Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-109
CHƯƠNG 109: TRỜI LÀM BẬY CÓ THỂ THA
CHƯƠNG 109: TRỜI LÀM BẬY CÓ THỂ THA
Hành động của Tống Ngọc Nhan, đem mọi người ở hiện trường đều làm kinh ngạc.
Lý Xuân thậm chí chưa kịp phản ứng.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng quét qua Tống Ngọc Nhan, Tống Ngọc Nhan lập tức dùng một bộ dạng rung động lòng người mà nói: "Nhật Dương, em đặc biệt vì anh mà chuẩn bị bữa tối, dù là anh cho dù không thích, nhưng coi trên phần vất vả cả một buổi chiều của em, nếm thử một cái được không nào?"
Nhìn Tống Ngọc Nhan ở trước mặt của Tống Thanh, thì đi câu dẫn Hà Nhật Dương.
Mọi người ở hiện trường ngoại trừ Tống Thanh, đều biểu thị là tròng mắt của mình sắp từ hốc mắt rơi ra rồi.
Làm người quét ranh giới cuối cùng quét tới chừng mức này, cũng thật sự là xem thế là đủ rồi rồi.
Tống Ngọc Nhan dùng muỗng khoét một viên kem đưa đến bên miệng của Hà Nhật Dương, tràn đầy sự mong chờ mà nhìn hắn.
Để thể hiện ra sự rung động lòng người của cô, Tống Ngọc Nhan còn cố ý kéo áo ở ngực.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng rủ xuống: "Bữa tối trên bàn này là do cô chuẩn bị ư?"
Tống Ngọc Nhan thấy Hà Nhật Dương cuối cùng cũng để ý cô, lập tức một cơn mừng rỡ, điên cuồng gật đầu: "Đúng đấy đúng đấy, là đích thân em vì anh chuẩn bị đấy a!"
"Kem là Haagen-Dazs (thương hiệu kem của Mỹ), rượu đỏ là lấy từ trong hầm rượu của tôi, đồ ăn trên bàn này đều là món chay được đặt ở Phật gia đưa đến đấy. Xin hỏi cô còn chuẩn bị cái gì?" Hà Nhật Dương bình tĩnh nhìn Tống Ngọc Nhan.
Sắc mặt của Tống Ngọc Nhan hơi thay đổi, cái tay đang giơ kem lại lần nữa sáp về phía trước: "Nhưng mà, cho dù là những thứ này không phải là em làm đấy, em cũng là vất vả khổ cực vì anh đặt đấy a! Anh hãy ăn một miếng nha..."
Một chữ ở cuối cùng, Tống Ngọc Nhan còn cố ý kéo dài âm cuối.
Nếu như đây là một tiểu nữ sinh vì bạn trai của mình mà làm nũng, đó cũng không phải vấn đề gì.
Thế nhưng là lời nói này từ trong miệng của Tống Ngọc Nhan ra, làm sao lại làm cho người ta cảm thấy có gì đó sai sai đấy?
Hà Nhật Dương đem dĩa ở trước mặt đẩy về phía trước, ngẩng đầu nói với Tống Thanh: "Thanh Thanh, chúng ta đi ra ngoài ăn."
"Ừ, được." Tống Thanh dịu dàng mà trả lời.
Lý Xuân cùng Lý Hạ lập tức thay Hà Nhật Dương và Tống Thanh kéo ghế ra, tiểu Thu ngay lập tức đi chuẩn bị xe.
Chờ khi Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương đi tới cửa, Koenigsegg (siêu xe ở Thụy Điển) đã ngừng sẵn ở trước cửa.
Hà Nhật Dương nhìn thoáng qua Tống Thanh, cưng chiều mà giơ tay gãi gãi đầu của cô ấy: "Thích chiếc xe này, thì tặng cho em được không?"
Tống Thanh hai mắt tỏa sáng: "Tặng cho em?"
"Em thích là được rồi." Hà Nhật Dương kéo lấy tay của Tống Thanh đi xuống, đem chìa khóa xe đưa cho Tống Thanh.
