Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit: Độc Bá Thiên
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Sáng hôm sau, hai người ngủ đến tận tám giờ mới rời giường, thu dọn qua một lượt rồi xuống lầu thì thấy Tần Vũ đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn là một bữa sáng phong phú, đằng sau vẫn còn mấy người mặc trang phục đầu bếp đang bận rộn.
Tần Vũ thấy hai người xuống lầu, vẫy vẫy tay: “Mau đến đây, ăn sáng, ăn sáng nào.”
Hàng Tiểu Ý bĩu môi: “Chủ nghĩa tư bản xa xỉ.”
Ăn sáng xong, Thiệu Thành Hi kéo Tần Vũ qua một bên nói mấy câu, Tần Vũ gật đầu rời đi, trước khi đi còn hôn gió với Hàng Tiểu Ý đang ngồi một cái: “Chị dâu, em đi đây.”
Hàng Tiểu Ý vừa định giơ tay chào tạm biệt anh ta, cửa đã đóng lại, bóng dáng Tần Vũ biến mất.
Hạ tay xuống, Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Giờ anh đang là thương binh, phải quay về giường nằm đi chứ?”
Thiệu Thành Hi nghe vậy, ngước mắt liếc cô một cái: “Em muốn giúp anh về giường nằm không?”
Hàng tiểu Ý: “... Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Thiệu Thành Hi đi đến bên Hàng Tiểu Ý, hơi cúi người vây cô trên ghế, mắt nhìn cô: “Tiểu Tiểu, nếu em không định thỏa mãn anh, vậy đừng nói mấy lời khiến người khác xúc động nữa.”
Nhìn bóng dáng thản nhiên lên lầu của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý ngây ra chẳng hiểu gì, cô phát hiện càng ngày Thiệu Thành Hi càng khó hiểu.
Không biết bao lâu, Thiệu Thành Hi đã xuống lầu, đưa túi xách của Hàng Tiểu Ý cho cô: “Đi xem nhà thôi.”
Hàng Tiểu Ý tiếp lấy túi, hơi không yên lòng: “Bây giờ anh có thể đi sao?” Vừa nói vừa lo lắng chọc chọc nhẹ vào băng gạc trên đầu anh.
Thiệu Thành Hi nắm tay cô đi ra cửa, lơ đễnh nói: “Giường vẫn còn lên được thì còn gì không làm được.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Được rồi, người này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, cô vẫn nên nói ít đi thôi.
Ra cửa, thư ký của Thiệu Thành Hi đã lái xe tới, đưa hai người đến trung tâm thương mại. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tiêu thụ, hai người đi xem căn nhà mà Hàng Tiểu Ý nhìn trúng lần trước. Sau khi xem, Thiệu Thành Hi cũng thấy rất hài lòng nên quyết định mua.
Thiệu Thành Hi gọi điện, không bao lâu sau một quản lý của bộ phận thanh toán bên bán đã tới, giúp họ làm thủ tục, một vài thủ tục rườm rà cũng được đơn giản hóa, lúc cần chứng minh nhân dân, Thiệu Thành Hi vươn tay lấy túi của Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vội che túi của mình lại, cảnh giác nhìn anh: “Chứng minh thư của anh đâu?”
Thiệu Thành Hi sờ cằm nhìn cô, cười mà như không cười: “Tiểu Tiểu, nhà ở mua sau khi kết hôn là tài sản chung của vợ chồng, dùng chứng minh thư của ai, ghi tên ai cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
Hàng Tiểu Ý liều mạng lắc đầu: “Vậy cũng không được.”
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ, đành phải lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho quản lý. Lúc trả tiền, Hàng Tiểu Ý lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho anh, lắp bắp: “Đây là ít tiền em dành dụm mấy năm nay, không nhiều lắm, nhưng…”
Cô chưa kịp nói xong, Thiệu Thành Hi đã lấy thẻ của cô gộp với thẻ của anh đưa cả cho người thanh toán.
Hàng Tiểu Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lòng khẽ thở phào một cái.
Khi làm thủ tục xong xuôi cũng đã sắp đến giữa trưa, hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Thiệu Thành Hi ôm lấy vai cô: “Có nhà rồi, đột nhiên cảm thấy giấc mơ đã trở thành hiện thực.”
Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái: “Xin hỏi, giấc mơ của anh Thiệu là gì?”
Thiệu Thành Hi hạ mắt nhìn cô, khóe mi đuôi mày đều đượm nét cười: “Giấc mơ lớn nhất của tôi là mỗi lúc nghỉ ngơi, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm được vợ mình.”
Giấc mơ này đúng là lớn ha...
Hàng Tiểu Ý trợn tròn mắt, im lặng nhìn trời, lấy một câu đang lưu hành trên mạng, con đường xa nhất mà cô từng đi chính là con đường mang tên Thiệu Thành Hi.
Thiệu Thành Hi nhìn biểu tình trên mặt cô, hiếm khi có cảm giác tự hào. Anh nhìn xung quanh, kéo cô đến một góc, cúi đầu hôn lên môi cô, cảm giác đường đường chính chính hôn môi này thật tốt.
Giữa trưa hè nóng nực, trên đường chẳng có ai, Hàng Tiểu Ý cũng ngoan ngoãn để mặc cho anh hôn.
Vừa ngừng hôn, Hàng Tiểu Ý đã không chịu nổi mà đẩy anh ra: “Nóng quá…”
Thiệu Thành Hi nghe vậy nhíu mày, cúi đầu thổi một hơi bên tai cô: “Tiểu Tiểu, em lại đang quyến rũ anh đấy à?”
Hàng Tiểu Ý không thể nhịn được nữa, cả ngày người này đều động dục, không biết có tí tự giác làm người nào không nữa? Mở mồm ngậm miệng đều là mấy chuyện trên giường này, còn chút lý tưởng xã hội chủ nghĩa nào không chứ?
Dùng sức nhéo mạnh một cái vào tay anh, Hàng Tiểu Ý vẫn chưa hết tức, lại nện một đấm lên vai anh, cuối cùng còn phải cắn lên tay anh một miếng mới hả giận.
Thiệu Thành Hi tốt tính để mặc cho cô xả giận, lại đột nhiên mở miệng: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?”
Hàng Tiểu Ý ngoài cười trong không cười: “Thiệu Thành Hi, anh cảm thấy chiêu này vẫn có tác dụng ư?” Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Thiệu Thành Hi lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nháy mắt một cái với cô, khẽ nói: “Tiểu Tiểu, thật sự là mẹ của anh đấy.”
Hàng Tiểu Ý nhìn vẻ mặt của Thiệu Thành Hi, không giống nói đùa lắm, hơi cứng ngắc xoay người lại, dưới một gốc cây, mẹ Thiệu dùng vẻ mặt tươi cười nhìn hai người bọn họ.
Hàng Tiểu Ý: “... Con chào dì.” Cô cảm thấy mình may đến nỗi có thể đi mua vé số, rõ ràng thế giới lớn như vậy, nhưng trước mắt của cô lại chỉ nhỏ như một chỗ rẽ, chỗ rẽ có thể gặp được người nhà của Thiệu Thành Hi.
“Tiểu Tiểu à, quả nhiên là con, vừa rồi dì nhìn thấy Thành Hi đang ôm ai đó, nếu không phải là con thì dì đã phải đánh nó một trận tơi bời rồi.” Mẹ Thiệu vô cùng vui vẻ nói.
Trong lòng Hàng Tiểu Ý giống như sóng cuồn cuộn của Trường Giang, cực kỳ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mẹ Thiệu đi tới, thấy băng gạc trên đầu và trên tay của Thiệu Thành Hi, nhíu mày: “Làm sao lại bị thế rồi?”
Thiệu Thành Hi nhướng mày, chỉ Hàng Tiểu Ý: “Bạo lực gia đình ạ.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Thiệu Thành Hi lại giơ tay lên cho mẹ Thiệu nhìn: “Mẹ nhìn này, cô ấy vừa cắn đấy…”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Nghĩ đến cái dáng vẻ vừa cắn vừa đánh Thiệu Thành Hi vừa rồi của cô đã rơi vào trong mắt mẹ Thiệu, Hàng Tiểu Ý cảm thấy đời người đúng là quá khổ cực, mỗi giây mỗi phút đều gặp phải trắc trở.
Mẹ Thiệu bị Thiệu Thành Hi quấy rầy, đã quên hẳn chuyện anh bị thương, trừng mắt liếc anh một cái: “Mẹ thấy là con chọc Tiểu Tiểu thì có, mẹ cũng không hiểu nổi sao loại người như con mà cũng có được bạn gái nữa.”
