Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
“Ba cái”
“Giàu rồi”
“Chạm rồi,bên trong là đỏ.”
“Ù rồi.”
“Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), có người nói bên trong là đỏ, anh có bị điên không.”
“Ù là được, anh quản tôi ù cái gì, đã thua thì mau cởi quần áo ra.” Người đàn ông đi đôi giày loè loẹt đang vắt chân cười đắc thắng.
Hàng Vũ Hằng rủa nhỏ một tiếng, “Chắc chắn các người đang muốn làm khó tôi.” Nói xong liền cởi chiếc áo T-shirt đang mặc ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng.
“Chơi tiếp nào, ông đây không tin hôm nay ông không thắng nổi mấy người một ván.” Hàng Vũ Hằng lấy tay đập mạnh xuống bàn, bộ dáng như người không còn gì để mất.
Thiệu Thành Hi lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, đứng sau anh ta, cười nói với mọi người, “Người đâu, mau kéo rèm cửa lại, nếu không hình ảnh đại minh tinh của chúng ta khoả thân bị chụp được, nhất định anh ấy sẽ được lên trang nhất của báo đó.”
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn cười ầm lên, Hàng Vũ Hằng quay người lại lườm anh, “Thiệu Thành Hi, anh nhiều chuyện….”
Thiệu Thành Hi bước sang một bên rồi xoay người, vẫy tay với cô gái xinh đẹp trước lồi sau vểnh đứng gần đó, “Cô mau đến đây, giúp Hàng tiên sinh này hạ hoả.”
Cô gái trang điểm đậm bày ra cái eo lắc lư như rắn nước đi đến chỗ Hàng Vũ Hằng, tay đưa lên vẽ từng vòng tròn trên lồng ngực rắn chắc của anh ta, chậm rãi khiêu khích, trong mắt mang theo nồng đậm ám chỉ.
Hàng Vũ Hằng đánh vào tay cô ta một cái, không kiên nhẫn đẩy cô ta ngã xuống đất, ác miệng nói, “Ông đây là trai cong, không thích phụ nữ.”
Cô gái bị Hàng Vũ Hằng ghét bỏ uất ức đứng lên, cặp mắt ướt át nhìn về phía Thiệu Thành Hi, tỏ vẻ đáng thương.
Thiệu Thành Hi cau mày, tay cầm ly rượu vang bước đến ghế sa lông ngồi xuống, cô gái kia đi theo anh, đưa mắt nhìn anh, khúm núm không nói gì.
Biệt thự mở đèn sáng trưng, chỉ có tiếng mạt chược va chạm với nhau cùng với tiếng chửi bậy của đàn ông.
Hàng Vũ Hằng lại thua ba ván nữa, vớ chân, quần và đai lưng cũng đều cởi ra rồi, trên người anh ta cũng chỉ còn lại cái quần lót
Tức giận đẩy chỗ mạt chược ra xa, Hàng Vũ Hằng hút một điếu thuốc nói, “Năm nay không tốt, trò mạt chược này ông đây không phù hợp để chơi.”
Ba người cùng chơi mạt chược với Hàng Vũ Hằng nhìn thấy bộ dáng chán nản của anh ta, vui mừng khôn xiết nhưng lại bị anh ta hung hăng trừng mắt, “Tiếp tục, tiếp tục nào.”
“Tiếp tục sao? Tôi nói cậu còn quần áo để cởi sao?” Một trong ba người lên tiếng, nhìn anh ta từ đầu đến chân rồi cười khà khà, “Không phải có ý định cởi luôn quần lót chứ….”
Hàng Vũ Hằng đẩy mạnh đống mạt chược, tự động tẩy bài, mờ ám nhìn anh ta, “Anh không đánh cũng phải đánh, dù sao ông đây không có tiền, quần áo cũng không thể cởi thêm, anh xem rồi làm đi.”
Nhìn bộ dáng vô lại của anh ta, mấy người còn lại đều lắc đầu ngán ngẩm, anh ta thật liều mạng mà, cũng không quên phun nước bọt, “Là Hàng Vũ Hằng anh, theo chúng tôi chơi mạt chược mà không có tiền nếu đổi lại thành người khác thì đã sớm cởi sạch mất tay mất chân rồi.”
Thiệu Thành Hi tựa nửa người trên ghế salon màu đen bằng da thật, đôi chân thon dài gác lên khay trà, ngón tay thon dài trắng nõn không nhanh không chậm lắc lắc rượu đỏ trong ly, cặp mắt hẹp dài híp lại nhìn đồng hồ treo tường, dường như đang chờ gì đó.
Sau khi Hàng Vũ Hằng thua một ván nữa, cửa chính biệt thự được mở ra, nữ trợ lý của anh ta cầm theo một vali hành lý đi vào, “Cô Hàng, xin mời vào, đây chính là nơi ở của anh Hằng.”
Trợ lý còn chưa nói hết câu, một người mặc bộ váy dài thanh lịch,một cô gái với mái tóc dài đen nhánh trên tay kéo theo một chiếc vali bước vào, ánh mắt sáng ngời nhanh chóng rơi vào trên cơ thể của Hàng Vũ Hằng.
Thiệu Thành Hi nhìn thấy cô gái đó, cơ thể lập tức run lên,cặp mắt dài nhỏ màu đen tối lại.
Cô gái nhíu đôi mi thanh tú, “Hàng Vũ Hằng….” Như một cơn gió làm rung động chiếc chuông gió, lưu lại sự trong trẻo, khiến người ta nghe qua một lần thì không có cách nào quên.
Hàng Vũ Hằng nghe giọng của cô gái, lập tức bật dậy, xoay người nhặt quần áo mặc vào, tay chân luống cuống đeo thắt lưng, miệng cười hì hì, “ Chị hai nhà chúng ta tới rồi, vậy mà không tiếp đón từ xa, thật không phải.”
Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn anh ta, bên ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh ba, tại sao không đi đón em?”
“Anh đang bận kiếm tiền mà, em cũng biết thời buổi bây giờ kiếm tiền không dễ...”
“Em lại không thấy anh đang kiếm tiền, chỉ thấy đến quần lót anh cũng sắp mất.” Hàng Tiểu Ý cũng không lưu lại cho anh ta chút mặt mũi nào.
Trên bàn mạt chược nổi lên một trận cười nhạo báng, “Ha, Vũ Hằng, đây là em gái của cậu sao? Giọng nói thật hay, hay là để em gái cậu thế chỗ đi? Thua một ván hát một bài có được không?”
Hàng Vũ Hằng lườm anh ta, còn chưa kịp mở miệng đã có người cảnh cáo, “Nói chuyện nên cẩn thận một chút.”
Trong nháy mắt trên bàn mạt chược im lặng không có tiếng động.
Bên trong giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn vang lên, tiếng nói quen thuốc đó làm Hàng Tiểu Ý sững người, nhìn về phía giọng nói phát ra, trên ghê salon có một người đàn ông đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang, mà cô ta lại như đang cười nhưng không cười cô.
Hàng Tiểu Ý giật mình, tim bất giác đập nhanh khiến cho cô hít thở cũng không thông.
Thiệu Thành Hi nhấp một ngụm rượu đỏ, lười biếng nói, “Đã lâu không gặp, bạn gái cũ.”
Đôi mắt cô nhìn qua người phụ nữ trong ngực anh, cô ta còn nhíu mày khiêu khích với cô.
Hàng Tiểu Ý cố gắng đè xuống cảm giác hỗn loạn trong lòng mình, cười cười, “Đã lâu không gặp, bạn trai cũ, anh cũng đã trưởng thành rồi nhỉ.” Từ khi bọn họ chia tay đến bây giờ cũng được gần hai năm không gặp rồi.
Hàng Vũ Hằng không vui, lườm Thiệu Thành Hi, “Anh thật nhiều chuyện, sau này không được nói em gái tôi là bạn gái cũ của anh, đã bị anh bỏ rơi hai lần, nếu truyền ra ngoài thì làm sao lấy được chồng?”
Thiệu Thành Hi cười trầm thấp, chiều theo ý anh ta gật đầu, “Được rồi.”
Hàng Tiểu Ý hung hăng lườm Thiệu Thành Hi nhưng đổi lại là một trận cười của anh.
Ôm lấy cô gái đó vào trong ngực, Thiệu Thành Hi đắc ý nói với Hàng Tiểu Ý, “ Như thế nào, so với cô thì đẹp hơn chứ?”
Cô gái trong ngực Thiệu Thành Hi được anh ôm thân mật, trong lòng không khỏi hồi hộp, hai tay ôm eo rắn chắc của anh, đầu thì gối lên trước ngực.
Hàng Tiểu Ý cười nhạo một tiếng, giọng nói chua xót, “Thiệu Thành Hi, anh biết không? Khi nào anh chán ghét tiếp xúc cơ thể với người nào đó, ngón trỏ bên tay phải sẽ tự động gõ vào đồ vật, còn nếu trong tay không có gì thì anh sẽ gõ đầu gối của mình.”
Hàng Tiểu Ý vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về tay phải của Thiệu Thành Hi, động tác gõ ly rượu đỏ của anh lập tức ngừng lại.
Mọi người trong phòng liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Hàng Vũ Hàng chậc chậc, “Tiểu Tiểu, thật trâu nha.”
Thiệu Thành Hi im lặng nhìn cô mấy giây rồi cười ra tiếng, đẩy cô gái trong ngực ra, hai chân bỏ xuống, chán ghét lấy khăn ướt lau tay thật mạnh, sau đó đứng lên, chân dài bước vài bước đã đến trước mặt Hàng Tiểu Ý, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô thực sự hiểu rõ tôi vậy sao?”
Đôi lông mày của Hàng Tiểu Ý cũng hơi nhướng lên, “Cũng không phải hiểu quá rõ.”
Hàng Vũ Hằng nhìn hai người bọn họ nói chuyện, cảm thấy áp lực nặng nề, lập tức tiến lên chắn giữa hai người, vẻ mặt đề phòng, “Thiệu Thành Hi, anh còn dám trêu em gái tôi, tôi sẽ không để yên đâu, anh đã một lần rồi lại một lần bỏ rơi nó, bây giờ lại muốn có lần thứ ba hay sao?”
Hàng Tiểu Ý im lặng thở ra một hơi, tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Thành Hi bỏ rơi cô hai lần, bởi vì anh là người cao cao tại thượng,Thiệu Thành Hi thông minh giỏi giang, được tất cả mọi người phải ngước nhìn.
“Thật sự là tôi bị em gái cậu bỏ rơi hai lần.” Thiệu Thành Hi thản nhiên nói.
Hàng Vũ Hằng lườm anh, “Thiệu Thành Hi, anh đừng có nói dối. Anh bỏ rơi em gái tôi hai lần còn muốn giữ lại thanh danh cho nó? Không cần dối trá như thế, em gái tôi như vậy, so với anh, ai bỏ rơi ai, ai cũng biết, vì thế anh tránh xa em gái tôi ra, tôi không muốn nó phải chịu thêm tổn thương nữa.”
Thiệu Thành Hi nhún nhún vai với Hàng Tiểu Ý, sự thật anh đã nói ra, người khác tin hay không cũng không liên quan đến anh.
Hàng Tiểu Ý im lặng quan sát anh ba của mình, không hổ danh là cùng một mẹ sinh ra, dùng hết sức làm tổn thương cô.
Hàng Tiểu Ý không muốn nhìn Hàng Vũ Hằng, “Anh ba, em nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ở tầng hai, phòng ngủ dành cho em đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Hàng Tiểu Ý gật đầu, kéo vali nặng nề lên tầng, trợ lí thấy thế vội vàng bước lên giúp cô. Thiệu Thành Hi liếc mắt nhìn ba người ngồi ở bàn mạt chược nãy giờ vẫn đang xem trò vui, “Được rồi, tối nay tới đây thôi, mọi người giải tán đi.”
Người mặc áo sơmi có hình bông hoa đứng lên nói, “Anh Thành, em đưa anh về.”
Thiệu Thành Hi lắc đầu, nhìn lên cánh cửa phòng ở tầng hai, “Không cần, đêm nay anh ở lại đây.”
