Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1215
Chương 1215
EQ của Hạ Nhật Ninh tuy rất lay động lòng người, nhưng Thẩm Duệ mới là một nam thần hoàn mỹ, IQ và EQ đều đạt tiêu chuẩn!
Trong ba năm qua, tình cảm của Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển càng ngày càng tốt, mỗi năm đến lễ tết hay sinh nhật, Vu Tiểu Uyển đều ăn mừng ở Hạ gia.
Hạ gia cũng đối đãi Vu Tiểu Uyển như con dâu tương lai của mình, Thẩm Thất cũng tranh thủ chỉ đạo đôi chút cho con dâu.
Tính cách phóng khoáng, đoan trang của Vu Tiểu Uyển, càng làm cho trên dười Hạ gia yêu thích cô, ngay cả Thẩm gia bên Đông Bắc cũng thích cô lắm. Ăn tết ăn lễ gì, cũng chuẩn bị một phần quà riêng cho Vu Tiểu Uyển.
Và khi hoàng gia thấy được điều đó, đã vui mừng đến nói không nên lời!
Trong ba năm qua, Thẩm Duệ và hoàng tử Joel cơ bản đã độc chiếm ngành công nghiệp trụ cột kinh tế của đất nước.
Cho nên, hoàng gia lúc này đã cam tâm tình nguyện gả công chúa của mình cho Hạ gia.
Vì thế, khi nhìn thấy Hạ gia đối xử với công chúa của họ tốt thế, sao không vui cho được?
Công chúa của quốc gia được làm Hạ thiếu phu nhân tương lai, đó cũng là một niềm vinh quang cho hoàng gia!
Hầu như tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tích cực.
Và rồi cũng trong năm này, lão phu nhân của Thẩm Gia ở Đông Bắc, cuối cùng đã đến ngày phải vĩnh biệt cuộc đời này rồi.
Ngày hôm đó, Hạ gia, Văn gia, Phạm gia, và cả nhà Thẩm gia, đều có mặt đầy đủ.
Thẩm lão phu nhân thọ một trăm tuổi, không bệnh không nạn, mà ra đi trong giấc ngủ thiên thu.
Ngày thứ hai khi mợ sáu qua rửa mặt cho lão phu nhân, mới phát hiện cơ thể lão phu nhân đã nguội lạnh.
Thẩm gia vừa làm tang sự, tất cả mọi người đều bỏ lại công việc của mình để mau chóng quay về.
Thẩm Thất dẫn theo cả nhà sáu người, cùng với gia đình Lưu Nghĩa ở thành phố p xa xôi, và kêu cả hai gia đình Phạm Thành Phạm Ly, cùng nhau bay đến Thẩm Gia ở Đông Bắc.
Vừa xuống máy bay, đã có người mang áo tang đến.
Cả nhóm người cùng mặc đồ chỉnh tề xong, thẳng tiến về đám tang ở Thẩm Gia.
“Bà ngoại!” Thẩm Hà đã mười chín tuổi, vẻ đẹp thật say mê lòng người, thân hình thì thu hút bao ánh nhìn. Cô bé vừa nhìn thấy Thẩm Tử Dao, nước mắt đã giàn giụa, giống như lúc còn nhỏ, vừa thấy Thẩm Tử Dao mặc áo tang đứng ngay cửa đã xông tới ôm lấy bà, khóc hu hu: “Mấy hôm trước còn nói chuyện qua điện thoại, nói bà cố vẫn khỏe mạnh, sao nói đi là đi”
Thẩm Hà trong chốc lát khóc dữ dội.
Vu Tiểu Uyển tuy chưa chính thức kết hôn với Thẩm Duệ, nhưng cô cũng mặc áo tang với thân phận là chắt dâu chính thức, và đứng bên cạnh dìu Thẩm Hà.
“Chắc ba của ngoại nhớ bà ấy rồi, nên kêu mẹ của bà xuống dưới đó.” Thẩm Tử Dao với nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, tuy đã không còn xinh đẹp như lúc còn trẻ, nhưng vẫn rất tinh tế và sắc sảo, bà vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hà: “Các con đến đông đủ, là mẹ cùa bà vui rồi.”
Thẩm Thất cũng bước qua ôm lấy mẹ mình: “Mẹ”
Thẩm Tử Dao nước mắt rưng rưng gật đầu: “Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt.”
Hạ Nhật Ninh cũng bước qua ôm Gerry: “Ba, chúng con về rồi.”
