Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
CHƯƠNG 114: BÀ TỐNG CHƠI CHIÊU
CHƯƠNG 114: BÀ TỐNG CHƠI CHIÊU
“Nếu không có người làm chứng, thì đợi đến khi mấy đứa về đến đất liền, con cứ đổ hết những thứ này lên đầu Hà Nhật Dương. Con hãy nghĩ cách lấy được những vật trên người của Hà Nhật Dương, sau đó nói người ngủ với con lúc đó là anh ta! Đến lúc đó Hà Nhật Dương cũng không cách nào chối cãi được nữa! Dù sao thì cũng là anh ta dẫn con ra đảo mà! Nghe những việc con kể, thì người đàn ông tên là Hắc Tử đó chắc chắn sẽ không rời khỏi hòn đảo đó đâu! Chỉ cần anh ta không xuất hiện, thì Hà Nhật Dương sẽ không có cách nào chối cãi được!”
Tống Ngọc Nhan sáng mắt ra!
“Thật sự làm vậy cũng được ư?” Tống Ngọc Nhan cắn chặt môi, đôi mắt láo liêng nói: “Hà Nhật Dương sẽ vì thế mà bị uy hiếp sao?”
“Cho nên mẹ mới nói đợi đến khi mấy đứa về đây mới nói mà! Đến lúc đó chỉ cần tìm người lan tin đồn này ra, chỉ cần nói Hà Nhật Dương nhân lúc con uống say đã ra tay với con, bây giờ hắn lại không muốn thừa nhận nữa!” Bà Tống cười lạnh lùng: “Người có thân phận càng cao quý sẽ càng xem trọng thể diện của mình! Đến khi tin tức truyền đến Nhà họ Hà, và con cũng rất cố gắng, có thai trước Tống Thanh, thì con nói xem liệu Nhà họ Hà sẽ chọn hay là chọn con tiện nhân đó đây?”
Nghe thấy Bà Tống bày kế như vậy, Tống Ngọc Nhan mới hoàn toàn hài lòng.
Được, con se nghe lời mẹ!” Tống Ngọc Nhan dẹp hết bộ mặt ủ rũ đó đi, thay đổi thành bộ mặt đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Đúng vậy, chỉ cần con lấy được một thứ đồ của Hà Nhật Dương, thì dù cho anh ta muốn chối cãi cũng không được nữa!”
“Nhất định phải lấy thứ mà hắn hay mang theo bên người, có hiểu không? Chỉ như vậy thì người đàn ông này mới không cách nào chối cãi được nữa!”
Bà Tống nghiêm túc truyền đạt kinh nghiệm lại cho Tống Ngọc Nhan: “Loại đàn ông như Hà Nhật Dương, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan mới được! Chỉ cần con đưa ra đồ của hắn, thì con tiện nhân Tống Thanh đó mới chủ động nhường chỗ cho con. Đến lúc đó chỉ cần con ngoan ngoãn hơn chút, dịu dàng hơn chút, thì sẽ khiến cho Hà Nhật Dương nhìn con bằng ánh mắt khác, thì con sẽ thật sự là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà rồi!”
Sau khi gác máy, Tống Ngọc Nhan mới lén lút đi về phía căn phòng của Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Đến lúc này, Hà Nhật Dương vẫn đang tiến hành trao đổi với các chuyên gia trong phòng thí nghiệm.
Tống Thanh vừa mới tắm xong và đang tiến hành các bước dưỡng da.
Tống Ngọc Nhan không hề gõ cửa mà bước vào, Tống Thanh đột nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ: “Tống Ngọc Nhan, đây không phải là nơi cô tùy tiện có thể vào được.”
Tống Ngọc Nhan không hề ngó ngàng gì đến Tống Thanh, cô ta nhìn xung quanh phòng, không phát hiện ra bất cứ vật nào mà Hà Nhật Dương hay mang theo bên người cả.
Tống Thanh nhìn thấy Tống Ngọc Nhan không hề ngó ngàng gì đến cô, mới cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu người tới.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy như vậy, bèn chạy tới trước cướp mất điện thoại của Tống Thanh, tắt nguồn ngay sau đó ném lên trên giường.
“Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đến thăm chị mà thôi.” Tống Ngọc Nhan nhanh chóng ngồi lên ghế sô-pha, nói với Tống Thanh: “Chị cũng không cần phải cảnh giác như vậy. Trước đây là do tôi không tốt, bây giờ không phải tôi đã đến đây để xin lỗi chị rồi sao?”
Tống Thanh ngờ nghệch nhìn cô ta, xin lỗi ư? Cô ta sao?
Đừng đùa nữa có được không?
Rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì?
Khi ánh mắt của Tống Ngọc Nhan lướt qua đầu giường, sau đó chợt dừng lại.
Đồng hồ của Hà Nhật Dương ư?
Tống Ngọc Nhan chậm rãi đứng lên, giả vờ đi tới đó một cách vô tình, mở miệng nói: “Dù sao thì chúng ta cũng là chị em không phải sao? Tuy quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nhưng dù sao thì cũng là lớn lên cùng nhau.”
Tống Thanh ngày càng cảm thấy Tống Ngọc Nhan có vấn đề: “Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đối với cô đã rất nhân từ rồi đó!”
Tống Ngọc Nhan xoay người lại, nắm chặt lấy đồng hồ của Hà Nhật Dương trong tay, nhanh chóng giấu vào trong tay áo.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Sau khi Tống Ngọc Nhan có được chiếc đồng hồ đó, càng cười tự tin hơn nữa: “Cho nên tôi vẫn muốn nói một câu với chị.”
“Nói gì?” Tống Thanh cảm thấy càng kỳ lạ hơn nữa, ánh mắt khinh thường của Tống Ngọc Nhan đối với cô, rốt cuộc là có ý gì?
“Cô sắp tàn đời rồi.” Tống Ngọc Nhan nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, hơi cong lưng lại, ánh mắt nham hiểm cứ nhìn vào Tống Thanh nói.
Tống Thanh cảm thấy Tống Ngọc Nhan đang mang một âm mưu trong lòng!
Lúc này cô ta vừa nói đến để xin lỗi cô, nhưng bây giờ lại chửi rủa cô như vậy.
Được thôi, quả nhiên mình đã nghĩ nhiều rồi.
Tống Ngọc Nhan sao lại có thể bày tỏ thiện chí với cô được chứ?
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ toàn nghĩ cách ăn hiếp cô mà thôi
Tống Ngọc Nhan đã có được thứ đó trong tay, cô ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!
“Được rồi, tôi phải đi đây.” Tống Ngọc Nhan cười nham hiểm với Tống Thanh: “Cứ trân trọng cho tốt khoảng thời gian còn lại của chị đi. Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Tống Ngọc Nhan không thèm nhìn Tống Thanh nữa, cô ta hớn hở rời khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng lưng của Tống Ngọc Nhan, Tống Thanh thật sự không biết nói thêm gì nữa.
Tống Ngọc Nhan tự nhiên qua đây, để lại hai câu nói kỳ lạ, sau đó lại rời khỏi một cách kỳ lạ!
Sau khi Tống Ngọc Nhan rời khỏi, Tống Thanh mới tháo mặt nạ ra, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bên ngoài có những tiếng gõ cửa rất lớn.
Tống Thanh đi mở cửa, thì thấy bên ngoài đang có một người phụ nữ độ tuổi trung niên phụ trách quét dọn trên đảo đang đứng đó.
Người đó vô cùng xin lỗi nói: “Thật lòng xin lỗi thiếu phu nhân, khuya như vậy mà còn phải đến làm phiền cô.”
“Không sao, dì có việc gì không?” Tống Thanh vui cười trả lời.
“Lúc này khi Hắc Tử mang đồ của tổng giám đốc qua đây, anh ta cảm thấy đồng hồ rất vướng nên đã tháo ra và để trên đầu giường. Hắc Tử không dám qua đây, nên đã nhờ tôi qua đây hỏi giùm anh ấy.” Dì lao công mỉm cười nói.
Đồng hồ ư?
Tống Thanh xoay đầu lại nhìn về phía đầu giường, Tống Ngọc Nhan lúc nãy vừa mới ngồi ở đó...
