• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (106 Viewers)

  • Chap-1010

Chương 1010




Cậu tư nhận lấy cốc nước, giơ tay xoa đầu Tư Nhiên.



Mới có vài ngày, thằng nhóc này đã chiếm được lòng bà nhà mình rồi?



Cậu tư hỏi Tư Nhiên: "Mấy hôm nay con đều ở chỗ bà nội à?".



Tư Nhiên gật đầu: "Dạo này mẹ con bận, dì Thẩm đi công tác xa, giao công ty lại cho mẹ. Nên mấy hôm nay toàn là bà nội đưa con đi học. Tuy dì Thẩm nói có thể điều xe riêng ở trang viên Cảnh Hoa đưa đón con đến trường, nhưng bà nội bảo cứ để bà đưa, không cần xe riêng".



Cậu tư liền im lặng.



Thôi, bà nhà ông thực sự muốn làm bà nội lắm rồi.



Mợ tư vui vẻ lái xe đến một siêu thị gần đó.



Siêu thị này lấy chữ "tươi" làm chủ, tất cả mặt hàng đều vô vùng tươi ngon, hàng ngày hôm nay nhất định sẽ không xuất hiện trên giá ngày mai, vì vậy người ở rất xa cũng lái xe tới mua sắm.



Củ niễng của siêu thị này rất tươi, lần trước mợ tư làm thử, phát hiện Tư Nhiên ăn khá nhiều, bà liền nhớ kỹ.



Mợ tư không kêu vệ sĩ nào đi cùng, cứ một mình một người vui vẻ đẩy xe đi vào.



Bà không nhận ra rằng, bà vừa xuất hiện không lâu, Mai Linh cũng có mặt.



Liên tục mấy ngày, Mai Linh không tới tìm bà, vì vậy chỉ có thể loanh quanh gần trang viên Cảnh Hoa tìm cơ hội gặp mặt.



Dù sao trang viên Cảnh Hoa không phải nơi muốn là vào được, vì vậy cô chỉ có thể lượn lờ ở bên ngoài.



Đúng là vừa may, hôm nay cô thực sự gặp được.



Lúc thấy mợ tư đi một mình đẩy xe ra, Mai Linh suýt nữa sướng đến phát điên.



Đây quả thực là mèo mù vớ được cá rán mà!



Thế là mợ tư vừa đẩy xe hàng ra, Mai Linh cũng nhanh chóng xuống xe, lấy một xe hàng đẩy đi theo.



Tìm một góc camera theo dõi không quay được, Mai Linh cố tình đẩy xe hàng của mìng đụng vào xe của mợ tư.



Mợ tư vừa ngoảnh lại, liền thấy Mai Linh rưng rưng nhìn mình.



Trong lòng bà như có tiếng vật gì rơi vỡ.



Ôi chao, quên mất tiêu cô gái này!



"Dì...". Mai Linh chưa nói đã khóc.



Mợ tư hơi hoảng hốt: "Cháu khoan hãy khóc! Làm sao vậy?".



"Cháu... cháu...". Mai Linh lẳng lặng vén tay áo lên, vết thương trên cánh tay nhìn mà phát hãi, từng vệt xanh xanh tím tím, mợ tư không nhịn được hít sâu một hơi.



"Cháu sao vậy?". Bà hỏi: "Ai đánh cháu?".



"Ba cháu". Mai Linh cúi đầu đáp: "Rượu vào cục súc, định đánh mẹ cháu. Cháu cố gắng can ngăn, nên cũng bị đánh luôn".



Mợ tư nghe vậy liền không thể ngồi yên được nữa, kéo Mai Linh ra ngoài: "Có còn công lý nữa hay không? Cho dù là ba của cháu cũng không thể đánh cháu như vậy được! Đi đi đi, dì dẫn cháu đi phân xử!".



Mai Linh cố kéo bà lại: "Không! Dì à, nếu dì ra mặt nói lý thay cháu, sau này ông ấy còn đánh cháu ác hơn!".



Mợ tư liền bất động.



Đúng vậy. Bà có thể giúp Mai Linh xả giận lúc này, nhưng tương lai thì sao?



Giờ thì bà cũng chẳng còn lòng nào đi mua củ niễng nữa, bà thở dài, nói với Mai Linh: "Cháu ăn cơm chưa?".



Mai Linh lắc đầu.



Mợ tư lấy điện thoại ra gọi cho bác trai, bảo ông dẫn Tư Nhiên ra ngoài ăn.



Cúp điện thoại, bà liền nói: "Đi thôi, dì đưa cháu đi ăn. Chuyện lớn đến mấy cũng phải ăn trước đã".



Lần này Mai Linh không kháng cự nữa, ngoan ngoãn đi theo mợ tư ra khỏi siêu thị, hai người lái xe đến một nhà hàng gần đó.