Thiệu Thành Hi gật nhẹ đầu tán thành, vô cùng dịu dàng sờ lên tóc Hàng Tiểu Ý: “Mẹ, ánh mắt Tiểu Tiểu không tốt, sau này mẹ nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy đấy.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Mẹ Thiệu dở khóc dở cười, nắm tay Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu à, đừng để ý, trừ cái miệng này ra thì mấy thứ khác của thằng con dì vẫn rất tốt.” Lần trước nghe cha của Thiệu Thành Hi nói ông thấy hai người đi thuê phòng, còn nói con bé tên là Hàng Tiểu Ý, bà đã vô cùng vui vẻ, luôn bảo Thiệu Thành Hi mau mang con bé về nhà ăn bữa cơm, nhưng gần đây Thiệu Thành Hi lại quá bận nên vẫn chưa có dịp nào.
“Tiểu Tiểu à, con rảnh không, đến nhà dì ăn bữa cơm chứ?”
Hàng Tiểu Ý vội nói: “Vâng, trước con đã nói với Thành Hi về nhà để chào hỏi chú và dì, nhưng anh ấy vừa mới về nên chưa kịp, mong dì không để ý.”
Mẹ Thiệu vội lắc đầu: “Để ý gì chứ, lúc nào con rảnh, để dì nấu cơm cho con ăn nhé?”
Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Tối mai anh rảnh không?”
Mẹ Thiệu tiến lên một bước, ngăn ánh mắt của Hàng Tiểu Ý: “Không cần quan tâm đến nó, chúng ta cũng không mời nó ăn cơm, chỉ cần con rảnh là được. Vậy tối mai con thích ăn gì, dì làm cho con.”
“Gì cũng được ạ, dẫu sao dì cũng đừng mệt nhọc quá vì con là được.”
Mẹ Thiệu cười thoải mái: “Không mệt không mệt, chỉ cần con tới là dì vui rồi.”
“Vâng, vậy tối mai con đến thăm dì và chú.” Hàng Tiểu Ý cũng cười, mẹ Thiệu cho người ta một cảm giác rất thân thiện, khiến cô thân thiết vô cùng.
Chia tay với mẹ Thiệu, Thiệu Thành Hi ôm eo cô, Hàng Tiểu Ý tránh né, nhìn anh, mặt không biểu cảm, giọng nói âm u: “Em đang thấy rất mệt.”
Thiệu Thành Hi nhướng mày, tiến lên một bước, kề sát người cô: “Mệt? Muốn anh xoa bóp cho em không?” Nói xong tay lớn từ trên eo nhỏ của cô chạy dọc lên sống lưng, người Hàng Tiểu Ý run bắn lên, đẩy anh ra, thở hổn hển: “Thiệu Thành Hi, anh đúng là… đúng là…”
“... Không biết xấu hổ hả?” Thiệu Thành Hi cười tươi, khẽ vuốt cằm: “Tiểu Tiểu, nếu bốn chữ đó thốt ra từ trong miệng em, anh sẽ cảm thấy đó là một lời khen.”
Hàng Tiểu Ý nhìn trời, cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi, đành bó tay với ông chồng có thể buông lời tán tỉnh bất kỳ lúc nào và ở đâu.
Thiệu Thành Hi thương tiếc hôn lên môi cô một cái: “Đi thôi, thấy em đáng thương như vậy, anh dẫn em đi ăn.”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, liền rời đi cùng anh.
Khi thấy nơi có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy cả người đều không khỏe.
Đây là tiệm thịt nướng của Tạ Thiên Ninh.
Thiệu Thành Hi dắt cô vào trong, Hàng Tiểu Ý lại đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh: “Sao lại tới đây?”
Khóe miệng Thiệu Thành Hi cong lên một nụ cười, đáy mắt lại chứa ánh sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện ra: “Dù sao có vài chuyện cũng phải nói cho rõ đúng không?”
Không để Hàng Tiểu Ý nghĩ gì thêm, Thiệu Thành Hi đã nửa ôm nửa kéo cô đi vào, tìm một nhân viên phục vụ hỏi chỗ phòng bao, mang Hàng Tiểu Ý đến đó, đẩy cửa ra, tất cả những người bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Chân mày Hàng Tiểu Ý hơi nhíu lại, trong phòng đã có cả đống người đang ngồi, Đồng Tâm, Vưu Nguyệt, Hàng Vũ Hằng, Tần Vũ, cả Tạ Thiên Ninh và Đường Tư.