Cái gì...
Con Tống Ngọc Nhan này!
Lại dám ăn cắp đồ sao?
Tống Thanh vô cùng ủ rũ nói: “Thật ngại quá, chắc chiếc đồng hồ đã... mất rồi... Hay là vậy đi, phiền dì về hỏi Hắc Tử đồng hồ đó hiệu gì, nếu đã mất trong phòng của con thì con sẽ đền lại một chiếc mới cho anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, dì lao công nở một nụ cười hài lòng: “Không cần đâu, Hắc Tử chỉ nhờ tôi đến đây hỏi thôi, đó chỉ là một chiếc đồng hồ không đáng giá, mấy chục ngàn thôi mà, không đáng giá đâu. Bên Hắc Tử còn có rất nhiều chiếc đồng hồ khác!”
“Vậy sao? Nhưng con vẫn thật lòng xin lỗi anh ấy!” Tống Thanh hơi e ngại nhìn dì lao công đó: “Phiền dì chuyển lời đến Hắc Tử một tiếng, nếu có cơ hội lên bờ thì anh ấy nhất định phải tới nhà dùng bữa với tụi con.”
“Được, thiếu phu nhân, vậy tôi cũng không làm phiền cô nữa.” Dì lao công nhanh chóng rời khỏi.
Tuy chiếc đồng hồ là do Tống Ngọc Nhan ăn cắp, nhưng người mất mặt lại là cô.
Dù sao thì, Tống Ngọc Nhan cũng do cô ấy dẫn đến.
Tống Thanh vô cùng hối hận.
Cô mở điện thoại ra tra số dư của mình, cũng may, vẫn còn có chút tiền.
Tống Thanh không nói gì bèn đặt mua một chiếc đồng hồ nam trên mạng, còn cố tình nhờ người bán viết một bức thư xin lỗi dưới thân phận của cô, giao tới hòn đảo này cùng lúc.
Tống Thanh ở trên đảo này với Hà Nhật Dương suốt ba ngày, khi về đến đất liền thì cũng là lúc chiếc đồng hồ mà Tống Thanh đặt mua được giao tới.
Khi Hắc Tử nhận được chiếc đồng hồ, anh cảm thấy bất ngờ vô cùng.
Hắc Tử cố tình chạy tới cảm ơn Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, cô thật sự không cần phải như vậy mà.”
Tống Thanh huơ huơ tay, vô cùng nghiêm túc nói: “Không, Hắc Tử, đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Đồ của anh bị làm mất trong phòng của tôi, thì tôi phải bồi thường. Bởi vì anh phải xách đồ cho Nhật Dương nên mới bị làm mất, tôi cũng là vợ của anh ấy, nên sao lại có thể bắt anh ngoài việc bỏ ra sức lực và thời gian, mà lại còn bị mất đồ nữa chứ? Nhật Dương đã từng nói qua, anh là bạn của anh ấy, nếu đã là bạn, thì chúng ta không cần phải khách sáo như vậy. Tôi cũng không có nhiều tiền, mua không được đồ đắt tiền.. Nhưng chiếc đồng hồ này nằm trong phạm vi tôi có thể mua, chỉ cần anh không chê cười là tôi mãn nguyện rồi.”
Hắc Tử cảm động đến nỗi không biết nên nói gì thêm.
Hà Nhật Dương mỉm cười đi tới, ôm lấy Tống Thanh từ phía sau, hít sâu mùi hương trên tóc cô, cảm thấy hài lòng vô cùng.
Quả nhiên vợ của hắn không làm hắn thất vọng!
“Thanh Thanh đã tặng cho anh thì anh cứ nhận đi.” Hà Nhật Dương nói thay cho Tống Thanh: “Thanh Thanh chính là con người có nguyên tắc như vậy. Sau này mọi người sẽ từ từ quen mà thôi.”
Hắc Tử gãi đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt nói: “Xin cô đợi tôi một lát!”
Sau khi nói xong, Hắc Tử bèn xoay người chạy mất.
Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hắc Tử.
Hắc Tử trở về rất nhanh, trong tay anh còn đang cầm lấy một chiếc lồng.
Trên đôi tay lông lá rậm rạp của Hắc Tử là một chiếc lồng màu đỏ, trong lòng có một đôi thỏ con, anh có chút ngại ngùng đưa cho Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, tặng cô cái này. Đây là thỏ núi lửa chỉ có ở Mexico. Cho cô nuôi những lúc nhàn rỗi.”
Đôi mắt của Tống Thanh sáng rực lên: “Con thỏ nhỏ bé như vậy ư!”
Thỏ núi lửa là một trong những loài thỏ nhỏ bé nhất trên thế giới, cân nặng chỉ có khoảng 450g. Chúng phân bố ở những khu vực núi lửa của Mexico, bị người bản địa gọi là tepo hoặc zacatuche. Màu lông của thỏ núi lửa hơi đậm, đôi tai rất nhỏ rất tròn.
Thỏ núi lửa đã gần bị tuyệt chủng rồi, nhưng không ngờ trên hòn đảo này, lại có loại thỏ quý hiếm như vậy.
Tống Thanh vô cùng cẩn thận nhận lấy: “Cám ơn anh rất nhiều, tôi rất thích nó!”
Hình như cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được những vật dụng nhỏ bé.
Nhất là loại thỏ lông lá dễ thương như thế này.
Tống Thanh ôm ngay vào lòng, một giây cũng không muốn buông ra.
Hắc Tử nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Tống Thanh, bỗng thoải mái cười to lên.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy cảnh tượng này, bất chợt rên lên một tiếng: “Xí!”
Trong mắt của Tống Ngọc Nhan, Tống Thanh đang làm dáng, giả khùng.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rất thích đôi thỏ này, cảm thấy rất hài lòng với Hắc Tử, bèn nói: “Đợi sau khi bên này có kết quả rồi, thì sẽ cho anh nghỉ phép nửa năm.”
Hặc Tử lập tức vo tay lại nói: “Cám ơn tổng giám đốc, thiếu phu nhân.”
Tống Thanh ôm lấy đôi thỏ núi lửa đó, đi theo Hà Nhật Dương nói lời từ biệt với những người trên đảo, bước lên tàu trở về đất liền.
Vừa mới cập bến, Tống Ngọc Nhan lập tức nói: “Tôi không đi theo hai người về Trang viên Cảnh Hoa nữa, tôi đột nhiên có chút nhớ nhà.”
Tống Thanh cũng không hề nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Ừ, đi cẩn thận.”
Tống Ngọc Nhan tràn đầy ẩn ý nhìn Hà Nhật Dương.
Người đàn ông này, sắp thuộc về cô rồi!
Nhất định cô ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu!
Hà Nhật Dương không thèm nhìn Tống Ngọc Nhan nữa, bèn ôm lấy Tống Thanh xoay lưng rời đi.
Vừa mới về tới Trang viên Cảnh Hoa, Tống Thanh lập tức cho quản gia chuẩn bị một căn nhà rất xinh đẹp, cẩn thận cho đôi thỏ núi lửa đó vào.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh vui như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mãn nguyện hơn việc hắn đàm phán thành công một hợp đồng đáng giá trên trăm tỷ đô.
Sau khi Tống Ngọc Nhan về đến nhà, lập tức chụp hình với chiếc đồng hồ mà cô đã ăn cắp được, sau đó lại bỏ tiền ra nhờ người khác viết bài đăng lên mạng, bắt đầu tố cáo Hà Nhật Dương lợi dụng chức quyền tiến hành quấy rối cô, sau đó ép cô ở lại trên đảo làm những việc đen tối.
Tỉnh H là địa bàn của Hà Nhật Dương, Tống Ngọc Nhan rất thông minh không hề tìm đến những nhà báo ngay tại bản địa, mà là tìm một nhà báo rất xa xăm, thêu dệt một câu chuyện thiếu gia nhà giàu ỷ thế hiếp người, làm nhục một cô gái sau đó lại bỏ rơi không hề thương tiếc.
Tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh.
Đến nửa đêm, tin tức này đã ngập tràn khắp nơi.
Và vị thiếu gia trong đó, viết rất rõ chính là Hà Nhật Dương.