Gerry với thân phận là con rễ nhà họ Thẩm, cũng học theo cách của người Việt, mặc lên bộ áo tang.
Bao nhiêu năm nay, tình cảm của anh và Thẩm Tử Dao rất tốt. Mấy năm trước cuối cùng đã làm cảm động Thẩm Tử Dao, rồi đăng ký kết hôn ở nhà thờ bên nước ngoài.
Thẩm Duệ cũng bước đến ôm Gerry: “Ông ngoại, chúng con về rồi.”
Thẩm Duệ kéo Vu Tiểu Uyển qua: “Tiểu Uyển, gọi ông ngoại đi. Tuy hai người đều là người nước ngoài, nhưng ở trong nước của anh, ở Đông Bắc của anh, thì gọi là ông ngoại!”
Vu Tiểu Uyển ngoan ngoan gọi: “Ông ngoại, bà ngoại!”
Gerry và Thẩm Tử Dao gật đầu: “Ừ ừ.”
Cả nhà Lưu Nghĩa cũng bước qua, từng người trao cái ôm cho họ.
Phạm Thành Phạm Ly cũng kéo gia đình qua để ôm.
Lúc này, Thẩm Nhất cũng bước qua, lần lượt chào hỏi mọi người xong, nói: “Bà nội ra đi với nụ cười trên môi, tuổi thọ một trăm cũng khá hiếm trong Thẩm gia chúng ta. Đây chính là hỷ tang. Bà nội có thể mỉm cười đi gặp ông nội rồi. Nào, đừng đứng bên ngoài nữa, vào trong rồi nói.”
Cả nhóm người cùng gật đầu, kéo nhau bước vào cửa Thẩm gia.
Thẩm gia lúc này, cả trong lẫn ngoài đều được phủ trắng xóa.
Thẩm Hà vừa khóc vừa chào hỏi người trong nhà, sau đó đi thẳng đến linh đường.
Thẩm Hà vừa vào cửa, đã quỳ xuống nệm lót dưới đất, cung kính lạy ba lạy trước di ảnh của Thẩm lão phu nhân.
Lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Hà đã nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.
Hình ảnh lúc còn nhỏ, lần lượt hiện ra trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Hà chính là đứa chắt được Thẩm lão phu nhân thương yêu nhất. Ngoài ra không còn ai nữa.
Và người mà Thẩm lão phu nhân lo lắng nhất khi còn sống, cũng là Thẩm Hà.
Trong nhà có món ăn thức uống gì ngon, Thẩm lão phu nhân luôn nghĩ đến Thẩm Hà đầu tiên.
Ba hôm trước khi qua đời, Thẩm lão phu nhân còn lầm bầm trước mặt mợ sáu là Thẩm Hà đã mười chín tuổi rồi, đã là một thiếu nữ, đến lúc phải tìm đối tượng phù hợp rồi.
Thẩm lão phu nhân không yên tâm, cứ dặn dò con dâu của mình, sau này nhất định phải chăm lo cho Thẩm Hà thật tốt
Mọi người trong nhà đương nhiên là đồng ý rồi.
Ai ngờ được, đó chính là lời nhờ vả cuối cùng của Thẩm lão phu nhân chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng cả nhà lại cảm thấy khó chịu.
Thẩm Duệ, Thẩm Hà, Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh, Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh, và các con cháu Thẩm Gia, tất cả đều quỳ trước linh vị để trực đêm.
Lúc đầu Thẩm gia cũng không nghĩ Văn Gian Thanh và Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cũng sẽ quỳ theo, cho nên, cũng đã ra đó quỳ.
Tần Trân kéo tay Thẩm Thất rồi nói: “Tiểu Thất, làm vậy đâu có hay hả? Văn Thanh bọn họ đâu phải là người của Thẩm gia chúng ta, bắt người ta quỳ ở đó đâu có đúng?”