"Đây là món quà thứ hai sau khi kết hôn?" Tống Thanh cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Đúng đấy. Sau này món quà còn có thể càng ngày càng nhiều, cũng đừng ngại phiền a." Hà Nhật Dương cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào trán của Tống Thanh: "Đi thôi, dẫn em đi ăn món chay. Muốn ăn món chay, thì nhất định phải đi chùa miểu. Chỉ có ở dưới bầu không khí đó, mới có thể nhấm nháp ra sự tinh túy của món chay."
"Được." Tống Thanh cười với Hà Nhật Dương một cách ngọt ngào.
Nhìn Hà Nhật Dương để ý cũng không để ý mình, mang theo Tống Thanh xoay người rời đi, Tống Ngọc Nhan giơ tay vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Cô từ phía sau đuổi theo, vốn còn muốn mặt dày mày dạn mà đi theo.
Thế nhưng là nghe được đối thoại của bọn họ, Tống Ngọc Nhan xém chút nữa điên rồi!
Koenigsegg!
Ăn món chay!
Tại sao!
Hà Nhật Dương, anh tại sao phải đối với Tống Thanh tốt như thế?
Anh tại sao nhìn cũng không nhìn em một cái?
Em rõ ràng còn tốt hơn cô ấy gấp trăm lần!
Tống Ngọc Nhan rất muốn xông tới chất vấn một cái Hà Nhật Dương.
Thế nhưng là cô không dám.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thanh lái siêu xa của Hà Nhật Dương, nghênh ngang rời đi!
Tống Thanh không có vội vã đi ăn cơm, mà là ở trên đường trước cửa Trang viên Cảnh Hoa mà một lần lại thêm một lần mà thử nghiệm sự vui vẻ khi tăng tốc.
Từ 180 đến 200, lại đến 260, còn cao hơn nữa thì Tống Thanh cũng không dám tăng tốc.
Tống Thanh lưu luyến nắm lấy tay lái mà nói: "Không được em vẫn là không dám tăng tốc. Hay là, anh lái?"
"Đổi chỗ ngồi." Hà Nhật Dương cười vỗ vỗ mu bàn tay của Tống Thanh.
Tống Thanh lập tức dừng xe lại, cùng Hà Nhật Dương trao đổi vị trí.
"Kiểu xe này, anh là đặc biệt đặt hàng đấy. Anh đối với tăng tốc làm một yêu cầu đặc biệt. Tư thế chính xác nhất là như vậy, xem kỹ đi." Hà Nhật Dương chờ Tống Thanh chuẩn bị xong, ngón tay rất nhanh đẩy đi, trong nháy mắt hoàn tất sang số, tốc độ xe như là hỏa tiễn, điên cuồng mà bắt đầu phóng đi.
Kim đồng hồ gần như là trong nháy mắt chỉ đến mã 320.
Tống Thanh cảm thấy thị giác của mình sắp phải bị xung kích đến phát nổ rồi!
Trời ạ, quá sảng khoái rồi!
Hà Nhật Dương vừa chuyển động tay lái vừa nói: "Hơn nữa vị trí trọng tâm của kiểu xe đã làm một gia trì đặc biệt, chơi phóng xe là ngầu nhất đấy!"
Vừa mới nói xong, Hà Nhật Dương điên cuồng đánh vào tay lái, chiếc Koenigsegg trong nháy mắt liền hoàn thành một động tác phóng xe.
Tống Thanh ngồi ở đằng sau, trái tim quả thực sắp phải bay ra ngoài rồi!
A a a! Thật là quá kích thích rồi!
"Sao? Cũng được chứ?" Hà Nhật Dương một cước đạp xuống phanh lại, quay đầu lại mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh một phát tháo xuống mũ bảo hiểm, mệt mỏi mà vẫy vẫy đầu: "Không được không được, em không có kỹ thuật này! Chiếc xe này ở trong tay của em, là phát huy không ra thực lực chân chính đấy!"
Hà Nhật Dương cười xoa xoa đầu của Tống Thanh: "Đồ ngốc. Xe chỉ là một món đồ chơi, em muốn lái như thế nào thì lái như thế đó, chạy đến mã hai mươi anh cũng không có ý kiến."
"Nào, thể nghiệm cực tốc đã xong rồi, bây giờ anh thể nghiệm một cái tốc độ nhanh như rùa đi." Hà Nhật Dương nói giỡn: "Lúc này ra ngoài cửa, đúng lúc là thời gian kẹt xe nhất a! Nhưng mà, anh biết rõ có một con đường nhỏ, đi thôi, lên núi ăn chay nào."