CHƯƠNG 114: BÀ TỐNG CHƠI CHIÊU
“Nếu không có người làm chứng, thì đợi đến khi mấy đứa về đến đất liền, con cứ đổ hết những thứ này lên đầu Hà Nhật Dương. Con hãy nghĩ cách lấy được những vật trên người của Hà Nhật Dương, sau đó nói người ngủ với con lúc đó là anh ta! Đến lúc đó Hà Nhật Dương cũng không cách nào chối cãi được nữa! Dù sao thì cũng là anh ta dẫn con ra đảo mà! Nghe những việc con kể, thì người đàn ông tên là Hắc Tử đó chắc chắn sẽ không rời khỏi hòn đảo đó đâu! Chỉ cần anh ta không xuất hiện, thì Hà Nhật Dương sẽ không có cách nào chối cãi được!”
Tống Ngọc Nhan sáng mắt ra!
“Thật sự làm vậy cũng được ư?” Tống Ngọc Nhan cắn chặt môi, đôi mắt láo liêng nói: “Hà Nhật Dương sẽ vì thế mà bị uy hiếp sao?”
“Cho nên mẹ mới nói đợi đến khi mấy đứa về đây mới nói mà! Đến lúc đó chỉ cần tìm người lan tin đồn này ra, chỉ cần nói Hà Nhật Dương nhân lúc con uống say đã ra tay với con, bây giờ hắn lại không muốn thừa nhận nữa!” Bà Tống cười lạnh lùng: “Người có thân phận càng cao quý sẽ càng xem trọng thể diện của mình! Đến khi tin tức truyền đến Nhà họ Hà, và con cũng rất cố gắng, có thai trước Tống Thanh, thì con nói xem liệu Nhà họ Hà sẽ chọn hay là chọn con tiện nhân đó đây?”
Nghe thấy Bà Tống bày kế như vậy, Tống Ngọc Nhan mới hoàn toàn hài lòng.
Được, con se nghe lời mẹ!” Tống Ngọc Nhan dẹp hết bộ mặt ủ rũ đó đi, thay đổi thành bộ mặt đã nắm chắc phần thắng trong tay: “Đúng vậy, chỉ cần con lấy được một thứ đồ của Hà Nhật Dương, thì dù cho anh ta muốn chối cãi cũng không được nữa!”
“Nhất định phải lấy thứ mà hắn hay mang theo bên người, có hiểu không? Chỉ như vậy thì người đàn ông này mới không cách nào chối cãi được nữa!”
Bà Tống nghiêm túc truyền đạt kinh nghiệm lại cho Tống Ngọc Nhan: “Loại đàn ông như Hà Nhật Dương, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan mới được! Chỉ cần con đưa ra đồ của hắn, thì con tiện nhân Tống Thanh đó mới chủ động nhường chỗ cho con. Đến lúc đó chỉ cần con ngoan ngoãn hơn chút, dịu dàng hơn chút, thì sẽ khiến cho Hà Nhật Dương nhìn con bằng ánh mắt khác, thì con sẽ thật sự là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà rồi!”
Sau khi gác máy, Tống Ngọc Nhan mới lén lút đi về phía căn phòng của Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Đến lúc này, Hà Nhật Dương vẫn đang tiến hành trao đổi với các chuyên gia trong phòng thí nghiệm.
Tống Thanh vừa mới tắm xong và đang tiến hành các bước dưỡng da.
Tống Ngọc Nhan không hề gõ cửa mà bước vào, Tống Thanh đột nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ: “Tống Ngọc Nhan, đây không phải là nơi cô tùy tiện có thể vào được.”
Tống Ngọc Nhan không hề ngó ngàng gì đến Tống Thanh, cô ta nhìn xung quanh phòng, không phát hiện ra bất cứ vật nào mà Hà Nhật Dương hay mang theo bên người cả.
Tống Thanh nhìn thấy Tống Ngọc Nhan không hề ngó ngàng gì đến cô, mới cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu người tới.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy như vậy, bèn chạy tới trước cướp mất điện thoại của Tống Thanh, tắt nguồn ngay sau đó ném lên trên giường.
“Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đến thăm chị mà thôi.” Tống Ngọc Nhan nhanh chóng ngồi lên ghế sô-pha, nói với Tống Thanh: “Chị cũng không cần phải cảnh giác như vậy. Trước đây là do tôi không tốt, bây giờ không phải tôi đã đến đây để xin lỗi chị rồi sao?”
Tống Thanh ngờ nghệch nhìn cô ta, xin lỗi ư? Cô ta sao?
Đừng đùa nữa có được không?
Rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì?
Khi ánh mắt của Tống Ngọc Nhan lướt qua đầu giường, sau đó chợt dừng lại.
Đồng hồ của Hà Nhật Dương ư?
Tống Ngọc Nhan chậm rãi đứng lên, giả vờ đi tới đó một cách vô tình, mở miệng nói: “Dù sao thì chúng ta cũng là chị em không phải sao? Tuy quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nhưng dù sao thì cũng là lớn lên cùng nhau.”
Tống Thanh ngày càng cảm thấy Tống Ngọc Nhan có vấn đề: “Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đối với cô đã rất nhân từ rồi đó!”
Tống Ngọc Nhan xoay người lại, nắm chặt lấy đồng hồ của Hà Nhật Dương trong tay, nhanh chóng giấu vào trong tay áo.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Sau khi Tống Ngọc Nhan có được chiếc đồng hồ đó, càng cười tự tin hơn nữa: “Cho nên tôi vẫn muốn nói một câu với chị.”
“Nói gì?” Tống Thanh cảm thấy càng kỳ lạ hơn nữa, ánh mắt khinh thường của Tống Ngọc Nhan đối với cô, rốt cuộc là có ý gì?
“Cô sắp tàn đời rồi.” Tống Ngọc Nhan nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, hơi cong lưng lại, ánh mắt nham hiểm cứ nhìn vào Tống Thanh nói.
Tống Thanh cảm thấy Tống Ngọc Nhan đang mang một âm mưu trong lòng!
Lúc này cô ta vừa nói đến để xin lỗi cô, nhưng bây giờ lại chửi rủa cô như vậy.
Được thôi, quả nhiên mình đã nghĩ nhiều rồi.
Tống Ngọc Nhan sao lại có thể bày tỏ thiện chí với cô được chứ?
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ toàn nghĩ cách ăn hiếp cô mà thôi
Tống Ngọc Nhan đã có được thứ đó trong tay, cô ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!
“Được rồi, tôi phải đi đây.” Tống Ngọc Nhan cười nham hiểm với Tống Thanh: “Cứ trân trọng cho tốt khoảng thời gian còn lại của chị đi. Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Tống Ngọc Nhan không thèm nhìn Tống Thanh nữa, cô ta hớn hở rời khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng lưng của Tống Ngọc Nhan, Tống Thanh thật sự không biết nói thêm gì nữa.
Tống Ngọc Nhan tự nhiên qua đây, để lại hai câu nói kỳ lạ, sau đó lại rời khỏi một cách kỳ lạ!
Sau khi Tống Ngọc Nhan rời khỏi, Tống Thanh mới tháo mặt nạ ra, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bên ngoài có những tiếng gõ cửa rất lớn.
Tống Thanh đi mở cửa, thì thấy bên ngoài đang có một người phụ nữ độ tuổi trung niên phụ trách quét dọn trên đảo đang đứng đó.
Người đó vô cùng xin lỗi nói: “Thật lòng xin lỗi thiếu phu nhân, khuya như vậy mà còn phải đến làm phiền cô.”
“Không sao, dì có việc gì không?” Tống Thanh vui cười trả lời.
“Lúc này khi Hắc Tử mang đồ của tổng giám đốc qua đây, anh ta cảm thấy đồng hồ rất vướng nên đã tháo ra và để trên đầu giường. Hắc Tử không dám qua đây, nên đã nhờ tôi qua đây hỏi giùm anh ấy.” Dì lao công mỉm cười nói.
Đồng hồ ư?
Tống Thanh xoay đầu lại nhìn về phía đầu giường, Tống Ngọc Nhan lúc nãy vừa mới ngồi ở đó...
Cái gì...
Con Tống Ngọc Nhan này!
Lại dám ăn cắp đồ sao?
Tống Thanh vô cùng ủ rũ nói: “Thật ngại quá, chắc chiếc đồng hồ đã... mất rồi... Hay là vậy đi, phiền dì về hỏi Hắc Tử đồng hồ đó hiệu gì, nếu đã mất trong phòng của con thì con sẽ đền lại một chiếc mới cho anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, dì lao công nở một nụ cười hài lòng: “Không cần đâu, Hắc Tử chỉ nhờ tôi đến đây hỏi thôi, đó chỉ là một chiếc đồng hồ không đáng giá, mấy chục ngàn thôi mà, không đáng giá đâu. Bên Hắc Tử còn có rất nhiều chiếc đồng hồ khác!”
“Vậy sao? Nhưng con vẫn thật lòng xin lỗi anh ấy!” Tống Thanh hơi e ngại nhìn dì lao công đó: “Phiền dì chuyển lời đến Hắc Tử một tiếng, nếu có cơ hội lên bờ thì anh ấy nhất định phải tới nhà dùng bữa với tụi con.”
“Được, thiếu phu nhân, vậy tôi cũng không làm phiền cô nữa.” Dì lao công nhanh chóng rời khỏi.
Tuy chiếc đồng hồ là do Tống Ngọc Nhan ăn cắp, nhưng người mất mặt lại là cô.
Dù sao thì, Tống Ngọc Nhan cũng do cô ấy dẫn đến.
Tống Thanh vô cùng hối hận.
Cô mở điện thoại ra tra số dư của mình, cũng may, vẫn còn có chút tiền.
Tống Thanh không nói gì bèn đặt mua một chiếc đồng hồ nam trên mạng, còn cố tình nhờ người bán viết một bức thư xin lỗi dưới thân phận của cô, giao tới hòn đảo này cùng lúc.
Tống Thanh ở trên đảo này với Hà Nhật Dương suốt ba ngày, khi về đến đất liền thì cũng là lúc chiếc đồng hồ mà Tống Thanh đặt mua được giao tới.
Khi Hắc Tử nhận được chiếc đồng hồ, anh cảm thấy bất ngờ vô cùng.
Hắc Tử cố tình chạy tới cảm ơn Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, cô thật sự không cần phải như vậy mà.”
Tống Thanh huơ huơ tay, vô cùng nghiêm túc nói: “Không, Hắc Tử, đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Đồ của anh bị làm mất trong phòng của tôi, thì tôi phải bồi thường. Bởi vì anh phải xách đồ cho Nhật Dương nên mới bị làm mất, tôi cũng là vợ của anh ấy, nên sao lại có thể bắt anh ngoài việc bỏ ra sức lực và thời gian, mà lại còn bị mất đồ nữa chứ? Nhật Dương đã từng nói qua, anh là bạn của anh ấy, nếu đã là bạn, thì chúng ta không cần phải khách sáo như vậy. Tôi cũng không có nhiều tiền, mua không được đồ đắt tiền.. Nhưng chiếc đồng hồ này nằm trong phạm vi tôi có thể mua, chỉ cần anh không chê cười là tôi mãn nguyện rồi.”
Hắc Tử cảm động đến nỗi không biết nên nói gì thêm.
Hà Nhật Dương mỉm cười đi tới, ôm lấy Tống Thanh từ phía sau, hít sâu mùi hương trên tóc cô, cảm thấy hài lòng vô cùng.
Quả nhiên vợ của hắn không làm hắn thất vọng!
“Thanh Thanh đã tặng cho anh thì anh cứ nhận đi.” Hà Nhật Dương nói thay cho Tống Thanh: “Thanh Thanh chính là con người có nguyên tắc như vậy. Sau này mọi người sẽ từ từ quen mà thôi.”
Hắc Tử gãi đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt nói: “Xin cô đợi tôi một lát!”
Sau khi nói xong, Hắc Tử bèn xoay người chạy mất.
Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hắc Tử.
Hắc Tử trở về rất nhanh, trong tay anh còn đang cầm lấy một chiếc lồng.
Trên đôi tay lông lá rậm rạp của Hắc Tử là một chiếc lồng màu đỏ, trong lòng có một đôi thỏ con, anh có chút ngại ngùng đưa cho Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, tặng cô cái này. Đây là thỏ núi lửa chỉ có ở Mexico. Cho cô nuôi những lúc nhàn rỗi.”
Đôi mắt của Tống Thanh sáng rực lên: “Con thỏ nhỏ bé như vậy ư!”
Thỏ núi lửa là một trong những loài thỏ nhỏ bé nhất trên thế giới, cân nặng chỉ có khoảng 450g. Chúng phân bố ở những khu vực núi lửa của Mexico, bị người bản địa gọi là tepo hoặc zacatuche. Màu lông của thỏ núi lửa hơi đậm, đôi tai rất nhỏ rất tròn.
Thỏ núi lửa đã gần bị tuyệt chủng rồi, nhưng không ngờ trên hòn đảo này, lại có loại thỏ quý hiếm như vậy.
Tống Thanh vô cùng cẩn thận nhận lấy: “Cám ơn anh rất nhiều, tôi rất thích nó!”
Hình như cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được những vật dụng nhỏ bé.
Nhất là loại thỏ lông lá dễ thương như thế này.
Tống Thanh ôm ngay vào lòng, một giây cũng không muốn buông ra.
Hắc Tử nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Tống Thanh, bỗng thoải mái cười to lên.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy cảnh tượng này, bất chợt rên lên một tiếng: “Xí!”
Trong mắt của Tống Ngọc Nhan, Tống Thanh đang làm dáng, giả khùng.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rất thích đôi thỏ này, cảm thấy rất hài lòng với Hắc Tử, bèn nói: “Đợi sau khi bên này có kết quả rồi, thì sẽ cho anh nghỉ phép nửa năm.”
Hặc Tử lập tức vo tay lại nói: “Cám ơn tổng giám đốc, thiếu phu nhân.”
Tống Thanh ôm lấy đôi thỏ núi lửa đó, đi theo Hà Nhật Dương nói lời từ biệt với những người trên đảo, bước lên tàu trở về đất liền.
Vừa mới cập bến, Tống Ngọc Nhan lập tức nói: “Tôi không đi theo hai người về Trang viên Cảnh Hoa nữa, tôi đột nhiên có chút nhớ nhà.”
Tống Thanh cũng không hề nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Ừ, đi cẩn thận.”
Tống Ngọc Nhan tràn đầy ẩn ý nhìn Hà Nhật Dương.
Người đàn ông này, sắp thuộc về cô rồi!
Nhất định cô ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu!
Hà Nhật Dương không thèm nhìn Tống Ngọc Nhan nữa, bèn ôm lấy Tống Thanh xoay lưng rời đi.
Vừa mới về tới Trang viên Cảnh Hoa, Tống Thanh lập tức cho quản gia chuẩn bị một căn nhà rất xinh đẹp, cẩn thận cho đôi thỏ núi lửa đó vào.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh vui như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mãn nguyện hơn việc hắn đàm phán thành công một hợp đồng đáng giá trên trăm tỷ đô.
Sau khi Tống Ngọc Nhan về đến nhà, lập tức chụp hình với chiếc đồng hồ mà cô đã ăn cắp được, sau đó lại bỏ tiền ra nhờ người khác viết bài đăng lên mạng, bắt đầu tố cáo Hà Nhật Dương lợi dụng chức quyền tiến hành quấy rối cô, sau đó ép cô ở lại trên đảo làm những việc đen tối.
Tỉnh H là địa bàn của Hà Nhật Dương, Tống Ngọc Nhan rất thông minh không hề tìm đến những nhà báo ngay tại bản địa, mà là tìm một nhà báo rất xa xăm, thêu dệt một câu chuyện thiếu gia nhà giàu ỷ thế hiếp người, làm nhục một cô gái sau đó lại bỏ rơi không hề thương tiếc.
Tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh.
Đến nửa đêm, tin tức này đã ngập tràn khắp nơi.
Và vị thiếu gia trong đó, viết rất rõ chính là Hà Nhật Dương.
Bình luận facebook