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn Thiệu Thành Hi, anh vỗ vỗ tay cô, khẽ an ủi.
Tần Vũ đứng lên: “Anh Thành, anh đến rồi, em nghe lời anh, gọi hết bạn anh đến rồi đó.”
Thiệu Thành Hi gật đầu: “Được rồi, vất vả cho cậu quá.”
Tạ Thiên Ninh vừa nhìn thấy Thiệu Thành Hi, thoáng cái đã thay đổi sắc mặt, đầu đầy mồ hôi, như ngồi trên đống lửa: “Ừm, tôi ra ngoài một chút rồi về, mọi người ăn trước đi.” Nói xong định đứng lên đi ra ngoài.
Tần Vũ ngồi bên cạnh anh ta, chân dài duỗi ra ngăn anh ta lại, biếng nhác nói: “Ông chủ Tạ, sao vậy, không cho tôi mặt mũi sao?”
“Tổng giám đốc Tần nói quá rồi, sao, sao có thể…” Nói xong lại muôn phần không muốn ngồi xuống.
Đường Tư nắm chặt ly nước, vẻ mặt hơi cứng lại, khẽ cúi đầu xuống.
Đồng Tâm nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, trêu chọc: “Tiểu Tiểu, có chuyện gì mà thần bí thế, lại bảo tớ hẹn Đường Tư với Vưu Nguyệt đi, còn không cho tớ nói là cậu hẹn, khiến tớ nghĩ cả buổi.”
Hàng Tiểu Ý nhún vai, cô có thể nói là cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra không?
Thiệu Thành Hi kéo ghế để cô ngồi xuống, rồi cũng tự ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn mặt bàn chỉ có đồ uống, cười cười: “Hôm nay tôi mời toàn bạn bè của tôi và Tiểu Tiểu, tất cả cũng lâu lắm không gặp nhau rồi, nay ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon, nếm thử thịt nướng nhà ông chủ Tạ, tôi còn chưa từng ăn đâu đấy, hôm nay mọi người nhất định phải hết mình nhé.”
Nói xong, kéo chuông gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Sáng hôm sau, hai người ngủ đến tận tám giờ mới rời giường, thu dọn qua một lượt rồi xuống lầu thì thấy Tần Vũ đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn là một bữa sáng phong phú, đằng sau vẫn còn mấy người mặc trang phục đầu bếp đang bận rộn.
Tần Vũ thấy hai người xuống lầu, vẫy vẫy tay: “Mau đến đây, ăn sáng, ăn sáng nào.”
Hàng Tiểu Ý bĩu môi: “Chủ nghĩa tư bản xa xỉ.”
Ăn sáng xong, Thiệu Thành Hi kéo Tần Vũ qua một bên nói mấy câu, Tần Vũ gật đầu rời đi, trước khi đi còn hôn gió với Hàng Tiểu Ý đang ngồi một cái: “Chị dâu, em đi đây.”
Hàng Tiểu Ý vừa định giơ tay chào tạm biệt anh ta, cửa đã đóng lại, bóng dáng Tần Vũ biến mất.
Hạ tay xuống, Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Giờ anh đang là thương binh, phải quay về giường nằm đi chứ?”
Thiệu Thành Hi nghe vậy, ngước mắt liếc cô một cái: “Em muốn giúp anh về giường nằm không?”
Hàng tiểu Ý: “... Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Thiệu Thành Hi đi đến bên Hàng Tiểu Ý, hơi cúi người vây cô trên ghế, mắt nhìn cô: “Tiểu Tiểu, nếu em không định thỏa mãn anh, vậy đừng nói mấy lời khiến người khác xúc động nữa.”
Nhìn bóng dáng thản nhiên lên lầu của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý ngây ra chẳng hiểu gì, cô phát hiện càng ngày Thiệu Thành Hi càng khó hiểu.
Không biết bao lâu, Thiệu Thành Hi đã xuống lầu, đưa túi xách của Hàng Tiểu Ý cho cô: “Đi xem nhà thôi.”
Hàng Tiểu Ý tiếp lấy túi, hơi không yên lòng: “Bây giờ anh có thể đi sao?” Vừa nói vừa lo lắng chọc chọc nhẹ vào băng gạc trên đầu anh.