Tống Thanh hưng phấn mà gật đầu.
Cho dù là tốc độ nhanh như rùa, cô cũng rất vui vẻ đấy!
Hà Nhật Dương chỉ đường, Tống Thanh lái xe, hai người thật vui vẻ liền đi đến một cái chùa chiền có tiếng ở trên núi.
Căn chùa chiền này theo kỳ hạn mà mở ăn chay cho mọi người.
Chỉ cần là khách hành hương thanh tâm lễ Phật, cũng có thể tới đây ăn một bữa chay.
Hà Nhật Dương dẫn theo Tống Thanh trực tiếp đi tìm phương trượng của chùa chiền.
Tống Thanh nhìn phòng xa hơi đơn sơ ở trước mắt, hơi kinh ngạc mà nói: "Tại sao chùa chiền này lớn như vậy, nơi ở của phương trượng lại đơn sơ đến như vậy?"
"Bởi vì phương trượng là thật sự thành tâm ở lễ Phật." Hà Nhật Dương đưa tay gõ gõ cửa phòng: "Đại sư, đã quấy rầy rồi."
Trong phòng đi ra một lão già mặc vải thô áo gai, vẻ mặt tươi cười nhìn Hà Nhật Dương nói: "Tiểu thí chủ thật lâu cũng không có đến rồi. Vị này chính là quý phu nhân?"
Tống Thanh chắp tay trước ngực: "Xin chào đại sư, con là Tống Thanh."
"Tướng mạo của mợ Hà rất đẹp, có thể thấy được là người có thiện niệm ở trong lòng." Phương trượng hết sức nhìn thoáng qua Tống Thanh: "Tuy rằng cuộc đời ngang trái, chỉ cần không từ bỏ thiện duyên ở trong lòng, là có thể tu thành chính quả."
"Đa tạ sử chỉ điểm của đại sư." Tống Thanh mỉm cười gật đầu.
"Thanh Thanh nghe nói bài của đại sư giảng rất hay, vì vậy liền quấn quít lấy con mà tới đây, cùng nghe đại sư giảng kinh." Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: "Mong rằng đại sư đừng chê vợ chồng chúng con mạo muội quấy rầy."
Phương Trượng cười ha ha, nói: "Nào, mời vào. Hai vị không ngại phòng ốc sơ sài bần hàn, tôi làm sao lại để bụng thêm hai người lạc đường?"
Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh đồng thời cười cười, cùng đi vào.
Ba người ngồi ở trên giường gạch, rất nhanh có người đưa tới thức ăn chay.
Bữa tối vô cùng đơn giản, cũng không thể nói là tinh xảo, chỉ là một bữa tối gia đình bình thường.
Thế nhưng là cách ăn nói của phương trượng thật là vô cùng bác học.
Tống Thanh vừa ăn cơm vừa nghe giảng.
Chỉ là thời gian của một bữa cơm, Tống Thanh liền hết sức thán phục mặt tri thức của phương trượng lại uyên bác đến như thế.
Thật sự là trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thông kim bác cổ.
Ăn xong món chay, tăng nhân đưa tới nước trà.
Tống Thanh thưởng thức một cái, là nước trà xanh vô cùng thường được uống được, là loại mười mấy nghìn có thể tùy tùy tiện tiện mua được ở trên đường phố.
Thế nhưng là đã đến chỗ này, ăn uống đều là thứ yếu đấy, nghe đại sư nói chuyện mới là hưởng thụ.
Tống Thanh chọn chủ đề mà mình cảm thấy hứng thú hỏi mấy vấn đề, câu trả lời của phương trượng khiến Tống Thanh trong nháy mắt triệt để giác ngộ.
Bởi vì cha chết lúc đầu xanh, Tống Thanh vẫn luôn rất nhớ nhung ông ấy.
Thế nhưng là áp lực của cuộc sống quá lớn rồi, cô chỉ dám ở dưới đáy lòng nhớ nhung, lại chưa bao giờ dám như bây giờ thổ lộ sự tưởng nhớ của mình cho một người ngoài nghe.
