Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-103
Chương 102: Tôi không phải là người như vậy
Edit: Nhi ●﹏●
Beta: Cá
Lâm Yên không biết mình đã trở lại nhà trọ như thế nào.
Cả người cứ bồng bềnh như đang ở trên mây.
Yêu đương với Hàn Dật Hiên mấy năm cũng không hề có cảm giác tuyệt vời như thế!
Tỉnh táo một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm trang điểm để đi chụp ảnh.
Lâm Yên vừa nằm xuống không lâu, điện thoại lại vang lên tiếng tinh tinh.
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Chị dâu cả! Ơn cứu mạng này em suốt đời không quên! Về sau chị có gì cần đến em thì dù có lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ chối!
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Chỉ là chị dâu cả, hình như tình cảm của anh chị tiến độ hơi chậm, tại sao gặp mặt mà vẫn Bùi tiên sinh, Lâm tiểu thư?
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Hay là em giúp chị, trực tiếp đưa anh ấy lên giường của chị, đó chắc chắn là biện pháp nhanh nhất, chị dâu cả, chị suy nghĩ một chút đi?
Lâm Yên: "..."
Đêm hôm khuya khoắt có thể đừng nói về vẫn đề này được không? Có để cho người ta ngủ không vậy?
[Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương]: Dẹp đi, tôi không phải loại người như vậy!
Lâm Yên đen mặt lại trả lời, sau đó trực tiếp bật chế độ yên lăng, nằm xuống đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Yên thức dậy thật sớm.
Trên bàn trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đều sắp xếp lộn xộn, trừ những đồ trước đó được nhà tài trợ tặng thì còn lại đều là cô mua đại, bình thường cũng không có hứng thú đối với những thứ này.
Lâm Yên lục lọi một hồi mới thấy một lọ serum còn hơn một nửa thuộc nhãn hiệu Chando từ trong đống mĩ phẩm kia ra, lấy cái còn hạn sự dụng rồi bôi lên mặt.
Sau đó cô khó khăn thực hiện các bước chăm sóc da mặt, trang điểm không dám làm bừa, bởi vì căn bản là cô không biết làm, cô thật sự chưa học cái này.
Cuối cùng Lâm Yên mở tủ quần áo ra nhìn lướt qua, bên trong toàn đồ đen và rộng đều là cô tự mua, mặc vào cực kì thoải mái, nhưng tính thẩm mĩ thì đến là cạn lời, mặc lên người nhìn như ông cụ già bán thức ăn ngoài chợ.
Trước đó tất cả cát xê được trả trước cô đều đã dùng để trả tiền thuê phòng, một phần cô gửi vào tài khoản của mẹ, hiện tại chỉ còn lại có một chút tiền sinh hoạt, không có đủ tiền để mua quần áo.
Cho nên tìm đi tìm lại, Lâm Yên chỉ có thể chọn một bộ đồ dài màu trắng.
Nghĩ lại tối hôm qua khi cô đi gặp Bùi Duật Thành, quần áo cô mặc như mua từ các ông cụ ngoài chợ, không có chút nữ tính nào cả.
Ờ, ánh mắt của Bùi Duật Thành không biết bị làm sao...
"Lâm Yên..." Tiếng Uông Cảnh Dương đập cửa truyền từ ngoài vào.
Lâm Yên thay quần áo rồi đi ra mở cửa.
Uông Cảnh Dương liếc mắt đánh giá cô. Theo thói quen, ánh mắt của anh ta tràn đầy sự khinh bỉ: "Mấy ngày nay bà không có chút động tĩnh nào, tôi còn tưởng bà bị fan hâm mộ chém chết trong nhà rồi!"
Lâm Yên lườm anh ta một cái: "Tôi đã nói là đang tập trung làm việc mà..."
"Tôi nhớ hôm nay bà đi thử vai, có muốn tôi đưa bà đi không?" Uông Cảnh Dương hỏi.
Lâm Yên rất tự giác nên lắc đầu liên tục: "Không cần, trong vòng mười bước bên cạnh tôi tốt nhất là không có bất kỳ người khác giới nào xuất hiện."
Khóe miệng Uông Cảnh Dương hơi rút: "Được, vậy bà cẩn thận một chút."
Lâm Yên khoát khoát tay: "OK!"
Uông Cảnh Dương nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lầu bầu: "Đừng liều chết đến cực khổ như vậy, nếu thực sự không được thì cùng lắm là mặc kệ thôi! Tốt... Tốt xấu gì bà còn có tôi đây..."
Lâm Yên cảm động gật đầu, vỗ vai Uông Cảnh Dương: "Biết rồi, cảm ơn ông. Không hổ danh là anh em tốt của tôi!"
Uông Cảnh Dương: "..."
Anh em mẹ nhà bà...
Ông đây theo đuổi bà đến như vậy mà còn chưa đủ rõ ràng sao?
- --
Đối với đàn mèo con xinh xắn chúng tớ, độc giả chính là người dẫn dắt, quyết định sự tồn tại và đường hướng phát triển của cả team để cho ra những bản edit hoàn thiện nhất. Vì vậy, hãy vote và cmt để ủng hộ chúng tớ nhé ≧^◡^≦
Edit: Nhi ●﹏●
Beta: Cá
Lâm Yên không biết mình đã trở lại nhà trọ như thế nào.