Thiệu Thành Hi nắm tay cô đi ra cửa, lơ đễnh nói: “Giường vẫn còn lên được thì còn gì không làm được.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Được rồi, người này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, cô vẫn nên nói ít đi thôi.
Ra cửa, thư ký của Thiệu Thành Hi đã lái xe tới, đưa hai người đến trung tâm thương mại. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tiêu thụ, hai người đi xem căn nhà mà Hàng Tiểu Ý nhìn trúng lần trước. Sau khi xem, Thiệu Thành Hi cũng thấy rất hài lòng nên quyết định mua.
Thiệu Thành Hi gọi điện, không bao lâu sau một quản lý của bộ phận thanh toán bên bán đã tới, giúp họ làm thủ tục, một vài thủ tục rườm rà cũng được đơn giản hóa, lúc cần chứng minh nhân dân, Thiệu Thành Hi vươn tay lấy túi của Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vội che túi của mình lại, cảnh giác nhìn anh: “Chứng minh thư của anh đâu?”
Thiệu Thành Hi sờ cằm nhìn cô, cười mà như không cười: “Tiểu Tiểu, nhà ở mua sau khi kết hôn là tài sản chung của vợ chồng, dùng chứng minh thư của ai, ghi tên ai cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
Hàng Tiểu Ý liều mạng lắc đầu: “Vậy cũng không được.”
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ, đành phải lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho quản lý. Lúc trả tiền, Hàng Tiểu Ý lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho anh, lắp bắp: “Đây là ít tiền em dành dụm mấy năm nay, không nhiều lắm, nhưng…”
Cô chưa kịp nói xong, Thiệu Thành Hi đã lấy thẻ của cô gộp với thẻ của anh đưa cả cho người thanh toán.
Hàng Tiểu Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lòng khẽ thở phào một cái.
Khi làm thủ tục xong xuôi cũng đã sắp đến giữa trưa, hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Thiệu Thành Hi ôm lấy vai cô: “Có nhà rồi, đột nhiên cảm thấy giấc mơ đã trở thành hiện thực.”
Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái: “Xin hỏi, giấc mơ của anh Thiệu là gì?”
Thiệu Thành Hi hạ mắt nhìn cô, khóe mi đuôi mày đều đượm nét cười: “Giấc mơ lớn nhất của tôi là mỗi lúc nghỉ ngơi, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm được vợ mình.”
Giấc mơ này đúng là lớn ha...
Hàng Tiểu Ý trợn tròn mắt, im lặng nhìn trời, lấy một câu đang lưu hành trên mạng, con đường xa nhất mà cô từng đi chính là con đường mang tên Thiệu Thành Hi.
Thiệu Thành Hi nhìn biểu tình trên mặt cô, hiếm khi có cảm giác tự hào. Anh nhìn xung quanh, kéo cô đến một góc, cúi đầu hôn lên môi cô, cảm giác đường đường chính chính hôn môi này thật tốt.
Giữa trưa hè nóng nực, trên đường chẳng có ai, Hàng Tiểu Ý cũng ngoan ngoãn để mặc cho anh hôn.
Vừa ngừng hôn, Hàng Tiểu Ý đã không chịu nổi mà đẩy anh ra: “Nóng quá…”
Thiệu Thành Hi nghe vậy nhíu mày, cúi đầu thổi một hơi bên tai cô: “Tiểu Tiểu, em lại đang quyến rũ anh đấy à?”
Hàng Tiểu Ý không thể nhịn được nữa, cả ngày người này đều động dục, không biết có tí tự giác làm người nào không nữa? Mở mồm ngậm miệng đều là mấy chuyện trên giường này, còn chút lý tưởng xã hội chủ nghĩa nào không chứ?
Dùng sức nhéo mạnh một cái vào tay anh, Hàng Tiểu Ý vẫn chưa hết tức, lại nện một đấm lên vai anh, cuối cùng còn phải cắn lên tay anh một miếng mới hả giận.
Thiệu Thành Hi tốt tính để mặc cho cô xả giận, lại đột nhiên mở miệng: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?”
Hàng Tiểu Ý ngoài cười trong không cười: “Thiệu Thành Hi, anh cảm thấy chiêu này vẫn có tác dụng ư?” Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Thiệu Thành Hi lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nháy mắt một cái với cô, khẽ nói: “Tiểu Tiểu, thật sự là mẹ của anh đấy.”
