Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-46
Chương 45: Hắn yêu cầu bồi thường đặc biệt
Diệp Vị Ương chậm rãi giương mắt,quan sát khoảng cách gần khuôn mặt của Đông Phương Thước,ừ,người này tuổi còn nhỏ nhưng dáng dấp ngược lại rất đẹp mắt,cũng có chút quen mắt,nhưng nhất thời không nhớ nổi gặp qua ở nơi nào.
Đông Phương Thước từ trước đến giờ rất tự tin,cho rằng phụ nữ khắp thế giới không ai không biết hắn,vì vậy cũng rất thích thú Diệp Vị Ương tỉ mỉ quan sát.
Vậy mà cuối cùng Diệp Vị Ương nói ra một câu thiếu chút khiến hắn sặc chết:
“Cậu em này nhà ở đâu? Còn chưa tốt nghiệp Đại học lại chạy đến quán bar học người khác lêu lổng?”
Cậu em? Chưa tốt nghiệp đại học? Ngất!Hắn vốn có danh xưng người đẹp trai nhất thế giới,dầu gì cũng 26 tuổi,nhóc con này nhìn qua cũng chỉ chừng 20 tuổi,lại dám gọi hắn là cậu em?
Quả thật vô cùng nhục nhã Đông Phương Thước này !
Tốt! Hắn sẽ để cô xem hắn rốt cuộc có phải cậu em không!
Đông Phương Thước nhẹo lại ánh mắt như chim ưng sau cặp kính mát,khóe môi hắn lóe lên tia gian xảo!
Hắn uống một hớp rượu đỏ,ngay sau đó dùng một tay không cầm ly rượu trở tay giữ lấy vòng cổ mảnh khảnh của Diệp Vị Ương,rất dễ lôi cô vào trong ngực của hắn.
Quầy ba ầm ĩ phức tạp,rất nhiều người mập mờ huýt gió.
Diệp Vị Ương hoảng sợ trợn tròn mắt phát sáng,cậu nhóc đẹp trai này muốn làm gì đây?
Bởi vì kinh ngạc,môi của cô khẽ mở ra,ánh mắt Đông Phương Thước càng thêm ám trầm,nguy hiểm nhìn. . . . . .
Người này làm thật sao? Diệp Vị Ương tay chân luống cuống,tay vừa vỗ vừa đấm trên lưng hắn,nhưng theo động tác của hắn cô cũng thân bất do kỷ kéo hắn theo.
Đông Phương Thước xem quả đấm của cô như gãi ngứa,khuỷu tay của hắn cọ lên vật mềm mại không thể bỏ qua trước ngực Diệp Vị Ương ,mới vừa rồi uống rượu đỏ làm hắn sớm nắng chiều mưa,quên mất trong tay còn cầm ly rượu đỏ.
Diệp Vị Ương không nghĩ tới người này giam cầm người sức lực lớn như vậy,giãy giụa thuận tiện đưa tay lên,chậc chậc,một ly rượu đỏ chưa uống hết toàn bộ đổ vào trên người Đông Phương Thước.
Đông Phương Thước có bệnh thích sạch sẽ……vô cùng nghiêm trọng.
Tạm thời dừng lại hôn môi,hắn cau mày nhìn rượu đổ trên áo,đang suy nghĩ có nên lập tức đi đổi một bộ khác hay không.
Trán hai người chống đỡ lẫn nhau,mùi hương hô hấp hòa lẫn rượu đỏ nong nóng quanh quẩn trên gò má Diệp Vị Ương,cô vốn là người có da mặt cực kỳ mỏng không thích tiếp xúc thân mật cùng người khác,cho nên lúc này hai gò má bắt đầu đỏ hồng,cả người trắng trắng mềm mềm,vừa mịn vừa bóng,ai ya, dáng vẻ tuyệt đối cực kỳ ngon miệng!
Đông Phương Thước chợt có tính trẻ con cười lên: “Cô là người đầu tiên dám đổ rượu lên người ta đấy!”
