Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Chương 21: Đôi môi nóng bỏng,hắn thừa dịp người gặp nguy
Thanh Phong Tuấn lấy ra một cái khăn bông khô cùng một cái áo mới tinh từ trên kệ phòng tắm, ngồi chồm hỗm bên cạnh Diệp Vị Ương, tính giúp cô lau khô người sau đó ôm cô lên giường.
Diệp Vị Ương thấy hắn đến gần vội kéo khăn lông trên tay hắn xuống,lúng túng che lấy cơ thể,giục “Anh đi ra đi, tôi không cần anh giúp!”
Cho rằng cô đang làm quá lên Thanh Phong Tuấn không để ý tới cô,tiếp tục đưa tay ra giúp,trước hết lau khô tóc để tránh chút nữa làm ướt áo choàng tắm.
Diệp Vị Ương vội vàng chặn lại bàn tay đang làm loạn trên đầu mình “Ơ…..Không cần……Anh! Đi ra ngoài, tôi có thể tự làm!”
Cô kháng cự bàn tay đang làm loạn trên đầu mình,nhưng sức lực của hai người chêch lệch quá lớn,nắm đấm của cô đánh lên người hắn giống như gãi ngứa vậy.
“Cô,lấy tay ra mau!”
“Không !” Mặt cô đỏ lựng lên.
Thanh Phong Tuấn cũng không muốn nói nhảm với cô nữa, chỉ dùng một tay đã bắt được hai cánh tay mảnh khảnh của cô,giữ trên đỉnh đầu sau đó dùng cánh tay khác bắt đầu lau người cho cô.
Lúc này ánh mắt của Diệp Vị Ương lại bị che khuất bởi tấm khăn lông, không nhìn rõ động tác mà Phong Tuấn làm, chỉ cảm thấy tay hắn đang nhẹ nhành chạm vào da cô, cô cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn nhưng thực sự vô ích.
Vết thương của Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa nứt ra,sắc mặt nghiêm túc nhẹ nhàng nói “Ngoan, nghe lời!”
Bất quá chỉ vài từ đơn giản nhưng hắn dùng giọng trầm thấp mà hơi khàn khàn có vẻ rất nuông chiều.Nếu như giờ phút này Diệp Vị Ương có thể nhìn vào mắt hắn nhất định sẽ cảm thấy rất thâm thúy mê người.
“Lạnh…” Diệp Vị Ương sau khi được hắn trấn an cũng không giãy dụa nữa,nằm ở trên sàn nhà lạnh băng một lát, hai hàm răng cô đã bắt đầu đánh vào nhau,cô thật lạnh.
Thanh Phong Tuấn vừa nghe vậy nhanh vừa đỡ vừa ôm cô,dùng áo choáng tùy tiện bao lấy, sau đó…..
Sau đó tay hắn dừng lại trên không trung trong chốc lát.
Hắn nhìn vật mềm mại bị tấm áo choàng bao trùm đang run lên nhè nhẹ, không chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng. vẻ mặt lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Trong phòng tắm lập tức trở nên rất yên tĩnh, điều này khiến cho DIệp Vị Ương có chút không tự nhiên.
Cô hướng ánh mắt cao hơn tấm khăn choáng một chút, không khí lạnh lẽo khiến cô hung hăng hắt xì một cái “Hắt xì!”
“Xem ra cô nhất định phải tắm nước nóng!” Giọng nói Thanh Phong Tuấn trầm xuống.
Nói xong hắn đỡ cô nửa tựa vào vách tường cách một chiếc khăn lông để cô không cảm thấy lạnh và cứng, sau đó bắt đầu xả nước tắm cho cô.
Nước nóng vừa đươc pha xong,hắn không cho Diệp Vị Ương kháng cự,tùy tiện cởi ra áo trên người cô…………
Bị hành hạ cả buổi tối không biết có phải vì lạnh quá hay không mà khả năng chống cự của cô tự nhiên bay biến đâu hết,cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, Diệp Vị Ương giãy giụa cũng yếu ớt hơn trước, ít nhất cũng không thể ngăn cản ánh mắt xâm phạm của thanh Phong Tuấn.
Đôi mắt đen sâu của hắn trắng trợn nhìn toàn bộ thân thể trắng mịn trước mặt, rốt cuộc hắn cũng không thấy không thể thỏa mãn,chậm rãi vươn tay,đầu ngón tay như mong đợi đã chạm được vào làn da trần trụi trắng mịn.
Ôm cô vào bồn tắm nước nóng, làn da trắng như tuyết của cô trong mắt hắn tạo thành một thứ mê hoặc vô hình khiến hắn không thể rời tầm mắt.