Mợ tư gọi liền một bàn đầy ắp đồ ăn, nói: "Cháu ăn nhiều vào, đừng khách sáo".



Mai Linh liền cầm đũa lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa khóc, mợ tư nhìn mà vừa áy náy vừa thương.



Vốn dĩ bà còn muốn dùng Mai Linh để con trai nghĩ lại.



Giờ xem ra cô gái này hơi quá rồi.



Mấy hôm trước bị bệnh, quên mất tiêu cô gái này.



Không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.



Hình ảnh Mai Linh ra sức nhét đồ ăn vào miệng, lập tức làm mợ tư cảm thấy vô cùng áy náy, chủ động mở miệng hỏi: "Dạo này, cháu thế nào?".



Mai Linh cầm cốc nước lên lặng lẽ uống hai ngụm rồi mới nói: "Lần trước trong bữa tiệc, sau khi anh Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm chính thức công khai quan hệ, nhà họ Mai mất hết thể diện. Trước đây, Mai gia cũng là danh gia vọng tộc của thành phố. Sau khi xảy ra chuyện này, chưa kể người trên tỉnh, người trong thành phố cũng cười nhạo nhà họ Mai. Toàn bộ nhà họ Mai đều bao trùm một bầu không khí bạo lực. Ông nội cáu giận, ba cáu giận, mọi người dường như đều bực bội. Mà mẹ cháu... không sinh được con trai, liền trở thành chỗ trút giận. Trước đây ba chưa từng xuống tay với mẹ, nhưng gần đây, cũng bắt đầu hành hạ mẹ cháu".



Mợ tư buồn rầu nói: "Không sinh được con trai, đổ tại mẹ cháu sao?".



Mai Linh gật đầu.



Mợ tư nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.



Chuyện năm đó bà cũng biết ít nhiều.



Sở dĩ Mai Tùng Lâm không sinh được con là vì từng trúng một dao của Tư Y Cẩm.



Không liên quan đến người khác!



Mai Linh khẽ nói tiếp: "Ba cháu nói, năm đó nếu không phải vì mẹ không sinh được con trai, ông ấy đã không đi tìm Tư Y Cẩm. Vì vậy, căn nguyên của sai lầm đều từ mẹ cháu mà ra".



Mợ tư giận quá hóa cười.



Khốn kiếp đúng là khốn kiếp, vẫn biết mình khốn kiếp, còn già mồm kiếm cớ chối tội.



Năm ấy ông ta không chung thủy với hôn nhân, bội bạc gia đình, che giấu thân phận, đi quá giới hạn với Tư Y Cẩm. Vậy mà còn dám đổ tội cho vợ?



Nhà họ Mai quả nhiên không hổ là gia đình đê tiện giả dối!



"Vậy mẹ cháu thì sao?". Mợ tư lại hỏi: "Bà ấy cứ nhẫn nhịn như vậy?".



Mai Linh gật đầu: "Không thì phải làm gì đây? Mẹ cháu nhu nhược không phải một hai ngày. Ông và ba muốn đưa Tư Nhiên về Mai gia, mẹ cháu không những không ngăn cản, còn giúp họ bày mưu tính kế. Dì à, cháu thực sự không thể sống nổi ở Mai gia nữa. Nếu không phải vì mẹ cháu vẫn ở đó, cháu chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà ấy. Trước đây cháu đã biết, nhà họ Mai không phải là chỗ dựa của cháu. Sau này gả đi, ngoại trừ một phần của hồi môn hậu hĩnh, nhà họ Mai sẽ không cho cháu thêm thứ gì để bảo đảm. Bây giờ e rằng đến của hồi môn cũng chẳng còn bao nhiêu. Dạo này, rất nhiều đối tác của nhà họ Mai đều chủ động dừng qua lại. Nếu Mai gia không thể phục hồi danh tiếng, chắc sẽ khó qua khỏi".



Mợ tư thở dài một tiếng.



Chuyện gia đình kiểu này, người ngoài rất khó can thiệp vào.



Mai Linh lúc này giống như một chú mèo con bị bỏ rơi, trông đến là thê thảm u sầu.



Mợ tư không đành lòng lại hỏi: "Vậy giờ cháu có dự định gì chưa?".



Mai Linh cúi đầu nói: "Cháu không biết nữa. Giờ vẫn đang đi học. Cũng may là cháu tích góp được một chút tiền, không đến nỗi đến học phí cũng không đóng nổi. Nhưng sau này như thế nào cháu cũng không biết. Dì ơi, cháu mất tất cả thật rồi. Mai gia, đã không còn là Mai gia của cháu nữa".



Dứt lời, Mai Linh liền gục xuống bàn bật khóc hu hu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom