninh nghĩ thầm nếu như cậu cô biết anh chê chữ mình xấu, thì độ thiện cảm với anh nhất định sẽ giảm xuống rất nhiều.

Buổi tối phải có người trực bàn dưới quầy lễ tân đến tối muộn, nên cậu Lan Ninh bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước, còn mình thì ngồi dưới tầng một trông nhà.

Trải qua một đêm bình yên ở nông thông, hôm sau khi mặt trời vừa mọc, Lan Ninh thức giấc trong tiếng chim hót líu lo. Cậu cô đang ở dưới nhà bếp vội vàng làm đồ ăn sáng, Lan Ninh đi đánh thứcTôn Nghệ Manh, cả hai cùng xuống nhà bếp hỗ trợ ông. Bận bịu mất mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới coi như có thời gian rảnh rỗi.

Ngôn Nho Ngữ cũng ăn sáng với mọi người, Tôn Nghệ Manh ngồi bên cạnh cười tít mắt hỏi: “Anh rể, hiếm có dịp tới đây một chuyến, nếu không anh và chị Lan Ninh ra ngoài đi chơi một vòng cho vui, nơi này có em trông là đủ rồi, hai người nhớ về trước giờ ăn cơm trưa là được .”

Ngôn Nho Ngữ không nói đồng ý luôn, mà quay sang hỏi ý kiến của Lan Ninh: “Em cảm thấy sao?”

Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, sáng thì cũng không có chuyện gì bận lắm, chỉ cần chúng ta về trước bữa trưa phụ cậu tôi là được.”

Tôn Nghệ Manh thấy cô đồng ý, thì vô cùng phấn khởi mà đề nghị: “Vậy hai người đi xe đạp đi, cũng dễ ngắm cảnh hơn.”

Nhà nghỉ của dì cô cũng có xe đạp, chuyên dùng để cho du khách thuê, tiền thuê được tính theo gờ. Đương nhhiên, với Lan Ninh thì sẽ là miễn phí.

Xe đạp thì có xe đạp đơn cũng có loại đôi, Tôn Nghệ Manh tích cực khuyến nghị hai người bọn họ cùng đi một xe, nhưng Lan Ninh kiên quyết một mình đạp một chiếc.

Lan Ninh chọn xong xe đạp, thì có chút không yên lòng mà hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Anh biết đạp xe đấy chứ?”

Ngôn Nho Ngữ lườm cô nói: “Em nghĩ rằng tôi không biết dùng phương tiện giao thông đơn giản nhất này sao?”

“… Không không, tôi chỉ muốn hỏi lại cho chắc thôi.” Cô ngồi lên xe đạp xe đi ra ngoài. Ngôn Nho Ngữ cũng đạp xe theo sau cô, cả hai song song đi bên nhau.

Vì là sáng sớm nên trời chưa nóng lắm, ánh nắng cũng khá là dịu nhẹ, rất thích hợp để đạp xe ngắm khung cảnh nông thôn đồng ruộng. Lan Ninh đã lâu không đạp xe, nên khá là hưng phấn, dọc đường đi cô luôn hào hứng giới thiệu phong cảnh xung quanh cho anh nghe. Tình cờ nhìn thấy khóm hoa nào đẹp, hai người cũng sẽ dừng xe đứng lại ven đường, lấy điện thoại di động ra chụp tự sướng vài kiểu làm kỷ niệm.

Ngôn Nho Ngữ cũng lôi điện thoại ra, xoay người nói với Lan Ninh :”Chúng ta cũng chụp chung một tấm đi.”

“Được.” Lan Ninh sửa sang lại tóc tai, rồi đi đến cạnh Ngôn Nho Ngữ. Cô vừa đúng đứng đến vai Ngôn Nho Ngữ, ngẩng mặt hướng về phía chiếc điện thoại anh đang cầm.

Khung cảnh xung quanh là một vườn hoa, phía trên cao là những đám mây trôi hững hờ giữa bầu trời xanh bao la.