Diệp Vi Ương ngâm dưới nước nóng,đôi mắt khép hờ,tựa hồ như cảm thấy ánh mắt hắn không bình thường,hơi tỉnh táo lại, hốt hoảng cựa quậy,phỏng đoán,hắn không phải thừa dịp người khác gặp nguy thì làm càn chứ?
Đầu ngón tay của hắn tự do trước ngực cô,để cho Diệp VỊ Ương cảm giác bị ngứa ngáy hành hạ.
Được nước ấm bao quanh cơ thể rất nhanh trở nên ấm áp, trong không khí tảm ra mùi sữa tắm thơm ngát.
Thanh Phong Tuấn bống nhiên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh mê người.
Diệp VỊ Ương trợn mắt, đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng,không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra……….hắn….hắn đang
Chương 22: Dạ đại tổng tài ghen
Sau
Thanh Phong Tuấn bống nhiên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh mê người.
Diệp VỊ Ương trợn mắt,đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng,không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra……..,hắn….hắn đang…….
“Tích tắc tích tắc………..” Có âm thanh truyền đến nó xuất phát từ cổ tay của Thanh Phong Tuấn.
Cổ tay hắn đeo một cái đồng hồ đeo tay lớn rất tinh xảo tựa hồ như ngâm nước cũng không việc gì.
Giờ phút này chiếc đồng hồ đeo tay lại phát ra thứ tín hiệu có ánh sáng màu đỏ,ở trong phòng tắm yên tính quả thật có chút khoa trương, xua tan đi thứ không khí mập mờ vừa rồi, cũng khiến cho lý trí của Thanh Phong Tuấn nhất thời tỉnh táo lại.
Hắn cau mày buông Diệp Vị Ương ra, để cho cả người cô ngâm trong nước nóng, sau đó hắn đề nén dục vọng trong lòng xuống, đứng lên, quay lưng hướng về phía đồng hồ đặc chế bắt đầu nói điện thoại.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi với giọng nghiêm túc.
Ước chừng khoảng mười phút im lặng nghe đối phương nói, hắn trả lời: “Biết rồi! Tôi sẽ trở về ngay lập tức!”
Cắt đứt liên lạc trên mặt Thanh Phong Tuấn không biết hiện chút cảm xúc gì.
Hắn đừng yên mấy giây,vẫn quay lưng về phía Diệp Vị Ương,giọng lạnh băng nói “Tôi phải đi cô phải chú ý giữ an toàn, lát nữa Dạ Phi Phàm – Dạ đại tổng tài sẽ tới đón cô, nhân lúc hắn chưa tới cô phải mặc quần áo cho tử tế, tốt nhất là đừng để cho hắn đụng vào cô, nếu không…………Thôi sau này hẳn nói! Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.
Nói xong,hắn nhanh chóng thay quần áo, không để ý tới vết thương trước ngực đã nhuốm máu tung người từ cửa sổ nhảy xuống giống như kỹ năng đặc biệt của diễn viên, thứ ánh sáng yếu ớt quỷ dị biến mất không thấy nữa!
Diệp Vị Ương hoàn toàn ngơ ngẩn,người này đã chiếm tiện nghi của cô rồi cứ như vậy đi mà không xin lỗi?! Cô muốn hắn phải xin lỗi!
Đợi đã…! Vừa nãy hắn vừa nói gì? Anh Dạ sẽ đến đón cô?
Sau khi Thanh Phong Tuán rời đi, thật lâu sau Diệp Vị Ương vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Người đàn ông tỏa ra thứ hào quan rưc rỡ đột nhiên xông vào cuộc đời cô, cứu cô trong lúc nguy nan, hiện tại lại biến mất không một tiếng động.
Hắn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh tựa như một đám mây khiến người ta khó nắm bắt, hành tung lại có chút quỷ dị. Không phải cô đã gặp được thiếu gia hắc đạo trong truyền thuyết đó chứ?
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm,Diệp Vị Ương vẫn ngây ngô đầu óc có chút mơ hồ. Cô nghĩ càng ngày cô càng gặp phải chuyện không bình thường,lau chùi cơ thể một chút.
Chân trái của cô bị trật khớp rồi,lại vấp ngã,rồi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo,hiện tại đang ở tỏng phòng tắm yêm tĩnh không sợ bị sắc lang quấy rầy điều này quẩ thật rất tốt,rất thoải mái.
Hừ,cô không tin lời Thanh Phong Tuấn nói trước khi đi! Giờ phút này Dạ Phi Phàm đang ân ái với người yêu cũ làm sao có thể lo lắng cho cô,ra ngoài tìm cô được? Cô không tin!