“Giàu rồi”
“Chạm rồi,bên trong là đỏ.”
“Ù rồi.”
“Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), có người nói bên trong là đỏ, anh có bị điên không.”
“Ù là được, anh quản tôi ù cái gì, đã thua thì mau cởi quần áo ra.” Người đàn ông đi đôi giày loè loẹt đang vắt chân cười đắc thắng.
Hàng Vũ Hằng rủa nhỏ một tiếng, “Chắc chắn các người đang muốn làm khó tôi.” Nói xong liền cởi chiếc áo T-shirt đang mặc ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng.
“Chơi tiếp nào, ông đây không tin hôm nay ông không thắng nổi mấy người một ván.” Hàng Vũ Hằng lấy tay đập mạnh xuống bàn, bộ dáng như người không còn gì để mất.
Thiệu Thành Hi lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, đứng sau anh ta, cười nói với mọi người, “Người đâu, mau kéo rèm cửa lại, nếu không hình ảnh đại minh tinh của chúng ta khoả thân bị chụp được, nhất định anh ấy sẽ được lên trang nhất của báo đó.”
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn cười ầm lên, Hàng Vũ Hằng quay người lại lườm anh, “Thiệu Thành Hi, anh nhiều chuyện….”
Thiệu Thành Hi bước sang một bên rồi xoay người, vẫy tay với cô gái xinh đẹp trước lồi sau vểnh đứng gần đó, “Cô mau đến đây, giúp Hàng tiên sinh này hạ hoả.”
Cô gái trang điểm đậm bày ra cái eo lắc lư như rắn nước đi đến chỗ Hàng Vũ Hằng, tay đưa lên vẽ từng vòng tròn trên lồng ngực rắn chắc của anh ta, chậm rãi khiêu khích, trong mắt mang theo nồng đậm ám chỉ.
Hàng Vũ Hằng đánh vào tay cô ta một cái, không kiên nhẫn đẩy cô ta ngã xuống đất, ác miệng nói, “Ông đây là trai cong, không thích phụ nữ.”
Cô gái bị Hàng Vũ Hằng ghét bỏ uất ức đứng lên, cặp mắt ướt át nhìn về phía Thiệu Thành Hi, tỏ vẻ đáng thương.
Thiệu Thành Hi cau mày, tay cầm ly rượu vang bước đến ghế sa lông ngồi xuống, cô gái kia đi theo anh, đưa mắt nhìn anh, khúm núm không nói gì.
Biệt thự mở đèn sáng trưng, chỉ có tiếng mạt chược va chạm với nhau cùng với tiếng chửi bậy của đàn ông.
Hàng Vũ Hằng lại thua ba ván nữa, vớ chân, quần và đai lưng cũng đều cởi ra rồi, trên người anh ta cũng chỉ còn lại cái quần lót
Tức giận đẩy chỗ mạt chược ra xa, Hàng Vũ Hằng hút một điếu thuốc nói, “Năm nay không tốt, trò mạt chược này ông đây không phù hợp để chơi.”
Ba người cùng chơi mạt chược với Hàng Vũ Hằng nhìn thấy bộ dáng chán nản của anh ta, vui mừng khôn xiết nhưng lại bị anh ta hung hăng trừng mắt, “Tiếp tục, tiếp tục nào.”
“Tiếp tục sao? Tôi nói cậu còn quần áo để cởi sao?” Một trong ba người lên tiếng, nhìn anh ta từ đầu đến chân rồi cười khà khà, “Không phải có ý định cởi luôn quần lót chứ….”
Hàng Vũ Hằng đẩy mạnh đống mạt chược, tự động tẩy bài, mờ ám nhìn anh ta, “Anh không đánh cũng phải đánh, dù sao ông đây không có tiền, quần áo cũng không thể cởi thêm, anh xem rồi làm đi.”
Nhìn bộ dáng vô lại của anh ta, mấy người còn lại đều lắc đầu ngán ngẩm, anh ta thật liều mạng mà, cũng không quên phun nước bọt, “Là Hàng Vũ Hằng anh, theo chúng tôi chơi mạt chược mà không có tiền nếu đổi lại thành người khác thì đã sớm cởi sạch mất tay mất chân rồi.”