Hàng Tiểu Ý nhìn vẻ mặt của Thiệu Thành Hi, không giống nói đùa lắm, hơi cứng ngắc xoay người lại, dưới một gốc cây, mẹ Thiệu dùng vẻ mặt tươi cười nhìn hai người bọn họ.
Hàng Tiểu Ý: “... Con chào dì.” Cô cảm thấy mình may đến nỗi có thể đi mua vé số, rõ ràng thế giới lớn như vậy, nhưng trước mắt của cô lại chỉ nhỏ như một chỗ rẽ, chỗ rẽ có thể gặp được người nhà của Thiệu Thành Hi.
“Tiểu Tiểu à, quả nhiên là con, vừa rồi dì nhìn thấy Thành Hi đang ôm ai đó, nếu không phải là con thì dì đã phải đánh nó một trận tơi bời rồi.” Mẹ Thiệu vô cùng vui vẻ nói.
Trong lòng Hàng Tiểu Ý giống như sóng cuồn cuộn của Trường Giang, cực kỳ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mẹ Thiệu đi tới, thấy băng gạc trên đầu và trên tay của Thiệu Thành Hi, nhíu mày: “Làm sao lại bị thế rồi?”
Thiệu Thành Hi nhướng mày, chỉ Hàng Tiểu Ý: “Bạo lực gia đình ạ.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Thiệu Thành Hi lại giơ tay lên cho mẹ Thiệu nhìn: “Mẹ nhìn này, cô ấy vừa cắn đấy…”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Nghĩ đến cái dáng vẻ vừa cắn vừa đánh Thiệu Thành Hi vừa rồi của cô đã rơi vào trong mắt mẹ Thiệu, Hàng Tiểu Ý cảm thấy đời người đúng là quá khổ cực, mỗi giây mỗi phút đều gặp phải trắc trở.
Mẹ Thiệu bị Thiệu Thành Hi quấy rầy, đã quên hẳn chuyện anh bị thương, trừng mắt liếc anh một cái: “Mẹ thấy là con chọc Tiểu Tiểu thì có, mẹ cũng không hiểu nổi sao loại người như con mà cũng có được bạn gái nữa.”
Thiệu Thành Hi gật nhẹ đầu tán thành, vô cùng dịu dàng sờ lên tóc Hàng Tiểu Ý: “Mẹ, ánh mắt Tiểu Tiểu không tốt, sau này mẹ nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy đấy.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Mẹ Thiệu dở khóc dở cười, nắm tay Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu à, đừng để ý, trừ cái miệng này ra thì mấy thứ khác của thằng con dì vẫn rất tốt.” Lần trước nghe cha của Thiệu Thành Hi nói ông thấy hai người đi thuê phòng, còn nói con bé tên là Hàng Tiểu Ý, bà đã vô cùng vui vẻ, luôn bảo Thiệu Thành Hi mau mang con bé về nhà ăn bữa cơm, nhưng gần đây Thiệu Thành Hi lại quá bận nên vẫn chưa có dịp nào.
“Tiểu Tiểu à, con rảnh không, đến nhà dì ăn bữa cơm chứ?”
Hàng Tiểu Ý vội nói: “Vâng, trước con đã nói với Thành Hi về nhà để chào hỏi chú và dì, nhưng anh ấy vừa mới về nên chưa kịp, mong dì không để ý.”
Mẹ Thiệu vội lắc đầu: “Để ý gì chứ, lúc nào con rảnh, để dì nấu cơm cho con ăn nhé?”
Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Tối mai anh rảnh không?”
Mẹ Thiệu tiến lên một bước, ngăn ánh mắt của Hàng Tiểu Ý: “Không cần quan tâm đến nó, chúng ta cũng không mời nó ăn cơm, chỉ cần con rảnh là được. Vậy tối mai con thích ăn gì, dì làm cho con.”
“Gì cũng được ạ, dẫu sao dì cũng đừng mệt nhọc quá vì con là được.”
Mẹ Thiệu cười thoải mái: “Không mệt không mệt, chỉ cần con tới là dì vui rồi.”
“Vâng, vậy tối mai con đến thăm dì và chú.” Hàng Tiểu Ý cũng cười, mẹ Thiệu cho người ta một cảm giác rất thân thiện, khiến cô thân thiết vô cùng.