Ngôn Nho Ngữ căn đúng lúc có cơn gió nhẹ tạt qua, anh ấn nút chụp ghi lại đúng khoảnh khắc anh và Lan Ninh đang cùng mỉm cười.

“Oa, chọn đúng khoảnh khắc đấy, thầy à có phải anh rất hay tự sướng đúng không?.”

Lan Ninh đứng bên cạnh trêu chọc, Ngôn Nho Ngữ vẫn đang nhìn tấm ảnh rất hài lòng, anh quyết định dùng nó làm màn hình nền chính cho điện thoại.

Lan Ninh có chút ngượng ngùng: “Dùng ảnh mình làm hình nền điện thoại, anh không thấy xấu hổ à.”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Chì là dùng để tự bảo vệ mình thôi.”

Lan Ninh : “…”

“Mười Chín Tai nói với tôi, dùng ảnh của mình và người yêu làm hình nền điện thoại, như vậy người khác vừa nhìn đã biết em là người đã có chủ, có thể đuổi không ít đào hoa đấy nhé.” Ngôn Nho Ngữ nói xong thì gửi tấm ảnh này qua hộp inbox cá nhân trên Weibo cho cô , “Em cũng đổi màn hình nền điện thoại đi.”

Lan Ninh : “…”

Không, cô rất thích hình nền bây giờ của mình! Cô không muốn cứ bật máy lên là thấy mặt mình ở đó! Xấu hổ chết đi được!

Ngôn Nho Ngữ thấy cô chậm chạp không làm gì, thì hơi bất ngờ mà nhìn cô: “Sao vậy, lẽ nào em không biết cả cách thay hình nền điện thoại sao?”

Lan Ninh : “…”

“Để tôi giúp em.” Ngôn Nho Ngữ lấy di động của cô, hai, ba bước liền thay xong hình nền điện thoại. Lan Ninh thấy mấy icon ứng dụng che gần hết tấm ảnh, thì im lặng đổi lại về hình nền cũ.

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Lan Ninh vừa chỉnh điện thoại, vừa nói với anh: “Mặt cũng bị che đi hết rồi, thôi thì dùng làm màn hình khóa đi.”

Lông mày đang chau lại khó chịu của ai kia bỗng giãn ra, anh cong khóe miệng cười tủm tỉm: “Em nói rất có lý, vậy tôi cũng muốn đổi sang màn hình khóa.”

Sau khi anh thay xong màn hình khóa thì nhìn “màn hình khóa tình nhân” của mình và Lan Ninh, cảm thấy khá hài lòng rồi mới cất di động vào túi.

*****

[Phư]: Con bé Nghệ Manh dễ thương quá đúng như cái tên em nó vậy =))) bày cách cho bà Ninh đâu ra đấy, nhất ông Ngôn rồi nhé , chả làm gì mà cũng có vị thần cupid tốt bụng thúc đẩy nhân duyên hộ thế này nhỉ
_.gif
mà chưa yêu nhau 2 ông bà có màn hình khóa tình nhân thế kia
_.gif
JQ bay đầy trời luôn

Hôm trước có bạn nào bảo truyện có vẻ bình yên vì không có tuyến nhân vật phản diện . Tớ xin trả lời luôn là đúng vậy ạ, tớ làm truyện này ví nó nhẹ nhàng thoải mái đời thường thôi chứ 1 bộ sóng gió đầy mình như “Nại Hà” là đủ rồi
_.gif


Nhân hôm nay cũng nói luôn ai hỏi tớ có làm ebook không ? Thật ra thì tớ không nghĩ đâu vì lười beta lắm cơ mà có cô Mốc vừa bảo muốn beta hộ tớ nên là tớ sẽ làm ebook nhé . Mốc là người dịch cùng chị Fei Yang bộ “Cơn mưa khang thành” có đăng bên Face/WP chị ấy và cô ấy cũng dịch ” Nửa Đời Thanh Tình” – Giản Lan bên kites.vn nhé . Khi nào cô ấy beta xong sẽ có ebook , tớ dự kiến là cuối tháng này sẽ gửi bản hoàn 64 chương cho cô ấy beta hộ ^^ . Tin mừng cho các cậu chưa Tiếp tục ủng hộ nhé
_.gif




Chia sẻ:

TwitterFacebook29GooglePress This

Chương 54

Hai người đạp xe đi dạo một vòng những nơi gần đây, trước mười một giờ liền về đến nhà .

Lúc này có rất nhiều khách theo nhau tới đặt phòng, cũng có không ít người gọi cơm trưa, Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh đang bận, liền chủ động tới hỏi: “Có chuyện gì cần tôi giúp em không?”

Lan Ninh nói: “Những việc này sao có thể phiền anh được, vừa rồi đi nhiều như vậy anh không mệt sao, về phòng nghỉ ngơi một chút là tới giờ ăn cơm rồi.”

Ngôn Nho Ngữ không đồng ý với câu trả lời này của cô: “Thể lực của tôi tốt hơn em, em vẫn có thể tiếp tục làm việc, thì sao tôi có thể cảm thấy mệt được?”

Lan Ninh : “…”

Chuyện nhỏ xíu như vậy cũng muốn tranh cãi với cô sao…

Cô tiện tay cầm một cuốn sách trên giá, kín đáo đưa cho Ngôn Nho Ngữ: “Vậy anh qua sofa bên kia đọc sách, tôi pha cho anh một ly cafe nhé?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Quyển sách này tôi đã đọc rồi.”

Lan Ninh nghẹn một hồi mới nói: “Vậy để tôi đổi quyển khác cho anh.”

“Không cần, những cuốn sách trên giá sách của em tôi đều đã đọc qua hết rồi.”

Lan Ninh : “…”

“Có điều tôi cũng không ngại phải đọc lại lần nữa.” Ngôn Nho Ngữ cầm cuốn sách trên tay, đi tới sofa ngồi xuống. Lan Ninh pha cho anh một ly cafe, rồi lại tiếp tục đi làm công việc của mình .

Ăn cơm trưa xong, Ngôn Nho Ngữ về phòng mình chợp mắt, buổi chiều anh không thấy Lan Ninh đâu, liền hỏi Tôn Nghệ Manh đang ngồi ngủ gật trên võng ở tầng một: “Em có thấy chị em đâu không?”

Tôn Nghệ Manh đang ngồi buồn ngủ vừa nghe thấy chất giọng quyến rũ này, cô nàng lập tức tỉnh ngủ luôn, cô dụi mắt, hai mắt sáng long lanh mà nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Anh rể, vừa rồi anh hỏi em chuyện gì ạ?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Anh không thấy Lan Ninh đâu, em có biết cô ấy đi đâu không?”

“À, ý anh là chị họ sao.” Tôn Nghệ Manh nhảy xuống khỏi võng, đứng đối diện Ngôn Nho Ngữ nói, “Vừa nãy có vài du khách từ Nhật Bản, em luống cuống không biết làm sao, may là có chị họ biêt tiếng nhật, em đã nhờ chị ấy tiếp chuyện với bọn họ.”

Biết rõ Lan Ninh làm gì, khiến Ngôn Nho Ngữ yên tâm không ít, anh khẽ gật đầu, hỏi Tôn Nghệ Manh: “Bọn họ giờ đang ở đâu em?”

“Chị họ dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh rồi ạ, trước giờ cơm tối nhất định sẽ về.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khẽ chau mày chán nản.

Tôn Nghệ Manh sợ Ngôn Nho Ngữ ở một mình buồn chán, liền đề nghị với anh: “Sáng nay hai người có ra bờ sông không? Nơi đó rất mát mẻ, còn có thể bắt được cá đấy.”

Ngôn Nho Ngữ nghĩ một lúc mới nói: “Hôm nào có chị họ em ở đây thì chúng ta cùng đi, chứ một mình anh đi cũng không có gì vui.”

“Dạ…” Tôn Nghệ Manh đăm chiêu đáp một tiếng, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ, thăm dò hỏi, “Anh rể, em hỏi nhỏ một câu nhé, anh và chị họ em, có phải cả hai vẫn chưa xác định quan hệ không?”