Không biết tại sao, lúc đối mặt với đại sư, Tống Thanh thật sự cảm thấy rất thả lỏng.
Sự yêu thương của đối phương như là người cha, khiến Tống Thanh bất tri bất giác mà nói ra chuyện quá khứ của mình.
Những chuyện này, Hà Nhật Dương cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Hắn tuy rằng đã đoán được cha của Tống Thanh là bị sát thủ giết chết, nhưng lại thật không ngờ cha của Tống Thanh, thật là một người cha chuẩn mực.
Tống Thanh liên miên lải nhải mà nói rất nhiều, phương trượng đại sư vẫn luôn kiên nhẫn mà lắng nghe.
Chờ Tống Thanh thổ lộ hết, phương trượng đại sư lúc này mới ngôn giản ý cai mà khuyên giải Tống Thanh vài câu.
Sau khi nói chuyện xong, phương trượng cùng Hà Nhật Dương bày xong bàn cờ chuẩn bị đánh vài hai bàn.
Tống Thanh ở bên cạnh ôm một quyển Pháp Hoa Kinh từng chữ từng chữ mà xem.
Xem một hồi, Tống Thanh cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo tới, sau đó ôm gối ở bên cạnh giường nhỏ hiu hiu ngủ thiếp đi rồi.
Trong mơ, cha dịu dàng đưa tay đến cho mình: "Thanh Thanh có ngoan không?"
"Cha?" Tống Thanh vui mừng mà ngẩng đầu, theo bản năng đưa tay đến cha, lại phát hiện mình lại biến thành tay nhỏ chân nhỏ.
Tống Thanh cúi đầu nhìn qua, bản thân lại biến thành bộ dạng lúc năm tuổi.
"Thanh Thanh vĩnh viễn đều là thiên thần của cha, vì vậy, cha cho dù là ở nơi nào cũng trông nhìn Thanh Thanh đấy." Cha dịu dàng ôm lấy Tống Thanh: "Nhiều năm như vậy, Thanh Thanh cực khổ rồi! Thanh Thanh giỏi quá, Thanh Thanh thay cha bảo vệ anh trai, cha thích Thanh Thanh nhất rồi!"
Nước mắt Tống Thanh lập tức chạy ra khỏi hốc mắt.
"Cha..." Tống Thanh có ngàn lời vạn ngữ, nhưng là một chữ cũng không nói ra được.
"Thanh Thanh làm rất tốt, cha rất vui. Đường ở sau này, Thanh Thanh phải vì chính mình mà đi rồi. Cha hy vọng Thanh Thanh có thể có được hạnh phúc." Cha dịu dàng xoa đầu của Tống Thanh: "Nếu có một ngày, trên thế giới này có một người đàn ông yêu con còn nhiều hơn cả cha, Thanh Thanh nhất định phải nắm lấy hạnh phúc. Cha sẽ ở trên trời chúc phúc con đấy, Thanh Thanh của cha, đáng có được người đàn ông tốt nhất ở trên thế giới này."
Người đàn ông yêu mình còn nhiều hơn cả cha?
Sẽ là ai?
Cảnh tượng ở trong mơ xoay một cái.
Vẫn là mình lúc năm tuổi, ngồi ở trên một vùng đất trống yên lặng ngẩng đầu nhìn trời mà rơi lệ.
Một anh trai nhỏ có tướng mạo tuấn tú từ phía sau thoáng một phát che lấy đôi mắt của mình: "Bé con, đang nhìn cái gì đấy? Ồ, sao em lại khóc rồi?"
Ngón tay buông ra, quay đầu nhìn về phía Tống Thanh.
Tống Thanh thoáng cái nhào vào lòng ngực của anh trai nhỏ: "Cha của em... đi rồi..."
"Hả?" Anh trai nhỏ nghi hoặc mà nhìn cô.
"Cha đã đi lên trời rồi! Thế nhưng là em tìm không thấy ngôi sao thuộc về cha! Cha không cần em rồi! Em không còn có cha nữa rồi!" Tống Thanh ôm lấy eo của anh trái nhỏ khóc như mưa rơi.
Anh trai nhỏ vỗ vỗ lưng của Tống Thanh, hắn lớn hơn bé con có vài tuổi, hắn đã hiểu được ý đi lên trời là gì rồi.