Chia tay với mẹ Thiệu, Thiệu Thành Hi ôm eo cô, Hàng Tiểu Ý tránh né, nhìn anh, mặt không biểu cảm, giọng nói âm u: “Em đang thấy rất mệt.”
Thiệu Thành Hi nhướng mày, tiến lên một bước, kề sát người cô: “Mệt? Muốn anh xoa bóp cho em không?” Nói xong tay lớn từ trên eo nhỏ của cô chạy dọc lên sống lưng, người Hàng Tiểu Ý run bắn lên, đẩy anh ra, thở hổn hển: “Thiệu Thành Hi, anh đúng là… đúng là…”
“... Không biết xấu hổ hả?” Thiệu Thành Hi cười tươi, khẽ vuốt cằm: “Tiểu Tiểu, nếu bốn chữ đó thốt ra từ trong miệng em, anh sẽ cảm thấy đó là một lời khen.”
Hàng Tiểu Ý nhìn trời, cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi, đành bó tay với ông chồng có thể buông lời tán tỉnh bất kỳ lúc nào và ở đâu.
Thiệu Thành Hi thương tiếc hôn lên môi cô một cái: “Đi thôi, thấy em đáng thương như vậy, anh dẫn em đi ăn.”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, liền rời đi cùng anh.
Khi thấy nơi có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy cả người đều không khỏe.
Đây là tiệm thịt nướng của Tạ Thiên Ninh.
Thiệu Thành Hi dắt cô vào trong, Hàng Tiểu Ý lại đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh: “Sao lại tới đây?”
Khóe miệng Thiệu Thành Hi cong lên một nụ cười, đáy mắt lại chứa ánh sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện ra: “Dù sao có vài chuyện cũng phải nói cho rõ đúng không?”
Không để Hàng Tiểu Ý nghĩ gì thêm, Thiệu Thành Hi đã nửa ôm nửa kéo cô đi vào, tìm một nhân viên phục vụ hỏi chỗ phòng bao, mang Hàng Tiểu Ý đến đó, đẩy cửa ra, tất cả những người bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Chân mày Hàng Tiểu Ý hơi nhíu lại, trong phòng đã có cả đống người đang ngồi, Đồng Tâm, Vưu Nguyệt, Hàng Vũ Hằng, Tần Vũ, cả Tạ Thiên Ninh và Đường Tư.
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn Thiệu Thành Hi, anh vỗ vỗ tay cô, khẽ an ủi.
Tần Vũ đứng lên: “Anh Thành, anh đến rồi, em nghe lời anh, gọi hết bạn anh đến rồi đó.”
Thiệu Thành Hi gật đầu: “Được rồi, vất vả cho cậu quá.”
Tạ Thiên Ninh vừa nhìn thấy Thiệu Thành Hi, thoáng cái đã thay đổi sắc mặt, đầu đầy mồ hôi, như ngồi trên đống lửa: “Ừm, tôi ra ngoài một chút rồi về, mọi người ăn trước đi.” Nói xong định đứng lên đi ra ngoài.
Tần Vũ ngồi bên cạnh anh ta, chân dài duỗi ra ngăn anh ta lại, biếng nhác nói: “Ông chủ Tạ, sao vậy, không cho tôi mặt mũi sao?”
“Tổng giám đốc Tần nói quá rồi, sao, sao có thể…” Nói xong lại muôn phần không muốn ngồi xuống.
Đường Tư nắm chặt ly nước, vẻ mặt hơi cứng lại, khẽ cúi đầu xuống.
Đồng Tâm nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, trêu chọc: “Tiểu Tiểu, có chuyện gì mà thần bí thế, lại bảo tớ hẹn Đường Tư với Vưu Nguyệt đi, còn không cho tớ nói là cậu hẹn, khiến tớ nghĩ cả buổi.”
Hàng Tiểu Ý nhún vai, cô có thể nói là cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra không?
Thiệu Thành Hi kéo ghế để cô ngồi xuống, rồi cũng tự ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn mặt bàn chỉ có đồ uống, cười cười: “Hôm nay tôi mời toàn bạn bè của tôi và Tiểu Tiểu, tất cả cũng lâu lắm không gặp nhau rồi, nay ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon, nếm thử thịt nướng nhà ông chủ Tạ, tôi còn chưa từng ăn đâu đấy, hôm nay mọi người nhất định phải hết mình nhé.”
Nói xong, kéo chuông gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Bình luận facebook