Thiệu Thành Hi tựa nửa người trên ghế salon màu đen bằng da thật, đôi chân thon dài gác lên khay trà, ngón tay thon dài trắng nõn không nhanh không chậm lắc lắc rượu đỏ trong ly, cặp mắt hẹp dài híp lại nhìn đồng hồ treo tường, dường như đang chờ gì đó.
Sau khi Hàng Vũ Hằng thua một ván nữa, cửa chính biệt thự được mở ra, nữ trợ lý của anh ta cầm theo một vali hành lý đi vào, “Cô Hàng, xin mời vào, đây chính là nơi ở của anh Hằng.”
Trợ lý còn chưa nói hết câu, một người mặc bộ váy dài thanh lịch,một cô gái với mái tóc dài đen nhánh trên tay kéo theo một chiếc vali bước vào, ánh mắt sáng ngời nhanh chóng rơi vào trên cơ thể của Hàng Vũ Hằng.
Thiệu Thành Hi nhìn thấy cô gái đó, cơ thể lập tức run lên,cặp mắt dài nhỏ màu đen tối lại.
Cô gái nhíu đôi mi thanh tú, “Hàng Vũ Hằng….” Như một cơn gió làm rung động chiếc chuông gió, lưu lại sự trong trẻo, khiến người ta nghe qua một lần thì không có cách nào quên.
Hàng Vũ Hằng nghe giọng của cô gái, lập tức bật dậy, xoay người nhặt quần áo mặc vào, tay chân luống cuống đeo thắt lưng, miệng cười hì hì, “ Chị hai nhà chúng ta tới rồi, vậy mà không tiếp đón từ xa, thật không phải.”
Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn anh ta, bên ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh ba, tại sao không đi đón em?”
“Anh đang bận kiếm tiền mà, em cũng biết thời buổi bây giờ kiếm tiền không dễ...”
“Em lại không thấy anh đang kiếm tiền, chỉ thấy đến quần lót anh cũng sắp mất.” Hàng Tiểu Ý cũng không lưu lại cho anh ta chút mặt mũi nào.
Trên bàn mạt chược nổi lên một trận cười nhạo báng, “Ha, Vũ Hằng, đây là em gái của cậu sao? Giọng nói thật hay, hay là để em gái cậu thế chỗ đi? Thua một ván hát một bài có được không?”
Hàng Vũ Hằng lườm anh ta, còn chưa kịp mở miệng đã có người cảnh cáo, “Nói chuyện nên cẩn thận một chút.”
Trong nháy mắt trên bàn mạt chược im lặng không có tiếng động.
Bên trong giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn vang lên, tiếng nói quen thuốc đó làm Hàng Tiểu Ý sững người, nhìn về phía giọng nói phát ra, trên ghê salon có một người đàn ông đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang, mà cô ta lại như đang cười nhưng không cười cô.
Hàng Tiểu Ý giật mình, tim bất giác đập nhanh khiến cho cô hít thở cũng không thông.
Thiệu Thành Hi nhấp một ngụm rượu đỏ, lười biếng nói, “Đã lâu không gặp, bạn gái cũ.”
Đôi mắt cô nhìn qua người phụ nữ trong ngực anh, cô ta còn nhíu mày khiêu khích với cô.
Hàng Tiểu Ý cố gắng đè xuống cảm giác hỗn loạn trong lòng mình, cười cười, “Đã lâu không gặp, bạn trai cũ, anh cũng đã trưởng thành rồi nhỉ.” Từ khi bọn họ chia tay đến bây giờ cũng được gần hai năm không gặp rồi.
Hàng Vũ Hằng không vui, lườm Thiệu Thành Hi, “Anh thật nhiều chuyện, sau này không được nói em gái tôi là bạn gái cũ của anh, đã bị anh bỏ rơi hai lần, nếu truyền ra ngoài thì làm sao lấy được chồng?”
Thiệu Thành Hi cười trầm thấp, chiều theo ý anh ta gật đầu, “Được rồi.”
Hàng Tiểu Ý hung hăng lườm Thiệu Thành Hi nhưng đổi lại là một trận cười của anh.
Ôm lấy cô gái đó vào trong ngực, Thiệu Thành Hi đắc ý nói với Hàng Tiểu Ý, “ Như thế nào, so với cô thì đẹp hơn chứ?”
Cô gái trong ngực Thiệu Thành Hi được anh ôm thân mật, trong lòng không khỏi hồi hộp, hai tay ôm eo rắn chắc của anh, đầu thì gối lên trước ngực.
Hàng Tiểu Ý cười nhạo một tiếng, giọng nói chua xót, “Thiệu Thành Hi, anh biết không? Khi nào anh chán ghét tiếp xúc cơ thể với người nào đó, ngón trỏ bên tay phải sẽ tự động gõ vào đồ vật, còn nếu trong tay không có gì thì anh sẽ gõ đầu gối của mình.”
Hàng Tiểu Ý vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về tay phải của Thiệu Thành Hi, động tác gõ ly rượu đỏ của anh lập tức ngừng lại.
Mọi người trong phòng liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Hàng Vũ Hàng chậc chậc, “Tiểu Tiểu, thật trâu nha.”
Thiệu Thành Hi im lặng nhìn cô mấy giây rồi cười ra tiếng, đẩy cô gái trong ngực ra, hai chân bỏ xuống, chán ghét lấy khăn ướt lau tay thật mạnh, sau đó đứng lên, chân dài bước vài bước đã đến trước mặt Hàng Tiểu Ý, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô thực sự hiểu rõ tôi vậy sao?”
Đôi lông mày của Hàng Tiểu Ý cũng hơi nhướng lên, “Cũng không phải hiểu quá rõ.”
Hàng Vũ Hằng nhìn hai người bọn họ nói chuyện, cảm thấy áp lực nặng nề, lập tức tiến lên chắn giữa hai người, vẻ mặt đề phòng, “Thiệu Thành Hi, anh còn dám trêu em gái tôi, tôi sẽ không để yên đâu, anh đã một lần rồi lại một lần bỏ rơi nó, bây giờ lại muốn có lần thứ ba hay sao?”
Hàng Tiểu Ý im lặng thở ra một hơi, tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Thành Hi bỏ rơi cô hai lần, bởi vì anh là người cao cao tại thượng,Thiệu Thành Hi thông minh giỏi giang, được tất cả mọi người phải ngước nhìn.
“Thật sự là tôi bị em gái cậu bỏ rơi hai lần.” Thiệu Thành Hi thản nhiên nói.
Hàng Vũ Hằng lườm anh, “Thiệu Thành Hi, anh đừng có nói dối. Anh bỏ rơi em gái tôi hai lần còn muốn giữ lại thanh danh cho nó? Không cần dối trá như thế, em gái tôi như vậy, so với anh, ai bỏ rơi ai, ai cũng biết, vì thế anh tránh xa em gái tôi ra, tôi không muốn nó phải chịu thêm tổn thương nữa.”
Thiệu Thành Hi nhún nhún vai với Hàng Tiểu Ý, sự thật anh đã nói ra, người khác tin hay không cũng không liên quan đến anh.
Hàng Tiểu Ý im lặng quan sát anh ba của mình, không hổ danh là cùng một mẹ sinh ra, dùng hết sức làm tổn thương cô.
Hàng Tiểu Ý không muốn nhìn Hàng Vũ Hằng, “Anh ba, em nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ở tầng hai, phòng ngủ dành cho em đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Hàng Tiểu Ý gật đầu, kéo vali nặng nề lên tầng, trợ lí thấy thế vội vàng bước lên giúp cô. Thiệu Thành Hi liếc mắt nhìn ba người ngồi ở bàn mạt chược nãy giờ vẫn đang xem trò vui, “Được rồi, tối nay tới đây thôi, mọi người giải tán đi.”
Người mặc áo sơmi có hình bông hoa đứng lên nói, “Anh Thành, em đưa anh về.”
Thiệu Thành Hi lắc đầu, nhìn lên cánh cửa phòng ở tầng hai, “Không cần, đêm nay anh ở lại đây.”
Bình luận facebook