CHƯƠNG 109: TRỜI LÀM BẬY CÓ THỂ THA
Hành động của Tống Ngọc Nhan, đem mọi người ở hiện trường đều làm kinh ngạc.
Lý Xuân thậm chí chưa kịp phản ứng.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng quét qua Tống Ngọc Nhan, Tống Ngọc Nhan lập tức dùng một bộ dạng rung động lòng người mà nói: "Nhật Dương, em đặc biệt vì anh mà chuẩn bị bữa tối, dù là anh cho dù không thích, nhưng coi trên phần vất vả cả một buổi chiều của em, nếm thử một cái được không nào?"
Nhìn Tống Ngọc Nhan ở trước mặt của Tống Thanh, thì đi câu dẫn Hà Nhật Dương.
Mọi người ở hiện trường ngoại trừ Tống Thanh, đều biểu thị là tròng mắt của mình sắp từ hốc mắt rơi ra rồi.
Làm người quét ranh giới cuối cùng quét tới chừng mức này, cũng thật sự là xem thế là đủ rồi rồi.
Tống Ngọc Nhan dùng muỗng khoét một viên kem đưa đến bên miệng của Hà Nhật Dương, tràn đầy sự mong chờ mà nhìn hắn.
Để thể hiện ra sự rung động lòng người của cô, Tống Ngọc Nhan còn cố ý kéo áo ở ngực.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng rủ xuống: "Bữa tối trên bàn này là do cô chuẩn bị ư?"
Tống Ngọc Nhan thấy Hà Nhật Dương cuối cùng cũng để ý cô, lập tức một cơn mừng rỡ, điên cuồng gật đầu: "Đúng đấy đúng đấy, là đích thân em vì anh chuẩn bị đấy a!"
"Kem là Haagen-Dazs (thương hiệu kem của Mỹ), rượu đỏ là lấy từ trong hầm rượu của tôi, đồ ăn trên bàn này đều là món chay được đặt ở Phật gia đưa đến đấy. Xin hỏi cô còn chuẩn bị cái gì?" Hà Nhật Dương bình tĩnh nhìn Tống Ngọc Nhan.
Sắc mặt của Tống Ngọc Nhan hơi thay đổi, cái tay đang giơ kem lại lần nữa sáp về phía trước: "Nhưng mà, cho dù là những thứ này không phải là em làm đấy, em cũng là vất vả khổ cực vì anh đặt đấy a! Anh hãy ăn một miếng nha..."
Một chữ ở cuối cùng, Tống Ngọc Nhan còn cố ý kéo dài âm cuối.
Nếu như đây là một tiểu nữ sinh vì bạn trai của mình mà làm nũng, đó cũng không phải vấn đề gì.
Thế nhưng là lời nói này từ trong miệng của Tống Ngọc Nhan ra, làm sao lại làm cho người ta cảm thấy có gì đó sai sai đấy?
Hà Nhật Dương đem dĩa ở trước mặt đẩy về phía trước, ngẩng đầu nói với Tống Thanh: "Thanh Thanh, chúng ta đi ra ngoài ăn."
"Ừ, được." Tống Thanh dịu dàng mà trả lời.
Lý Xuân cùng Lý Hạ lập tức thay Hà Nhật Dương và Tống Thanh kéo ghế ra, tiểu Thu ngay lập tức đi chuẩn bị xe.
Chờ khi Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương đi tới cửa, Koenigsegg (siêu xe ở Thụy Điển) đã ngừng sẵn ở trước cửa.
Hà Nhật Dương nhìn thoáng qua Tống Thanh, cưng chiều mà giơ tay gãi gãi đầu của cô ấy: "Thích chiếc xe này, thì tặng cho em được không?"
Tống Thanh hai mắt tỏa sáng: "Tặng cho em?"
"Em thích là được rồi." Hà Nhật Dương kéo lấy tay của Tống Thanh đi xuống, đem chìa khóa xe đưa cho Tống Thanh.
"Đây là món quà thứ hai sau khi kết hôn?" Tống Thanh cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Đúng đấy. Sau này món quà còn có thể càng ngày càng nhiều, cũng đừng ngại phiền a." Hà Nhật Dương cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào trán của Tống Thanh: "Đi thôi, dẫn em đi ăn món chay. Muốn ăn món chay, thì nhất định phải đi chùa miểu. Chỉ có ở dưới bầu không khí đó, mới có thể nhấm nháp ra sự tinh túy của món chay."
"Được." Tống Thanh cười với Hà Nhật Dương một cách ngọt ngào.
Nhìn Hà Nhật Dương để ý cũng không để ý mình, mang theo Tống Thanh xoay người rời đi, Tống Ngọc Nhan giơ tay vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Cô từ phía sau đuổi theo, vốn còn muốn mặt dày mày dạn mà đi theo.
Thế nhưng là nghe được đối thoại của bọn họ, Tống Ngọc Nhan xém chút nữa điên rồi!
Koenigsegg!
Ăn món chay!
Tại sao!
Hà Nhật Dương, anh tại sao phải đối với Tống Thanh tốt như thế?
Anh tại sao nhìn cũng không nhìn em một cái?
Em rõ ràng còn tốt hơn cô ấy gấp trăm lần!
Tống Ngọc Nhan rất muốn xông tới chất vấn một cái Hà Nhật Dương.
Thế nhưng là cô không dám.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thanh lái siêu xa của Hà Nhật Dương, nghênh ngang rời đi!
Tống Thanh không có vội vã đi ăn cơm, mà là ở trên đường trước cửa Trang viên Cảnh Hoa mà một lần lại thêm một lần mà thử nghiệm sự vui vẻ khi tăng tốc.
Từ 180 đến 200, lại đến 260, còn cao hơn nữa thì Tống Thanh cũng không dám tăng tốc.
Tống Thanh lưu luyến nắm lấy tay lái mà nói: "Không được em vẫn là không dám tăng tốc. Hay là, anh lái?"
"Đổi chỗ ngồi." Hà Nhật Dương cười vỗ vỗ mu bàn tay của Tống Thanh.
Tống Thanh lập tức dừng xe lại, cùng Hà Nhật Dương trao đổi vị trí.
"Kiểu xe này, anh là đặc biệt đặt hàng đấy. Anh đối với tăng tốc làm một yêu cầu đặc biệt. Tư thế chính xác nhất là như vậy, xem kỹ đi." Hà Nhật Dương chờ Tống Thanh chuẩn bị xong, ngón tay rất nhanh đẩy đi, trong nháy mắt hoàn tất sang số, tốc độ xe như là hỏa tiễn, điên cuồng mà bắt đầu phóng đi.
Kim đồng hồ gần như là trong nháy mắt chỉ đến mã 320.
Tống Thanh cảm thấy thị giác của mình sắp phải bị xung kích đến phát nổ rồi!
Trời ạ, quá sảng khoái rồi!
Hà Nhật Dương vừa chuyển động tay lái vừa nói: "Hơn nữa vị trí trọng tâm của kiểu xe đã làm một gia trì đặc biệt, chơi phóng xe là ngầu nhất đấy!"
Vừa mới nói xong, Hà Nhật Dương điên cuồng đánh vào tay lái, chiếc Koenigsegg trong nháy mắt liền hoàn thành một động tác phóng xe.
Tống Thanh ngồi ở đằng sau, trái tim quả thực sắp phải bay ra ngoài rồi!
A a a! Thật là quá kích thích rồi!
"Sao? Cũng được chứ?" Hà Nhật Dương một cước đạp xuống phanh lại, quay đầu lại mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh một phát tháo xuống mũ bảo hiểm, mệt mỏi mà vẫy vẫy đầu: "Không được không được, em không có kỹ thuật này! Chiếc xe này ở trong tay của em, là phát huy không ra thực lực chân chính đấy!"
Hà Nhật Dương cười xoa xoa đầu của Tống Thanh: "Đồ ngốc. Xe chỉ là một món đồ chơi, em muốn lái như thế nào thì lái như thế đó, chạy đến mã hai mươi anh cũng không có ý kiến."
"Nào, thể nghiệm cực tốc đã xong rồi, bây giờ anh thể nghiệm một cái tốc độ nhanh như rùa đi." Hà Nhật Dương nói giỡn: "Lúc này ra ngoài cửa, đúng lúc là thời gian kẹt xe nhất a! Nhưng mà, anh biết rõ có một con đường nhỏ, đi thôi, lên núi ăn chay nào."
Tống Thanh hưng phấn mà gật đầu.
Cho dù là tốc độ nhanh như rùa, cô cũng rất vui vẻ đấy!
Hà Nhật Dương chỉ đường, Tống Thanh lái xe, hai người thật vui vẻ liền đi đến một cái chùa chiền có tiếng ở trên núi.
Căn chùa chiền này theo kỳ hạn mà mở ăn chay cho mọi người.
Chỉ cần là khách hành hương thanh tâm lễ Phật, cũng có thể tới đây ăn một bữa chay.
Hà Nhật Dương dẫn theo Tống Thanh trực tiếp đi tìm phương trượng của chùa chiền.
Tống Thanh nhìn phòng xa hơi đơn sơ ở trước mắt, hơi kinh ngạc mà nói: "Tại sao chùa chiền này lớn như vậy, nơi ở của phương trượng lại đơn sơ đến như vậy?"
"Bởi vì phương trượng là thật sự thành tâm ở lễ Phật." Hà Nhật Dương đưa tay gõ gõ cửa phòng: "Đại sư, đã quấy rầy rồi."
Trong phòng đi ra một lão già mặc vải thô áo gai, vẻ mặt tươi cười nhìn Hà Nhật Dương nói: "Tiểu thí chủ thật lâu cũng không có đến rồi. Vị này chính là quý phu nhân?"
Tống Thanh chắp tay trước ngực: "Xin chào đại sư, con là Tống Thanh."
"Tướng mạo của mợ Hà rất đẹp, có thể thấy được là người có thiện niệm ở trong lòng." Phương trượng hết sức nhìn thoáng qua Tống Thanh: "Tuy rằng cuộc đời ngang trái, chỉ cần không từ bỏ thiện duyên ở trong lòng, là có thể tu thành chính quả."
"Đa tạ sử chỉ điểm của đại sư." Tống Thanh mỉm cười gật đầu.
"Thanh Thanh nghe nói bài của đại sư giảng rất hay, vì vậy liền quấn quít lấy con mà tới đây, cùng nghe đại sư giảng kinh." Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: "Mong rằng đại sư đừng chê vợ chồng chúng con mạo muội quấy rầy."
Phương Trượng cười ha ha, nói: "Nào, mời vào. Hai vị không ngại phòng ốc sơ sài bần hàn, tôi làm sao lại để bụng thêm hai người lạc đường?"
Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh đồng thời cười cười, cùng đi vào.
Ba người ngồi ở trên giường gạch, rất nhanh có người đưa tới thức ăn chay.
Bữa tối vô cùng đơn giản, cũng không thể nói là tinh xảo, chỉ là một bữa tối gia đình bình thường.
Thế nhưng là cách ăn nói của phương trượng thật là vô cùng bác học.
Tống Thanh vừa ăn cơm vừa nghe giảng.
Chỉ là thời gian của một bữa cơm, Tống Thanh liền hết sức thán phục mặt tri thức của phương trượng lại uyên bác đến như thế.
Thật sự là trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thông kim bác cổ.
Ăn xong món chay, tăng nhân đưa tới nước trà.
Tống Thanh thưởng thức một cái, là nước trà xanh vô cùng thường được uống được, là loại mười mấy nghìn có thể tùy tùy tiện tiện mua được ở trên đường phố.
Thế nhưng là đã đến chỗ này, ăn uống đều là thứ yếu đấy, nghe đại sư nói chuyện mới là hưởng thụ.
Tống Thanh chọn chủ đề mà mình cảm thấy hứng thú hỏi mấy vấn đề, câu trả lời của phương trượng khiến Tống Thanh trong nháy mắt triệt để giác ngộ.
Bởi vì cha chết lúc đầu xanh, Tống Thanh vẫn luôn rất nhớ nhung ông ấy.
Thế nhưng là áp lực của cuộc sống quá lớn rồi, cô chỉ dám ở dưới đáy lòng nhớ nhung, lại chưa bao giờ dám như bây giờ thổ lộ sự tưởng nhớ của mình cho một người ngoài nghe.
Không biết tại sao, lúc đối mặt với đại sư, Tống Thanh thật sự cảm thấy rất thả lỏng.