Ngôn Nho Ngữ quay đầu sang nhìn cô, trong lòng Tôn Nghệ Manh đột nhiên hoảng hốt: “Em không có ý gì hết đâu, chỉ là nếu như hai người có khúc mắc gì đó, nói không chừng em có thể giúp được đấy. Dù sao em cũng hi vọng chị họ sớm ngày tìm được người yêu mà.”

Đôi mắt Ngôn Nho Ngữ lóe sáng: “Em có kiến nghị gì không?”

“Ừm…” Tôn Nghệ Manh trầm tư suy nghĩ, “Con gái mà, nếu tặng những thứ mà cô ấy thích, nhất định cô ấy sẽ rất vui. A đúng rồi, trước đây lúc em và chị họ ở bắt cá ngoài sông, từng nhìn thấy một loài hoa, em cũng không biết tên của nó, nhưng loài hoa ấy rất đẹp, chị họ em vô cùng thích bông hoa đó, còn hái vài bông về kẹp vào sách.”

Tôn Nghệ Manh nói, rồi lục tìm trong ngăn kéo: “Lúc đó chị ấy làm mấy cái, còn cho em một cái, em nhớ là để chỗ này mà…” Cô lầm bầm lầu bầu rồi cuối cùng rút ra một bông hoa khô bên trong một cuốn sách, “Tìm ra rồi, chính là nó!”

Trên tay cô cầm một cánh hoa đã phai màu từ lâu, nhìn trông cong khô quắt queo, chẳng đẹp chút nào: “Haiz tốn công chị họ em ngồi làm, bị em phá hỏng hết rồi. Có điều hoa tươi nhìn rất đẹp, nếu anh hái về tặng chị ấy, nhất định chị ấy sẽ thích lắm.”

Ngôn Nho Ngữ khẽ chau mày suy nghĩ, chạy ra bờ sông hái hoa cho cô… Anh cũng đâu phải trẻ con nữa, làm chuyện đó có phải ấu trĩ lắm không?

“Loại hoa này rất khó tìm, lúc đó chúng em vô tình nên mới nhìn thấy.” Tôn Nghệ Manh cầm mấy cánh hoa khô trong tay, tiếp tục bày mưu tính kế cho Ngôn Nho Ngữ, “Nhưng chính vì điều đó mới có thể thể hiện tâm ý của anh, em bảo đảm chị ấy sẽ rất cảm động, trong giây phút xúc động ấy không chừng chị ấy sẽ chấp nhận anh thì sao.”

Đuôi lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lên… ấu trĩ thì ấu trĩ chứ sao.

“Chỗ em nói cụ thể là ở đoạn nào của con sông?”

Sau khi hỏi rõ Tôn Nghệ Manh đường tới bờ sông, Ngôn Nho Ngữ bắt đầu cuộc hành trình một mình. Ánh nắng mặt trời nóng rực và tiếng ve kêu ồn ào, khiến anh có chút phiền lòng, quả nhiên mùa hè, thì phải ở trong phòng điều hòa cười ha ha ăn dưa hấu mà trốn bài mới đúng.

Nghĩ tới đây anh không khỏi tự giễu bản thân, một con bé mới nịnh nọt mấy câu, anh đã kích động tới mức ra bờ sông hái hoa cho cô thế này… nếu như là trước đây, anh thật sự không tưởng tượng nổi bản thân sẽ làm chuyện kiểu này.

Nhưng có thể Lan Ninh sẽ thích.

Ngẫm lại, anh cũng cảm thấy thoải mái không ít.

Sau khi đến bờ sông, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều so với lúc đang đi trên đường. Con sông này không dài lắm, nhưng nước sông lại rất trong, còn có không ít du khách đang ở đây hóng mát chụp ảnh.

Ngôn Nho Ngữ mua một bình nước lạnh tại một quán nhỏ dưới gốc cây, rồi bắt đầu đi tìm loài hoa Tôn Nghệ Manh mô tả. Bên ven sông có không ít hoa dại, nhưng loài hoa Tôn Nghệ Manh nói, quả thực là không tìm thấy, xem ra chuyện này không dễ dàng chút nào.

Sau khi Lan Ninh dẫn mấy vị du khách Nhật Bản tham quan một vòng về thì mệt mỏi vô cùng. Cô lấy một chai nước có ga trong tủ lạnh, mở nắp chai uống ừng ực từng ngụm.

“Hà ――” Thở phào một hơi như vừa được cải tử hoàn sinh, Lan Ninh ngả người một cái xuống sofa, “Chị thấy chị phải bôi mười lớp kem chống nắng nữa mới đấu được với cái thời tiết này.” Thật sự lo chết được ở đây vài ngày, rồi lúc về lại thành người Châu Phi mất thôi.

Tôn Nghệ Manh đưa mấy vị khách kia lên phòng xong, cũng lấy cho mình một lon nước ngọt, rồi đi tới bên cạnh Lan Ninh ngồi xuống. Lan Ninh nuốt trôi cơn giận, hỏi Tôn Nghệ Manh ngồi bên cạnh: “Thầy đâu?”

Tôn Nghệ Manh nuốt ngụm nước đang ngậm trong miệng, phát ra tiếng “Ùng ục”: “Anh rể đi hái hoa cho chị rồi.”

Lan Ninh : “…”

Cái gì?

“Chính là kiểu hoa này.” Tôn Nghệ Manh đặt mấy cánh hoa khô lên sofa, nói với cô, “Không phải chị rất thích loài hoa này sao, sau khi anh ấy biết, liền chạy ra bờ sông tìm cho chị rồi. Ừm, thế này không phải minh chứng cho tình yêu rồi sao ?.”

Lan Ninh ngẩn ra, sau đó bỗng đứng bật dậy khỏi sofa: “Em dám để anh ấy một mình ra bờ sông hái hoa?”

Tôn Nghệ Manh nghe cô quát mà sợ hết hồn, có chút ngây ngốc nhìn cô: “Có gì không được sao?”

Lan Ninh tức đến nổ phổi nói: “Em không biết anh ấy bị mù đường à ?!”

Tôn Nghệ Manh: “…”

Cô nàng thật sự không biết.

“Anh ấy đã đi được bao lâu rồi?” Lan Ninh có chút nóng vội, nếu như anh lại lạc đường, thì cô biết phải đi đâu tìm anh đây!

Tôn Nghệ Manh nhìn đồng hồ nhanh nhảu đáp: “Được hơn hai tiếng rồi ạ.”

Lan Ninh lấy di động ra, gọi một cuộc cho Ngôn Nho Ngữ, nhưng đáp lại cô là một giọng nữ máy móc của tổng đài thông báo chủ thuê bao đã tắt máy.

“Anh ấy tắt máy rồi.” Vẻ mặt Lan Ninh buồn thiu, lẽ nào điện thoại di động của anh hết pin rồi sao?

Tôn Nghệ Manh cảm thấy cô có vẻ quan trọng hóa mọi chuyện: “Chị đừng sốt ruột như vậy, anh rể tốt xấu gì cũng đã lớn như vậy rồi, chị còn phải lo lắng gì chứ?”

“Đương nhiên cô không hiểu nên không lo lắng.” Lan Ninh liếc cô một cái, “Chị ra ngoài tìm anh ấy một lát, trở về sẽ tính sổ với cô sau.”

Tôn Nghệ Manh: “…”

Chị nghĩ là em vì ai mà khích lệ anh ấy chứ !!!

Sau khi Lan Ninh ra ngoài liền đến thẳng bờ sông, tuy rằng con sông này không rộng, nhưng vẫn kéo dài đến cuối con đường, phút chốc cô cũng không biết phải đi đâu tìm Ngôn Nho Ngữ, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm mọi người trên đường.

Tuy rằng ngoài miệng Tôn Nghệ Manh nói không lo, nhưng sau khi thấy Lan Ninh vội vàng chạy đi, trong lòng cô cũng bắt đầu hoảng hốt. Cô thật sự không gây ra họa gì chứ? Anh rể đã là một người đàn ông trưởng thành, làm gì đến mức lạc đường giữa nông thôn thế này?

Cô còn đang suy nghĩ có nên nói cho ba mình nghe không, thì thấy loáng thoáng bóng người vừa đi vào. Sau khi thấy rõ mặt anh, Tôn Nghệ Manh cảm động đến mức suýt rơi nước mắt: “Anh rể, anh vẫn về được à, làm em lo muốn chết!”

Ngôn Nho Ngữ đã ở ngoài trời nắng nhiều giờ, nên gương mặt hơi mệt mỏi, sau khi vào nhà anh liền nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Lan Ninh còn chưa về sao?”

“Chị ấy về rồi, nhưng chị ấy lại sợ anh lạc đường nên vừa chạy ra ngoài đó tìm anh!” Cô biết mà, nhìn anh đẹp trai thông minh ngời ngời thế này, sao có thể nói người ta mù đường được.

“…” Quả thực anh đã đi “thăm thú” mấy tiếng ngoài bờ sông, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận đó là lạc đường. Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây rồi ngập ngừng mở miệng nói: “Điện thoại của anh vừa hết pin… em gọi điện thoại nói với Lan Ninh bảo cô ấy về luôn đi.”

“Vâng ạ.” Tôn Nghệ Manh vội vàng bấm số máy gọi cho Lan Ninh , sau đó một tiếng nhạc chuông quen thuộc truyền tới từ sofa.

“…Vừa nãy sau khi gọi điện cho anh xong, hình như chị ấy vứt luôn điện thoại ở nhà quên không mang theo rồi.” Tôn Nghệ Manh chán nản nhìn chiếc điện thoại Lan Ninh đang vứt trên sofa.

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh tới sofa cầm điện thoại rồi tắt nhạc chuông, nghĩ vài giây rồi : “Nếu không anh ra ngoài tìm chị ấy xem sao.”

Tôn Nghệ Manh: “……..”

“Tốt nhất là thôi đi, nhỡ đâu anh vừa ra ngoài tìm chị ấy lại về?” Tôn Nghệ Manh cười ha ha nói.

Ngôn Nho Ngữ hỏi: “Cô ấy ra ngoài được bao lâu rồi em ?”

“Được một tiếng rồi, nếu không tìm thấy anh nhất định chị ấy sẽ về thôi.”

“Nhưng chút nữa là trời tối rồi.” Ngôn Nho Ngữ chau lông mày nhìn sắc trời bên ngoài, nơi này ngõ ngách phức tạp, đến tối nhất định sẽ nguy hiểm, đặc biệt là cô còn không mang theo di động nữa.

“Em có pin dự phòng không?” Anh quay đầu hỏi Tôn Nghệ Manh.

“Có.” Tôn Nghệ Manh nhanh chóng lấy cục pin ra đưa cho anh, “Đây ạ.”

“Cám ơn.” Ngôn Nho Ngữ cầm di động và cục pin dự phòng, xoay người đi ra ngoài.

Tôn Nghệ Manh: “…”

Chờ chút, không phải đã bảo anh ngồi đây chờ sao!

“Anh rể!” Cô hô lên một tiếng gọi anh lại, đang định đuổi theo anh, cuối cùng lại có khách tới, cô không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ càng chạy càng xa.

Lần thứ hai Ngôn Nho Ngữ quay lại bờ sông, mặt trời đang từ từ lặn về tây. Lúc trước ven sông có rất nhiên du khách thì giờ đây chỉ còn lại mấy người, bọn họ cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Anh đi tới hỏi thăm bọn họ một chút, tất cả đều trả lời không nhìn thấy Lan Ninh. Anh cúi đầu nhìn di động của mình, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.

Lông mày Ngôn Nho Ngữ thoáng chau lại, hai người đều đang ở bên ngoài tìm đối phương thế này, rất dễ bị lạc nhau, anh chỉ hy vọng cô sẽ nhớ số điện thoại của anh.