Giọng nói hắn xào xạt trầm thấp mà thiết tha tiếp tục đầu độc cô: “Chỉ là tôi không giận ngược lại cảm thấy cô thật thú vị.Cô đổ rượu lên người tôi ,tôi cũng phải đòi lại chút bồi thường chứ,đúng không?”
Nói xong,hắn cúi đầu lần nữa nhanh chóng mà chính xác hôn lên môi cô. . . . . .
Người này rốt cuộc là ai? Tại sao nhân viên làm việc trong quán bar đều biết Dạ Phi Phàm lại không đến ngăn cản hành động cầm thú của hắn?
Hắn đang trêu chọc dữ dội giữa môi và lưỡi của cô, động tác mút giống như muốn nuốt cả người cô vào.
Nụ hôn này quá mức nóng bỏng,không hổ là cao thủ tình trường,không hổ là Đông Phương Thước điện hạ.
Đáng sợ hơn là bị hắn ôm trong ngực,không biết hắn dùng cách gì giam cầm cô,Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy thật khốn,tránh trái tránh phải,kết quả cô vẫn ở trong ngực hắn,chịu đựng nụ hôn bá đạo của hắn.
Chương 46: Bá đạo hôn,mặt khác của Thanh Tuấn
Bởi vì cơ thể Diệp Vị Ương kháng cự càng ngày càng ngửa ra sau Đông Phương Thước càng ngày càng không thể thỏa mãn.
Vốn chỉ tính hôn trêu cô,hắn thế nhưng dễ dàng sa vào nụ hôn này!
Nếm đôi môi anh đào mềm mại trơn mịn của cô gái nhỏ trong ngực,cảm giác hắn chỉ dùng thêm chút lực cô gái này sẽ tan chảy.
Chậc chậc, duyệt qua vô số phụ nữ nhưng chưa có cô gái nào có thể khiến cả người hắn khát khao đòi hỏi,hi vọng trong nháy mắt có thể có được nhiều hơn.
Ly rượu đỏ không biết lúc nào đã rơi xuống mặt đất,vỡ vụn thành từng mảnh,Đông Phương Thước hôn đến quên tất cả.
Bàn tay giữ chặt eo đổi sang đè sau ót,dùng sức đem nữa người ngã về phía sau lần nữa trở về trong ngực,ôm chặt muốn cô tan vào trong thân thể mình. . . . . .
Mới vừa rồi đã niếm hương vị ngọt ngào của rượu đỏ cùng với quá trình triền miên hôn môi,vị ngọt kia có sức hấp dẫn làm cho người ta cảm thấy một giây tiếp theo nùi vị thơm ngát hơn,vì vậy càng thêm khó chia lìa.
——— Cho tới rất nhiều năm sau,Đông Phương Thước vĩnh viễn chỉ uống mỗi rượu đỏ nhãn hiệu nổi tiếng này.
Diệp Vị Ương thật không say sưa trong đó,cô bị cường hôn tức giận không thôi,cũng buồn phiền mình gần đây gặp phải vận xui,làm sao đụng phải một tên thích động tay động chân hôn người thế này a?
Mặc dù trong lòng rất oán hận Dạ Phi Phàm,thế nhưng lúc này thật lòng hi vọng hắn nhanh xuất hiện,ngăn cái người ở trên ghế sa lon phòng ngoài quầy bar muốn làm gì thì làm,người đàn ông phách lối không sợ người ta nhìn thấy !
“Hơ! Buông cô ấy ra! Có nghe không hả! Đông Phương Thước tiểu tử,cậu lập tức buông cô ấy ra cho tôi!”
Đông Phương Thước đang tập trung hôn,đột nhiên nghe một giọng nói lạnh thấu xương mang theo nồng đậm ghen tức truyền tới!
Giọng nói này đối với Diệp Vị Ương cùng Đông Phương Thước mà nói quá mức quen thuộc,bởi vì hai người đều ngẩn ra.