Thẩm Thất không lên tiếng, Lưu Nghĩa đứng kế bên nói: “Không có gì không đúng hết. Mẹ em gọi lão phu nhân là mẹ nuôi, vậy thì chúng ta là người một nhà. Mấy đứa nó còn trẻ, cứ để chúng quỳ một chút cũng chẳng sao. Người việt chúng ta là quỳ trời quỳ đất quỳ người thân, đây chính là truyền thống của chúng ta, đâu có bỏ được.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa ôm chầm lấy Thẩm Thất đang đứng bên cạnh lau nước mắt, thở dài rồi nói: “Bà ngoại đi rồi, chắc phải đi báo cáo với ông ngoại thôi. Đừng đau buồn quá, nhìn cậu khóc, bà ấy cũng đau lòng lắm.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Trân cũng đỏ hết cả khóe mắt: “Phải đó, bà nội đã trả qua cuộc đời này không dễ dàng chút nào. Chúng không nên để lúc bà ra đi cũng không yên tâm.”
Thẩm Lục bước qua, nhìn thấy bọn họ liền nói: “Mọi người qua bên cạnh ngồi nghỉ chút đi. Bà ngoại thương Thẩm Hà nhất, cứ để bọn nhỏ ở đây với bà ngoại một lát đi.”
Có câu nói này của Thẩm Lục, Thẩm Thất mới cùng những người khác từ từ rời khỏi linh đường.
Tang sự của Thẩm gia được tố chức rất long trọng.
Vì địa vị của Thẩm gia rất quan trọng và cũng rất đặc thù, không ít người nổi tiếng trong chính trị cũng đến cúng điếu.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cũng đứng trong hàng gia quyến để cám ơn họ.
Làm xong tang sự, Thẩm Thất ở lại để chăm lo cho Thẩm Tử Dao.
Thẩm Tử Dao mấy ngày nay cứ ngồi thất thần, và mỗi lần thất thần là sẽ rất lâu.
Thẩm Thất biết trong lòng mẹ mình rất đau buồn, nên âm thầm ở bên cạnh bà ấy.
Thẩm Tử Dao buồn bã nới với Thẩm Thất: “Tiểu Thất à, con nói sao con người ta lại kỳ lạ thế nhỉ? Con nói xem, cháu ngoại của mẹ cũng đã lớn thế rồi, mà lúc mẹ của mẹ còn sống, mẹ cảm thấy mình còn rất trẻ, mẹ vẫn còn là con nít. Nhưng khi mẹ của mẹ vừa mất, mẹ lại cảm thấy mình rất già vậy?”
Thẩm Tử Dao vừa nói dứt câu, nước mắt Thẩm Thất đã tuôn dài trên má.
EQ của Hạ Nhật Ninh tuy rất lay động lòng người, nhưng Thẩm Duệ mới là một nam thần hoàn mỹ, IQ và EQ đều đạt tiêu chuẩn!
Trong ba năm qua, tình cảm của Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển càng ngày càng tốt, mỗi năm đến lễ tết hay sinh nhật, Vu Tiểu Uyển đều ăn mừng ở Hạ gia.
Hạ gia cũng đối đãi Vu Tiểu Uyển như con dâu tương lai của mình, Thẩm Thất cũng tranh thủ chỉ đạo đôi chút cho con dâu.
Tính cách phóng khoáng, đoan trang của Vu Tiểu Uyển, càng làm cho trên dười Hạ gia yêu thích cô, ngay cả Thẩm gia bên Đông Bắc cũng thích cô lắm. Ăn tết ăn lễ gì, cũng chuẩn bị một phần quà riêng cho Vu Tiểu Uyển.
Và khi hoàng gia thấy được điều đó, đã vui mừng đến nói không nên lời!
Trong ba năm qua, Thẩm Duệ và hoàng tử Joel cơ bản đã độc chiếm ngành công nghiệp trụ cột kinh tế của đất nước.
Cho nên, hoàng gia lúc này đã cam tâm tình nguyện gả công chúa của mình cho Hạ gia.
Vì thế, khi nhìn thấy Hạ gia đối xử với công chúa của họ tốt thế, sao không vui cho được?
Công chúa của quốc gia được làm Hạ thiếu phu nhân tương lai, đó cũng là một niềm vinh quang cho hoàng gia!
Hầu như tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tích cực.
Và rồi cũng trong năm này, lão phu nhân của Thẩm Gia ở Đông Bắc, cuối cùng đã đến ngày phải vĩnh biệt cuộc đời này rồi.
Ngày hôm đó, Hạ gia, Văn gia, Phạm gia, và cả nhà Thẩm gia, đều có mặt đầy đủ.
Thẩm lão phu nhân thọ một trăm tuổi, không bệnh không nạn, mà ra đi trong giấc ngủ thiên thu.
Ngày thứ hai khi mợ sáu qua rửa mặt cho lão phu nhân, mới phát hiện cơ thể lão phu nhân đã nguội lạnh.
Thẩm gia vừa làm tang sự, tất cả mọi người đều bỏ lại công việc của mình để mau chóng quay về.
Thẩm Thất dẫn theo cả nhà sáu người, cùng với gia đình Lưu Nghĩa ở thành phố p xa xôi, và kêu cả hai gia đình Phạm Thành Phạm Ly, cùng nhau bay đến Thẩm Gia ở Đông Bắc.
Vừa xuống máy bay, đã có người mang áo tang đến.
Cả nhóm người cùng mặc đồ chỉnh tề xong, thẳng tiến về đám tang ở Thẩm Gia.
“Bà ngoại!” Thẩm Hà đã mười chín tuổi, vẻ đẹp thật say mê lòng người, thân hình thì thu hút bao ánh nhìn. Cô bé vừa nhìn thấy Thẩm Tử Dao, nước mắt đã giàn giụa, giống như lúc còn nhỏ, vừa thấy Thẩm Tử Dao mặc áo tang đứng ngay cửa đã xông tới ôm lấy bà, khóc hu hu: “Mấy hôm trước còn nói chuyện qua điện thoại, nói bà cố vẫn khỏe mạnh, sao nói đi là đi”
Thẩm Hà trong chốc lát khóc dữ dội.
Vu Tiểu Uyển tuy chưa chính thức kết hôn với Thẩm Duệ, nhưng cô cũng mặc áo tang với thân phận là chắt dâu chính thức, và đứng bên cạnh dìu Thẩm Hà.
“Chắc ba của ngoại nhớ bà ấy rồi, nên kêu mẹ của bà xuống dưới đó.” Thẩm Tử Dao với nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, tuy đã không còn xinh đẹp như lúc còn trẻ, nhưng vẫn rất tinh tế và sắc sảo, bà vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hà: “Các con đến đông đủ, là mẹ cùa bà vui rồi.”
Thẩm Thất cũng bước qua ôm lấy mẹ mình: “Mẹ”
Thẩm Tử Dao nước mắt rưng rưng gật đầu: “Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt.”
Hạ Nhật Ninh cũng bước qua ôm Gerry: “Ba, chúng con về rồi.”
Gerry với thân phận là con rễ nhà họ Thẩm, cũng học theo cách của người Việt, mặc lên bộ áo tang.
Bao nhiêu năm nay, tình cảm của anh và Thẩm Tử Dao rất tốt. Mấy năm trước cuối cùng đã làm cảm động Thẩm Tử Dao, rồi đăng ký kết hôn ở nhà thờ bên nước ngoài.
Thẩm Duệ cũng bước đến ôm Gerry: “Ông ngoại, chúng con về rồi.”
Thẩm Duệ kéo Vu Tiểu Uyển qua: “Tiểu Uyển, gọi ông ngoại đi. Tuy hai người đều là người nước ngoài, nhưng ở trong nước của anh, ở Đông Bắc của anh, thì gọi là ông ngoại!”
Vu Tiểu Uyển ngoan ngoan gọi: “Ông ngoại, bà ngoại!”
Gerry và Thẩm Tử Dao gật đầu: “Ừ ừ.”
Cả nhà Lưu Nghĩa cũng bước qua, từng người trao cái ôm cho họ.
Phạm Thành Phạm Ly cũng kéo gia đình qua để ôm.
Lúc này, Thẩm Nhất cũng bước qua, lần lượt chào hỏi mọi người xong, nói: “Bà nội ra đi với nụ cười trên môi, tuổi thọ một trăm cũng khá hiếm trong Thẩm gia chúng ta. Đây chính là hỷ tang. Bà nội có thể mỉm cười đi gặp ông nội rồi. Nào, đừng đứng bên ngoài nữa, vào trong rồi nói.”
Cả nhóm người cùng gật đầu, kéo nhau bước vào cửa Thẩm gia.
Thẩm gia lúc này, cả trong lẫn ngoài đều được phủ trắng xóa.
Thẩm Hà vừa khóc vừa chào hỏi người trong nhà, sau đó đi thẳng đến linh đường.
Thẩm Hà vừa vào cửa, đã quỳ xuống nệm lót dưới đất, cung kính lạy ba lạy trước di ảnh của Thẩm lão phu nhân.
Lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Hà đã nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.
Hình ảnh lúc còn nhỏ, lần lượt hiện ra trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Hà chính là đứa chắt được Thẩm lão phu nhân thương yêu nhất. Ngoài ra không còn ai nữa.
Và người mà Thẩm lão phu nhân lo lắng nhất khi còn sống, cũng là Thẩm Hà.
Trong nhà có món ăn thức uống gì ngon, Thẩm lão phu nhân luôn nghĩ đến Thẩm Hà đầu tiên.
Ba hôm trước khi qua đời, Thẩm lão phu nhân còn lầm bầm trước mặt mợ sáu là Thẩm Hà đã mười chín tuổi rồi, đã là một thiếu nữ, đến lúc phải tìm đối tượng phù hợp rồi.
Thẩm lão phu nhân không yên tâm, cứ dặn dò con dâu của mình, sau này nhất định phải chăm lo cho Thẩm Hà thật tốt
Mọi người trong nhà đương nhiên là đồng ý rồi.
Ai ngờ được, đó chính là lời nhờ vả cuối cùng của Thẩm lão phu nhân chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng cả nhà lại cảm thấy khó chịu.
Thẩm Duệ, Thẩm Hà, Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh, Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh, và các con cháu Thẩm Gia, tất cả đều quỳ trước linh vị để trực đêm.
Lúc đầu Thẩm gia cũng không nghĩ Văn Gian Thanh và Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cũng sẽ quỳ theo, cho nên, cũng đã ra đó quỳ.
Tần Trân kéo tay Thẩm Thất rồi nói: “Tiểu Thất, làm vậy đâu có hay hả? Văn Thanh bọn họ đâu phải là người của Thẩm gia chúng ta, bắt người ta quỳ ở đó đâu có đúng?”
Thẩm Thất không lên tiếng, Lưu Nghĩa đứng kế bên nói: “Không có gì không đúng hết. Mẹ em gọi lão phu nhân là mẹ nuôi, vậy thì chúng ta là người một nhà. Mấy đứa nó còn trẻ, cứ để chúng quỳ một chút cũng chẳng sao. Người việt chúng ta là quỳ trời quỳ đất quỳ người thân, đây chính là truyền thống của chúng ta, đâu có bỏ được.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa ôm chầm lấy Thẩm Thất đang đứng bên cạnh lau nước mắt, thở dài rồi nói: “Bà ngoại đi rồi, chắc phải đi báo cáo với ông ngoại thôi. Đừng đau buồn quá, nhìn cậu khóc, bà ấy cũng đau lòng lắm.”
Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Trân cũng đỏ hết cả khóe mắt: “Phải đó, bà nội đã trả qua cuộc đời này không dễ dàng chút nào. Chúng không nên để lúc bà ra đi cũng không yên tâm.”
Thẩm Lục bước qua, nhìn thấy bọn họ liền nói: “Mọi người qua bên cạnh ngồi nghỉ chút đi. Bà ngoại thương Thẩm Hà nhất, cứ để bọn nhỏ ở đây với bà ngoại một lát đi.”
Có câu nói này của Thẩm Lục, Thẩm Thất mới cùng những người khác từ từ rời khỏi linh đường.
Tang sự của Thẩm gia được tố chức rất long trọng.
Vì địa vị của Thẩm gia rất quan trọng và cũng rất đặc thù, không ít người nổi tiếng trong chính trị cũng đến cúng điếu.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cũng đứng trong hàng gia quyến để cám ơn họ.
Làm xong tang sự, Thẩm Thất ở lại để chăm lo cho Thẩm Tử Dao.
Thẩm Tử Dao mấy ngày nay cứ ngồi thất thần, và mỗi lần thất thần là sẽ rất lâu.
Thẩm Thất biết trong lòng mẹ mình rất đau buồn, nên âm thầm ở bên cạnh bà ấy.
Thẩm Tử Dao buồn bã nới với Thẩm Thất: “Tiểu Thất à, con nói sao con người ta lại kỳ lạ thế nhỉ? Con nói xem, cháu ngoại của mẹ cũng đã lớn thế rồi, mà lúc mẹ của mẹ còn sống, mẹ cảm thấy mình còn rất trẻ, mẹ vẫn còn là con nít. Nhưng khi mẹ của mẹ vừa mất, mẹ lại cảm thấy mình rất già vậy?”
Thẩm Tử Dao vừa nói dứt câu, nước mắt Thẩm Thất đã tuôn dài trên má.
Bình luận facebook