Sự yêu thương của đối phương như là người cha, khiến Tống Thanh bất tri bất giác mà nói ra chuyện quá khứ của mình.
Những chuyện này, Hà Nhật Dương cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Hắn tuy rằng đã đoán được cha của Tống Thanh là bị sát thủ giết chết, nhưng lại thật không ngờ cha của Tống Thanh, thật là một người cha chuẩn mực.
Tống Thanh liên miên lải nhải mà nói rất nhiều, phương trượng đại sư vẫn luôn kiên nhẫn mà lắng nghe.
Chờ Tống Thanh thổ lộ hết, phương trượng đại sư lúc này mới ngôn giản ý cai mà khuyên giải Tống Thanh vài câu.
Sau khi nói chuyện xong, phương trượng cùng Hà Nhật Dương bày xong bàn cờ chuẩn bị đánh vài hai bàn.
Tống Thanh ở bên cạnh ôm một quyển Pháp Hoa Kinh từng chữ từng chữ mà xem.
Xem một hồi, Tống Thanh cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo tới, sau đó ôm gối ở bên cạnh giường nhỏ hiu hiu ngủ thiếp đi rồi.
Trong mơ, cha dịu dàng đưa tay đến cho mình: "Thanh Thanh có ngoan không?"
"Cha?" Tống Thanh vui mừng mà ngẩng đầu, theo bản năng đưa tay đến cha, lại phát hiện mình lại biến thành tay nhỏ chân nhỏ.
Tống Thanh cúi đầu nhìn qua, bản thân lại biến thành bộ dạng lúc năm tuổi.
"Thanh Thanh vĩnh viễn đều là thiên thần của cha, vì vậy, cha cho dù là ở nơi nào cũng trông nhìn Thanh Thanh đấy." Cha dịu dàng ôm lấy Tống Thanh: "Nhiều năm như vậy, Thanh Thanh cực khổ rồi! Thanh Thanh giỏi quá, Thanh Thanh thay cha bảo vệ anh trai, cha thích Thanh Thanh nhất rồi!"
Nước mắt Tống Thanh lập tức chạy ra khỏi hốc mắt.
"Cha..." Tống Thanh có ngàn lời vạn ngữ, nhưng là một chữ cũng không nói ra được.
"Thanh Thanh làm rất tốt, cha rất vui. Đường ở sau này, Thanh Thanh phải vì chính mình mà đi rồi. Cha hy vọng Thanh Thanh có thể có được hạnh phúc." Cha dịu dàng xoa đầu của Tống Thanh: "Nếu có một ngày, trên thế giới này có một người đàn ông yêu con còn nhiều hơn cả cha, Thanh Thanh nhất định phải nắm lấy hạnh phúc. Cha sẽ ở trên trời chúc phúc con đấy, Thanh Thanh của cha, đáng có được người đàn ông tốt nhất ở trên thế giới này."
Người đàn ông yêu mình còn nhiều hơn cả cha?
Sẽ là ai?
Cảnh tượng ở trong mơ xoay một cái.
Vẫn là mình lúc năm tuổi, ngồi ở trên một vùng đất trống yên lặng ngẩng đầu nhìn trời mà rơi lệ.
Một anh trai nhỏ có tướng mạo tuấn tú từ phía sau thoáng một phát che lấy đôi mắt của mình: "Bé con, đang nhìn cái gì đấy? Ồ, sao em lại khóc rồi?"
Ngón tay buông ra, quay đầu nhìn về phía Tống Thanh.
Tống Thanh thoáng cái nhào vào lòng ngực của anh trai nhỏ: "Cha của em... đi rồi..."
"Hả?" Anh trai nhỏ nghi hoặc mà nhìn cô.
"Cha đã đi lên trời rồi! Thế nhưng là em tìm không thấy ngôi sao thuộc về cha! Cha không cần em rồi! Em không còn có cha nữa rồi!" Tống Thanh ôm lấy eo của anh trái nhỏ khóc như mưa rơi.
Anh trai nhỏ vỗ vỗ lưng của Tống Thanh, hắn lớn hơn bé con có vài tuổi, hắn đã hiểu được ý đi lên trời là gì rồi.
Bình luận facebook