Diệp Vị Ương cũng không phải ngu ngốc,Đông Phương Thước ngơ ngẩn,chỉ một giây đã đủ tránh thoáng lồng ngực mập mờ.
Lần này Đông Phương Thước ngược lại không có ngăn cản,không có kéo cô trở về tiếp tục hôn.
Diệp Vị Ương nhân cơ hội đỏ mặt sửa sang lại quần áo,ngồi ở rìa mép sô pha,cách một khoảng an toàn với Đông Phương Thước.
Động tác giống như phòng sói lang của cô khiến Đông Phương Thước có chút không vui,nhưng ngại vì người quen đến,hắn đành nén sâu xuống.
Hai người ngẩn đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh khiển trách,chậc chậc,người tới không phải Dạ Phi Phàm,mà là. . . . . . Thanh Phong Tuấn!
Hoặc giả thời điểm Thanh Phong Tuấn vào quán bar trên mặt còn mang theo nụ cười,nhưng giờ phút này nụ cười của hắn đã rút hết toàn bộ,khuôn mặt vẫn anh tuất như cũ nhưng trong mắt tựa hồ phóng ra sát ý không phải tầm thường,tràn đầy u ám giống như sứ giả từ địa ngục.
Đông Phương Thước nhìn vẻ mặt khác lạ của hắn,vô tội sờ sờ lỗ mũi,ngượng ngùng nói: “Thế nào? Thanh Phong học trưởng,anh biết cô gái này sao? Tôi vừa rồi chẳng qua hôn cô ấy một cái,anh xem sắc mặt mình kìa,chậc chậc giống như một ông chồng đang ghen.”
“Người cậu lại ngứa sao? Tôi cũng đã rất lâu không có luyện quyền,nếu không. . . . . . Chúng ta thử một chút?” Thanh Phong Tuấn giọng mang theo giễu cợt,thái độ lạnh lùng như cũ,giống như bảo bối nhà hắn bị người khác vấy bẩn.
Diệp Vị Ương chậm rãi giương mắt,quan sát khoảng cách gần khuôn mặt của Đông Phương Thước,ừ,người này tuổi còn nhỏ nhưng dáng dấp ngược lại rất đẹp mắt,cũng có chút quen mắt,nhưng nhất thời không nhớ nổi gặp qua ở nơi nào.
Đông Phương Thước từ trước đến giờ rất tự tin,cho rằng phụ nữ khắp thế giới không ai không biết hắn,vì vậy cũng rất thích thú Diệp Vị Ương tỉ mỉ quan sát.
Vậy mà cuối cùng Diệp Vị Ương nói ra một câu thiếu chút khiến hắn sặc chết:
“Cậu em này nhà ở đâu? Còn chưa tốt nghiệp Đại học lại chạy đến quán bar học người khác lêu lổng?”
Cậu em? Chưa tốt nghiệp đại học? Ngất!Hắn vốn có danh xưng người đẹp trai nhất thế giới,dầu gì cũng 26 tuổi,nhóc con này nhìn qua cũng chỉ chừng 20 tuổi,lại dám gọi hắn là cậu em?
Quả thật vô cùng nhục nhã Đông Phương Thước này !
Tốt! Hắn sẽ để cô xem hắn rốt cuộc có phải cậu em không!
Đông Phương Thước nhẹo lại ánh mắt như chim ưng sau cặp kính mát,khóe môi hắn lóe lên tia gian xảo!
Hắn uống một hớp rượu đỏ,ngay sau đó dùng một tay không cầm ly rượu trở tay giữ lấy vòng cổ mảnh khảnh của Diệp Vị Ương,rất dễ lôi cô vào trong ngực của hắn.
Quầy ba ầm ĩ phức tạp,rất nhiều người mập mờ huýt gió.
Diệp Vị Ương hoảng sợ trợn tròn mắt phát sáng,cậu nhóc đẹp trai này muốn làm gì đây?
Bởi vì kinh ngạc,môi của cô khẽ mở ra,ánh mắt Đông Phương Thước càng thêm ám trầm,nguy hiểm nhìn. . . . . .
Người này làm thật sao? Diệp Vị Ương tay chân luống cuống,tay vừa vỗ vừa đấm trên lưng hắn,nhưng theo động tác của hắn cô cũng thân bất do kỷ kéo hắn theo.
Đông Phương Thước xem quả đấm của cô như gãi ngứa,khuỷu tay của hắn cọ lên vật mềm mại không thể bỏ qua trước ngực Diệp Vị Ương ,mới vừa rồi uống rượu đỏ làm hắn sớm nắng chiều mưa,quên mất trong tay còn cầm ly rượu đỏ.
Diệp Vị Ương không nghĩ tới người này giam cầm người sức lực lớn như vậy,giãy giụa thuận tiện đưa tay lên,chậc chậc,một ly rượu đỏ chưa uống hết toàn bộ đổ vào trên người Đông Phương Thước.
Đông Phương Thước có bệnh thích sạch sẽ……vô cùng nghiêm trọng.
Tạm thời dừng lại hôn môi,hắn cau mày nhìn rượu đổ trên áo,đang suy nghĩ có nên lập tức đi đổi một bộ khác hay không.
Trán hai người chống đỡ lẫn nhau,mùi hương hô hấp hòa lẫn rượu đỏ nong nóng quanh quẩn trên gò má Diệp Vị Ương,cô vốn là người có da mặt cực kỳ mỏng không thích tiếp xúc thân mật cùng người khác,cho nên lúc này hai gò má bắt đầu đỏ hồng,cả người trắng trắng mềm mềm,vừa mịn vừa bóng,ai ya, dáng vẻ tuyệt đối cực kỳ ngon miệng!
Đông Phương Thước chợt có tính trẻ con cười lên: “Cô là người đầu tiên dám đổ rượu lên người ta đấy!”
Giọng nói hắn xào xạt trầm thấp mà thiết tha tiếp tục đầu độc cô: “Chỉ là tôi không giận ngược lại cảm thấy cô thật thú vị.Cô đổ rượu lên người tôi ,tôi cũng phải đòi lại chút bồi thường chứ,đúng không?”
Nói xong,hắn cúi đầu lần nữa nhanh chóng mà chính xác hôn lên môi cô. . . . . .
Người này rốt cuộc là ai? Tại sao nhân viên làm việc trong quán bar đều biết Dạ Phi Phàm lại không đến ngăn cản hành động cầm thú của hắn?
Hắn đang trêu chọc dữ dội giữa môi và lưỡi của cô, động tác mút giống như muốn nuốt cả người cô vào.
Nụ hôn này quá mức nóng bỏng,không hổ là cao thủ tình trường,không hổ là Đông Phương Thước điện hạ.
Đáng sợ hơn là bị hắn ôm trong ngực,không biết hắn dùng cách gì giam cầm cô,Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy thật khốn,tránh trái tránh phải,kết quả cô vẫn ở trong ngực hắn,chịu đựng nụ hôn bá đạo của hắn.
Chương 46: Bá đạo hôn,mặt khác của Thanh Tuấn
Bởi vì cơ thể Diệp Vị Ương kháng cự càng ngày càng ngửa ra sau Đông Phương Thước càng ngày càng không thể thỏa mãn.
Vốn chỉ tính hôn trêu cô,hắn thế nhưng dễ dàng sa vào nụ hôn này!
Nếm đôi môi anh đào mềm mại trơn mịn của cô gái nhỏ trong ngực,cảm giác hắn chỉ dùng thêm chút lực cô gái này sẽ tan chảy.
Chậc chậc, duyệt qua vô số phụ nữ nhưng chưa có cô gái nào có thể khiến cả người hắn khát khao đòi hỏi,hi vọng trong nháy mắt có thể có được nhiều hơn.
Ly rượu đỏ không biết lúc nào đã rơi xuống mặt đất,vỡ vụn thành từng mảnh,Đông Phương Thước hôn đến quên tất cả.
Bàn tay giữ chặt eo đổi sang đè sau ót,dùng sức đem nữa người ngã về phía sau lần nữa trở về trong ngực,ôm chặt muốn cô tan vào trong thân thể mình. . . . . .
Mới vừa rồi đã niếm hương vị ngọt ngào của rượu đỏ cùng với quá trình triền miên hôn môi,vị ngọt kia có sức hấp dẫn làm cho người ta cảm thấy một giây tiếp theo nùi vị thơm ngát hơn,vì vậy càng thêm khó chia lìa.
——— Cho tới rất nhiều năm sau,Đông Phương Thước vĩnh viễn chỉ uống mỗi rượu đỏ nhãn hiệu nổi tiếng này.
Diệp Vị Ương thật không say sưa trong đó,cô bị cường hôn tức giận không thôi,cũng buồn phiền mình gần đây gặp phải vận xui,làm sao đụng phải một tên thích động tay động chân hôn người thế này a?
Mặc dù trong lòng rất oán hận Dạ Phi Phàm,thế nhưng lúc này thật lòng hi vọng hắn nhanh xuất hiện,ngăn cái người ở trên ghế sa lon phòng ngoài quầy bar muốn làm gì thì làm,người đàn ông phách lối không sợ người ta nhìn thấy !
“Hơ! Buông cô ấy ra! Có nghe không hả! Đông Phương Thước tiểu tử,cậu lập tức buông cô ấy ra cho tôi!”
Đông Phương Thước đang tập trung hôn,đột nhiên nghe một giọng nói lạnh thấu xương mang theo nồng đậm ghen tức truyền tới!
Giọng nói này đối với Diệp Vị Ương cùng Đông Phương Thước mà nói quá mức quen thuộc,bởi vì hai người đều ngẩn ra.
Diệp Vị Ương cũng không phải ngu ngốc,Đông Phương Thước ngơ ngẩn,chỉ một giây đã đủ tránh thoáng lồng ngực mập mờ.
Lần này Đông Phương Thước ngược lại không có ngăn cản,không có kéo cô trở về tiếp tục hôn.
Diệp Vị Ương nhân cơ hội đỏ mặt sửa sang lại quần áo,ngồi ở rìa mép sô pha,cách một khoảng an toàn với Đông Phương Thước.
Động tác giống như phòng sói lang của cô khiến Đông Phương Thước có chút không vui,nhưng ngại vì người quen đến,hắn đành nén sâu xuống.
Hai người ngẩn đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh khiển trách,chậc chậc,người tới không phải Dạ Phi Phàm,mà là. . . . . . Thanh Phong Tuấn!
Hoặc giả thời điểm Thanh Phong Tuấn vào quán bar trên mặt còn mang theo nụ cười,nhưng giờ phút này nụ cười của hắn đã rút hết toàn bộ,khuôn mặt vẫn anh tuất như cũ nhưng trong mắt tựa hồ phóng ra sát ý không phải tầm thường,tràn đầy u ám giống như sứ giả từ địa ngục.
Đông Phương Thước nhìn vẻ mặt khác lạ của hắn,vô tội sờ sờ lỗ mũi,ngượng ngùng nói: “Thế nào? Thanh Phong học trưởng,anh biết cô gái này sao? Tôi vừa rồi chẳng qua hôn cô ấy một cái,anh xem sắc mặt mình kìa,chậc chậc giống như một ông chồng đang ghen.”
“Người cậu lại ngứa sao? Tôi cũng đã rất lâu không có luyện quyền,nếu không. . . . . . Chúng ta thử một chút?” Thanh Phong Tuấn giọng mang theo giễu cợt,thái độ lạnh lùng như cũ,giống như bảo bối nhà hắn bị người khác vấy bẩn.
Bình luận facebook