Cả người cứ bồng bềnh như đang ở trên mây.
Yêu đương với Hàn Dật Hiên mấy năm cũng không hề có cảm giác tuyệt vời như thế!
Tỉnh táo một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm trang điểm để đi chụp ảnh.
Lâm Yên vừa nằm xuống không lâu, điện thoại lại vang lên tiếng tinh tinh.
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Chị dâu cả! Ơn cứu mạng này em suốt đời không quên! Về sau chị có gì cần đến em thì dù có lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ chối!
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Chỉ là chị dâu cả, hình như tình cảm của anh chị tiến độ hơi chậm, tại sao gặp mặt mà vẫn Bùi tiên sinh, Lâm tiểu thư?
[Xe này không phải lái về nhà trẻ]: Hay là em giúp chị, trực tiếp đưa anh ấy lên giường của chị, đó chắc chắn là biện pháp nhanh nhất, chị dâu cả, chị suy nghĩ một chút đi?
Lâm Yên: "..."
Đêm hôm khuya khoắt có thể đừng nói về vẫn đề này được không? Có để cho người ta ngủ không vậy?
[Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương]: Dẹp đi, tôi không phải loại người như vậy!
Lâm Yên đen mặt lại trả lời, sau đó trực tiếp bật chế độ yên lăng, nằm xuống đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Yên thức dậy thật sớm.
Trên bàn trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đều sắp xếp lộn xộn, trừ những đồ trước đó được nhà tài trợ tặng thì còn lại đều là cô mua đại, bình thường cũng không có hứng thú đối với những thứ này.
Lâm Yên lục lọi một hồi mới thấy một lọ serum còn hơn một nửa thuộc nhãn hiệu Chando từ trong đống mĩ phẩm kia ra, lấy cái còn hạn sự dụng rồi bôi lên mặt.
Sau đó cô khó khăn thực hiện các bước chăm sóc da mặt, trang điểm không dám làm bừa, bởi vì căn bản là cô không biết làm, cô thật sự chưa học cái này.
Cuối cùng Lâm Yên mở tủ quần áo ra nhìn lướt qua, bên trong toàn đồ đen và rộng đều là cô tự mua, mặc vào cực kì thoải mái, nhưng tính thẩm mĩ thì đến là cạn lời, mặc lên người nhìn như ông cụ già bán thức ăn ngoài chợ.
Trước đó tất cả cát xê được trả trước cô đều đã dùng để trả tiền thuê phòng, một phần cô gửi vào tài khoản của mẹ, hiện tại chỉ còn lại có một chút tiền sinh hoạt, không có đủ tiền để mua quần áo.
Cho nên tìm đi tìm lại, Lâm Yên chỉ có thể chọn một bộ đồ dài màu trắng.
Nghĩ lại tối hôm qua khi cô đi gặp Bùi Duật Thành, quần áo cô mặc như mua từ các ông cụ ngoài chợ, không có chút nữ tính nào cả.
Ờ, ánh mắt của Bùi Duật Thành không biết bị làm sao...
"Lâm Yên..." Tiếng Uông Cảnh Dương đập cửa truyền từ ngoài vào.
Lâm Yên thay quần áo rồi đi ra mở cửa.
Uông Cảnh Dương liếc mắt đánh giá cô. Theo thói quen, ánh mắt của anh ta tràn đầy sự khinh bỉ: "Mấy ngày nay bà không có chút động tĩnh nào, tôi còn tưởng bà bị fan hâm mộ chém chết trong nhà rồi!"
Lâm Yên lườm anh ta một cái: "Tôi đã nói là đang tập trung làm việc mà..."
"Tôi nhớ hôm nay bà đi thử vai, có muốn tôi đưa bà đi không?" Uông Cảnh Dương hỏi.
Lâm Yên rất tự giác nên lắc đầu liên tục: "Không cần, trong vòng mười bước bên cạnh tôi tốt nhất là không có bất kỳ người khác giới nào xuất hiện."
Khóe miệng Uông Cảnh Dương hơi rút: "Được, vậy bà cẩn thận một chút."
Lâm Yên khoát khoát tay: "OK!"
Uông Cảnh Dương nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lầu bầu: "Đừng liều chết đến cực khổ như vậy, nếu thực sự không được thì cùng lắm là mặc kệ thôi! Tốt... Tốt xấu gì bà còn có tôi đây..."
Lâm Yên cảm động gật đầu, vỗ vai Uông Cảnh Dương: "Biết rồi, cảm ơn ông. Không hổ danh là anh em tốt của tôi!"
Uông Cảnh Dương: "..."
Anh em mẹ nhà bà...
Ông đây theo đuổi bà đến như vậy mà còn chưa đủ rõ ràng sao?
- --
Đối với đàn mèo con xinh xắn chúng tớ, độc giả chính là người dẫn dắt, quyết định sự tồn tại và đường hướng phát triển của cả team để cho ra những bản edit hoàn thiện nhất. Vì vậy, hãy vote và cmt để ủng hộ chúng tớ nhé ≧^◡^≦
Bình luận facebook