Vừa nghĩ đến, trong lòng có chút đau xót, Dạ đại tổng tài ung dung tự tại không thèm coi trọng tình yêu thầm lặng bao nhiêu năm của cô, tại sao cô lại khổ sở ghen tuông,thậm chí còn rơi nước mắt chứ?
Cho nên! Cô cũng phải làm bộ không thèm quan tâm! Cô lớn tiếng cười, cô muốn sống một cuộc sống bình thường buông thả một chút!
——Vì vậy,Diệp Vị Ương vô thức ngủ thiếp đi trong phòng tắm!
Lúc Dạ Phi Phàm xông vào đã thấy cả cơ thể Diệp Vị Ương tuột xuống hồ tắm,mê man ngủ không biết mình sắp chết chìm, chìm chìm nổi nổi hai tay theo bản năm vùng vẫy trong không khí……………
Ngâm mình trong nước nóng quá lâu,thời gian bị hơi nước hun đúc quá dài sẽ cuất hiện tình huống như thế này,hoặc có thể đột nhiên tỉnh lại, hoặc là có thể chết chìm,mà chết chìm rất nguy hiểm!
Dạ Phi Phàm cau mày, nét lạnh lùng trên mặt đã không còn nữa,rõ ràng chỉ có vẻ mặt lo lắng, không chút chậm trễ bế cả người Diệp Vị Ương ra khỏi bồn tắm,tùy tiện xé một tấm thảm bọc kín người cô lại,nhìn qua rất giống con tằm chỉ lộ khuôn mặt đáng yêu ra ngoài.
Bị hắn lăn qua lăn lại,Diệp Vị Ương rốt cục cũng tỉnh táo lại,bắt đầu hít thở khó khăn .
Cô trợn tròn mắt,chớp chớp, bắt đầu nghĩ mình đang mơ, rong mơ rất không có khí thế, tự nhiên lại mơ đến Dạ Phi Phàm!
Hừ, người trước mặt cô cùng người con gái khác thân thiết, điều đó hoàn toàn khiến cho cô khó chịu, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm nhiều năm nay của cô, khốn kiếp như vậy tại sao cô lại mơ tới cơ chứ?
Vì vậy, một cái tát lập tức giáng lên mặt Dạ Phi Phàm!
Thanh Phong Tuấn lấy ra một cái khăn bông khô cùng một cái áo mới tinh từ trên kệ phòng tắm, ngồi chồm hỗm bên cạnh Diệp Vị Ương, tính giúp cô lau khô người sau đó ôm cô lên giường.
Diệp Vị Ương thấy hắn đến gần vội kéo khăn lông trên tay hắn xuống,lúng túng che lấy cơ thể,giục “Anh đi ra đi, tôi không cần anh giúp!”
Cho rằng cô đang làm quá lên Thanh Phong Tuấn không để ý tới cô,tiếp tục đưa tay ra giúp,trước hết lau khô tóc để tránh chút nữa làm ướt áo choàng tắm.
Diệp Vị Ương vội vàng chặn lại bàn tay đang làm loạn trên đầu mình “Ơ…..Không cần……Anh! Đi ra ngoài, tôi có thể tự làm!”
Cô kháng cự bàn tay đang làm loạn trên đầu mình,nhưng sức lực của hai người chêch lệch quá lớn,nắm đấm của cô đánh lên người hắn giống như gãi ngứa vậy.
“Cô,lấy tay ra mau!”
“Không !” Mặt cô đỏ lựng lên.
Thanh Phong Tuấn cũng không muốn nói nhảm với cô nữa, chỉ dùng một tay đã bắt được hai cánh tay mảnh khảnh của cô,giữ trên đỉnh đầu sau đó dùng cánh tay khác bắt đầu lau người cho cô.
Lúc này ánh mắt của Diệp Vị Ương lại bị che khuất bởi tấm khăn lông, không nhìn rõ động tác mà Phong Tuấn làm, chỉ cảm thấy tay hắn đang nhẹ nhành chạm vào da cô, cô cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn nhưng thực sự vô ích.
Vết thương của Thanh Phong Tuấn lại một lần nữa nứt ra,sắc mặt nghiêm túc nhẹ nhàng nói “Ngoan, nghe lời!”
Bất quá chỉ vài từ đơn giản nhưng hắn dùng giọng trầm thấp mà hơi khàn khàn có vẻ rất nuông chiều.Nếu như giờ phút này Diệp Vị Ương có thể nhìn vào mắt hắn nhất định sẽ cảm thấy rất thâm thúy mê người.
“Lạnh…” Diệp Vị Ương sau khi được hắn trấn an cũng không giãy dụa nữa,nằm ở trên sàn nhà lạnh băng một lát, hai hàm răng cô đã bắt đầu đánh vào nhau,cô thật lạnh.
Thanh Phong Tuấn vừa nghe vậy nhanh vừa đỡ vừa ôm cô,dùng áo choáng tùy tiện bao lấy, sau đó…..
Sau đó tay hắn dừng lại trên không trung trong chốc lát.
Hắn nhìn vật mềm mại bị tấm áo choàng bao trùm đang run lên nhè nhẹ, không chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng. vẻ mặt lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Trong phòng tắm lập tức trở nên rất yên tĩnh, điều này khiến cho DIệp Vị Ương có chút không tự nhiên.
Cô hướng ánh mắt cao hơn tấm khăn choáng một chút, không khí lạnh lẽo khiến cô hung hăng hắt xì một cái “Hắt xì!”
“Xem ra cô nhất định phải tắm nước nóng!” Giọng nói Thanh Phong Tuấn trầm xuống.
Nói xong hắn đỡ cô nửa tựa vào vách tường cách một chiếc khăn lông để cô không cảm thấy lạnh và cứng, sau đó bắt đầu xả nước tắm cho cô.
Nước nóng vừa đươc pha xong,hắn không cho Diệp Vị Ương kháng cự,tùy tiện cởi ra áo trên người cô…………
Bị hành hạ cả buổi tối không biết có phải vì lạnh quá hay không mà khả năng chống cự của cô tự nhiên bay biến đâu hết,cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, Diệp Vị Ương giãy giụa cũng yếu ớt hơn trước, ít nhất cũng không thể ngăn cản ánh mắt xâm phạm của thanh Phong Tuấn.
Đôi mắt đen sâu của hắn trắng trợn nhìn toàn bộ thân thể trắng mịn trước mặt, rốt cuộc hắn cũng không thấy không thể thỏa mãn,chậm rãi vươn tay,đầu ngón tay như mong đợi đã chạm được vào làn da trần trụi trắng mịn.
Ôm cô vào bồn tắm nước nóng, làn da trắng như tuyết của cô trong mắt hắn tạo thành một thứ mê hoặc vô hình khiến hắn không thể rời tầm mắt.
Diệp Vi Ương ngâm dưới nước nóng,đôi mắt khép hờ,tựa hồ như cảm thấy ánh mắt hắn không bình thường,hơi tỉnh táo lại, hốt hoảng cựa quậy,phỏng đoán,hắn không phải thừa dịp người khác gặp nguy thì làm càn chứ?
Đầu ngón tay của hắn tự do trước ngực cô,để cho Diệp VỊ Ương cảm giác bị ngứa ngáy hành hạ.
Được nước ấm bao quanh cơ thể rất nhanh trở nên ấm áp, trong không khí tảm ra mùi sữa tắm thơm ngát.
Thanh Phong Tuấn bống nhiên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh mê người.
Diệp VỊ Ương trợn mắt, đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng,không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra……….hắn….hắn đang
Chương 22: Dạ đại tổng tài ghen
Sau
Thanh Phong Tuấn bống nhiên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh mê người.
Diệp VỊ Ương trợn mắt,đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng,không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra……..,hắn….hắn đang…….
“Tích tắc tích tắc………..” Có âm thanh truyền đến nó xuất phát từ cổ tay của Thanh Phong Tuấn.
Cổ tay hắn đeo một cái đồng hồ đeo tay lớn rất tinh xảo tựa hồ như ngâm nước cũng không việc gì.
Giờ phút này chiếc đồng hồ đeo tay lại phát ra thứ tín hiệu có ánh sáng màu đỏ,ở trong phòng tắm yên tính quả thật có chút khoa trương, xua tan đi thứ không khí mập mờ vừa rồi, cũng khiến cho lý trí của Thanh Phong Tuấn nhất thời tỉnh táo lại.
Hắn cau mày buông Diệp Vị Ương ra, để cho cả người cô ngâm trong nước nóng, sau đó hắn đề nén dục vọng trong lòng xuống, đứng lên, quay lưng hướng về phía đồng hồ đặc chế bắt đầu nói điện thoại.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi với giọng nghiêm túc.
Ước chừng khoảng mười phút im lặng nghe đối phương nói, hắn trả lời: “Biết rồi! Tôi sẽ trở về ngay lập tức!”
Cắt đứt liên lạc trên mặt Thanh Phong Tuấn không biết hiện chút cảm xúc gì.
Hắn đừng yên mấy giây,vẫn quay lưng về phía Diệp Vị Ương,giọng lạnh băng nói “Tôi phải đi cô phải chú ý giữ an toàn, lát nữa Dạ Phi Phàm – Dạ đại tổng tài sẽ tới đón cô, nhân lúc hắn chưa tới cô phải mặc quần áo cho tử tế, tốt nhất là đừng để cho hắn đụng vào cô, nếu không…………Thôi sau này hẳn nói! Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.
Nói xong,hắn nhanh chóng thay quần áo, không để ý tới vết thương trước ngực đã nhuốm máu tung người từ cửa sổ nhảy xuống giống như kỹ năng đặc biệt của diễn viên, thứ ánh sáng yếu ớt quỷ dị biến mất không thấy nữa!
Diệp Vị Ương hoàn toàn ngơ ngẩn,người này đã chiếm tiện nghi của cô rồi cứ như vậy đi mà không xin lỗi?! Cô muốn hắn phải xin lỗi!
Đợi đã…! Vừa nãy hắn vừa nói gì? Anh Dạ sẽ đến đón cô?
Sau khi Thanh Phong Tuán rời đi, thật lâu sau Diệp Vị Ương vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Người đàn ông tỏa ra thứ hào quan rưc rỡ đột nhiên xông vào cuộc đời cô, cứu cô trong lúc nguy nan, hiện tại lại biến mất không một tiếng động.
Hắn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh tựa như một đám mây khiến người ta khó nắm bắt, hành tung lại có chút quỷ dị. Không phải cô đã gặp được thiếu gia hắc đạo trong truyền thuyết đó chứ?
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm,Diệp Vị Ương vẫn ngây ngô đầu óc có chút mơ hồ. Cô nghĩ càng ngày cô càng gặp phải chuyện không bình thường,lau chùi cơ thể một chút.
Chân trái của cô bị trật khớp rồi,lại vấp ngã,rồi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo,hiện tại đang ở tỏng phòng tắm yêm tĩnh không sợ bị sắc lang quấy rầy điều này quẩ thật rất tốt,rất thoải mái.
Hừ,cô không tin lời Thanh Phong Tuấn nói trước khi đi! Giờ phút này Dạ Phi Phàm đang ân ái với người yêu cũ làm sao có thể lo lắng cho cô,ra ngoài tìm cô được? Cô không tin!
Vừa nghĩ đến, trong lòng có chút đau xót, Dạ đại tổng tài ung dung tự tại không thèm coi trọng tình yêu thầm lặng bao nhiêu năm của cô, tại sao cô lại khổ sở ghen tuông,thậm chí còn rơi nước mắt chứ?
Cho nên! Cô cũng phải làm bộ không thèm quan tâm! Cô lớn tiếng cười, cô muốn sống một cuộc sống bình thường buông thả một chút!
——Vì vậy,Diệp Vị Ương vô thức ngủ thiếp đi trong phòng tắm!
Lúc Dạ Phi Phàm xông vào đã thấy cả cơ thể Diệp Vị Ương tuột xuống hồ tắm,mê man ngủ không biết mình sắp chết chìm, chìm chìm nổi nổi hai tay theo bản năm vùng vẫy trong không khí……………
Ngâm mình trong nước nóng quá lâu,thời gian bị hơi nước hun đúc quá dài sẽ cuất hiện tình huống như thế này,hoặc có thể đột nhiên tỉnh lại, hoặc là có thể chết chìm,mà chết chìm rất nguy hiểm!
Dạ Phi Phàm cau mày, nét lạnh lùng trên mặt đã không còn nữa,rõ ràng chỉ có vẻ mặt lo lắng, không chút chậm trễ bế cả người Diệp Vị Ương ra khỏi bồn tắm,tùy tiện xé một tấm thảm bọc kín người cô lại,nhìn qua rất giống con tằm chỉ lộ khuôn mặt đáng yêu ra ngoài.
Bị hắn lăn qua lăn lại,Diệp Vị Ương rốt cục cũng tỉnh táo lại,bắt đầu hít thở khó khăn .
Cô trợn tròn mắt,chớp chớp, bắt đầu nghĩ mình đang mơ, rong mơ rất không có khí thế, tự nhiên lại mơ đến Dạ Phi Phàm!
Hừ, người trước mặt cô cùng người con gái khác thân thiết, điều đó hoàn toàn khiến cho cô khó chịu, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm nhiều năm nay của cô, khốn kiếp như vậy tại sao cô lại mơ tới cơ chứ?
Vì vậy, một cái tát lập tức giáng lên mặt Dạ Phi Phàm!