Nơi đây không giống với núi tuyết bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, tuy rằng bây giờ trời đã tối, nhưng nếu may có thể vẫn gặp được mấy vị khách nước ngoài. Nếu như cô có thể mượn được điện thoại, nói không chừng sẽ gọi điện cho anh… Đương nhiên với điều kiện là cô vẫn nhớ rõ số điện thoại di động của anh.

Ngôn Nho Ngữ giữ vững niềm tin này, lại tìm dọc bờ sông một lần nữa, một lâu sau trời đã tối từ bao giờ.

Trong lòng Ngôn Nho Ngữ bắt đầu sốt ruột, anh gọi điện thoại cho Tôn Nghệ Manh, hỏi cô Lan Ninh đã về nhà chưa, đáp án nhận được dĩ nhiên là chưa.

Anh có chút tức giận, lẽ nào cô không tìm được anh thì không biết về nhà mà hỏi sao?

Giờ anh đang cảm thấy may mà anh không ngồi chờ cô ở nhà nghỉ, anh không kiềm chế được lại bật điện thoại kiểm tra, nhưng vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào.

Ngược lại Tôn Nghệ Manh vừa gửi cho anh một tin nhắn, con bé bảo anh cứ về trước, nó nói Lan Ninh quen đường nơi này hơn anh, nhất định cô sẽ tìm được đường trở về.

Ngôn Nho Ngữ mím môi nhấn thoát ứng dụng tin nhắn, rồi lại tiếp tục đi tìm dọc bờ sông một mình.

Lúc này gần như dọc bờ sông không còn mấy ai qua lại nữa, vì vậy vừa có cơn gió bay qua liền có thể cảm nhận được rõ rệt sự lay động của đám hoa cỏ ven sông. Ngôn Nho Ngữ vừa nhận ra có người đang đi sau lưng mình, liền nghe thấy giọng nói Lan Ninh vang lên: “Thầy, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi ! Anh chạy đi đâu cả chiều nay vậy ?!”

Giọng điệu Lan Ninh cho thấy cô đang vô cùng tức giận, nhưng cũng có chút thở phảo nhẹ nhõm rất khó phát hiện ra.

Ngôn Nho Ngữ quay đầu lại, liền thấy cô đang nhìn anh bực mình. Anh nhanh chóng chạy về phía cô, lông mày cũng chau lên tức giận không kém gì cô: “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Em có biết tôi đã tìm em bao lâu không?”

“Hả?” Lan Ninh cảm thấy thực buồn cười, rõ ràng là cô đang tìm anh mới đúng, từ bao giờ đã thành anh đi tìm cô thế này ?!

Cô trợn mắt muốn cãi nhau với anh cho ra ngô ra khoai mới thôi, thế nào mà vừa mở miệng chưa kịp nói gì, Ngôn Nho Ngữ đã đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn của anh không phải kiểu ngang ngược công thành chiếm đất, mà ngược lại anh cẩn thận từng chút từng chút trân trọng cô, giống như đang nâng niu một món bảo vật vốn đã mất nay tìm lại được, vừa vui sướng hân hoan lại có chút an tâm trong lòng.

Lan Ninh cảm thấy trái tim mình đang dần được lấp kín từng chút từng chút vì nụ hôn này của anh, trong nháy mắt cảm giác nôn nao cả buổi chiều đã biến mất không còn chút tăm hơi.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Nho Ngữ từ từ rời khỏi môi cô, ánh mắt anh vừa chăm chú lại nghiêm túc mà nhìn cô: “Tôi tin em sẽ không như mẹ tôi, đột nhiên biến mất không chút tin tức, vì vậy cũng xin em tin tưởng một điều, tôi sẽ không phản bội em như tên bạn trai cũ đó, được không?”

Lan Ninh chăm chú nhìn đôi mắt đen sáng rực như những ánh sao giữa dải ngân hà kia, cô im lặng trong phút chốc rồi nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

*****

[Phư] : Lại hôn rồi, chị ấy đổ rồi, anh ấy thành công rồi. Chúc mừng anh thoát kiếp FA nhé =))) chưa hết ngày nên vẫn là quà trung thu ạ . Chúc ngủ ngon nhé các cậu ^_^ Hẹn mai gặp
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom